← Ch.324 | Ch.326 → |
Với bối cảnh hiện giờ của Liễu Chính, ông ta chắc chắn không được coi là một người tốt trên ý nghĩa truyền thống. Những chuyện như phóng hỏa giết người, ép người lương thiện thành gái điếm, năm xưa trực tiếp làm, bây giờ thì gián tiếp làm. Sa Trúc bang chiếm quá nửa địa bàn tại một thành phố lớn là Giang Hải thế này, nếu muốn chèn ép chết người nào đó thì chắc chắn không phải chuyện gì khó khăn. Có điều, là một gia đình có tài sản tiền tỷ, Đàm gia cũng có địa vị nhất định trong thượng tầng xã hội. Liễu Chính có muốn giết người thì cũng không thể vừa nghĩ đến liền chạy đến giết cả nhà người ta.
Chuyện thế này không thể nói rõ với Gia Minh được, nhưng cũng biểu đạt rõ ràng ý "cháu đừng lo, chuyện này chú sẽ xử lý". Gia Minh bề ngoài thì không nói gì nhưng vẫn nhờ người của Viêm Hoàng Giác Tỉnh thông qua phía trên ám chỉ với Liễu Chính rằng lần bắn nhau này thuần túy là ông ta vô tình bị cuốn vào một chuyện lớn, không thể tiết lộ, nhưng tóm lại là không liên quan gì đến Đàm gia cả, vốn Liễu Chính đã sắp xếp chuyện giết người ổn thỏa, nghe thấy vậy rồi cũng đành phải thôi. Sau đó còn cho người quấy rối chi nhánh công ty của Đàm gia tại Giang Hải mấy lần, nhưng cuối cùng cũng không đến nỗi không thể giải quyết được.
Trung tuần tháng năm, học viện Thánh Tâm phân ra hai khoa tự nhiên và xã hội. Gia Minh, Linh Tĩnh và Sa Sa đều chọn xã hội nhưng Linh Tĩnh và Sa Sa được phân đến cùng một lớp, riêng Gia Minh bị phân ra một lớp khác. Chỉ có Huân đi theo hắn, hai người vẫn ngồi cùng một bàn.
Sau khi cắm trại dã ngoại chấm dứt, có lẽ vì tin tức nhận được từ Châu Âu. Natalie thức tỉnh lần thứ hai xảy ra vấn đề, vốn Kelly còn định ở lại nghiên cứu Bá Tước liền vội vàng trở về, trước khi đi còn cố ý chất vấn có phải Gia Minh dùng biến pháp nào đó đánh Bá Tước bất tỉnh hay không. Đương nhiên là Gia Minh phủ nhận hoàn toàn, ở bên Gia Minh mấy ngày như vậy, bệnh nhức đầu của Đông Phương Nhược có vẻ có chuyển biến tốt hơn. Tất nhiên, Phương Chi Thiên quy kết hiện tượng này là nhờ vào Kelly, vài ngày sau liền dẫn theo Nhược Nhược và Bá Tước vẫn đang hôn mê trở về núi Nga Mi, về phần chuyện hợp tác với tập đoàn Tịch Đức thì đã có người khác làm. Mặc dù Nhược Nhược lén giúp Gia Minh giấu diếm lai lịch, nhưng không biết đến lúc nào bệnh tình của nàng lại tái phát, sợ rằng khi đó sẽ lại đến tìm mình. Nghĩ đến đây, Gia Minh thực sự hơi đau đầu, vì cô cháu gái này, có lẽ chuyện gì Phương Chi Thiên cũng có thể làm được.
Không lâu sau, một đêm Viêm Hoàng Giác Tỉnh nhận được kết quả của cuộc điều tra lần này. Đó là một bức hình hơi mờ. Khoảng bốn giờ sáng hôm xảy ra vụ việc đó, một chiếc xe Jeep việt dã chạy ngang qua một trạm thu phí ở vùng lân cận Giang Hải. Camera ghi lại được hình ảnh nửa bên mặt của một người, mơ hồ chính là Giản Tố Ngôn. Tính thời gian ngược trở lại, khoảng ba giờ sáng, vị Giản Tố Ngôn này vừa vặn xuất hiện tại hiện trường nơi Bá Tước bị đánh ngất xỉu. Mấy tấm hình này làm Viêm Hoàng Giác Tỉnh xác nhận được sự vĩ đại của Giản Tố Ngôn. Song khi tin tức này được truyền đến tay Gia Minh, hắn ngồi trước máy vi tính sửng sốt nhìn bức hình này cả nửa phút, từ gáy đến sống lưng đều lạnh toát.
Ở một thế giới khác, hắn chỉ thấy mặt cô gái tên Giản Tố Ngôn này có hai lần, chưa từng tiếp xúc trực tiếp lần nào. Sự ung dung và mạnh mẽ của cô gái này làm hắn khắc sâu ấn tượng, có lẽ cũng vì vậy mà hắn mới lựa chọn hình tượng này làm thế thân để xuất hiện trước mặt người khác. Nhưng vấn đề không ở chỗ này. .
Ở một thế giới khác, thời gian hắn bắt gặp Giản Tố Ngôn là sau hai mươi năm nữa. Khi đó Giản Tố Ngôn vẫn với một mái tóc dài, xinh đẹp ưu nhã, nhìn qua cũng chỉ là một thiếu nữ khoảng hai mươi tuổi. Song hôm nay, sớm hơn hai mươi năm, cô gái tên Giản Tố Ngôn này cũng là một thiếu nữ ung dung lái xe Jeep. Hồi tưởng lại lúc trước Kelly nói với hắn về Giản Tố Ngôn bị cất trong một chiếc rương, hắn chỉ cảm thấy quỷ dị đến khó tả.
Sau khi có đầu mối là chiếc xe Jeep, Viêm Hoàng Giác Tỉnh lập tức điều động mạng lưới thông tin khổng lồ bao trung khắp cả nước. Trải qua quá trình sửa sang rất vất vả, đây là một chiếc xe không rõ nguồn gốc, lần đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt mọi người là vào hai năm trước. Có thể bắt đầu từ một trạm thu phí trên đường cao tốc ở Hồ nam, trong thời gian hai năm, nó xuôi nam đến Quảng Tây, vào Vân Quý, đến Tứ Xuyên, sau đó lại chạy đến Tây Tạng, rồi lại từ Tân Cương tiến vào Thanh Hải, qua Cam Túc, xuyên qua khu tự trị Nội Mông Cổ cực dài để đến Hắc Long Giang, lại tiếp tục xuôi nam, hoàn thành chuyến lữ trình hầu như vòng quanh Trung Quốc một vòng và tiến vào Giang Hải, xuất hiện trước mắt mọi người.
Sau khi nhận được tin tình báo như vậy, Gia Minh cảm thấy một sự trùng hợp đến khó tả. Nàng đi du lịch vòng quanh cả nước mất hai năm, vào một buổi sáng nọ đến Giang Hải, sau đó bị Bá Tước vốn đang chạy trốn nhận ra. Khi Bá Tước dùng dị năng tấn công, nàng dùng lực lượng mạnh mẽ trước sau như một đạp hắn xuống mặt đất, sau đó ung dung vỗ tay rời đi, dường như đó chỉ là một chuyện nhỏ bé không đáng nhắc tới vậy. Khi dự đoán được toàn bộ quá trình diễn ra sự việc, Gia Minh cười bất đắc dĩ một lát. Nếu đây chỉ là một sự trùng hợp, vậy thì nữ thần Vận Mệnh thật đúng là có hứng thú hài hước tương đối ghê tởm.
Chẳng qua, dường như phát hiện ra có người đang điều tra nàng, sau khi xuất hiện tại Giang Hải, chiếc xe Jeep này tựa như đột nhiên bốc hơi khỏi thế giới này vậy. Mà đến tháng tư năm sau, bóng dáng này mới xuất hiện cùng với chiếc xe tại một nơi đang xảy ra chiến tranh. Chuyện này sẽ nói sau, tạm thời không đề cập đến nữa.
Cuộc sống trôi qua một cách bình thản, Gia Minh trải qua sinh nhật lần thứ mười bảy. Ngày sinh nhật đó, hắn mua hai bộ áo cưới và một bộ vest tại gian hàng cho thuê áo cưới và chụp ảnh mà lần trước Linh Tĩnh nhìn trúng, thuê máy ảnh chuyên nghiệp, ba người ở nhà lén lút chụp ảnh điên cuồng. Ba người thay nhau làm chú rể, Gia Minh mặc áo cưới vào mà không được trang điểm một cách chuyên nghiệp, bị Linh Tĩnh và Sa Sa đánh son môi giúp, hoàn toàn không nhận ra vẻ xinh đẹp và ưu nhã khi hắn giả trang thành Giản Tố Ngôn, nụ cười bất đắc dĩ làm toát ra vẻ ngốc nghếch và tức cười. Đến tối mới Nhã Hàm và Huân đến liên hoan. Đông Phương Uyển thì không mời tự đến, còn mang theo một hộp quà, nói là giám đốc quan tâm đến thuộc hạ. Sáu người lên sân thượng nướng đồ ăn, chơi đùa đến nửa đêm, rạng sáng hắn còn lén chạy đến nhà của Nhã Hàm để ăn bù một phần bánh kem. Thỉnh thoảng nghĩ lại, cảm giác trái ôm phải ấp cũng không phải dễ hưởng thụ như vậy.
Sau dịp điên cuồng đầu tháng, cả tháng năm trôi qua trong bầu không khí bình thản. Đến cuối tháng sáu là thời gian thi cuối kỳ, tiết trời đã trở nên khá nóng bức. Buổi trưa hôm đó, Sa Sa và Linh Tĩnh cùng nhau ra khỏi nhà, vừa đi vừa bàn bạc kế hoạch nghỉ hè sắp tới.
"Tất nhiên là đến bờ biển nghỉ hai tháng. Mời cả chị Nhã Hàm đến, nếu Huân không về Nhật Bản thì cũng có thể đến đó cùng ở với bọn mình nha, dù sao biệt thự cũng rất lớn..."
Nghỉ hè tại biệt thự bên bờ biển của nhà Sa Sa luôn là lệ cũ, lúc này liền được đề cập đến. Nửa năm trở lại đây, quan hệ với Nhã Hàm đã trở lại thân mật như lúc ban đầu, huống chi còn nghe nói Huân sẽ không về Nhật Bản, các nàng tất nhiên sẽ kéo bọn họ qua.
"Chúng mình và Gia Minh ở đó cùng nhau, cậu không thấy khó xử sao?"
Linh Tĩnh cười.
"Đúng rồi, câu lạc bộ Du lịch của Tiểu Uyển nghe nói sẽ tổ chức đi du lịch lần đầu tiên sau khi chia lớp, đi Hoàng Sơn một tuần đó."
"Vậy nên mời cả bọn họ đến thì sẽ không xấu hổ nha."
Dù sao mối quan hệ ba người đã bị Nhã Hàm phát hiện ra rồi. Sa Sa cũng không cần phải che giấu thêm nữa.
"Có điều Tiểu Uyển vẫn còn duy trì câu lạc bộ Du lịch kia ư? Đều là bỏ tiền ra mời mọi người đi chơi nha. Huống chi trước đây đều là bạn học ban sáu, hiện giờ cũng tách ra rồi."
"Dù sao thì cậu ấy cũng dự định tiếp tục làm. Cậu ấy vào lớp mới nên câu lạc bộ Du lịch lại mở rộng thêm. Nghe nói đã có kế hoạch nghỉ đông sẽ đi châu Âu rồi đó, bây giờ đang lựa chọn địa điểm."
"Người có tiền nha..."
Sa Sa chặc lưỡi khen.
"Mấy ngày trước Gia Minh nhắc tới hòn đảo nhỏ kia."
"Ừ?"
Thấy Linh Tĩnh bỗng nhiên đổi đề tài, Sa Sa quay đầu lại dò hỏi.
"Là hòn đảo lần trước mình và Gia Minh bị nhốt khi đi du lịch trên du thuyền Tinh Mộng đó, bây giờ nhớ lại mới thấy chỗ đó rất đẹp. Gia Minh nói tương lai có tiền rồi có thể vận dụng quan hệ để mua lại hòn đảo nhỏ đó, xây mấy tòa biệt thự tại đó, như vậy nhất định sẽ rất tuyệt!"
"Lần đó mình không nhìn kỹ..."
Sa Sa nghĩ ngợi một lát rồi vung tay lên đánh Linh Tĩnh.
"Này này, bạn học, cậu và Gia Minh có hồi ức đẹp liền khoe khoang trước mặt mình phải không? Coi chừng mình đánh cậu nha!"
"Còn không phải cũng có một nửa của cậu sao?"
Linh Tĩnh nhẹ nhàng tránh thoát, hỏi:
"Cậu thấy thế nào?"
Sa Sa nhíu mày:
"Trên biển hay có bão lắm."
"Xây dựng vững chắc một chút là được mà, cơn bão lần trước cũng không tàn phá được cả đảo."
"Vậy thì chắc là tốn nhiều tiền lắm. Huống chi... mua đảo, chỉ có tỷ phú mới làm được nha."
"Gia Minh nói cần có quan hệ, nhưng cũng không thành vấn đề. Hắn chỉ nói qua thôi, có vẻ rất đơn giản, nghĩa là có thể làm được đó. Ừm, nhà chúng ta bây giờ có khoảng năm mươi vạn, còn một năm trung học, bốn năm đại học nữa, thời gian năm năm, mình nghĩ cũng không phải là không thể được. Có điều so sánh với Gia Minh, mình liền cảm thấy thật vô dụng..."
"Vậy hè này chúng mình, đi làm kiếm tiền đi!"
"Cũng được."
"Ừ, đi qua giúp cha mình kiếm tiền trong bang, thỉnh thoảng còn có thể kiếm tiền bỏ túi riêng. Dù sao cũng là tiền bất nghĩa, chúng mình cũng coi như thay trời hành đạo nha."
"Lại nói giỡn..."
"Quy củ của bang phái, không được giết chết phụ nữ, cùng lắm là thay nhau cường bạo một trăm lần. Gia Minh chắc chắn không chịu được điều này. Mình thích thấy hắn giúp mình đánh người, ha ha..."
"Mình thấy tốt nhất là chú Liễu không thích hắn, sau đó hắn đánh luôn cả chú Liễu một trận rồi dẫn cậu chạy trốn. Như vậy mới tốt phải không?"
"Ừ, như vậy mới là lãng mạn nhất."
Mặc dù không biểu hiện ra sự bài xích rõ ràng với công việc xã hội đen của cha mình nhưng trên thực tế, Sa Sa vẫn luôn cố gắng tránh xa những chuyện này. Lúc này nói vậy, Linh Tĩnh cũng biết là nàng đang nói đùa. Bây giờ hai người đã đi vào sân trường, gần đến khu dạy học. Linh Tĩnh nhíu mày:
"Đúng rồi, cậu biết chuyện về Hoàng gia chưa?"
"Bác hai của Gia Minh?"
"Ừ, nghe nói hôm qua đã tuyên án, là tử hình. Mình nghe Đỗ Uyên nói vậy..."
"Oa, mình cũng nghe Đỗ Uyên nói. Tên miệng rộng này, hình như bác hắn là Phó thị trưởng thì phải... Nhưng nghe nói còn có thể kháng án mà, không nhanh đến mức đó chứ... Dù sao thì Gia Minh cũng không phải dựa dẫm vào Hoàng gia..."
"Chỉ thấy hơi thương cảm mà thôi, bác hai của Gia Minh đối với người khác rất tốt..."
Lúc này là thời điểm nóng bức nhất của buổi trưa, trong khu dạy học không có nhiều người lắm. Hai người vòng qua bồn hoa trước mặt, lúc còn cách khu dạy học khoảng hai mươi mét thì gần đó đột nhiên vang lên tiếng hét kinh hãi. Một bóng đen rơi từ trên trời xuống làm vang lên một tiếng "rầm" trầm muộn. Linh Tĩnh và Sa Sa giật mình quay đầu sang. Phía bên kia bị bồn hoa che khuất, cái gì cũng không thấy được.
"Chuyện, chuyện gì vậy..."
"Có thứ gì đó rơi xuống..."
"Có người nhảy lầu... Hình như là..."
"Có người nhảy lầu!"
Tiếng bàn tán vang lên xung quanh, Linh Tĩnh và Sa Sa kinh ngạc chầm chậm đi qua, mọi người ở gần đó cũng xông tới. Một lát sau, mọi người ở trên lầu, dưới lầu đều chạy ra ban công, ánh mắt tập trung về phía bồn hoa. Sa Sa nhìn thẳng vào nơi mặt đất bị máu nhuộm đó, nuốt nước miếng, toàn thân hơi run rẩy. Linh Tĩnh bỗng bịt kín miệng.
Là Hoàng Hạo Binh.
← Ch. 324 | Ch. 326 → |