← Ch.176 | Ch.178 → |
Nhật Bản, ngoại ô Tokyo.
Mặt trời ngả về tây, hai chiếc xe hơi đang chạy xuyên qua rừng cây trên con đường vòng vèo quanh núi. Thiên Vũ Chính Tắc bề ngoài sáng lạn, mặc quần áo tennis màu trắng đang lái chiếc xe chạy đằng trước. Ngồi phía sau là Nguyệt Trì Huân mặc váy màu đỏ, nàng vẫn im lặng trước sau như một, ánh mặt lẳng lặng nhìn đôi bàn tay trắng nõn mà tinh xảo trên đầu gối.
Lái chiếc xe chạy phía sau là một người thanh niên có làn da ngăm đen khoẻ mạnh, xem ra đã phơi nắng rất nhiều trong mùa hè này. Khác với Thiên Vũ Chính Tắc, bề ngoài của hắn khá bình thường, trên ghế lái phụ đặt một chiếc túi du lịch màu xanh biếc của hắn. Ngồi phía sau là hai cô gái một lớn một nhỏ, bề ngoài khá giống nhau, vừa nhìn đã biết đây là hai chị em một. Lúc này người chị chừng hai mươi tuổi, mặc quần áo gọn gàng đang buồn bực chống cằm, người em gái ngồi bên cạnh cũng rất đáng yêu, mái tóc dài dùng dải lụa buộc lại thành hình nơ con bướm xinh đẹp. Nếu nói Nguyệt Trì Huân xinh đẹp nhưng lạnh lùng như một con búp bê thì nàng lại da trắng mắt sáng, bộ dạng rất biết điều, đáng yêu. Lúc này nàng đang cúi đầu hết sức chăm chú vào chiếc máy chơi game trên tay.
"Bang bang... A a... ô, lại chết."
Líu ríu lặp lại thanh âm của trò chơi, một lát sau cô bé phát ra tiếng than thở tiếc nuối vì trò chơi kết thúc. Người chị gái ngồi bên cạnh nhìn nàng rất bất mãn:
"Tĩnh, cả ngày em chỉ biết chơi game. Đã chơi cả kỳ nghỉ hè rồi, cha mẹ mà biết sẽ mắng em đó... Bọn họ đều hi vọng em có thể thi đậu Đông Đại..."
"Nhưng em không thích đi học."
Cúi đầu, cô bé không lãng phí một giây nào liền bắt đầu ván chơi mới.
"Đi học cũng không được gì cả."
"Học xong đại học em mới có thể làm những gì mình muốn."
Người chị nói.
Em gái ngẩng đầu lên:
"Học đại học thì mới có thể lập gia đình sao?"
"Lập gia đình, lập gia đình... Lúc nào em cũng chỉ biết có lập gia đình, em cho rằng lập gia đình rồi thì chuyện gì cũng không phải làm sao? Hàng ngày em phải giặt đồ, nấu cơm, lau nhà, quét dọn, đi chợ..."
"Những việc đó đều có người giúp việc làm."
Lần này cô bé không ngẩng đầu lên.
"Như vậy thì ngày nào em cũng có thể chơi game."
Người chị không còn gì để nói, chán nản ôm đầu, sau đó lại buồn bực nhìn về phía chiếc xe đang chạy ở đằng trước, tại sao bạn trai nàng lại phải ngồi cùng xe với cô gái khác chứ?
"Này. Quảng Thụ, tôi nghĩ chúng ta vẫn nên ở khách sạn..."
"Xin nhờ. Duy, thoải mái một chút đi... Cô đã nói chuyện này lần thứ năm rồi..."
Người thanh niên tên Mộ Thôn Quảng Thụ ngồi phía trước quay lại cười.
"Dù sao sớm muộn gì hai người cùng phải công khai, chỉ ở lại Nguyệt Trì gia một ngày thì có sao đâu. Huống chi tôi cũng bị lôi tới, yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cô!"
Long Đường Duy liếc mắt:
"Tôi chỉ sợ anh không tự bảo được mình..."
"Yên tâm, yêntâm."
Người thanh niên cười ha hả. Tầm nhìn ở phía trước đã bắt đầu trở nên trống trải hơn, ra khỏi rừng cây, hai bên đường là những sườn dốc đầy cỏ đại và ruộng lúa, xa xa phía cuối con đường, hàng rào quanh co vây quanh khuôn viên của Nguyệt Trì gia đã xuất hiện trong tầm mắt. Xe tiếp tục chạy về phía trước một đoạn, chỉ thấy có một chiếc xe dừng lại ven đường cách cổng lớn của Nguyệt Trì gia không xa, hai người đàn ông ngồi trong xe đang hướng về phía này vẫy tay. Một người trong số đó mặc áo truyền thống với đủ loại màu sắc sặc sỡ, người còn lại mặc quần tây, áo sơ mi trắng phẳng phiu, trong tay còn cầm một đoá hoa hồng, dĩ nhiên là hình tượng một bạch mã vương tử.
Nhìn thấy hai người kia, Thiên Vũ Chính Tắc dừng xe lại ở ven đường. Bước ra khỏi xe, nụ cười rạng rỡ của hắn và vẻ mặt lạnh lùng của Huân tạo thành cảnh tượng cực kỳ đối lập.
"Chào. A Hỉ, Vô Niệm, thật trùng hợp."
"Ha hả, thật trùng hợp, thật trùng hợp."
Bạch mã vương tử cầm hoa hồng tỏ ra kích động như vô tình gặp được, vỗ vỗ chiếc xe phía sau. :
"Tôi và Vô Niệm đi leo núi nhưng lại bị cản đường, không ngờ lại gặp được mọi người... Ồ, lẽ nào vị này chính là Huân tiểu thư thiếu chút nữa đã được gả cho tôi? Quá xinh đẹp... Xin nhận lấy đoá hoa hồng đại biểu cho lòng ái mộ của tôi này..."
Nguyệt Trì Huân lẳng lặng nhìn người thanh niên trước mặt, không tỏ chút thái độ nào. Thiên Vũ Chính Tắc ở bên cạnh cười nói:
"A Hỉ, Không phải anh chỉ thích lừa gạt những cô bé sao?"
"A... Huân tiểu thư chính là một cô bé nha, mặc dù đã sắp bước qua tuổi vị thành niên nhưng tôi có thể đảm bảo, chỉ cần trước đây chúng tôi gặp nhau một lần, tôi có thể... ô? Quảng Thụ, sao anh cũng ở đây? Oa, cô bé đáng yêu ngồi sau anh là... Không, tôi nói là vị tiểu thư xinh đẹp đáng yêu này là..."
Cùng với thái độ vui mừng của Ngự Thủ Hỉ, Chư Thần Vô Niệm ở bên cạnh cũng nở nụ cười phức tạp:
"Mộ Thôn Quảng Thụ? Không phải anh đang đi du lịch sao?"
"Đúng vậy."
Mộ Thôn Quảng Thụ nở nụ cười.
"Lúc ở Hokkaido bị trộm mất ví tiền, thiếu chút nữa thì chết đói, may là gặp được Chính Tắc đang đi du lịch, lại có cả mỹ nữ, đương nhiên tôi sẽ theo đến đây. A Hỉ, anh lại ức hiếp nữ sinh sao?"
"Xin nhờ, anh đã thấy tôi ức hiếp nữ sinh bao giờ chưa.."
"Từ nhỏ."
"Đó là yêu."
Ngự Thủ Hỉ cường điệu như chính mình bị tổn thương, sau đó bước về phía Huân.
"Anh xem, một cô bé đáng yêu như vậy mà linh hồn lại sắp bị thế tục làm vẩn đục, không có cách nào cứu vớt được... A... Này..."
Hắn vừa nói chuyện, đoá hoa hồng trong tay đã cắm về phía đỉnh đầu Huân như ma thuật. Trong nháy mắt đó, Huân đứng ở đằng kia, thậm chí nàng có cảm giác trước sau, trái phải đều không có chỗ để tránh. Sau một khắc, chiếc túi du lịch khổng lồ của Mộ Thôn Quảng Thụ đập tới. Ngự Thủ Hỉ che mắt phải, chật vật mà uất ức lui lại.
"Xin lỗi... Bởi vì lần nào anh cũng tiếp cận rồi lại vứt bỏ những cô bé như vậy, anh quá đa tình... Tôi phản ứng hơi quá độ..."
"Cái gì gọi là bỏ rơi, tôi là người kiên định với la lỵ khống nhất trên thế giới này, làm sao tôi có thể bỏ rơi cô bé mình yêu thích được... Trừ khi các nàng mất đi sự thuần khiết của một cô bé... Thôi bỏ đi, nhân sinh quan thâm ảo như vậy có nói thì loại người yêu thích ngự tỷ khống thổi nát như anh cũng không hiểu được. Nếu Huân tiểu thư đã không chịu tiếp nhận tình cảm của tôi, em gái nhỏ bên này hẳn là Tĩnh sao, chào em, tôi..."
"Anh muốn cầu hôn tôi sao?"
Long Đường Tĩnh cầm máy chơi game nhìn hắn hỏi.
*****
"Ừ?"
Ngự Thủ Hỉ đang khom người xuống cảm thấy khá khó hiểu, động tác này của hắn và cầu hôn lại có quan hệ gì?
"Được, tôi đồng ý. Chẳng qua vài ngày nữa anh phải đến nói chuyện với cha mẹ tôi nha."
Long Đường Tĩnh nhận lấy đoá hồng trên tay hắn.
"Mặc dù chúng ta đã quyết định chuyện cả đời rồi nhưng vẫn phải nói với cha mẹ. Nếu bọn họ không đồng ý thì chúng ta có thể bỏ trốn. Chẳng qua anh phải đồng ý với tôi, trước khi trưởng thành tôi sẽ ở nhà mình, anh phải thuê người giúp việc làm việc nhà cho tôi anh phải đồng ý sẽ không bắt tôi đi học, có thể ở nhà chơi game. Còn nữa, chuyện sinh, con phải chờ đến khi tôi trưởng thành thì mới có thể.
Giọng nói của Long Đường Tĩnh trong trẻo, lập tức líu ríu nói một tràng dài. Long Đường Duy cảm thấy rất mất mặt, vỗ vào sau gáy nàng hai cái, cô bé lập tức lộ ra vẻ mặt sắp khóc. Ngự Thủ Hỉ trợn mắt há hốc mồm, sau đó đứng lên, vẻ mặt ủ rũ:
"Ặc... Vô Niệm, tôi bị đả kích, chúng ta đi thôi. "
Đúng lúc này, cổng lớn của trang viên mở ra, một đám người của Nguyệt Trì gia đi về phía bên này.
"Ngự Thủ Hỉ. "
Cũng vào lúc này, Huân lạnh nhạt nói, Ngự Thủ Hỉ đã đi đến bên chiếc xe liền vui mừng quay đầu lại.
"Một ngày nào đó ta sẽ giết ngươi, và cả cha ngươi nữa. "
Lời này rất lạnh nhạt, tựa như vẻn vẹn chỉ là đang đọc bản cửu chương trên lớp học chứ không phải đang nói về chuyện giết người, nói xong, nàng xoay người đi về phía trang viên bên kia. Thiên Vũ Chính Tắc nhún vai, Ngự Thủ Hỉ chớp mắt hay cái ra vẻ vô tội, vẻ mặt đau khổ nói:
"Này, xin nhờ, có thể chỉ giết cha tôi mà không giết tôi không? Này... ôi có thể phản bội nha. "
Nguyệt Trì Huân đi xa, những người của Nguyệt Trì gia kia đến gần, người thanh niên dẫn đầu nhìn theo bóng lưng Huân, sau đó cúi chào Thiên Vũ Chính Tắc:
"Thiên Vũ quân, anh vất vả rồi. "
Thiên Vũ Chính Tắc cười đáp lễ:
"Ồ, đừng khách sáo. Văn Thái Lang. Đúng rồi, lần kiểm tra trong gia tộc này, chắc hẳn anh là người đứng đầu sao?"
"Ồ không, bởi vì chú nói mấy ngày nữa Huân sẽ trở lại nên cố ý dời lại ngày kiểm tra, ông ấy quyết định cũng để Huân tham gia lần kiểm tra này. "
"Ồ?"
Thiên Vũ Chính Tắc hơi sửng sốt, sau đó cười bất đắc dĩ.
"Mặc dù Huân muốn trở lại Giang Hải gấp, chẳng qua... vẫn còn một thời gian ngắn kiểm tra cũng được. "
Dường như cảm nhận được điều gì đó trong lời nói của Huân, người thanh niên tên Văn Thái Lang kia lại cúi chào một lần nữa:
"Tôi hiểu ngài muốn bảo vệ Huân, nhưng hoa cỏ không trải qua mưa gió thì không thể trưởng thành thành một cây đại thụ chọc trời, chúng tôi luôn luôn coi Huân là một thành viên của Nguyệt Trì gia, cô ấy phải nỗ lực vì vinh dự của gia tộc. Chuyện này xin Thiên Vũ quân có thể thông cảm. "
"Ồ... Hiểu hiểu, không sao, tôi hiểu điều này."
Nguyệt Trì là một gia tộc Ninja cổ xưa, đến bây giờ quan hệ trong gia tộc thực ra đã trở nên cực kỳ phức tạp, các loại lợi ích rắc rối. Nguyệt Trì Huân là con gái của gia chủ, trước đây tu vi không phải là rất mạnh, tính cách cũng cực kỳ quái gở, trước nay luôn không được người chào đón. Hiện giờ bởi vì quan hệ với Thiên Vũ Chính Tắc, có thể nói Nguyệt Trì gia đã buông bỏ Nguyệt Trì Huân để đổi lấy sự trợ giúp của Cao Thiên Nguyên, vì vậy khi Thiên Vũ Chính Tắc đưa Huân đến Trung Quốc, sau khi trở về lại dẫn nàng đi du lịch khắp nơi nhưng cũng không ai có ý kiến gì cả. Nhưng với những người thuộc tầng dưới của Nguyệt Trì gia, trong khi rất nhiều người trẻ tuổi đều phải luyện tập khắc khổ thì Huân lại có thể đến Trung Quốc hưởng thụ cuộc sống hoàn toàn tự do, hoặc có thể nói căn bản là đi du lịch, hơn nữa còn vì quan hệ với Thiên Vũ Chính Tắc mà rất được chú ý, đây thực sự là chuyện khiến người ta khó chấp nhận.
Trong chuyện này, có người ghen ghét Nguyệt Trì Huân, có người bởi vì sự xinh đẹp và lạnh lùng của Huân mà ghen ghét Thiên Vũ Chính Tắc, nhưng cuối cùng thì tất cả đều bị dồn lên người Huân. Hàng năm vào dịp nghỉ hè, Nguyệt Trì gia sẽ có một cuộc kiểm tra Ninja, vì vậy Thiên Vũ Chính Tắc cố ý đưa Huân đến Hokkaido để giúp nàng tránh chuyện này, một mặt không muốn nàng bị quấy rầy, mặt khác cũng không hi vọng người khác biết được sự tiến bộ thần kỳ của Huân, mặc dù bây giờ cái tên Hoa Tulip đã được lưu truyền rộng rãi trong thế giới ngầm nhưng chuyện Cố Gia Minh là Hoa Tulip. Huân đi theo Hoa Tulip để học tập vẫn được hắn giữ bí mật, ngay cả người của Cao Thiên Nguyên cũng không có ai biết.
Dù sao cho dù là Nguyệt Trì gia hay Cao Thiên Nguyên, nếu bọn họ biết chuyện này rồi làm ra chuyện ngu ngốc gì thì lửa giận của Cố Gia Minh chắc chắn sẽ rơi lên đầu hắn, cường giả có thể đẩy lui Nguyên Lại Triêu Sang hai lần, thực sự hắn cũng khá kiêng dè. Hôm nay nghe được lời nói có ý khiêu khích này của Văn Thái Lang rồi lại liên tưởng đến hết thảy, hắn không khỏi thở dài bất đắc dĩ, thôi được, nếu các người muốn bị ngược đãi tàn bạo thì cũng không sao, vì vậy mới nói ta ghét những gia tộc lớn thế này...
Hoặc ngồi xe hoặc đi bộ, đoàn người đi vào trang viên. Người của Nguyệt Trì gia vẫn đang nhìn Ngự Thủ Hỉ và Chư Thần Vô Niệm bằng ánh mắt phẫn nộ. Thiên Vũ Chính Tắc và Mộ Thôn Quảng Thụ chào bọn họ rồi mới đi vào, Long Đường Tĩnh thì vung vẩy đoá hoa hồng trong tay:
"Anh nhất định phải đến tìm tôi nha. A... Chị, đừng đánh em nữa... "
Nhìn theo bóng lưng đám người kia, ngồi trong chiếc "xe thể thao bởi vì chướng ngại mà phải dừng lại" kia. Ngự Thủ Hỉ nhấn ga, sau đó chiếc xe vững vàng chạy trên đường, rời đi nhanh như chớp.
"Có nhìn ra được điều gì không?"
Ngồi ở ghế lái phụ, Chư Thần Vô Niệm hỏi.
"Tôi thấy hai cô bé thuần khiết, hai linh hồn cũng thuần khiết... "
"Tới địa ngục đi. "
"Tôi bị Mộ Thôn Quảng Thụ đập một cái vào mặt mà anh vẫn còn nói tôi, lẽ nào quy trình giết người máu lạnh, đã làm anh mất cả sự đồng tình sao? Trời ạ, trên thế giới này chỉ có những cô bé thuần khiết mới cứu vớt được linh hồn đã sa đoạ của anh... "
"Ít nói nhảm, Nguyệt Trì Huân thế nào?"
"Ồ, chưa nhìn ra. "
Ngự Thủ Hỉ lắc đầu, sau đó lại nở nụ cười:
"Chẳng qua nhất định phải mạnh hơn rất nhiều so với những gì đã điều tra được. Không hổ là người thiếu chút nữa đã trở thành vị hôn thê của tôi, tôi rất vui mừng. "
"Nói như vậy thì cô ta thật sự theo Hoa Tulip học tập?"
"A a, người có thể đánh bại thầy Nguyên Lại, nếu có cơ hội thì nhất định phải gặp một lần, chẳng qua đã xác định cô ta không phải là cô bé. Thành thật mà nói, dựa theo tư liệu đã điều tra, hai vô bé tên Diệp Linh Tĩnh và Liễu Hoài Sa thực sự khiến tôi động lòng... "
"Tôi chỉ thích những người thành thục. "
Chư Thần Vô Niệm nở nụ cười khát máu.
"Có cơ hội thì nhất địnhphải gặp cô ta... Giản Tố Ngôn."
← Ch. 176 | Ch. 178 → |