Vay nóng Tinvay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 045

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 045: Cơ duyên đặc thù
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Lazada


Nói xong câu này hắn lại nghĩ tới Văn Đình có hỏi qua mình, chẳng lẽ sau này mình vẫn làm việc trong công ty nội y sao? Tuy chỗ đó không ít mỹ nữ, nhưng mà, mình có thể làm gì để phát triển? Cơ Đức nói có đạo lý, thân là Kỳ Lân, mình cần làm là gia tăng thực lực, bất luận là thủ hộ phương đông cũng tốt, suy nghĩ cho tương lai của mình cũng được, đây là lựa chọn tốt nhất. Nghĩ tới đây, trong lòng của hắn đã có chút ý định.

Hai người xuống xe, Cơ Đức mang theo Tề Nhạc đi thẳng vào nhà mình.

Lúc này, Cơ thượng tướng đang ngồi trong thư phòng xử lý công việc, nghe được Cơ Đức mang theo Tề Nhạc trở về, từ trong phòng ra ngoài. Tuy hơn một tháng không gặp, thời điểm Tề Nhạc nhìn thấy Cơ thượng tướng, có cảm giác lão nhân này tiều tụy hơn một ít, vì quốc gia, hắn cống hiến tuổi trẻ của mình, đến lúc tuổi già vẫn lao lực như vậy.

- Ngồi đi, Cơ Đức, anh rót trà cho Tề Nhạc.

Cơ thượng tướng hiền hoà, ánh mắt nhìn qua Tề Nhạc phi thường ôn hòa, nhưng ngay cả như vậy, cũng không che dấu được khí tức không giận tự uy của hắn.

- Bá phụ, tôi gọi ngài như vậy nhé?

Tề Nhạc cung kính nói, đang ở trước mặt Cơ thượng tướng, hắn không còn dáng vẻ lưu manh nữa.

Cơ thượng tướng cười ha hả, nói:

- Xưng hô không sao cả, anh không ngại, cũng nên gọi tôi là lão gia tử như Cơ Đức đi. Nhìn thấy người trẻ tuổi xuất sắc như anh, tôi cảm thấy rất vui mừng, các anh mới là tương lai quốc gia, tôi cũng già rồi.

Tề Nhạc tự đáy lòng nói:

- Làm sao như thế, tinh thần của ngài vẫn còn minh mẫn, còn có thể xuất lực cho quốc gia thêm vài chục năm nữa đấy.

Cơ thượng tướng thở dài một tiếng, nói:

- Tôi cũng muốn như vậy! Đáng tiếc, thời gian không buông tha người, thân thể của tôi không bằng trước kia. Tề Nhạc, lần này thật sự nên cám ơn anh. Trước khi Quản Bình trở về nước, chúng tôi cũng không biết nghiên cứu của anh ta trọng yếu như thế, thậm chí có thể dùng khủng bố để hình dung, với anh ta mà nói, có lẽ đây là thí nghiệm không thành công, nhưng mà, nếu như thành quả thí nghiệm của anh ấy bị âm mưu gia có được, chỉ sợ phương đông chún ta, thậm chí sẽ sinh ra ảnh hưởng cực lớn với toàn bộ thế giới, lúc này đây, anh đã lập đại công cho quốc gia. Tuy anh không ở trong quân đội, cũng không tham gia chính trị, nhưng tôi mời anh tới đây, tự mình biểu đạt lòng biết ơn của mình.

Tề Nhạc nói:

- Lão gia tử, ngài không cần phải khách khí, nói thật, những chuyện này không phải mình tôi làm được. Hơn nữa, nhiệm vụ lần này không chỉ có công lao mình tôi. Nếu như không có Thiên Hồn đại ca bày mưu nghĩ kế, Điện Não Hồn, Thực Vật Hồn cùng Cơ Đức, một mình tôi cũng vô dụng.

Cơ thượng tướng mỉm cười, nói:

- Kể công không ngạo, tốt, tôi không có nhìn lầm người. Bởi vì anh không phải người trong quân đội, cho nên tôi không có khả năng giúp anh luận công khen thưởng, nhưng anh cống hiến cho quốc gia, quốc gia nhất định sẽ có ban thưởng, chỉ cần trong phạm vi của tôi, tôi sẽ đáp ứng một yêu cầu của anh.

Trong nội tâm Tề Nhạc khẽ động, nghe Cơ thượng tướng nói như vậy, hắn lập tức nhớ tới hôn sự của Minh Minh, nếu như mình hiện tại đưa ra yêu cầu không nên gả Minh Minh đi xa, lão gia tử có đáp ứng hay không? Suy nghĩ mê người này làm Tề Nhạc chấn động. Nhưng mà, hắn nhanh chóng bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu, đối với Minh Minh hắn đã có ý định khác, bởi vì hắn biết rõ, hôn sự của Minh Minh liên quan tới quan hệ hai nước, cho dù Cơ thượng tướng đáp ứng yêu cầu của mình, dùng thân phận của hắn ra mặt, chỉ sợ cũng có phiền toái lớn. Đã như vầy, không bằn dựa vào mình mà cố gắng, bất luận hắn thân là vương của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, còn vì tâm tư của mình, chuyện này phải do hắn tự mình giải quyết mới được. Nghĩ tới đây, trong lòng của hắn hạ quyết tâm.

- Lão gia tử, tôi đúng là có việc cần ngài hỗ trợ.

Tề Nhạc không có giả vờ đưa đẩy từ chối làm gì, phải biết rằng, dùng thân phận Cơ thượng tướng nói ra lời này rất có phân lượng, người bình thường có lẽ sẽ khách sáo vài câu, nhưng Tề Nhạc sẽ không, hắn vốn là côn đồ, những giả dối kia hắn vô cùng chán ghét.

Cơ thượng tướng mĩm cười, hắn ưa thích tính cách không giả dối của Tề Nhạc, gật gật đầu, nói:

- Anh nói đi.

Tề Nhạc ngẫm lại, nói:

- Lão gia tử, tôi muốn mượn cơ sở đặc huấn của quân đội, không biết có thể hay không, càng gian khổ càng tốt, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cho tôi ăn no.

Nghe Tề Nhạc nói, Cơ thượng tướng có chút ngạc nhiên.

- Anh muốn mượn nơi huấn luyện của quân đội để đặc huấn? Tôi không nghe lầm chứ. Từ phản hồi của Cơ Đức cùng Thiên Hồn nói với tôi, bản thân anh là một cường giả, đặc huấn của quân đội có ý nghĩa sao?

Tề Nhạc kiên định gật gật đầu, nói:

- Có, đúng là có, tôi chỉ có một ít năng lực đặc thù của thủ hộ giả phương đông mà thôi, nhưng mà, những lực lượng này còn một loại năng lượng đặc biệt, có tính cực hạn thật lớn. Mà thân thể của tôi không cách nào so sánh với các cường giả chân chính, tôi hy vọng có thể trong hoàn cảnh khắc nghiệt kích phát tiềm lực của mình, đồng thời cũng đề cao năng lực thân thể của mình, nếu không, nếu như thời điểm đối mặt địch nhân, tôi dùng hết năng lượng đặc biệt, tôi chỉ có thể mặc cho người ta chém giết, nếu như nhiệm vụ lần này không có hai đồng bạn xuất hiện, chỉ sợ đã thất bại. Muốn trở nên mạnh hơn nữa, mới có thể làm được chuyện tôi cần làm.

Cơ thượng tướng khen ngợi nhìn qua Tề Nhạc.

- Tốt. Tề Nhạc, anh còn quyết tuyệt hơn suy nghĩ của tôi. Xem ra, anh đã có ý định của mình. Tôi muốn nghe xem, anh cần tiếp nhận phương pháp đặc huấn nào.

Tề Nhạc nói:

- Chủ yếu là phương diện thân thể, phương diện phản xạ và tri thức, tôi nghĩ tôi không có làm gì. Tôi cần ma luyện thân thể, kể cả một ít kinh nghiệm thực chiến và kỹ xảo vật lộn, chúng đều có tác dụng kích phát tiềm lực của tôi, còn cần rất nhiều thiết bị huấn luyện hiện đại. Cho nên, tôi mới mạo muội đưa ra yêu cầu này.

Trong mắt Cơ thượng tướng lóe sáng, nói:

- Tôi hiểu ý của anh, chàng trai, anh càng ngày càng khiến tôi hứng thú. Hiện giờ tôi đang muốn nhìn thành quả sau đặc huấn của anh đấy. Nhưng mà, anh cần phải nghĩ kỹ, địa phương nghiêm khắc mà anh nói, tuyệt đối không phải người bình thường có khả năng thừa nhận. Cho dù là bộ đội đặc thù cũng không có bao nhiêu người thừa nhận nổi đâu.

Ánh mắt Tề Nhạc nhìn chăm chú vào mắt Cơ thượng tướng, lạnh nhạt nói:

- Tôi nghĩ, tôi không phải là người bỏ cuộc nửa đường.

- Được rồi, chuyện này tôi đáp ứng anh. Lúc nào anh chuẩn bị tốt thì thông tri Cơ Đức, tôi sẽ cho nó mang anh đi, Chuyện cụ thể trong đó tôi sẽ an bài. Nhưng mà...

Nói đến đây, Cơ thượng tướng ngừng một chút.

- Tôi nghe Minh Minh từng nói qua, thủ hộ giả phương đông các anh, tôi hy vọng các vị thành lập quan hệ chặc chẽ với quốc gia, thời điểm quốc gia cần các vị trợ giúp, hy vọng các vị sẽ lấy lợi ích quốc gia làm trọng.

*****

Nghe Cơ thượng tướng nói thế, Tề Nhạc có chút do dự, hắn biết rõ, mình không chỉ đại biểu cho một người, đồng thời cũng đại biểu cho tất cả chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, Hải Như Nguyệt đã từng nói qua với hắn, bản thân Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần phải đối mặt với rất nhiều địch nhân, trước khi không có thực lực, tận lực ít tiếp xúc với quốc gia.

- Lão gia tử, chúng ta đều là phần tử của nước cộng hòa Viêm Hoàng, đương nhiên sẽ lấy lợi ích quốc gia làm trọng. Nhưng tôi tin tưởng ngài cũng biết một chút, thân là thủ hộ giả phương đông, chúng ta còn có rất nhiều trách nhiệm, bởi vậy, tôi sẽ không cam đoan gì với ngài, nhưng nếu quốc gia gặp chuyện không cách nào giải quyết được, tôi nghĩ chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta sẽ không bỏ qua.

Cơ thượng tướng mỉm cười, nói:

- Có những lời này của anh là đủ rồi. Với tôi mà nói, các người đều là kỳ nhân dị sĩ, may mắn con gái tôi là thành viên của các người, nếu không, tôi nghĩ tôi cũng khó đánh quan hệ với các người lắm. Anh cứ việc yên tâm, không đến lúc trọng yếu nhất, quốc gia sẽ không làm phiền các người đâu. Dù sao, nước cộng hòa Viêm Hoàng chúng ta dần dần cường đại hơn rồi.

Cơ Đức ngồi bên cạnh nghe Tề Nhạc nói chuyện với Cơ thượng tướng, hắn chỉ châm trà, lẳng lặng lắng nghe, nghe đến đây, nhịn không được chen lời vào:

- Lão gia tử, ngài chuẩn bị đưa sư phụ đi nơi nào? Lam Long sao? Phương tiện ở đó không tệ.

Cơ thượng tướng lắc đầu, nói:

- Tuy Lam Long là vươn bài bộ đội đặc chủng của chúng ta, nhưng trong này không phải nơi nghiêm khắc nhất. Cha hy vọng đưa Tề Nhạc tới Takla Makan. Cha nghĩ, ở đó sẽ có trợ giúp thật lớn với anh ta. Khí hậu nơi đó ác liệt, đồng thời cùng là nơi có thiết bị tiên tiến nhất quốc gia.

Nghe cha nói lời này, sắc mặt Cơ Đức đại biến, trong mắt thậm chí có hào quang hoảng sợ hiện ra.

- Takla Makan... , lão gia tử, cái này...

Cơ thượng tướng mỉm cười, nói:

- Yên tâm đi, cha đã an bài tốt. Phiên diện an toàn không cần lo lắng. Tề Nhạc, anh cầm thứ này đi, sau này có cái gì cần, anh có thể bằng vào nó, anh có thể ở bất cứ đơn vị quân đội nào điều động dưới một trăm quân nhân biên chế.

Vừa nói, hắn lấy thứ trong túi quần đưa cho Tề Nhạc.

Tề Nhạc vô ý thức tiếp vào trong tay, lúc nhìn kỹ, chỉ thấy đây là huy chương nhỏ màu bạc, huy chương là màu bạc, kỳ dị là, trên huy chương màu bạc này không có kim băng, giống như một cái lệnh bài hơn. Tên huy chương màu bạc có một mặt là quốc huy, mặt khác điêu khắc bốn động vật bằng ngọc, không cần nhìn cẩn thận cũng biết đó là gì. Bốn con động vật này là tứ đại thần thú trong thần thoại, Thanh Long, Huyền Vũ, Bạch Hổ, Chu Tước.

Cơ Đức nhìn thấy khối lệnh bài này, đồng tử co rút lại, âm thầm hít một hơi khí lạnh, nhưng không nói thêm cái gì.

Cơ thượng tướng mỉm cười nói:

- Tốt, thời gian không còn sớm, Cơ Đức tiễn Tề Nhạc trở về đi. Tề Nhạc, sau này nếu có chuyện gì cần quốc gia trợ giúp, có thể trực tiếp thông qua Cơ Đức tới tìm tôi.

Tề Nhạc đứng lên, cáo biệt vị trưởng bối này, rời khỏi cư xá bình thường này, nhưng không ai ngơ trong nơi này có bao nhiêu tướng quân các quân khu a.

- Cơ Đức, tâm lệnh bài này có ý nghĩa đặc thù gì không, tại sao đi tới đây mà anh không nói lời nào.

Mãi cho đến khi xe việt dã chạy một vòng lớn quanh Kinh Thàn, Tề Nhạc không nhịn được lên tiếng hỏi.

Cơ Đức thở sâu, nói:

- Nó đây chỉ có ý nghĩa đặc thù! Anh biết không? Tấm lệnh bài này còn cao hơn Viêm Hoàng Lệnh của chúng tôi. Chỉ có quân nhân cấp bậc như cha tôi mới giữ chúng, cũng có thể nói là lệnh phù cấp cao nhất, anh không nên xem thường một trăm quân nhân biên chế mà cha tô nói. Tuy số lớn chỉ có một trăm, nhưng không có hạn chế binh chủng đấy.

Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nói:

- Ý của anh là, tôi có thể bằng vào lệnh bài này điều động một trăm bộ đội đặc chủng sao?

Cơ Đức mắt trợn trắng, nói:

- Anh có thể nghĩ xa hơn một chút không? Một trăm biên chế, cũng có thể là một trăm chiếc máy bay, một trăm chiếc xe tăng. Những thứ này đều bị lệnh bài điều động, tôi thật không rõ, tại sao cha lại giao Tứ Thần Thú cho anh, chuyện này thật khó lý giải. Chẳng lẽ cha không sợ anh gây sai lầm sao?

Tề Nhạc cũng không hiểu, nhìn tấm lệnh bài trong tay, trong lòng của hắn bắt đầu có suy nghĩ phức tạp. Cơ thượng tướng mang khối lệnh bài có uy lực cực lớn này giao cho hắn chắc chắn là có mục đích, muốn lung lạc mình sao? Hình như không cần thiết. Bản thân mình rất tôn trọng hắn, thế nhưng mà, cần gì phải làm như vậy?

Cơ Đức vừa lái xe, sắc mặt rất ngưng trọng.

- Sư phụ, ngài biết Tứ Thần Thú có thể giúp ngài làm cái gì không, một, làm nhiệm vụ lúc quốc gia nguy cấp nhất, ngài sẽ dẫn theo tinh nhuệ đi chấp hành nhiệm vụ đặc thù. Nhưng hiện tại xem ra, điều này hiển nhiên là không thể nào rồi, quốc gia chúng ta phát triển rất hài hòa, hòa bình cùng phát triển mới là chủ đề.

Tề Nhạc hỏi:

- Vậy còn khả năng khác là gì?

Cơ Đức quay đầu nhìn Tề Nhạc, Tề Nhạc có thể nhìn thấy hào quang do dự trong mắt của hắn, nhưng Cơ Đức vẫn nói ra.

- Ý nghĩa còn lại là miễn tử!

- Miễn tử? Có ý gì?

Trong nội tâm Tề Nhạc đã hiểu ra cái gì đó.

Cơ Đức thở dài một tiếng, nói:

- Cha của tôi biết rõ ngài sẽ không điều động quân đội, nhưng vẫn lấy nó cho ngài, chỉ sợ mục đích chính là ý này. Có lẽ vì lão nhân gia có dự cảm gì đó, Tứ Thần Thú ở nước chúng ta được gọi là lệnh bài miễn tử, đây cũng là nguyên nhân chỉ có người cấp bậc cao nhất như cha tôi mới có thể giữ nó. Nếu như ngài làm ra sai phạm nghiêm trọng nào đó, bất luận sai phạm thế nào, chỉ cần có được tấm lệnh bài này, đều được miễn tử môt lần.

Nghe những lời này của Cơ Đức, đột nhiên trong nội tâm Tề Nhạc trong sáng, hắn lập tức hiểu được, đây mới là ban thưởng chính thức của lão gia tử cho mình. Không biết vị lão gia tử dự cảm cái gì mà phòng ngừa chu đáo thế, nhưng mà, phần ân tình này chính hứn vẫn tiếp nhận. Nghĩ tới đây, hắn lại nhớ tới lời lão gia tử vừa nói, hắn đã già, tinh lực không còn như tuổi trẻ, sau này là thế giới của người trẻ tuổi.

Hắn cho mình tấm lệnh bài này, không phải là muốn nói với mình, bất luận con đường phía trước nhấp nhô cỡ nào, bất luận sau này mình muốn làm chuyện lớn mật thế nào, chỉ cần xuất phát từ lợi ích quốc gia, như vậy, quốc gia sẽ vĩnh viễn đứng về phía hắn, phân lượng của lệnh bài này rất nặng, ý nghĩa của nó là quốc gia tín nhiệm thủ hộ giả phương đông, cũng có thể nói là đặc xá cho thủ hộ giả phương đông.

Mỉm cười, Tề Nhạc cẩn thận đem Tứ Thần Thú thu vào trong Kỳ Lân Châu, nói:

- Vậy Takla Makan thì sao? Đó hẳn là tên của sa mạc, hình như vừa rồi tôi nhìn thấy anh dè chừng và sợ hãi nha.

Cơ Đức cười khổ nói:

- Đâu chỉ là dè chừng và sợ hãi, chỗ đó chỉ có mấy chữ hình dung thôi, chính là địa ngục.

*****

Tề Nhạc ngẩn người, nói:

- Không cần khoa trương như vậy chứ. Anh bảo tôi không nên đi sao?

Cơ Đức lắc đầu, nói:

- Đương nhiên nên đi, chỗ đó đúng là địa phương rèn luyện tốt nhất. Sư phụ, không phải tôi hù dọa ngài, nhưng chỉ nói ngài nên chuẩn bị tâm lý đi. bởi vì tôi từng đi qua nơi đó rồi, cho nên mới có ấn tượng khắc sâu như vậy.

Tề Nhạc nghe hắn nói như vậy, hứng thú lại nổi lên.

- Vậy anh nó nghe một chút, địa phương đó giống địa ngục chỗ nào.

Cơ Đức nói:

- Takla Makan là một trong những căn cứ quân sự cơ mật nhất quốc gia, tình huống thế nào thì tô không thể nói rõ cho ngài biết được, chờ sau khi ngài tới đó sẽ nhận ra được thôi, nhưng mà, cũng chỉ giới hạn là nhìn, không thể đem bất kỳ thứ gì trong trí nhớ nói ra cả, đến khi ngài rời khỏi đó, nhất định phải quên những chuyện ở đó. Tôi có thể nói cho ngài biết là, huấn luận ở Takla Makan phân thành ba giai đoạn. Người co thể vượt qua giai đoạn đầu tiên, cũng chính là tinh anh trong tinh anh của bộ đội đặc chủng.

- Nhưng mà, người có thể thông qua giai đoạn thứ nhất không được một phần mười. Mà tôi, lúc đó chỉ thông qua giai đoạn thứ nhất mà thôi, thời điểm giai đoạn thứ hai đã rớt lại, tôi nhớ rất rõ ràng, trong chúng tôi có một nhóm tinh anh chính thức đạt tới giai đoạn thứ ba, cũng chỉ có một người. Mà người nọ, chính là một trong bốn đội trưởng của Viêm Hoàng Hồn, là Hoàng Hồn. Nghe nói, anh ta là một trong mười bốn người có thể thông qua giai đoạn thứ ba.

- Mà mười bốn người thông qua này, có bảy người hiện tại đã hi sinh vì nước, bảy người còn lại, đều không ngoại lệ trở thành trụ cột của quốc gia. Còn nhớ rõ tôi nói qua huân chương kim cương với ngài không? Bất luận một người làm ra bao nhiêu cống hiến cho quốc gia, nếu như hắn không có thông qua giai đoạn thứ ba ở Takla Makan, cũng không thể đạt được huân chương kim cương. Hiện tại, ngài cũng hiểu điều kiện ở đó gian khổ như thế nào rồi.

Tề Nhạc hít sâu một hơi, đương nhiên hắn biết tình huống thân thể của mình đối lập với Cơ Đức như thế nào, Cơ Đức nói như vậy, đúng là không phải hù dọa mình, mà là nhắc nhở chính mình, chỗ đó không phải nơi huấn luyện đơn giản, mà là một địa ngục chân chính.

Cơ Đức tiếp tục nói:

- Thời điểm mới thành lập căn cứ quân sự Takla Makan, có nhiều thứ còn chưa đủ hoàn thiện, cho nên nhóm tinh anh đầu tiên bị tổn thương rất lớn, thậm chí có người vì gian khổ mà phát điên, có người thân thể không chịu nổi nên chết đi. Nhưng chính lần đó, kinh động cao tầng quốc gia, tạm thời đóng cửa căn cứ này, trải qua gần mười năm cố gắng, sau khi hoàn tất những thiết bị và vật chất của căn cứ, mới mở lần nữa.

- Hiện tại, chỗ đó là căn cứ được giới nghiêm và canh phòng nghiêm ngặt nhất, sư phụ, nếu như ngài quyết ý đi tới đó, thân thể cũng không thành vấn đề, trọng yếu là ý chí, tuy biện pháp cứu viện phi thường hoàn thiện, nhưng nếu như ý chí của ngài không cách nào tiếp nhận áp lực, như vậy, sẽ sinh ra ảnh hưởng mặt trái cả đời này, cho nên, tôi hy vọng ngài nên suy nghĩ rõ ràng, không được qua loa.

Nếu như nói Tề Nhạc không có một chút do dự, đó là chuyện không thể nào, nhưng mà, hắn do dự chỉ trong nháy mắt mà thôi, hắn nghĩ đến Minh Minh, nghĩ tới tương lai của chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, nghĩ tới mình hứa hẹn phải bảo vệ Thực Vật Hồn, cũng nghĩ tới mình cô độc, đột nhiên hiện giờ hắn muốn phát tiết, mà Takla Makan là nơi phát tiết tốt nhất.

Giải Trĩ từng nói qua với hắn, Kỳ Lân tăng thực lực nhanh nhất, chính là không ngừng kích phát tiềm năng của bản thân, chỉ có nhiều lần bồi hồi giữa sự sống và cái chết, mới có thể lĩnh ngộ năng lực áo nghĩa chân chính của Kỳ Lân, tuy tốc độ tu luyện của mình không chậm, nhưng lĩnh ngộ năng lực của Kỳ Lân còn chậm, Kỳ Lân Châu chỉ có tác dụng phụ trợ tu luyện vân lực nhanh hơn, nhưng lại không có đem vân lực của mình dung hợp với năng lực Kỳ Lân. Ngay cả tình huống thân thể cũng kém cỏi, chỉ khi thân thể mạnh hơn nữa, mới có thể thừa nhận được nhiều năng lượng, mới có thể khiến thực lực của mình phát sinh chất biến.

Nghĩ tới đây, Tề Nhạc kiên định gật gật đầu, nói:

- Nếu như ta tôi không đi, tôi vĩnh viễn không cách nào cảm nhận địa ngục là như thế nào. Thiếu đạo đức, nhớ kỹ, sư phụ của ngươi là nam nhân chân chính.

Thân thể Cơ Đức run rẩy một chút, hắn trầm mặc, xe việt phát ra tiếng động cơ thật lớn. Lặng lẽ móc gói thuốc trong túi quần ra, Cơ Đức run lên, đưa một tay tới trước mặt Tề Nhạc cầm điếu thuốc, sau đó cầm lấy thuốc ngậm vào mồm. Tề Nhạc lấy một cái bật lửa ra, trước cho mồi thuốc cho mình, sau đó lại mồi cho Cơ Đức.

- Sư phụ, ngài biết không? Đã lâu rồi tôi mới hút thuốc đấy.

Cơ Đức yên lặng nói.

Tề Nhạc hít một hơi thật sâu, nói:

- Bởi vì anh không cần gây tê. Nam nhân không hút thuốc lá không uống rượu, sống không bằng con chó. Đây là vì nam nhân từ khi mới sinh ra đời, cần phải thừa nhận trách nhiệm thật lớn. Mà khói thuốc cũng là phương pháp tìm quên. Nên thời điểm muốn quên mà không thể quên, nhưng có đôi khi, nam nhân phải bảo trì thanh tỉnh.

Cơ Đức gật gật đầu, nói:

- Hôm nay tôi hút thuốc, là vì tôi nhìn lầm một người. Lần đầu tiên nhìn thấy ngài, ấn tượng của tôi với ngài rất đơn giản, chỉ có mấy chữ thôi, sâu mọt xã hội.

Tề Nhạc tự giễu cười cười, nói:

- Vốn chính là. Dựa vào cứu trợ của quốc gia mà sống, tuy còn trẻ, lại không có chí cấu tiền, tôi không phải sâu mọt sao?

- Không, ngài không phải.

Đột nhiên Cơ Đức có chút kích động rống to lên, hắn hô hấp có chút dồn dập, dùng sức vỗ vô lăng.

- Sư phụ, ngài không phải. Từ một quyền anh đánh tôi lúc trước, tập trung vào thân thể của tôi, tôi biết ngay ngài không phải. Cũng không phải vì năng lực của ngài quá mạnh, mà vì khí thế của ngài khác biệt. Trong khoảng khắc đó, tôi cảm nhận một đắm của ngài không phải mạnh nhất là sức mạnh, chính là lòng tự trọng của ngài, ngài truy cầu tín nhiệm cường đại. Ngài là nam nhân chính thức, đáng giá tôi tôn kính. Cho nên, tôi mới quen sư phụ, tôi muốn lấy ngài làm tấm gương. Tuy tuổi của tôi lớn hơn sư phụ một chút, nhưng tôi vẫn gọi ngài là sư phụ, đây là phát ra từ nội tâm.

- Thiếu đạo đức, nói gì thế, huynh đệ mình, nói những lời này làm gì?

Tuy ngoài miệng nói như vậy, Tề Nhạc cũng cảm giác nội tâm của mình quá ấm áp.

- Sư phụ, lúc nào ngài chuẩn bị đi?

Cơ Đức dẫm chân ga lao nhanh.

- Chính là ngày mai a. Quyết định vậy đi, làm gì chờ đợi thêm nữa. Tôi sẽ đi tới chỗ Hải Như Nguyệt nói một tiếng. Ngài an bài một chút, ngày mai đến biệt thự Long Vực đón tôi.

- Tốt, vậy ngày mai, tôi chờ tin tức tốt của sư phụ. Sư phụ, ngài phải nhớ kỹ, ở nơi đó, chỉ cần ngài không từ bỏ tín niệm, bất luận là gặp bao nhiêu khó khăn, cũng có khả năng tiến lên.

Biệt thự Long Vực im ắng, thời điểm này vượt qua hai mươi ba giờ đêm, hít thở không khí tươi mát quanh biệt thự, Tề Nhạc quay về biệt thự. Hắn không muốn quấy rầy người khác, nhẹ chân nhẹ tay đi về phòng mình.

*****

Vừa mới mở cửa, hắn ngửi được hương khí quen thuộc, trong phòng không có mở đèn, nhưng hắn nhìn thấy hào quang nhàn nhạt, Hải Như Nguyệt vẫn làm hắn cảm thấy khí phách và long uy nhàn nhạt áp bách tới. Nàng mặc áo ngủ rộng thùng thình, khoanh chân ngồi lên giường, tóc dài rối tung sau lưng, trong yên tĩnh nhiều hơn vài phần ôn nhu. Tuy áo ngủ rộng thùng thình, nhưng không cách nào che dấu dáng người này, bộ ngực cao ngất nhô lên, nhìn rất hấp dẫn.

Tề Nhạc cẩn thận nuốt nước bọt, sức tưởng tượng lại xuất hiện, thầm nghĩ trong lòng, nếu Như Nguyệt không phải tính tình quá kém, tuyệt đối là vưu vật ah!

- Anh còn trở về sao? Anh cho rằng chỗ của tôi là cái gì? Khách sạn?

Đột nhiên Hải Như Nguyệt mở hai mắt ra, hai mắt như sao trời nhìn qua Tề Nhạc.

Tề Nhạc có chút xấu hổ tại trước mặt nàng ngồi xuống,

- Như Nguyệt, thực xin lỗi, tôi không biết cô gọi điện thoại là do Cơ Đức đến tìm. Kỳ thật tôi đã trở về, lúc Cơ Đức ra cửa là gặp tôi rồi, tôi đi cùng anh ta.

Hải Như Nguyệt nhíu mày, nói:

- Tề Nhạc, không nên quá mức thân cận với quốc gia, anh phải hiểu được, thủ hộ phương đông chính là trách nhiệm của chúng ta. Công tác hôm nay thuận lợi chứ?

Nói đến câu sau cùng, Tề Nhạc nhìn thấy trong mắt của nàng có ý cười, tức giận nói:

- Không phải cô muốn thấy tôi bị chê cười sao? Nói tới công tác, tôi có chuyện thương lượng với cô.

Hải Như Nguyệt lạnh nhạt nói:

- Như thế nào? Hối hận? Mới một ngày đã lui bước sao?

Tề Nhạc hừ một tiếng, nói:

- Tôi giống người lùi bước sao, bất quá, nhưng tôi muốn xin nghỉ phép, tôi phải đi ra ngoài thời gian ngắn, ước chừng một tháng a. Sau khi trở về tôi sẽ công tác lại.

Hải Như Nguyệt có chút kinh ngạc nói:

- Anh muốn đi ra ngoài? Đi nơi nào?

Tề Nhạc nói:

- Hôm nay tôi gặp cha của Cơ Đức, với năng lực của cô, chắc hẳn không cần tôi nói cũng biết cha anh ta và Minh Minh là người nào. Bởi vì lần trước chúng ta trợ giúp Viêm Hoàng Hồn, Cơ thượng tướng cho tôi một yêu cầu. Tôi yêu cầu ông ta cho tôi được tham gia huân luyện theo cách bộ đội đặc thù, cô cảm thấy thế nào?

Giống như Hải Như Nguyệt nhìn Tề Nhạc như một con quái vật.

- Tôi không nghe lầm chứ, Kỳ Lân côn đồ của chúng ta đổi tính khi nào thế, cũng biết tiến thủ nha?

Tề Nhạc đỏ mặt lên, nói:

- Như thế nào? Chẳng lẽ tiến thủ không dược sao. Không phải cô đã nói, tiềm lực của Kỳ Lân cần phải rèn luyện mới bộc phát sao? Đây là cơ hội tốt, tôi cũng là một phần tử trong Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, chẳng lẽ cô cho rằng tôi muốn kéo chân các người sao? Còn hơn một tháng nữa là tới hội giao lưu rồi, mặc dù tôi biết thời gian này không có bao nhiêu tiến bộ cả, nhưng tôi vẫn muốn thử xem, xem có thể trở nên mạnh hơn không.

Hải Như Nguyệt trầm mặc, nhưng ánh mắt của nàng vẫn nhìn chằm chằm vào Tề Nhạc.

Tề Nhạc bị nàng nhìn cảm thấy mất tự nhiên.

- Như thế nào đây? Tôi trưng cầu ý kiến của cô. Cho dù cô không đồng ý cũng nên lên tiếng chứ.

Đột nhiên Hải Như Nguyệt cười lên, hơn nữa mỉm cười rất ôn hòa, loại nụ cười này Tề Nhạc mới thấy lần đầu tiên trên mặt của nàng, nhưng dù nói thế nào, Hải Như Nguyệt đúng là nữ nhân đẹp nhất mà hắn nhìn thấy, nụ cười này của mình, giống như tuyết tan gặp nắng xuân a, trong lúc nhất thời nhìn qua Tề Nhạc có chút ngốc trệ.

- Đồng ý, tôi đương nhiên đồng ý. Anh có suy nghĩ này đã chứng minh anh trưởng thành rồi. Vì sao tôi không đồng ý chứ? Nếu như anh nghĩ thế thì cứ làm đi, tôi nghĩ, có lẽ anh sẽ sớm ngài trở thành Kỳ Lân chính thức, trở thành vương của cầm tinh.

Tề Nhạc nghe nàng nói, trong lòng có chút buông lỏng, dù sao Hải Như Nguyệt cũng không phải người không hiểu lý lẽ, trong lòng hắn cũng có thể cảm giác được, nữ nhân trước mặt chỉ cường hoành mặt ngoài thôi, kỳ thật cũng có loại quan tâm đặc thù với mình, hoặc là nói là kỳ vọng tha thiết.

- Tôi không biết có được như suy nghĩ hay không, nhưng ít ra trước mắt là như thế này. Tôi cho tới bây giờ chưa từng nghĩ sẽ làm liên lụy tới ai.

Tề Nhạc khoanh chân ngồi xuống, bày ra bộ dáng tu luyện.

Hải Như Nguyệt mỉm cười, nói:

- Tôi tin tưởng anh sẽ làm được. Tuy Kỳ Lân cho tới bây giờ cũng không phải phụ trách chiến đấu trong Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, nhưng mà, Kỳ Lân thời kỳ viễn cổ lại không phải như thế, thân là người thừa kế huyết mạch của Kỳ Lân, tôi tin tưởng, Kỳ Lân nhất định có rất nhiều huyền bí. Không phải anh muốn báo thù vì tôi vũ nhục lúc đầu sao? Tốt, vậy anh phải mau chóng cường đại lên, tôi sẽ chờ tới ngài đó. Chỉ cần anh có thể đánh bại tôi, tôi mặc cho anh xử trí.

Tề Nhạc vừa nhắm mắt lại đã mở ra.

- Mặc tôi xử trí? Vậy chẳng phải nói, tôi muốn làm chuyện đó với cô cũng có thể?

Vừa nói, bản sắc côn đồ của hắn lại hiện ra, nụ cười trên mặt biến thành nụ cười dâm đãng. Ánh mắt không chút che dấu nhìn qua bộ ngực của Hải Như Nguyệt.

- Không thể không khen thưởng cho anh được, tốt! Chờ anh có bản lĩnh đánh bại tôi, tùy anh, theo tôi biết người nào khi biết thân phận mình là Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, sẽ không nghĩ tới chuyện lập gia đình, nếu như anh thật sự đánh bại tôi, thì chứng minh anh có năng lực lãnh đạo Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Đến lúc đó, trách nhiệm trên người tôi nhẹ hơn, tùy anh vậy. Tề Nhạc, tôi thừa nhận có xem thường anh, nếu có một ngày, anh thật sự có thể khiến tôi lau mắt mà nhìn, không có gì là không thể nào.

Tề Nhạc ngơ ngác nhìn nàng, hắn vốn chỉ muốn khiêu khích Hải Như Nguyệt mà thôi, nhưng không nghĩ tới nữ nhân kiên cường trước mặt lại đáp ứng, ánh mắt hắn nhìn qua Hải Như Nguyệt cũng biến đổi, nụ cười dâm đãng biến mất, trong mắt của hắn, có vẻ tôn kính hiện ra. Trong tích tắc này, đột nhiên hắn hiểu những chuyện Hải Như Nguyệt làm trước kia. Nàng khinh thường mình, còn đánh mình, mỗi một chuyện nàng đều có mục đích, mục đích của nàng, chính là dùng các phương pháp khác nhau kích phát ý chí chiến đấy của mình, làm cho mình có thể tự giác tu luyện, trở nên càng cường đại hơn, ngay cả bây giờ cũng dùng tới sắc dụ, đã nói nàng vì Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, cũng có thể nói là vì mình.

- Như Nguyệt, cám ơn.

Tề Nhạc cúi đầu xuống, đột nhiên hắn không dám đối mặt với ánh mắt thanh tịnh của Hải Như Nguyệt.

Hải Như Nguyệt lặng đi, hai mắt nhắm lại, nói:

- Cảm ơn thì không cần, hy vọng sau khi anh đi quay trở về sẽ mạnh hơn. Tôi sẽ bảo Từ Đông đi cùng với anh.

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Không cần, nếu là tôi luyện, cô bảo tôi mang theo bảo tiêu làm gì? Yên tâm đi, Cơ thượng tướng sẽ không để tôi xuất hiện nguy hiểm. Sáng sớm ngày mai tôi sẽ đi, đoán chừng khi tôi qua về, bọn người Minh Minh đã quay về rồi.

Thăng Long Quyết dưới ý niệm của Hải Như Nguyệt thao túng vận chuyển như thường ngày, khí tức Kỳ Lân lại kết hợp với vân lực của nàng, phụ trợ Thăng Long Quyết tu luyện, lúc này đây, đột nhiên Hải Như Nguyệt phát hiện long lực dung hợp với khí tức Kỳ Lân rất hoàn mỹ, tốc độ vân lực vận chuyển không cần mình khống chế cũng nhanh hơn trước rất nhiều.

Khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, nếu như nói nụ cười này có một hàm nghĩa, như vậy, nó gọi là vui mừng.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-360)