Vay nóng Tima

Truyện:Ẩn Sát - Chương 316

Ẩn Sát
Trọn bộ 475 chương
Chương 316: Mất đi cái tâm của sát thủ
0.00
(0 votes)


Chương (1-475)

Siêu sale Lazada


Để tranh đoạt quyền khống chế thế giới ngầm, các tổ chức bóng tối liên tục đấu đá nhau đã là chuyện quá bình thường. Lừa gạt, ngáng chân, khiêu khích, ly gián, tung tình báo giả, đâm dao sau lưng - tất nhiên, chúng ta cũng phải làm rõ một điểm, vẫn có rất nhiều người hay tổ chức không muốn tranh giành thứ nhàm chán như quyền khống chế này, nhưng muốn để mục tiêu mà mình theo đuổi có thể hoàn thành được thuận lợi thì dĩ nhiên vẫn phải chiến đấu với những người gây trở ngại với mình. Vật tụ theo loài, người phân theo bầy, khi lực lượng của những tổ chức này đạt tới một cấp độ nhất định, có thể hữu ý vô ý sản sinh ra những ảnh hưởng thì sẽ trở thành những tập đoàn lợi ích có lực lượng đồng dạng.

Có thể sống sót trong hoàn cảnh chiến đấu liên miên không dứt, hơn nữa còn chiếm được thế mạnh, sát thủ của Bùi La Gia đến bây giờ chưa từng là kẻ đầu đường xó chợ. Những người đó trải qua vô số chiến đấu, những kẻ cùng một loại người như Gia Minh, cho dù không có nhiều năng lực bày mưu đặt kế về đại cục nhưng khả năng khống chế trong phạm vi nhỏ thậm chí đã không thua gì trực giác của bản thân, đủ để cho bọn họ khám phá ra những âm mưu và bẫy rập của người khác. Cũng chính trong tình huống như thế, có thể khiến đối phương tin phục chỉ bằng vài câu nói dối đơn giản, điều này đủ để chứng tỏ năng lực cao siêu trên phương diện này của Kelly.

Đương nhiên, có lẽ nàng còn làm rất nhiều chuyện khác, nhưng đây cũng không phải chuyện mà Gia Minh muốn quan tâm.

Hai người bàn bạc xong, Kelly mặc áo mưa rời đi, Gia Minh tiếp tục cân nhắc về những chuyện tiếp theo. Một lát sau, tiếng bước chân rất nhỏ vang lên ngoài lều, bồi hồi một hồi lâu. Gia Minh lắc đầu cười, vén rèm lên:

"Này, vào đi."

"Biết là em sẽ phát hiện ra mà."

Tiếng cười thản nhiên của Nhã Hàm vang lên ngoài lều, nàng gấp dù chui vào. Bởi vì trận mưa khá lớn, chỉ ở ngoài một lát thôi mà tóc và trên lưng nàng đã dính rất nhiều nước mưa. Gia Minh đứng lên lau nước mưa giúp nàng. Đến khi bàn tay chạm đến bờ mông thì Nhã Hàm mới cười né tránh, làm bộ làm tịch gõ đầu hắn:

"Làm gì vậy, sàm sỡ hả!"

"Mỹ nữ, có chỗ nào trên người chị mà em chưa sàm sỡ đâu? Nói nghe thử đi."

Nhã Hàm chép miệng:

"Em cẩn thận đó."

Nàng kéo váy lên đến đầu gối, ngồi lên một chiếc túi du lịch ở bên cạnh Gia Minh. Bởi vì nước mưa, phần tất chân dưới bàn chân đã bị ướt, nàng lấy khăn tay từ túi xách ra lau chùi. Dưới ánh đèn, tư thế như vậy làm đôi chân gợi cảm mà thon dài phủ tất chân của nàng lộ ra ngoài.

"Chị vừa thấy em và Kelly vụng trộm ở chỗ này!"

Nàng cười nói.

"Ồ, đúng là như vậy..."

Gia Minh cười hỏi.

"Em phải làm sao bây giờ?"

"Để xem em định dùng cái gì để chặn miệng chị đây."

Nói xong câu đó nàng liền đỏ mặt lên. Quả nhiên, Gia Minh lộ ra vẻ cổ quái:

"Ách, chị hi vọng em dùng cái gì..."

Lời còn chưa dứt thì Nhã Hàm đã đá tới.

"Thôi, không được nói đùa nữa. Chị thấy em rời đi từ chỗ Linh Tĩnh nên đến xem thử, kết quả là thấy em và Kelly hẹn hò ở đây. Chị đoán là có chuyện gì đó, vốn không định vào, còn đang do dự thì đã bị em phát hiện..."

Vẻ mặt Gia Minh nghiêm túc, một lát sau, đến khi Nhã Hàm cảm thấy hơi căng thẳng mới nói:

"Thực ra em định dùng tất thối."

"Em còn nói nữa!"

Nhã Hàm lại đá tới rồi bị Gia Minh ôm lấy bàn chân, thuận tay cởi giày ra. Thân thể nàng mềm nhũn, thiếu chút nữa không giữ được thăng bằng, ngả người ra đằng sau:

"Này, em buông ra đi."

"Không buông."

"Chị không đùa..."

"Không buông."

"Có người nhìn thấy thì sao..."

"Vậy để người ta nhìn đi."

"Đá em này... A..."

Nàng vừa dứt lời thì bàn chân còn lại đã bị Gia Minh nắm lên rồi trơ tráo cởi giày ra. Nhã Hàm giãy dụa, hai tay chống xuống chiếc túi phía sau, hơi xấu hổ nhìn Gia Minh đang tùy ý thưởng thức đôi chân của mình. Nàng biết Gia Minh thích đôi chân dài của mình, nếu ở nơi chỉ có hai người, toàn thân trần truồng của nàng cũng đều bị hắn nhìn thấy cả rồi, chuyện như vậy cũng không sao cả, nhưng dù sao thì nơi này lại khác, nàng vừa xấu hổ vừa thấp thỏm. Một lát sau, Gia Minh ôm hai chân nàng rồi ngồi ngẩn người tại chỗ. Nàng cũng im lặng ngồi như vậy, một mặt nhìn Gia Minh, một mặt chú ý âm thanh bên ngoài lều, trừ tiếng mưa rơi ra thì không còn tiếng động nào khác. -

"Này, thực ra thì... Cái lần khi chúng ta mới quen nhau đó, tình huống cũng gần giống như bây giờ nhỉ!"

"Ừ."

Gia Minh gật đầu nói.

"Lần đó chút nữa thì chị bị cưỡng gian..."

"Hừ!"

Nhã Hàm nhìn chằm chằm Gia Minh, đá một cú vào bụng hắn.

"Còn không phải vì em thấy chết không cứu sao!"

"Làm ơn, em thấy chết không cứu bao giờ, nếu không phải vì em nói chị là người Trương gia thì chưa chắc bọn họ đã dừng cương trước bờ vực đâu."

Nhã Hàm cũng hiểu điều này, có điều khi đó mình lo lắng đề phòng suốt dọc đường, bị dọa đến gần sụp đổ, bây giờ nghĩ lại, chuyện hai người quen biết, quấn quýt tất nhiên rất ngọt ngào, nhưng khi bắt gặp khuôn mặt tươi cười vô tâm của người đối diện nàng lại không nhịn được tức giận, trừng mắt nhìn hắn, hỏi:

"Này, khi đó em vẫn muốn giữ bí mật, nếu câu nói kia không có tác dụng gì, có phải em cũng sẽ không ra tay giúp chị phải không? Cứ để mặc chị bị... Ách, bị..."

Bây giờ nghĩ lại vấn thấy sợ, nàng khẽ cắn môi.

Gia Minh cười:

"Chị thử nói xem."

Nhã Hàm trừng mắt, nói:

"Hừ, biết là em sẽ không làm mà. Em đó, khi ấy máu lạnh như một khối băng, làm sao có thể vì một cô gái ghê tởm mới quen biết mà ra tay giết người chứ, huống chi lại chỉ vì một chuyện nhỏ là trinh tiết."

Hiểu được tính cách của Gia Minh, oán giận đột nhiên bộc phát như vậy có vẻ cũng hơi vô lý, nhưng nghĩ đến chút nữa thì mình đã tàn hoa bại liễu thì cơn tức liền nhịn thế nào cũng không được, nàng đá đá liên tục vào ngực Gia Minh...

"Được rồi, được rồi, đừng tức giận. Thực ra khi đó em cũng không phải như chị nghĩ, nếu bọn họ không chịu dừng tay thì em sẽ giết người đã được chưa..."

"Ách? Em lại tốt bụng như vậy?"

Tâm tình hơi hòa hoãn lại. Nhã Hàm nhìn hắn một cách nghi ngờ.

"Em không nói dối chị."

"Tại sao vậy?"

Đương nhiên là khi đó không muốn chuyện như thế làm ảnh hưởng đến tâm hồn trong sáng của Linh Tĩnh, nhưng bây giờ không thể nói như vậy được, hắn chỉ đành cười nói:

"Em cũng không phải thực sự là một khối băng, mặc dù có thể kiềm chế trước những cô gái xinh đẹp nhưng dù sao thì cũng có hảo cảm nha. Khi đó chị vừa xinh đẹp lại có phong cách, trước sau gì cũng phải ra tay, có thể cứu được chị tất nhiên là tốt nhất."

"Nói vậy thì ngay từ khi đó em đã có mưu đồ với chị?"

Gia Minh chút nữa bị nước miếng làm sặc chết:

"Khụ, cái đó... Cũng có một chút..."

"Thật háo sắc nha."

Lòng bàn chân bị Nhã Hàm gãi ngứa. Nhã Hàm cười nhẹ, nhếch môi nói:

"Khi đó em mới chỉ mười ba tuổi mà đã có ý đồ với thân thể của chị lớn..."

"Khụ, khó trách em lại phát hiện băng khiêu dâm trong phòng chị..."

Dưới cơn mưa, hai người ngồi trong lều cười đùa một lúc. Nhã Hàm nhớ lại mục đích đến đây nên lại hỏi về Kelly:

"Vừa rồi Kelly đến tìm em, thật sự không có chuyện gì chứ?"

"Có chút chuyện nhỏ, em còn đang suy nghĩ xem nên làm thế nào đây."

Hắn suy nghĩ một lát, nói:

"Đúng rồi, có một thứ muốn tặng cho chị."

"Cái gì vậy?"

Đôi mắt Nhã Hàm sáng ngời, nhìn Gia Minh lúi húi lục lọi ba lô, sau đó lại là một khẩu súng được lôi ra.

"Khi ở bên cạnh bọn Linh Tĩnh, chị chú ý một người giúp em..."

Hơn mười phút sau, một chiếc Porsche từ bãi cỏ chạy ra quốc lộ, lao vào màn mưa với tốc độ nhanh nhất, đèn trước của xe giống như tia chớp vẽ lên vệt sáng màu bạc trên đường. Chốc lát chiếc xe đã rẽ vào đoạn đường núi bị rừng cây che khuất rồi chạy thẳng về phía Giang Hải.

Ngồi trên ghế lái, Gia Minh cầm vô lăng, trong mắt ánh lên vẻ kiên quyết.

Kelly chịu trách nhiệm toàn cục, còn hắn thì chịu trách nhiệm chiến đấu.

Chỉ mình hắn hiểu, hắn không phải Tự nhiên tiến hóa nào cả. Cảm giác bất lực khắc sâu trong lòng khi đối mặt với Chu Nho (Người Lùn) trong cuộc đời trước, cho đến bây giờ hắn vẫn nhớ như in. Đó là thời kỳ đỉnh cao của cuộc đời hắn, hợp tác với Nguyên Lại Triêu Sang, hai người gần như một tổ hợp mạnh nhất thế giới. Trước đây vì giết chết mục tiêu, bọn họ thậm chí còn lén vào một trụ sở quân sự, từng dùng tên lửa để san bằng một thị trấn, khi tỉ mỉ nghĩ tới cảm giác này, gần như đại biểu cho việc không gì bọn họ không làm được. Cũng chính trong cảm giác như vậy, khi hai bên gặp nhau một cách bất ngờ, đánh nhau một cách khó giải thích, hắn mới biết thì ra cảm giác như vậy chỉ hoàn toàn là ảo giác. Chỉ có tử vong mới là chân thật! Nguyên Lại Triêu Sang chết trong trận chiến đó, còn hắn thì giết chết đối phương, hoặc giả nói theo một phương diện nào đó, điều này cũng nhờ vào may mắn. Có lẽ có người sẽ cho rằng lực lượng của một cá nhân dù mạnh hơn nữa thì cũng là có hạn, song giá trị của một kẻ mật thám, sát thủ hoặc đặc công thì có lẽ chỉ có người trong lĩnh vực chuyên nghiệp mới hiểu được. Một khi mâu thuẫn quốc tế vốn đã càng ngày càng kịch liệt bộc phát, khi song phương đều có cơ sở vững chắc để uy hiếp lẫn nhau thì căn bản đều là những người này âm thầm chiến đấu, phải dựa vào bọn họ để thu thập tin tức tình báo của đối phương, ám sát một vị lãnh đạo của một quốc gia hoặc bắt cóc các chính khách. Nếu một sư đoàn chiến sĩ không thể chính thức tiến ra chiến trường, vậy thì người có thể lén vào trụ sở của một sư đoàn để hoàn thành nhiệm vụ sẽ có giá trị quan trọng hơn một sư đoàn, loại ưu thế này không thể dùng số lượng để bù đắp, chỉ có những người tinh nhuệ mới mới phát huy tác dụng được.

Dĩ nhiên, lực lượng của con người luôn có hạn. Sau khi đạt đến cảnh giới như Nguyên Lại Triêu Sang, chiến lực của bản thân muốn tiếp tục tăng lên sẽ rất khó khăn, mặc dù trong rất nhiều nhiệm vụ đều có thể dùng công nghệ cao để hỗ trợ nhưng nếu chỉ bàn về chiến lực của bản thân thì bọn họ đều đã đạt đến cực hạn của thân thể con người. Độ nhạy bén, tốc độ, lực lượng, năng lực ẩn núp cũng như thế. Bọn họ cũng hiểu rất rõ ràng, nếu có thể đột phá trên cơ sở như vậy dù chỉ một chút thôi thì có thể tạo ra tác dụng lớn đến cỡ nào, một trụ sở vốn rất khó xâm nhập sẽ trở thành như chỗ không người, đi theo sau lưng người khác nhưng từ đầu đến cuối bọn họ cũng không phát hiện ra có người theo sau - đồng thời với việc khoa học cho rằng đột phá như vậy là chuyện không tưởng, tên quái vật kia đánh vỡ thần thoại đó.

Cho dù là Kelly, cho dù có bố trí cực nhiều bẫy rập thì sợ rằng cũng chỉ có thể làm hắn bị thương nặng, nhưng nếu đối phương thật sự muốn chạy thì bên này liền không có bao nhiêu lòng tin có thể bắt được hắn. Đến cuối cùng, nhiệm vụ như vậy vẫn rơi xuống đầu mình.

Nhưng cũng chính vì đoạn ký ức ban đầu kia, cho dù hiện giờ có cảm giác đột phá cực hạn nhưng khi nghĩ tới Chu Nho kia hắn vẫn thấy do dự, có thể có thời gian ra tay càng thích hợp hơn hay không? Có nên chờ thêm một thời gian ngắn hay không? Có nên huy động càng nhiều lực lượng hay không? Có điều, khi nói chuyện với Nhã Hàm xong hắn mới nhận ra suy nghĩ này buồn cười đến thế nào, nếu là mình của trước đây, chuyện như vậy có lẽ căn bản không cần suy xét. Mất đi cái tâm của sát thủ làm hắn bắt đầu lo được lo mất, mặc dù trước mắt đã tìm được điểm thăng bằng nhưng với tình huống trước mắt, lúc nào đối phương cũng có thể xuống tay với những người quan trọng nhất của mình, chần chừ thêm một ngày sẽ khiến các nàng phải chịu thêm một phần nguy hiểm.

Còn gì phải do dự chứ!

Mưa gió như đao, xe hơi chạy ra khỏi khu rừng núi, dọc theo con đường bên bờ biển, chạy ngang qua một chiếc xe bus rồi bỏ xa nó trong nháy mắt. Mắt thấy con đường chạy về Giang Hải đã đi được một nửa, bất chợt, một tiếng rầm vang lên ở một bên sườn xe.

Gia Minh lạnh lùng ngoặt tay lái, xe hơi xẹt qua khúc quanh trước mặt. Bên cánh cửa xe, một người thình lình bám ở đó.

"Tao đã thấy rồi, mày không phải Tự nhiên tiến hóa giả!"

Giọng nói khàn khàn mà quỷ dị vang lên. Cùng lúc đó, Gia Minh mở tung cửa xe:

"Tất nhiên tao không phải."

Hắn vừa nói vừa bay thẳng ra ngoài. Mà thấy Gia Minh buông tay lái trong khi đang chạy với tốc độ cao như vậy, trong mắt người nọ xuất hiện vẻ ngạc nhiên. Xe chạy với tốc độ cực cao, lao thêm khoảng hơn trăm mét rồi tông thẳng vào vách đá trước mặt, nổ ầm một tiếng thành một quả cầu lửa...


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-475)