Vay nóng Tinvay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 046

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 046: Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần tiến hóa
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Lazada


Sáng sớm hôm sau, Hải Như Nguyệt đưa mắt nhìn qua, Tề Nhạc đi, ngồi xe Cơ Đức rời đi. Thậm chí Hải Như Nguyệt không có hỏi Tề Nhạc muốn đi đặc huấn ở chỗ nào. Không biết vì cái gì, nàng cảm giác mình tín nhiệm Tề Nhạc lần đầu tiên. Nàng lại có cảm giác đặc thù, Tề Nhạc không còn là Tề Nhạc trước kia, hắn biến đổi, hơn nữa là biến thành hy vọng nàng muốn nhìn thấy nhất...

Tây Tạng, Thánh Phật Tự.

Kim quang nhàn nhạt nhanh chóng vận chuyển quanh thân thể Quản Bình, khí tức tường hòa không ngừng vận chuyển trên người của hắn, hắn xuất thân nghiên cứu gien có thể cảm giác được thân thể của mình biến hóa, biến hóa trong vi diệu, cho dù thần kinh của hắn nhạy cảm cũng cảm nhận được.

Lực lượng này trở nên mạnh mẽ hơn, tóc đen trên đầu của hắn biến thành màu vàng, có lẽ nhân viên nghiên cứu yếu ớt biến thành cường đại không tưởng tượng nổi, giống như nhìn thấy nơi sâu nhất trong nội tâm của mình, có một cổ lực lượng không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung được.

Hào quang màu ngà sửa chậm rãi thu liễm, trong điện chỉ còn lại quang ảnh màu vàng, Trát Cách Lỗ đại sư chậm rãi mở hai mắt ra, trong mắt của hắn có hào quang kinh ngạc.

- Chấn động thật mạnh, tại sao lại thế này? Chẳng lẽ, hắn biến sao?

Hắn trong miệng Trát Cách Lỗ, hiển nhiên không phải Quản Bình trước mặt, ánh mắt của hắn nhìn về một phương hướng, ánh mắt thanh tịnh như nhin xuyên thấu tất cả, nhìn thấy thứ hắn muốn nhìn.

- Đúng, anh ta biến hóa rồi, ở trên người của anh, xảy ra chuyện này tôi cũng không tưởng tượng được.

Trát Cách Lỗ mỉm cười đứng dậy, đi ra bên ngoài, lúc cánh cổng nặng nề khép lại, trong điện chỉ là kim quang chói mắt của Quản Bình, hoặc là nói, chiến sĩ cầm tinh cẩu.

- Đại sư.

Trát Cách Lỗ vừa ra khỏi đại điện, chợt nghe có âm thanh gọi mình.

- Minh Minh, có việc gì thế?

Nhìn vẻ mặt tung tăng như chim sẻ của Cơ Minh Minh chạy tới gần mình, trên mặt Trát Cách Lỗ nở nụ cười tường hòa. Tuy tuổi của hắn không lớn, thậm chí so với Tề Nhạc còn nhỏ hơn một chút, nhưng hắn có được trí nhớ cao tăng mười thế, đã sớm nhìn thấu tất cả mọi chuyện trên thế gian rồi.

- Đại sư, tin tức tốt nha. Thiên phú bản thân của chị Mạc Địch quá mạnh mẽ, nàng đã chính thức hoàn thành thứ tư vân, bây giờ bắt đầu tu luyện vân thứ năm. Chuyện này thật sự quá tốt. Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta lại có thêm một chiến sĩ cường địa. Đoán chừng không qua bao lâu nữa, nàng có thể đuổi theo Từ Đông rồi.

Trát Cách Lỗ mỉm cười, nói:

- Thiên phú của Mạc Địch đúng là rất tốt, hơn nữa, nàng lại là thiên tiên giác tỉnh giả, bởi vì cố gắng tu luyện từ đầu, cho nên huyết mạch của thỏ đã sớm dung nhập vào người của nàng, có đương phương pháp tu luyện Thăng Vân Quyết chính xác, tiến bộ tự nhiên là cực nhanh, nhưng cô cũng không nên lạc quan mù quáng, thành tựu của nàng hiện giờ, có thể nói là tích lũy nhiều năm qua mà thôi, cũng không phải thành quả tương lai. Đến vân thứ năm, tốc độ tu luyện của nàng sẽ giảm bớt, muốn vượt qua hổ cũng không dễ dàng. Nhưng mà, nàng hiện tại, thực lực đã hơn cô rồi, thực lực chỉnh thể Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần tăng lên không nhỏ.

Minh Minh cười hì hì, nói:

- Đúng vậy a! Dù sao đến vân thứ năm, thực lực chị Mạc Địch rất khả quan rồi. Ngài không biết chân của nàng lợi hại bao nhiêu đâu, tôi vốn có thể ngăn cản trong chốc lát, hiện tại đã không phải đối thủ của nàng rồi.

Trát Cách Lỗ nói:

- Cô không cần xem nhẹ mình, tuổi cô còn nhỏ, chỉ cần cô tiếp tục cố gắng tu luyện, không qua nửa năm, có thể đạt tới vân thứ tư. Ah, đúng, dê và chuột tu luyện thế nào rồi?

Nghe được Trát Cách Lỗ nhấc tới Yến Tiểu Ất cùng Điền Thử, Minh Minh thở dài nói:

- Hai gia hỏa kia, Điền Thử khá tốt, tuy tốc độ tu luyện của anh ta không nhanh, nhưng rất cố gắng. Nhưng tên Yến Tiểu Ất kia, tâm tư căn bản không đặt vào việc tu luyện, Điền Thử đã đạt tới cảnh giới sơ vân, nhưng Yến Tiểu Ất còn kém một chút. Đoán chừng chờ chúng ta rời khỏi đây có thể đạt tới sơ vân là không tệ rồi.

Trát Cách Lỗ mỉm cười, nói:

- Cô không nên yêu cầu quá cao, dù sao đều là người trẻ tuổi, tâm tính khó tránh khỏi có chút xúc động. Tôi nghĩ, sau này dê sẽ nhận ra vấn đề của mình. Huống chi, lần này các người được đám thủ hộ giả phương đông mời tham gia giao lưu cũng chưa hẳn là chuyện xấu, cũng không cần lực lượng của dê cùng chuột. Tôi cũng có tin tức tốt.

- Quản Bình là chiến sĩ cầm tinh cẩu, anh ta không tới không được nửa tháng, làm tôi hưng phấn nhất là, anh ta chính là chí tôn trong loài cẩu - Sư Ngao, lực lượng bản thân còn mạnh hơn các chiến sĩ cẩu các đời trước rất nhiều. Hơn nữa, anh ta là thiên tiên giác tỉnh giả, nếu như tôi đoán không sai, chờ các người rời đi, anh cũng có được thực lực bốn vân, sẽ không yếu hơn Mạc Địch. Có long, hổ, thỏ, chó, gà, ứng phó hội giao lưu chắc không thành vấn đề gì.

Minh Minh cười nói:

- Vậy thì tốt rồi! Bọn họ mạnh hơn tôi mới cảm thấy vui vẻ. Đại sư, chúng ta đi nhìn một chút. Yến Tiểu Ất có mấy phần e ngại với ngài, có ngài giám sát, anh ta sẽ tu luyện chăm chỉ hơn một chút.

Trát Cách Lỗ than nhẹ một tiếng, nói:

- Minh Minh, mấy ngày qua tôi có dự cảm. Dự cảm kia cũng không khá lắm. Trong tương lai không xa, chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần sẽ gặp phiền toái cực lớn. Mà phiền toái này, là do hai người sinh ra.

Minh Minh ngẩn người, nàng có chút không rõ tại sao Trát Cách Lỗ lại nói với nàng những lời này.

- Mà một trong hai người này có cô trong đó. Tuy tôi không rõ đó là chuyện gì, nhưng tôi hy vọng cô ổn định tâm thần của mình, an tâm thân tự an, thân an tâm tự rộng, thân cùng tâm có rộng, chuyện gì cũng tương cam.

Toàn thân Minh Minh hơi chấn động, nói:

- Đại sư, ngài nói, tôi sẽ mang tới phiền toái cho mọi người sao? Tôi...

Trát Cách Lỗ giơ tay lên, nói:

- Minh Minh, cô không cần gì cảm giác này mà phức tạp, cô chỉ cần nhớ rõ trách nhiệm Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, có thể. Tất cả đều có thiên ý. Tuy phiền toái trong tương lai cực lớn. Nhưng mà, các người là thế hệ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần ứng thiên mệnh sinh ra, từ khi long, hổ, cẩu ba người này có biến hóa đặc thù, cộng thêm Tứ Tường Vân Kỳ Lân xuất hiện, có thể nhìn ra các người đã mạnh hơn Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần các đời nhiều.

Nghe được năm chữ Tứ Tường Vân Kỳ Lân, trước mặt Minh Minh xuất hiện thân ảnh của Tề Nhạc, mình đã rời đi một thời gian ngắn, từ chỗ của anh trai biết được một ít tình huống của Tề Nhạc, trong nội tâm có chút bất mãn nhỏ, Tề Nhạc thằng này, mình vừa đi không lâu, ngay cả điện thoại cũng không gọi. Hừ, trong nội tâm không có tôi mà, trở về sẽ cho anh đẹp mặt. Khuôn mặt hơi đỏ lên, nghĩ đến Tề Nhạc, nàng lại nghĩ tới cảnh trong hồ sen đêm đó.

- Minh Minh, không phải cô muốn xem chuột và dê sao? Chúng ta đi thôi.

Âm thanh Trát Cách Lỗ chen ngang suy nghĩ của Minh Minh, hai người đi tới một hướng của Thánh Phật Tự.

Còn chưa đi đến đã nghe âm thanh Yến Tiểu Ất cùng Điền Thử từ nơi tu luyện truyền ra, bọn họ nghe âm thanh hai người này.

*****

Hô hấp của Điền Thử hơi dồn dập.

- Anh là con dê chết tiệt, đừng ép tôi có được không?

Âm thanh dâm đãng xủa Yến Tiểu Ất vang lên.

- Toi bức anh làm gì? Trong điện thoại của anh toàn là ảnh chụp chị họ của tôi, nói, có phải anh chụp lén không. Tôi đã cảm giác được nha, ánh mắt anh nhìn chị tôi không đúng, không nghĩ tới dáng người anh không lớn, sắc đảm lại không nhỏ, ngay cả chị tôi mà cũng dám đánh chủ ý.

- Ta kháo, anh là gia hỏa dâm đãng. Tôi nhỏ ở đâu, có bản lĩnh, so xem ai to hơn.

Yến Tiểu Ất khinh thường nói:

- So cái gì mà so, nếu như anh anh tuấn tiêu sái như tôi, có lẽ còn có cơ hội, hiện tại nha, tôi thấy thôi là bỏ đi. So dáng người, còn có tướng mạo, lại nhỏ tuổi, huynh đệ ah! Tôi khuyên anh một câu, bỏ đi.

- Bỏ cái đầu anh, chuyện của tôi không nên quản. Lão đại đã từng nói qua, không sợ bé mà hữu lực, chỉ sợ dài nhỏ mà mềm yếu, xem xét anh là đồ dài nhỏ. Trách không được bạn gái cố định cũng không có, thì ra là kế thừa truyền thống trước sau như một của loài dê.

Yến Tiểu Ất cả giận nói:

- Nói láo, tôi là nam nhân trong nam nhân, chưa từng có nữ nhân nào khiến tôi thỏa mãn cả. Mà anh nói truyền thống trước sau như một là gì?

Điền Thử cười hắc hắc, nói:

- Không phải là bệnh liêt dương sao?

- Điền -- Bá -- Quang --, tôi muốn giết người.

Nghe tiếng gầm gừ của Yến Tiểu Ất, Trát Cách Lỗ không hiểu nên nhìn qua Minh Minh hỏi:

- Bệnh liêt dương là cái gì? Là đuôi dê sao? Tại sao Tiểu Ất lại tức giận như thế?

Minh Minh khẽ gắt một tiếng.

- Đại sư, chúng ta nên đi thôi, hai gia hỏa này, không nói được câu nào hữu ích.

Trát Cách Lỗ mỉm cười, nói:

- Bọn họ còn trẻ, về sau sẽ tốt lên, tôi nhìn ra, bọn họ đều giống như Tề Nhạc, có chân tình. Nhưng mà, vừa rồi Yến Tiểu Ất nói Điền Thử ưa thích Mạc Địch, chuyện này là thật sao?

Minh Minh nói:

- Hẳn là thế, tôi vẫn nghe nói anh ta ưa thích chị Mạc Địch. Ah, đại sư, tôi muốn hỏi ngài, Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần có thể thông hôn không?

Nói đến đây, nàng lại nghĩ tới Tề Nhạc, khuôn mặt hơi hồng lên.

Trát Cách Lỗ mỉm cười, nói:

- Có cái gì không thể. Nhưng mà, có một điểm có lẽ các người nên biết. Bởi vì các ngươi kế thừa huyết mạch cầm tinh, bởi vậy, thân thể của các người sẽ chịu ảnh hưởng từ đặc tính của cầm tinh. Cũng chính là năng lực mà các người vẫn hay nói với nhau.

Đột nhiên nghe được Trát Cách Lỗ thường bảo tướng trang nghiêm nói ra hai chữ năng lực, thiếu chút nữa Minh Minh ngã từ cầu thang xuống.

- Đại sư, ngài như thế nào...

Trát Cách Lỗ mỉm cười, nói:

- Lạt ma Tây Tạng chúng ta không cấm kết hôn, sắc dục, chính là khởi điểm của sinh mạng, nếu như nhân loại không có dục vọng nguyên thủy, như vậy, nhân loại làm sao truyền thừa huyết mạch xuống đây? Cô không cần cảm thấy xấu hổ. Ở phương diện này mà nói, phiền toái lớn nhất chính là Từ Đông.

Minh Minh có chút tò mò nói:

- Tại sao là anh ta?

Âm thanh Trát Cách Lỗ đè thấp rất nhiều, nói vài lời vào tai Minh Minh.

Nghe hắn nói, Minh Minh che miệng nhỏ nhắn của mình, sau nửa ngày mới hoảng sợ nói:

- Trời ơi, không biết được nha. Tôi, ta, ha ha ha ha, chết cười, Từ Đông nha... , chết cười mất, nếu việc này cho Tề Nhạc biết rõ, không biết sẽ cười thành cái dạng gì?

Minh Minh cười toàn thân rung động lắc lư, một tay ôm bụng, hiển nhiên lời của Trát Cách Lỗ có lực kích thích rất mạnh.

Trát Cách Lỗ có chút lúng túng nói:

- Chuyện này tôi từ trong trí nhớ cao tăng mấy đời biết được. Nhưng mà, chuyện này không ảnh hưởng cái gì. Về phần những người khác, có lẽ không có gì phiền toái ở phương diện này.

Minh Minh vừa cười vừa nghĩ, nếu Từ Đông đã như vậy, vậy Yến Tiểu Ất có thật sự bị bệnh liệt dương như lời Điền Thử nói hay không?

Lúc này, âm thanh của Điền Thử lại vang lên.

- Ha ha, anh đúng là quá yếu, thế nào, không cố gắng tu luyện, hiện tại ngay cả tôi cũng đánh không lại. Còn muốn thiến tôi, tôi trước tiên sẽ giải phẩu ngoại khoa cho anh trước, phải biết rằng, năng lực loài chuột am hiểu nhất chính là tay, tay của tôi là xảo thủ đệ nhất thiên hạ trong tương lai, công phu quyền chưởng của tôi là nhất tuyệt, vậy thì tôi thay đổi giới tính giúp anh nhé. Oa ha ha.

- Điền Thử, ta kháo, anh có muốn theo đuổi chị tôi không, mau buông tôi ra, tôi, tôi sai rồi không được sao? Ah! Không muốn ah! Tôi giúp anh theo đuổi chị tôi là được mà.

- Chuyện này còn không kém lắm, ai, ở chỗ này cái gì cũng tốt, nhưng lại không ăn thịt, hừ hừ, sau khi trở lại Kinh Thành, chuyện đầu tiên tôi làm sẽ là ăn một bữa thịt dê nướng thât ngon.

- Anh... Không cho phép ăn thịt dê... , anh không biết tôi là dê sao?

- Có bản lĩnh, anh ăn thịt chuột đi! Tôi không sao cả.

Từ âm thanh của Điền Thử có thể nghe được hắn đã làm Yến Tiểu Ất biến thành một con lợn chết không thể phản kháng rồi.

Nghe được bọn họ nói chuyện với nhau, Minh Minh cùng Trát Cách Lỗ đều cười, hai người nhìn qua bầu trời xanh biếc, lại nghĩ tới một người, chính là người khắc sâu vào trí nhớ của bọn họ, vương của cầm tinh, Tề Nhạc.

Mười lăm ngày, thời gian nửa tháng cứ vậy mà trôi qua, Tề Nhạc cảm giác mình đã chết nhiều lần rồi, xương cốt toàn thân không có nơi nào không đau, cơ bắp như không còn nước, nặng nề tới mức không chịu đựng được.

Bờ môi đã sớm khô nứt ra, nhưng mà, chung quanh không có nước, chỉ có cát. Tuy hiện giờ là cuối tháng mười một, nhưng ánh nắng mặt trời trong sa mạc quá mức nóng bức, không ngừng mang đi mồ hôi trong lỗ chân lông của hắn. Làn da từ màu cổ đồng biến thành màu nâu, trên mặt ngoài của làn da có màu bạc li ti, đó chính là muối do mồ hôi bốc hơi còn sót lại.

Ghé vào trên cát, cảm giác tánh mạng như cách mình thật xa, Tề Nhạc hồi tưởng lại cảnh cách đây nửa tháng.

Kỳ thật, đến bây giờ mới thôi, hắn hoàn toàn không biết căn cứ quân sự này là cái gì, hắn chỉ nhớ rõ, ngày đầu tiên hắn đi tới đây, mà bắt đầu gọi là huấn luyện, cái này gọi là huấn luyện sao? Cơ bắp trên mặt Tề Nhạc hơi động, chỉ khi tự mình tới đây, hắn mới hiểu được hai chữ địa ngục trong lời Cơ Đức nói.

Thời điểm vừa tới, huấn luyện của hắn rất đơn giản, cũng giống như những người khác, mang phụ trọng một trăm ký đi việt dã trong sa mạc. Đây là một trăm ký nha! Không phải một trăm cân, cũng không phải mười cân. Đây là khối lượng hắn mang nặng nhất trong đời tới bây giờ. Từ khi vừa bắt đầu, hắn cho rằng huấn luyện viên cao to và đen như cột điện nói sai. Nhưng mà, thời điểm nhìn thấy những tinh anh nơi đây mang theo những cái bao đi việt dã, hắn mới hiểu được, đây là sự thật.

Một trăm ký, dùng lưc lượng Tề Nhạc khẳng định không mang nói, bởi vậy, hắn mượn phong vân lực trợ giúp. Dưới trợ giúp của phong vân lực, ngày đầu tiên, hắn còn cảm thấy nhẹ nhom, nhưng cũng chỉ là thời gian ngắn mà thôi, phong vân lực của hắn chưa đạt tới sơ vân, năng lượng có hạn, khi đi được ba câu số, vân lực cũng bị khối lượng và trọng lực nghiền ép tới cạn sạch.

*****

Khi qua cây số thứ tư, Tề Nhạc cảm nhận được huấn luyện này là địa ngục. Chạy bộ trong sa mạc này, bởi vì hạt cát mềm mại không dễ mượn lực, cho nên đây là chuyện phi thường khó khăn, lúc này trên người lại mang theo khối lượng một trăm ký, chân như bị cát hút xuống dưới, rút ra cũng hao phí sức lực khổng lồ. Cho nên, thời điểm qua cây số thứ tư, Tề Nhạc té ngã không đứng lên được. Vào khi đó, hắn chỉ có một biện pháp, chính là khôi phục phong vân lực của mình, lại dùng phong vân lực trợ giúp.

Thời gian hắn khôi phục ước chừng nửa canh giờ, lúc này đây, có lẽ vì hoàn cảnh trong sa mạc quá ác liệt, phong vân lực chỉ có thể trợ giúp hắn tiến lên hai cây số nữa, lại té ngã lần nữa.

Chạy việt dã suốt mười cây só, Tề Nhạc tổng cộng dừng lại sáu lần, mỗi một lần đều đi ngắn hơn lần đầu tiên. Vào thời điểm đạt tới giới hạn, sau ba giờ. Hắn hoàn toàn thoát lực, thủy vân lực ở trong sa mạc hoàn toàn bị áp chế xuống mức yếu nhất. Thân thể của hắn đã ở bên bờ sụp đổ. Nhưng mà, bất luận Giải Trĩ hay Thâm Hải Minh Xà đều bảo trì trầm mặc. Sau đó Tề Nhạc hỏi tại sao nhìn hắn chịu tội, Giải Trĩ trả lời là Tề Nhạc đã lựa chọn huấn luyện gian khổ, sao hắn phát hư được chứ? Thâm Hải Minh Xà trả lời tuyệt hơn, hắn nói, sa mạc là địa phương Thâm Hải Minh Xà sợ hãi nhất, trốn còn không kịp, ngu sao chạy ra hỗ trợ.

Ngày đầu tiên Tề Nhạc là người đi cuôi cùng nhất, nhưng mà, không có người nào thương cảm cho hắn, bởi vì là người cuối cùng, hắn bị trừng phạt thẳng tay, trước khi chịu phạt, hắn uống đủ nước, ăn cơm no, sau đó nghỉ ngơi một giờ. Bắt đầu trừng phạt, trừng phạt rất đơn giản. Chiến đấu tự do. Không phải một đấu một, mà là một đấu một đám.

Tề Nhạc còn nhớ rõ, thời điểm hắn hỏi quyết đấu thế nào. Huấn luyện viên trả lời như lúc hắn trả lời Yến Tiểu Ất ngày đó, hoặc là một đám đánh ngươi, hoặc là ngươi đánh một đám, ngươi có thể chọn.

Tề Nhạc hô to không công bình, nhưng huấn luyện viên chỉ nói một câu khiến hắn nghẹn lại, người khác về sớm hơn ngươi vài tiếng đồng hồ, đã hoàn thành huấn luyện vật lộn. Về sau, Tề Nhạc đối mặt với hai mươi ba tinh anh đặc chủng. Bộ đội đặc chủng học vật lộn là cái gì? Rất đơn giản, một kích tất sát.

Tề Nhạc không có sử dụng Kỳ Lân Xích cùng Kỳ Lân Ẩn, hắn cắn răng đứng trước mặt hai mươi ba người. Hắn bằng vào lôi vân lực cùng hỏa vân lực. Hắn nhờ hai chủng lực lượng này đánh bay bảy người, bởi vì thân thể không chịu nổi nên bị hôn mê, hắn không rõ mình ngày đó bị đánh thành cái dạng gì, cảm giác, mình là một cái bao cát cho người ta đánh.

Huấn luyện viên cho rằng hắn là dị năng giả nên hơi chiếu cố đặc thù, cho hắn nghỉ ngơi một ngày, nhưng sáng sớm hôm sau, ngày trước còn bị đánh hôn mê, nhưng vẫn đứng lên bắt đầu huấn luyện tiếp. Tuy mặt mũi bầm dập, nhưng hắn vẫn kiên trì như trước. Trên thực tế, biểu chiều ngày đầu tiên Tề Nhạc không có tham gia huấn luyện, bởi vì thân thể đã không cho phép. Nhưng ngày hôm sau hắn vẫn đứng lên, làm cho đám bộ đội đặc chuẩn rất kính nể. Thực lực tuy là thứ khiến những tinh anh này tán thành nhất, nhưng không thể phủ nhận, ý chí cũng như thế.

Vì vậy, sau huấn luyện ngày đầu tiên, Tề Nhạc vào ngày thứ hai mới biết, mang phụ trọng một trăm ký đi việt dã trong sa mạc mười cây số chỉ là bài huấn luyện thể dục mà thôi. Ngày hôm sau, hắn về sớm hơn ngày thứ hai hai tiếng, làm cho huấn luyện viên trợn mắt há hốc mồm. Tuy hắn vẫn là người cuối cùng, nhưng mà, tốc độ của hắn khiến người ta kinh ngạc.

Huấn luyện viên làm sao biết được, bởi vì ngày hôm qua ăn trắc trở, Tề Nhạc đã mượn việc đó đột phá phong vân lực, hỏa vân lực lên cảnh giới sơ vân, rốt cuộc hắn đã biến thành Kỳ Lân cảnh sơ vân chân chính. Cùng lúc đó, có chín khỏa Lam Hải Lôi Châu, thủy vân lực và lôi vân lực của hắn đạt tới cảnh giới hai vân, thực lực tăng vọt về chất. Cũng chính vì như thế, mới hoàn toàn bỏ đi ý niệm buông tha trong đầu của Tề Nhạc.

Bởi vì là về cuối cùng, cho nên, cũng tiến hành solo đặc thù như ngày hôm qua, chỉ có điều, Tề Nhạc hiện giờ không có ngã xuống, ngã xuống chính là hai mươi ba tên. Lôi vân lực đạt tới hai vân, đã đủ cho Tề Nhạc phát huy thực lực vượt xa ngày đầu tiên. Cộng thêm thủy vân lực đột phá lên hai vân, khiến thể lực tiêu hao trong so với ngày đầu tiên giảm đi rất nhiều.

Huấn luyện viên nhìn thấy hai mươi ba bộ đội đặc chủng bị đánh cháy đen, cũng cảm thán kẻ trước mặt đúng là quái vật. Đương nhiên, quái vật hắn đã nhìn thấy nhiều, Tề Nhạc vào ngày hôm đó, bắt đầu tham gia toàn bộ huấn luyện.

Nếu như nói huấn luyện địa ngục ở căn cứ quân sự Takla Makan có đặc điểm gì, chính là toàn bộ huấn luyện đều tiến hành trong sa mạc. Huấn luyện buổi chiều rất đơn giản, chỉ có một, chính là giết chết hai mươi bốn con Hỏa Hồ mà căn cứ thả vào sa mạc. Mỗi người phải giết chết một con mới được tính là hoàn thành nhiệm vụ. Vừa tiếp thụ nhiệm vụ này, Tề Nhạc cảm thấy không có chút khó khăn.

Nhưng mà, trước khi bắt đầu nhiệm vụ, huấn luyện viên treo dụng cụ dò xét năng lượng trên người của hắn, cũng nói cho hắn biết, không cho phép sử dụng bất cứ năng lượng gì. Nếu không, một khi dụng cụ dò xét phát hiện, như vậy, chờ đợi hắn chính là hình thức trừng phạt đặc biệt.

Bắt hồ ly có dễ không? Chỉ sợ còn khó hơn bắt một con gấu. Dù sao, chỉ cần thực lực của ngươi vượt qua gấu, bắt lấy nó cũng không khó khăn, nhưng hồ ly lại chính là động vật giảo hoạt nhất, muốn bắt được nó, phải thông minh hơn so với nó. Dưới tình huống không có bất cứ trợ giúp nào, hắn lại không được sử dụng năng lực Kỳ Lân, Tề Nhạc đi lại sáu tiếng đồng hồ trong sa mạc, mặt trời như thiêu đốt. Thủy vân lực cũng cần phân tử nước để duy trì, nước trong sa mạc không nghi ngờ là mỏng manh nhất. Nhưng mà, ngày đó hoàn thành nhiệm vụ, cũng chỉ có hai người mà thôi.

Huấn luyện mỗi ngày không giống nhau, nhưng phụ tải với thân thể cực lớn, nhất là Tề Nhạc bị cấm chỉ sử dụng năng lực Kỳ Lân, huấn luyện vật lộn với hắn mà nói là cực hình. Tuy các người khác không có ý định trả thù, nhưng toàn thân đã từng bị điện giật cháy đen, thân thể tê liệt vài giờ, thậm chí ngay cả đại tiểu tiện cũng không thể khống chế, ngẫu nhiên mạnh tay một chút cũng là bình thường. Sau huấn luyện một tuần, toàn thân của Tề Nhạc, không có miếng da nào lành lặng.

Trên địa cầu, có người da trắng, người da vàng, người da đen, ba màu da này thường thấy nhất, có lẽ cũng có một ít đặc thù. Nhưng mà, không có người màu da tím. Mà Tề Nhạc, lại là người khơi dòng cho màu da này. Phương pháp binh thành da tím rất đơn giản, chính là toàn thân của ngươi bị đánh tím xanh, sau khi sưng lên mấy lần thì da ngươi biến thành màu tím rồi.

Tính cách quật cường của Tề Nhạc dần dần hiển lộ ra, không ngừng huấn luyện, hắn phát hiện, vật lộn với bất cứ người nào trong đám tinh anh này là việc nghiêm trọng thế nào, mặc dù thân thể của hắn bị thương, nhưng xương cốt lại không bẻ gẫy.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-360)