Vay nóng Tima

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 022

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 022: Tam trân phụ thể
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Shopee


- Vị tiền bối Hắc Kỳ Lân kia là Hắc Kỳ Lân đẳng cấp cao nhất, như vậy sau khi Thích Phóng Kỳ Lân Tí hắn không chết đúng không?

Giải Trĩ thở dài một tiếng nói:

- Đúng, Hắc Kỳ Lân là tồn tại duy nhất sau khi phóng thích Kỳ Lân Tí mà không chết. Nhưng mà, thực lực của hắn cũng cũng nhanh chóng hạ xuống thấp nhất, mà ba hung thú đối mặt với một kích tuyệt mệnh của Hắc Kỳ Lân bị trọng thương cực nặng, không có khả năng tiếp tục sống sót. Dù sao, tiền bối Hắc Kỳ Lân phóng thích năng lượng không có một tia giữ lại. Kỳ Lân nhất tộc nắm giữ công kích mạnh nhất trong toàn bộ thần thú, có thể dễ dàng ngăn cản sao? Tất cả những tính toán của hung thú bởi vì thế mà đại loạn, ba tồn tại mạnh nhát bị trọng thương, lập tức lâm vào khủng hoảng, dưới sự dẫn dắt của hai Kỳ Lân còn lại, thượng cổ thần thú dùng máu tươi làm đại giá giết chóc điên cuồng. Cũng chính vì lần đó, Kỳ Lân nhất tộc mặc dù suy sụp, nhưng mà đám hung thu thượng cổ cũng bị thương trí mạng. Thời đại thượng cổ, cũng theo đó mà suy sụp.

- Vị tiền bối Hắc Kỳ Lân đó làm sao? Đã phóng thích Kỳ Lân Tí nhưng không ảnh hưởng tới tính mạng của hắn, vậy hắn thế nào?

Tề Nhạc có chút không chờ đợi được mà hỏi, hắn đã quên sau lưng còn có Hải Như Nguyệt cùng Cơ Minh Minh, tập trung tinh thần cùng Giải Trĩ trao đổi. Tâm thần của hắn đắm chìm vào câu chuyện xưa kể về Kỳ Lân bát trân.

- Vị tiền bối Hắc Kỳ Lân kia có kết cục rất bi thương, nhưng mà, lúc cuộc đời của hắn kết thúc, không có thượng cổ thần thú nào chỉ trích hắn cả. Hắn dùng Kỳ Lân Tí làm đại giá hủy diệt ba đại hung thú kia xong, thượng cổ thần thú bắt đầu tàn sát hung thú, trong quá trình đó, hai vị Kỳ Lân còn thừa kia hận Cửu Vĩ Hồ, mục tiêu đầu tiên chính là nàng.

- Cửu Vĩ Hồ không có trốn tránh, ánh mắt của nàng luôn nhìn lên người tiền bối Hắc Kỳ Lân, nàng bình tĩnh chuẩn bị tiếp nhận cái chết. Nàng không khóc, cũng không cười, nhưng mà, tiền bối Hắc Kỳ Lân kia từ sâu trong đáy mắt của nàng nhìn thấy một tia bi thương vô hạn không chút giả dối. Trong khoảng khắc đó, tiền bối Hắc Kỳ Lân cảm nhận được bi ai trong nội tâm Cửu Vĩ Hồ, cảm nhận được bất đắc dĩ của nàng. Bởi vậy, tiền bối Hắc Kỳ Lân hành động.

Hai đấm Tề Nhạc xiết chặt, kiên định nói:

- Nếu như là tôi, bất luận tương lai sẽ như thế nào, tôi sẽ bảo hộ nữ nhân của mình, cho dù đã sai, tôi thà rằng dùng mau của mình rửa sạch tội của nàng. Đều là thân nhân, đều là người yêu, cho dù đã mất đi cha mẹ và người thân, như vậy, tôi tuyệt đối không muốn nhìn thấy người yêu của mình bị tổn thương nữa. Cho dù là mất mạng của mình cũng phải làm.

Lúc này đây, đến phiên nội tâm Giải Trĩ trong người Tề Nhạc thất thần, tâm của hắn chấn động mạnh mẽ.

- Có biết không? Tề Nhạc.

Giải Trĩ thản nhiên nói.

Tề Nhạc cũng rất kinh ngạc tại sao mình lại nói ra những lời này, mờ mịt lắc đầu, nói:

- Biết rõ cái gì?

Giải Trĩ nói:

- Tâm tư của vị tiền bối kia lúc đó cũng giống như anh vậy. Lúc hắn đi vào tổng bộ của thượng cổ hung thú, hắn hạ quyết tâm phải chết. Bởi vì hắn mà làm cho bốn người chí thân chết đi, hắn không thể tha thứ cho mình, cũng không có khả năng tiếp tục sống sót. Hắn dẫn theo các thần thú còn lại tiến vào tổng bộ của thượng cổ hung thú, chỉ làm hai chuyện, chuyện đầu tiên, chính là báo thù đám hung thú, dùng tính mạng của chúng báo thù cho thân nhân của mình.

- Mà chuyện còn lại, chính là hắn muốn biết rõ Cửu Vĩ Hồ có yêu hắn hay không. Lúc ấy hắn không hỏi, nhưng mà, ánh mắt Cửu Vĩ Hồ đã nói cho hắn rõ tất cả. Bởi vậy, trong lúc hai vị thúc thúc của hắn phát ra tuyệt học Kỳ Lân cực mạnh đánh về phía Cửu Vĩ Hồ, hắn đã hành động!

- Anh nói hắn hành động, rốt cuộc hắn làm cái gì?

Âm thanh của Tề Nhạc có chút run rẩy, hai hàng nước mắt chậm chạp từ khóe mắt của hắn chảy xuống.

Âm thanh của Giải Trĩ có chút nghẹn ngào.

- Tôi đã từng nói qua với anh rồi, tuy Hắc Kỳ Lân một khi phát động chung cực Kỳ Lân Tí sẽ không tử vong, nhưng mà, thực lực sẽ giảm xuống thê thảm, cần thời gian dài tu luyện, mới có thể bằng vào năng lực khôi phục siêu cường của mình hồi phục sừng Kỳ Lân. Nếu như vào thời kỳ đỉnh phong, tiền bối Hắc Kỳ Lân thậm chí có thể chống lại hai vị thúc thúc. Nhưng mà, khi đó, hắn không cách nào chống lại được. Bởi vậy, hắn dùng tuyệt học Kỳ Lân nhất tộc do hắn sáng tạo ra, cũng giống như Kỳ Lân Tí, tuyệt học mang tính hủy diệt. Tên là Thích Phóng.

- Thích Phóng?

- Đúng, chính là Thích Phóng, hắn Thích Phóng là linh hồn của mình, chỉ có đem linh hoàn của mình hoàn toàn phóng thích ra ngoài, mới có thể sử dụng năng lực Thích Phóng, khác với Kỳ Lân Tí, cho dù là Hắc Kỳ Lân, sau khi sử dụng Thích Phóng, cũng không có khả năng khôi phục, mà một khắc này, hắn bộc phát toàn bộ linh hồn chống cự chiêu thức mạnh nhất của hai vị thúc thúc.

Âm thanh Tề Nhạc nghẹn ngào, hắn có thể tưởng tượng ra ánh mắt tuyệt vọng của tiền bối Hắc Kỳ Lân lia và tình yêu say đắm của hắn với Cửu Vĩ Hồ.

- Thích Phóng, hắn trừ phóng thích linh hồn của mình, còn có cái gì?"

Âm thanh Giải Trĩ trở nên trầm thấp.

- Cái gọi là Thích Phóng, là phóng thích tất cả Kỳ Lân Giáp, nói cách khác, trong khoảnh khắc đó, vị tiền bối Hắc Kỳ Lân này rót toàn bộ linh hồn của mình vào trong Kỳ Lân Giáp, cưỡng ép lân giáp và bộ lông của mình thoát ly thân thể, với sự suy yếu thân thể lúc đó, phóng xuất thực lực vô cùng cường đại. Ngăn cản công kích của hai vị thúc thúc. Cả chiến trường đều vì một kích này của hắn mà ngừng lại, Hắc Kỳ Lân biến thành Huyết Kỳ Lân, trên người hắn không có nơi nào không có máu. Mà thẳng đến cuối cùng, rốt cuộc hắn nắm tay Cửu Vĩ Hồ.

- Hắn chỉ nói một câu, hắn nói, ta nguyện ý dùng tất cả mọi thứ của ta, kể cả tính mạng và thân thể của mình, đổi lấy tính mạng của nàng. Bất luận là thần thú hay là hung thú, lúc ấy đều bị âm thanh của hắn làm rung động. Âm thanh của hắn cũng không cao, cũng không có kích động, nhưng chính âm thanh bình thản này, lại bao hàm uy nghiêm vô tận, là uy nghiêm chân chính của Kỳ Lân!

- Không có ai dám xúc phạm uy nghiêm đó, vào thời khắc đó, hắn đã trở lại thành vương của thần thú, là vương chân chính của thần thú. Trước khi chết, hắn liếc nhìn Cửu Vĩ Hồ thật sâu, không nói câu nào với nàng, nhưng mà, cũng chỉ có Cửu Vĩ Hồ mới nhìn ra mọi thứ ấn chứa sâu trong đó.

Trong đôi mắt Tề Nhạc đẵm nước mắt, nước mắt làm ướt vạt áo của hắn, máu huyết toàn thân của hắn sôi trào.

- Vì cái gì, vì cái gì nhất định chấm dứt phải như thế, vì cái gì, rốt cuộc sai là do ai. Nếu như hắn không phải Kỳ Lân, nàng không phải hung thú, nếu như bọn họ không gặp nhau dưới tình huống như thế, nhưng tại sao lại như vậy được chứ?

Lúc này đây, Tề Nhạc cũng không có nói với Giải Trĩ, mà đang thổ lộ tiếng lòng, âm thanh bi thương làm hào khí trong phòng hạ thấp, một cổ uy nghiêm vô hình từ trên người của hắn tản ra ngoài, quần áo trên người Tề Nhạc hóa thành bột mịn, hai đạo quang mang đen bạc lóe sáng lên, hào quang này chói mắt như mặt trời. Hắc Kỳ Lân chân đạp bốn đạo tường vân, tím, lam, hồng, thanh, tất cả vô cùng sáng tỏ.

*****

Hai mắt Tề Nhạc biến đổi, biến thành một con mắt đen, một con mắt bạc, uy áp thật lớn này làm Minh Minh không tự giác trốn ra sau lưng Hải Như Nguyệt, Tề Nhạc hiện giờ, giống như mất đi thần chí của mình, hắn chậm rãi quỳ rạp xuống đất, động tác của hắn rất chậm, nhưng mỗi một động tác lại tràn ngập khí tức nặng nề, lúc hai đầu gối của hắn chạm xuống đất, hắn từ từ bái một cái, mỗi một cái bái đều rất lực, cái trán vừa chạm vào mặt đất, phát ra âm thanh vang dội. Tổng cộng chín lần, mỗi một lần đều dùng toàn lực không giữ lại. Mỗi lần hắn ngẩng đầu lên, trên trán đã biến thành đỏ hồng.

Hào quang trong mắt Tề Nhạc không thay đổi, hắn quỳ ở nơi đó, tiếng nói của hắn trở nên trầm thấp, nhưng vẫn là nghẹn ngào như trước.

- Ba vị tiền bối, vì Kỳ Lân nhất tộc, các vị trả giá rất nhiều, có lẽ, tôi không phải Kỳ Lân hợp cach. Nhưng mà, tôi sẽ dùng tính mạng, linh hồn, cùng thân thể của mình, tôi tuyệt đối không bôi nhọ các người.

Trong mắt hắn, trước mắt đã không còn là Kỳ Lân trân bảo, đồng thời, còn có linh hồn ba vị tiền bối Kỳ Lân đang ở đây và nhìn chúng, Tề Nhạc như nhìn thấy tư thái oai hùng của ba vị tiền bối Kỳ Lân này.

Hắc Kỳ Lân trên người Tề Nhạc, chậm rãi thoát ly thân thể của hắn, hình thành một quang ảnh phiêu phù sau lưng Tề Nhạc, một tiếng gầm rú trầm thấp từ trong miệng Tề Nhạc phát ra, quang ảnh Hắc Kỳ Lân sau lưng hắn làm ra tư thế ngẩng cao đầu, bộ lông hai màu đen bạc phi thường bắt mắt, bỗng nhiên hào quang tinh khiết bộc phát, khí tức khổng lồ bao phủ cả gian phòng.

Ánh sáng màu đỏ hiện ra, giống như biến thành tia chớp màu đỏ, chỉ trong nháy mắt, cũng đã vạch phá bầu trời, đâm vào quang ảnh Hắc Kỳ Lân trong không trung. Quang mang màu đở trở nên rõ ràng, vị trí của nó, chính là quang ảnh Hắc Kỳ Lân ở ngực, lân phiến màu đen, bộ lông màu bạc, phối hợp với lân phiến màu đỏ hình thoi, nhìn hắn càng có thêm vài phần uy vũ. Một cổ khí tức nong rực thiêu đốt chung quanh thân thể của Hắc Kỳ Lân, mặc dù chỉ là ngọn lửa vô hình, nhưng khí tức khổng lồ khiến người ta ít thở không thông.

- Bổn tướng dị hoá, Long.

- Bổn tướng dị hoá, Kê.

Dưới áp lực và khí tức nóng rực khủng bố này, bất luận là Cơ Minh Minh hay là Hải Như Nguyệt, trong nhất thời không cách nào thừa nhận được, các nàng đều không thể không dùng Bản Chúc Tương Dị Hóa của bản thân, nhất thời, long lân màu trắng, lông vũ năm màu, xuất hiện trên người của các nàng. Giờ khắc này, áp lực các nàng thừa nhận không chỉ có thống khổ, nhưng các nàng đều cảm giác rất rõ ràng, dường như thân thể của Tề Nhạc có vòng xoáy năng lượng cực lớn, không ngừng phóng thích năng lượng tiến vào trong từng khối lân phiến và sợi lông của các nàng, dưới loại tình huống này, Hải Như Nguyệt cùng Cơ Minh Minh đều tự giác nhắm mắt của mình lại, phối hợp với Thăng Vân Quyết của bản thân, bắt đầu tu luyện. Trát Cách Lỗ đã từng nói qua cho các nàng biết, với tư cách là chiến sĩ cầm tinh, khắc khổ tu luyện là cực kỳ trọng yếu, nhưng mà, nắm chắc cơ duyên cũng vô cùng trọng yếu. Tuy không biết trước mặt phát sinh chuyện gì, nhưng đây là cơ hội các nàng không thể bỏ qua. Đáng tiếc, sau khi các nàng tiến vào tu luyện thì không nhìn thấy chuyện phát sinh kế tiếp.

Tề Nhạc đứng trước bàn, đứng vững và bình tĩnh như trước, từ trên người của hắn, đồng thời xuất hiện bốn sắc quang mang, ngay sau đó, khỏa Kỳ Lân Châu chậm chạp bay lên, nó không hề mãnh liệt giống Kỳ Lân Xích dung nhập vào trong cơ thể quang ảnh Kỳ Lân, mà nó lơ lửng trước người của Tề Nhạc, Tề Nhạc nhìn qua nó, nó cũng mở một con mắt của mình ra, cẩn thận nhìn quan sát Tề Nhạc, hai ánh mắt nhìn nhau, cả hai đều cảm thụ được. Ánh mắt Tề Nhạc không có biến đổi, mà Kỳ Lân Châu lại run rẩy thật nhỏ, giông như hài tử tìm được đường trở về nhà của mình vậy.

Hào quang lóe lên, tím, lam, hồng, thanh bốn sắc quang mang đồng thời đại phóng, ngay sau đó bốn sắc quang mang lập tức hình thành một tầng ánh sáng ở cổ Tề Nhạc, bỗng nhiên thân thể Tề Nhạc nóng rực, lạnh như băng, tê liệt, bốn loại cảm giác phiêu đãng, ngay sau đó, mồ hôi ở trước ngực lạnh buốt, Kỳ Lân Châu tản ra bốn sắc quang mang lóng lánh khi dính vào ngực của hắn, vị trí khác với Kỳ Lân Xích khi chiếm cứ sừng Kỳ Lân của Tề Nhạc. Mà bản thân Kỳ Lân Châu biến thành vòng cổ tinh tế, vòng cổ là do tím, lam, hồng, thanh, bốn loại kim loại không biết tên xoay quanh và cấu thành, hoàn toàn nhất thể, chung quanh là lân phiến rậm rạp, dính vào cổ của Tề Nhạc, bốn sắc quang mang này tỏa ra ánh sáng nhu hòa.

- Tiền bối, các vị đều tán thành tôi sao?

Nước mắt Tề Nhạc chảy xuống Kỳ Lân Châu, hào quang lóe lên, nước mắt không hề có dấu hiệu gì, bị hút vào trong Kỳ Lân Châu, một cổ khí phách vô hình, một cổ khí tức vô cùng chờ mong từ trong Kỳ Lân Châu tán phát ra, bao phủ thân thể Tề Nhạc, hy vọng cảm giác kích thích giac quan Tề Nhạc, làm hắn phát ra tiếng rống to như lúc nãy, mật thất rung động mạnh.

Cuối cùng, ánh mắt Tề Nhạc nhìn qua kiện áo choàng màu đỏ, hắn vẫn quỳ như trước, ánh mắt của hắn không còn bình tĩnh được nữa, tính tình vốn ngả ngớn của hắn lúc này trở nên bình tĩnh lại.

- Hắc Kỳ Lân tiền bối, tôi với ngài đều là Hắc Kỳ Lân, tôi có thể cảm nhận được bi ai của ngài. Tôi không biết ngài chế tạo Kỳ Lân Ẩn có tác dụng gì. Tôi cũng không muôn biết. Tôi chỉ hy vọng, với tư cách người thừa kế Kỳ Lân nhất tộc, tôi mong muốn mình có thể bảo vệ di lưu của ngài, có thể vĩnh viễn đem đoạn chuyện xưa của ngài truyền thừa xuống. Hắc Kỳ Lân tiền bối, tôi có thể mặc thân thể của ngài không? Hoặc là nói, là làn da của ngài.

Bi ai, trở thành gàn buộc, liên kế Tề Nhạc cùng Kỳ Lân Ẩn, khí tức bi ai mãnh liệt từ từ nhạt đi, Tề Nhạc cảm giác được, tuy oán khí mạnh mẽ trên Kỳ Lân Ẩn, nhưng đồng thời cũng ẩn chứa khí tức cực kỳ đặc biệt, dường như là khí tức của hy vọng, nhưng là loại hy vọng kỳ quái, một loại hy vọng không cách nào hình dung được.

- Tiền bối, ngài muốn nói cái gì sao?

Tề Nhạc làm ra bộ dáng lắng nghe, nhưng mà, hắn có thể cảm nhận được, chỉ có nức nở nghẹn ngào trầm thấp. Kỳ Lân Ẩn màu đỏ sậm, như một đám sương máu trôi nổi trên không trung, thời điểm Tề Nhạc lắng nghe, đã lẳng lặng choàng lên bả vai của hắn, trong bi thương nhàn nhạt kia, bao hàm một loại cảm giác hiểu ra kỳ dị, đó là một loại tán thành, hơn nữa, dường như là giải thoát.

- Nó thừa nhận anh.

Trong âm thanh của Giải Trĩ mang theo vài phần vui mừng.

- Hắc Kỳ Lân tiền bối thừa nhận khí tức của anh. Kỳ Lân bát trân chỉ có Kỳ Lân mới có thể sử dụng. Chúng cũng không phải dựa vào năng lực mà kêu gọi, mà là dựa vào tâm, chỉ khi được chúng tán thành, anh mới cố thể trở thành tân chủ nhân của chúng. Anh hiểu ra và nước mắt, biểu đạt bi thương của Kỳ Lân Ẩn, cho nên nó tán thành anh.

Tề Nhạc nhẹ nhàng vuốt ve áo choàng đỏ sậm trên người của mình.

*****

- Giải Trĩ tiền bối, vị tiền bối Hắc Kỳ Lân này sau khi chết, sẽ xuất hiện áo choàng sao? Vị tiền bối Cửu Vĩ Hồ thì sao? Kết cục của nàng là thế nào?

Giải Trĩ nói:

- Câu chuyện này bất luận là trong thần thú hay là trong hung thú, đều có lưu truyền, lúc ấy, sau khi tiền bối Hắc Kỳ Lân chết đi, máu huyết trong người của hắn kết hợp với làn da không còn lân phiến, khi đó xuất hiện nhân loại, có lẽ bởi vì tiền bối Hắc Kỳ Lân dự cảm được tương lai của Kỳ Lân nhất tộc, bởi vậy, biến thành Kỳ Lân Ẩn này. Thời điểm tôi nghe các vị tiền bối kể câu chuyện này, tôi cho rằng Cửu Vĩ Hồ sẽ chết theo tiền bối Hắc Kỳ Lân.

- Nhưng mà, kết quả lại không phải như thế. Thậm chí vị tiền bối Cửu Vĩ Hồ kia còn không khóc, nàng thì thào trong miệng câu: ta không thể chết được, ta không thể chết được. Sau đó, liềm ôm lây thân thể huyết nhục mơ hồ của tiền bối Hắc Kỳ Lân lưu lại rồi rời đi, nhưng lưu lại Kỳ Lân Ẩn cho các thượng cổ thần thú. Từ đó về sau, không người nào nhìn thây Cửu Vĩ Hồ nữa, cũng không biết nàng đi nơi nào. Nàng cùng thi cốt tiền bôi Hắc Kỳ Lân chính là mê đề, là thiên cổ mê đề, đến bây giờ không có người nào cởi bỏ.

Tề Nhạc có chút ngốc trệ nói:

- Có lẽ, có nguyên nhân gì đó khiến cho nàng ta tiếp tục sống. Nhưng bất luận là tiền bối Hắc Kỳ Lân, hay là tiền bối Cửu Vĩ Hồ, tôi đều bội phục. Dũng khí và lựa chọn cuối cùng của bọn họ, người bình thường tuyệt đối không làm được. Nếu như đổi lại là tôi, có lẽ đã sớm sụp đổ rồi.

Giải Trĩ nói:

- Có lẽ là như vậy, Kỳ Lân Ẩn anh đã mang vào rồi, là tam ẩn chi lực. Chính là ẩn khí tức, ẩn năng lượng, cùng ần thân thể. Mặc nó vào, cũng không có người nào cẩm nhận được khí tức của Kỳ Lân, cũng không ai biết rõ anh cường đại hay nhỏ yếu. Vân lực của anh kết hợp với Kỳ Lân Ẩn, chỉ cần anh không sử dụng vân lực tiến hành công kích, như vậy, thân thể của anh sẽ bào trì trạng thái tàng hình. Đương nhiên, thời gian tàng hình dài hay ngắn, có quan hệ trực tiếp tới vân lực của anh.

- Điểm này cũng giống như Kỳ Lân Xích. Hơn nữa Kỳ Lân Ẩn có năng lực không bị kim khí tổn thương. Bản thân là kiện trân bảo có tác dụng phòng ngự cực mạnh. Về phần toàn bộ năng lực của nó là gì, tôi cũng không biết. Có lẽ, Kỳ Lân nhất tộc không có ai phát huy toàn bộ năng lực của nó. Dù sao, về sau không có bất cứ Kỳ Lân nào đạt được thừa nhận của tiền bối Hắc Kỳ Lân cả.

Quang ảnh Kỳ Lân chân đạp tường vân bốn màu tiến vào thân thể của Tề Nhạc, kết hợp với bản thân của hắn, Tề Nhạc cảm giác rất rõ ràng, tử vân chi lực khi mình sử dụng năng lực Kỳ Lân Tí đã biến mất, nay xuất hiện trở lại rồi, tuy cũng không cường đại, nhưng sinh ra hào quang mãnh liệt, là tồn tại chân thật. Mà bốn vân chi lực đang vận chuyển theo lộ tuyến tu luyện hôm nay của hắn rất chậm chạp. Mà khí tức Kỳ Lân của hắn càng thêm ngưng tụ hơn một ít.

Hải Như Nguyệt cùng Cơ Minh Minh đều tỉnh lại trong tu luyện ngắn ngủi, lúc Kỳ Lân Ẩn phủ lên vai của Tề Nhạc, các nàng không cách nào cảm thụ khí tức Kỳ Lân khổng lồ trên người của Tề Nhạc được nữa, hắn như biến thành một người bình thường. Nhưng mà, khi nhìn thấy đồ án Kỳ Lân từ phía sau, các nàng lại kinh ngạc phát hiện, thân thể của Tề Nhạc như cao lơn hơn vài phần, nhất là cổ khí tức u buồn chưa từng có bao giờ, càng hiểu lộ thêm thứ gì đó trong người của hắn.

- Vừa rồi anh làm thế nào thế?

Tỉnh táo như Hải Như Nguyệt, cũng phải sợ hãi thán phục.

Tề Nhạc vô ý thức lau nước mắt lưu trên mặt của mình, quay người lại nhìn hai nữ nhân.

- Tôi không làm gì cả. Đây vốn là đồ vật thuộc về Kỳ Lân chúng ta, tôi chỉ dùng tâm thủ hộ chúng thôi.

Hải Như Nguyệt khẽ nhíu mày, nói:

- Anh biết không? Ba kiện này đều thuộc về Kỳ Lân, nhưng chưa từng có nhân loại kế thừa huyết mạch Kỳ Lân nào sử dụng chúng được. Theo Trát Cách Lỗ đại sư nói, Kỳ Lân xuất sắc nhất trước kia, tối đa cũng chỉ có thể đạt được hạt châu và khối lân phiến, mà cái áo choàng cổ quái này chưa từng có người nào mặc qua. Nó có chứa khí tức cắn trả cực mạnh. Ngay cả phật lực mạnh như Trát Cách Lỗ đại sư cũng không thể bài trừ cảm xúc mặt trái của nó. Tôi thật là kỳ quái, tại sao nó tán thành anh.

Tề Nhạc lạnh nhạt nói:

- Có phải cô muốn nói, tại sao nó tán thành côn đồ như tôi chứ gì. Ta chỉ có thể nói, ba kiện Kỳ Lân chí bảo này, là câu chuyện của Kỳ Lân nhất tộc chúng tôi. Đây cũng là bí mật của Kỳ Lân. Tốt, hiện tại chúng ta có thể đi ra ngoài rồi.

Ánh mắt Hải Như Nguyệt nhìn qua Tề Nhạc đã hơi biến hóa một chút, giờ khắc này, hắn như biến thành người khác. Kỳ thật, Hải Như Nguyệt cũng không biết, cảm tình của Tề Nhạc hiện tại còn đang đắm chím vào trong câu chuyện bi kịch của vị tiền bối Hắc Kỳ Lân kia. Hơn nữa cảm thụ được khí tức bi thương vốn có của Kỳ Lân Ẩn, mới khiến hắn tạm thời xuất hiện cảm xúc này.

Từ trong mật thất đi ra lần nữa Hải Như Nguyệt cùng Minh Minh đều kinh ngạc phát hiện ao choàng trên người Tề Nhạc đã biến mất, biểu lộ ngưng trọng trên mặt trầm tỉnh lại, giống như rất mệt mỏi ngồi trên ghế sa lon, ánh mắt có chút ngốc trệ, dường như đang tự hỏi cái gì đó.

Minh Minh liếc nhìn Hải Như Nguyệt, tuy các nàng cũng biết trene người Tề Nhạc phát sinh một ít biến hóa, nhưng ai cũng không biết biến hóa này xuất hiện ở điểm nào, cảm giác, hắn vẫn nhỏ yếu như trước, trừ có được khí tức vương giả và phong phạm Kỳ Lân ra, cũng không có xuất hiện năng lượng chấn động lớn nào, nhưng không biết vì cái gì, ngay cả Hải Như Nguyệt đều cảm giác được mình đã xem thường tển côn đồ này.

Trải qua ngây người ngắn ngủi, Tề Nhạc nhanh chóng khôi phục lại.

- Tốt, Minh Minh chúng ta đi thôi. Phách Vương Long, đừng quên chuyện cô đáp ưng công tác cho tôi đấy.

Hải Như Nguyệt lạnh nhạt nói:

- Tôi sẽ không quên. Minh Minh, sáng sớm ngày mai tôi sẽ tới Thanh Bắc tìm cô. Tề Nhạc, nếu như anh đã có được ba kiện trang bị Kỳ Lân, lại đang ở trong đại học Thanh Bắc, tôi nghĩ, tạm thời sẽ không xuất hiện phiền toái gì. Cai này cho anh, nếu như gặp nguy hiểm, anh nên ấn lên bảo thạch màu đỏ.

Vừa nói, nàng đưa cho Tề Nhạc một vòng tay, có vài phần tương tự cái nàng mang lúc trước, trên vòng tay bạch kim này có thiết kế một bảo thạch màu đỏ, vòng tay bạch kim này, dày chừng ba cm, bề rộng cừng một phẩy năm cm, Tề Nhạc tiếp nhận vòng tay, mở chốt đưa vào cổ tay trái, nó vừa dính sát vào làn da của hắn.

Hải Như Nguyệt nói:

- Vân lực của anh còn quá yếu, không cách nào thông qua nó phát hiện khí tức cường đại, chờ khi vân lực của anh mạnh hơn một chút, có thể sử dụng. Vòng tay cũng là bảo khí, chỉ cần trong phạm vi một km vuông gặp phải phiền toai gì, anh ấn bảo thạch trên vòng tay, xoay sang trái một vòng, chiến sĩ cầm tinh chung quanh sẽ nhận được tin tức và chạy đi tìm anh. Còn nữa, sau khi Minh Minh rời đi, anh không được dễ dàng ra khỏi đại học Thanh Bắc. Đại học Thanh Bắc từ phong thủy, là một long huyệt, bản thân co được phong thủy rất mạnh, chỉ cần ở trong đại học Thanh Bắc, khí tức Kỳ Lân của anh sẽ thu liễm, đây cũng là nguyên nhân tôi bảo anh đi tới đó. Ba tháng sau, chỉ cần chúng ta có thể bình an vượt qua hội giao lưu này, tôi sẽ phân công một phần công tác cho anh. Trong khoảng thời gian này tôi hy vọng anh nên dụng tâm tu luyện, tranh thủ sớm ngày tìm được mấy vị Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần khác.

*****

Thời điểm Tề Nhạc đi ra khỏi mật thất, Hải Như Nguyệt cùng Minh Minh cũng đã từ trong Bản Chúc Tương Dị Hóa khôi phục lại, sau đó mặc quần áo của mình vào.

Tề Nhạc nhìn qua vòng tay trên tay mình, xoay mặt bảo thạch xuống uyển mạch, như vậy nhìn từ bên ngoài không cách nào phát hiện bộ dáng của nó, bảo thạch ảm đạm không có ánh sáng, cũng không thể hấp dẫn người ta chú ý. Hắn không có trả lời Hải Như Nguyệt, mà đi thẳng ra khỏi dinh thự.

Minh Minh nhìn qua Hải Như Nguyệt, trong ánh mắt của nàng mang theo vài phần tinh quang.

- Chị Như Nguyệt, kỳ thật Tề Nhạc là người tốt. Không ai trời sinh là côn đồ. Chị có thể quan hệ với hắn tốt hơn...

Hải Như Nguyệt giơ tay lên, ngăn cản lời Minh Minh nói tiếp, lạnh lùng đặt mắt nhìn qua bóng lưng Tề Nhạc.

- Anh ta là Kỳ Lân, với tôi mà nói, anh ta chỉ là đồng bọn của cầm tinh. Nếu anh ta có thể trở nên mạnh mẽ, tôi nhất định sẽ tôn trọng anh ta. Nếu như anh ta chỉ làm liên lụy chúng ta, cô bảo tôi nên cảm thấy thế nào?

Minh Minh im lặng nhìn Hải Như Nguyệt, than nhẹ một tiếng, nói:

- Chị Như Nguyệt, không biết vì cái gì, em cảm thấy quan hệ giữa chị và anh ta có cảm giác rất sơ cứng. Tuy Tề Nhạc là côn đồ, nhưng em phát hiện lòng tự trọng của anh ta rất mạnh. Chị không chỉ đả kích anh ta một lần, em nghĩ sau này sẽ sinh ra mâu thuẫn càng sâu hơn. Trát Cách Lỗ đại sư từng nói qua, chỉ khi mười hai Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta đoàn kết lại bên cạnh Kỳ Lân, mới có thể thực sự trở thành thủ hộ giả phương đông. Em nghĩ, Tề Nhạc sẽ từ từ cải biến.

Sắc mặt Hải Như Nguyệt từ từ nhu hòa một ít, trong ánh mắt toát ra một tia phức tạp.

- Cảm ơn em, Minh Minh. Có lẽ, chị thật sự có thành kiến với anh ta. Ta sẽ tận lực thử đối với hắn thái độ đỡ một ít. Yên tâm đi, ta sẽ dùng đại cục làm trọng. Ngươi cũng đi thôi, đừng làm cho hắn các loại:đợi quá gấp. (Xưng hô ở đây không có loạn, vì Hải Như Nguyệt đang nói chuyện nhu hòa, cho nên các mem không nên thắc mắc)

Minh Minh thở ra một hơi, mỉm cười, đột nhiên tới gần Hải Như Nguyệt, thân thiết hôn lên mặt của nàng một cái.

- Cảm ơn chị, chị Như Nguyệt, em đi trước.

Nói xong, nàng nhanh chóng chạy đi.

Hải Như Nguyệt nhìn qua Minh Minh sôi nổi, cười một tiếng, lạnh nhạt nói:

- Minh Minh ngốc, có một số việc cô không rõ. Cô cho rằng tôi không nhận ra Tề Nhạc là dạng người gì sao? Kỳ thật, anh ta cũng giống như tôi, đều có được năng lực biến dị. Tôi là đông, tây phương hỗn hợp huyết mạch Long, mà anh ta là Hắc Kỳ Lân. Nếu như tôi không kích thích lòng tự trọng của anh ta, thì làm sao anh ta từ bỏ bản tinh lưu manh đây, cố gắng ban đầu thì sao?

Nói đến đây, nét lạnh lùng trên mặt của nàng đã nhu hòa hơn rất nhiều.

Tề Nhạc đi ra khỏi cửa biệt thự, gió lạnh trong sân quét qua, lập tức cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều, bi thương trong nội tâm từ Kỳ Lân Ẩn đã biến mất không ít, tinh thần hắn bình tĩnh lại, chợt nghe phanh một tiếng, một thân ảnh cao lớn rơi trước mặt hắn ba mét. Mà ngã không phải ai khác, chính là đồ đệ Cơ Đức hăn vừa thu không lâu.

Chu thúc vẫn đứn ở vị trí cũ trước khi Tề Nhạc tiến vào trong biệt thự, hai tay nâng lên trước người, bước chân cũng bảo trì bộ dáng vốn có, dường như không có dao động gì. Trừ y phục trên người có vài nếp nhăn, dù ai cũng không cách nào tưởng tượng, thân thể khổng lồ của Cơ Đức lồm cồm đứng lên.

Bộ dáng Cơ Đức vô cùng chật vật, miễn cưỡng đứng dậy trên mặt đất, y phục trên người đã tổn hại không còn bộ dáng, bộ dáng trên người đầy bụi đất, hiển nhiên không phải lần đầu tiên bị ném ngược.

- Gặp quỷ rồi, điều này sao có thể? Sư tổ, ngài làm sao thế?

Mặc dù Cơ Đức có chút không cam lòng, nhưng nhìn bộ dáng của hắn vẫn muốn thử.

Chu thúc thu hồi tư thế của mình, mỉm cười, nói:

- Đã thật lâu không gặp được người nào có lực tay mạnh như vậy. Lực lượng của anh thập phần bá đạo, hỏa hầu cũng đủ, nếu như tôi đoán không sai, từ khi bắt đầu anh tu luyện ngoại công, sau đó dần dần chuyển hướng sang công phu nội gia, trải qua thời gian dài gian khổ huấn luyện mơi luyện thành như bây giờ. Từ tình huống bản thân anh mà nói, thân thể của anh đạt tới mức cực hạn của nhân loại. Kỳ thật, tôi cũng không cách nào thắng anh, chỉ có thể ném anh đi, nhưng không cách nào chính thức xúc phạm tới anh. Căn cơ của anh phi thường kiên cố, khiếm khuyết là công phu nội gia, cùng với công pháp phụ trợ tu luyện.

Cơ Đức suy nghĩ một chút rồi gật đầu, nói:

- Trước kia tôi từng nghe một vị tiền bôi trong bộ đội nói qua, thực lực của tôi rất mạnh, trừ phi gặp được cao thủ lánh đời chân chính, nếu không thì không ai đánh bại tôi cả. Không nghĩ tới sư tổ ngài là ẩn sĩ, ngài nhất định phải nhận tối tôi a! Tôi muốn học công phu ngài làm tôi té nãy giờ.

Chu thúc liếc mắt nhìn qua Tề Nhạc từ trong biệt thự đi ra, cười nhạt một tiếng, nói:

- Nếu như anh không chê, bắt đầu từ ngày mai, mỗi sáng sớm năm giờ tới nơi này của tôi, tôi có thể mang anh đi tới nơi tu luyện. Dùng trụ cột và điều kiện thân thể của anh, nhất định sẽ phát dương quang đại môn công phu này của tôi, ta cũng có mặt mũi đi gặp tiền bối rồi.

Nói xong câu đó, hắn đi đến bên cạnh Tề Nhạc, mỉm cười nói tiếng cám ơn, sau đó đi vào trong biệt thự.

Minh Minh bước nhanh tới bên cạnh Cơ Đức, ân cần hỏi:

- Anh à, anh bị sao thế?

Cơ Đức gãi gãi đầu, nói:

- Lần này anh tìm đúng người rồi. Vị sư tổ này còn mạnh hơn tưởng tượng của anh nhiều. Bất kể anh công kích sư tổ thế nào, sư tổ chỉ thay đổi tư thế rất nhỏ, có thể đem lực lượng của anh đẩy đi. Một khi anh tới gần thân thể của sư tổ, sẽ có một cổ lực lượng kỳ quái đẩy anh ra, hơn nữa cổ lực lượng này còn bao hàm thứ gì đó. Giống như anh bị tự mình té vậy, thật sự là kỳ quái.

Tâm tình của Tề Nhạc đã khôi phục rất nhiều, đi đến bên cạnh Cơ Đức, nói:

- Cái này gọi là tứ lượng bạt thiên cân, về sau anh nên học Chu lão thật tốt. Ngài ấy mới là sư phụ của tôi. Cơ Đức, tôi phải thương lượng với anh một chút.

Cơ Đức ngẩn người, nói:

- Chuyện gì? Sư phụ nói đi.

Tề Nhạc nhìn Minh Minh, thấp giọng nói:

- Xem của anh có bao nhiêu bài lượng? (Ps: Bài lượng, có lẽ là mã lực, nhưng thấy tác giả ghi thế nên để theo)

Cơ Đức có chút đắc ý nói:

- Sáu thăng, rất mạnh nha.

Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nói:

- Bao nhiêu?

- Sáu thăng, hoặc là nói sáu bài lượng.

- Trời ơi, dường như hãn mã cũng chỉ có sáu bài lượng thôi.

Trong mắt Tề Nhạc lập tức tỏa sáng, dường như muốn ăn Cơ Đức ngay lập tức.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-360)