Vay nóng Tima

Truyện:U Minh Trinh Thám - Chương 123

U Minh Trinh Thám
Trọn bộ 393 chương
Chương 123: Lý do giết người
0.00
(0 votes)


Chương (1-393)

Siêu sale Shopee


Bộ dáng có chút tiều tụy. Nhưng mà Minh Diệu liếc mắt một cái liền nhìn ra. Người thanh niên này, gần đây nhất định là đã dính vào thứ gì đó không sạch sẽ. Thiên khu của hắn bị bao phủ một tầng hắc khí mà người khác không nhìn thấy, đây chính là hiện tượng bị quỷ bám.

- Xin chào, xin hỏi ngài có phải là Minh tiên sinh không?

Người thanh niên kia tháo đôi kính râm xuống, đôi mắt đen thẫm, dường như là bị mất ngủ nghiêm trọng. Hắn cảnh giác nhìn xung quanh, diễn cảm kia giống như là con thỏ bị kinh sợ quá mức.

- Tôi nghe một người bạn nói, ngài có thể giải quyết được vấn đề của tôi, một ít vấn đề không tầm thường.

Minh Diệu hướng về phía người thanh niên kia, lộ ra một nụ cười vui vẻ.

- Mời vào đi, ta nghĩ cậu tìm đúng địa phương rồi.

Thanh niên kia đi vào trong văn phòng của Minh Diệu, vẫn là cảnh giác đánh giá xung quanh, hơi thở có chút dồn dập, dường như là phòng bị cái gì đó, vẻ mặt cực kỳ khẩn trương.

Chứng kiển biểu tình kinh hoàng của thanh niên kia, Minh Diệu lấy một tờ an thần phù ở trong túi áo ra, cầm ở trong tay, trong miệng lầm bầm vài câu. Tờ phù chú kia liền bị thiêu đốt sạch sẽ. Đem đống tro tàn của cái phù chú bỏ vào trong chén, Minh Diệu đi đến chỗ bình nước rót vào trong chén một chút nước.

- Uống nó đi, cậu sẽ cảm thấy thoải mái một chút.

Minh Diệu đưa cái chén nước tro cho người thanh niên kia.

Thấy thủ đoạn của Minh Diệu như vậy, trên mặt tên thanh niên lộ ra vẻ mặt kinh hỷ, giống như là một người chết đuối vớ được cọng rơm vậy. Hắn không chút do dự, uống một hơi cạn sạch chén nước kia.

Cái chén nước kia uống cũng không tốt lắm, có chút chua, còn có hương vị khó chịu. Nhưng mà sau khi uống vào trong bụng, người thanh niên kia cảm thấy có cảm giác thật yên tâm, một loại cảm giác an toàn. Thứ này mấy ngày hôm nay hắn cũng đều không có cảm thấy.

- Tốt lắm, ta nghĩ hiện tại hẳn là cậu đã có cảm giác tốt hơn một chút. Xin hỏi cậu xưng hô như thế nào.

Minh Diệu thấy khuôn mặt của người thanh niên kia trở nên thả lỏng một chút, mới chậm rãi nói.

- Tôi họ Nghiêm, tên là Nghiêm Trọng.

Người thanh niên kia thở dài một hơi, dùng ánh mắt vội vàng nhìn Minh Diệu.

- Nhất định ngài phải giúp đỡ tôi, tôi sắp không sống được.

- Xin cứ yên tâm, ta là nhân sĩ chuyên nghiệp.

Minh Diệu lộ ra một nụ cười tự tin. Từ khi phong ấn phách kết trên người từng bước được giải phóng, hắn cảm giác được cỗ tự tin không biết sợ trước kia của hắn đã trở lại.

- Nghiêm tiên sinh, nếu ta không có nhìn nhầm thì hẳn là cậu đã bị một thứ gì đó không sạch sẽ bám lên người, hơn nữa còn là dây dưa vài ngày, không thể thoát được.

- Đúng, ngài nói quá đúng.

Nói lên vấn đề này, Nghiêm Trọng khẩn trương nhìn xung quanh một lần.

- Mấy ngày nay, chung quy là vẫn đi theo chân tôi, mặc kệ tôi đi tới chỗ nào, nó cũng sẽ đi theo.

- Ngài có thể yên tâm, nó chưa đến nơi này.

Minh Diệu cười cười, không biết là nếu người thanh niên tên Nghiêm Trọng này biết được Quỷ Hồn dây dưa với hắn còn chưa tới mà ở cách cái vách này lại có một Quỷ Hồn khác thì sẽ thế nào. Có thể sợ tới mức trực tiếp ngất đi hay không.

- Cậu đến tìm tôi có phải là muốn tôi giúp cậu thoát khỏi sự dây dưa của thứ kia hay không?

- Đúng, phương pháp gì cũng được, bao nhiêu tiền cũng được, đều không thành vấn đề.

Nghiêm Trọng trịnh trọng gật gật đầu.

- Chỉ cần là có thể giúp tôi thoát khỏi nàng, tôi nguyện ý trả ngài một vạn, à không năm vạn, mười vạn cũng được.

Minh Diệu huýt sáo một tiếng. Tiểu tử này xem ra là kẻ có tiền. Mười vạn à, xem ra làm xong chuyện này, thật sự là có thể mua được một chiếc ô tô nhỏ, không cần phải mượn xe của Từ Mẫn để dùng.

- Được, nhưng mà thứ đó, ta có một vấn đề muốn hỏi cậu.

Vẻ mặt của Minh Diệu nghiêm túc nhìn Nghiêm Trọng.

- Xin hỏi cậu có đồng ý khóa trang web cấm không?

- Đương nhiên không, vì sao lại hỏi như vậy?

Nghiêm Trọng đột nhiên bị Minh Diệu hỏi một vấn đề không hiểu ra làm sao cả.

- Tôi còn thường xuyên vào trong đó xem mà.

- Không không có gì cả, không cần để ở trong lòng.

Minh Diệu cười cười.

- Có thể kể lại những chuyện đã xảy ra cho ta nghe một chút được không?

- Cậu Nghiêm, mời cậu nói cụ thể về tình huống dây dưa với quỷ của cậu đi.

Minh Diệu cười nói với Nghiêm Trọng.

- Nói? Nói cái gì?

Vẻ mặt của Nghiêm Trọng mê mang.

- Không phải ngài là nhân sĩ chuyên nghiệp sao? Không phải là chỉ cần cho tôi một cái phù hoặc là làm pháp thuật linh tinh gì đó là được sao?

Minh Diệu lộ ra một vẻ mặt dở khóc dở cười.

- Cái cậu nói là bọn lừa tiền ở đầu đường xó chợ hoặc là biểu diễn ở trong TV. Nếu mà tôi không biết được quỷ hồn dây dưa với cậu như thế nào thì tôi cũng không có cách nào giúp cậu giải quyết vấn đề. Dù sao loại sự tình này cũng giống như bị bệnh vậy, điều trị cũng phải xem bệnh bốc thuốc.

- Đó là một nữ quỷ.

Nghiêm Trọng nghĩ nghĩ.

- Là một nữ quỷ mặc sườn xám màu đỏ thẫm. Bộ dáng coi như không tệ, nhưng mà sắc mặt lại tái nhợt, đôi môi đỏ hồng, còn phát ra thanh quang lấp lóe.

- Sau đó thì sao?

Minh Diệu sửng sốt, không nghĩ đến tên gia hỏa này sau khi nhìn thấy quỷ còn có thể chú ý tới diện mạo của nữ quỷ kia không tệ, xem ra sợ rằng người này là một tên sắc lang thượng hạng. Tuy rằng hiện tại bởi vì thiếu ngủ mà tinh thần sa sút, vành mắt tím đen nên không quá rõ ràng. Nhưng mà Minh Diệu có thể nhìn thấy được đôi mắt của người thanh niên này. Bên dưới bụng mắt có một đường vân vươn ra cho đến vị trí đuôi mắt. Mà cằm của hắn lại lồi ra như một cái thìa. Tuy rằng Minh Diệu cũng không có nghiên cứu sâu về tướng số thuật, nhưng mà cũng có thể xác định, tên Nghiêm Trọng này là một gia hỏa háo sắc, nặng sắc dục, thường xuyên triển khai theo đuổi cuồng nhiệt đối với người khác, dùng trăm phương ngàn kế để làm đối phương động lòng, nhưng mà vừa lấy được đến tay thì lập tức vứt bỏ.

- Không có sau đó, chỉ có như vậy thôi.

Vẻ mặt của Nghiêm Trọng mờ mịt.

- Không có?

Minh Diệu sửng sốt.

- Như vậy cậu cũng không biết nữ quỷ này?

- Đương nhiên không biết.

Nghiêm Trọng lộ ra biểu tình kỳ quái.

- Làm sao tôi lại quen biết nữ quỷ được? Tuy rằng bạn gái của tôi tương đối nhiều, nhưng mà tôi chỉ cảm thấy hứng thú đối với nữ nhân còn sống.

- Có thể là cậu đã gặp qua rồi nhưng quên mất?

Minh Diệu nhắc nhở nói.

- Ví dụ như là bạn gái cũ trước kia của cậu chẳng hạn?

Người thanh niên tên là Nghiêm Trọng trước mặt này, tướng mạo không tệ, hơn nữa ra tay hào phóng, hơn nữa còn có bộ dạng sắc lang. Nữ quỷ dây dưa với hắn có thể là bạn gái trước kia của hắn, bị hắn vứt bỏ mà tự sát, sau đó biến thành quỷ hồn đến dây dưa với hắn. Khả năng này là rất lớn.

- Không có khả năng.

Nghiêm Trọng lắc đầu cực chắn chắn.

- Tuy rằng bạn gái của tôi rất nhiều, nhưng mà mỗi một người tôi đều nhớ rõ.

Nói tới đây biểu tình của Nghiêm Trọng có chút tự đắc.

- Tôi nhớ tên của mỗi một nàng, điện thoại, bộ dạng, thậm chí cả sinh nhật cũng đều nhớ rõ ràng. Tôi rất chắc chắn, nữ quỷ dây dưa với tôi, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng gặp qua.

- Đúng vậy sao?

Minh Diệu nghe Nghiêm Trọng khẳng định như vậy thì nhíu mày.

- Như vậy trước khi việc này xuất hiện, có phải cậu đã đến địa phương không nên đến nào đó, hay đã làm ra chuyện tình gì đó không nên làm hay không.

- Nếu nói như vậy, Nghiêm Trọng không biết nữ quỷ này, như vậy hẳn là không liên quan tới tình yêu nam nữ. Khả năng lớn nhất chính là Nghiêm Trọng làm một số việc không đúng, đắc tội với Quỷ Hồn, cho nên nữ quỷ kia tìm đến hắn tính sổ.

- Làm chuyện tình không nên làm?

Biểu tình của Nghiêm Trọng trở nên có chút kỳ quái.

- Xin hỏi ngài là có ý gì?

- Ví dụ như là...Nửa đêm đi đến bãi tha ma, ở trước phần mộ của người khác làm ra chuyện tình bất kính như là mắng chửi người khác hoặc là đi tiểu... Hoặc là làm ra trò chơi thần quái nguy hiểm với bạn bè.

- Không có, tuyệt đối không có.

Nghiêm Trọng lắc đầu.

- Mỗi ngày tôi đều phải dành thời gian cho từng người bạn gái khác nhau, không có nhiều thời gian nhàn rỗi mà làm những chuyện nhàm chán đó.

- Vậy thì thật là kỳ lạ.

Minh Diệu cúi đầu, nghĩ nghĩ.

- Nữ quỷ kia đã dây dưa với cậu bao lâu rồi.

- Đã sắp được một tuần.

Nghiêm Trọng nuốt nước miếng một cái.

- Mỗi lúc trời tối tôi đều không dám ngủ. Nữ quỷ kia đều rất đúng giờ như là đi làm vậy, mỗi khi qua mười hai giờ đêm đều sẽ xuất hiện ở trong phòng của tôi.

- Như vậy nữ quỷ kia có nói là muốn làm gì hay không?

Minh Diệu hỏi tiếp.

- Thông thường Quỷ Hồn đều có chấp niệm. Làm bất cứ chuyện gì cũng đều có mục đích, sẽ không vô duyên vô cơ dây dưa người sống.

- Cái này, nàng đã nói qua...

Trên mặt Nghiêm Trọng tràn đầy hoảng sợ.

- Nàng nói nàng muốn giết tôi.

Minh Diệu nghe thấy lời nói của Nghiêm Trọng thì cau mày. Người như Nghiêm trọng dễ dàng trêu chọc nhất đúng là Dục Sắc Quỷ. Loại quỷ này thích thân cận với những kẻ háo sắc. Dựa vào người với người giao hợp dâm ô làm thức ăn. Nếu mà gặp được nữ nhân mang thai, sẽ tìm cơ hội để chui vào trong bụng. Phụ thể ở trên người thai nhi, hình thành kế hoạch nham hiểm. Thai nhi sinh ra, liền mang theo một cỗ dâm tà khí. Nam thì tham dâm háo sắc, nữ thì phóng đãng không chịu nổi. Nhưng mà loại quỷ này tuyệt đối sẽ không làm ra hành động muốn giết người. Nếu nó giết chết người đi theo, liền không có thức ăn. Dục Sắc Quỷ sẽ không làm ra chuyện tình hại mình như vậy. Nếu nói muốn giết chết Nghiêm Trọng, nữ quỷ kia tự nhiên cũng không phải là Dục Sắc Quỷ.

- Như thế thì có chút kỳ quặc.

Minh Diệu nhíu nhíu mày.

- Nó có nói qua là vì cái gì không?

- Làm sao tôi biết được, tôi đều sợ tới mức không biết gì rồi.

Nghiêm Trọng bị hỏi như vậy thì cười khổ.

- Tôi là một người bình thường, dưới loại tình huống này sao tôi có thể xem như không có chuyện gì mà ngồi nói chuyện với nữ quỷ được.

Đa số bộ dạng của Quỷ Hồn khi xuất hiện đều là bộ dáng thông thường của một khắc trước khi chết. Nếu không phải có tình huống đặc thù xuất hiện thì cũng sẽ không phát sinh biến hóa. Ví dụ như Hoài Tố, thời gian hiện thân phần lớn đều là mặc cung trang cổ đại. Mặc dù có thời điểm quần áo trên người có biến thành mới mẻ một chút. Nhưng mà dù sao Hoài Tố cũng đã có đạo hạnh gần hai ngàn năm. Những Quỷ Hồn thông thường tuyệt đối sẽ không giống như Hoài Tố, vì chạy đua theo mô đen mà hao phí linh lực biến đổi bộ dáng của mình. Nữ quỷ mặc sườn xám, như vậy chỉ sợ là nữ nhân chết trước khi giải phóng hóa thành. Lại nói tiếp hẳn là một nữ quỷ có năm sáu chục năm hoặc gần trăm năm quỷ linh. Minh Diệu có chút kỳ quái, một Quỷ Hồn du đãng ở nhân gian lâu như vậy, lẽ ra nên sớm tan thành mây khói mới phải. Dù sao đây cũng là dương gian, đã tràn ngập dương khí. Quỷ Hồn du đãng ở nhân gian mỗi ngày, âm khí trên người sẽ ngày càng yếu, linh lực cũng sẽ chậm rãi tiêu tán, kết cục cuối cùng phần lớn sẽ là tan thành tro bụi, hoặc là hoàn thành xong tâm nguyện của mình thì tự tiêu tán đi. Hoặc là bị nhân viên công tác của Địa Phủ mang đi. Kết quả thảm nhất chính là bị tiêu diệt bởi những người có linh năng lực.

Hoài Tố dù sao cũng là một nữ quỷ hai ngàn năm, là một ngoại lệ. Thời gian Hoài Tố chết năm đó, hồn phách bị người ta dùng tà pháp phong ấn trong cái nhẫn. Người Địa Phủ không thể mang hồn phách của nàng đi, mà Hoài Tố cũng không thể hoạt động ở dương gian, chỉ có thể đứng ở trong cái nhẫn nho nhỏ. Cũng là bởi vì như vậy, Hoài Tố mới có thể bảo trì linh lực không bị tiêu tan. Mà tổ tiên của Minh Diệu, trong một lần vô tình phát hiện ra Hoài Tố, đã giao cho tổ tiên của Lê bàn tử dùng phương pháp nuôi Quỷ đặc thù để bảo trì linh lực. Hơn nữa trong thời gian buồn chán, Hoài Tố cũng chầm chậm lĩnh ngộ phương pháp tu luyện đặc thù, có thể hấp thu linh lực ở ngoại giới để tăng cường bản thân. Hiện tại nói Hoài Tố là nữ quỷ, chẳng bằng nói nàng là yêu quái thì càng chuẩn xác hơn, dù sao thì nàng đã thoát khỏi phạm trù Quỷ Hồn rồi, càng tiếp cận với yêu quái hơn. Phải biết rằng, Quỷ Hồn chỉ là một loại năng lượng, chỉ biết chậm rãi tiêu tán, mà không thể hấp thu năng lượng từ ngoại giới mà tu luyện được, chỉ có nhân loại và yêu quái thì mới có thể làm được điều này.

Rất ít Quỷ Hồn có thể tồn tại trên đời này được vài chục năm. Trừ khi là trước khi chết có oán khí rất nặng, nặng lượng quá mạnh mẽ mới có thể bảo trì được thời gian hoạt động ở dương gian dài như vậy. Nhưng tuy vậy thì cũng chỉ có thể duy trì được hai mươi năm đã là cực hạn rồi. Như loại Quỷ Hồn có oán khí rất nặng, luôn có mục đích làm hại người thì lại khác. Dù sao chấp niệm cũng là mục đích tồn tại căn bản nhất của Quỷ Hồn.

Nhưng thường thường loại Quỷ Hồn có năng lượng quá mạnh mẽ này sẽ không tiêu tán bởi vì giải quyết tâm nguyện mà thường là bị người có linh năng lực phát hiện, và để đề phòng nó hại người nên thường tiêu diệt sạch. Quỷ Hồn thông thường nhiều nhất chỉ có thể du đãng ba đến năm năm sẽ chậm rãi tiêu tán mất.

Một nữ quỷ đã tồn tại trên đời này được vài chục năm rồi có thể có hai nguyên nhân. Thứ nhất là có người có linh năng lực hỗ trợ nên hồn phách không tiêu tan. Thứ hai đó là có cái gì đó đặc thù để dựa vào, do đó có thể duy trì linh lực của mình. Minh Diệu cảm thấy rất hứng thú đối với nữ quỷ này.

Nhưng mà vì sao nữ quỷ này phải giết Nghiêm Trọng, Minh Diệu lại không hiểu được rõ ràng mục đích của nàng. Một nữ quỷ đã tồn tại vài chục năm, thậm chí là trên trăm năm, Nghiêm Trọng không thể nào là đối tượng báo thù của nàng được. Nhìn qua thì Nghiêm Trọng chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, là một người bình thường. Khi nữ quỷ kia chết, Nghiêm Trọng còn chưa được sinh ra. Nếu nói tổ tiên của Nghiêm Trọng là kẻ thù của nàng thì còn được.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-393)