← Ch.068 | Ch.070 → |
Tháng 9 năm 2000, nước Pháp, cạnh đài phun nước triên quảng trường Concord.
" Tiên sinh, muốn mua hoa không?"
Thiếu cũng bán hoa đi giày trượt Patin tràn đầy sức sống dừng lại trước mắt hắn, nụ cười rất có sức cuốn hút nhưng bộ dạng lại hơi thiên về trung tính, hắn vốn là không có hứng thú với hoa, song khi mở miệng lại dùng tiếng Anh nói một câu:
"Một đóa hồng."
"Được ... Tiên sinh, anh là người Trung Quốc sao?"
Tiếng Anh lưu loát, thiếu nữ lấy một đóa hồng ra, vừa tò mò hỏi.
"Ừ, đúng vậy."
"Thấy chưa, tôi đã đoán đúng."
Rất khó tưởng tượng khi thấy một người thiếu nữ bán hoa bình thường lại biết mấy loại ngoại ngữ, vì vậy khi thiếu nữ mở miệng nói tiếng Trung cũng lưu loát như vậy, mặc dù hắn không đổi sắc mặt nhưng sau đó cũng đề phòng.
Sau đó chỉ nghe cô gái kia hỏi:
"Tiên sinh, anh biết tiếng Pháp chứ?"
"Ồ, không biết ...."
"Thật đáng tiếc, tiếng Trung và tiếng Pháp là hai thứ ngôn ngữ tuyệt vời nhất trên thế giới, nếu biết cả hai loại sẽ khiến cuộc sống của anh càng thêm đa dạng nha.... Gặp lại sau, chúc cho hành trình đến nước Pháp của anh vui vẻ."
Trong một cuộc đời khác, đây là một cuộc gặp mặt thuần túy là ngoài ý muốn, đối với hai người mà nói, sợ rằng chỉ có thể xem như một lần trùng hợp trong đời.
Mấy năm sau hắn học xong tiếng Pháp, rất khó nói rõ rằng có bị ảnh hưởng với ám hiệu của thiếu nữ này hay không. Tiếng Trung và tiếng Pháp là hai thứ ngôn ngữ tuyệt vời nhất trên thế giới này ... Hắn rất ít khi nghe thấy người ta nói như vậy, có lẽ bởi vì kỳ lạ mà khiến hắn ghi tạc trong lòng.
Lại mấy năm nữa, hắn đứng trong góc tối của đại sảnh Venice và nhìn thấy thiếu nữ trước đây một lần nữa, cũng thực sự là khiến hắn giật mình không ít.
Natalie Anne, U Ám Thiên Cầm, Nữ Hoàng.
Là một trong ba dị năng giả mạnh nhất trong thế giới ngầm, nghe nói Nữ Hoàng của U Ám Thiên Cầm là một tồn tại vĩnh hằng, sau mỗi lần tử vong, nghe nói linh hồn của nàng đều có thể chuyển thế đầu thai, tính chân thực của chuyện này đương nhiên không thể nào chứng thực được.
Lần thứ hai gặp nàng là khoảng sau hai năm, ở trong đại sảnh đã lâm vào bóng tối này, đao găm trong tay hắn đâm vào ngực đối phương. Vị được xưng là tồn tại bất hủ này ngả vào trong lòng hắn, chậm rãi nói chuyện cho đến trái tim ngừng đập, những gì nàng nói hắn đã hoàn toàn không nhớ được, khi vuốt đôi mắt đã mất đi sự sống khi, hắn vẫn còn đang lẩm bẩm một câu:
"Đừng nhìn tôi như vậy, tôi cũng chỉ là một sát thủ..."
Trong căn phòng rộng rãi mà xa hoa trên du thuyền, hắn vừa nhớ lại những chuyện rất nhàm chán, vừa sắp xếp lại những thứ đồ mang đến, tại sao nàng lại tự mình đến Trung Quốc chứ?
Chuyện này rất khó đoán được, dù sao với kinh nghiệm kiếp trước của hắn, cô gái này trước nay đều rất khó có thể phán đoán được, những chuyện nàng dốc sức để làm, có đôi khi là để hủy diệt cả một quốc gia, có đôi khi lại chỉ vì tiêu khiển lúc ăn một ly kem.
Chẳng qua mặc kệ nàng đi! Khi đã cất kỹ những thiết bị nhỏ tự chế và một góc, giọng nói của Nhã Hàm cũng vang lên ngoài cửa:
" Gia Minh, nhanh lên một chút, làm gì mà lấu như vậy, coi chừng bọn chị để em lại rồi đi trước đó."
Sau đó cũng là tiếng cười của Linh Tĩnh và Sa Sa.
Vừa mới lên thuyền, bốn người còn chưa dự định tham gia bữa ăn, dạ hội chính thức nào, vì vậy cũng không cần chăm chút về ăn mặc quá.
Đương nhiên, trên thuyền cũng chuẩn bị tiệc dạ hội long trọng, chẳng qua đó đều thuộc về sân khấu cảu những người quản lý trong các gia tộc, mặc dù cũng không có hạn chế nhưng mấy người Gia Minh cũng không muốn đi tham gia náo nhiệt.
Đầu tiên là tham gia tiệc đứng cực kỳ xa hoa, sau đó lên boong tàu ngắm pháo hoa, tiếp theo là đến phòng giải trí xem chiếu phim, cuối cùng bốn người về phòng chơi tú lơ khơ, kế hoạch không chút sáng tạo này bắt nguồn từ cái đầu tự xưng có chỉ số tông minh vượt qua một trăm tám mươi của Nhã Hàm, nhưng khi được sự thông qua của Linh Tĩnh và Sa Sa, oán thầm Gia Minh cũng tự nhiên đè xuống.
Chỉ là kế hoạch này vừa mới bắt đầu không lâu đã gặp trở ngại.
Trên du thuyền Tinh Mộng có hơn mười phòng ăn lớn nhỏ, đại sảnh yến hội, đi đến một đại sảnh có tiệc đứng lớn nhất, bốn người trước tiên chiếm lấy một góc, sau đó bắt đầu đi lấy đồ ăn đi lại, mà cũng từ lúc đó, các nàng liền phải hứng chịu từng đợt sóng tiếp cần không dứt.
"Vị tiểu thư này, tôi là xxx, có cần giúp đỡ gì không?"
Đây là cách tiếp cận một thân sĩ khi thấy cô gái không có chút phiền toái nào.
"Tiểu thư, tôi cảm thấy mòn này có mùi vị tương đối khá, đề nghị cô dùng thử, tôi là xxx còn cô?"
Đây là một lời mời mang tính đề nghị.
"Ồ, đây không phải tiểu thư Nhã Hàm sau? Tôi là xxx, lần đó chúng ta đã gặp nhau tại xxxx, cô còn nhớ chứ, có thể gặp tại nơi này đúng là có duyên, mời cô ngồi"
Đây là kiểu tiếp cận kiểu người quen.
"Vị tiểu thư này, tôi là xxx của nhà xxxxx, nếu như cô không ngại, tôi muốn mời cô khiêu vũ ...."
Đây là tiếp cận một các tự tin.
"Xxxxxxxxxxxxx"
Ba cô gái trong tổ bốn người, từ Nhã Hàm đến Linh Tĩnh, Sa Sa đều phải hứng chịu sự quấy rầy với trình độ khác nhau, đến khi trở lại trong góc, sự quấy rầy như vậy lại càng trở nên kết bè kết đội, năm ba kẻ con em nhà giàu lôi kéo nhau đến, dây dưa không dứt.
Lại nói, cũng không riêng gì mấy người Nhã Hàm bị như vậy, chỉ cần cô gái nào có chút bề ngoài, không có bạn trai đi cùng, phần lớn đều bị tiếp cận như thế này, nếu là đàng ông xuất sắc dễ nhìn, thỉnh thoảng cũng bị khủng long đây dưa một phen.
Đối với những người trẻ, danh môn yến hội chủ yếu là săn tìm gái đẹp hoặc là tương thân, chẳng qua yến hội tương thân quy mô lớn, trình độ cao như vậy thực sự cũng không thấy nhiều.
Về phần Gia Minh ngồi chung với bao cô gái, từ đầu đến cuối đều không có dấu hiệu tồn tại nào, đương nhiên cũng bị ánh mắt những người kia tự động loại bỏ. Bị quấy rầy mười mất phút như vậy, ba người vội vàng ăn xong, đi ra ngoài khoang thuyền như đang chạy trối chết.
Lúc này trời nhá nhem tối, đã không sớm thấy được đất liền, du thuyền Tinh Mộng theo gió vượt sóng, vững vàng tiến lên dưới bầu trời đầy sao. Bốn người chạy lên boong tàu, người ở nơi này cũng không có nhiều, quay đầu nhìn lại, toàn bộ du thuyền sáng rực tựa như một cung điện rực rỡ đang lướt trên mặt biển, Linh Tĩnh thở dài từ đáy lòng.
"Thật là xinh đẹp"
Gió biển hơi lạnh thổi vào, nhớ tới cảnh hỗn loạn trong phòng ăn lúc vừa rồi, ba người nhìn nhau cười. Gia Minh cũng nghĩ tới một chuyện, cười nói:
"Đúng rồi, dạy cho mọi người làm việc một việc khó có thể quên trong cuộc đời"
"Làm gì?"
Linh Tĩnh tò mò hỏi.
"Ồ, Linh Tĩnh, cậu đứng lên chỗ mạn tàu này, nhắm mắt lại, giang tay ra, mình ôm cậu từ phía sau..."
"Mình không muốn..."
Ý thức được Nhã Hàm vẫn còn ở bên cạnh, trên boong tàu cũng có nhiều người, Linh Tĩnh đỏ bừng mặt lắc đầu.
Gia Minh thở dài, sau đó kéo Sa Sa lại:
"Linh Tĩnh không muốn, vậy cậu tới đi"
"Tớ.... Tớ không muốn, cũng không phải bắt đi lính..."
Sa Sa kháng nghị yếu ớt, nhưng thấy nụ cười của Gia Minh, nàng quay đầu lại nhìn Nhã Hàm, sau đó chỉ biết máy móc làm như Gia Minh nói.
Nàng đứng trên mạn thuyền nhắm mắt lại như giá thập tự, sau đó quay đầu lại nói:
"Tại sao làm như vậy cả đời sẽ khó quên?"
"Mình cũng không biết."
Gia Minh nhúng vai, bộ phim Titanic kia phải đến cuối năm 1997 mới quay xong, lúc này đương nhiên không có ai biết cảnh tượng kinh điển của nam nữ nhân vật chính trong phim kia, Gia Minh cũn không có chút tế bào lãng mạn nào:
"Dù sao cậu cứ hét theo mình: Tôi là chúa tể thể giới này. Sau đó .... Ừm, tàu sẽ chìm.."
"Gạt người"
Nghe Gia Minh nói như vậy, Nhã Hàm và Linh Tĩnh đều bật cười, Gia Minh ôm eo Sa Sa, sau đó nói:
"Chuẩn bị hét, một, hai, ba ..."
"Tôi là ... chúa tể thế giới này..."
Giọng nói của hai người theo gió đêm truyền đi thật xa, mọi người đang dạo quanh boong tàu ngạc nhiên nhìn sang, còn chưa kịp xấu hổ, trong nháy mắt, bóng tối phủ xuống. .
Trong nháy mắt đó, toàn bộ ánh sáng trên tàu đều biến mất, khoang tàu vốn ồn ào huyên náo trở nên yên tĩnh trong nháy mắt, bầu trời sao bao la, tiếng sóng biển vỗ vào mạn tàu đặc biệt rõ ràng, cảm giác đơn độc tựa như chỉ có một mình đối mặt với ngày tận thế.
Sa Sa bị dọa sợ đến vội vàng quay lại ôm chặt lấy Gia Minh, về phần bản thân Gia Minh cũng bị dọa sợ hết hồn: Không thể nào, lời nguyền thật sự linh nghiệm như vậy?
Cái gọi là nhất ngữ thành sấm (một lời thành tiên tri), có lẽ cũng chỉ như tình huống trước mắt này....
← Ch. 068 | Ch. 070 → |