← Ch.344 | Ch.346 → |
Đi qua hành lang thật dài, khi bước lên cầu thang, hắn nghe thấy những thanh âm hỗn loạn từ trên truyền xuống, được một lúc thì có một số bạn thấy động tĩnh chạy tới.
"Có chuyện gì vậy?"
"Nghe nói Lương Minh Siêu đánh nhau với Lý Tùng..."
"Vì chuyện gì...."
"Chuyện bài bạc, mau đi xem một chút đi..."
Thấy mọi người bàn tán, Gia Minh cũng lên tầng 3.
Theo như phân phòng thì hắn ở tầng 2, tầng 3 dành cho nữ, đương nhiên có một số nam nữ tình cảm tốt, thừa dịp thời gian còn sớm tới phòng nhau chơi đùa, tỷ như Lương Minh Siêu, Lý Tùng, La Tĩnh Văn, Vương Đồ Giai, cộng thêm 2 nam một nữ nữa, bảy người này quan hệ tốt hơn, liền hẹn nhau ở phòng Vương Đồ Giai và La Tĩnh Văn đánh bạc, chơi bài.
Nhưng mà, khi Gia Minh tới đã nghe thấy những thanh âm như quát ở trong phòng truyền ra, La Tĩnh Văn cố sức gõ cửa, nổi giận gọi:
"Hai người các cậu điên hay sao mà ở trong đó!"
Vương Đồ Giai cũng ở bên cạnh gõ cửa:
"Này, các cậu muốn đánh nhau thì ra ngoài mà đánh, đây là phòng của tớ và La Tĩnh Văn!"
Một gã phục vụ đi tới, nhưng bị mọi người phất tay đuổi đi.
Nếu chỉ có ít người tham gia du lịch, đương nhiên sẽ hòa thuận như người một nhà, nhiều người sẽ xảy ra những chuyện ngoài dự kiến.
Bên trong phòng ì ục không lâu, Đông Phương Uyển đã chạy tới, cau mày, trên mặt vẫn còn ngái ngủ, thấy Gia Minh thì đẩy người bên cạnh chạy tới:
"Chuyện gì vậy, chuyện gì vậy... Làm sao vậy? Các cậu đi tìm phục vụ lấy chìa khóa hoặc là phá cửa đi..."
Nàng vừa mới ngủ dậy, tưởng là có chuyện lớn xảy ra, cho nên liền bắt một nam sinh ở bên cạnh xuống tìm phục vụ, La Tĩnh Văn vội vã phất tay nói:
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì, Tiểu Uyển, không có chuyện gì, có hai bạn học ở trong đó nổi hứng đùa nhau thôi... này, các cậu mà còn không mở cửa là chúng tớ đẩy vào đó nha..."
Lúc này đây, động tĩnh bên trong đã dừng lại, mơ hồ nghe thấy Lý Tùng nói:
"Dừng ở đây..."
"Dừng ở đây? Con mẹ nó, mày không dám chơi nữa thì cứ nói là không dám chơi!"
Ầm một tiếng, Lý Tùng đứng ở cửa, thoạt nhìn cũng chẳng thiếu tay hay thiếu chân gì cả, trên mặt cũng không thấy bị thương, không hiểu là hai người ở bên trong đó làm gì mà có động tĩnh lớn như vậy. :
Gia Minh ác ý nghĩ loạn một số khả năng, Lý Tùng lớn tiếng nói:
"Ai không dám chơi! Thằng nào không dám chơi! Chơi từ Amsterdam cho tới khi lên máy bay, từ máy bay cho tới khi xuống Lyon, ăn cơm tối xong lại chơi liên tục, bây giờ mày nói là chơi đêm, mày là Đường Tăng à!"
"Tao nói như vậy thì mắc mớ gì tới mày! Mày thua ở trong sòng bạc mấy trăm đồng, bây giờ lại không thắng được nên tâm lý khó chịu đúng không!"
"Mấy trăm đồng đó tao dùng để chơi đùa thôi, tao vốn không quan tâm, nhưng tao không quen mắt khi thấy mày cứ suốt ngày nói đổ thuật, đổ thuật, trên thế giới này làm gì có đổ thuật, mày muốn nói khoác thì cũng nói ít thôi, suốt ngày cứ như đang niệm chú, thật phiền người khác!"
"Sao lại không có đổ thuật! Tìm một chỗ tao chứng minh cho mày thấy!"
Hai người đứng ở cửa câu qua câu lại, đám người La Tĩnh Văn Vương Đồ Giai lập tức phản pháo:
"Các cậu nhìn lại mình đi, trông như cái gì rồi..."
"Đừng có cãi nhau ở trong hành lang..."
"Vốn là bạn tốt, sao chỉ vì độc chuyện này mà cãi nhau..."
"Rõ ràng là hắn không dám chơi nữa..."
"Là ai không dám chơi..."
Thấy hai người cứ du du đẩy đẩy, Đông Phương Uyển xầm mặt:
"Này, xin hai người đấy, chúng ta bây giờ đang ở nước ngoài, hai người định làm trò cười cho người khác đấy hả!"
Nàng nói như vậy mới khiến cho hai người kia im lặng một lát.
Thực ra cái nhóm này được hợp thành từ những người đẹp trai xinh gái, như là La Tĩnh Văn, Vương Đồ Giai, tuy không bằng Linh Tĩnh và Sa Sa, nhưng cũng hơn bình thường, trong nhóm có 4 nam, 3 nữ, Lương Minh Siêu và Lý Tùng là hai người xuất sắc hơn cả, với lại họ đều mới chớm thích, tuy rằng bề ngoài thì biểu hiện như bạn bè, nhưng thực ra chẳng ai nhường ai cả.
Có thể là do vận khí của Lương Minh Siêu lần này quá tốt, hắn không những thắng tiền mà có còn một số tiểu ma thuật khi chơi bài, cho nên rất là hãnh diện khoe khoang, đại khái là muốn chứng minh cho La Tĩnh Văn và Vương Đồ Giai thấy, hơn nữa đi du lịch chính là một chơ hội để phát triển tình cảm, mâu thuẫn của hai người lúc này mới trở nên khốc liệt.
Nhưng mà, bị một nữ sinh mạnh mẽ như Đông Phương Uyển quát, hai người này tạm thời bỏ qua mâu thuẫn, sau khi đóng cửa phòng lại, nàng phất tay ý bảo mọi người tản đi, đột nhiên dường như bây giờ nàng mới phát hiện Gia Minh ở bên cạnh mình, nên cau mày nhìn hắn một lúc, sau đó lại ngáp một cái, không nói được một lời trở về phòng ngủ.
Mấy ông nhóc buồn chán tranh giành tình nhân, thẹn quá hoá giận mà cãi nhau, Gia Minh mặc kệ trở về phòng của mình, nam sinh ở cùng hắn khoảng hơn 10 giờ mới về, sau khi bật đèn lại tắt đèn, gian phòng trở nên yên tĩnh.
Chừng rất khuya, có tiếng bước chân vội vã dừng lại ở trước cửa phòng Gia Minh, hắn đang ngủ bị động tĩnh này làm cho thức giấc.
Đông Phương Uyển đang đứng ở ngoài... sau đó giơ tay gõ cửa, động tác này làm cho hắn tỉnh ngủ hoàn toàn.
Nam nhân ở giường bên cạnh ngủ như một con lợn chết không có một chút phản ứng, Gia Minh ra mở cửa, Đông Phương Uyển thở hổn hển đứng ở đó, mái tóc toán loạn trông giống như một phụ nữ giấu chồng đi vụng trộm.
Gia Minh ngáp một cái:
"Tìm ai? Làm sao vậy?"
"Lương Minh Siêu và Lý Tùng lại xảy ra chuyện rồi..."
"Lại đánh nhau?"
"Không phải, nhóm bọn họ ra ngoài bài bạc, Lương Minh Siêu thua rất nhiều, sau đó bị người ta bắt."
Đông Phương Uyển lo lắng, Gia Minh bĩu môi, khẽ nhíu mày.
"Ở xung quanh đây làm gì có sòng bạc."
"Nghe nói đấy không phải sòng bạc, mà chỉ là một gian phòng tập trung mấy người nghiện bài bạc, đám La Tĩnh Văn khóc lóc chạy về... Lương Minh Siêu..."
"Thật là ngây thơ..."
Gia Minh thầm mắng một câu.
Những khu trượt tuyết ở Châu Âu vào mùa này tập trung vô số người ở các quốc gia khác nhau, tuy rằng bên ngoài không có sòng bạc, nhưng một số tổ chức khác làm sao có thể bỏ qua món hời béo bở như thế này? Người có thể tập trung người khác tới đánh bạc, không phải là đám xã hội đen, cò mồi thì còn là ai...
← Ch. 344 | Ch. 346 → |