Độc giả của web truyenkiemhiep.com.vn hay truyenkiemhiep.org lưu ý!!! Trên PC hãy đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, còn trên điện thoại hãy tải app 1.1.1.1 rồi bật Warp lên để không bị chặn.

Truyện:Ẩn Sát - Chương 437

Ẩn Sát
Trọn bộ 475 chương
Chương 437: Cố Gia Minh phải chết
0.00
(0 votes)


Chương (1-475)

Siêu sale Lazada


"Lão đại của chúng tôi bảo tôi cảnh cáo cô, bây giờ không phải là bốn năm trước, Sa Trúc bang đã không còn tồn tại, hiện giờ Giang Hải là của Tân Hà bang chúng ta, các ngươi nếu như dám gây chuyện... thì giết các ngươi"

Ở trong thành phố mà bị hơn hai mươi người chặn lại, buông lời đe dọa đương nhiên không phải là điều gì tốt.

Ở xa xa có người đi gần tới, chỉ nửa giây sau bọn họ đã là tiêu điểm của sự chú ý. Nếu như là nốn năm trước, tính tình của Sa Sa không tốt có lẽ là đã đánh nhau một phen rồi.

Nhưng bây giờ đã khác, nàng chỉ nhíu mày suy nghĩ một hồi, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Gia Minh:

"Tân Hà bang là cái gì?"

Gia Minh vuốt tay:

"Trước đây là một tiểu bang phái, hình như... quản con đường đi bộ bên phía thành Tây..."

Bốn năm trước Gia Minh giúp đỡ Sa Sa làm rất nhiều chuyện, việc phân bố thế lực của một số bang phái trước kia đương nhiên là hắn biết, nhưng lúc này thốt ra ba chữ "tiểu bang phái", nam nhân mặc áo hoa liền vênh mặt, đi tới trước mặt Gia Minh nhìn chằm chằm:

"Mày là ai a?"

"Tao là... Đông Phương Lộ."

Xì, Linh Tĩnh và Sa Sa nhịn không được bật cười, nam tử áo hoa kia biết Đông Phương Lộ không biết là nhân vật dễ đùa với lại hắn cũng không biết mặt, trong lúc nhất thời cũng khó để xác định xem bản thân mình có bị đùa bỡn hay không.

Hắn nhìn ba người chậm rãi gật đầu, một lát sau mới chỉ vào Gia Minh nói:

"Tao nhớ mặt mày."

Sau đó chuyển hướng về phía Sa Sa:

"Cô tốt nhất nên nhớ kỹ lời tôi nói, đừng tìm chuyện... Chúng ta đi."

Nói cho hết lời, hơn hai mươi người lần lượt rời đi, ba người tụ tập ở một chỗ, Sa Sa bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó cười nói:

"Tại sao hắn không đánh chúng ta, có hơn 20 người cơ mà, tưởng là đánh nhau cơ chứ."

"Hắn cảm thấy mình quá lợi hại, đánh mấy thằng quèn không đáng."

Gia Minh giải thích.

Linh Tĩnh đập vào vai hắn:

"Thế hắn nói là nhớ mặt cậu thì sao?"

"Đương nhiên là gặp hắn một lần bị đánh một lần."

Sa Sa vốn chỉ cười khẽ, nghe tới đây thì bật cười:

"Gặp hắn một lần bị đánh một lần, ha hả... ha ha ha ha..."

Sau một lúc nàng mới kiềm chế được:

"Nhưng mà tại sao hắn nói tớ phất cờ? Có phải là Tiểu Mạnh ca định xuất sơn hay không... Hắn đã nói là không dự định chen chân vào xã hội đen nữa, lúc trước còn nói với tớ là muốn mở công ty bảo vệ mà."

"Đoán chừng là mấy hôm nay Tiểu Mạnh ca tới gặp bạn bè bị chú ý."

Gia Minh lắc đầu.

"Thực ra sức ảnh hưởng của Sa Trúc bang hiện giờ không kém, khi chú Liễu qua đời thì Tiểu Mạnh ca có uy vọng cao nhất, lần này hắn trở về, trong lòng người khác đương nhiên là phải cảnh giác... Buổi tối gọi điện thoại hỏi một chút đi, nếu như hắn thật sự có dự định xuất sơn, tớ sẽ ủng hộ hắn, chỉ là nói với bên Viêm Hoàng Giác Tỉnh một tiếng mà thôi. Tiểu Mạnh ca là người đúng mực, lần này từ U Ám Thiên Cầm trở về đã có quan hệ tốt với các mặt, cho hắn nắm hắc đạo Giang Hải, người khác sẽ mừng."

Hắn suy đoán một lúc sau đó ngừng lại hắt hơi vài cái. Linh Tĩnh quay đầu sang hỏi:

"Làm sao vậy? Bị cảm à?"

Gia Minh bĩu môi, nhìn về phía mặt trời, khẽ nhíu mày:

"Không biết có ai đó đang chửi mình..."

"Vậy đó là kẻ ngốc muốn chết rồi..."

***

12h ngày 17 tháng 7 năm 2004, Mục Thanh Thanh đi ra khỏi một tòa nhà của thành phố Giang Hải chính đại lâu thời gian, dưới ánh mặt trời nàng nhẹ giọng mắng một câu.

Khi được triệu hồi khẩn cấp từ Hồng Kông về nước, mấy hôm nay đều bị vướng vào những chuyện đã xảy ra, tới lúc này nàng vẫn không rõ. Nhưng có thể xác định được một điều duy nhất là, chuyện này có quan hệ với tên ngốc Gia Minh, hiện giờ không biết là phúc hay họa nữa.

Trước tiên chúng ta phải quay ngược lại cái đêm xảy ra chuyện ở Hồng Kông, Gia Minh đột nhiên tỉnh táo xuất thủ, đại sát tứ phương sau đó nghênh ngang bỏ đi.

Mang tiếng là bảo vệ mọi người nhưng thân phận Gia Minh cũng dần bị lộ ra ngoài ánh sáng, nàng đại khái cũng hiểu, những việc làm trái với kỷ luật là không được, hậu quả thường rất nghiêm trọng.

Công việc của mình mất thì thôi, nhưng rất có thể sẽ có những chuyện khác.

Quả nhiên tối hôm sau nàng nhận được thông báo, yêu cầu nàng dùng tốc độ nhanh nhất trở về Giang Hải. Có chuyện xảy ra đương nhiên là tâm tình không tốt, nhưng tình huống trước mắt thì không cách nào nghĩ xa được chuyện này.

Có thể là được nâng lên cũng có thể là đao chờ sẵn, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Phụ trách đón nàng không phải là người trong hệ thống công an, nhưng chỉ từ thái độ của người này nàng cũng nhận ra, ngày đầu tiên họ chỉ yêu cầu nàng nói mấy chuyện nàng thích, mà chuyện gì cũng có liên quan tới Cố Gia Minh.

Chuyện ở Hồng Kông đương nhiên là trọng điểm, chuyện ở Dụ giang cũng bị yêu cầu nói ra toàn bộ. Lúc này nàng mới biết, yêu cầu nàng về đây toàn bộ chỉ vì cái tên Cố Gia Minh kia.

Hôm đó nàng không dám hỏi nhiều, hôm kế tiếp đón nàng chính là một đại nhân vật, thậm chí nàng đã nhận ra người đó chính là một đại nhân vật thường hay xuất hiện trên TV.

Người này có quan quân tướng tá ở cả bên quân đội và công an đi cùng, những người này nói chuyện với nàng rất thoải mái, hay cười đùa, nhưng nàng khẩn trương vô cùng.

Đại khái chỉ hơn nửa canh giờ sau đó, khi được hỏi vài câu nàng vẫn không hiểu tình hình trước mặt là thế nào, nói toàn những chuyện đại loại như nàng đã kết hôn hay chưa, bạn trai làm công việc gì.

Nàng đương nhiên là không có hứng thú nói tới những chuyện linh tinh này, đại khái là nói chuyện khoảng một giờ, những người lãnh đạo kia rời đi bỏ lại cho nàng một dấu hỏi to đùng.

Lại qua một đêm, những người này bảo nàng lại viết một báo cáo ở bên Hồng Kông, hai ngày vừa qua nàng đã viết 4 cái báo cáo, ba cái thì bị cấp trên trả về.

Dần dần nàng mới hiểu, ý cấp trên là không muốn nàng nhắc tới những chuyện có quan hệ với Cố Gia Minh, cho nên nàng tiện tay bịa một cái báo cáo.

Bên kia vui vẻ tiếp nhận, sau đó bảo nàng hôm sau quay về cục cảnh sát báo danh, nàng lấy hết dũng khí hỏi một câu:

"Rốt cuộc... có chuyện gì vậy?"

Bên kia hỏi ngược lại:

"Chẳng nhẽ cô không biết?"

Mục Thanh Thanh lắc đầu, bên kia nói:

"Chúng tôi cũng không biết, cấp trên nói là chúng tôi không đủ cấp bậc để biết."

"Vậy... Cố Gia Minh rốt cuộc là ai a?"

"Cái này, chúng tôi cũng không biết..."

Ban đầu Mục Thanh Thanh định hỏi họ là sẽ xử phạt Cố Gia Minh như thế nào, nhưng đám người trước mặt cái gì cũng không biết, cho nên tạm thời nàng không biết là họ không biết thật hay giả vờ ngốc.

Sau khi khẳng định là có hỏi cũng không được gì, dù sao ngày mai cũng có chuyện cho nên nàng rời đi, có lẽ là ngày mai sẽ bị giáng cấp hoặc điều đi nơi nào đấycũng nên, tất cả đều có khả năng.

*****

Mang tâm tình thấp thỏm, lúc ra khỏi tòa nhà nàng vẫn đang suy đoán thân phận của Gia Minh, bộ đội đặc chủng mất trí nhớ, gián điệp bỏ trốn hay là đặc vụ bị đuổi giết, oán hận mắng một câu, tâm tình nàng cũng dễ chịu hơn nhiều.

Nhưng mà, trong khi đang nghĩ như vậy thì có một cô gái tươi cười đi tới:

"Chị, chúng ta về nhà thôi."

Người đó chính là em gái của nàng - Mục Trân Trân. .

Người trong nhà bị điều tra thì không nói, hiện giờ người trong nhà luôn lo lắng cho nàng, thấy em gái của mình dường như đã đứng bên ngoài đợi một lúc lâu rồi, nàng liền hơi nhíu mày:

"Sao vậy? Cứ đứng đây đợi chị à?"

"Cũng không lâu mà, em với một bạn học đi qua bên kia có việc, vừa nói chuyện vừa đi tới đây."

Mục Trân Trân kéo tay của Mục Thanh Thanh cười vui tươi, mắt thấy ánh mắt của chị mình nghiêm túc, nàng thè lưỡi:

"Được rồi, là mẹ bảo em tới sợ chị lại bỏ đi, khuya hôm nọ về còn nói là có việc phải làm, chị không nhớ ư. Thực ra là bảo chị đi gặp mặt con của thím hai, tối hôm nay ăn cơm ở nhà mình, chị trốn không thoát đâu, phải vất vả lắm mới đợi chị về được nhà, mẹ đã chuẩn bị bữa cơm này cả tháng rồi, mẹ nói, nếu chị không về thì em phải bổ sung..."

Bị em gái mình kéo, Mục Thanh Thanh che trán cười khổ một tiếng:

"Trời, chị mới về có 4 ngày mà mọi người lại đối xử với chị như vậy sao."

"Không phải em đối với chị như vậy, là mẹ đấy, chị phải xác định rõ đối tượng oán hận, đi nào, đi nào."

Thở dài, dưới ánh mặt trời, nàng bị em gái kéo ra ngoài, lúc đi tới cửa, Mục Thanh Thanh quay đầu lại, nhìn về phía tòa nhà hùng vĩ dưới ánh mặt trời.

Mấy hôm nay trong lòng nàng luôn thấp thỏm, nghi hoặc, khẩn trương, kỳ thực nghi hoặc lớn nhất vẫn là lai lịch và thân thủ kinh người của Gia Minh.

Lại nghĩ tới chuyện hắn có thể là gián điệp hoặc đặc vụ, nhưng nàng cũng lo lắng không biết bây giờ hắn ở đâu, sống có tốt không, có đau đầu không.

Điều này chỉ có những người trong tòa nhà này biết, ngày mai phải bắt đầu công việc mới, có lẽ nàng không thể nào biết được nữa.

Có thể... sẽ không gặp lại hắn...

Trong lòng của nàng nghĩ như vậy, lại nhớ tới nửa năm ở Dụ giang, trong lòng không khỏi có chút thương cảm...

Có thể làm cho Gia Minh cảm ứng được oán niệm thì tuyệt đối không phải chuyện đùa, ngay lúc Mục Thanh Thanh đi ra khỏi tòa nhà âm thầm chửi người, ở cách bên đó mấy cây số, trong biệt thự của Đông Phương, Đông Phương Uyển mặc trang phục đầy nữ tính đẩy bát ở trước mặt, buồn buồn nói:

"Con ăn no rồi."

Nàng đứng dậy cũng không nói với ai, cau mày xoay người lên lầu, Đông Phương Lăng Hải và Đông Phương Lộ hai mắt nhìn nhau, dường như có điều gì đó cần trao đổi.

Đông Phương Lăng Hải nghi hoặc, Đông Phương Lộ thì có chút bất đắc dĩ.

Bát cơm của nàng vẫn còn nguyên, tuy rằng sống trong một nhà đại phú, ăn ngon mặc đẹp đối với Đông Phương Uyển mà nói chẳng phải là chuyện lớn gì, quan trọng là... mấy hôm nay nàng liên tục không ăn hoặc ăn rất ít.

Từ khi Đông Phương Lộ đem chuyện Gia Minh giả trang Giản Tố Ngôn nói cho nàng biết, thì tối hôm đó nàng bỏ công ty đang một đống việc trở về nhà, len lén gọi điện thoại hỏi Hứa Nghị Đình.

Sau đó nàng cứ ở nhà vài ngày, Đông Phương Uyển khi thì rầu rĩ không vui, khi thì lẩm bẩm, đôi khi còn chửi người.

Hôm nay nàng lên lầu, lúc trở lại phòng mình thì nghiến răng nghiến lợi mắng một câu:

"Cố Gia Minh chết bầm..."

Mặt trời lúc này sắp chuyển sang hoàng hôn, trong phòng vẫn có vẻ sáng sủa, nàng ở bên trong phòng buồn chán đi hai vòng, sau đó lại ngồi lên giường ngây ngô, ngây ngô vì cái gì nàng cũng không hiểu cho lắm.

Nói chung là nàng cảm thấy chuyện rất phức tạp, bao gồm cả chuyện của Cố Gia Minh, chuyện của Giản Tố Ngôn.

Hiện giờ nàng mất bao công sức khổ tâm mở công ty mới thấy mình rất là ngu, vốn nàng sẽ không vì mấy thứ này mà cảm thấy phiền não, nhưng lúc này mệt mỏi và phiền não từ lúc nhỏ tới giờ giống như đang kéo lên não, làm cho nàng bực dọc vô cùng.

Nàng đương nhiên hiểu người gây ra chuyện này chính là Cố Gia Minh, nhưng lại không dám thừa nhận hắn chính là người gây chuyện.

Hắn rõ ràng... đã chết 4 năm rồi mà...

Nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Giản Tố Ngôn, sau đó là vô số chuyện xảy ra, một cô gái có dung mạo và khí chất hoàn mỹ, trước mặt địch nhân rất lạnh lùng và quyết đoán. Cố Gia Minh... là Giản Tố Ngôn... Làm sao có thể, thế giới điên rồi sao?

"Tên kia là một tên biến thái, chỉ có giải thích như vậy mới không có vấn đề..."

Ngồi ở bên giường ngơ ngác, gió mát nhẹ nhàng từ ban công thổi vào, trên bàn có thứ gì đó động đậy, nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đây chính là cái máy bay trực thăng cũ khí, cánh của nó đã bị gẫy, nói đúng hơn là bị người ta dùng thủ pháp thô bạo đánh gẫy.

Đây chính là thứ do Gia Minh làm, nàng cãi nhau với hắn, hắn dùng máy bay đuổi theo mình, mình cầm cành cây muốn đập xuống thì máy bay lại xuất hiện trục trặc rơi xuống đất, bị mình đoạt mất bỏ chạy.

Hiện tại nhớ tới mới biết là nó đã quá lâu rồi, là chuyện của hè năm 98, khi đó mình mới mười sáu tuổi, Cố Gia Minh cũng mười sáu tuổi. Sau khi nàng cầm máy bay hỏng trở về còn trải qua một lần ám sát kinh tâm động phách.

Suýt nữa thì máy bay hỏng hoàn toàn, cũng vì... cái máy bay hỏng này mà nàng muốn mở nhà máy sản xuất máy bay đồ chơi.

Ngay lúc đó mình đã mất nhều công phu mới có thể lắp ghép lại, tuy không thể bay nhưng vẫn giữ cho tới bây giờ.

Đêm hôm ám sát, Giản Tố Ngôn xuất hiện, quả thực là lấy tư thái vô địch xuất hiện ở mọi người trước mặt, nàng phá vỡ tường, giết chết tên sát thủ Đại Nội Trưởng Đốc, đồng thời bức lui một người khác.

Khi đó... nàng đứng rất gần, nàng còn cùng chú Phương nói chuyện, có lẽ lúc đó là tâm lý sùng bái, làm sao có thể là Cố Gia Minh cơ chứ.

Cố Gia Minh... biến mất bốn năm, nàng tưởng rằng rất thân với hắn, nhưng bây giờ lại không dám chắc chắn.

Cứ ngơ ngác nhớ lại một hồi, nàng mở ngăn tủ lấy ra mấy cuốn album, cấp 3 thường hay đi du lịch đương nhiên là chụp rất nhiều ảnh, trước tiên nàng lấy một tập ảnh tốt nghiệp ra dò, bên trong không có hắn.

Ngay lúc đó nàng đã cảm thấy bức ảnh này thiếu một cái gì đó, ... Nàng lật một hồi, rốt cục cũng tìm được tấm ảnh trượt tuyết năm đó ở Châu âu, đúng là người bên trong ảnh kia...

Trong bức ảnh này hắn đứng trong góc phòng nên không rõ mặt lắm... với lại đây cũng chỉ là bức ảnh vô tình chụp được khi hắn ở trong phòng ăn... Lúc này mọi người đang cuồng loạn, hắn ở bên cạnh nhìn cũng nở nụ cười...

Chỉ có bức này là hắn cười khi chụp chung với nàng, lật lại các bức ảnh khác thấy hắn đều lạnh nhạt...

Hắn là một người như vậy, không hợp với đám đông, vất vả lắm mới kéo được hắn đi thì hắn lại biến mất...

Mình ghét nhất người nào đó không hợp với đám đông, sau này khi mở công ty, rất nhiều người có tài hoa nhưng không có tinh thần tập thể đều bị nàng sa thải, cũng chỉ có hắn, là nàng dễ dàng tha thứ, dường như cũng chỉ có thể dễ dàng tha thứ, nếu không người bị điên vì tức cũng chính là nàng.

Người này trước kia còn dám lừa dối mình, nói Giản Tố Ngôn là cô dâu nhỏ của hắn, sau đó giả trang thành Giản Tố Ngôn xuất hiện thừa nhận, khi nét mặt mình còn rất hả hê...

Nàng ngồi ở bên giường ngây ngô, ánh sáng trong phòng dần dần mất đi, nàng nhìn tấm hình kia, lúc đó tuyết đang rơi, nàng giơ nắm tay lên đang gọi cái gì đó.

"Gia ---- Minh ---- "

Giống như có tiếng gọi xa xưa truyền tới.

Mình đang nhìn hắn, cái miệng há thật to.

Giơ lên, lớn tiếng gọi, tại sao phải nhìn hắn.

Sắc mặt hắn cũng không có vẻ vô cùng hưng phấn, mình vì vậy mà tức giận, muốn mắng hắn...

Nhưng vì cái gì, mà hắn lại cười.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-475)