Vay nóng Tima

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 064

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 064: Kỳ Lân Tẩy Dịch Cân Công
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Shopee


- Khi còn bé, tôi trải qua sinh hoạt tẩy não, trừ huấn luyện ra, chính là học cách phục tùng mệnh lệnh. Có phải anh cảm giác thân thể của tôi rất đẹp đúng không, kỳ thật, tất cả là do gien chọn lọc chế tạo ra, anh có thể hiểu tôi là người được chế tạo từ tay còn người.

Nếu như không phải sau này tôi vô tình được nhìn thấy một ít tư liệu, trong lúc chấp hành nhiệm vụ nhìn thấy những chuyện ở bên ngoài, có lẽ, hiện tại tôi còn không có được tư tưởng của riêng mình.

- Cũng chính vì tôi có được tư tưởng, mới bị phái đi chấp hành những nhiệm vụ nguy hiểm nhất. Kỳ thật, hội nghị sớm chuẩn bị tiến hành tẩy não lần hai với tôi rồi. Lần này đến Viêm Hoàng chấp hành nhiệm vụ mà tôi cảm thấy buồn cười, bởi vì lần trước tại Thái Dương Quốc không có bắt được Quản Bình tiến sĩ, tuy chúng tôi đạt được một ít tin tức cơ mật, nhưng vẫn bị sai phái tới Viêm Hoàng, tùy thời đánh cắp thành quả nghiên cứu của Quản Bình tiến sĩ, tôi cảm thấy rất buồn cười là, cái nhiệm vụ này không có khả năng thành công được. Giống như tôi không có một thân nhân, không có bạn bè, tất cả đều không có ai quen biết, có lẽ tử vong mới là nơi trở về tốt nhất của tôi. Tôi quá mệt mỏi, tánh mạng với tôi mà nói, chính là sự tồn tại không có ý nghĩa.

Tề Nhạc nhìn báo nữ Lục Thương Băng, nói:

- Trước kia cô cũng suy nghĩ như vậy?

Lục Thương Băng bước lên một bước, đi tới trước mặt Tề Nhạc, khẽ ngẩng đầu nhìn vào mắt của hắn.

- Tôi không biết, tôi thật không biết. Nhưng vừa rồi anh hủy diệt Cát, đột nhiên tôi có cảm giác này. Cát chính là Hấp Huyết Quỷ mà anh giết chết. Hành động lần này do hắn làm chủ, tôi làm phó. Thực lực của hắn mạnh hơn tôi rất nhiều, nhưng ở trước mặt của anh, một tính mạng như thế đã biến mất, khi giáo đình đi vào nhà kho, tôi đã nghĩ anh sẽ giao tôi cho tên Nhạc Nguyên, nhưng tôi đã có giác ngộ cái chết. Tôi là một sát thủ, là một báo nhân, máu trong người của tôi không phải máu con người, có gien của dã thú, tôi không có cảm tình, không có tất cả những thứ đồ vật và thân tình như người bình thường, tôi cảm thấy được, tử vong có lẽ chính là giải thoát tốt nhất.

Tề Nhạc cau mày nói:

- Nhưng cho dù như vậy cô cũng không quên trợ giúp Hắc Ám Quốc Hội hoàn thành nhiệm vụ bọn chúng giao mà.

Lục Thương Băng mờ mịt nói:

- Chuyện này đã trở thành thói quen của tôi, tôi được Hắc Ám Quốc Hội chế tạo ra. Tề Nhạc, tôi có thỉnh cầu nho nhỏ. Tôi đã nhìn thấy rất nhiều người trầm luân trong nhục dục, nhưng tôi còn không rõ đó là cảm giác gì, tôi mong trước khi rời khỏi thế giới này, anh có thể cho tôi thử nó một lần không? Có phải anh cảm thấy tôi rất đẹp không, tôi là nữ nhân có dáng người xuất sắc, như vậy, anh muốn tôi đi. Đây không phải trả thù lao, cũng không phải điều kiện, tôi chỉ muốn thể nghiệm nó mà thôi. Anh yên tâm, thân thể của tôi rất sạch sẽ, bởi vì ta trời sinh có khuynh hướng phệ huyết, cho nên người trong hội nghị không ai chạm vào tôi. Tôi muốn yêu anh, ta muốn nhận thức cảm giác yêu, được chứ?

Đổi lại bình thường, một mỹ nữ chủ động đưa tới cửa, Tề Nhạc sẽ hứng phấn rất nhiều. Nhưng vào lúc này, trong lòng của hắn cũng chỉ có bi ai. Hắn bắt lấy tay Lục Thương Băng, kéo nàng vào người của mình, lớn tiếng nói:

- Không tốt. Yêu, cũng không phải làm như vậy. Cô muốn cảm nhận hương vị của tình yêu, muốn cảm thụ thì phải tự mình trải qua. Cô năm nay mới bao nhiêu tuổi, sau này còn rất nhiều thời gian cảm thụ chuyện này. Bị người ta chế tạo ra thì thế nào? Mỗi người có ai không phải cha mẹ chế tạo ra? Có lẽ tôi từng có cha mẹ, nhưng bọn họ ở nơi nào? Cũng như cô, tôi chưa từng cảm thụ thứ gọi là tình thân, nhưng tôi tuyệt đối không bi quan như cô. Nhân sinh mỹ hảo là truy cầu của tôi. Chỉ cần cô quyết tâm thoát ly Hắc Ám Quốc Hội, như vậy, cứ ở lại nơi này đi, dùng thời gian sau này của cô đi cảm thụ thế giới.

- Thời gian sau này?

Ánh mắt Lục Thương Băng mê ly nhìn qua Tề Nhạc, cảm thụ được hơi nóng trên người của hắn, nàng cười.

- Mỗi một thành viên trong Hắc Ám Quốc Hội đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, đều bị bắt buộc ăn một loại độc dược. Trong thời gian hạn định không có thuốc giải, tánh mạng sẽ chấm dứt. Vừa rồi là tôi lừa anh, dù cho anh hoàn thành nhiệm vụ giúp tôi, tôi cũng không có khả năng sống sót. Cũng không có khả năng làm người hầu của anh. Tôi là một người không có tương lai. Muốn tôi đi, đây là ngày cuối cùng của tôi, cũng là nguyện vọng duy nhất. Đối với người cả đời không có người yêu, lưu lại chút hình ảnh tươi đẹp không phải tốt sao?

- Độc?

Đồng tử Tề Nhạc co rút lại. Hắn chỉ nói ra một chữ này, thân thể mềm mại của báo nữ cũng dán lên người hắn, thân thể nàng giống như lửa, như dung nhập vào thân thể Tề Nhạc.

Nhưng mà, nàng cũng chỉ ôm Tề Nhạc, bởi vì vào lúc này nàng không biết mình không biết nên làm cái gì.

Tề Nhạc ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, trong nội tâm khẽ động, nói:

- Nếu như tôi có biện pháp giải độc của cô thì sao?

Toàn thân Lục Thương Băng chấn động, ngẩng đầu nhìn qua Tề Nhạc, ánh mắt của nàng sáng quắc lại ảm đạm xuống.

- Đây là chuyện không có khả năng, độc của Hắc Ám Quốc Hội làm sao dễ giải như vậy. Tôi cảm giác được, anh đang thương tiếc tôi, tôi biết mà.

Trên mặt Tề Nhạc xuất hiện nụ cười khổ, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của báo nữ.

- Cô chờ chút, để cho tôi suy nghĩ.

- Giải Trĩ đại ca, tỉnh rồi, tôi có việc cần hỏi anh.

Tề Nhạc kêu gọi Giải Trĩ.

Âm thanh lười biếng của Giải Trĩ vang lên.

- Lại thế nào, tiểu Kỳ Lân Vương.

Tề Nhạc nói:

- Giải Trĩ đại ca, máu của tôi có tác dụng giải độc hay không?

Giải Trĩ lặng đi.

- Móa, anh biến mình thành người bán máu rồi sao! Anh lại muốn cho ai máu sao? Chẳng lẽ anh không biết máu của Kỳ Lân trân quý thế nào sao?

Tề Nhạc lo lắng nói:

- Anh chỉ nói cho tôi biết có tác dụng giải độc không?

Giải Trĩ trầm giọng nói:

- Máu của Kỳ Lân đúng là có tác dụng giúp người khác khôi phục thân thể. Nhưng lại không có tác dụng giải độc, anh cho rằng mình là thần tiên sao! Máu Kỳ Lân không phải cái gì cũng làm được.

Tề Nhạc nói:

- Tôi có bạn bị trúng độc, vậy có biện pháp nào giúp đỡ nàng được hay không? Những Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần khác có ai có được khả năng này không?

Giải Trĩ cười hắc hắc, nói:

- Cũng không phải không có biện pháp. Bản thân Kỳ Lân bách độc bất xâm, nguyên nhân chủ yếu chính là hội tụ tinh hoa toàn thân cho nên sinh ra tác dụng chống độc. Cho nên, trên người Kỳ Lân có một thứ có khả năng giải độc.

- Vậy anh mau nói đi! Rốt cuộc là thứ gì có thể giải độc.

Tề Nhạc có cảm giác không chờ đợi được.

Tiếng cười của Giải Trĩ trở nên dâm đãng.

- Anh ngẫm lại, trên người anh có thứ gì được gọi là tinh hoa?

Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nói:

- Anh, anh sẽ không nói là...

Trong lòng của hắn nghe Giải Trĩ nói xong, biểu hiện trên mặt phi thường cổ quái, mỹ nữ trong ngực lại quá đẹp, nửa thân dưới có phản ứng.

*****

Giải Trĩ nói:

- Tôi cũng không nói đùa với anh đâu, đây là sự thật.

Tề Nhạc nuốt một ngụm nước miếng, nói:

- Nhưng mà, nhưng mà Trát Cách Lỗ đại sư nói, nếu như tôi không tìm được bốn nữ nhân, thì không thể làm tình, tôi sao cho nàng tinh hoa được?

Giải Trĩ hừ một tiếng, nói:

- Kỳ Lân ở phương diện này đúng là rất mạnh, mà sở dĩ Thiên Dẫn kia nói cho anh biết, là vì một khi Kỳ Lân phát sinh quan hệ với nữ nhân, sẽ rất khó ngăn chặn xúc động của mình, nhưng mà, đây chỉ là đối với Kỳ Lân bình thường mà thôi, anh là Hắc Kỳ Lân, có được Kỳ Lân Thông Linh Tâm, chỉ cần khống chế dục vọng của mình là đủ rồi. Nhưng mà, năng lượng trong tinh hoa của anh quá khổng lồ, nếu như không có nhiều nữ nhân ở bên cạnh dùng thuần âm chi khí tương trợ, đúng là dễ tạo thành tổn hại cho người ta. Cho nên anh nhịn được thì tốt. Nhưng dùng giải độc thì khác, phóng thích tinh hoa cũng không nhất định làm chuyện đó mới được.

- Móa, anh đừng có nói với tôi là.... Cái đó đây, có nữ nhân mà phải thủ dâm, chuyện này hơi quá rồi.

Giải Trĩ hừ một tiếng, nói:

- Chẳng lẽ anh không nghe nói Kỳ Lân phong lưu, anh đúng là đần, không có âm khí của nữ nhân làm dẫn, tinh hoa mà anh phóng thích chẳng tinh thuần. Thủ dâm là không được. Chẳng lẽ anh không thể biến báo sao?

Dù sao Tề Nhạc cũng xuất thân từ lưu manh, Giải Trĩ nói một chút, rốt cuộc hắn cũng hiểu được, một cảm giác chột dạ khó nói nên lời hiện ra trong lòng, âm thanh có chút tối nghĩa.

- Anh, chẳng lẽ anh nói tôi làm cho nàng...

- Anh hiểu là được. Dù sao anh là cứu người, không cần cảm thấy áp lực tâm lý. Huống chi, tiểu tử anh còn ước gì được như vậy nữa. Tốt, nói đã nói rồi, chuyện còn lại phải xem bổn sự của anh, tôi ngủ đây.

Âm thanh Giải Trĩ biến mất, nhưng tâm tình Tề Nhạc lại xao động, hắn coi không ít phim rồi, tình huống đặc biệt này lại diễn ra trên người hắn, sao hắn không hưng phấn được, nhưng mà, chuyện này phải mở miệng thế nào! Giải Trĩ đã đi ngủ, lưu nan đề này lại cho mình, nhưng mà, hiện giờ tâm tình Tề Nhạc không cách nào bình tĩnh được, ôm mỹ nữ trong ngực, đổi lại là ai cũng khó bình tĩnh, bất luận hắn có suy luận phong phú cỡ nào, thì hắn vẫn là xử nam.

- Cái này, Thương Băng, tôi có biện pháp giải độc cho cô.

Tề Nhạc vội ho một tiếng, rốt cục đánh vỡ bình tĩnh.

Lục Thương Băng có chút kinh ngạc ngẩng đầu, rời khỏi thân thể Tề Nhạc.

- Anh có biện pháp?

Tề Nhạc biểu hiện rất nhiều dị năng thần kỳ, khiến cho Lục Thương Băng có cảm giác tin tưởng vào hắn.

Tề Nhạc gãi gãi đầu, nói:

- Nhưng mà, biện pháp này rất đặc thù, cần cô phối hợp mới được.

Lục Thương Băng:

- Biện pháp gì? Anh là thủ hộ giả phương đông, chẳng lẽ phương đông thật sự có kỹ thuật thần kỳ có thể giải độc trong gien của tôi sao? Có phải châm cứu không!

Ánh mắt của nàng nóng bỏng, sâu trong nội tâm của nàng, kỳ vọng nhất chính là có được cuộc sống mới, mà sống sót chính là điều kiện tiên quyết. Nếu không, nàng cũng chỉ có thể quay về Hắc Ám Quốc Hội, tiếp tục sống trong sinh hoạt không có ngày mai trước kia.

Tề Nhạc lắc đầu, có chút lúng túng nói:

- Không, không phải châm cứu, châm cứu chỉ là một khả năng trị bệnh thông thường, nhưng tôi cũng không biết. Có lẽ cô nhìn ra, tôi cũng giống như cô, cũng không phải người bình thường. Trong huyết mạch của tôi có một loại năng lượng đặc thù. Mà muốn giải trừ độc tố trên người của cô, hiện tại có một biện pháp, chính là cô ăn tinh hoa của tôi, ách, nói như vậy chắc được rồi, cô hiểu chứ?

Lục Thương Băng lặng đi, lắc đầu, nói:

- Cái gì gọi là ăn tinh hoa của anh? Chẳng lẽ anh có thể cho tôi ăn anh sao?

- Cái này... , đương nhiên không phải ăn người, cô nghĩ lại đi, tinh hoa của nam nhân là cái gì?

Vừa nói, hắn lại nhìn xuống thân dưới của mình, ấp a ấp úng nói:

- Cái này, phải dùng miệng.

Trong mắt Lục Thương Băng có dị sắc lóe lên, kinh ngạc nhìn qua Tề Nhạc, Tề Nhạc nuốt nước bọt, nói:

- Cô, cô đừng hiểu lầm, tôi thật sự vì giải độc cho cô thôi, cô hiểu ý của tôi chứ?

Lục Thương Băng gật đầu, nói:

- Tuy tôi chưa làm tình bao giờ, nhưng trong thế giới hắc ám tôi đã nhìn thấy nhiều thứ. Nếu anh đã nói như vậy, như vậy, được rồi.

Vừa nói, thân thể thon dài của cô ta trầm xuống, nói khẽ:

- Trên người của anh có lân phiến.

Tề Nhạc không nghĩ tới Lục Thương Băng lại không chút mâu thuẫn mà đồng ý đề nghị của mình, tuy trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng hắn lại có cảm giác hưng phấn, hắn xem nhẹ tất cả chuyện khác, hắc quang trên người tán đi, dưới tình huống dùng Bản Chúc Tương Dị Hoa, trên người hắn không có quần áo. Lúc lân phiến trên người rút đi, hắn cảm giác được tay của Lục Thương Băng vịn hông của mình run lên nhè nhẹ, bàn tay trở nên lạnh buốt, thậm chí trong lòng bàn tay hơi ẩm ướt.

Trường mâu đã trướng lên nên hơi đau đớn, tuy thân thể Tề Nhạc còn ổn định, nhưng tim của hắn đập rất nhanh. Đúng lúc này, bàn tay lạnh buốt cầm lấy trường mâu, lập tức kích thích làm Tề Nhạc rên rỉ, vô ý thức đở lấy bả vai Lục Thương Băng.

Động tác của Lục Thương Băng dừng lại, khí tức nam nhân từ trước mặt tỏa ra, sắc mặt của nàng hơi tái nhợt.

Lúc bàn tay của nàng ôm chặt lấy trường mâu, toàn thân Tề Nhạc như co rút lại, với tư cách một xử nam, lần đầu tiên gặp phải kích thích mạnh như thế, đối với hắn là một lần khiêu chiến cực hạn.

Động tác của Lục Thương Băng rất không lưu loát, nhưng với Tề Nhạc đã đủ rồi, bất luận là thân thể hay tâm thần thì đây là kích thích mạnh mẽ, làn da cổ đồng của hắn hơi nhiễm một màu đỏ ửng. Hắn hiện giờ, đầu óc mê ly, cảm giác với mọi thứ chung quanh giảm xuống, mà thân thể lại rất mẫn cảm.

Lục Thương Băng không hổ là gien siêu ưu tú của nhân loại chế tạo ra, chẳng những năng lực thích ứng của nàng biểu hiện ở quyền thuật, phương diện sinh tồn, ngay cả chuyện lúc này, dùng tốc độ kinh người biến thành lưu loát hơn trước, động tác múc nhanh hơn, đầu lưỡi khiêu khích, mỗi một lần đều làm thân thể Tề Nhạc bị run rẩy, không biết tư vị dục tiên dục tửu này diễn ra bao lâu, không biết tay hắn lúc nào đã đặt lên đầu của Lục Thương Băng, mà một tay Lục Thương Băng đưa ra sao lưng hắn, ôm lấy eo của hắn.

Huyết mạch Kỳ Lân rất cường hãn, Tề Nhạc vào lúc này, kích thích mãnh liệt xâm chiếm đầu óc, có lẽ các giác quan bị kích thích mạnh mẽ, mũi của Lục Thương Băng không ngừng phát ra tiếng trầm thấp, vào thời khắc này, Tề Nhạc đã sớm quên hết mọi thứ, quên thời gian và quên bản thân.

Rốt cục, không biết kích thích mạnh mẽ này diễn ra bao lâu, trong miệng Tề Nhạc phát ra tiếng gầm nhẹ, tay phải vịn đầu Lục Thương Băng, tinh hoa của hắn như thiên quân vạn mã phun trào ra ngoài. Lúc đạt tới cao trào ý thức của hắn trống rỗng, giống như rời bỏ hắn mà đi vậy.

Lục Thương Băng không có trốn tránh, yên lặng thừa nhận tinh hoa nóng rực này, ánh mắt của nàng nhìn lên, nhìn vẻ mặt vẻ mê say của Tề Nhạc, ánh sáng lạnh hiển hiện.

*****

Đột nhiên, đau đớn kịch liệt kéo Tề Nhạc từ cao trào về với hiện thực, đột nhiên hắn phát hiện, thân thể của mình không có di động mảy may, toàn bộ cơ năng của thân thể như cứng lại, gian nan đem ánh mắt nhìn qua gương mặt của Lục Thương Băng, Lục Thương Băng cũng ngẩng đầu nhìn hắn, Tề Nhạc nhìn thấy, chính là đôi mắt lạnh như băng không có tức giận, hắn rất muốn hỏi vì cái gì, nhưng mà, hiện tại hắn không có năng lực mở miệng nói chuyện. Bởi vì, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Lục Thương Băng vuốt ve eo của hắn, lúc này, ngón giữa mang theo móng vuốt sắc nhọn đâm vào dây thần kinh của hắn.

Hé miệng, nuốt tinh hoa dâng trào của Tề Nhạc, tay Lục Thương Băng vịn eo Tề Nhạc chậm rãi đứng lên, thân thể mềm mại dán vào Tề Nhạc, hai người hai mặt nhìn nhau, Tề Nhạc cảm giác lạnh giá trên người của nàng rất rõ ràng.

- Có phải anh nghĩ rằng những lời tôi nói với anh vừa rồi là giả, chỉ chờ anh yếu ớt nhất mới ra tay đúng không?

Âm thanh của Lục Thương Băng nghe ra vài phần mông lung, nhưng lãnh ý lại phát ra từ thực chất.

- Tôi không có lừa anh, khi theo anh tới đây, mỗi câu nói của tôi đều là chân thật. Ngươi biết vì sao tôi ra tay với anh không? Bởi vì, anh làm hy vọng cuối cùng của tôi tan thành bong bóng. Vì cái gì, vì cái gì anh lại lừa gạt một người sắp chết? Vì cái gì? Vì cái gì tôi chỉ muốn được yêu một lần anh cũng không cho tôi? Vì cái gì, vì cái gì anh lại giống những cầm thú trong thế giới hắc ám, tại sao anh lại có khoái cảm hưởng thụ biến thái như vậy.

Nước mắt, nước mắt chậm rãi chảy xuống gương mặt xinh đẹp của Lục Thương Băng, nhìn qua Tề Nhạc, thân thể nàng đang run rẩy, run rẩy từ nội tâm.

- Anh biết không? Vừa rồi anh nói với tôi, anh cứu tôi vì trong người tôi có huyết mạch Viêm Hoàng, khi đó, tâm của tôi như hòa tan, bởi vì anh cho tôi cảm giác của nhà, tôi cảm giác được ôn hòa của thân nhân. Cho nên, tôi nguyện ý đem thứ trân quý mình bảo tồn hơn hai mươi năm qua dâng cho anh, tôi hy vọng có thể đạt được cảm giác này thật sâu. Nhưng mà, tôi sai rồi, bất luận là phương tây hay phương đông, bản tính con người đều giống nhau.

- Dưới loại tình huống này anh còn lấy lý do buồn cười này sao, giải độc cho tôi sao? Đây quả thực là chuyện cười lớn nhất thiên hạ, Tề Nhạc, tôi thành toàn cho anh, thành toàn tâm lý biến thái của anh, nhưng mà, tôi cũng muốn giết anh, thành toàn cho anh, là vì báo đáp việc anh cứu tôi khỏi tay giáo đình, mà giết, là vì anh làm hy vọng cuối cùng trong tâm của tôi tan biến, hy vọng trước khi chết.

Nhìn qua Lục Thương Băng, đột nhiên Tề Nhạc phát hiện, trong lòng mình không có chút hận nàng, đúng a! Chính mình quá hồ đồ, đột nhiên đưa ra yêu cầu này với con gái như người ta, người ta sẽ không hiểu lầm sao? Huống chi Lục Thương Băng trước mặt từ nhỏ sinh trưởng trong hoàn cảnh của Hắc Ám Quốc Hội, tính cách của nàng từ mặt nào đó đã vặn veo rồi, đối mặt với đề nghị của mình, nàng làm sao có thể tin tưởng. Nhưng hiện tại nghĩ tới đã muộn rồi, năng lực nói đã mất đi, mình làm gì có cơ hội giải thích chứ?

Ngón tay cắm vào eo của Tề Nhạc từ từ đâm vào sâu hơn, làm cho thân thể Tề Nhạc run lên kịch liệt, bởi vì ngón tay này, hoàn toàn phá hư trung khu thần kinh của Tề Nhạc, nước mắt, nước mắt của Lục Thương Băng không ngừng rơi xuống, bàn tay khác đặt lên người Tề Nhạc, nhẹ nhàng vuốt ve cơ ngực kiên cố của Tề Nhạc.

- Đừng, Tề Nhạc. Có lẽ, quen anh là việc đáng buồn nhất của tôi, bởi vì trước khi anh nói ra yêu cầu của mình, tôi phát hiện mình đã yêu mến anh. Quá buồn cười, tất cả thật sự quá buồn cười. Chết đi, đều chết đi, tôi sẽ Hắc Ám Quốc Hội không về, tôi thà chết ở nơi này cũng không về. Nơi mà tôi đã từng yêu một người.

Điên cuồng hét lên một tiếng, ngón tay của Lục Thương Băng rút ra khỏi người của Tề Nhạc, một cổ máu tươi xì ra, thời điểm Tề Nhạc yếu đuối nhất, nàng đánh một chưởng lên ngực của Tề Nhạc, máu tươi trong miệng Tề Nhạc phun ra, thấm ướt gương mặt, vạt áo của nàng, nhưng nàng lại không có tránh, trơ mắt nhìn thân thể Tề Nhạc bay ngược ra sau, đụng vào cột tín hiệu trên mái nhà.

Duỗi ngón trỏ ra, trám máu của Tề Nhạc, nhẹ nhàng đưa lên khóe môi của mình, Lục Thương Băng buồn bả cười cười, tay trái vung lên, ổ cứng trong tay Tề Nhạc hóa thành bột mịn, nàng thét lên thật dài, thân thể nàng phá không bay lên, nhảy xuống tòa lầu, biến mất trong bóng đêm mênh mông.

Đêm tối, vẫn mê ly như cũ, ban đêm yên tĩnh, máu tươi phủ khắp người. Đây là bi ai của người sinh ra trong bóng tối, đồng thời, cũng mang đi lỗ mãng tuổi trẻ trong nội tâm của Tề Nhạc.

Tề Nhạc chết sao? Không, hắn còn chưa chết. Lẳng lặng nằm trên mặt đất, nhìn cảnh đêm mông lung, đột nhiên Tề Nhạc cảm giác tâm tình của mình bình tĩnh, các loại cảm xúc mặt trái đã hoàn toàn biến mất, ở bộ ngực của hắn, lưu lại một chưởng ấn màu tím đen, vân tay của Lục Thương Băng cũng hiện ra trên đó, nàng chưởng vào ngực Tề Nhạc cũng không phải là một chưởng bình thường, đó là dùng tốc độ của báo áp súc mười bảy chưởng điệp gia đánh ra cực nhanh, đừng nói là một người, cho dù là đá hoa cương cứng rắn nhất, cũng bị chưởng lực đánh thành bột mịn. Nhưng mà, Tề Nhạc tuy là người, đồng dạng, hắn còn là Kỳ Lân.

Mà chỗ ngón tay đâm vào, kỳ thật máu tươi chỉ chảy ra một chút, miệng vết thương đã bị cơ bắp co rút bịt kín, thần kinh bị phá hư trong người Tề Nhạc không ngừng động đậy, tuy hắn mất đi năng lực hành động, nhưng bốn loại vân lực trong cơ thể, còn có năng lượng tám khỏa Lam Hải Lôi Châu không ngừng lại chút nào, không ngừng lưu chuyển trong cơ thể Tề Nhạc, bất luận là miệng vết thương trên hông, hay một chưởng suýt đánh nát tim của hắn, đều có nhiều thủy vân lực ngưng kết lại.

Sau khi đạt tới ba vân, có được Bản Chúc Tương Dị Hóa lần đầu tiên, năng lực Kỳ Lân của Tề Nhạc tăng lên về chất, thông qua nghỉ ngơi và khôi phục mấy ngày, căn cứ vân lực khác nhau, hắn học được một loại năng lực, chính là năng lực lôi thuộc tính Kỳ Lân Bách Lôi Thiểm, năng lực hỏa thuộc tính học được Kỳ Lân Liệt Hỏa Luyện Ngục, mà năng lực phong thuộc tính là một kỹ năng công kích, chỉ có vân lực thủy thuộc tính khác biệt, đây là năng lực trị liệu, chuyên môn triệu tập vân lực Kỳ Lân trị liệu thương thế của bản thân.

Có được loại năng lực này, tất cả thành lập dựa vào năng lực phòng ngự của Kỳ Lân, càng tăng thêm năng lực sinh tồn, dùng thủy vân lực làm cơ sở, loại năng lực này tên là Kỳ Lân Tẩy Tủy Dịch Cân Công. Loại năng lực này sử dụng bị động, cũng không thể tự chủ khống chế, nhưng sau khi Tề Nhạc học được nó, một khi bị thương tổn, Kỳ Lân Tẩy Tủy Dịch Cân Công sẽ tự hành phát động, có công năng trị liệu thương thế của thân thể.

Thời điểm Tề Nhạc học được năng lực này, Giải Trĩ đã từng đã nói với hắn, có được Kỳ Lân Tẩy Tủy Dịch Cân Công, cho dù hắn sử dụng chung cực Kỳ Lân Tí, tốc độ khôi phục cũng tăng lên gấp đôi, mà tốc độ khôi phục vân lực của hắn cũng tăng lên thật nhiều.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-360)