← Ch.405 | Ch.407 → |
Lúc này vẫn còn là trời đông giá rét, hắn đứng tại cửa như thế, tức thì gió lạnh gào thét tràn vào, bất luận khách nhân hay là tiểu nhị, đều rùng mình một cái. Lập tức đã chọc giận đến rất nhiều người, nhưng khi họ vừa tiếp xúc cùng với ánh mắt hoàn toàn không có sinh khí của người thanh niên này, lập tức lại cùng mình một cái, nào dám nhiều lời nửa câu.
Kỷ Nhược Trần nhìn quét một vòng khắp lầu một, vẫn chưa thấy Dương Nguyên Nghi, liền cất bước muốn đi lên lầu. Lúc này chưởng quỹ tiến lên ngăn cản lại, nói:
-Xin lỗi khách quan, trên lầu đã có người bao rồi...
Lời của chưởng quỹ còn chưa dứt, Kỷ Nhược Trần liền đưa tay lên ngực hắn khẽ đầy một cái, giống như muốn hắn đừng tới làm phiền vậy. Ngay khi chưởng quỹ ngẩn ra, cả người đột nhiên bay lên trời, thân bất do dĩ bay ngược về phía sau, lăng không va vào giá để rượu trên tường tức thì đụng vỡ vô số vò rượu, cái gáy và mạnh vào trên tường lập tức bị hôn mê.
Một tên tiểu nhị tráng kiện trong quán thấy vậy lập tức gọi to: "Có người quấy rối!", liền vén tay áo rồi lao lên. Những tiểu nhị còn lại nghe được tiếng gọi cũng đều tự nắm lấy bằng ghế mộc côn tiến lên bao vây Kỳ Nhược Trần. Yêu Nguyệt lâu được đặt toàn bộ tại Lạc Dương, chứng tỏ ông chủ này cũng là người có tài có thế, mặc dù đắc tội không nổi triều đình đại lão, biên giới đại quan, nhưng giết chết một hai tên áo vải tới cửa gây sự thì cũng không có gì đáng nói. Những tiểu nhị này không dám đánh nhau với đám quân tốt trên lầu, nhưng quần âu với một tên bạch diện hậu sinh, đương nhiên vũ dũng cũng có thể dùng tới.
- Lúc này trong lồng ngực Kỷ Nhược Trần sát khí dần dần bốc lên, sao đồng ý cùng mấy tên tiểu nhị này dây dưa thêm, vì vậy ôm lấy nắm tay của một tên tiểu nhị to béo đứng đầu tiên, tiện thể xoay ngược lại, nhẹ nhàng đưa một cái, chỉ nghe phập một tiếng, nắm tay của tiểu nhị này không ngờ cắm vào bụng của mình!
Cả đám tiểu nhị thất thanh la hoàng lên, suýt nữa không dám tin vào con mắt của mình, đều gắng gượng dừng lại bước chân, ngơ ngác nhìn Kỷ Nhược Trần bước lên cầu thang tiến lên lầu hai.
Kỷ Nhược Trần đi cũng không vội không chậm, bước từng bậc cầu thang một. Lúc này trên lầu vang lên tiếng bước chân, một tên quân giáo đang chạy gấp xuống thấy Kỷ Nhược Trần đang lên lầu, quân giáo liền gio dao nhằm đầu Kỷ Nhược Trần đánh xuống quát to:
-Đại gia có quân vụ khẩn cấp trong người, nhường đường!
Nhưng võ đạo cách Kỷ Nhược Trần vẫn còn nửa thước cũng không hạ xuống thêm được nữa. Không biết như thế nào, một tay Kỳ Nhược Trần đã cầm lấy cổ họng của hắn, một bên chậm rãi bóp chặt lại, một bên hỏi:
-Dương Nguyên Nghi ở đâu?
Quân giáo hoảng sợ nghe xương cỗ mình đang rung động hắn kinh nghiệm sa trường biết đối thủ chỉ cần tăng thêm một chút sức mạnh thì sẽ bóp nát xương cổ của mình. Thế nhưng hắn nào biết Dương Nguyên Nghi là ai? Đành phải giãy dụa cố nói:
-Ta không biết, ....
Lại rắc một tiếng vang lên, Kỳ Nhược Trần thu chặt lại năm ngón tay, cuối cùng đã niết đứt cổ họng của tên quân giáo gã cũng không nhìn cái đầu đang rơi xuống cũng không chà lau máu thịt đang dính nhe nhại nơi tay, khi đang muốn bước lên lầu, đột nhiên trên lầu truyền đến thét chói tai thê lương! Nghe thanh âm này thì chính là Dương Nguyên Nghi!
Kỷ Nhược Trần nghe xong liền bước về phía trước, thân ảnh đã biến mất.
Trong một gian phòng trên lầu, đại hán cả người khô nóng mặc dù khí trời vẫn còn là mùa đông giá rét, hắn vẫn có sức xé mở vạt áo trước ngực, lộ ra bộ ngực xù lông. Trong lòng hắn đang ngứa ngáy khó nhịn, mồ hôi hột trên đầu lăn xuống hóa thành nhiệt khí hừng hực không ngừng bốc lên, thân thể nho nhỏ của Dương Nguyên Nghi đang đặt ở trên bàn trước mặt đại hán, nàng vùng vẫy hồi lâu, sớm đã không còn chút sức lực nào, mắt thấy đại hán đã cởi áo, lại duỗi tay tháo dây lưng, nàng sợ quá dùng hết chút sức lực cuối cùng, toàn lực thét lên!
Tiếng kêu của Dương Nguyên Nghi nghe vào trong tại đại hán thì giống như đang nghe tiên nhạc, lập tức cảm thấy một cảm giác tê dại xuyên thẳng lên tuỷ xương, suýt nữa đã khống chế không được tinh quan. Đại hán hít dài một hơi, không dám động chút nào mới nhẫn nhịn được dòng nước muốn bắn ra ngoài. Hắn chợt có chút luyến tiếc, đang do dự có nên nuôi lớn tiểu cô nương này hay không để thu vào phòng làm tiểu thiếp. Nếu như hiện tại hạ thủ, nàng chắc chắn sẽ chết, thực sự có chút đáng tiếc.
Ngay khi do dự chỉ chớp mắt, đại hán chợt thấy dưới háng mọc lên một điểm hàn ý, sau đó một cảm giác ấm ướt lạnh lẽo đau xót, trong nháy mắt từ dưới háng đã mọc lên tới cổ họng!
Sàn gác của căn phòng vô thanh vô tức đã vỡ vụn, Kỳ Nhược Trần từ từ bay lên, trong tay nắm một thanh gỗ lim dài khoảng một trường, đó chính là tay vịn thang lầu của Yêu Nguyệt lâu! Lúc này tay vịn gỗ lim đã đâm vào dưới háng đại hán, cơ hồ đã lút vào phân ra!
Kỳ Nhược Trần mặt không chút tình cảm, tay phải đẩy mạnh, đại hán kêu lên đau đớn, thân bất do dĩ ngửa đầu lên trời, miệng mở toác ra, tay vịn gỗ lim không ngờ xuyên ra từ trong miệng hắn!
Tràng điện máu tanh thê lương như vậy, không ngờ Dương Nguyên Nghi không sợ hãi. Nàng thấy rõ người đến, kêu một tiếng "Thần tiên ca ca", không biết sức lực từ đầu, thoáng cái nhảy lên từ trên bàn, nhào vào trong lòng Kỳ Nhược Trần khóc lóc.
Kỷ Nhược Trần chỉ biết sát phạt, làm sao biết an ủi người ta? Gã nhíu mày, với tay bế xuống Dương Nguyên Nghi đang bíu trên người, đi tới cánh cửa phòng, một cước đá bay cửa phòng bình yên đi vào phòng ngay tại trước mặt đám quân giáo Bắc địa, cắm tay vịn gỗ lim đã xuyên qua người đại hán xuống sàn gác!
Hơn mười tên quân giáo gọi lớn một tiếng, sau đó là tiếng rút đao leng keng, Tram Mã trường đao lóng lánh hàn quang chi thăng Kỷ Nhược Trần, bao vây gã xung quanh.
Tên tướng quân nghe được ồn ào, đã đi ra từ một gian phòng lớn nhất, đột nhiên thấy tình cảnh của đại hán trong phòng thì hai mắt lập tức trở nên đỏ tươi, thất thanh gọi:
-Lão nhị!
Đại hán vẫn chưa tắt thở, nghe được tiếng kêu, con ngươi miễn cưỡng đảo qua, tay chân khẽ giật giật.
Tướng quân biết đại hán này đã không còn cứu được, nhưng nhất thời vẫn chưa chết, vẫn phải tiếp nhận nỗi thống khổ vô cùng vô tận, lập tức khóe miệng co rúm lại, khàn cổ họng nói:
-Lão nhị... Đại ca sẽ tự tay tiễn người lên đường, ngươi cứ an tâm đi đi!
Tướng quân chộp lấy trảm mã trường đao từ trong tay tên tuỳ tùng bên cạnh rồi vung tay ném, trường đạo đã xuyên tim đại hán!
Mãi đến khi một đường thần quang cuối cùng trong này đại hán cũng tán đi, tướng quân mới nhìn sang Ký Nhược Trần, nhẹ giọng hỏi:
-Vị tiểu huynh đệ này cho hỏi cao tính đại danh, quán nơi nào?
Kỳ Nhược Trần chợt thấy bộ dáng hòa nhã của tên tướng quân này, mặc dù kinh nghiệm xử thế của gã cũng không nhiều, tuy nhiên tháng suy nghĩ một chút đã hiểu được dung ý của tên tướng quân này, đó là đã tức giận đến cực hiếm, muốn giết sạch cửu tộc của mình để trả thù, vì vậy cười cười, nói:
-Ngươi cho là, ngày hôm nay người còn có thể sống mà trở về sao?
-Lớn mật!
-Làm càn!
Đám thần vệ bên cạnh lớn tiếng quát mắng rồi ào ào định lao lên, tên tướng quân khoát tay, thân về lập tức im tiếng, xem ra rất có tố chất huấn luyện, quân kỳ cực nghiêm.
Ánh mắt tướng quân như sói, từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên, đảo qua trên người Kỷ Nhược Trần, đột nhiên cười ha ha nói:
-Chỉ bằng một chút chân nguyên vừa mới đạt tới Trúc Cơ của ngươi sao? Có thể là mắt ta bị kém nên nhìn không ra ngươi kỳ thực thâm tàng bất lộ?
Không chờ Kỷ Nhược Trần trả lời, một tên văn sĩ đi ra từ gian phòng bên cạnh, cười lạnh nói:
-Tướng quân không có nhìn lầm, tiểu tử này đích thực chỉ có đạo hạnh Trúc Cơ, chẳng qua là tay chân mau lẹ, khí lực lớn một chút mà thôi. Tuy nhiên còn chưa biết sự thừa của hắn là người phương nào. Điều này cũng không khó, đợi ta thử thân thủ của hắn đương nhiên sẽ biết thôi. Khi đó ta sẽ triệu tập đồng đạo, diệt luôn sư môn của tên tiểu tử cuồng vọng này!
Nét mặt tên văn sĩ lộ vẻ cuồng ngạo, ánh mắt tà tà rơi vào trên người Kỷ Nhược Trần, tiến lên vài bước, liền muốn động thủ. Nhưng dư quang của hắn lại nhìn vào tên tướng quân, vừa lập uy trước quân tốt, vừa lấy lòng được tướng quân.
Kỷ Nhược Trần nhìn thoáng qua, trong lòng hình như đã có chút sở ngộ. Mặc dù hôm nay đi ra ngoài tưởng phủ mới tính chân chính bước vào trong cuộc sống, nhưng gã cũng thấy, ngộ được rất nhiều thứ, xem ra chỗ vi diệu tinh thâm của đạo lí đối nhân xử thế không nông cạn chút nào so với Tam Thanh Chân Quyết gì đó.
Lúc này một loạt tiếng bước chân vang lên, vài tên thị vệ vương phi hồng bào đồng giáp, thắt lưng dắt Quỷ Đầu Đao chạy lên lầu tới đều quát lên:
-Thị vệ Vương phủ ban sai, tất cả buông xuống binh khí bằng không giết tất bất luận tội!
-Thì ra vương thế tử Lạc Dương càng nghĩ càng cảm thấy hậu quả nghiêm trọng vội vàng không để ý tới sự phản đối của Uyên Nghi, phái thị vệ qua đây, chi hy vọng còn có thể đuổi kịp, đừng để cho Nguyên Nghi chịu tổn thương quá nặng
← Ch. 405 | Ch. 407 → |