← Ch.059 | Ch.061 → |
Tề Nhạc ẩn dấu nói:
- Như thế nào, chưa thấy qua người đẹp trai sao? Hải Như Nguyệt tiểu thư, tôi không ngại cung cấp phục vụ đặc biệt cho cô đâu.
Hải Như Nguyệt đỏ mặt lên.
- Đi chết đi. Hiện tại xem như giống người rồi. Được rồi, chúng ta đi thôi, sửa sang tóc của anh lại đi, nó rối bời.
Tề Nhạc vẫy vẫy đầu, kỳ thật tóc của hắn rất tốt, tuy đã dài chạm vai, nhưng tóc đen phi thường mềm mại, đơn giản hất lên, đã không còn tán loạn như trước.
- Hiện tại có thể đi rồi, không phải cô nói chín giờ có cuộc họp sao?
Hải Như Nguyệt đi tới bên người Tề Nhạc, thò tay nhấn lên bả vai của hắn một cái, cho hắn ngồi lên ghế, thân hình chuyển động, đã đi tới sau lưng của hắn, không nói hai lời, hai tay đảo qua đầu của hắn, đem tóc dài sau đầu của hắn, không biết từ chỗ nào cầm một cái lược, nhẹ nhàng chải vuốt.
Phách Vương Long bình thường tính tình nóng nảy, bây giờ trở nên phi thường ôn hòa, cảm thụ bàn tay mát lạnh của nàng đụng vào da đầu của mình, suýt nữa Tề Nhạc thoải mái rên rỉ thành tiếng, cảm giác khác thường hiện ra trong lòng, hai mắt nhắm lại, hưởng thụ cảm giác ôn nhu của Hải Như Nguyệt lúc này.
Đau xót trong đầu, Tề Nhạc từ trong hưởng thụ bừng tỉnh lại, chỉ nghe Hải Như Nguyệt nói:
- Tốt, đi thôi.
Mở to mắt, hắn nhìn thấy Hải Như Nguyệt đi ra ngoài, vội vàng đi ra ngoài theo nàng.
Lúc hai người ngồi lên xe thể thao lần nữa, Tề Nhạc rồi ở ghế phụ rực rỡ hẳn lên, cảm giác đã biến đổi. Cái gọi là người ăn mặc, phật muốn mạ vàng, Tề Nhạc mặc âu phục đã biến mình thành kẻ có tri thức cao nhất. Đương nhiên, nhưng trong bụng thành phần tri thức này lại không có chút kiến thức nào.
Hải Như Nguyệt không có chậm trễ thời gian nữa, nàng giống như không quan tâm tới Tề Nhạc, lúc lái xe tới công ty, đã không nói chuyện với Tề Nhạc nữa, cũng không có liếc hắn một cái. Tề Nhạc cũng vui vẻ vì được thanh nhàn, hắn tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, khôi phục tinh thần hao tổn lúc tu luyện.
Sau khi cảnh giới đạt tới ba vân, hắn phát hiện tốc độ tu luyện của mình giảm xuống rất nhiều, hoàn thành một đại vân chu cũng không giúp mình tăng vân lực lên bao nhiêu, Minh Minh thì ngược lại, tốc độ tu luyện còn tăng trưởng nhanh hơn trước nhiều. Cho dù không ở cùng chỗ với Tề Nhạc, trong quá trình tu luyện, khí cơ của hai người vẫn cảm nhận được đối phương, Minh Minh không có trợ giúp khá lớn với Tề Nhạc, nhưng khí tức Kỳ Lân của Tề Nhạc lại có tác dụng phụ trợ rất mạnh, hơn nữa trong của Minh Minh có huyết mạch Kỳ Lân, loại tăng phúc này thể hiện rất rõ ràng.
Xe vững vàng chạy vào bãi đỗ xe của tòa cao ốc Long Vực, hiện tại cũng mới tám rưỡi mà thôi, vừa vào giờ làm việc của công ty.
- Xuống xe đi.
Hải Như Nguyệt mở cửa xe, đầu tiên đi xuống. Tề Nhạc cũng xuống xe theo, tuy chỉ nghỉ ngơi mười phút trên xe, nhưng tinh thần lực của hắn khôi phục rất nhiều. Đêm qua hắn tu luyện vận dụng tinh thần lực vận chuyển vân lực, nếu không tinh thần lực cũng chẳng hao phí lớn thế này.
Hải Như Nguyệt mang theo Tề Nhạc trực tiếp đi thang máy lên phòng làm việc cao nhất của nàng. Tầng cao nhất đúng là xa xỉ, đều là văn phòng làm việc lãnh đạo tối cao của tập đoàn Long Vực, là tổng giám đốc, văn phòng của Hải Như Nguyệt nằm ở trong cùng nhất. Hai người đi thang máy, trước mặt đụng phải một người.
- Như Nguyệt, sớm nhỉ.
Đó là một nam nhân, nhìn bộ dáng chừng ba mươi tuổi, một thân âu phục màu xám, mái tóc dài cùng loại với Tề Nhạc, thân cao mét tám, gương mặt anh tuấn trắng trẻo, bất luận từ góc độ nào cũng thấy được hắn cực kỳ đẹp trai. Ánh mắt của hắn có vài phần mệt mỏi, giống như còn chưa tỉnh ngủ.
Nhìn thấy nam nhân này, hào quang trong mắt Hải Như Nguyệt trở nên ôn nhu, đôi mi thanh tú có chút nhíu lại, nói:
- Anh không chịu được thì nghỉ ngơi thêm đi. Không nên khổ cực như vậy, em sẽ đau lòng đấy.
Nam nhân cười ha hả, nói:
- Em đấy! Nếu em đau lòng cho anh thì nên đến sớm một chút, em không đến, chẳng phải công việc của anh nhiều hơn sao? Ah, vị này là ai? Là nhân viên công ty sao? Tại sao trước đó anh chưa gặp qua.
Ánh mắt nam nhân nhìn vào người Tề Nhạc, lộ ra bộ dáng hứng thú.
Không biết vì cái gì, Tề Nhạc nhìn thấy Hải Như Nguyệt và nam nhân trước mặt thân cận như vậy, trong nội tâm sinh ra cảm giác ê ẩm, vô ý thức tiến tới gần Hải Như Nguyệt, nói:
- Tôi là trợ lý đặc biệt của Hải tổng.
Hải Như Nguyệt nhìn Tề Nhạc, kéo dài khoảng cách với hắn ra nửa bước, giữ khoảng cách với hắn đôi chút, âm thanh lúc này khôi phục giọng điệu lặng lùng.
- Tôi giới thiệu một chút, vị này chính là Trương Thông Khiếu phó tổng giám đốc của công ty, công ty có rất nhiều chuyện do anh ta phụ trách. Sau này thời điểm tôi không có mặt, anh nghe sai khiến của anh ta. Vị này chính là Tề Nhạc, là trợ lý đặc biệt tôi mời.
Trương Thông Khiếu hiển nhiên có hứng thú thật lớn với Tề Nhạc, mỉm cười nói:
- Như Nguyệt còn phải tìm trợ lý đặc biệt nha, hoan nghênh anh gia nhập tập đoàn Long Vực. Tề tiên sinh đúng là trẻ tuổi tài cao! Sau khi anh tới công việc của tôi sẽ nhẹ một chút.
Tề Nhạc lạnh nhạt nói:
- Không dám nhận, tôi là nhân vật mới, về sau còn phải nhờ Trương phó tổng giám đốc chiếu cố nhiều hơn.
Trương Thông Khiếu nhìn Hải Như Nguyệt, giống như muốn cười, nhưng lại cưỡng ép nhịn xuống, ho khan một tiếng, nói:
- Như Nguyệt, anh đi trước, anh đến chỗ Phượng Nhã bàn công việc với Tiểu Lam. Thời điểm diễn ra cuộc họp em trực tiếp đi tới phòng hợp lớn, anh đã an bài tốt.
Nhìn qua cửa thang máy khép lại, Tề Nhạc nghi ngờ nói:
- Như Nguyệt, nam nhân này này rất giỏi sao?
Hải Như Nguyệt nói:
- Cái gì gọi là nam nhân này, đây là ở công ty, về sau anh không nên gọi tên của tôi, Trương phó tổng giám đốc là phó tổng giám đốc thâm niên của công ty, anh ta là tiến sĩ từ nước Anh trở về, kinh nghiệm công việc phong phú, ba năm trước gia nhập công ty, tập đoàn Long Vực có thể phát triển tới mức hiện giờ, tiến vào xu thế quốc tế hóa, chí ít có nửa công lao của anh ta.
Tề Nhạc bĩu môi, nói:
- Chẳng phải thằng này vừa ý sắc đẹp của cô mới gia nhập công ty sao?
Hải Như Nguyệt quay người lại, đưa lưng về phía Tề Nhạc đi vào bên trong, Tề Nhạc cũng không có nhìn thấy, khóe miệng của nàng đang mỉm cười.
- Tề Nhạc, nơi này là công ty, anh nên chú ý thân phận của mình. Lần sau lại nói chuyện với tôi như vậy, tôi sẽ khấu trừ tiền lương của anh.
- Vâng, lão bản.
Đột nhiên Tề Nhạc cảm thấy rất không thoải mái, nghĩ tới bộ dáng thân mật của Trương Thông Khiếu cùng Hải Như Nguyệt vừa rồi, trong lòng của hắn phi thường không thoải mái. Nhưng mà, hắn cũng biết, so sánh với tiến sĩ, mình chả ra cái gì cả.
Văn phòng Hải Như Nguyệt rất lớn, cởi áo khoác ra, bàn công tác của Tề Nhạc đặt ở bên ngoài phòng, Hải Như Nguyệt nói cho hắn biết, nơi này vốn là chỗ của thư ký Cố Định Phương, về sau thư ký từ chức, chưa tìm được ai, hiện tại vừa vặn cho hắn sử dụng.
*****
Bờ mông Tề Nhạc còn chưa ngồi vững vàng, Hải Như Nguyệt đã từ trong phòng đi ra.
- Về sau tôi có điện thoại đều thông qua chỗ của anh, anh tiếp một chút, nếu như không có hẹn trước thì từ chối khéo, hoặc là bảo bọn họ hẹn trước, ngoại trừ người trong công ty.
Sau đó nàng giảng giải về các nút trên bàn phím điện thoại công nghệ cao, nói cho Tề Nhạc một ít công năng trên đó. Bởi vì Hải Như Nguyệt đứng chỉ điểm bên cạnh Tề Nhạc, thân thể khó tránh khỏi kéo gần với hắn một chút. Tề Nhạc ngồi, nàng đứng, thời điểm cúi người, bộ ngực đầy đặn hiện ra trước mặt Tề Nhạc, mùi hương xông vào mũi của hắn, Tề Nhạc căn bản không nghe nàng nói cái gì.
- Này, anh có nghe không đấy.
Hải Như Nguyệt nói một lát, mới phát hiện ánh mắt Tề Nhạc ngốc trệ.
- Ah! Cô nói cái gì, cái điện thoại này nha, tôi hiểu rồi, ở ngoài điện thoại tới thì tiếp, nếu không hẹn trước thì từ chối khéo.
-... , nói láo, anh cố ý đúng không.
Hải Như Nguyệt nhịn không được đã nói tục rồi, nhìn Tề Nhạc, sắc mặt biến thành khó coi.
- Cái này, nếu không cô nói lại một lần. Còn nữa, chuyện này cũng không thể trách tôi ah! Cô không biết cô đứng gần tôi thế này rất có lực sát thương à? Cấp bậc mỹ nữ như cô đây, đứng gần tôi như vậy, nếu tôi có thể nghe vào đó mới là chuyện lạ.
Tề Nhạc hậm hực nói.
Không có nữ nhân nào không hy vọng được nam nhân tán dương, nghe hắn giải thích, thần sắc trên mặt Hải Như Nguyệt trở nên nhu hòa một ít.
- Được rồi, lát nữa tôi sẽ bảo người bộ phận hành chính tới dạy cho anh. Đi thôi, anh đi họp theo tôi, cái Laptop này anh mang theo, phụ trách ghi chép hội nghị.
Vừa nói, nàng đưa cái máy Laptop đưa cho Tề Nhạc.
Tề Nhạc nhìn cái máy tính thì cười khổ.
- Cái này cho tôi dùng sao? Thế nhưng mà, tôi biết ghi chép thế nào đây?
Lúc này đến phiên Hải Như Nguyệt ngẩn người.
- Anh không nói là mình sẽ chẳng biết dùng máy tính nhé?
Tề Nhạc nhún nhún vai, nói:
- Tôi còn chưa tốt nghiệp lớp mười, cô có thể trông cậy vào tôi sẽ biết bao nhiêu thứ đây? Máy tính nha, trước kia từng chơi trò chơi trên máy tính, nhưng máy tính cô đưa thì chưa từng dùng qua.
Hải Như Nguyệt cười khổ lắc đầu, nói:
- Rốt cuộc tôi cũng biết cái gì là gỗ mục không thể điêu khắc thành tượng rồi, tính toán, anh đi theo tôi, tôi sẽ cho người khác đánh máy.
Vừa nói, nàng đi vào văn phòng.
Phòng hợp lớn ở trên tầng cao nhất của tập đoàn Long Vực, Hải Như Nguyệt nói cho Tề Nhạc nghe, hội nghị này là hội nghị thường kỳ mỗi tháng mở một lần, chỉ có các tổng giám đốc cấp dưới của tập đoàn Long Vực mới được tham gia. Trong tập đoàn Long Vực có tới mười bảy công ty con trải rộng khắp nước, trong đó có trang phục, ẩm thực, phục vụ là ba hạng mục lớn, ban đầu lựa chọn ba loại kinh doanh này, cũng là vì chúng lợi nhuận cao, tương đối ít nguy hiểm. Phải biết rằng, ở nước ngoài, tiêu phí cao nhất của người bình thường, cơ bản cũng là ba ngành sản xuất này. Đương nhiên, một ít ngành sản xuất đặc thù không tính vào đây.
Phòng họp lớn nhưng không lớn như trong tưởng tượng, chỉ có một trăm mét vuông, vừa vào cửa, Tề Nhạc cảm giác có phong cách kim loại, trong phòng họp không có bất kỳ vật trang trí nào khác, chính giữa là một cái bàn dài, chung quanh bày biện hai hàng ghế, phía trong có hai mươi cái ghế, vòng ngoài có chừng ba mươi. Lúc này đã ngồi đầy người. Ngồi ở vòng trong Tề Nhạc chỉ nhận ra một người, chính là tổng giám đốc công ty Phượng Nhã, Lam Nhã, mà vòng ngoài hắn cũng quen một người, thời điểm nhìn thấy người này, lập tức ăn cả kinh, đồng thời trong nội tâm cũng có mấy phần áy náy.
Hắn nhìn thấy Văn Đình.
Văn Đình an vị sau lưng Lam Nhã, trong tay cầm một cặp văn kiện, nhìn nàng dường như gầy hơn một chút, gương mặt thanh nhã vô song của nàng khiến đàn ông phải nhìn qua vài lần, hôm nay nàng mặc một bộ váy công xở màu lam nhạt, tóc đen vẫn chải đuôi ngựa ra sau, không chút phấn son, nhìn rất nhẹ nhàng thanh nhã, rất dễ dàng cho người ta cảm giác tốt đẹp.
Tề Nhạc nhìn thấy Văn Đình, đương nhiên Văn Đình cũng nhìn thấy hắn, có chút lặng đi, ngay sau đó nàng lập tức cúi đầu xuống, lật xem văn bản trong tài liệu, giống như không nhận ra Tề Nhạc.
Trong nội tâm Tề Nhạc ngầm cười khổ, mình mất tích một lần hai tháng trời, lúc trước đã là bạn với Văn Đình, hai tháng không có tin tức gì, đổi lại là mình cũng tức giận nha, tìm cơ hội giải thích với nàng mới tốt.
Mười bảy tổng giám đốc công ty con ngồi dưới tay, Hải Như Nguyệt ngồi ở vị trí trung ương, người tiến vào cuối cùng là Trương Thông Khiếu, hắn ngồi vị trí bên trái Hải Như Nguyệt, Hải Như Nguyệt ngồi xuống, Tề Nhạc ngồi ở vị trí bên phải của nàng.
Ánh mắt Trương Thông Khiếu nhìn chung quanh một vòng, mỉm cười, nói:
- Tốt, tất cả mọi người đã tới đủ, chúng ta có thể bắt đầu rồi. Mọi người im lặng một chút.
Phòng họp lớn lập tức yên tĩnh lại, ánh mắt tất cả mọi người tập trung vào Hải Như Nguyệt cùng Trương Thông Khiếu, đương nhiên, cũng có không ít người nhìn Tề Nhạc, dù sao hắn gương mặt lạ hoắc, lại ngồi ở vị trí trọng yếu. Phải biết rằng, trong loại công ty kiểu tập đoàn này, phi thường chú ý chỗ ngồi trong hội nghị. Tề Nhạc ngồi hiện giờ, chính là cái ghế quyền lực thứ ba sau Hải Như Nguyệt cùng Trương Thông Khiếu, mà tổng giám đốc của các công ty con, cho dù là tổng giám đốc tài vụ trọng yếu nhất cũng ngồi dưới tay của hắn.
Hải Như Nguyệt thấy mọi người đều yên tĩnh, nói:
- Gần đây tôi có chút chuyện cần phải xử lý, cho nên công ty nhiều bộ phận nghiệp vụ đã giao cho Trương tổng, hiện giờ tôi trước tiên cảm ơn Trương tổng đã giải quyết công việc giúp tôi.
Trương Thông Khiếu cười một tiếng, nói:
- Chỉ cần cô trở về sớm một chút, chính là cảm ơn tốt nhất với tôi. Tôi cũng không có năng lực như cô, những ngày này tôi mệt mỏi sứt đầu mẻ trán a.
Câu trả lời trêu đùa của hắn lập tức khiến những giám đốc khác cười lên thật vui vẻ.
Tề Nhạc ngồi ở một bên, có chút ghen tuông thầm nghĩ, tiện nhân kia, còn rất biết cách lôi kéo nhân tâm nha.
Hải Như Nguyệt cười nhạt một tiếng, nói:
- Chẳng phải tôi đã về rồi sao? Chuyện thứ hai, vị này chính là Tề Nhạc tiên sinh, từ hôm nay trở đi chính là trợ lý đặc biệt của tôi.
Tề Nhạc không nghĩ tới Hải Như Nguyệt lại cố ý nâng mình lên, hắn đứng lên, gật đầu với mọi người. Tuy hắn chưa thấy qua tràng diện như vậy, nhưng thân là Kỳ Lân, đương nhiên hắn vẫn có khí tức tự nhiên bình thản, dáng người cao lớn, bề ngoài sạch sẽ suất khí, lưu lại ấn tượng sâu sắc cho những giám đốc nơi đây.
Tuyên bố một vị trí trợ lý đặc biệt, những tổng giám đốc bên dưới thấp giọng nghị luận, ánh mắt nhìn qua Tề Nhạc không giống nhau, có hâm mộ, có vui mừng, cũng có một ít hèn mọn bỉ ổi.
Tề Nhạc không quản khỉ gió bọn họ nhìn mình có ý gì, ánh mắt của hắn chỉ nhìn qua người của Văn Đình, nghe được kết quả tuyên bố này, hình như Văn Đình cũng rất kinh ngạc, vô ý thức ngẩng đầu nhìn qua hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Tề Nhạc xuất hiện vài phần đáng thương, liên tục gật đầu về phía nàng.
*****
Tự nhiên Văn Đình biết rõ hắn đang xin lỗi mình, khóe miệng mỉm cười, bất đắc dĩ lắc đầu.
Trong nội tâm Tề Nhạc vui vẻ, dù sao Văn Đình không giống như Hải Như Nguyệt, cũng không phải là người hay tức giận, xem ra, nàng cũng không tức giận mình quá nhiều, sau khi buổi họp kết thúc, phải nhịn đau mời nàng ăn một bữa.
Trên hội nghị bàn thảo chuyện gì thì Tề Nhạc không có chút ý lắng nghe, cho dù hắn chú ý nghe, cũng không có khả năng nghe hiểu, trong ấn tượng, dường như người phụ trách của mười bảy công ty báo cáo kết quả trong tháng với Hải Như Nguyệt cùng Trương Thông Khiếu nghe, cùng với tiến triển của một ít nghiệp vụ trọng yếu. Nhưng mà chỉ phần báo cáo này, cũng khiến hội nghị vượt qua hai giờ.
Tề Nhạc ngồi ở chỗ kia, nhìn qua cái này, nhìn cái kia, hắn có chút suy nghĩ ác độc, đã hai giờ rồi, những người này không cần bài độc sao? Xem ra, thành phần tri thức đúng là không dễ làm ah!
Cuộc họp này bắt đầu từ chín giờ nhưng tới mười hai giờ mới kết thúc, thời điểm Hải Như Nguyệt tuyên bố tan họp, Tề Nhạc thở ra một hơi thật sâu. Tất cả tổng giám đốc các công ty con đứng dậy, sau đó mang theo trợ lý của mình ra ngoài. Tề Nhạc đưa mắt nhìn Văn Đình, ý bảo nàng chờ mình một lúc, nhưng sau đó xoay người thấp giọng nói với Hải Như Nguyệt:
- Tổng giám đốc, hiện tại là thời gian nghỉ ngơi giữa trưa, tôi đi trước nhé.
Hải Như Nguyệt liếc nhìn hắn, nói:
- Đi làm cái gì? Chỗ nào cũng không được đi, giữa trưa anh đi ăn cơm với tôi.
Tề Nhạc lặng đi, nói:
- Tổng giám đốc, hình như đây là thời gian tư nhân của tôi a.
Đột nhiên Hải Như Nguyệt cười lên, không biết vì cái gì, mỗi lần thấy nàng cười thì Tề Nhạc đều có cảm giác lạnh run.
- Tề Nhạc, anh phải hiểu rằng, hàm nghĩa trợ lý đặc biệt chỉ có một, chính là thời gian của anh đều là của tôi, những việc anh làm đều phải phục vụ tôi, cũng không có giới định thời gian công tác chính thức.
- Móa, tôi bán mình cho cô?
Tề Nhạc bất mãn nhìn nàng, lông mi hơi giật giật, đây là một trong những dấu hiệu Tề Nhạc sắp phát tác.
Trương Thông Khiếu đi ở bên cạnh bọn họ, đương nhiên nghe được hai người nói chuyện với nhau, vội vàng tới hòa giải nói:
- Như Nguyệt, hôm nay Tề tiên sinh mới đến công tác ngày đầu tiên, cái gì cũng cần thích ứng. Vừa mới kết thúc cuộc họp, cô nên cho Tề tiên sinh nghỉ ngơi đi, tôi còn có một số việc cần thương lượng với cô.
Hải Như Nguyệt liếc nhìn Tề Nhạc, hừ một tiếng rồi nói:
- Một giờ chiều đi làm.
Tề Nhạc bĩu môi, cái gì cũng chưa nói, quay người đi ra ngoài.
- Anh...
Hàn quang trong mắt Hải Như Nguyệt lóe lên, ngón tay vô ý thức niết vào trong tập tài liệu.
- Như Nguyệt, em làm sao thế?
Trương Thông Khiếu vỗ vai của nàng, ân cần hỏi.
Hải Như Nguyệt lắc đầu, nói:
- Không có gì, anh à, chúng ta đi thôi. Giữa trưa anh phải mời em bữa tiệc lớn mới được.
Trương Thông Khiếu cười ha hả, nói:
- Em là lão bản, tôi là cấp dưới, em phải là người mời anh mới đúng. Như Nguyệt ah! Quan hệ giữa em và Tề Nhạc này là thế nào, anh thấy hai người hơi bất thường đấy! Dường như em rất quan tâm anh ta. Nhưng mà, tuy người ta là trợ lý đặc biệt, nhưng em không nên chiếm dụng thời gian riêng tư của anh ta.
Gương mặt Hải Như Nguyệt đỏ lên, vô ý thức nói:
- Vừa rồi trong thời gian họp anh ta mắt đi mày lại với trợ thủ của Lam Nhã, buổi họp vừa kết thúc đã đi gặp người ta, hừ, tiểu tử này em nhìn càng ngày càng không vừa mắt.
Trương Thông Khiếu lặng đi, bật cười nói:
- Chuyện này có cái gì, nam nhân có ai không thích mỹ nữ. Cô gái kia anh cũng nhìn qua, vừa rồi trong những người này, thật đúng là đừng nói, cũng chỉ có dung quang của em mới hơn được nàng ta. Đừng nói Tề Nhạc, ngay cả lão ca như anh cũng động tâm đấy. Ah! Như Nguyệt, không phải em có cái gì với Tề Nhạc chứ. Không được, anh phải nhanh nói với cha mới được.
- Anh dám.
Âm thanh của Hải Như Nguyệt đạt tới cao trào, may mắn trong phòng họp không còn người nào, cho nên không ai chú ý tới.
Trương Thông Khiếu nói:
- Em gái ơi, chẳng lẽ, chẳng lẽ em thích tiểu tử kia. Anh ta có chỗ nào tốt chứ, thoạt nhìn cao cao to to, tuy không anh tuấn bằng anh của em, nhưng cũng dễ nhìn nha.
Hải Như Nguyệt đỏ mặt lên, nhăn nhó nói:
- Anh, anh chớ nói lung tung, em và anh ta không có gì. Anh ta chỉ là bạn của một người bạn trai khác thôi. Làm sao em phát sinh quan hệ với anh ta chứ?
Trương Thông Khiếu há to mồm.
- Không phải chứ, em gái, vậy là em chơi 3P, tuy nhà chúng ta rất phóng khoáng, bất quá, cái này tựa hồ có chút quá. Nhưng mà, cũng nhìn ra Tề Nhạc kia cũng có vài phần ý tứ với em đấy, hôm nay thời điểm anh gặp tiểu tử này, anh nhìn ra trong mắt anh ta có địch ý, người này thật có ý tứ nha.
- Anh --
Hải Như Nguyệt dậm chân một cái, như chạy trốn rời khỏi phòng họp. Nhìn bóng lưng nàng rời đi, trong mắt Trương Thông Khiếu có một tia vui vẻ nhàn nhạt, tự nhủ:
- Tề Nhạc, tôi càng cảm thấy hứng thú với anh rồi đấy, xem ra, có lẽ nên tìm người điều tra tư liệu về anh mới được.
Trương Thông Khiếu cùng Hải Như Nguyệt tuy khác họ, nhưng lại là anh em ruột, cha bọn họ là người nước Viêm Hoàng, chính cha của bọn họ là người sáng lập tập đoàn Long Vực, Hải Như Nguyệt theo họ mẹ, Trương Thông Khiếu theo họ cha, cho nên nói họ của hai người không giống nhau. Dù là nội bộ của công ty, cũng không có mấy người biết rõ kỳ thật Trương Thông Khiếu chính là anh ruột của Hải Như Nguyệt.
Tề Nhạc cùng Văn Đình rời khỏi tòa cao ốc Long Vực, Văn Đình đi phía trước, Tề Nhạc đi theo bên người nàng, nói:
- Văn Đình, tôi biết rõ cô giận, nhưng mà, mấy ngày qua tôi mất tích là có nguyên nhân. Tôi có rất nhiều chuyện bận rộn! Thật vất vả mới trở về.
Văn Đình hừ một tiếng, nói:
- Bận rộn, đương nhiên anh bận rộn rồi. Anh là đại hồng nhân trước mặt tổng giám đốc, anh bận rộn là phải. Thoáng cái từ vị trí nhân viên cấp thấp nhảy lên thành trợ lý đặc biệt, ngồi ngang hàng với phó tổng giám đốc của tập đoàn, nhanh, tránh xa tôi một chút, tránh việc người nào đó bắt gặp rồi nói xấu.
Tề Nhạc bất đắc dĩ bị Văn Đình đẩy ra, cười khổ nói:
- Tốt, tôi biết sai rồi. Không thì thế này. Chúng ta đi tới phố ăn vặt ăn thật no nhé, cô muốn ăn cái gì cũng được, chuyện này xong nhé?
Vừa nghe đến ăn, con mắt Văn Đình sáng ngời, xoay người, duỗi hai ngón tay:
- Hai bữa.
Tề Nhạc gian nan nuốt nước bọt, giả bộ dáng thương, nói:
- Một nhân viên như tôi một tháng chỉ có vài ngàn, đại tỷ, cô tha cho tôi được chứ?
Văn Đình tức giận nói:
- Tin anh mới là lạ, trợ lý đặc biệt một năm cũng hơn một triệu đấy, thật nhỏ mọn.
- Oan uổng quá! Tôi mà được thế à, nhưng mà, trình độ của tôi là gì cô cũng biết, trợ lý đặc biệt cái gì cũng không biết làm sao có lương một triệu được. Đình Đình, hai bữa thì hai bữa, nhưng phải chờ tôi có lương mới được.
Văn Đình dừng bước lại, ánh mắt có chút quái dị nhìn qua Tề Nhạc.
*****
- Anh vừa gọi tôi cái gì?
Tề Nhạc đi lên trước, cười hắc hắc, nói:
- Tên của cô có chút không xuôi, tôi cảm thấy gọi là Đình Đình không tệ, về sau tôi sẽ gọi cô như vậy, tôi nghĩ, cô nhất định không có ý kiến.
Văn Đình hừ một tiếng, nói:
- Chiếm tiện nghi của tôi, ba lần. Anh thiếu nợ tôi, phải nhớ thanh toán nha. Đi thôi, cho anh cơ hội mời tôi ăn bữa trưa, nhưng mà, có thể không tính vào trong ba lần đó, ba lần đó tôi phải ăn bữa tiệc lớn cơ.
- Chóng mặt, chưa thấy mỹ nữ nào tham ăn như cô vậy.
Tề Nhạc thật sự có chút bất đắc dĩ.
Văn Đình cười hì hì, nói:
- Mỹ nữ nha, chính là phải ăn nhiều dinh dưỡng mới được, như vậy mới có thể bảo trì hình dáng của mỹ nữ! Quỷ hẹp hòi, yên tâm tôi sẽ không ăn nhiều của anh đâu, buổi trưa hôm nay ăn mì sợi đi. Tôi hiểu rõ một nhà làm rất không tồi ah, lại ở gần công ty. Mỗi ngày ăn cơm căn tin, tôi ngán rồi. Đi thôi.
Vừa nói, nàng chủ động kéo tay Tề Nhạc, bước nhanh về hướng tây của tập đoàn Long Vực.
Đứng ở cửa sổ văn phòng nhìn xuống dưới đất, ánh mắt Hải Như Nguyệt nhìn xuống dưới lầu, từ nơi này có thể nhìn rõ bên dưới, người khác có lẽ không nhìn rõ tất cả, nhưng đối với nàng mà nói lại không có vấn đề gì. Lúc nàng nhìn thấy Văn Đình kéo tay Tề Nhạc, hào quang trong mắt ảm đạm nhiều, nhẹ nhàng lắc đầu.
- Hải Như Nguyệt, cô làm gì thế? Một côn đồ biến thành thế nào thì mắc mớ gì tới cô chứ?
Tiếng đập cửa vang lên, tinh thần Hải Như Nguyệt khẽ rung lên, nói:
- Mời vào.
Trương Thông Khiếu đẩy cửa vào, từ bên ngoài đi tới, hắn chau mày, cầm một cặp văn kiện ném lên bàn công tác trước mặt Hải Như Nguyệt.
- Như Nguyệt, em làm gì thế? Tề Nhạc kia còn chưa tốt nghiệp trung học, lại có ý đồ cưỡng gian bạn học ở đại học Thanh Bắc, bị trường đuổi ra ngoài, tại sao người như thế lại có thể trở thành trợ lý đặc biệt trong công ty được?
Hải Như Nguyệt kháng nghị.
- Anh ta bị oan uổng, anh ta căn bản cũng không có...
Trương Thông Khiếu giơ tay lên, ngăn nàng nói thêm cái gì đó.
- Như Nguyệt, em nói cho anh nghe. Anh cũng điều tra rõ mỹ nữ thủ hạ của Lam Nhã rồi, trước kia nàng là lão sư ở đại học Thanh Bắc, nàng rất không tồi, có thể xưng là thiếu nữ thiên tài. Nếu như tôi đoán không sai, nàng có quen Tề Nhạc từ trước. Vì lợi ích công ty, anh hy vọng em xử lý vấn đề Tề Nhạc thật cẩn thận, anh không hy vọng vì vấn đề tình cảm của em mà gây hại tới lợi ích công ty.
Hắn cũng không thật sự xuất phát từ công việc chung, sau khi cầm tư liệu của Tề Nhạc, cảm giác đầu tiên của hắn là Tề Nhạc không xứng với em gái của mình, hắn vô cùng quen thuộc Hải Như Nguyệt, từ thần thái của em gái này thì biết rõ nàng rất xem trọng nam nhân này, bởi vậy, hắn không thể không can thiệp vào, với tư cách là anh trai, hắn cũng giống như Cơ Đức muốn bảo hộ Minh Minh, vô ý thức bảo hộ em gái của mình.
Hải Như Nguyệt giận dữ nói:
- Anh à, chuyện của em không cần anh lo, em làm gì cũng có chừng mực.
Quang mang trong mắt Trương Thông Khiếu sáng rực.
- Như Nguyệt, công tử danh môn truy cầu em rất nhiều, trong đó cũng không ít người có tướng mạo tốt và thực tài, vì sao em lại vừa ý một nam nhân côn đồ như vậy chứ? Anh thật sự không hiểu được. Em là em của anh, anh không hy vọng em lâm vào trong bùn lầy mà không cứu em ra.
Hải Như Nguyệt nhìn Trương Thông Khiếu.
- Vậy anh muốn em làm cái gì?
Trương Thông Khiếu lạnh nhạt nói:
- Rất đơn giản, giải trừ chức vụ hiện giờ của anh ta, sau đó lập tức đuổi anh ta ra khỏi công ty, đây là phương pháp giải quyết tốt nhất. Sau này em cũng không nên gặp lại nam nhân này.
Đột nhiên Hải Như Nguyệt cười lên, nụ cười của nàng mang theo vài phần buồn bã.
- Không gặp anh ta sao? Đây là chuyện không thể nào. Hiện tại anh ta đang ở trong biệt thự Long Vực, em nghĩ, chỉ cần em không chết, sợ rằng đời này em và anh ta không thể tách ra. Đây là số mệnh ah! Anh, thực xin lỗi, em không thể đáp ứng anh được. Em phải giữ anh ta ở bên cạnh. Bất luận trước kia anh ta là dạng người gì, kỳ thật, bản chất của anh ấy anh không nhìn rõ được. Em tin tưởng, anh ta tốt hơn so với bất cứ công tử danh môn nào. Anh không nhìn thấy mặt tốt của anh ta, chỉ thấy những vết bẩn trước đó thôi, kỳ thật...
- Như Nguyệt.
Trương Thông Khiếu giật mình đang nhìn mình muội muội, thanh âm trực tiếp đề cao một Baidu:
- Ngươi đây là như thế nào, ta còn là lần đầu tiên chứng kiến ngươi như thế làm một nam nhân nói lời nói. Nói cho ta biết, các ngươi tầm đó đến cùng phát triển tới trình độ nào. Đã ngươi như vậy yêu hắn, vì cái gì còn lại để cho hắn và biệt nữ người cùng một chỗ đi ra ngoài, Như Nguyệt ah! Hắn thực sự tốt như vậy sao?
Hải Như Nguyệt tiến lên vài bước, tựa đầu vào ngực Trương Thông Khiếu, ôm anh của mình, tâm của nàng không kiên cường bằng bề ngoài của mình.
- Anh, em không biết cảm tình của mình với anh ta là thế nào, em cũng không muốn lừa anh, anh ta đúng là có bạn gái rồi, hơn nữa bạn gái của anh ta là bạn tốt của em. Nhưng mà, trong nội tâm của em lại không thể bỏ thân ảnh của anh ta trong lòng. Có một số việc không thể nói cho anh biết. Anh ơi, em chỉ có thể nói, chỉ sợ đời này em không thể quên anh ta. Nhưng mà, em lại không biết đối mặt với anh ta thế nào. Thời điểm ban đầu khi gặp anh ấy, em cũng có cảm giác như anh, thậm chí còn ác liệt hơn cảm giác của anh bây giờ. Nhưng mà, hơn nửa năm không ngừng tiếp xúc, biến hóa trên người của anh ta nhanh tới mức khó tin, nhưng mà, tất cả những chuyện này tồn tại thật sự. Có lẽ là do em quá quan tâm nên mới phát sinh, ngay cả em, cũng bất tri bất giác rơi vào trong đó.
Trương Thông Khiếu ôm Hải Như Nguyệt, hắn hiểu thống khổ của em gái mình, than nhẹ một tiếng, nói:
- Em gái ngốc, em chân ái với anh ta. Tuy anh không biết tiểu tử kia có gì hấp dẫn em như vậy, nhưng anh có thể khẳng định, em đã vì anh ta mà trả giá tình cảm của mình. Đã yêu thật sâu rồi, vậy em cho anh biết! Anh tin tưởng lựa chọn của em là chính xác. Cũng giống như những quyết định chính xác khi em đưa tập đoàn Long Vực này phát triển, từ một công ty phát triển thành tập đoàn có mười bảy công ty con, chỉ trong năm năm ngắn ngủi, em đã làm ra thành tích mà cha đã phấn đấu mấy chục năm cũng không làm được. Chẳng lẽ đối mặt với cảm tình, em lại lùi bước sao?
- Em không biết, em không biết...
Nước mắt của Hải Như Nguyệt, nước mắt của long, thấm ướt vạt áo trước ngực Trương Thông Khiếu. Tâm tình của nàng rất phức tạp, tư vị tâm loạn như ma cũng không hơn gì, nhưng mà, nàng bây giờ chỉ có thể tự thừa nhận thôi. Nàng cũng không muốn anh mình biết rõ những chuyện về Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Bởi vì biết rõ càng nhiều, càng nguy hiểm hơn.
- Như Nguyệt, em không sao chứ.
Đột nhiên cửa vừa mở ra, thân ảnh của Tề Nhạc lóe lên, tiến vào bên trong, tốc độ nhanh như thiểm điện kia khiến ánh mắt Trương Thông Khiếu có chút ngưng tụ.
← Ch. 059 | Ch. 061 → |