← Ch.406 | Ch.408 → |
Bọn thị vệ hùng hổ nói ra thân phận, cứ tưởng như thường ngày dậm chân một cái là hù dọa hết đám người trên lầu run như cầy sấy, nào ngờ vài tên quân tốt trái lại di chuyển bước chân, vây quanh những thị vệ này lại. Nhìn lưỡi dao sáng như tuyết của đám quân tốt, ánh mắt thì giống như lang sói, cùng với sát khí không che giấu chút nào, vẻ kiêu ngạo của bọn thị vệ vương phủ tức thì mất sạch.
Có mấy tên thông minh đã nghĩ lẳng lặng lui xuống lầu, nhưng dưới ánh mắt nhìn chăm chăm như lang như hồ của của đám quân tốt lại không dám động đậy chút nào, không khỏi âm thầm kêu khổ hầu trời.
Công phu của những thị vệ này tuy biết một biết hai, nhưng xưa nay chi ức hiếp người lương thiện, quấy rầy bách tính thì nào cần phải dùng công phu gì? Thời gian họ thoải mái cũng đã lâu, khi chống lại với đám quân tốt bắc địa giết người như cỏ rác, lập tức chưa đánh đã phân ra cao thấp rồi.
Tên tướng quân nở nụ cười âm hiểm, nét mặt hiện lên một tia lệ sắc, nói:
-Giết đệ đệ của ta, đi dễ dàng như vậy thôi sao?
Đội trưởng thân về thấy vậy, giơ trường đao chỉ, quát lên: -Có người dám giả mạo thị vệ vương phủ? Chém cho ta!
Vài quân tốt lập tức cất bước tiến lên, đạo quang lóe ra đã chém xuống đầu của ba tên thị vệ vương phủ. Hai tên còn lại thì chưa đợi bọn quân tốt động thủ đã ngồi ngã xuống đất, sợ đến vãi đái ra quần.
Một cái đầu người lăn lông lốc tới trước mặt Dương Nguyên Nghi, mùi máu tanh gay mũi khiến khuôn mặt nàng trở nên trắng bệch. Tuy nhiên lá gan của tiểu cô nương này cực lớn không ngờ xách váy một cước đá cái đầu người về hướng tên tướng quân
Tên văn sĩ thấy vậy, không đợi tướng quân lên tiếng liền tiến lên trước một bước, tàn bạo nói:
-Đều là tai họa của tiểu tiện nhân này gây ra, lần này không bắt người đến tái ngoại bán cho người Hồ làm nô lệ, cho người mỗi ngày bị mọi rợ cưỡi, thật đúng là dễ dãi cho ngươi!
Nói xong lời hung ác, văn sĩ ngang nhiên bước nhanh về phía trước, trong miệng tụng chú, quanh thân liền nổi lên mấy đạo ánh sáng màu xanh lờ mờ Hắn lại lấy ra một tấm phù, hai ngón tay trái thành kiểm chi, trên ngón tay dấy lên một ngọn lửa nhàn nhạt, và một tiếng đi qua lá bùa, lá bùa lập tức bốc cháy. Trong miệng tên văn sĩ niệm chính là Thúc Phược chú, phù chú trong tay là Liệt Diễm Tầm Tầm phù, hắn chính là muốn nhất tâm nhị dụng vừa bắt Dương Nguyên Nghi, lại diệt Kỳ Nhược Trần. Thế nhân đều biết phóng ra đạo pháp yêu cầu phải nịnh thần tụ khí có thể đồng thời phóng ra hai pháp thuật, hiển nhiên là đối với sự khống chế đạo pháp rất thấu đáo ti mi, bản lĩnh vực này tuyệt không tầm thường
Tướng quân nhíu mày, tuy nhiên cũng không ngắn mà để mặc tên văn sĩ làm.
Phù đã đốt được phân nửa, nhung Ký Nhược Trần vẫn còn bất động vẻ xem thường trong mắt văn sĩ càng thêm dày đặc
"Liệt Điểm Tầm Tâm phù vừa phát sẽ dẫn ra một đoàn tâm hoa trong tâm mạch người, sau đó đột đoạn tâm mạch mà chết, người cho là hỏa phù bình thường có thể tránh bằng động tác sao?" Văn sĩ cười lạnh nghĩ vậy.
Lá bùa vừa cháy, cũng chỉ khoảng cách đã thành tro. Trong nháy mắt, Liệt Diễm Tầm Tâm phù đã cháy đến phần đuôi, ngọn lửa trên ngón tay tên văn sĩ chuyền thành màu hồng nhàn nhạt, đây là điềm báo khi phù pháp sắp sửa phát động.
Ngay vào lúc này, trước mắt văn sĩ đột nhiên hoa lên, Kỷ Nhược Trần vốn đang đứng cách xa hơn 10 bước, không biết tại sao đã xuất hiện đến trước mặt! Thấy hai mắt Ký Nhược Trần lãnh đạm không tình cảm, trong lòng văn sĩ hô to không ồn, nhưng hiện tại pháp thuật như tên đã trên dây, đành phải phát.
Động tác của Kỷ Nhược Trần nhẹ nhàng nửa phần sức lực dư thừa cũng không dùng đến, cầm lấy cổ tay của tên văn sĩ, tùy ý gập lại, liền nhét lá bùa đang bốc cháy vào trong miệng hắn. Liệt Diễm Tầm Tấm phù hay Thúc Phược chú đều nằm cả vào trong bụng tên văn sĩ.
Chân nguyên liệt diễm cuồng loạn trong bụng khuôn mặt văn sĩ lập tức nổi lên một tầng tử sắc, trong cổ họng kêu ô ô, nhưng cả tay phải đã bị cắm sâu vào miệng, nhất thời đâu có rút ra được?
Ký Nhược Trần nới lỏng tay, lui ra phía sau một bước. Ngay vào lúc này, gã đột nhiên cảm ứng được sau lưng một cảm giác mát lạnh kéo tới! Kỳ Nhược Trần ngày đêm thần du, linh giác nhạy cảm cỡ nào, lập tức biết mình cảm ứng được chỉ là một điểm sát khí của kẻ đột kích, về phần chân nguyên hoặc kinh phong thì nửa điểm cũng cảm ứng không được, đạo hạnh của kẻ đánh lén khẳng định không thấp, ẩn nấp tấn công địch càng có thể xưng là bậc thầy.
Ký Nhược Trần không thèm né tránh, mà trở tay vung về phía sau. Cánh tay gã mềm mại như không xương, từng tí chân nguyên trong cơ thể vận hết toàn bộ lên đầu ngón tay, ngay sau đó từ hai ngón tay trỏ và ngón giữa móng tay dài ra thêm cả tấc, lấp lóe lam quang dày đặc, có vẻ sắc nhọn vô cùng. Kỷ Nhược Trần dù chưa quay đầu lại nhưng hắn xưa nay lấy thần thức phân biệt bốn phía, nhìn và không nhìn cũng khác biệt không lớn, trở tay một trảo, vừa lúc chụp vào cổ họng kẻ đột kích.
Xuy một tiếng vang nhỏ, ngực Kỳ Nhược Trần lòi ra một đoạn lưỡi đao lóe sáng thân đạo rất nặng sắc bén, chính là Trảm Mã đạo của Bắc địa.
Trúng một đao trí mạng nhưng Kỳ Nhược Trần hình như không hề có cảm giác, thế đi của một trảo trái lại càng hung hiểm hơn! Kỳ thực gã vốn không phải là thực thể, đừng nói một đạo, cho dù 80, 100 đạo xuyên người cũng hoàn toàn không có tác dụng đối với gã. Ngay khi thế đi đã hết, tay trái Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên duỗi dài ra thêm một đoạn, đây cũng không phải là động tác con người có thể làm ra, cũng nằm ngoài dự liệu của kẻ tập kích, bởi vậy tiếp theo trên đầu ngón tay truyền đến một chút ấm áp, Kỷ Nhược Trần biết năm ngón tay đã tóm trúng cổ họng của kẻ tập kích. Gã càng không do dự, năm ngón tay đều mọc ra móng tay sắc bén, tóm mạnh một phát!
Kẻ tập kích cũng không phải tầm thường ngay tức khắc hắn hét lớn một tiếng, cuối cùng đã ngừng được thể xông tới, lại lui về phía sau một bước, tránh khỏi một trảo xuyên kim phá thạch của Kỷ Nhược Trần. Hơn nữa nhãn lực của hắn càng cao hơn, một đao đâm vào đã biết Kỷ Nhược Trần thân thể khác thường lập tức gào to thêm một tiếng, một đạo chân nguyên mạnh mẽ tràn đầy truyền tới trên Trảm Mã đáo, cả lưỡi đao lập tức phát ra quang hoa nóng rực!
Thân thể Kỷ Nhược Trần hơn phân nửa vẫn là hư vô, không bị đao kiếm bình thường trảm kích, nhưng đao cương thuần do chân nguyên của tu sĩ hóa thành trái lại đối với gã tạo thành thương tổn càng lớn hơn, kẻ đột kích lại còn rót vào trong chân nguyên sát khí như núi, đạo cường sinh ra càng sắc bén hung ác. Lúc này, trên thực tế chân nguyên của Kỷ Nhược Trần cực kỳ yếu ớt, trúng một đạo cương này, không chỉ Chân viêm trong Sơn Hà định sẽ bị tắt, ngay cả đóa Tử liên trong phúc điền cũng bị dao động.
Hai người giao kích chỉ trong tích tắc như tia chớp ánh lửa vừa tiếp xúc liền phân ra.
Kỷ Nhược Trần thuận theo thế bước về phía trước một bước mới dần dần xoay người lại, dáng vẻ ung dung như tản bộ trên sân vắng. Gã ngẩng đầu nhìn lại, thấy kẻ đột kích nguyên là tên tướng quân kia. Đạo cương trên thanh đao trong tay Tướng quân vẫn phun ra nuốt vào bất định, xem ra không chỉ có tu vị trong ngời, lên nữa đạo hạnh còn vượt xa tên văn sĩ đang giãy dụa trên mặt đất.
Kỷ Nhược Trần khẽ vẫy đi máu thịt đang dính trên năm ngón tay, lạnh nhạt nói: -Tướng quân giết người cũng không ít.
Lúc này vẻ xem thường trên mặt tên tướng quân đã không còn, nhưng thay vào đó là sát khí lẫm liệt càng nồng nặc hơn, cả gian phòng như bốc lên một mùi tanh nhàn nhạt. Hắn nhìn chăm chăm Kỷ Nhược Trần, nói:
-Người bị thương hình như nặng hơn ta.
Trên cổ họng tên Tướng quân da thịt đã bị tróc ra, máu thịt nhễ nhại, da thịt đã bị Kỷ Nhược Trần bóc đi một màng nhìn qua rất đáng sợ, kỳ thực chỉ là bị thương một chút ngoài da, đối với người sở hữu chân nguyên thâm hậu bực này như hắn mà nói, chẳng qua chỉ là một việc nhỏ.
Tướng quân cười gắn một tiếng, chậm rãi vung lên Trăm Mã đáo trong tay, nói: -Người tuổi còn trẻ, cũng có chút can đảm. Cũng được, để bản tướng quân tiên người lên đường.
Mới qua một kích vừa rồi, tướng quân đã phát giác lại lịch của Kỷ Nhược Trần mặc dù ly kỳ, động tác nhanh như quỷ mị, nhưng chân nguyên còn không hùng hậu, còn xa mới là đối thủ của mình. Động tác của Kỷ Nhược Trần có mau nữa thì mình vẫn có thể theo kịp, rốt cuộc chân nguyên hùng hậu mới là gốc rễ của tất cả.
Hai tay áo Kỷ Nhược Trần chợt bay ra, quấn lấy đầu của hai thần binh bên cạnh, bỗng nhiên phát sức mạnh, chỉ nghe bách bách hai tiếng, máu thịt xương vỡ não phụt ra khắp nơi, coi như là câu trả lời đối với tên tướng quân.
Tên Tướng quân cho dù lòng dạ cỏ sâu đậm, lập tức cũng tức giận đến chòm râu rung lên, chân nguyên dâng trào như nước thủy triều, không ngừng rót vào trong trảm mã đao, mắt thấy đao cương dần dần sáng lên, trong thần đạo còn hiện lên một mảnh hoa văn màu xanh. Một đạo này mà chém ra, nếu làm không tốt linh đan phúc điền của Kỷ Nhược Trần sẽ trực tiếp bị hủy đi.
← Ch. 406 | Ch. 408 → |