Độc giả của web truyenkiemhiep.com.vn hay truyenkiemhiep.org lưu ý!!! Trên PC hãy đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, còn trên điện thoại hãy tải app 1.1.1.1 rồi bật Warp lên để không bị chặn.

Truyện:Ẩn Sát - Chương 443

Ẩn Sát
Trọn bộ 475 chương
Chương 443: Hội đồng học (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-475)

Siêu sale Lazada


Trên thực tế thì trong lòng Gia Minh cũng không lo lắng quá nhiều, đối với tính cách ba cô gái này hắn vô cùng hiểu rõ, ít ra cũng biết là sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Linh Tĩnh và Sa Sa không bao giờ cay nghiệt, Nhã Hàm lại còn chừng mực hơn hai người nhiều, lúc này hơn phân nữa là đang nói những chuyện linh tinh mấy năm qua, chỉ là hắn lúc này phải ngồi chờ một cách buồn chán.

Nói chuyện với Đông Phương Uyển nói, nghe Hứa Nghị Đình nói qua một số chuyện của Hoàng gia mấy năm nay, hắn nhận ra, dường như Hứa Nghị Đình đối với Hoàng gia có lòng trung thành thì phải.

Không bao lâu sau Linh Tĩnh và Sa Sa trở về, Nhã Hàm vẫy tay với các nàng, sau đó đi qua bên kia ngồi cùng bàn với một số giáo viên.

Linh Tĩnh và Sa Sa ngồi ở bên cạnh Gia Minh, cùng đám người Đông Phương Uyển, Hứa Nghị Đình nói chuyện phiếm như thường, nhưng mà đối với Gia Minh thì kiên quyết không thèm ngó ngàng gì tới, giống như là tức giận vô cùng, Gia Minh cũng có chút bất đắc dĩ, cầm chén uống trà.

Mười mấy phút sau yến hội bắt đầu, thức ăn từng đợt từng đợt mang tới, người chủ trì lập tức lên đài đọc diễn văn, rồi thì thành viên hội sinh viên, giáo viên...

Kế tiếp là chẳng còn gì để nói, chỉ còn mỗi việc dùng bữa uống rượu, trong đại sảnh mọi người chạy tới chạy lui, cụng ly với người quen, kính giáo viên một chén, sắc trời dần tối, bầu không khí càng náo nhiệt.

Bầu không khí ba người chỗ Gia Minh có chút quỷ dị, không nói với nhau câu nào, Gia Minh gắp thức ăn cho Linh Tĩnh và Sa Sa, Linh Tĩnh và Sa Sa thấy Gia Minh thích ăn gì thì gắp cho hắn.

Nói cung là nếu như chỉ có ba người bọn họ, thì có trầm mặc quỷ dị cũng chẳng đáng nói, đằng này lại có cả người ngoài.

Không bau lâu sau Đông Phương Uyển đã phát hiện có điều không ổn, gặp Gia Minh ở lối vào toilet, nhỏ giọng hỏi:

"Các cậu làm sao vậy?"

"Cãi nhau, chắc không bao lâu nữa là tốt rồi."

"Vậy mà các cậu còn bày đặt gắp thức ăn cho người khác..."

Nàng có chút ước ao nói, Gia Minh chỉ lắc đầu:

"Khụ, thực ra gắp cho đối phương toàn là những đồ người ta không thích ăn, để xem ai không chịu được lửa giận..."

Đông Phương Uyển nháy mắt, nửa ngờ nửa tin.

Gần 7h yến hội mới bắt đầu, qua tám giờ rưỡi những thứ gì đáng ăn cũng đã ăn, kế tiếp phần lớn là uống rượu xã giao, nói phét đủ loại chuyện trên đời, một số người thì đi ra ban công hút thuốc nói chuyện, một số người thì tụ tập thương lượng xem buổi tối có... nơi nào để đi không, chẳng hạn như hát karaoke, xoa bóp một chút.

Linh Tĩnh và Sa Sa vẫn không chịu để ý tới Gia Minh mà chỉ nói chuyện với người khác.

Khoảng chừng chín giờ là tới giờ uống nước nhâm nhi, nhân viên phục vụ rất bận rộn, gọi mấy người mà cũng không ai tới.

Gia Minh vừa lúc không có chuyện gì làm, liền tự mình xuống phía dưới cầm đồ uống, mới đi xuống cầu thang, phía sau đã truyền tới tiếng bước chân thanh thúy, Linh Tĩnh nhảy lên lưng hắn, nhẹ giọng nở nụ cười:

"Bị dọa sợ chưa?"

Gia Minh đưa tay ra phía sau ôm nàng:

"Còn tưởng rằng các cậu vĩnh viễn không nói chuyện với tớ."

"Tức giận à?"

"Nào dám..."

"Chỉ chọc tức cậu một chút thôi."

Linh Tĩnh trên người mang hơi rượu, bắt đầu cọ má vào người hắn:

"hoa tâm đại củ cải..."

Gia Minh trầm mặc không nói, một lát sau lại thấy Linh Tĩnh ở sau lưng hắn lầm bầm:

"Chúng ta nên làm cái gì bây giờ, Gia Minh..."

Nàng suy nghĩ một chút rồi nói:

"Đừng có xa nhau nữa..."

Hai cái tay nàng sờ tới sờ lui trên mặt Gia Minh, sau đó đưa mặt tới, môi say nhân đôi...

Ở nơi này đương nhiên không phải là nơi làm những chuyện khác, một lát sau hai người mang theo các loại đồ uống đi tới, Linh Tĩnh lại bắt đầu tiến vào trạng thái "không để ý tới Gia Minh".

Trở lại đại sảnh, nàng đi phía trước, Gia Minh đi phía sau, cách đó không xa có một cái bàn tròn, một tên uống say khướt đang ba hoa chích choè, Gia Minh nghe thấy một ít lời, không tự chủ được ngừng lại.

Ngồi ở cái bàn này chính là đám người Trầm Gia Vĩ, lúc nãy đại khái họ đang nói tới chuyện lái xe, Trầm Gia Vĩ kia khuôn mặt đỏ bừng, cả người đều người mềm nhũn, phất tay nói chuyện không kiêng nể gì cả.

"... Muốn lái được xe lá gan phải lớn, kỳ thực cũng không có gì... Chỉ cần cậu biết khởi động xe... Năm nào cũng nói tới tai nạn nhưng làm gì có nhiều tai nạn như vậy, con người lúc nào chẳng có ý thức tự bảo vệ... Ý thức tự bảo vệ có hiểu không? Có một số thời khắc nhìn thì rất nguy hiểm, nhưng trên thực tế đều có thể tránh được, phải dùng phản xạ có điều kiện, tớ dùng giác quan thứ 6 để lái xe đấy, ha ha... Những năm này có quyền thế là có tất cả, gây tai nạn thì bồi thường... Tớ có một người bạn, gần đây mới được lên chức, hai hôm trước uống rượu gây chuyện nhỏ, bồi thường chỉ là chuyện nhỏ, nhưng sẽ tạo thành vết tích không tốt cho hắn trong hồ sơ. Tớ tìm người sửa lại video của đội cảnh sát giao thông... Người chứng kiến thì chỉ có một, là bác sĩ, trong nhà còn mở một võ quán nho nhỏ... Võ quán thì thế nào, nếu cô ta mà dám mở miệng, hôm nay tớ sẽ đổ dầu, mai sẽ đốt quan, sư phụ mở võ quán ư, tớ quen một đám toàn là quán quân tán thủ, một người đánh mười mấy người, mỗi ngày tới Thích Quán (khiêu chiến) đánh chết hắn..."

Hắn càng nói càng quá đáng, mấy người ở xung quanh thần sắc đều có chút không tự nhiên lại, Dương Thần Quang ở bên cạnh đưa tay vỗ vai hắn, ý bảo hắn đừng nói thêm gì đi nữa, nhưng tên này lại vung tay lên.

"Không có chuyện gì, vẫn sớm... Mọi người đều là anh em, có quan hệ gì... chuyện này... Được rồi, tớ nói tới chỗ nào rồi..."

Dương Thần Quang lắc đầu với mấy người xung quanh, trong lúc nhất thời không ai nói tiếp, đúng vào lúc này có một thanh âm vang lên.

"Nói đến võ quán, kế tiếp thế nào?"

Gia Minh ở bên cạnh nhô đầu ra, đem một lọ hồng trà lạnh đặt vào tay của hắn.

"Không sai, võ quán, a... Hồng trà tớ không thích uống..."

Hắn say khướt mở hai mắt, nói:

"Cố... Cố Gia Minh đúng không? Tôi biết cậu, chuyện này... Liễu Hoài Sa là con ngựa của cậu đúng không, cậu đi nói với cô ta, bây giờ không phải là trước đây, bát canh nóng này nàng ta và Tiểu Mạnh không bưng được, mọi người đều là bạn học, con người của tôi đều nói chuyện nghĩ khí, trước tiên phải nói, nếu sa này gặp chuyện không may đừng trách tôi không nhắc nhở..."

"Biết biết."

Gia Minh cười gật đầu, nói:

"Vậy chuyện võ quán thì thế nào?"

"Võ quán... đập phá là được... mà chuyện này có quan hệ gì tới cậu?"

Tuy rằng đang say khướt, nhưng tới lúc này trong lòng hắn vẫn còn một chút cảnh giác, mà ở bên kia, nhận thấy Gia Minh không theo Linh Tĩnh đi tới, Sa Sa, Đông Phương Uyển đều nhìn sang bên này.

Gia Minh kéo tay Linh Tĩnh, nói vài tai nàng mấy câu, Linh Tĩnh nhìn Trầm Gia Vĩ, sau đó ánh mắt âm trầm đi tới bên cạnh bắt đầu gọi điện thoại trở về nhà.

Cùng lúc đó, Dương Thần Quang đã đi tới, đại khái hắn cho rằng Gia Minh muốn moi tin gì từ miệng của Trầm Gia Vĩ, cho nên hắn vỗ vai Gia Minh, nhỏ giọng cảnh báo.

"Cố Gia Minh, cậu cảm thấy chuyện một võ quán nho nhỏ có ảnh hưởng gì tới Tân Hà bang hay không... Mọi người đều là bạn học, cho tớ một cái mặt mũi, hôm nay đừng gây chuyện ở đâu, tớ không muốn gặp phiền toái gì cả, có biết hay không?"

Ngôn ngữ nghe thì khẩn thiết nhưng mà lại là cái giọng giáo huấn tiểu bối. Gia Minh nhìn Linh Tĩnh gọi điện thoại về nhà, mơ hồ nghe thấy "Mẹ không sao chứ?"

Câu hỏi đó làm cho hắn nhíu mày, quay đầu lại nói.

"Mày là ai vậy?"

Trong nháy mắt, sắc mặt Dương Thần Quang xám lại.

*****

Đại đa số mọi người khi ra trường, đều có một giấc mơ rất đẹp, đó là có một ngày mình công thành danh toại, áo gấm vinh quy, gặp gỡ những bạn học trước đây, họ biết chuyện của mình, biết thành tựu địa vị, biết lực ảnh hưởng của mình mà sợ hãi than thở, từ đó trong lòng sẽ thỏa mãn, ý nghĩa của cuộc sống cũng được thể hiện ở một góc độ nào đó ---- tuy rằng có một số người không giống, nhưng đại bộ phận là như vậy.

Nói như vậy chứ muốn đạt được mục tiêu đó phải kiên trì phấn đấu rất nhiều năm, ban đầu mình chỉ dám khoe khoang một công việc tốt, sau đó bắt đầu có thành tựu, tiền lương bao nhiêu, chức vị thế nào, chuyện tiếp theo là mua nhà mua xe, có vợ đẹp, con có thành tích tuyệt vời...

Đương nhiên học viện Thánh Tâm khác với các trường khác, học sinh ở trường này phần lớn toàn là những người có bối cảnh, tức là khởi điểm của bọn họ cao hơn người bình thường rất nhiều.

Có gia đình quyền thế, bọn họ giống như đám nhị thế tổ đùa giỡn, cũng vì từ nhỏ tiếp xúc với quyền lực, cho nên bọn họ đối với chuyện hứng thú, tâm đắc thường xuất hiện sớm, có khi còn ở trong khoảng thời gian chưa rời trường học.

Tất cả đều vì họ lợi dụng mối quan hệ của gia đình mà tạo thành công cho gia đình, thu hoạch lợi ích cá nhân, tích lũy kinh nghiệm, ví dụ như Đông Phương Uyển, Đông Phương Lộ, Dương Thần Quang trước mắt.

Lúc chưa tốt nghiệp đại học đã thông qua các con đường khác nhau để tích lũy tài phú, có quan hệ với hắc đạo, có quan hệ với chính quyền, có quan hệ với thương nhân, mặc dù đứng ở trong đám bạn học học ở Thánh Tâm bạn thì họ vẫn có thể tự xưng mình thần thông quảng đại.

Đối với những người này, người bên ngoài kính nể, ước ao chính là sự thỏa mãn cho họ lớn nhất, tuy rằng người ta có lý nhưng vẫn phải nể mặt hắn ít nhiều.

Chuyện trước mắt này cũng vậy, tuy rằng cùng là bạn học với nhau, nhưng nếu người ta kính nể mình thì họ cũng thỏa mãn.

Nói chuyện phiếm, uống rượu, cùng mọi người nói một chút chuyện chính trị, thự ra chỉ là tiết lộ một ít tin tức nói mình uyên bác, vô ý phô bày thực lực và địa vị của mình, hưởng thụ những câu nói tâng bốc, đây chính là lúc tốt đẹp.

Với hắn mà nói, lúc Gia Minh ôm tâm tình không tốt tới đây, hắn không có tức giận, mà chỉ cảnh báo cho Gia Minh một câu, đây chính là sự nhượng bộ lớn nhất.

Tân Hà bang mấy năm này có địa vị gì, thì địa vị của hắn cũng là như vậy, nếu như không phải bạn học với nhau, thì chỉ cần như vậy cũng đã đủ đánh cho một trận, sau này thì đừng hòng sống ở Giang Hải này nữa.

Cũng bởi vậy, khi Gia Minh nói ra câu "Mày là ai" thì trong lòng hắn tức giận vô cùng.

Cái sự giận dữ chỉ biểu hiện ra bên ngoài một chớp mắt, sau đó hắn lại nở nụ cười, đưa tay vỗ vai Gia Minh vài cái:

"Lớp 4, tôi là Dương Thần Quang, sau này sẽ biết."

Nói xong hắn xoay người lại vỗ vai Trầm Gia Vĩ, trở lại vị trí của mình ngồi, nhìn Gia Minh nói tiếp:

"Hắn uống rượu say, nhưng nếu như cậu cho rằng với mình có thể gây chuyện thì không được đâu, tôi nói cho cậu biết, mọi người là bạn học với nhau, tôi cấp cho cậu thể diện, cậu cũng nên nể mặt tôi, nói chuyện phiếm thì được nhưng nếu như có tâm tư lộn xộn là không được."

Câu nói này của hắn chứa đầy ý uy hiếp, trai gái ngồi cùng bàn với hắn đồng loạt nhìn sang phía Gia Minh.

Tuy rằng Gia Minh cũng ở trường học, nhưng lúc trước Sa Trúc bang dù sao vẫn là đệ nhất đại bang phái ở Giang Hải, giống như Trầm Gia Vĩ bây giờ. -

Dương Thần Quang là loại người giao du rất rộng, cho nên hắn biết Gia Minh không có địa vị bối cảnh gì, không cần quá bận tâm.

Trong lúc nói chuyện, Sa Sa phát hiện ra tình hình bên này không ổn lập tức kéo ghế đi tới, Đông Phương Uyển cũng phát hiện ra, cảm nhận được bầu không khí không tốt, ở xa xa có nhiều người đang nhìn tới chỗ Gia Minh.

Linh Tĩnh cúp điện thoại, cau mày đi tới bên cạnh Gia Minh, ánh mắt cũng có chút âm trầm:

"Mẹ không có chuyện gì, nhưng mà có người đến bệnh viện đến uy hiếp, tan tầm tối qua cũng có người tìm mẹ gây phiền toái, mẹ đi cùng với một đám bạn nên không sao. Hôm nay bố đi bệnh viện đón mẹ, mẹ không muốn chúng ta lo lắng nên không nói, bố đã báo cảnh sát rồi."

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào Trầm Gia Vĩ và Dương Thần Quang, giống như đang mang ý tức giận.

Tới lúc này, Dương Thần Quang cũng đại khái hiểu một số chuyện, ngón tay gõ lên mặt bàn:

"Người kia... là thân nhân của các người?"

"Có chuyện gì vậy?"

Sa Sa đi tới bên cạnh nhẹ giọng hỏi, Linh Tĩnh nhỏ giọng giải thích, Gia Minh giật lại một cái ghế ngồi xuống, khẽ nhíu mày:

"Loại sự tình này các ngươi thường làm đúng không?"

Trong nháy mắt, Trầm Gia Vĩ say khướt vỗ một cái vào bàn:

"Mày lại đánh rắm à!"

Dương Thần Quang nhìn Gia Minh một lát, sau đó đảo mắt qua một bên, cười lạnh một tiếng:

"Nếu như là thân hình của các người thì sẽ dễ nói chuyện thôi, sẽ không có chuyện gì đâu nhưng bảo họ đừng có sủa bậy!"

Hắn nói rất lớn làm cho một đám người bị hấp dẫn nhìn sang bên này, Đông Phương Lộ đang mời rượu cũng chú ý, Nhã Hàm ngồi ở trên bàn giáo viên nhìn sang, Đông Phương Uyển và Hứa Nghị Đình đi theo phía sau Sa Sa cũng tới:

"sao vậy?"

Dương Thần Quang vung tay lên:

"Tiểu Uyển, chuyện này không liên quan tới cô."

Đông Phương Uyển nhíu mày, Gia Minh đẩy cái ghế đứng lên, thở dài:

"Bi kịch..."

Trầm Gia Vĩ cũng trợn mắt đứng lên, phun ra hơi rượu:

"Cố Gia Minh! Tao hôm nay thấy mày không vừa mắt chút nào!"

Hắn vung tay lên muốn đánh người, Đông Phương Uyển bỗng dưng tiến lên một bước, bịch một cái đẩy hắn ngã xuống ghế:

"Trầm Gia Vĩ, hôm nay cậu ra tay thử xem... Gia Minh chớ làm loạn, có chuyện gì từ từ nói."

Trong lòng của nàng lúc này nghĩ tới cảnh tượng bốn năm trước Gia Minh xuất thủ, bây giờ Trầm Gia Vĩ thần sắc nghiêm nghị muốn động thủ, nàng nhìn Gia Minh với ý từ khẩn cầu.

Trong mắt mọi người xung quanh, thân sơ thế nào cũng đã rõ ràng, Dương Thần Quang tuy rằng gần đây có hiểu thế lực của nhà Đông Phương gia, nhưng hắn nghĩ mình cũng không có chênh lệch lớn với hai anh em nhà này, điều quan trọng là phía trên thế nào.

Hôm nay một người không chút địa vị nào gây sự với hắn, cục tức này hắn nuốt không trôi, tay phải vung mạnh lên, chỉ nghe các loại âm thanh va vào nhau, bát đũa trước mặt hắn bay hết ra ngoài, nhất thời mọi người đều đồng loạt đứng dậy.

Đông Phương Uyển muốn ngăn trở Gia Minh, nên cố gắng đứng trước mặt hắn, lúc này thấy Dương Thần Quang muốn làm lớn chuyện, nàng dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn sang.

Dương Thần Quang không sợ chút nào, ngồi đối diện nhìn Đông Phương Uyển, người xung quanh lập tức bàn luận, có người tới khuyên can, ví dụ như Hứa Nghị Đình toàn liên miệng nói: "Đừng cãi nhau nữa, đừng cãi nhau nữa." nhưng xem ra không có hiệu quả gì.

Trong lúc nhất thời Dương Thần Quang và Đông Phương Uyển cứ đứng đó trừng mắt nhìn nhau.

Ở trong mắt Dương Thần Quang, Gia Minh chẳng có trọng lượng gì cả, cho dù trong lòng có khó chịu thế nào thì hắn cũng không làm loạn ở đây, thậm chí nếu Trầm Gia Vĩ muốn động thủ thì hắn cũng ngăn lại.

Dù sao người nào tranh đấu ở đây là người đó thất bại, ra ngoài tùy tiện nói mấy câu, cho dù là Cố Gia Minh hay Liễu Hoài Sa, thậm chí là Tiểu Mạnh cũng chẳng đáng sợ.

Nhưng Đông Phương Uyển thì lại khác, nàng có bối cảnh, anh trai của nàng là Đông Phương Lộ, từ một góc độ nào đó mà nói, hai người bọn họ cùng một đẳng cấp.

*****

Cho dù như thế nào, bên mình hiện giờ đang chiếm thượng phong, nàng muốn khuyên can, dù sao cũng phải cho mình mặt mũi, nào ngờ Đông Phương Uyển vừa tới đã tỏ lập trường đứng ở phía Gia Minh, nếu vậy thì bản thân mình không xuống đài được.

Mà ở đối với Đông Phương Uyển mà nói, lúc trước nàng không để Dương Thần Quang vào trong mắt, chỉ là loại người dựa vào quan hệ trong nhà làm đông làm tây, quan hệ 10 thành bị đem đi làm một chuyện nhỏ nhoi, hơi chút có một chút thành tựu lại còn tưởng rằng mình có năng lực, đắc chí hận không thể làm cho mọi người đều tôn kính hắn.

Ban đầu nàng cũng không coi chuyện này vào đâu, tới đây cũng chỉ muốn cho chuyện không lớn lên, vậy mà Dương Thần Quang còn thấy rõ cục diện bây giờ, nàng có hảo tâm mà bây giờ bị hiểu thành người mang lòng lang dạ thú, vừa vô ý thức đưa tay ngăn trở Gia Minh, vừa giằng co với Dương Thần Quang, hy vọng có thể làm cho hắn biết khó mà lùi.

Chỉ khoảng nửa khắc khắc này, Trầm Gia Vĩ người đầy mùi rượu lại một lần nữa đứng lên, Đông Phương Lộ cũng từ từ đi tới, tự nhiên hỏi:

"Làm sao vậy, làm sao vậy".

"Làm sao ư? Cố Gia Minh, Lão Tử giết chết ngươi."

Trầm Gia Vĩ lắc lư tiện tay cầm một ấm trà tiến lên, người ngăn ở trước Gia Minh lúc này là Đông Phương Uyển, còn chưa kịp ra tay, Đông Phương Lộ đã ở phía sau kéo hắn trả lại, lảo đảo vài cái rồi lại ngồi xuống:

"Chớ làm loạn!"

"Xằng bậy?"

Dương Thần Quang đẩy bàn đứng lên nói:

"Hôm nay là người này tới gây sự, nếu ta không giáo huấn hắn thì biết nói sao với người ngoài!"

"Tất cả lùi một bước đi, nể mặt ta, mọi người có chuyện gì thì sau khi rời khỏi đây rồi nói."

Mắt thấy Gia Minh bị Đông Phương Uyển ngăn trở, còn đang đứng xoa trán, Đông Phương Lộ đau khổ bổ sung thêm một câu:

"Gia Minh, đợi lát nữa nói cho rõ, được không?"

Câu này nói cũng bằng thừa, mắt thấy Đông Phương Lộ tỏ thái độ như vậy, Dương Thần Quang vỗ vỗ bàn:

"Mặt mũi? Hôm nay là hắn không nể mặt ta!"

Xôn xao một tiếng, Trầm Gia Vĩ đã đứng lên:

"Ta hôm nay muốn làm thịt hắn!"

Đông Phương Uyển lạnh lùng chỉ tay sang:

"Trầm Gia Vĩ, mày dám!"

Sợ em gái bị ngộ thương, Đông Phương Lộ đột nhiên đi vào giữa hai người, đưa tay vai hắn:

"Trầm Gia Vĩ!"

"Đông Phương Lộ, chuyện này ngươi đừng xen vào, hôm nay ta không nể mặt ai cả."

"Thần Quang, đừng nói như vậy!"

Trong lúc ồn ào, Gia Minh thì chậm rãi mở miệng:

"Bọn họ tìm người đến gây chuyện với bố mẹ Linh Tĩnh, sao ta có thể cho hắn thể diện được?"

Trầm Gia Vĩ lại bổ nhào tới:

"Con mẹ mày."

Trong khoảnh khắc, đoàn người đã bị kích động, Sa Sa kéo Linh Tĩnh lui ra phía sau vài bước, mấy người bạn xung quanh Dương Thần Quang, Trầm Gia Vĩ bắt đầu bàn tán, nhìn bề ngoài thì giống khuyên can, nhưng thực ra là có những lời nói mờ ám, muốn kích động hai bên.

Trong lúc đó Hứa Nghị Đình vốn định hỗ trợ, nhưng lại bị bạn gái Dương Thần Quang đẩy một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, Đông Phương Uyển liền vội vàng kéo tay nàng.

"Mày cũng thấy đấy, sau này mày đừng hòng sống yên ổn ở Giang Hải!"

"Tao tìm người giết nó. Mẹ kiếp!"

"Dương Thần Quang, cậu không nên xằng bậy!"

"Chuyện này chắc chắn phải làm lớn, cậu tránh ra."

"Gia Minh, thôi đi..."

"Đông Phương Lộ, tôi vẫn coi cậu là bạn, hôm nay cậu đừng xen vào việc này..."

"Nếu coi tôi là bạn thì hãy nghe tôi..."

"Đừng cản..."

"Trầm Gia Vĩ, mày làm lại thử xem!"

"Mày sẽ thấy..."

"Sau chuyện này mọi người vẫn là bằng hữu, hôm nay có gì đắc tội, sau này tôi sẽ bồi tội với cậu, nhưng hôm nay cậu hãy tránh ra..."

"Tránh ra đi..."

"Cùng là bạn học, đừng có làm lớn chuyện..."

"Gần đây tao thường bị áp lực..."

"Lo cho gia đình... á..."

Xôn xao ---- ầm ----

Không khí đang hỗn loạn bỗng nhiên yên tĩnh, một bức tường thủy tin vỡ tan, ánh sáng trong suốt phản xạ lên nó lấp lánh quang mang.

Một bóng người như đạn pháo bay trong trời đêm.

Gió đêm mát mẻ thổi vào, sau đó thì ầm một tiếng, thân hình người nọ rơi trúng mui xe, tiếp theo là tiếng người hô lớn, những mảnh vỡ thủy tinh rơi đầy xuống phố.

Đông Phương Lộ sững sờ tại chổ, thân hình Dương Thần Quang thì cứng ngắc, người xung quanh thì hai mặt nhìn nhau, họ còn chưa biết là chuyện xảy ra như thế nào, chỉ biết là trong đám người ở đây, Trầm Gia Vĩ biến mất.

"Mày thấy đấy, tao đã nói rồi..."

Gia Minh đứng đó vuốt tay:

"Gần đây tao bị áp lực khá lớn..."

Đông Phương Lộ thở dài:

"Sẽ không chết người đó chứ?"

"Yên tâm, vẫn còn thở."

"Có tàn phế không?"

"Có cần ta tự mình giúp hắn giải phẫu không?"

"Vậy thì không cần..."

Tới khuyên can mà lại thành như vậy, Đông Phương Lộ hai vai xụ xuống, tới lúc này, xung quanh mới bắt đầu có tiếng thảo luận, một số người vọt tới bên cửa sổ nhìn, một số người thì chạy xuống cầu thang.

Yến hội sắp tới hồi kết lại xảy ra chuyện như vậy, cho nên tất cả giáo viên học sinh đều vây quanh đây, bàn luận chuyện này, có người bắt đầu gọi điện thoại tới bệnh viện.

Bên này, Dương Thần Quang cuối cùng cũng có phản ứng, ban đầu hắn muốn làm thật lớn, muốn tại trận xuất thủ với Gia Minh, nhưng mà chuyện này đã phát sinh, bạn bè bên hắn cũng bắt đầu thối lui, hắn đương nhiên là không dám lại xằng bậy.

Hắn nhìn chằm chằm vào Gia Minh, hơi gật đầu:

"Tốt, mày đánh đúng không? Đông Phương Lộ cậu định nói điều này hả? Chuyện này tôi nhớ kỹ, dù hôm nay có chuyện gì thì tôi vẫn cám ơn cậu."

Hắn nói xong thì móc điện thoại di động trong túi bắt đầu gọi điện thoại.

Đông Phương Lộ thở dài:

"Thần Quang, chuyện này không bình thường, cậu chớ làm loạn."

Có quá nhiều người hắn đương nhiên là không cách nào nói rõ mọi chuyện, muốn đi qua ngăn cản hắn gọi điện thoại, thuận tiện giải thích, nhưng Dương Thần Quang lại vung tay lên:

"Đông Phương Lộ, tôi nói rồi, chuyện hôm nay không liên quan tới cậu! Có hậu quả gì, tôi chịu... Cố Gia Minh, tao muốn nhìn xem mày đánh như thế nào!"

Hắn nói xong xoay người tránh ra. Đông Phương Lộ vuốt tay, sắc mặt uể oải:

"Thôi, cứ như vậy đi, ta mặc kệ..."

Hắn quay đầu lại nhìn về phía đám người Gia Minh, Linh Tĩnh:

"Bác trai, bác gái có sao không?"

Linh Tĩnh nói:

"Không xảy ra chuyện gì."

"Vậy là tốt rồi."

Hắn gật đầu, lại nhìn Dương Thần Quang cách đó không xa, nói:

"Sau hôm nay, Tân Hà bang coi như xong..."

Nói xong, hắn cũng móc điện thoại...

Hội đồng học triển khai vô cùng náo nhiệt, tiếp đón cũng vô cùng náo nhiệt, tan cuộc còn náo nhiệt hơn.

Dưới ánh đèn, xe cứu thương chạy như bay mà đến, mấy trăm người liên tục xuất hiện ở trước cửa khách sạn.

Bàn về chuyện vừa rồi, mọi người lại nhìn về chiếc mui xe bị hõm xuống, đoàn người đứng ở hai bên cũng chỉ chỉ trỏ trỏ, nhìn vết máu trên xe, lại nhìn mảnh vỡ thủy tinh dưới đất ai nấy cũng phải ngẩng lên nhìn cửa kính tầng 2 mấy lần.

Mấy phút sau, có một lượng lớn thanh niên có tổ chức đi tới nơi này, trên người tuy rằng không mang vũ khí, nhưng vừa nhìn đã biết đây không phải là người lương thiện.

Dương Thần Quang vừa phất tay nghênh đón, vừa quay đầu lại nhìn đám người Đông Phương và Gia Minh đang đi từ trên lầu xuống.

Đầu lĩnh của đám người kia nói vài câu với Dương Thần Quang, sau đó vung tay lên, đội hình chừng hơn trăm người lập tức như sóng đi sang bên này.

Những bạn học tham dự yến hội lập tức khẩn trương, họ nhìn những người này, lại nhìn Dương Thần Quang, sau đó lại nhìn Gia Minh.

Mấy vị giáo viên trên ầu lo lắng muốn xuống điều đình thì tiếng còi cảnh sát đã lập tức vang lên.

Từng chiếc xe quân dụng chuyên chở cảnh sát, đội đặc nhiệm từ trong những chiếc xe con xuất hiện ở hai bên đường, sau đó một lượng lớn cảnh sát chống bạo động vây kín nơi này.

Một số thanh niên thấy tình thế không ổn, muốn tận dụng những ngõ hẻm rời đi nhưng lập tức bị ép trở về.

Ngay sau đó, một hồi vây bắt đại quy mô bắt đầu, Dương Thần Quang cứ như nằm mộng đứng tại chỗ, khi thủ lĩnh đám cảnh sát đi tới chỗ Đông Phương Lộ nói chuyện, hắn mới đại khái hiểu vì sao lại có chuyện này.

Đám cảnh sát bình thường không dám động vào hắn, nhưng lại có mấy tên cảnh sát cấp cao đi tới, lúc bắt hắn mang vào trong xe hắn mới sợ hãi.

"Tôi muốn gọi điện thoại... Cậu tôi là... các người nhầm rồi..."


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-475)