← Ch.400 | Ch.402 → |
Tất cả những điều này Tề Thiên Hạ đều nhận được, trong lòng bất giác kêu khổ, trong miệng chua xót.
Vất vả lắm đôi mắt Kỷ Nhược Trần mới mở ra, nói: "Trà ngon!"
Tề Thiên Hạ không biết phải trả lời thế nào, chỉ đành phải luôn miệng đồng ý.
Kỷ Nhược Trần phun ra một ngụm khí trà màu xanh ngọc, từ từ nói:
"Không biết tại sao ta luôn có cảm giác vừa gặp đã quen với tiên sinh, đường như đã gặp đâu đó, hoặc là đã gặp ở một đời nào đó. Tề tiên sinh là người có tài, ta đang có ý nhờ ngài giúp đỡ, vì vậy trước hết sẽ ở lại nơi này của tiên sinh. Mục đích ta tới đây thực sự không ít, cần phải làm từng việc mới được, một trong số những việc đó, lúc này nói cho tiên sinh cũng không sao..."
Nói đến đây, đội mắt xanh biếc của Kỷ Nhược Trần hơi loé lên, thản nhiên nói: "Chuyện này, chính là đưa Lý Long Cơ và Dương Ngọc Hoàn đi chầu trời."
Rầm một tiếng, giàn hoa phía sau Tề Thiên Hạ ầm ầm sụp đổ!
Kỷ Nhược Trần đưa tay lên, cánh tay vươn dài ra hơn một trường đỡ lấy Tề Thiên Hạ. mỉm cười nói:
"Tiên sinh cần gì phải hoảng sợ như vậy?"
Tề Thiên Hạ cười khổ, dậm chân nói:
"Ngươi người người, âm mưu to gan thế này ngươi cũng dám nói ra, ta vẫn còn cơ hội không nghe theo sao? Giúp ngươi là đường chết, nếu không giúp làm gì có đạo lý ngươi sẽ không giết người diệt khẩu?"
Tề Thiên Hạ rơi vào tình cảnh này, tâm lý đã như đưa đám, mấy thứ thượng tiên và kính xưng gì đó đều đã bị ném sang một bên.
"Tiên sinh hiểu rõ là tốt rồi."
Tề Thiên Hạ cũng vượt qua được sợ hãi, nói với Kỷ Nhược Trần: "Không biết là ngài chỉ muốn ta nghe lệnh ngài, hay là muốn ta hết lòng ra sức?"
"Giữa hai chuyện đó có gì khác nhau?"
Nói đến vấn đề mấu chốt, khí thế của Tề Thiên Hạ bỗng tăng lên ba phần, nói:
"Đương nhiên có khác biệt. Ví như muốn ta sẵn sàng hết lòng ra sức cũng không ngoài bốn chữ quân tử ái tài quân tử yêu tiền mà thôi."
Kỷ Nhược Trần ra vẻ hứng thú, nói: 10 "Nếu người tự xưng là quân tử, lại còn muốn tiền bạc là ý gì?"
Tề Thiên Hạ vỗ ngực, khí thể bùng lên, cất cao giọng nói
"Đừng nói là quân tử, cho dù là thần tiên muốn làm việc ở thế gian này cũng không thoát được hai chữ tiền bạc. Thân là tướng tốt không đề cho quân bị đói, chính là ý đó. Ngài xem, cho dù nha đầu Hoàn nhi trong phòng này, cách một thời gian cũng phải tặng trang sức, châu báu cho nàng nàng mới hầu hạ tận tâm. Sự khác nhau giữa có lệ và tận tình thật sự là một trời một vực!"
Kỷ Nhược Trần lãnh đạm nói: "Ngươi vấn dám đòi tiền của ta sẽ không sợ đánh mất cả tính mạng mình sao?"
Tề Thiên Hạ hiên ngang nói:
"Chỉ cần theo ngài, sớm cũng chết mà muộn cũng phải chết. Nếu sớm muộn cũng phải chết một lần, sao không làm một con quỷ no!"
Nói đến tiền bạc, Tề Thiên Hạ lập tức trở nên cứng rắn hơn, điều này hơi ngoài dự đoán của Kỷ Nhược Trần. Hắn hồi tưởng lại trí nhớ kiếp trước một hồi lâu rồi mới nói:
"Nếu là như vậy, một tháng hai trăm lượng bạc trắng đi."
Trong mắt Tề Thiên Hạ lộ ra vẻ vui mừng, nhưng trên mặt vẫn cố gắng không tỏ vẻ gì. trầm giọng nói:
"Với tài trí của ta, một tháng hai trăm lượng cũng không quá đáng"
Kỷ Nhược Trần không khỏi vui vẻ, nói: "Một trăm năm mươi lượng."
Tề Thiên Hạ nói như chém đinh chặt sắt:
"Phiến phụ tầu tốt, đế vương tương tương đều có giá cả. Nhiều không cần, ít không lấy. Giá trị của ta là hai trăm lượng, một tấm tiền đồng cũng không thể thiếu!"
Kỷ Nhược Trần nghe được câu" Phiến phu tẩu tốt, đế vương tưởng tượng các hữu kỳ giới" liền suy nghĩ cẩn thận một lần, nhướng mày, mỉm cười nói:
"Vậy thì hai trăm lượng."
Tề Thiên Hạ mừng rỡ, lạy dài xuống đất, nói: "Đa tạ Kỳ thiếu tiên!"
Kỷ Nhược Trần kinh hãi, vươn người đứng dậy!
Nhưng đúng lúc này, cửa gian phòng bỗng nhiên bị mở ra, một bé gái chừng sáu bảy tuổi, da dẻ trắng ngần vọt vào, kêu lên:
"Tề tiên sinh, cầu đổi ngày hôm qua ngài ra ta đã đổi được... A!"
Bé gái đi giày đế mềm, bước đi nhẹ nhàng không gây tiếng động. Tề Thiên Hạ chỉ là một thư sinh, sáu giác quan không khác gì người bình thường Kỳ Nhược Trần lại đang bị kích động tinh thần, trong chốc lát cũng không để ý tới. Vì vậy cô bé kia cứ thế xông vào, nhìn thấy Kỷ Nhược Trần từ đầu đến chân!
Tề Thiên Hạ và Kỷ Nhược Trần hai mặt nhìn nhau, cô bé kia lấy một tay che miệng, một tay chỉ vào hạ thể của Kỷ Nhược Trần, giọng nói trong vắt:
"Sao người lại không mặc quần áo? Ồ, người và ta không giống nhau nha, có phải là chim sẻ của nam nhân mà tỷ tỷ nói không? Chính vật này khiến cho nữ nhân sinh ra em bé sao?"
Mặc dù lúc này Kỷ Nhược Trần vẫn chỉ là bóng mờ, nhưng làn da, bộ phận trên thân thể đều đầy đủ, tất cả đều là phòng theo hình dạng cuối cùng khi còn ở Nhân gian để tạo nên, chỉ là không mặc quần áo.
Cho dù Kỳ Nhược Trần đã tung hoành ở Thương Dã cả mười năm, chém giết hơn ngàn vạn ma linh nhưng giờ khắc này tay chân cũng hơi luống cuống không biết phải trả lời thế nào. Bé gái này vô cùng xinh đẹp, lại có hơi thở trong trẻo trời sinh, khiến cho hắn không thể nào xuống tay được. Nếu không đừng xem lúc này hắn vẫn chưa có thân thể thực sự, nhưng chỉ cần phun ra một ngụm Cửu U minh viên là có thể dễ dàng đốt cháy ba hồn bảy vía của nàng
Lúc này Tề Thiên Hạ thể hiện ra sự nhanh trí của mình, bước tới chắn trước người Kỷ Nhược Trần, cúi người nói với cô bé bằng giọng thần bí:
"Đây là Đinh Giáp thần nhân do vi sư gọi ra, Nguyễn Nghi tiểu thư không nên vô lễ, nếu để Thần nhân tức giận sẽ là tại hoạ ngập trời!"
Cô bé a một tiếng, ánh mắt khi nhìn Tề Thiên Hạ lại nhiều thể ta thần sùng bái, vì vậy cũng hạ thấp giọng nói:
"Thì ra tiên sinh lợi hại như thế! Nhưng vì sao Thần nhận lại giống mặc quần áo?"
Tề Thiên Hạ lập tức cảm thấy da thịt sau lưng như bị chàm nhọn đâm vào. Hắn kiến thức rộng rãi, biết đây là do cảm ứng được sát khí không khó hít sâu một hơi, vội vàng nói với cô bé:
"Thân nhân chính là nhờ thiên địa đại hạó mà h ra, trần truồng đến, trần truồng đi mới hợp với đạo lý của trời đất. Ngươi nghĩ xem, số ai vừa ra đời đã mặc quần áo?"
Cô bé gật đầu cái hiểu cái không bỗng nhiên nhô đầu ra phía sau Tề Thiên Hạ, le lưỡi ra với Kỳ Nhược Trần sắc mặt và không chút thay đổi, nói:
"Nhưng là nhìn người rất đẹp mắt! Ừ, giống như... Giống như một thanh kiếm muốn giết người! Nói tóm lại, người mạnh mẽ hơn so với những người anh họ ẻo lả mà tỷ tỷ thích kia nhiều. Nếu không để ta thích người đi, nếu như người cùng ta đi tham gia yến hội, nhất định có thể hạ thấp được những người đó!"
Trong khi Kỷ Nhược Trần còn đang dở khóc dở cười, Tề Thiên Hạ đã bị doạ đến mồ hôi lạnh rơi như mưa, vội vàng khuyên ngăn liên tục, trổ hết bản lĩnh của bản thân mới khuyên được vị con gái thứ hai của Tưởng quốc đương thời ra khỏi phòng.
Bị Dương Nguyên Nghi làm náo loạn như vậy, không khí trong phòng cũng trở nên hoà hoãn hơn rất nhiều, sát khí sắc bén lúc ban đầu đã lặng lẽ tiêu tan đi hơn nửa. Lúc này hắn mới nhở ra, làm việc ở Nhân Gian giới dường như phải kiêng dè nhiều hơn, không thể tuỳ ý làm bậy, đa số thời gian lại càng phải biết nhân nhượng vì lợi ích chung mới có thể thành công. Điều này so với sống chết chỉ cách một đường, giải quyết tranh chấp chỉ có cách liều mang khi còn ở Không gian hoang vu khác nhau rất lớn.
Vì vậy Kỷ Nhược Trần lại ngồi trở lại ghế thái sư, hai mắt chậm rãi rủ xuống, thân hình cũng trở nên ngày càng mờ nhạt, uy nghiêm vô hình vô chất từ từ tản ra bốn phía. Hắn chầm chậm nói:
"Ta muốn như đi vào cõi thần tiên mấy ngày để suy nghĩ vài chuyện. Chuyện lật đổ Hoàng triều nhà họ Lý sẽ tạm giao cho Tề tiên sinh. Tiến sinh hay suy nghĩ kế sách."
Tề Thiên Hạ ngần ra mắt thấy Kỷ Nhược Trần ngồi trên ghế, từ từ hoà tan vào hư không liền không khỏi dậm chân tại chỗ, tự giễu nói:
"Ài, ngài nói dễ dàng quá! Ta chỉ là một thư sinh, hai tay trói gà không chặt, làm thế nào để lật đổ được triều đình đây?"
Hắn than thân trách phận một lúc lâu, tiện tay cầm một cuốn sách lên gõ mạnh lên đầu mình mấy cái, sau đó cất bước đi ra ngoài.
Tề Thiên Hạ vừa bước đi được vài bước đã nghe thấy giọng nói của Kỷ Nhược Trần gần như vang lên ngay sau gáy:
"Tại sao tiên sinh lại biết ta họ Kỳ?"
Thân thể Tề Thiên Hạ đột nhiên cứng đờ, giọng run run nói:
"Tiêu sinh từng gặp công tử tại con đường phía đông của Lạc Dương, lại còn được tặng bạc. Trước nay tiêu sinh đã từng gặp qua một lần là không thể quên được, hơn nữa những người đã từng tặng bạc lại càng không thể quên. Tiều sinh lại khi sinh ra đã có một đôi âm dương nhãn, nhìn người là có thể thấy tướng mạo, có thể thấy được thần. Công tử... Không thượng tiên thần quang trong suốt, đó thực sự là khí thế có một không hai, ít nhất tiều sinh vẫn chưa từng thấy người khác có được điều đó. Lần này thượng tiên hạ giới, mặc dù bộ dạng đã khác hoàn toàn, nhưng thần quang bên trong lại trước sau như một, chỉ là khí gặp tai Lạc Dương thượng tiên còn chú trọng kín đáo, hầu như tất cả thần quang đều bị che giấu đi, mà lúc này thần uy lại bộc lộ rõ ràng ra ngoài. Vì vậy tiều sinh mới có thể nhận ra thượng tiên."
Trong lúc sợ hãi, Tề Thiên hạ thậm chí quên mất mình đã hơn bốn mươi tuổi, tự xưng là tiểu sinh. Nói xong những lời này mà một lúc lâu sau vẫn không thấy động tĩnh gì, vất vả lắm hắn mới bạo dạn quay đầu lại, chỉ thấy trong phòng trống không nào có bóng dáng Kỳ Nhược Trần?
Tinh thần Tề Thiên Hạ buông lỏng, mồ hôi lạnh xông ra trên dưới toàn thân, ướt đẫm cả quần áo mùa đông dày cộm. Hắn cũng không dám dừng lại, cuống quýt tông cửa lạo ra ngoài, thế mà vừa bước khỏi cửa, ống tay áo đã bị một người kéo lại!
Toàn thân Tề Thiên Hạ lập tức lạnh như băng không dám cử động! Chỉ nghe một giọng nói ngọt tận xương vang lên ở bên cạnh:
"Lão gia, lão gia? Ngài sao vậy?"
Trái tim treo giữa không trung của Tề Thiên Hạ mới buông xuống được, quay đầu nhìn lại, thấy chính là nhà đầu Hoàn nhi vẫn hầu hạ trong phòng, Hoàn nhi lông mi cong dài, trắng nõn đẫy đà khá là động lòng người. Lúc này Hoàn nhi đang kéo tay áo Tề Thiên Hạ, khẽ cắn môi dưới, khuôn mặt trắng nõn đã trở nên đỏ bừng, trong đôi mắt ướt át tràn ngập tình ý.
Tề Thiên Hạ nhìn sắc trời, lúc này vừa mới qua giữ trưa, theo quy củ trong phủ Tướng quốc thì đây chính là giờ nghỉ trưa, ý tử của Hoàn nhi lúc này đã hoàn toàn rõ ràng. Mặc dù Tề Thiên Hạ tham tiền bạc, thậm chí đôi khi còn quý hơn cả tính mạng mình, nhưng cũng không phải là vắt cổ chày ra nước, chi lấy vào mà không chịu nhả ra, lúc vui vẻ cũng cực kỳ hào phóng. Đối với Hoàn nhi lại càng ưu ái hơn, nàng cũng luôn đặc biệt chú ý nịnh nọt, lại thêm Tề Thiên Hạ nhìn như thư sinh yếu đuối nhưng thực ra lại dẻo dai hơn người, lại càng khiến nàng có thêm ba phần xuân ý. Nếu như Hoàn nhi đồng tình, sẽ khiến Tề Thiên Hạ thực sự là tê dại đến tận xương.
Nào biết đâu hôm nay không phải ngày bình thường chỉ cần nghĩ đến sát tinh đã biến mất không chút tung tích trong phòng kia, hứng thú của Tề Thiên Hạ lập tức tiêu tán hoàn toàn. Nhìn Hoàn nhi tựa như sắp cứng đờ ra, toàn bộ suy nghĩ của hắn là mau mau rời khỏi nơi có điềm xấu nào, vì vậy lập tức kiếm cớ rồi bỏ lại Hoàn nhi đang ai oán vô tận, cướp đường bỏ chạy. Mấy ngày từ đó về sau, mặc dù mỗi đêm Tề Thiên Hạ đều trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng lại như lão tăng ngồi thiền, năm yên tĩnh trên giường, hít sâu thở chậm tựa như đang trữ thần dưỡng khí, mặc cho Hoàn nhi quyến rũ thế nào cũng đều nhìn như không thấy.
Hoàn nhị hân đến đáy lòng cũng phát ngứa, không hiểu sao một người hay ho bỗng nhiên lại biến thành đầu gỗ. Cũng may tiền bạc, trang sức Tề Thiên Hạ thưởng cho lại nhiều hơn gấp đôi, cuối cùng cũng an ủi được con tim nhỏ bé của nàng vẫn còn chút dư dật.
Lần này Kỳ Nhược Trần như đi vào cõi thần tiên trong vòng bảy ngày.
Trong bảy ngày này, tất cả mọi người trong phủ Tướng quốc đều bận rộn việc của mình, nhìn như không có chút liên hệ nào nhưng thực ra lại có rất nhiều liên quan với nhau. Kỷ Nhược Trần phân ra một luồng thân thức, một mặt tìm hiểu Tam Thanh Chân Quyết, một mặt lại đối chiếu với mạch sống của thế gian, muốn tìm ra cách thức để ngưng tụ lại thân thể. Tề Thiên Hạ vẫn dạy ngọc, ngày đêm luân lật xem sách về lịch sử các triều đại nhất là ghi chép về các đời Thiên tử lại càng không bỏ sót chút nào.
Mà nhị tiểu thư Nguyễn Nghi của nhà Dương tưởng quốc kia thì lại nói ra lời nói kinh người trong lần tụ hội giữa con em trong gia tộc, chi thẳng vào mặt đám công tử lớn nhỏ nói là không nhìn nội mấy tên nhu nhược ẻo lả. Tuổi của nàng còn nhỏ, có lẽ biết, có lẽ không biết mình đã đắc tội với hầu hết các con cháu nhà quyền quý. Nhưng mọi người sợ hãi quyền thế của Dương Quốc Trung không một ai dám nói cậu phản đối nào. Song chuyện này lại khiến một người giận dữ vỗ bàn mắng chính là đại tỷ của Dương Nguyên Nghi, đại tiểu thư Uyên Nghi của phủ Tướng quốc.
Không nói đến hai vị tiểu thư của phủ Tướng quốc đối chọi gay gắt thế nào, ánh lửa văng khắp nơi khiến một đám con nhà quyền quý đều trợn mắt há hốc mồm.
← Ch. 400 | Ch. 402 → |