Vay nóng Tinvay

Truyện:Ẩn Sát - Chương 196

Ẩn Sát
Trọn bộ 475 chương
Chương 196: Ngủ đi
0.00
(0 votes)


Chương (1-475)

Siêu sale Shopee


Sáng sớm, trong ánh ban mai, Linh Tĩnh bước ra từ một chiếc xe nhỏ trước cửa bệnh viện của bác Diệp. Gia Minh ngồi ở ghế lái nhô đầu ra nói:

"Sa Sa và mọi người đang ở bên trong, thương thế của Huân tương đối nặng, hiện giờ không biết có thể bị nguy hiểm hay không, tớ còn có chút việc muốn làm, phải lập tức đi ngay, bảo các nàng đừng lo lắng, được không?"

"Thế nhưng... cậu..."

"Tớ không sao, tên lợi hại nhất đã bị giết rồi, cậu có thấy tớ bị chút thương thế nào không? Có một số việc phải giải quyết cho xong, ngoan nào."

"Thật là."

Mắt thấy Gia Minh không có chuyện gì, Linh Tĩnh giơ giơ quả đấm nhỏ, sẵng giọng:

"Đáng ghét, đừng dùng khẩu khí người lớn nói chuyện với tớ, tớ thấy cậu kiếm cớ không dám đi vào thì có, gần đây cậu liên tục bị thương, lại bị trúng đạn, nếu đi vào nhất định bị mẹ lải nhải chết... Được rồi, tớ đi vào với mấy người bên trong, cậu nhớ mua điểm tâm sáng tới."

"Dạ, Linh Tĩnh đại nhân."

"Đi đi..."

Liếc mắt, Linh Tĩnh xoay người đi vào trong bệnh viện, Gia Minh đưa mắt nhìn nàng tiến vào, sau đó mới nhả chân ga lao đi.

Đứng cạnh cửa bệnh viện lén lút nhìn ra, Linh Tĩnh thấy chiếc ô tô đã đi, sau đó mới quay người, hít sâu một hơi, vỗ ngực một cái, tận lực thả lỏng tâm tình, tạo nét mặt tươi cười đi trán an Sa Sa và Huân.

Mấy phút sau, chiếc xe con dừng lại ở một căn hộ. Gia Minh lên tầng hai, mở căn phòng cũ mà cha mẹ hắn trước kia đã ở, đây mà một khung trời nhỏ, chính là trụ sở bí mật của hắn ở thành phố Giang Hải.

Đi vào trong buồng cầm một hộp thuốc lớn, sau đó đổ đầy nước nóng vào một cái bình, hắn đi ra ngoài ngồi xuống ghế sa lông, bỏ áo khoác, một tầng băng dày đặc từ vai tới ngực của hắn hiện ra. Lúc này đã là tháng 12, trên ngoài băng gạc còn có quần áo giữ ấm, máu tươi đã ướt sũng lớp ngoài, từ vai tới bụng nhuộm một màu đỏ tươi.

Suy yếu dựa vào ghế sa lon, hít sâu một hơi, hắn bắt đầu cởi từng tầng vải bông một, sau khi bỏ y phục, thấy hơi lạnh, hắn đi ra ngoài đóng cửa, nếu như trước đây, cho dù trời có tuyết rơi, hắn cũng chẳng cảm thấy lạnh lẽo gì.

Bản thân bị thương, hơn nữa trải qua chiến đấu kịch liệt, máu đã chảy rất nhiều, cho tới bây giờ hắn đã suy yếu tới mức không chịu nổi nữa.

Nếu như mà Chư Thần Vô Niệm có thể kiên trì thêm một thời gian, không bị chính dị năng của mình phản phệ thì sợ rằng người nằm xuống lần này có lẽ là hắn.

Suy yếu mở hộp thuốc, sau đó cầm khăn mặt nhúng vào trong chậu nước ấm làm cho hắn cảm thấy đỡ lạnh, hắn bắt đầu vệ sinh, khử độc, khâu vết thương, đại khái là trải qua hơn nửa giờ, điện thoại trong phòng vang lên. .

"A lô."

"Còn nghe được thanh âm của ngươi là tốt rồi, ta là Thiên Vũ Chính Tắc."

Người đâu dây bên kia tỏ ra vui mừng:

"Ta tin rằng ngươi sẽ không thua tên biến thái Chư Thần Vô Niệm."

"Nếu như ngươi hỏi thăm người kia. Hắn đã chết."

"Mấy giờ trước, người của chúng ta bên đó báo cáo là có người xâm nhập học viện Thánh Tâm, chỉ là lực lượng của chúng ta ở Trung Quốc quá yếu, có đi cũng không có tác dụng gì, không lâu sau người của chúng ta gọi điện tới, nói là tiểu thư bị trọng thương, còn ngươi thì không sao. Ta nghĩ bây giờ ngươi có thể nghe điện thoại, cho nên mới điện thoại tới đây."

Thiên Vũ Chính Tắc ở bên kia cười cười, nói:

"Những người khác có khỏe không? Ngươi biết ta nói tới hai bạn gái của ngươi."

"May mắn, không có chuyện gì."

"Vậy là tốt rồi. Chuyện Chư Thần Vô Niệm đột nhiên đến Thái Lan, đích xác là sơ sót của chúng ta, kỳ thực ở trong nội bộ của Bùi La Gia không lâu trước đã có quyết nghị, không cho phép thành viên của tổ chức ra tay với ngươi, chúng ta không nghĩ tới Chư Thần Vô Niệm lại không tuân thủ mệnh lệnh này. Ngươi biết đấy, ta không nói tốt cho Bùi La Gia mà chỉ nói sự thực."

"Ta có một phần tư liệu."

Gia Minh ngừng lại một chút, hắn đã xử lý vết thương xong, buông kim, cầm lấy băng gạc.

"Về tình huống của người nằm vùng của Bùi La Gia trong nội bộ các ngươi, phương pháp liên lạc, người liên lạc, trình độ ảnh hưởng... ta rất khó có căn cứ chuẩn xác, nhưng cũng có thể xác nhận..."

"Như vậy tốt quá."

Sau một lát, Thiên Vũ Chính Tắc tán thưởng.

"Nếu như các ngươi muốn động thủ, ta mong là chậm một chút."

"Ách? A... Chúng ta đương nhiên không sẽ lập tức tiến hành thanh trừ toàn bộ, dựa theo tiếng Trung Quốc mà nói, như vậy sẽ đánh rắn động cỏ..."

"Đại khái khoảng hai mươi ngày sau, ta sẽ đi Tokyo một chuyến. Mong rằng các ngươi có chuẩn bị, đừng để sự kiện này ảnh hưởng."

Dường như bị hàm nghĩa trong câu nói của Gia Minh hù đda, Thiên Vũ Chính Tắc sững sờ một chút, nói:

"Ngươi muốn theo chân bọn họ? Chuyện không dễ làm như vậy đâu, ta biết ngươi rất tức giận, thế nhưng ở Tokyo là chỗ của bọn hắn, không phải Giang Hải, ta mong rằng ngươi có thể suy nghĩ một chút."

"Ta đã suy nghĩ."

"Ta nghĩ biện pháp tốt nhất của chúng ta là có thể công bình nói chuyện một chút, ta đã nói tình hình của ngươi với tầng lớp cao tầng ở bên này như Viêm Hoàng Giác Tỉnh, U Ám Thiên Cầm, ngươi có thể đem lực lượng của ngươi cho chúng ta mượn, chúng ta cùng nhau đối phó Bùi La Gia... Ngươi không biết đâu, lực lượng của Bùi La Gia quá cường đại, mặc dù trước mắt hắn không có cách bắt ngươi, nhưng ngươi cũng không thể tưởng tượng được gốc rễ của cái tổ chức sát thủ đã tồn tại được mấy trăm năm nay đâu..."

"Tin tưởng ta, ta hiểu rõ Bùi La Gia hơn ngươi, ta đối với nó thân thiết và quen thuộc, thậm chí còn hơn các ngươi, hơn Viêm Hoàng Giác Tỉnh."

"... Ngươi xuất thân từ Bùi La Gia?"

Không đợi Gia Minh trả lời, Thiên Vũ Chính Tắc cười cười:

"A, xin lỗi, ta không nên hỏi điều này, thế nhưng ta vẫn đang nghĩ, chuyện này một người làm không ổn lắm, chúng ta chỉ muốn biểu đạt thành ý của mình..."

Thiên Vũ Chính Tắc líu ríu nói ở bên kia, bên này Gia Minh trầm mặc tự băng bó cho mình, sắc mặt hắn tái nhợt và lạnh lùng:

"Được rồi, thẳng thắn mà nói, trong thời gian này ta có nhiều chuyện phiền phức cần giải quyết, chỉ cần có chuyện ta sẽ có trách nhiệm xuất hiện hỗ trợ. Ngươi hiểu chưa."

"Cái này... Quy tắc là như vậy, có quan hệ lợi ích nhất định, mới có thể bảo đảm mọi người tập trung với nhau. Lấy lực lượng của ngươi thì sẽ mang lại sự tự do tuyệt đối cho chính ngươi, nhiều nhất là đôi lúc ngươi chỉ cần xuất thủ một chút là được. Ngươi biết... Nếu như ngươi nguyện ý, trong Cao Thiên Nguyên có mấy nữ hài tử rất đẹp, các nàng sẽ không phiên ngươi, cũng không ép ngươi ký vào giấy kết hôn... thế nhưng lại nguyện ý làm tình nhân của ngươi, lời đàm tiếu bên ngoài họ không để ý tới, chỉ cần thành viên trong nội bộ thừa nhận là được... Bậc cha chú có địa vị trọng yếu trong Cao Thiên Nguyên đều chấp nhận đương nhiên, chỉ cần ngươi vui là được."

Bên này không có tiếng trả lời. Một lát sau, Thiên Vũ Chính Tắc bất đắc dĩ nói:

"Ha hả, người Trung Quốc đối với người Nhật Bản có lẽ sẽ có phản cảm nhất định, nhưng mà Viêm Hoàng Giác Tỉnh chỉ làm việc cho quốc gia các ngươi, danh tiếng bên ngoài của Viêm Hoàng Giác Tỉnh rất tốt, có lẽ ngươi cũng suy nghĩ xem có nên trở thành một phần tử trong đó không."

"Ngươi biết không? Thiên Vũ quân, ta đã từng tham gia tổ chức..."

Qua một hồi lâu. Gia Minh mới nói:

"Cho nên kiếp này, ta sẽ không tham gia bất cứ tổ chức nào nữa, không nghe bất cứ mệnh lệnh của một người nào."

"Nhưng chí ít Viêm Hoàng Giác Tỉnh..."

"Cho dù là Viêm Hoàng Giác Tỉnh."

*****

Thiên Vũ Chính Tắc trầm mặc một lúc rồi mới nói:

"A, ta hiểu rồi, ai cũng có sự cố chấp của mình, xin lỗi. Ta sẽ không đề cập tới chuyện này nữa. Hai mươi ngày? A, cũng sắp tới Lễ Nô-en, ta sẽ an bài tất cả cho ngươi."

"Chuyện của ta ta sẽ làm, các ngươi tự mình làm tốt chuyện của mình là được, tới lúc đó ta sẽ tới tìm các ngươi."

"Ách... Được, bảo trọng. A, Duy ra rồi, ta phải cúp máy đây..."

Trong loa truyền tới giọng nói của Long Đường Duy, sau đó cúp máy.

Trong một căn phòng ở Nhật Bản, Long Đường Duy đã tắm rửa xong, dường như là đã nghe trộm câu chuyện một lúc, bây giờ lao tới nói:

"Là Hoa Tulip ư? Là Hoa Tulip ư? Em muốn nói chuyện với hắn, em muốn hỏi xem vì sao hắn phải điều tra em..." Thiên Vũ Chính Tắc sợ hãi vội vã cúp máy.

"Ai, đừng làm rộn đừng làm rộn hôm nay em đừng chọc tới hắn hắn đang nổi nóng, hắn mà điên lên lại đi giết người..."

"Nổi nóng? Làm sao vậy?"

"Khụ, cũng mấy người tìm tới nhà của hắn, được rồi, hai mươi ngày nữa hắn sẽ đến Tokyo một chuyến, em cứ chuẩn bị cho tốt, tới lúc đó kiểu gì cũng gặp mặt, dù sao hình như hắn cũng biết em."

"Thật không? Quá tốt!"

Long Đường Duy cười nhảy dựng lên, một lát sau mới nhớ tới chuyện gì đó, nói:

"Ách, hắn tới Tokyo làm gì, báo thù ư?"

"Ừ."

Thiên Vũ Chính Tắc gật đầu cười, nóí:

"Chắc là hắn sẽ mang tới cho người khác một phần quà giáng sinh thật to."

Đầu dây điện thoại bên này, Gia Minh từ từ đặt tai nghe xuống, một lát sau, hắn mới tự thì thào.

"Nếu đã biệt ly, cả đời không qua lại với nhau cũng tốt... Vì sao còn phải làm cho ta hận ngươi..."

Những lời này, dường như là quan hệ chân chính của Gia Minh với Bùi La Gia...

Không lâu sau, Gia Minh đã xử lý xong thương thế đi tới bệnh viện, hắn đi tới phòng của Sa Sa, trên đường còn phát hiện mấy trạm gác ngầm, đều là đặc công của Viêm Hoàng Giác Tỉnh, phòng bị nghiêm mật như vậy, cho dù đám lính đánh thuê ở trường học có tới cũng không có vấn đề gì.

Tiến nhập phòng bệnh, Sa Sa được băng bó toàn thân một cái chân bị cố định đặt lên giá, Linh Tĩnh thì ngồi ở trên ghế bắt chuyện, nét mặt hai cô gái đều có sự mệt mỏi, nhưng mà không muốn ngủ, mắt thấy Gia Minh vào, câu nói đầu tiên của Sa Sa là:

"Bị bác Diệp mắng một trận, cậu bây giờ mới đến."

"Ha hả... Không có chuyện gì mà tự chui đầu vào lưới đó là đứa ngốc."

Gia Minh đóng cửa lại, hít một hơi, nói:

"Tớ có chuyện muốn nói thật với các cậu."

"Ách..."

Linh Tĩnh và Sa Sa nhìn nhau, sau đó cau mày nói:

"Đâu có..."

Gia Minh không khỏi bật cười:

"Thực ra hôm nay tớ có trúng một phát đạn, nhưng mà vấn đề không lớn, vừa rồi sợ các cậu lo lắng nên không nói, bây giờ đã băng bó rồi, nên mong các cậu giữ bí mật, nhột quá, nhìn xem..."

Hiểu là chuyện này không có khả năng giấu được hai người bên cạnh mình, Gia Minh vén áo, để cho các nàng nhìn băng vải trắng noãn, tình cảnh bây giờ khác xa cảnh tượng khi nãy cả trăm lần, thoạt nhìn giống như vết thương sắp lành.

Linh Tĩnh cùng Sa Sa há to mồm nhìn một hồi, sau đó kéo vào kiểm tra, hỏi nhiều lần có phải là không có chuyện gì hay không, đợi cho khi Gia Minh xác nhận, hai nàng liên tiếp tuôn ra những câu oán giận Gia Minh không biết thương bản thân mình.

Các nàng cũng biết Gia Minh có bí mật, oán giận thì oán giận, nhưng nếu bảo Gia Minh nói rõ, thì đương nhiên hắn sẽ không nói. Nghe hai người nói như vậy, Gia Minh cười ngồi ở bên cạnh Linh Tĩnh, lãng lặng nghe.

"Này. Gia Minh, cậu mệt lắm không? Buồn ngủ thì bên kia còn một cái giường bệnh đấy."

"A, Sa Sa đại nhân và Linh Tĩnh đại nhân còn đang lải nhải... tớ không muốn chết nên phải ngồi nghe, không phải, không phải... Ha hả..."

"Thật là, tớ đâu có lải nhải."

"Đúng vậy đúng vậy..."

Trong những câu nói đó, Gia Minh nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, một lát sau, hắn đã dựa vào Linh Tĩnh mà ngủ say. Linh Tĩnh cởi giầy, để tất trắng co chân lên sô pha, ngáp một cái mỉm cười trò chuyện nguy hiểm hôm nay với Sa Sa. Đồng thời nàng đỡ Gia Minh nằm xuống, để đầu hắn lên đùi mình, yêu thương vuốt ve những vết thương nhỏ trên người của hắn.

"A, thật buồn ngủ... Linh Tĩnh, cậu cũng lên giường ngủ đi... A..."

"Ừ, tớ biết... Nhưng không sao, nếu không tớ lại đánh thức hắn a... Hắn hôm nay quá mệt mỏi rồi..."

Mang theo sự buồn ngủ, những thanh âm nhỏ nhẹ cứ ngắc ngứ vang lên trong phòng bệnh, không bao lâu sau, căn phòng trở nên yên tĩnh.

Cũng không biết bao lâu, Đoàn Tĩnh Nhàn đi ngang qua, đẩy cửa phòng, nhìn vào bên trong, thấy Gia Minh đang nằm trên đùi con gái mình, còn con gái mình thì co ro ngồi ngủ.

Trước kia nàng còn tưởng rằng Gia Minh và Sa Sa có quan hệ yêu đương, bây giờ thấy cảnh này thì trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng mà sau một lát, nàng mới bất đắc dĩ lắc đầu, có thể ba người bạn này đã vượt khỏi giới hạn quan hệ nam nữ, mình không thể là một người cổ hủ để con mình khinh thường được.

Nàng cầm tới hai cái chăn một cái đắp lên người thiếu niên đang ngủ trên đùi con gái mình, sau đó lại nhẹ nhàng đắp cho con gái, mặc dù rất nhẹ, nhưng Linh Tĩnh vẫn thức giấc, hai mắt ngái ngủ hơi mở một cái, sau đó lại nhắm lại, lầm bầm một tiếng:

"Mẹ..."

"Ngủ đi."

Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt con gái, Đoàn Tĩnh Nhàn ôn nhu cười cười:

"Ngủ đi..."

Trong chốc lát, cửa phòng đã được đóng lại, trong căn phòng bệnh ấm áp, có ba người đang ngủ...


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-475)