← Ch.425 | Ch.427 → |
8h30 tối ngày 12 tháng 7 năm 2004, trong biệt thự của Đông Phương gia.
Đoàn người đi lại, chuông điện thoại reo không ngừng, báo cáo về các tình huống không ngừng chồng lên nhau, cho dù họ không đến hiện trường, chỉ cần đọc tin và xem báo cáo chỉ trong 10 phút cũng khiến cho người khác có cảm giác kinh hãi vô cùng.
Địch nhân xuất hiện, đột nhiên giết tới, ngăn chặn mấy tiểu tổ tiếp viện của họ, người chết, người trọng thương không ngừng, thậm chí ngay cả những cảnh sát đi tuần cũng bị liên lụy.
Tình huống này nếu chỉ nhìn qua, cũng thấy nó giống như trận biến loạn 4 năm trước, cái khác nhau duy nhất chỉ là Cố Gia Minh không xuất hiện.
Những nhân viên phân tích những tin tức này, cũng chính là người phân tích tin biến loạn 4 năm trước, họ nhận thấy rằng, hậu quả của lần này nghiêm trọng hơn nhiều so với 4 năm trước.
Thời gian dần trôi qua, Phương Chi Thiên đứng ở trên ban công lầu hai, nhìn mấy con phố đột ngột bị cúp điện, mím chặt đôi môi, ánh mắt như một con Ưng.
Chuyện cho tới bây giờ, hắn rất có đưa ra mệnh lệnh cho lần biến loạn này, chỉ có thể dựa vào người ở bên ngoài tranh thủ cơ hội.
Xem xét đám thái độ của đám Bất Tử Giả này, trước khi xe quân đội chính thức xuất hiện, thì không ai có thể ngăn cản quyết tâm của họ.
Chỉ là nếu điều động quân đội trong thành phố này, thì cũng không phải là chuyện đơn giản.
Chuyện hiện giờ không phải chỉ đơn giản vì Nhược Nhược nữa, giả như Không Kiến Chi Trần có thể đối phó được với đám Hấp Huyết Quỷ, nếu có tới tay được, thì sau này có đánh nhau với địch nhân, họ cũng đã mất đi không ít con bài chiến lược.
Chỉ hy vọng... cướp được Không Kiến Chi Trần là có thể đem đám này giải quyết, nhưng tới lúc này, họ vẫn không rõ công dụng và hiệu quả của Không Kiến Chi Trần...
Ở bên dưới, bóng người qua lại liên tục, kêu réo loạn cả lên, lão đang định về phòng thì thấy cửa phòng bị đẩy ra, Đông Phương Lăng Hải cầm một phần tư liệu đi vào.
Thấy hắn vội vã, Phương Chi Thiên đi tới hỏi:
"Có chuyện gì?"
"Bên phía Hồng Kông vừa truyền một tin tới."
Đông Phương Lăng Hải đem những tư liệu đặt lên trên bàn, trên đó là một tạp chí giải trí, hắn lật một trang, chỉ cho Phương Chi Thiên xem một tấm ảnh trong đó:
"Nhìn xem người trong tấm hình này là ai?"
"Bóng lưng thì là Phương Vũ Tư..."
Phương Chi Thiên nhìn thoáng qua, chất lượng của bức ảnh này không tốt, trong hình là một đại sảnh của khách sạn, Phương Vũ Tư mặc lễ phục ngồi xổm trước mặt một người đàn ông, người đàn ông kia đưa tay ra, che một nửa khuôn mặt.
"Người nam nhân này... có điểm giống Cố Gia Minh... không phải ông muốn nói..."
"Đây là tư liệu chiều nay mới có..."
Đông Phương Lăng Hải đưa ra một... phần hồ sơ khác.
"Đêm qua ở Hồng Kông bắn nhau ầm ầm, chắc ông cũng đọc rồi, lời khai thì hôm nay mới có. Bởi vì chuyện của Ứng gia, khiến cho tin tức tình báo ở phía nam của chúng ta bị hỗn loạn, nhưng vẫn có người chú ý tới chuyện này. Phần lời khai này là của một nữ cảnh sát tham gia hợp tác điều tra, tên là Mục Thanh Thanh, căn cứ vào lời khai của nàng... Cố Gia Minh rất có khả năng còn chưa chết."
"Chuyện càng ngày càng phức tạp..."
Xoa trán, Phương Chi Thiên rên rỉ. Hai phút sau, bọn họ chính thức nhận được tin tức của Gia Minh, nhưng lại không ngờ được tình huống trong đó...
***
Cửa hàng kia vẫn cháy, khói đen cuồn cuộn, những thanh âm tí tách vẫn vang lên. Từ miệng cống trước cửa hàng, có một đôi tay thò ra, cái tên Peter toàn thân đều bị cháy, quần áo rách nát, bị đạn bắn chật vật vô cùng. Cho dù là như vậy, ánh mắt độc ác của hắn vẫn sắc bén, một tay cầm súng chậm rãi bắn nhau với Gia Minh.
Cách hắn một khoảng, Maria, Victor cũng đang đứng, cột nước vẫn phun ra, thi thể của Quitos bay lơ lửng trong nước.
Phố xá có vẻ an tĩnh, cho dù bị đánh cho chật vật, trên người ba gã Hấp Huyết Quỷ vẫn tỏa ra khí chất ưu nhã và cao ngạo, chỉ là trước kia họ ưu nhã đường hoàng, thì nay ưu nhã trong tuyệt vọng.
Hiển nhiên là bạn của họ chết, đã phá vỡ mất kết hoạch, sự cường đại của nam tử trước mặt khiến cho họ phải hoang mang.
Trong lúc tên Piter đang đi tới, Victor nhìn thi thể Quitos, nói:
"A. Nếu như... Chúng ta bây giờ rời đi, câu nói lúc trước của ngươi còn tính không? Chuyện này tới đây là kết thúc..."
Trên phố xá trống trải, giọng nói kia cứ quẩn quanh, Gia Minh cau mày suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu, giơ lên súng.
Cũng đồng thời vào lúc này, ba gã Hấp Huyết Quỷ lao ra ba phía khác nhau, mang theo hi vọng chạy trốn.
Cho tới lúc này, giọng nói của Gia Minh mới truyền ra.
"Không, tốt nhất là chết đi..."
Tiếng súng vang lên, máu tươi từ trên trán Victor chảy xuống...
***
Chiếc xe lao vun vút, Diệp Liên dẫn theo đội xe nhanh chóng chạy trên đường phố, ngồi ở phía sau là Tiểu Mạnh, đang băng bó vết thương trên cánh tay, ánh mắt chăm chú nhìn ra cảnh tượng bên ngoài:
"Lúc chúng ta chuẩn bị đi ngangqua con phố này, cô gái kia xuất hiện, họ rất lợi hại, mọi người phải cẩn thận."
"Chúng ta nhận ra chiếc xe ở sân vận động bị chém thành hai đoạn, đây đúng là Dị năng giả lợi hại..."
Diệp Liên nhíu nhíu mày, bọn họ đã gặp cô gái tên Victoria trong đám Hấp Huyết Quỷ kia, tuy rằng sau đó Tuệ Thanh và Natalie liên thủ cản nàng lại, nhưng họ vẫn phải đi theo đường vòng.
Lúc tới sân vận động thì đã muộn, họ chỉ gặp mấy thành viên của U Ám Thiên Cầm bị thương, sau đó truy đuổi theo phương hướng đám người kia.
Lúc đám người Tiểu Mạnh nhảy ra khỏi xe, hệ thống truyền tin trong ba chiếc xe kia cũng hỏng, hiện giờ Linh Tĩnh và Sa Sa mang theo Không Kiến Chi Trần Linh Tĩnh và Sa Sa ở nơi nào, chẳng ai biết được, chỉ còn cách là vừa đi vừa dò.
"Nói như vậy lên, chỉ có Liễu Hoài Sa cùng Diệp Linh Tĩnh ở cùng nhau, thời gian lâu như vậy rồi, chuyện sợ rằng sẽ phiền toái..."
Tiểu Mạnh cắn răng:
"Bên phía cảnh sát không có tin tức gì ư? Các người có thể liên hệ với bên cảnh sát, cho dù sức chiến đấu của họ không cao, nhưng cũng có thể giúp Sa Sa cản địch nhân!"
"Hiện giờ phía cảnh sát cũng kêu loạn lên rồi."
Diệp Liên nhíu nhíu mày, nói:
"Có một Hấp Huyết Quỷ từ con đường phía đông giết tới, mấy con phố cũng bị hắn đánh giết khiến cho mất điện, bốn chiếc xe cảnh sát chạy tới toàn quân bị diệt, ta sợ là... a, các người có nghe thấy gì không? Tiếng súng..."
Thấy hắn nói như vậy, tất cả mọi người đều dựng lỗ tai, tài xế giảm chân ga, đội xe lập tức rẽ vào một con đường. Cảnh tượng đầu tiên họ nhìn thấy là, một cột nước phun như suối, một cửa hàng bốc cháy, sau đó...
"Cẩn thận ---- "
Chiếc xe vừa mới rẽ, săm lốp đã ma sát với mặt đất tạo thành tiếng két thật lớn, ngay trước mắt bọn họ, có một bóng người đứng cách khoảng 30m, do tốc độ nhanh lên bây giờ chỉ còn cách nhau hơn 10m.
Bóng người màu đen cũng đưa lưng về nhau bọn họ, cho tới khi chiếc xe phanh lại, người đứng giữa con đường mới quay đầu lại.
Diệp Liên nhìn thấy đây là một khuôn mặt mang dáng vẻ Châu Âu, trên mặt hiện rõ sự nham hiểm hung ác.
*****
"Địch nhân ---- "
Tim đập như vọt tới tận cổ họng, tất cả đồng loạt giơ súng chuẩn bị bóp cò, trong năm chiếc xe, mọi người đều làm một động tác giống nhau. Tài xế điên cuồng chuyển tay lái, năm chiếc xe trượt trên mặt đường.
Trong ngày hỗn loạn hôm nay, đám Hấp Huyết Quỷ này thể hiện sức chiến đấu cường hãn.
Mấy hôm trước có Tuệ Thanh, Natalie tham gia vào cuộc chiến, nên sức chiến đấu của họ đã được ghi chép lại, hôm nay đám đặc công này đã nhận ra, tên Hấp Huyết Quỷ này chính là Peter.
Năm chiếc xe đồng thời phanh lại gây ra sự va chạm vào nhau, nhưng tên Peter chỉ quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó chạy tới một con đường khác rồi biến mất, tốc độ của hắn rất kinh người. Cho tới lúc này, mọi người mới nhận ra, trên con đường này xảy ra chuyện gì.
"Đó là xe của Sa Sa!"
Tiểu Mạnh là người phản ứng đầu tiên, cùng lúc đó, có người hô:
"Mọi người... nhìn xem... Đó là cái gì..."
Thanh âm này có vẻ do dự, chắc là hắn cũng chưa kịp thể hiện cách nghĩ của mình. Ở dưới đèn đường, cột nước phun ra như suối, ngọn lửa bốc cao hừng hực, khói đen tỏa ra.
Ở bên đường, có một tên Hấp Huyết Quỷ bị người ta bóp cổ, thân hình bị giơ lên không trung, tiếng súng vẫn thỉnh thoảng vang lên.
Trong sự phân tích của họ, đám Hấp Huyết Quỷ này ai cũng cường đại, ba gã Hấp Huyết Quỷ đối mặt với Tuệ Thanh, Natalie, đối mặt với quân đội vẫn có thể ung dung chạy thoát.
Hôm nay bọn họ gây loạn trong thành phố, ngay cả đám người được huấn luyện chính quy cũng cảm thấy sợ hãi và bất lực, nguyên nhân là bởi vì đám người này hợp thành một tiểu đội.
Cho dù có là U Ám Thiên Cầm thì kết quả vẫn giống nhau, người bình thường không có cách nào chống lại đám quái vật này cả. Cũng là bởi vì nguyên nhân này, khi nhìn thấy Peter, hầu như tất cả trái tim của mọi người đã nhảy lên tận cổ họng.
Nhưng mà ở dưới ánh đèn, đám Hấp Huyết Quỷ lúc này lại trở nên vô cùng mềm yếu, cái tên Bất Tử Giả tên là Victor lúc này bị người ta bóp cổ giống như là xách một con gà giơ lên trên trời.
Cô gái bất tử giả lúc trước truy sát đám người Tiểu Mạnh điên cuồng xông lên muốn cứu hắn, nhưng mà cả hai người đều bị đánh bay ra ngoài khoảng 10 mét, thân hình còn đang bay ở trên không trung, tiếng súng vang lên kèm theo máu tươi phun ra.
Không khó để nhận ra tình huống, đám người này muốn công kích một chiếc xe, nhưng mà cho dù ba người có đồng thời công kích, cũng không mang lại tác dụng nào, Peter cũng xông lên, nhưng cũng chỉ là số phận bị vùi dập.
Trong xe không một ai nói chuyện, bọn họ nhìn bóng người ở xa kia, Tiểu Mạnh, Diệp Liên, Thôi Quốc Hoa và một số người cũ trong tiểu tổ, lúc này vừa cầm súng, vừa lấy tay dụi mắt.
"Sao... làm sao có thể... Cố, Cố Gia Minh... đã trở về..."
Tâm tình họ lúc này run rẩy tới mức khó tin, Diệp Liên móc trong người một cái ống nhòm, nhìn sang phía bên kia đường phố. Đồng thời vào lúc này, có mấy người cũng bật thốt lên: "Đây là ai?"
Câu nói nghi hoặc này làm cho Diệp Liên buông ống nhòm, nhìn Tiểu Mạnh ở bên cạnh một chút, trong giọng nói tràn ngập sự khó tin.
"Quitos... Quitos đã chết... đầu bị đánh nát... ông trời ơi..."
Tên Hấp Huyết Quỷ thứ hai bị đánh bay ra khỏi con đường. :
Ở rất xa, bóng người kia liếc mắt nhìn sang bên này, sau đó tiếp tục đánh đấm ba người kia.
Diệp Liên cầm lấy bộ đàm, nuốt một ngụm nước bọt:
"Diệp Liên gọi tổng bộ... Chúng tôi..."
Giọng nói của hắn trở nên khô khốc:
"Chúng tôi tìm được Diệp Linh Tĩnh và Liễu Hoài Sa... cả đám Bất Tử Giả... Cố Gia Minh đã trở về, ba gã Bất Tử Giả đã hoàn toàn bị hắn áp đảo, có một tên... bị đánh nát đầu, hiện giờ đã chết..."
Ba gã Bất Tử Giả lúc này cùng nhau đứng lên, nhìn bóng người trên đường, trên một căn phòng bị đánh vỡ, một bóng người màu đỏ đứng trên đó, ở trong bóng đêm, cả người nàng giống như biến thành một ngọn lửa, trông như một đóa sen hồng.
Cảm nhận được Quitos đã chết, Victoria đã tới.
Cô gái đứng ngạo nghễ trên không, giống như nữ vương nhìn chúng sinh, ánh mắt quét qua ba gã đồng bạn phía dưới, dừng trên thi thể Quitos cách đó không xa một lát, sau đó với va chạm với ánh mắt của Gia Minh.
Gia Minh ngẩng đầu, hai người nhìn nhau trong chốc lát, Victoria chậm rãi giơ tay lên, trong nháy mắt đó, sức gió tụ tập, Gia Minh giống như cảm nhận được gì đó, hai tay đột nhiên chắn ở trước người. Hai người cách xa nhau mấy chục mét, nhưng khí lưu đã vọt tới, thanh thế ầm ầm, lửa cháy khắp nơi.
Gia Minh bị đánh bay ra ngoài, hắn lộn một vòng trên không trung, hạ xuống trước chiếc xe.
Tuy rằng lúc này Gia Minh không bị tổn thương gì cả, nhưng một người chủ động tiến công một người bị động phòng thủ, ai cũng hiểu là trong hai người ai chiếm thượng phong.
Trong xe, Diệp Liên bị kinh sợ vì lực lượng cường đại của đám Dị năng giả, nếu như không phải là động tác giơ tay của cô gái kia chậm rãi, thì chẳng ai biết có lực lượng như vậy tấn công.
Gia Minh hơi nhíu mày, giống như đang nghi hoặc pha tấn công vừa rồi. Cũng vào lúc này, Victoria hất cằm lên, thắng bại đã phân, người bình thường công phòng đều căn cứ vào sự huấn luyện và tìm tòi, trong khi dị năng phá vỡ nhận thức bình thường, bởi vậy, cho dù người bình thường mạnh tới mức nào, cũng không phải là đối thủ của đám Dị năng giả.
Đây chính là quy tắc.
← Ch. 425 | Ch. 427 → |