Vay nóng Homecredit

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 044

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 044: Đừng bao giờ hoài nghi lượng cơm của nữ nhân
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Lazada


- Văn lão sư, vậy còn cô? Tại sao cô lại ở đây?

Hai người đều ngẩng ngơ.

Văn Đình mỉm cười, nói:

- Anh ngồi trước đi, xem ra, chúng ta nên nói chuyện thật tốt mới được.

Vừa nói, nàng ngồi xuống ghế, cửa van phòng đóng lại.

Tề Nhạc ngồi ở ghế sô pha, nhìn nhìn thấy thân thể mềm mại của Văn Đình xuất hiện đường cong động lòng người, trong nội tâm âm thầm tán thưởng, mỹ nữ cấp than thở đúng là quá rung động a! Trong vài mỹ nữ mình gặp được, Minh Minh cùng Hải Như Nguyệt tuy cùng cấp bậc than thở, nhưng Minh Minh còn có chút không lưu loát, Hải Như Nguyệt thì vô cùng bá đạo, chính thức tiếp cận cấp hoàn mỹ nhất, chính là Văn Đình trước mặt mình.

- Văn lão sư, tôi nhớ cô từng nói, cô không thích phân loạn của xã hội bên ngoài, cho nên mới lựa chọn ở lại đại học Thanh Bắc làm lão sư, tại sao bây giờ...

Tề Nhạc nghi ngờ nói.

Văn Đình mỉm cười, nói:

- Tôi nói qua. Nhưng mà, tôi là con gái, lại lẻ loi một mình, con gái ưa thích quần áo đẹp, có nhà ở thoải mái, mà những thứ này cần kinh tế. Đại ngộ của Đại học Thanh Bắc mặc dù không tệ, nhưng tôi lại hy vọng có thể kiếm nhiều tiền. Đúng thế, tôi không thích những phiền toái của xã hội, nhưng ở đây thì không giống. Chắc hẳn anh cũng biết, công ty Phượng Nhã này anh là nhân viên nam đầu tiên, mà tôi là thiết kế, càng không cần tiếp xúc với bên ngoài làm gì, chỉ cần hoàn thành công tác của mình là đủ.

- Đại khái hai năm trước, tôi đảm nhiệm công việc dạy học ở Thanh Bắc, nhưng trong lúc học tập lại ưa thích thiết kế nên quen biết với Lam Nhã, nàng cảm thấy tôi có thiên phú ở phương diện này, cho nên liền dẫn tôi vào Phượng Nhã, vốn tôi muốn kiêm chức. Nhưng gần đây Phượng Nhã tiến vào phát triển cao tốc, Lam Nhã thương lượng với tôi, ta mới quyết định không công tác ở đại học Thanh Bắc nữa, đến nơi đây toàn tâm làm thiết kế. Đúng là xảo hợp, tôi cũng chỉ vừa tới đây mà thôi, không nghĩ tới lạo gặp được anh. Anh thì sao? Tại sao lại đến đây, vừa rồi Lam Nhã gọi điện thoại cho tôi, nói anh là phía trên cố ý điều đến, còn nữa, chuyện lần trước tại Thanh Bắc là sao?

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Văn lão sư, cô cho rằng tôi sẽ cưỡng gian một bạn nữ sao? Chuyện này tôi không muốn giải thích, thanh giả tự thanh a. Về phần tới đây, là người bạn an bài, cũng giống như cô, tôi cũng lẻ loi một mình, cũng cần ăn cơm! Cho nên mới tới đây, không nghĩ tới cô biến thành thủ trưởng của tôi.

Trong mắt Văn Đình có hào quang kỳ dị lóe lên, nhẹ nhàng gật gật đầu, nói:

- Được rồi, nếu anh đã tới Phượng Nhã, sau này chúng ta là đồng sự. Bất quá, tôi thực rất kỳ quái, tại sao anh biến thành nhà thiết kế nội y, công việc này không thích hợp cho nam nhân làm.

Tề Nhạc bất đắc dĩ nói:

- Tôi cũng không muốn ah! Nhưng mà, tôi một không có bằng cấp, hai không có năng khiếu, bạn tôi đã an bài nơi này, cũng chỉ có thể làm trước thôi. Có lẽ Lam quản lý nói cho cô biết, tôi thử việc ba tháng, đến lúc đó nếu không có thành tích gì, phải rời khỏi đây. Về sau còn nhờ cô hỗ trợ nhiều.

Văn Đình mỉm cười, nói:

- Thì ra là như vậy, đến đây, tôi mang anh đi gặp các đồng sự khác, có lẽ đầu tiên là quan sát ngành sản xuất, thời gian ba tháng không ngắn, tôi cảm thấy giai đoạn đầu anh nên học tập thì tốt hơn, nếu dã tới đây làm, tôi hy vọng anh phải cố gắng làm tốt.

Tề Nhạc gật gật đầu, Văn Đình kéo cửa phòng làm việc, ở trước cửa tụ tập bảy, tám cô gái, hiển nhiên là vừa nghe lén, đột nhiên Văn Đình mở cửa ra dọa các nàng nhảy dựng lên, nhìn thấy bộ dáng các nàng, Văn Đình buồn cười nói:

- Các cô nương, phát hiện đại lục mới sao? Được rồi, tôi giới thiệu một chút. Vị này chính là đồng sự Tề Nhạc, sau này anh ta sẽ gia nhập bộ phận thiết kế của công ty, mọi người sẽ cùng làm việc với nhau.

Tề Nhạc gãi gãi đầu, có chút lúng túng nói:

- Mọi người khỏe, về sau xin các cô chiếu cố nhiều hơn.

Văn Đình giới thiệu cho Tề Nhạc tính danh của các cô gái, tổng cộng chừng hơn ba mươi người, Tề Nhạc bị vây giữa môt đám oanh oanh yến yến, ngửi hương khí thoang thoảng trong không khí, đại não của hắn lúc này mơ hồ, tên cũng không nhó được bao nhiêu, chỉ nhớ rõ tư sắc những người này phần lớn là trung bình, có mấy người trên trung bình, nhưng có Văn Đình ở đây, không ai dám nói là mỹ nữ cả.

Văn Đình an bài cho Tề Nhạc một căn phòng đơn giản, Tề Nhạc vừa tới, nàng phi thường chiếu cố, tìm vài cuốn sách cho hắn học tập trước, cũng không có bố trí công tác ngay. Có lẽ vì công việc quá bận rộn, cho nên rối loạn lúc Tề Nhạc xuất hiện từ từ bình phục lại, mỗi người đều làm việc của mình, Tề Nhạc cầm sách Văn Đình cho hắn, đúng là không biết nên hưởng thụ hay là cực hình. Trong sách là hình ảnh những mỹ nhân mặc nội y nóng bỏng, hơn nữa trong hoàn cảnh bụi hoa bây giờ, làm cho suy nghĩ của hắn hỗn loạn, hắn thực hoài nghi cứ tiếp tục như vậy, hắn không kiềm chế được có mắc tội cưỡng gian không.

Ngày đầu tiên công tác Tề Nhạc có chút mông lung, ngay cả lượng ăn buổi trưa cũng hạ thấp, có lẽ vì sắc đẹp có thể ăn được, cho nên lúc ta việc, những người khác đã đi, hắn vẫn ngồi ngây ngô một chỗ, thẳng đến khi Văn Đình vỗ vỗ vai hắn, mới thanh tỉnh lại.

- Như thế nào, còn không đi sao?

Văn Đình mỉm cười đứng bên cạnh của hắn.

- Ah, tan tầm sao? Tôi không chú ý.

Tề Nhạc có chút xấu hổ đứng lên. Ở cùng một chỗ với Văn Đình, hắn luôn luôn có cảm giác thoải mái, bất luận là ai, đều dễ dàng cảm nhận được sự thân thiết từ trên người của nàng. Nhưng lúc trước Yến Tiểu Ất đã hình dung với hắn, tuy Văn Đình biểu hiện dễ dàng thân cận, nhưng không phải là nữ nhân tùy tiện.

Văn Đình mỉm cười nói:

- Đi thôi, chúng ta cùng đi. Tôi hiểu cảm giác của anh hiện tại, đổi là tôi, chỉ sợ cũng có cảm giác không thích ứng.

Tề Nhạc cầm sách trong tay đặt lên mặt bàn, bất đắc dĩ nói:

- Vậy chúng ta đi thôi. Văn lão sư, ah, không, tôi nên gọi là Văn quản lý mới đúng.

Văn Đình nói:

- Anh nên gọi trực tiếp tên của tôi. Chúng ta đã là đồng sự, cũng là bạn mà.

Hai người vừa nói, sau đó cùng đi ra ngoài.

- Tề Nhạc, anh ở nơi nào? Tôi đưa anh đi một đoạn.

Thời điểm hai người đi cùng thang máy, Văn Đình đánh vỡ trầm mặc.

Trong nội tâm Tề Nhạc vui vẻ, nói:

- Tôi ở gần đường cao tốc, không biết thuận đường hay không.

Văn Đình có chút kinh ngạc nhìn hắn, nói:

- Anh ở bên kia sao? Tôi nhớ đường cao tốc gần sân bay là khu biệt thự, là địa phương của những người giàu có. Nhà anh làm cai gì?

- Tôi cũng không phải người giàu có, chỉ ở nhờ nhà một người bạn thôi, tôi không phải nói, tôi có một mình, đơn giản mà nói, tôi từ nhỏ là cô nhi. Tôi không biết cha mẹ mình là ai, nhà ở nơi nào.

Nói đến đây, tâm tình của hắn có chút ảm đạm, nhà? Ở nơi nào là nhà của mình? Trong một thời gian ngắn trước đó, hắn đã từng xem ký túc xá đại học Thanh Bắc chính là nhà của mình. Nhưng kết quả thì sao? Mình vẫn không có người thân.

*****

- Thực xin lỗi.

Văn Đình áy náy nhìn hắn.

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Không có gì, tôi đã quen rồi. Từ nhỏ đến lớn, cái gì cũng dựa vào mình. Nếu như không có tiền cứu tế của quốc gia, có lẽ tôi đã sớm chết đói rồi.

Văn Đình không có nói cái gì nữa, ánh mắt nhìn Tề Nhạc ôn nhu một ít. Tề Nhạc cũng không có lên tiếng, tùy ý cho thang máy mang bọn họ tới tầng đỗ xe.

- Văn Đình.

Nhìn thấy Văn Đình đi ra khỏi thang máy, Tề Nhạc cũng không có cùng đi ra ngoài, chỉ ở trong thang máy nhìn nàng.

- Như thế nào?

Văn Đình nghi hoặc nhìn hắn.

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Cô trở về một mình đi.

Thời điểm Văn Đình ngẩn người, Tề Nhạc đã đóng cửa thang máy lại Nhìn thấy thang máy khép lại, Văn Đình lộ ra thần sắc suy nghĩ, nụ cười nhàn nhạt hiện ra trên mặt, than nhẹ một tiếng, đi lấy xe của mình.

Rời khỏi cao ốc Long Vực, Tề Nhạc đi một mình trên đường cái, ở Phượng Nhã một ngày, hắn hiểu được công tác không đơn giản như vậy, nhất là ở một công ty toàn là nữ nhân, cho nên công ty nội y này không dễ sống. Hải Như Nguyệt ah Hải Như Nguyệt, cô thật sự làm khó tôi rồi.

Sắc trời hơi tối, bởi vì là lúc tan việc, người qua lại trên đường cái nhiều hơn, đa số gương mặt người đi đường đều buông lỏng, công tác một ngày, là thời điểm về nhà nghỉ ngơi. Vừa nghĩ tới hai chữ về nhà, tâm tình của Tề Nhạc có chút trầm thấp. Mình cho tới bây giờ không có nhà a Cái gì mới gọi là cảm giác nhà thật đây? Hắn không biết, một chút cũng không biết.

Hắn muốn có một ngôi nhà! Một gia đình ôn hòa, thời điểm gặp chuyện phiền não, có thể trở thành nơi tránh gió của bản thân, hai chữ thân tình vô cùng dễ dàng với người thường, nhưng đối với mình mà nói, vĩnh viễn không thể cảm thụ được nó là gì. Cũng giống như người bình thường không cách nào cảm thụ được năng lực Kỳ Lân của hắn.

- Tin tin...

Tiếng kèn vang lên, Tề Nhạc vô ý thức nhìn qua đường phố, chỉ thấy một chiếc xe con tam mã dừng lại, xe có màu xám bạc, nhìn nó rất sạch sẽ. Hắn lập tức nhận ra, đây là xe tam mã đời mới, đường cong hài hòa, có hai con ngựa ở hai bên thân làm nó vô cùng xinh xắn.

Cửa sổ xe hạ xuống, Văn Đình nhô đầu ra, nhìn Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Lên xe.

- À? Không cần, tôi tự về được.

Tề Nhạc không nghĩ tới Văn Đình lại lái xe đuổi theo mình.

Văn Đình nói:

- Anh là người của bộ phận thiết kế, thân là quản lý, mời đồng sự ăn cơm là chuyện nên làm thôi.

Nhìn qua bộ dáng tươi cười thân thiết của Văn Đình, tâm tình Tề Nhạc đang cảm giác lạnh lẽo trở nên ấm áp, hắn không có chút do dự, đi đến bên kia, ngồi ở vị trí lái phụ.

Văn Đình lái xe rất trầm ổn, không có kích tình trên xe, nhưng bộ dáng nàng lái xe rất ưu nhã, nhìn nàng lái xe, tuyệt đối là hưởng thụ thị giác.

Cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của Tề Nhạc, Văn Đình mỉm cười nói:

- Nhìn cái gì thế? Anh thích ăn cái gì? Tôi mời anh.

Tề Nhạc đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

- Văn Đình, cám ơn cô, vì sao cô tốt với tôi như vậy? Tôi nghĩ, không phải mỗi người mới làm đều may mắn được thủ trưởng mời cơm đâu.

Văn Đình trầm mặc một chút, nói:

- Có lẽ vì tôi giống như anh, hiện tại cũng là cô nhi.

Toàn thân Tề Nhạc chấn động, lần nữa quay đầu nhìn qua Văn Đình.

- Cô, cô cũng là cô nhi?

Tuy hắn chỉ nhìn gương mặt thanh nhã của Văn Đình, nhưng thời điểm này, hắn lại từ trên người Văn Đình có cảm giác bi thường nồng đậm. Đây tuyệt đối là thương tâm từ nội tâm.

Văn Đình nhẹ nhàng gật gật đầu, nói:

- Tôi mồi côi từ trong bụng mẹ, trước khi sinh tôi ra, cha của tôi đã qua đời. Khi còn bé, tôi chưa từng thấy mẹ của mình cười bao giờ, thẳng đến khi tôi có khả năng suy nghĩ, mẹ đã bỏ tôi mà đi. Lúc sắp chết, mẹ đã nói những chuyện xảy ra với cha của tôi. Tuy tôi không phải cô nhi từ bé như anh, nhưng mà, chuyện xảy ra với cha mẹ càng làm tôi thống khổ. Có lẽ là cảm giác đồng mệnh tương liên a, tôi cũng cảm nhận được thần sắc cô đơn trên người của anh, nếu chúng ta cùng là người cô đơn, cùng ngồi ăn chẳng phải tốt lắm sao?

Đột nhiên nội tâm Tề Nhạc xuất hiện cảm giác thương tiếc mãnh liệt.

- Thực xin lỗi, đã làm cô nhớ tới chuyện buồn.

Văn Đình lắc đầu, vứt bỏ lệ quang trong mắt.

- Không có gì, tôi cũng sinh hoạt như vậy nhiều năm rồi, đã sớm quen với tất cả. Chẳng phải anh cũng vậy sao? Chỉ nhớ lại tâm sự mà thôi, trước khi mẹ tôi mất đã nói với tôi thế này, người phải nhìn về phía trước, đi qua thì đi qua rồi, mẹ chỉ hy vọng sau này tôi được vui vẻ. Tôi đem những lời này tặng cho anh.

Đột nhiên trong nội tâm Tề Nhạc xuất hiện một cảm giác xúc động, nói:

- Văn Đình, làm bạn gái của tôi nhé?

Toàn thân Văn Đình chấn động, vô ý thức đạp phanh lại, bởi vì trên đường cái dòng xe cộ rất nhiều, đột nhiên nàng phanh lại, lập tức khiến đằng sau xuất hiện vô số âm thanh ầm ĩ.

Tề Nhạc cũng ngây người, không biết tại sao mình lại nói câu này.

- Ah, tôi, tôi chỉ đùa thôi.

Cái gì là cấp than thở? Chính là không biết làm gì! Bất luận từ phương diện nào mà nhìn, chính mình cùng Văn Đình căn bản không cùng một cấp bậc. Tề Nhạc thật sự muốn tát mình, hắn thực sợ sự một tia hữu nghị vừa mới có với Văn Đình bị một câu mạo muội của mình làm mất đi.

Âm thanh bóp kén vang lên, xe đằng sau thúc dục, Văn Đình buông phanh ra, tiếp tục lái về phía trước, nàng không nói gì, làm cho Tề Nhạc càng cảm thấy bất an.

Tề Nhạc hỏi dò:

- Cô sẽ không giận chứ, tôi chỉ mạo muội hỏi thôi, chỉ là, chỉ là...

Văn Đình than nhẹ một tiếng, nói:

- Để chúng ta từ bạn phát triển lên, được chứ?

Tề Nhạc ngẩn người, vui mừng nói:

- Vậy cô đáp ứng hay cự tuyệt?

Văn Đình tức giận lườm hắn một cái, nói:

- Anh cũng biết mình hỏi mạo muội sao? Về sau chuyện này nói thế nào? Ít nhất hiện giờ tôi chỉ xem anh là bạn.

Tề Nhạc thở ra một hơi, nói:

- Khá tốt, khá tốt.

Văn Đình có chút kinh ngạc nói:

- Còn tốt cái gì? Chẳng lẽ anh hối hận với những lời vừa nói?

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Tôi nói là, khá tốt cô không có đáp ứng tôi, nếu không, những người theo đuổi cô sẽ dốc sức liều mạng với tôi sao? Chúng ta vẫn nên làm bạn, bạn đồng mệnh tương liên.

Văn Đình hừ một tiếng, nói:

- Vừa nhìn đã biết anh không có thành ý.

Tề Nhạc hiếu kỳ nói:

- Nghe ý của cô, dường như rất hy vọng tôi theo đuổi cô nha.

Văn Đình liếc nhìn hắn một cái, vẻ mặt này làm cho Tề Nhạc quên hô hấp.

- Không có theo đuổi thì làm sao mà biết. Tôi rất muốn biết phương pháp theo đuổi nữ nhân của anh đấy.

- À? Cô thật sự muốn tôi theo đuổi cô sao?

Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng, hắn và Văn Đình quen nhau cũng không bao lâu, cho tới bây giờ không có hy vọng xa vời cái gì, lòng của nữ nhân, thật sự khó hiểu nha.

*****

- Anh muốn mời tôi ăn cái gì?

Văn Đình mỉm cười hỏi.

- Không phải cô mời tôi sao?

Tề Nhạc từ trong thừ người tỉnh táo lại.

Văn Đình cười nói:

- Nếu anh đã muốn theo đuổi tôi, thì làm gì có đạo lý con gái mời khách chứ, đương nhiên là anh mời.

- Ách... , tôi không theo đuổi có được không? Tôi là kẻ nghèo hèn nha.

Tề Nhạc cười khổ nói.

- Đương nhiên không được, vừa rồi anh đã bắt đầu theo đuổi rồi đấy.

Văn Đình cười nhìn Tề Nhạc.

- Chúng ta ăn cơm chiên đi, vừa no mà không quá đắt.

Tề Nhạc vô ý thức sờ sờ túi tiền không nhiều tiền mặt của mình.

- Ah? Tốt! Tôi biết chỗ có bán cơm chiên bào ngư rất ngon, hay là đi tới đó nhé.

"..."

Hai mươi phút sau. Văn Đình mang theo Tề Nhạc đi vào một con phố ăn vặt nổi tiếng ở Kinh thành, tâm của Tề Nhạc lúc này buông xuống, cảm giác xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch thật không quá dịu.

- Tề Nhạc, chúng ta đi ăn Tôm Hùm Chua Cay đi. Rất rẻ, hai tiền một càng.

Vừa xuống xe, mắt đẹp của Văn Đình sáng lên.

- Được rồi, nhưng mà, thứ đó ăn no bụng sao?

Tề Nhạc có chút nghi ngờ nói.

Sau nửa tiếng.

- Tề Nhạc, quả nhiên Tôm Hùm Chua Cay ăn không đủ no, chúng ta đi ăn cá nướng đi, cũng không đắt.

Văn Đình lau sạch tay, vẻ mặt khát vọng nhìn qua Tề Nhạc.

- Cái này, được rồi, tôi cũng chưa ăn no.

Tề Nhạc sờ sờ bụng. Tôm Hùm Chua Cay đúng là không đắt, nhưng mà, hai người ăn một trăm cái càng cũng không rẻ nha.

- Tề Nhạc, anh xem, bên kia có mì sợi, chúng ta đi ăn món này đi.

- Mì sợi ah! Cái này không quá đắt, tốt.

Không ăn món chính, Tề Nhạc đúng là chẳng no bụng được.

- Tề Nhạc, mì sợi vừa rồi còn hơi ít, chúng ta đi ăn cánh gà nướng được không? Tôi vừa ăn không lâu, hương vị rất không tồi nha.

Văn Đình hào hứng rất cao.

- Cái này, cô còn có thể ăn không?

Tề Nhạc nhìn qua bụng phẳng của Văn Đình.

- Tham ô cùng lãng phí là phạm tội lớn nhất, yên tâm đi, tôi chắc chắn không lãng phí.

Văn Đình kéo tay Tề Nhạc đi tới tiềm cánh gà nướng.

- Ách... , vậy được rồi, tôi cũng muốn ăn một chút.

Cảm giác mềm mại trong tay rất thoải mái, Tề Nhạc có chút mơ hồ đi theo nàng.

- Tề Nhạc.

Buông cánh gà cuối cùng xuống bàn, ánh mắt lóng lánh của Văn Đình sáng lên nhìn Tề Nhạc vừa trả tiền xong.

- Oa, cô còn muốn ăn nữa sao. Cô còn là thùng cơm lớn hơn cả tôi đấy.

Tề Nhạc đã có chút khủng hoảng.

- Sao anh lại nói với con gái như vậy? Chẳng lẽ anh không biết con gái dùng cơm đều được nói như thế sao? Còn nói muốn theo đuổi tôi, ngay cả cơm cũng không cho người ta ăn no.

- Tiểu thư, cô có thể nói nhỏ một chút không, hình như có rất nhiều người nhìn chúng ta đấy.

Tề Nhạc nhìn thấy ánh mắt xem thường của đám nam nhân bên cạnh thì chột dạ.

- Tôi muốn ăn cua nguyên bả, mười lăm tiền một con, có đi không?

Chẳng những âm thanh của Văn Đình giảm xuống, ngược lại đề cao vài phần.

- Tôi, tôi sợ cô rồi, tôi cảm thấy thế này, còn không bằng đi ăn cơm chuyên bào ngư đi.

Tề Nhạc đau lòng sờ sờ túi tiền.

- Tề Nhạc.

- Cô, cô sẽ không còn muốn chứ. Khó trách lão đại của tôi lúc trước có nói qua, nam nhân hy vọng nhất chính là nữ nhân nói "em muốn", nhưng sợ nhất chính là nữ nhân nói "em còn muốn". Rốt cuộc hôm nay tôi hiểu chân lý trong đó rồi.

Tề Nhạc vừa nghe Văn Đình gọi hắn, lập tức sợ hãi theo phản sợ có điều kiện.

- Chán ghét, nói cái gì đó. Tôi chỉ muôn nói với anh, hôm nay tôi ăn rất vui, thật lâu rồi không có cảm giác vui vẻ như vậy, cám ơn anh đã giúp tôi.

Trên mặt Văn Đình lộ ra nụ cười vui vẻ.

- Ah, khá tốt! Không cần khách khí, cái này, đây là ta có lẽ.

Xúc động là ma quỷ ah! Vi sao minh xúc động nói ra câu đó chứ. Tề Nhạc đã hối hận ah!

- Chuyện này còn không kém lắm, Tề Nhạc, bên kia có kem ly kìa, sau khi chúng ta ăn cơm thì nên ăn điểm tâm ngọt.

"..."

Tề Nhạc lúc này đã triệt để im lặng.

- Nếu không thì tôi mời anh ăn kem ly nha, hôm nay vui vẻ như vậy, có được không?

Văn Đình nhìn qua Tề Nhạc, trong mắt mang theo thần sắc chờ mong.

Tề Nhạc có chút bất đắc dĩ thở dài, nói:

- Tính toán, tôi mời cô. Dù sao tôi còn hơn hai trăm, xem như làm người tốt, chừa chút tiền cho tôi ngồi xe về nhà đi.

Văn Đình bật cười, nói:

- Biểu lộ của anh là gì! Người khác muốn mời tôi tôi còn không muốn đấy, đi luôn. Nhưng mà, anh đúng là tham ăn đấy.

Tề Nhạc nhìn nàng nói:

- Còn nói tôi, cô còn ăn không ít đấy nhá, cô gái dạ dày lớn.

- Chán ghét, cái gì cô gái dạ dày lớn, khó nghe chết.

- Còn không phải cô gái dạ dày lớn? Hai chúng ta ăn quà vặt cũng hơn một ngàn rồi, còn hơn cả bữa tiệc lớn. Nhưng mà, tôi thật sự hoài nghi cô có phải hai mươi bốn tuổi hay không, lúc cô ăn cơm, quả thực giống như cô bé chưa thỏa mãn dục vọng đậy.

Văn Đình nghiêng đầu nhìn hắn, nói:

- Còn nhỏ mới tốt, chẳng lẽ anh hy vọng con gái anh quen đều lớn hơn anh sao?

Thẳng thắn nói, Tề Nhạc cũng biết hôm nay ăn uống rất vui vẻ, có mỹ nữ làm bạn ăn cơm với hắn, tuyệt đối là chuyện phi thường mỹ diệu, đáng tiếc hắn không có tích súc nhiều.

Sau ăn kem ly, cuối cùng Văn Đình không nhắc yêu cầu nào khác, hai người ngồi trên xe BMW của nàng, lúc này, sắc trời đã tối đen, cảnh ban đêm tràn ngập mông lung, mà cuộc sống về đêm ở Kinh Thành chỉ mới bắt đầu thôi.

- Văn Đình, cô đừng tiễn tôi, đêm hôm khuya khoắt cô lại là cô gái, lái xe ban đêm không an toàn, tôi tự ngồi xe về là được rồi.

Tề Nhạc tựa lưng vào ghế thoải mái của BMW, nhìn qua phố ăn vặt xa hoa kia mà buông lỏng tâm thần. Xe tam mã là đồ tốt, nhưng đối với một người cao hơn mét tám như hắn mà nói, đúng là hơi nhỏ.

Văn Đình nói:

- Hiện tại đã chín giờ, anh có thể ngồi ô tô sao? Chẳng lẽ anh đánh taxi về? Yên tâm đi, đường cao tốc ra sân bay rất an toàn, anh giúp tôi cả đêm rồi, tôi cũng nên tiễn anh về. Tề Nhạc, anh thật sự có ý định làm người thiết kế nội y sao?

Tề Nhạc buồn cười nói:

- Cô đang kỳ thị tôi sao?

- Đương nhiên không. Làm một nhà thiết kế nội y không đơn giản như vậy, anh học từ đầu nên rất khó khăn, cần trả giá nhiều hơn người khác... Cố gắng mới có thể thành công.

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Nếu như tôi nói tôi tới Phượng Nhã lăn lộn làm nhân viên ba tháng, cô có tin không.

Văn Đình không có trực tiếp trả lời, như cười mà không phải cười nhìn hắn:

- Tùy anh thế nào, mỗi người đều không có truy cầu giống nhau, tôi tin tưởng, truy cầu của anh thế nào cũng không phải thiết kế nội y.

Vừa nói, nàng khởi động ô tô, chậm rãi chạy nhanh ra khỏi phố quà vặt, chạy ra đường cao tốc sân bay.

Đúng lúc này, điện thoại của Tề Nhạc vang lên, Tề Nhạc nhìn dãy số, là Hải Như Nguyệt.

- Như thế nào? Cô tìm tôi?

- Muốn xem anh hiện giờ đang ở nơi nào?

Âm thanh của Hải Như Nguyệt vẫn lạnh như băng.

*****

Tề Nhạc cau mày nói:

- Chẳng lẽ cô cũng muốn hạn chế tự do của tôi sao?

Âm thanh của Hải Như Nguyệt lạnh lùng.

- Mặc kệ bây giờ anh ở nơi nào, lập tức trở lại cho tôi.

Tề Nhạc khí nóng bốc đầu, nói:

- Tôi khôn quay về thì sao? Cô dựa vào cái gì quản tôi.

Vừa nói, hắn trực tiếp cúp điện thoại. Đối với tính tình của Hải Như Nguyệt hắn vô cùng bất mãn, tâm tình rất tốt hiện giờ bị nàng ta phá hỏng.

- Như thế nào? Bạn của anh sao?

Văn Đình liếc mắt nhìn điện thoại trong tay Tề Nhạc.

- Ân. Không có gì, Văn Đình, hiện giờ tôi không muốn trở về. Cô lái xe về nhà mình đi.

Tâm tình của Tề Nhạc vốn rất tốt, tiếp điện thoại bá đạo của Hải Như Nguyệt lập tức chẳng còn lại gì. Thời điểm này, chuông điện thoại lại vang lên, vẫn là số của Hải Như Nguyệt. Tề Nhạc trực tiếp tắt điện thoại, tắt nguồn không nhận điện thoại nữa.

- Bạn của anh là nữ à?

Văn Đình vừa lái xe vừa nói.

Tề Nhạc gật gật đầu, nói:

- Đúng, nhưng mà, nàng không phải bạn gái của tôi.

Văn Đình cười khúc khích, nói:

- Anh không cảm giác mình có chút giấu đầu hở đuôi sao? Anh không cần giải thích với toi cái gì.

- Ồ, sao cô còn đi về hướng đường cao tốc?

Tề Nhạc phát hiện chiếc xe vẫn chạy thẳng tới đường cao tốc sân bay.

- Nếu các người là bạn, không cần phải náo tới mức như vậy, nên quay về đi, nói không chừng nàng tìm anh có việc đấy.

Trên mặt đẹp của Văn Đình nở nụ cười động lòng người.

Tề Nhạc liếc nhìn nàng một cái, bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

- Thẳng thắn mà nói, tôi không thích tính cách của người bạn này, nhưng không có biện pháp, trở về thì trở về đi.

Tuy tinh cách Hải Như Nguyệt hắn không thích, nhưng lần trước tại Thái Dương Quốc, Hải Như Nguyệt cùng Từ Đông kịp thời đuổi tới cứu hắn trong nguy cơ, làm cho Tề Nhạc có cảm giác tốt hơn với Phách Vương Long.

Nửa giờ sau, Văn Đình lái xe BMW đem Tề Nhạc đưa tới trước cửa biệt thự Long Vực.

- Tôi đi, lãnh đạo trực tiếp, ngày mai gặp.

Tề Nhạc cỡi giây an toàn chào tạm biệt Văn Đình.

Văn Đình liếc mắt nhìn cửa biệt thự Long Vực, mỉm cười nói:

- Mau trở về đi thôi, ngày mai không nên đi làm muộn.

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Cơm cũng ăn rồi, theo đuổi của tôi hôm nay có tính là thành công không?

Gương mặt Văn Đình đỏ lên, sẳng giọng:

- Nghĩ thật đẹp, làm sao dễ dàng như vậy, anh phải mời tôi ăn thêm một trăm lần nữa, còn có thể căn nhắc một chút.

Tề Nhạc im lặng, bất đắc dĩ mở cửa xe, nói:

- Xem ra tôi không còn hy vọng rồi.

Văn Đình tức giận nói:

- Nếu anh có thể thông qua thử việc của công ty, tôi sẽ cân nhắc cho anh chút hy vọng.

Tề Nhạc xuống xe, đóng cửa xe lại, phất tay với Văn Đình. Nhìn hắn, Văn Đình trong xe lầm bầm khẽ thở dài:

- Quả nhiên là hạt giống phong lưu, ai, vẫn làm như vậy!

Tề Nhạc đưa mắt nhìn Văn Đình lái xe rời đi, lúc này mới đi tới cửa ra vào biệt thự Long Vực, không đợi hắn thông qua hệ thống gọi cửa, cửa đã mở. Một chiếc xe việt dã quen thuộc chạy ra. Chính là chiếc xe bảo bối của Cơ Đức.

Lái xe ra cửa rồi dừng lại.

- Sư phụ, tại sao ngài lại trở về?

Cơ Đức theo cửa sổ xe nhô đầu ra.

Tề Nhạc ngẩn người, nói:

- Cái gì gọi là lại trở về?

Cơ Đức từ trên xe đi xuống.

- Vừa rồi tôi có nói Hải Như Nguyệt gọi ngài trở về, nàng điện thoại cho ngài nói thì nói ngài không về bây giờ, có khả năng phải khuya mới về, tôi đang trở về nhà, ngài trở về là tốt rồi, cùng đi với tôi, tôi mang ngài đi lão cha tôi, lên xe đi.

Tề Nhạc nhìn qua xe của Cơ Đức mà cười khổ, Hải Như Nguyệt rõ ràng là hảo tâm gọi mình về, nhưng vì cái gì không nói nhỏ nhẹ chứ, xem ra, mình đã trách oan nàng rồi.

Cơ Đức lái xe cũng không có ôn như như Văn Đình, tiếng động cơ nổ vang, nhanh chóng chạy thẳng ra đường cao tốc, chạy vào nội thành. Vừa lái xe, Cơ Đức vừa nhìn Tề Nhạc nói:

- Sư phụ, ngài không kỳ quái cha tôi gọi ngài có chuyện gì sao?

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Có thể là chuyện gì, đoán chừng vì tác dụng của tôi trong nhiệm vụ lần này, muốn ban thưởng cho tôi. Hắc hắc...

Cơ Đức cười ha hả, nói:

- Kỳ thật tôi cũn không biết, lão gia tử chỉ bảo tôi đi mời ngài qua. Nhưng mà, xem bộ dáng cao hứng của cha tôi thì chắc vậy. Ah, đúng rồi, Quản tiến sĩ đem cái thí nghiệm thành công nhưng thất bại của mình giao ra rồi, hôm nay còn viết báo cáo lên cha tôi xin nghỉ phép, hiện tại đã ngồi lên máy bay đi Tây Tạng.

Tề Nhạc gật gật đầu, nói:

- Tôi cũng hiểu tâm tình vội vàng của anh ta, đổi là tôi, chỉ sợ cũng muốn biết rõ huyền bí trên người của mình.

Cơ Đức nói:

- Sư phụ, tôi nghe Hải Như Nguyệt nói ngài đi làm rồi, ngài không có việc làm sao? Thực lực của ngài mạnh như vậy, tôi cảm giác ngài nên tu luyện đi, tranh thủ trở nên mạnh hơn nữa.

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Tôi cũng muốn có nhiều thời gian tu luyện hơn, nhưng tôi cũng phải ăn cơm nha. Không kiếm tiền thì ăn cái gì? Chẳng lẽ anh cho rằng tôi ở chỗ Hải Như Nguyệt ăn chùa sao? Tôi cũng ăn không ít, bằng vào sức mình kiếm tiền ăn cơm thì thoải mái hơn nhiều.

Cơ Đức lặng đi, thần sắc trên mặt biến thành quái dị.

- Sư phụ, không thể nào, cao thủ như ngài mà không có sinh kế sao?

Tề Nhạc lườm hắn một cái, nói:

- Chưa từng nghe một phân tiền làm khó anh hùng sao? Tôi không đi trộm cũng chẳng cướp, đương nhiên phải làm việc rồi.

Cơ Đức dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn, nói:

- Sư phụ, cái khác không nói, tiền tôi có một ít, nếu ngài cần...

Tề Nhạc chen ngang lời Cơ Đức, nói:

- Tiền là của anh, tôi chỉ kiếm bằng bổn sự của mình. Cơ Đức, anh có biết vì cái gì tôi nguyện ý giúp Viêm Hoàng Hồn làm nhiệm vụ lần này không? Bởi vì tôi từ nhỏ là cô nhi, rất nhiều năm dựa vào tiền trợ cấp quốc gia mà sống, cho nên tôi có cảm tính còn sâu hơn người bình thường. Kỳ thật, có lẽ anh cũng hiểu, năng lực của tôi không cách nào dạy cho anh được, cho nên, tôi không phải sư phụ của anh, tôi trước nay xem anh là huynh đệ, huynh đệ thì không nói chuyện tiền bạc, nếu không sẽ tổn thương tình cảm.

Cơ Đức một tay giữ cần lái, một tay giơ ngón cái về phía Tề Nhạc.

- Thống khoái, sư phụ, ngài đúng là nam nhân.

- Ta kháo, chẳng lẽ anh là nữ nhân.

- Tôi không có ý đó...

- Đi, nên lái xe cho tốt đi. Chừng nào thì anh không gọi tôi là sư phụ nữ vậy, nếu anh đổi giọng...

Thời gian không dài, Cơ Đức lái xe về cư xá nhà mình, lúc này đã gần mười giờ đêm, cư xá vô cùng yên tĩnh.

- Cơ Đức, lão gia tử muộn như vậy có ngủ hay không?

Tề Nhạc hỏi.

Cơ Đức thở dài một tiếng, nói:

- Làm gì sớm như vậy, lão gia tử cho dù có không vội chuyện gì, mỗi ngày cũng phải tới hai mươi ba giờ mới ngủ, hắn thường xuyên nói, không thể đem thời gian đặt vào giấc ngủ, thừa dịp thân thể còn mạnh khỏe, làm nhiều chuyện cho quốc gia.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-360)