Vay nóng Tima

Truyện:Ẩn Sát - Chương 277

Ẩn Sát
Trọn bộ 475 chương
Chương 277: Các người không biết?
0.00
(0 votes)


Chương (1-475)

Siêu sale Lazada


Trong phòng khách ồn ào, Phương Vũ Tư dù có nói thế nào, cũng không thoát khỏi cục diện "chúng tinh phùng nguyệt", chỉ khi Hoàng Bỉnh Văn quát mắng mấy câu, đám người xung quanh mới hơi thu liễm một chút, không tới tấp hỏi han, nhưng vẫn còn vây quanh như trước.

Mục đích của đám người này chính là muốn đợi khi mỹ nữ có thời gian, tranh thủ ký tên hoặc là gì gì đó. Còn về phần camera hay các thứ tương tự khác, đã sớm bị hắn hạ lệnh thu hồi, dù sao Phương Vũ Tư cũng ở đây chừng mấy canh giờ, không lo không tìm được cơ hội chụp ảnh chung.

Dưới tình huống như vậy, Hoàng Bỉnh Văn vốn có kiến nghị dẫn Phương Vũ Tư đi dạo bên trong khu biệt thự một chút, dù sao Phương Vũ Tư cũng được coi là một khách nhân trọng yếu, mình đi dạo thì đám người này không ngu tới mức là một mực bám theo, cũng có thể khiến cho Phương Vũ Tư được thảnh thơi một chút.

Chỉ là Phương Vũ Tư nói vừa xuống máy bay có chút mệt mỏi, huống hồ đây là tang sự, không tiện đi dạo, cho nên trực tiếp đứng ở trong phòng tiếp khách, cùng với mấy thiếu phụ mới quen trong Hoàng gia trò chuyện thuận tiện an ủi vài câu, chỉ chốc lát sau, có người cầm cốc nước rót cho nàng.

Cầm cốc nước ngây ngô đứng giữa vòng vây của mọi người, tuổi của nàng không tính lớn, nhưng tâm tính lại có vẻ già dặn, thái độ hiện giờ vô cùng khiêm tốn không bao lâu đã trò chuyện được với mấy thiếu nữ bên cạnh.

Hoàng Bỉnh Văn xưa nay có danh tiếng là hoa hoa công tử, nhưng lúc này Hoàng gia đã không còn thanh thế như trước, thỉnh thoảng cùng Phương Vũ Tư tiếp lời, Phương Vũ Tư gọi hắn là "chú" hắn cũng chỉ gật đầu, nếu như lúc trước, Hoàng Bỉnh Văn sẽ bắt toàn bộ mỹ nữ gọi hắn là ca ca.

"Vũ Tư, album tiếp theo của cô tên là gì..."

"Chúng tôi có thể nghe trước được không..."

"Cô hát thực hay, tôi toàn mua bản chính về cất giữ."

"Tất cả hình ảnh của cô tôi đều mua."

Trong những thanh âm ríu rít, Phương Vũ Tư cười nhất nhất trả lời, tuy không thể tiết lộ bí mật, nhưng về phương diện khác thì luôn đối đáp khéo léo, không thể để ai không hài lòng, cũng không thể mang lại cho họ cảm giác mình tùy tiện.

Công phu trên phương diện này, mặc dù nàng mới chỉ 23 tuổi, nhưng đã sớm luyện tới mức lô hỏa thuần thanh, ánh mắt của nàng luôn nhìn qua đám người, hướng về phía cửa sổ trước mắt.

Ở đó có một thiếu niên đang đứng, nói chuyện với một nam tử khác, có thể thấy, trên mặt người này luôn luôn bình thản. Nam tử mặc bộ đồ âu trắng, hình như có chút hứng thú với nàng, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn sang.

"Tôi nghĩ nàng hình như đang nhìn tôi."

Hoàng Nhược Hinh lúc này đã ra khỏi WC, đứng ở bên cửa sổ. Thiên Vũ Chính Tắc nhíu lông mày, có chút đắc ý nói.

"Vì sao không phải là nhìn tôi?"

"Thôi xin đi, cậu nghĩ nàng lại cảm thấy hứng thú với những người giả bộ non nớt như cậu ư?"

"Anh cho mình biến thái như Ngự Thủ Hỉ có thiên sinh lệ chất sao?"

Thiên Vũ Chính Tắc ngẩn người:

"Cậu biết tên biến thái La Lỵ Khống đó?"

"Có biết một chút."

"Tôi phát hiện, cậu đối với Bùi La Gia quả thực không gì không biết, khó trách bọn chúng gặp cậu lần nào là gặp trắc trở lần đó..."

Cảm thán một câu, Hoàng Nhược Hinh hướng bên này tới đây.

Hắn gật đầu, nói:

"Tôi tìm Phương Vũ Tư xin chữ ký..."

Lúc này mọi người ở đây hầu như toàn là fan của Phương Vũ Tư, người nào cũng muốn ký tên thì sẽ làm cho cục diện khó mà bình lặng lại được.

Hoàng Bỉnh Văn đã sớm mở miệng ngăn cản, nhưng mà Thiên Vũ Chính Tắc không phải là người của Hoàng gia, lúc này bỗng nhiên tiến lên, người bên cạnh cũng khó mà mở miệng ngăn cản hắn được

Đặc biệt là... Phương Vũ Tư dường như đối với hắn cũng có hứng thú, nói mấy câu liền bị hắn chọc cho cười liên tục, đương Thiên Vũ Chính Tắc nói mình muốn xin chữ ký. Phương Vũ Tư vội vàng tìm người đại diện lấy bút ký tên hỏi hắn xem là muốn ký ở trước ngực hay là ở sau lưng.

Công tâm mà nói, Thiên Vũ Chính Tắc dung mạo không tính là vô cùng đẹp trai, khí chất của hắn khiêm tốn, người nào quen hắn lâu mới có thể cảm nhận được mị lực nam nhân của hắn.

Hoàng Nhược Hinh cũng thấy khi Thiên Vũ Chính Tắc trêu đùa mới có chút hứng thú, mới vừa rồi nói chuyện với nhau, tuy rằng Thiên Vũ Chính Tắc có chút làm bậy, khiến cho nàng ngay lúc đó hơi có chút thất vọng, nhựng mà ngẫm nghĩ một hồi, ngược lại lại cảm thấy người này tương đối thần bí, nhìn không thấu, đoán không ra.

Hiện giờ đi WC trở về, mắt thấy Thiên Vũ Chính Tắc nói mấy câu đã có thể thân thiện nói chuyện với Phương Vũ Tư, nàng nhíu nhíu mày, đi tới bên người Gia Minh.

"Ai, bằng hữu của em rốt cuộc là ai vậy?"

"Người Nhật Bản đó, a... Kỳ thực em cũng không biết rõ về người này lắm."

Gia Minh xưa nay ở Hoàng gia cũng có thể coi như không tổn tại, hai người chính thức chào hỏi, nói chuyện với nhau, sợ rằng đây là lần đầu tiên, nhưng mà nếu đã là thân thích, thì cũng không nên lạnh nhạt quá.

Hoàng Nhược Hinh liếc mắt nhìn Gia Minh, vùng xung quanh lông mày cau lại:

"Ở Nhật Bản tuyệt đại đa số mọi người đều biết quy luật "sáng 9 chiều 5" (1), khí chất của hắn khiến cho chị cảm thấy không giống... Ách, phong thái khi hắn nói chuyện..."

(1): Thói quen làm việc của người Nhật Bản, tới làm lúc 9h sáng, ra về lúc 5h chiều, dần dần hình thành tập quán.

Lúc này thời gian đã là han bốn giờ rưỡi, Gia Minh nhìn đồng hồ đeo tay, thoáng nhìn biểu tình của Hoàng Nhược Hinh, không khỏi bật cười:

"Cái này em không được rõ lắm, chị Nhược Hinh trực tiếp hỏi hắn đi... Em còn có việc, xin đi trước."

Khi Gia Minh chuẩn bị rời đi, thì ở bên kia, Phương Vũ Tư đã ký tên xong cho Thiên Vũ Chính Tắc, mấy người trẻ tuổi của Hoàng ở bên cạnh đang hỏi chuyện quảng cáo, có người hỏi dò: "Chị Vũ Tư vì sao lại chọn Hoàngthị chúng ta?"

"Không biết a."

Phương Vũ Tư ánh mắt đảo hai vòng, thấy Gia Minh từ bên cạnh rời đi, mới nói:

"Kỳ thực Gia Minh bạn học trước đây đã giúp tôi rất nhiều, tôi vẫn mong có cơ hội có thể giúp cho Hoàng gia, chỉ là trước đây Hoàng thị cùng Tiểu Mạn đang có hợp đồng, tôi xen vào không tiện, cho nên khi nghe nói hợp đồng kia sắp hết hạn, tôi mới vội vàng tới, miễn cho việc bị người khác tranh mất..."

"Gia Minh bạn học, là ai vậy..."

"Không phải chứ?"

"Gia Minh!?"

Lấy tình hình Hoàng gia hiện nay, có một đại Minh tinh để mắt tới, nói chuyện quảng cáo giúp cho là không thể nào, bây giờ lại có Phương Vũ Tư tươi cười chủ động đi tới, thì có người nghi hoặc, có người kinh ngạc.

Khi nhắc tới Gia Minh, mọi người cũng biết hắn, nhưng lại không kịp phản ứng mà kinh ngạc, đạo thân ảnh kia chậm rãi đi vòng qua đám người kia tới đây, nhìn không rõ hỉ nộ.

*****

Tiếng người ầm ĩ, nghị luận vang lên, đây có lẽ là lần đầu tiên Gia Minh được nhiều người quan tâm như vậy, nhưng mà, hắn cũng không cỏ vẻ hài lòng, thần sắc hắn lạnh nhạt vô cùng.

Ánh mắt của Phương Vũ Tư chuyển hướng nhìn ra ngoài cửa sổ, một đội xe đang đi vào đại môn Hoàng gia. Lập tức, Thiên Vũ Chính Tắc cũng đưa mắt nhìn qua.

Những người ở xung quanh Phương Vũ Tư tỏ ra thân thiện hơn một chút, tuy rằng hỏi không ra Gia Minh giúp nàng cái gì.

Nhưng nếu có người trong gia tộc đã trợ giúp nàng, vậy thì cái cảm giác "chiếm tiện nghi" của người khác cũng phai nhạt đi rất nhiều, nếu mình không chiếm nhiều tiện nghi của đối phương, thì mọi người cũng có thể kết giao bằng hữu.

Dần dần, trọng tâm câu chuyện được chuyển qua những khốn cảnh gần đây mà Hoàng gia phải đối mặt. Hoàng Bỉnh Tường bị tuyên án tử hình. Phương Vũ Tư nói với mấy người của Hoàng gia:

"Ta nghe nói Phương Chi Thiên, Phương tiên sinh ở trung ương có quan hệ rất nhiều, ông ấy có quyền lực thì rất lớn, các người nên tìm kiếm một chút tài liệu, tìm ông ấy hỗ trợ, chắc sẽ có hiệu quả lớn. Hơn nữa hôm nay ông ấy cũng tới Giang Hải, cách chuyến bay của tôi không bao nhiêu thời gian, phỏng chừng hiện tại đã đến phủ thị chính (mình gọi là UBND)."

"Nhưng mà gia tộc chúng tôi không thân với Phương tiên sinh lắm, hơn nữa... Kỳ thực chúng tôi cũng đã đi bái phỏng ông ấy, nhưng mà khi đó không kịp chuẩn bị tài liệu gì..."

"Vậy khuya hôm nay lại qua xem, tôi với Phương tiên sinh có quen biết, cũng có thể nói là người cùng gia đình..."

Nói thì nói như vậy, nhưng Phương Vũ Tư cũng biết, một minh tinh như mình không nên can thiệp vào chuyện chính trị, năng lực là một chuyện, thái độ của người ta lại là một chuyện khác, giả như người của Hoàng gia đêm nay thực sự tới tìm Phương Chi Thiên, nàng cũng chỉ có thể ở bên cạnh nói bóng nói gió một chút thôi.

Nàng cũng không biết, Hoàng gia không phải là không có quan hệ với Phương Chi Thiên, chẳng qua là người biết không nhiều lắm, Phương Chi Thiên thương yêu nhất là một người cháu gái Đông Phương Nhược, vừa vặn người này lại có quan hệ máu mủ với Hoàng gia.

Lần trước Đông Phương Nhược tới Giang Hải, cũng từng gặp Gia Minh, gọi hắn là "biểu ca", sau đó Phương Chi Thiên cũng từng mang Đông Phương Nhược tới Hoàng gia bái phỏng.

Lúc đó Hoàng gia muốn tăng cường quan hệ với một vị đầu lĩnh chính trị ở kinh, nhưng mà Phương Chi Thiên lại duy trì giới hạn quan hệ với Hoàng gia, lần này Hoàng Bỉnh Tường bị tuyên án, nói không chừng đã được hắn cho phép thực hiện, cho nên những nỗ lực của Hoàng gia với người này không mang lại kết quả gì.

Mục đích tới đây lần này của Phương Vũ Tư, chủ yếu vẫn là muốn lưu lại một ấn tượng tốt cho Gia Minh, tuy rằng nàng coi trọng đồng tiền, lòng dạ nhỏ mọn, nhưng mà những gì người khác giúp mình, mình vẫn nhớ kỹ, chắc chắn sẽ đền đáp lại.

"Ta không phải người xấu."

Nàng nghĩ rằng, khi gia tộc các ngươi gặp khó khăn, nàng sẽ tận lực giúp đỡ, tuy rằng trợ giúp có thể mang lại ít nhiều kết quả, nhưng mà nàng cũng sẽ tận lực.

Nàng cũng muốn cho người khác hiểu rõ điều này. :

Nhưng mà, lúc này, không khí trong phòng khách đã có sự khác thường, dường như trở nên có chút quái dị, bởi vì có không ít người đều đưa mắt nhìn về phương hướng linh đường.

Đi cùng với Hoàng Bỉnh An, chính là một trung niên nam nhân đang đẩy xe lăn, ngồi trên xe lăn là một thiếu nữ tóc ngắn chừng 16, 17 tuổi, toàn thân đồ trắng, trông giống như một cô gái cả đời cô độc sống ở nông thôn, toát lên khí chất thuần khiết.

Hiện giờ chắc là do bị bệnh, nên trông thiếu nữ có vẻ yếu ớt, dường như chỉ một làn gió nhẹ là có thể cuốn nàng lên chín tầng trời.

Bốn gã vệ sĩ đi xung quanh trung niên nam nhân đẩy xe lăn, ở xung quanh đó, những vệ sĩ của Hoàng gia mặc quân phục, tây phục cũng đi tới, hiển nhiên mục tiêu bảo vệ của họ chính là người đang nói chuyện với Hoàng Bỉnh An này, người này chắc chắn có thân phận đặc thù.

"Người này chẳng phải là Phương Chi Thiên ư?"

"Phương tiên sinh cũng vừa mới xuống máy bay mà, làm sao có thể trực tiếp tới chỗ chúng ta..."

"Nói đến là đến sao?"

Trong tiếng nghị luận của mọi người, thiếu nữ trên xe lăn ngồi thẳng mình lại một chút, hai mắt nàng tiều tụy mở ra, người khác nhận ra nàng là một cô gái bị mù, nhưng nàng vẫn nhìn về phương hướng của phòng khách.

Xuyên thấu qua cửa sổ, nàng "nhìn" thấy Gia Minh ở trong phòng chính.

Khi đám người Hoàng Bỉnh An vào biệt thự, đi thẳng tới bên này, thân ảnh của Phương Chi Thiên và thiếu nữ kia xuất hiện, toàn bộ gian phòng trong nháy mắt trở nên yên tĩnh lại, Hoàng Bỉnh An thị lực không tốt, nhìn qua gian phòng một lần, sau đó kéo một người hỏi:

"Này, Gia Minh ở đâu? Phương tiên sinh tìm hắn có việc."

Người nọ vẫn chưa trả lời, Phương Chi Thiên hiển nhiên là đã xác định được vị trí của Gia Minh, đẩy xe lăn sang phía bên này, đoàn người tự động giãn ra hai bên. Phương Vũ Tư, Hoàng Bỉnh Văn, Hoàng Kiến Bằng, Hoàng Nhược Hinh... hầu như ai trong phòng cũng kinh ngạc nhìn hai người, cố gắng nghĩ ra hai người này tìm kiếm người có thân phận như thế nào...

"Xin chào, Gia Minh tiểu đệ, ta đã thấy cậu rồi... Ta là Phương Chi Thiên."

Hắn nói xong, hướng Gia Minh đưa tay ra, Gia Minh nhíu mày suy nghĩ một lúc, mới đưa tay ra bắt, Phương Chi Thiên gật đầu cười:

"Bởi vì có một số việc cần cậu hỗ trợ, cho nên mong rằng chúng ta có thể tìm một chỗ nói chuyện. A, Phương tiểu thư cũng ở chỗ này sao. Hoàng tiên sinh, đã lâu không gặp..."

Buông tay Gia Minh, hắn cười cười bắt chuyện với Phương Vũ Tư, sau đó là Hoàng Bỉnh Văn, lúc này Hoàng Bỉnh An cũng đã tới đây, nhìn Gia Minh, trong ánh mắt có sự nghi hoặc thực sâu. Hiển nhiên, Phương Chi Thiên đi tới Giang Hải, đầu tiên là tới Hoàng gia bái tế, sau đó muốn tìm một gã nam hài gần như không tồn tại trong Hoàng gia, điều này khiến hắn không cách nào hiểu được.

Mà khi cùng Hoàng Bỉnh Văn bắt tay, ánh mắt Phương Chi Thiên nhìn về một bên, sững sờ một chút, sau đó nở nụ cười:

"Thiên Vũ quân, cậu cũng tới? chúng ta đã lâu không gặp rồi."

"Tôi đoán là ông cũng tới chỗ này, cho nên mới ở bên cạnh Gia Minh."

Trong sự kinh ngạc của đám người Hoàng Nhược Hinh, Hoàng Bỉnh Văn, Thiên Vũ Chính Tắc cùng Phương Chi Thiên chào hỏi lẫn nhau. Hoàng Bỉnh An ở một bên thử hỏi thăm:

"Ách... Vị này chính là..."

"Thiên Vũ đấy, hắn là người thừa kế của tập đoàn Xuyên Kỳ, tập đoàn lớn thứ 2 Nhật Bản, thân kiêm học vị bác sĩ sinh vật, ở giới học thuật có thành tựu phi phàm, đồng thời còn là vị hôn phu của trưởng nữ gia tộc Nguyệt Trì thuộc tập đoàn dệt may Trì Anh, Thiên Vũ ChínhTắc..."

Phương Chi Thiên nhìn bốn phía, vuốt tay:

"À, đã nói nhiều rồi, ách... Các người không biết?"

Rất hiển nhiên, bọn họ không biết...


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-475)