Vay nóng Homecredit

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 067

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 067: Thạch huyệt!
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Shopee


- Về sau, chúng ta lại đi tới tầng hầm ngầm tìm thấy anh, khi chúng ta phát hiện anh lấy máu của mình truyền cho Minh Minh, chuyện đó làm anh mất máu quá nhiều nên hôn mê, ở đó không chỉ có em, mỗi một vị chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đều rung động thật sâu, anh có phát hiện không? Bất luận là Từ Đông hay là Tiểu Ất, sau này gọi anh là lão đại là phát ra từ nội tâm. Mà em, vào lúc này đã bị anh hấp dẫn, có thể vì đồng bọn của mình hi sinh lớn như vậy, anh đáng giá để em yêu.

Tề Nhạc cười, hiện tại hắn rất muốn ôm chặt lấy Hải Như Nguyệt, nhưng đáng tiếc, thương thế của hắn thật sự không nhẹ, tuy có thể nói rất nhiều chuyện, nhưng thân thể muốn động cũng khó khăn.

- Xem ra, máu của anh quá đáng giá rồi, chẳng những thắng được tâm của Minh Minh, còn có thể một mũi tên bắn trúng hai con nhạn, ngay cả em cũng câu được, lời nha, thật sự là lời. Oa ha ha.

Hải Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn Tề Nhạc, Tề Nhạc cũng nhìn nàng.

- Anh là hỗn đản, chẳng lẽ vừa rồi anh nghe em nói chuyện.

- Làm sao em biết?

Tề Nhạc đắc ý quên mất, thốt ra. Nói xong hắn mới ý thức không ổn, Như Nguyệt đã biết mình đang lừa dối nàng nha.

Gương mặt Như Nguyệt đỏ thẫm.

- Anh, anh thật sự nghe được. Lúc ấy anh còn cố ý giả bộ?

- Như Nguyệt, em nghe anh nói, anh nghe được, nhưng mà thân thể của anh tổn thương quá nặng, lúc ấy anh không thể mở mắt cũng không thể nói chuyện, cho nên...

Hải Như Nguyệt lườm hắn một cái, nói:

- Anh không phải nói, nam nhân không cần giải thích sao? Được rồi, nghe thì nghe. Dù sao nên hỏi cũng hỏi rồi. Anh yên tâm đi, em sẽ không phá hư cảm tình giữa anh và Minh Minh. Nhưng mà, em sẽ giúp Minh Minh giám sát anh.

Nghe Như Nguyệt nhắc tới Minh Minh, ánh mắt Tề Nhạc hơi biến đổi.

- Như Nguyệt, sau khi trở về anh phải thẳng thắn với Minh Minh a. Có đôi khi, cảm tình thực sự không dùng lý trí để phán đoán, anh cũng không biết lúc nào có ý với em, có lẽ là vì em thật đẹp. Thời điểm thấy em và anh trai ôm nhau, lúc ấy anh thật sự muốn xông tới đánh anh của em, lúc đó có một ngọn lửa nhen nhóm trong lòng của anh.

- Thế nhưng anh không thể không thừa nhận, bởi vì trong tiềm thức của anh, có lẽ nên chán ghét em mới đúng. Dù sao, lúc ban đầu em đánh ăn thật khổ, lưu lại ấn tượng thật xấu cho anh. Nhưng xem ra anh sai rồi, anh là nam nhân, phải dũng cảm gánh vách cảm tình của mình. Có lẽ đây là ông trời ban ân cho anh, anh có được huyết mạch Kỳ Lân, rõ ràng biết rõ Minh Minh là cô gái tốt, quay đầu lại, anh sẽ thẳng thắn với nàng, xem nàng phản ứng thế nào.

Như Nguyệt đỏ mặt.

- Anh là gia hỏa tham lam.

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Nam nhân có người không tham lam sao? Chỉ sợ là chưa sinh ra đời nha.

Như Nguyệt than nhẹ một tiếng, nhắm mắt lại, nói:

- Hiện tại em không suy nghĩ nhiều, chuyện này sau hãy nói đi.

Tề Nhạc nhìn nàng một cái thật sâu, đột nhiên hắn phát hiện, gần đây Phách Vương Long cường thế lại có mặt yếu ớt này, phục trong ngực mình, nàng căn bản không phải mỹ nữ thích được người ta thương tiếc a.

- Như Nguyệt, anh lại cảm thấy có chút lạnh rồi.

Tề Nhạc thấp giọng nói.

- Ah!

Hải Như Nguyệt đã giật mình, ân cần nhìn về phía Tề Nhạc.

- Vậy làm sao bây giờ? Mặc nhiều quần áo như vậy còn lạnh không? Hiện tại em còn chưa khôi phục long lực, chuyện này nên làm sao bây giờ? Anh có mang điện thoại không, gọi điện thoại cho Từ Đông đi, bảo anh ta đến đón chúng ta.

Tề Nhạc nói:

- Không mang, đoán chừng em cũng không mang, Như Nguyệt, kỳ thật, kỳ thật thời điểm em ôm anh, anh cảm thấy ấm áp hơn nhiều rồi. Chính là lúc đó anh mới tỉnh táo lại.

Thân thể mềm mại của Như Nguyệt khẽ chấn động, đột nhiên nàng biết rõ Tề Nhạc chỉ ra cái gì, nhìn thấy hào quang chờ mong trong mắt của nàng, ánh mắt Như Nguyệt phi thường nhu hòa, nàng duỗi một tay ra, nhẹ nhàng che mí mắt Tề Nhạc lại, Tề Nhạc chỉ cảm thấy chấn động trên người Như Nguyệt, hắn cảm thấy người mình mát lạnh, nghe tiếng y phục cởi ra, không đợi hắn mở hai mắt ra, một thân thể trắng nõn mềm mại chui vào ngực hắn.

Hải Như Nguyệt không nói gì, nàng chỉ cảm thấy gương mặt của mình bỏng rát, dính sát vào người Tề Nhạc, không chút chú ý mùi huyết tinh nhàn nhạt trên người của hắn, thân thể nàng lại run rẩy, chỉ có điều, lúc này không phải là rét lạnh nữa.

Cảm thụ được thân thể mềm mại tràn ngập co giãn của Hải Như Nguyệt, Tề Nhạc cảm giác huyết mạch của mình vận chuyển thật nhanh, giống như có một cổ lửa nóng dưới bụng, có lẽ là do lực lượng thiên nhiên quá cường đại, phát ra khát vọng cường đại giải khai những ngăn cách trong kinh mạch của hắn, tuy vẫn còn đau đớn, nhưng Tề Nhạc cũng quên đau đớn đi, chăm chú, ôm thân thể mềm mại kia vào ngực của mình.

Như Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, nàng không có động, vẫn dán chặt vào người Tề Nhạc, ánh mắt của nàng có chút mê ly. Từ khi còn bé, nàng cũng từng tưởng tượng qua tình yêu sau này của mình sẽ là dạng gì, cũng từng chờ mong bạch mã hoàng tử trong đời mình, nhưng mà, nàng chưa bao giờ nghĩ tiến triển của mình với nam nhân này lại nhanh như thế. Nhưng nàng không hối hận, khí tức Kỳ Lân trên người của Tề Nhạc khiến nàng phi thường thoải mái, long lực trong cơ thể dưới sự kích thích của khí tức Kỳ Lân đang từ từ khôi phục lại.

Một nam nhân, ôm một mỹ nữ tuyệt sắc trần trụi thế này, như vậy, tay của hắn có thể hoạt động trung thực sao? Chỉ sợ vấn đề này ai cũng có thể trả lời được, hơn nữa đáp án đều là nhất trí. Tề Nhạc cũng là nam nhân bình thường.

Khi bắt đầu ôm, dưới tình huống kích tình trong nội tâm, tay của Tề Nhạc bắt đầu động, lúc mới bắt đầu, hắn còn nhẹ nhàng vuốt ve da thịt tinh tế sau lưng Hải Như Nguyệt, nhưng hỏa diễm trong nội tâm không ngừng thiêu đốt, khi nhiệt độ trên da thịt Hải Như Nguyệt tăng cao, tay của Tề Nhạc bắt đầu trượt xuống dưới, từ lưng xuống bờ mông, cảm giác tuyệt vời đó khiến hắn trầm luân.

Hải Như Nguyệt nằm trong ngực Tề Nhạc, hai bàn tay to lớn của hắn vuốt ve, thân thể mềm mại run nhè nhẹ, trong cơ thể như có thứ gì đó bừng tỉnh lại, không chỉ tim đập nhanh hơn, khí tức trong cơ thể nàng không ngừng biến hóa.

Tuy nơi này không phải băng sơn tuyết địa, nhưng mùa đông ở Kinh Thành rất lạnh, mà trong hoang sơn dã lĩnh thế này, trong thạch huyệt, nam nữ hai người nằm sát vào nhau, hai thân thể trần trụi ôm nhau, bất luận từ góc độ nào mà nói, đối với bọn họ đều là kích thích cực kỳ mạnh mẽ. Tâm của Tề Nhạc không thể bình tĩnh, Hải Như Nguyệt có thể bình tĩnh được sao?

Khí tức Kỳ Lân và khí tức của Long như sóng xô bờ, lúc trước Tề Nhạc cùng Minh Minh câu thông khí tức với nhau, khí tức hai người bắt đầu câu thông, Tề Nhạc lại vuốt ve thân thể của Hải Như Nguyệt lần nữa, Hải Như Nguyệt có thể cảm giác được từ bàn tay hắn truyền nhiệt lượng cho mình, Tề Nhạc cũng có cảm nhận như vậy, Hải Như Nguyệt dán chặt vào da thịt của mình, thân thể hơi lạnh lẽo, kinh mạch trong cơ thể đã bắt đầu khôi phục lại, mà tổn thương trên người Như Nguyệt cũng từ từ chuyển biến tốt, vân lực của hai người khôi phục nhanh chóng.

*****

Thương thế của Như Nguyệt nhẹ hơn, hơn nữa khí tức long của nàng không bằng Kỳ Lân, nhưng cũng không kém quá nhiều, mà Tề Nhạc có thủy vân lực dẫn động Kỳ Lân Tẩy Tủy Dịch Cân Công, thủy vân lực không ngừng gia tăng, tốc độ khôi phục của hắn không chậm.

Hai người cứ như vậy ôm ấp lẫn nhau, khi Tề Nhạc vuốt ve càng lúc càng lớn mật, tay của Như Nguyệt cũng dần dần di động nhẹ nhàng sau lưng của hắn, bàn tay nhỏ bé lạnh buốt như có thêm sức sống. Hai tay Như Nguyệt không ngừng tới lui sau lưng Tề Nhạc, dưới tình huống khôi phục thân thể, hạ thân của hắn ngẩng đầu lên, dính sát vào cái bụng bằng phẳng bóng loáng của Hải Như Nguyệt, tản ra khí nóng như lửa đốt.

- Như Nguyệt...

- Ân?

- Cái này, em không sờ anh có được không?

- Anh là bại hoại, rõ ràng là anh đang sờ em.

- Nhưng mà, anh có chút không chịu được, anh sợ mình sẽ đè em ngay tại đây đấy.

- Anh làm sao được? Anh bị thương nặng mà còn có tâm tư này sao?

- Nam nhân không thể nói không được, ai nói là anh không được chứ? Nếu không phải đại sư đã từng nói không được tùy tiện phát sinh quan hệ với nữ nhân, hiện tại anh đã muốn em. Đừng nhìn em là Phách Vương Long cường đại, bây giờ em đang ở trong ngực anh không đi được đấy.

Hải Như Nguyệt si ngốc cười cười, nói:

- Đồ ngốc, đại sư nói anh chưa nghe hoàn toàn đấy. Ý của đại sư là khống chế dục vọng, không nên quá mức. Hơn nữa, anh không được quên, em là long, là Phách Vương Long của anh. Trong tất cả chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, thân thể có thể so sánh với anh cũng chỉ có em. Anh cảm thấy em sẽ sợ sao? Nhưng mà, anh cũng không nên biến mình thành cây thương bằng sáp, trông thì ngon mà không dùng được nha.

Thân thể của hai người đã sớm không còn lạnh, trong áo bông âm áp, tản ra nhiệt khí nhàn nhạt, bất luận là Tề Nhạc hay là Hải Như Nguyệt, bọn họ thiếu chút nữa không khống chế cảm xúc của mình.

- Em, em đang câu dẫn anh?

Tề Nhạc sớm không nhịn được, nếu không phải thân thể cần thời gian khôi phục, hắn có thể ôm mỹ nữ mà sờ suốt một giờ a?

Tề Nhạc động tình, cảm giác của Như Nguyệt không phải như vậy sao, khí tức của hai người dồn dập, hai tay Tề Nhạc nhẹ nhàng đưa lên, nâng Như Nguyệt lên trước mặt mình, gương mặt hoàn mỹ của nàng đỏ bừng, cúi đầu xuống, hôn nàng thật sâu.

Bốn môi đụng vào nhau, tuy Hải Như Nguyệt không lưu loát, nhưng nàng còn nhiệt tình hơn Tề Nhạc rất nhiều, nghiêng người, nàng đã ghé vào người Tề Nhạc, đôi chân thon dài quấn chặt Tề Nhạc.

Tề Nhạc chỉ cảm thấy trong mũi có hương thơm, cái gì cần bốn hồng nhan mới có thể lên giường, đã sớm bị hắn ném ra sau đầu, một tay bắt lấy cắp mông đầy đặn của Hải Như Nguyệt, tay kia đã thi triển tuyệt học bóp vú long trảo thủ, chuẩn xác bóp bộ ngực đầy đặn của Hải Như Nguyệt, trong tiềm thức, hắn đã sớm có khát vọng cảnh tượng này, giờ này khắc này, một nam nhân bình thường cùng mỹ nữ ở chung, đã không có gì ngăn cản bọn họ tiếp tục xuống dưới.

Trong thạch huyệt, xuân ý ngang nhiên, lửa cháy hừng hực, chỉ có điều, lúc này lửa cháy đã biến thành dục vọng.

Thời điểm chuẩn bị giương kiếm, đột nhiên Như Nguyệt đẩy Tề Nhạc ra, mị nhãn như tơ nhìn hắn, trên mặt đẹp toát ra nụ cười xấu xa.

- Bây giờ có tính là bàn chải và nồi nát không?

Tề Nhạc cười hắc hắc, lại ôm sát thân thể mềm mại của Như Nguyệt:

- Đương nhiên không phải, hiện tại hẳn là long huyệt mới đúng.

Không đợi Như Nguyệt phát ra âm thanh yêu kiều không thuận theo, Điện Động Tiểu Mã Đạt đã mở ra hoàn toàn, tiến hành tiếp xúc thân mật như vậy. Hai người đồng thời hừ nhẹ một tiếng, long khí và Kỳ Lân khí hoàn mỹ vô hạ kết hợp với nhau. Khí lưu đen, bạc, trắng không ngừng lưu chuyển hình thành bình chướng ngăn cản thạch huyệt, gió xuân đã độ ngọc môn quan.

Không biết qua bao lâu, năng lượng bao phủ bên ngoài thạch huyệt dày đặc hơn trước, đầu tiên là một đạo bạch sắc quang ảnh từ trong thạch huyệt bay ra, quang ảnh dần dần ngưng kết thành long hình, ngay sau đó, một đạo thân ảnh hai màu đen bạc cũng hiện ra, quang ảnh cũng không ngưng kết thành hình, mà là bao phủ long hình vào bên trong, âm thanh long ngâm sôi sục gầm thét, hai đạo quang ảnh càng ngày càng trở nên mãnh liệt.

Dần dần, quang ảnh màu trắng bị hai màu đen bạc áp chế, hai màu đen bạc ngưng kết thành hình Kỳ Lân, chân trước ôm lấy cổ bạch long, ôm bạch long vào ngực, năng lượng bốc lên càng khiến quang ảnh trở nên rõ ràng, thậm chí lân phiến cũng có thể nhìn thấy, giống như ngưng tụ thành thật thể.

Một âm thanh long ngâm sôi sục từ trong huyệt động hiện ra, dẫn tới long ảnh bên ngoài run rẩy, long thân quấn quanh người của Kỳ Lân, bốn chân ôm ngược vào người Kỳ Lân, đôi cánh cực lớn sau lưng bao phủ Kỳ Lân, lộ ra nét mệt mỏi.

Kỳ Lân ngẩng đầu nhìn lên trời, trong mắt Kỳ Lân xuất hiện hào quang cao ngạo, thời gian không dài, âm thanh sôi sục trong huyệt động lại truyền tới, Kỳ Lân lúc này bị hào quang màu đỏ bao phủ, trong mắt của Bạch Long mang theo vài phần kinh hoàng.

Mặt trời dần dần chuyển về tây, âm thanh long ngâm từ trong huyệt động truyền ra phi thường yếu ớt, hai đạo quang ảnh bên ngoài thạch động lại biến hóa, Kỳ Lân phục trên mặt đất, Bạch Long dịu dàng ngoan ngoãn vây quanh nó, trong mắt của Bạch Long hiện ra thần sắc ôn nhu, Kỳ Lân cúi đầu xuống, dùng cái sừng hai màu đen bạc trên đầu nó chạm nhẹ vào sừng của Bạch Long, thân mật rúc vào với nhau.

Thời điểm âm thanh long ngâm vang lên, một tiếng gào thét trầm thấp chấn động khắp nơi, nương theo âm thanh trầm thấp này, đạo hào quang ba màu bao phủ huyệt động vỡ tan, hai đạo thân ảnh trần trụi từ bên trong lao ra ngoài.

Mà quang ảnh Kỳ Lân cùng Bạch Long phiêu phù trên không trung, phân biệt dung nhập vào trong hai đạo thân ảnh này. Tề Nhạc ôm ấp gương mặt đỏ tươi của Hải Như Nguyệt, thương tiếc vuốt ve mái tóc ướt đẫm mồ hôi của nàng, đồ án Kỳ Lân trên người hắn phi thường rõ ràng, trong quang ảnh lập loè, mỗi một lần đều xuất hiện hào quang cường hoành. Sau lưng là bốn đóa tường vân giao thoa mỗi lần lập loè, đều phụ trợ thân ảnh của hắn cao lớn hơn.

- Như Nguyệt, em vẫn khỏe chứ?

Tề Nhạc ôn nhu hỏi.

Cái miệng nhỏ nhắn của Như Nguyệt cắn lên vai của Tề Nhạc, ngay cả mắt cũng không mở ra, nỉ non nói:

- Em mệt mỏi quá, em muốn ngủ. Tề Nhạc, long lực của em đã khôi phục, nhưng không biết vì cái gì, toàn thân lại không còn chút sức lực nào.

Hai mắt Tề Nhạc như ngôi sao lóe sáng, cười hắc hắc, nói:

- Không nghĩ tới anh lại mạnh như vậy, lại làm cho em lên cao trào năm lần. Hiện tại anh mới hiểu tại sao đại sư nói không được dễ dàng phát sinh quan hệ với nữ nhân. Một khi bắt đầu, anh căn bản không có biện pháp khống chế dục vọng của mình, khá tốt thân thể của em thừa nhận được, nếu không thực sự sẽ làm em tổn thương. Trải qua lần này, khí tức Long và khí tức Kỳ Lân hoàn toàn dung hợp, buổi trưa anh đã khôi phục, anh dùng Kỳ Lân Tẩy Tủy Dịch Cân Công không ngừng, đã trị liệu tốt thương thế của chúng ta. Em nghỉ ngơi một lát đi, anh mang em bay trở về.

*****

- Không, em không muốn về, em như vậy thì anh bảo em làm sao dám gặp người ta! Minh Minh tối nay sẽ tới biệt thự, nếu như bị nàng trông thấy...

Tề Nhạc than nhẹ một tiếng, nói:

- Nàng sớm muộn gì cũng biết, đều là anh không tốt, anh nói chuyện này với Minh Minh là được.

Hào quang màu lam nhạt hiện ra, hình thành một vòng xoáy nước bao phủ hai người bên bên trong, ngay sau đó, hồng sắc quang hiện ra chung quanh vòng xoáy nước màu lam, ánh lửa nhàn nhạt bao quanh nước, có tác dụng tăng nhiệt độ nước.

Thân ảnh trong nước kêu hừ hừ.

- Chán ghét, anh cho rằng đang giặt quần áo sao? Còn là vòng xoáy nữa.

- Hắc hắc, như vậy mới tắm nhanh hơn.

Hai mươi phút sau, thời điểm Tề Nhạc và Hải Như Nguyệt mặc quần áo xong liền đứng bên cạnh thạch huyệt. Hải Như Nguyệt vẫn lộ vẻ mệt mỏi như trước, rúc vào vai của Tề Nhạc, Tề Nhạc ôm hông của nàng, giữ cho nàng không ngã.

- Như Nguyệt, nếu không chúng ta nghỉ ngơi ở đây một đêm nhé?

Tề Nhạc ân cần nói.

Hải Như Nguyệt lắc đầu, nói:

- Không, chúng ta nên quay về. Nếu một đêm không về, mọi người sẽ lo lắng. Hiện tại em tốt hơn rất nhiều, có long lực điều dưỡng, không mệt mỏi như vừa rồi, nhưng mà, em hiện giờ đi lại hơi khó khăn.

Tề Nhạc cười quái dị một tiếng.

- Đều tại anh cả, anh sẽ ôm em bay về, trực tiếp đưa em về phòng là được.

Quang ảnh lập loè, Tề Nhạc ôm lấy thân thể mềm mại của Hải Như Nguyệt bay lên trời, vân lực của hắn hiện giờ đã khôi phục hoàn toàn, không biết vì cái gì, ôm Như Nguyệt cùng bay thế này, cảm giác sợ độ cao của hắn giảm đi rất nhiều. Phá lệ bay lên không trung tầm trăm mét, bởi vì sắc trời đã tối lại, năng lượng hộ thể của hắn từ bạc chuyển sang đen, che chở thân thể của hắn.

Lúc hai người quay về biệt thự Long Vực đã là tám giờ tối, Tề Nhạc rất khó khăn mang Hải Như Nguyệt lặng lẽ đưa vào phòng bằng cửa sổ, sau đó hắn nghênh ngang đi vào từ cửa chính. Thể xác và tinh thần của hắn hiện giờ rất thoải mái, hưng phấn nói không nên lời, Như Nguyệt trao lần đầu tiên cho hắn, hắn chính thức có được mỹ nữ tuyệt sắc như Như Nguyệt rồi, bất luận nhìn từ góc độ nào, đều đủ khiến hắn tự hào. Nghĩ tới thân thể mềm mại động lòng người của Như Nguyệt trong thạch huyệt, tâm của hắn hưng phấn nói không nên lời.

- Ách, sao lại có nhiều người như vậy!

Tề Nhạc vừa vào cửa liền kinh ngạc phát hiện trong cửa có rất nhiều người, trừ Minh Minh trong dự liệu không có tới ra, Điền Thử, Mạc Địch, Tiểu Ất, Từ Đông, Trát Cách Lỗ đại sư, cùng với Cơ Đức cũng ở đây.

Yến Tiểu Ất vừa nhìn thấy Tề Nhạc nhanh như tên bắn lao tới, thò tay xoa bóp mặt Tề Nhạc.

- Lão đại, anh thật sự còn sống trở về. Em còn cho rằng anh đã bị Như Nguyệt tiền dâm hậu sát, tái gian tái sát đấy.

- Kháo, sờ cái gì mà sờ, anh không có hứng thú với đàn ông. Như Nguyệt ôn nhu như vậy, sao có thể dùng sức mạnh với anh chứ?

Tề Nhạc đẩy tay của Tiểu Ất ra, đường làm quan rộng mở đi tới ghế sô pha đặt mông ngồi xuống.

Từ Đông nhìn bộ dáng của hắn liền hỏi:

- Tề Nhạc, Như Nguyệt đâu? Anh không về cùng nàng sao?

Tuy hắn cũng biết thực lực của Hải Như Nguyệt rất mạnh, nhưng ban đầu ở núi Thiên Hương đỉnh Quỷ Kiến Sầu lại bị thực lực của Tề Nhạc làm khiếp sợ, thủ đoạn công kích của Tề Nhạc quá mạnh mẽ, muốn nói trong mọi người ai có khả năng chiến thắng Như Nguyệt nhất, khẳng định là hắn chứ không phải ai khác. Từ Đông biết rõ Tề Nhạc gần đây có bất mãn trong lòng với Hải Như Nguyệt, chỉ sợ hắn xúc động nhất thời, làm sai cái gì đó.

Tề Nhạc làm ra vẻ kinh ngạc, nói:

- Như Nguyệt? Chẳng phải Như Nguyệt đã sớm trở về rồi sao? Có lẽ nàng đang ở trong phòng đấy.

Từ Đông cau mày nói:

- Nói bậy, chúng tôi luôn ở trong đại sảnh này, căn bản là không thấy nàng quay về. Tề Nhạc, anh đã xảy ra chuyện gì với Như Nguyệt rồi, nếu anh làm sai cái gì, hiện tại đền bù còn kịp. Chúng ta đều là chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, tất cả mọi người là đồng bạn thân thiết, tuy tính tình của Như Nguyệt không tốt, nhưng nàng vẫn quan tâm tới anh nhất, anh cũng không nên...

Tề Nhạc chen ngang lời Từ Đông nói.

- Anh xem tôi là loại người gì? Như Nguyệt rất tốt với tôi thì tôi biết rõ. Nhưng mà, nàng đã trở về rồi! Anh xem, không phải nàng đang đi xuống đấy sao?

Ánh mắt mọi người nhìn qua bậc thang, chỉ thấy Hải Như Nguyệt không biết lúc nào đã xuất hiện trên thang lầu, lúc này, nàng mặc chiếc quần bò nhàn nhạt, nét lạnh như băng ngày xưa không thấy, tóc dài vén lên đỉnh đầu, nhìn nàng có vài phần khác lạ, hào quang trong mắt nhu hòa như nước, nhìn Tề Nhạc, mới nhìn mọi người nói:

- Đúng là tôi sớm trở lại rồi. Tôi cùng Tề Nhạc không có gì, để mọi người lo lắng rồi.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn Hải Như Nguyệt, cơ hồ đồng thời quay đầu lại, đem ánh mắt nhìn qua Tề Nhạc, Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Các vị nhìn tôi làm gì? Như Nguyệt ah! Chúng ta công tác một ngày, cô cũng mệt mỏi rồi, về nghỉ ngơi trước đi.

Như Nguyệt dịu dàng ngoan ngoãn gật gật đầu, mỉm cười với Tề Nhạc, mủi chân điểm xuống đất, phiêu nhiên đi lên lầu, bởi vì nàng bằng vào long lực nhảy lên, cho nên mọi người ở đây không có phát hiện thân thể nàng có gì không bình thường. Nhưng mà, nụ cười ôn nhu cuối cùng của Như Nguyệt đã làm mọi người phát mộng, ai có thể nghĩ Phách Vương Long lạnh lùng như băng lại có lúc ôn nhu như vậy chứ?

- Lão đại, anh, rốt cuộc anh làm gì Hải Như Nguyệt vậy? Tại sao nàng như biến thành người khác.

Tiểu Ất có chút cà lăm nói ra.

Tề Nhạc đắc ý nói:

- Thiên cơ bất khả lộ. Ah, đúng rồi, Minh Minh đâu? Chẳng phải nàng nói tối nay sẽ về sao?

Cơ Đức luôn im lặng ho khan một tiếng, nói:

- Sư phụ, Minh Minh về nhà, tôi có ý chạy tới đây, có chút việc muốn nói cho mọi người. Trước khi ngài chưa về, tôi chưa có nói.

Nhìn thấy biểu lộ của Cơ Đức có chút mất tự nhiên, tâm tình Tề Nhạc trầm xuống, vội vàng hỏi:

- Như thế nào? Có phải xảy ra chuyện đúng không?

Cơ Đức gật gật đầu, nói:

- Người bên Hy Lạp đã tới.

- Cái gì?

Tề Nhạc chợt đứng lên, ánh mắt sáng quắc nhìn qua Cơ Đức.

- Không phải lần trước anh có nói, hôn ước của Minh Minh vẫn còn hai năm sao?

Từ Đông kinh ngạc nói:

- Hôn ước? Lão đại, Minh Minh có hôn ước lúc nào, vậy anh và nàng...

Cơ Đức cười khổ một tiếng, nói:

- Mọi người hãy nghe tôi nói a.

Lập tức, hắn kể đơn giản chuyện hôn ước một lần, nhìn thấy sắc mặt khó coi của mọi người, tiếp tục nói:

- Vốn hôn ước sẽ hoàn thành khi Minh Minh hai mươi tuổi, nhưng mà, hiện tại con trai tổng thống Hy Lạp vừa vặn tới quốc gia chúng ta, hắn cố ý tới thăm Minh Minh. Cho nên, Minh Minh bị lão gia tử gọi về nhà. Sư phụ, tôi muốn nói cho ngài một tiếng, thừa dịp ngài và Minh Minh còn chưa đạt tới mức độ quá sâu, nên buông xuống đi. Vì lợi ích quốc gia, cũng vì tốt cho ngài.

- Nói bậy, vì lợi ích quốc gia thì ép Minh Minh đi lấy chồng xa sao, lúc trước Minh Minh đáp ứng hôn ước nàng mới bao nhiêu tuổi? Khi đó nàng có năng lực tự chủ sao?

Tề Nhạc tức giận gào thét.

*****

- Nếu như vì lợi ích quốc gia, như vậy, Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta và thủ hộ giả phương đông cũng chẳng thiếu cường giả, sao có thể bảo nàng tới Hy Lạp? Huống chi, không nhắc tới những chuyện này, chỉ cần còn tôi ở đây, ai cũng đừng mong mang Minh Minh đi.

Vừa nói, Tề Nhạc một tay kéo Cơ Đức từ chỗ ngồi lên, khổ người Cơ Đức lớn như vậy, nhưng trong tay của hắn như không có sức nặng.

- Đi, mang tôi về nhà của anh, tôi phải nói rõ ràng với lão gia tử.

Cơ Đức cảm giác được áp lực cực lớn từ trên người Tề Nhạc ép tới, áp hắn suýt không thở nổi.

- Sư phụ, ngài đừng xúc động. Tiểu tử Hy Lạp kia chẳng qua chỉ đi thăm Minh Minh.

- Thăm cũng không được.

Tề Nhạc bá đạo nói.

- Đúng, thăm cũng không được. Lão đại, em ủng hộ anh, Minh Minh là một thành viên của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, sao có thể bị một tên phương tây cướp đi được?

Yến Tiểu Ất lòng đầy căm phẫn nói.

Từ Đông, Điền Thử, Mạc Địch nhao nhao tỏ vẻ ủng hộ Tề Nhạc.

Mỉm cười, Trát Cách Lỗ đại sư không có lên tiếng đi đến bên cạnh Tề Nhạc, tay phải vỗ vỗ nhẹ nhàng, Tề Nhạc cảm thấy tay của mình chấn động, Cơ Đức bị cổ lực lượng nhu hòa này tiếp được.

- Tề Nhạc, cái gọi là quan tâm sẽ bị loạn. Anh nói rất đúng, từ góc độ quốc gia mà nhìn, cũng không thể bảo Minh Minh đi lấy chồng tận Hy Lạp được. Hiện tại anh cũng không tức giận đi nói rõ ràng với cha Minh Minh được, đối mặt với loại tình huống này, động não sẽ tốt hơn.

Tề Nhạc thở sâu, hắn cũng không thật sự tức giận, mà là trong nội tâm phi thường bất an, vừa nghĩ tới có khả năng mất đi Minh Minh, tâm của hắn khó bình tĩnh.

- Đại sư, ngài nói đi, hiện tại tôi nên làm gì bây giờ?

Trát Cách Lỗ trầm ngâm một chút, nói:

- Nếu như tôi đoán không sai, nếu người nọ là con trai tổng thống Hy Lạp, như vậy, hắn không có khả năng một mình đi tới nước cộng hòa Viêm Hoàng chúng ta, có lẽ, đi cùng với hắn là thủ hộ giả phương tây. Muốn hắn lưu Minh Minh lại, không bằng anh dùng thân phận tình địch đứng ra khiêu chiến hắn ta đi.

- Khiêu chiến?

Con mắt Tề Nhạc lóe sáng, ngay cả Hải Như Nguyệt hắn còn không sợ, như thế nào lại sợ một tên Hy Lạp đây?

Trát Cách Lỗ gật gật đầu, nói:

- Đúng vậy, chính là khiêu chiến. Người phương tây phi thường coi trọng quyết đấu. Từ thời cổ đại, thời điểm hai nam nhân cùng yêu thích một nữ nhân, quyết đấu chính là biện pháp cuối cùng. Tuy bây giờ là xã hội hiện đại, nhưng nếu hắn là con trai tổng thống, anh đưa ra lời khiêu chiến thì hắn cũng không có lui bước. Nhưng mà, nội dung khiêu chiến không nhất định là vũ lực, cho nên anh phải chuẩn bị tâm lý trước đi. Chuyện lần này, chẳng những quan hệ đến tương lai của Minh Minh, đồng thời, cũng quan hệ đến thủ hộ giả phương đông chúng ta có thể lập uy với thủ hộ giả phương tây hay không, anh nhớ kỹ, bất luận làm cái gì, cũng nên động não trước, nếu có điểm nào không thể giải quyết được, cứ tới tìm tôi.

Tề Nhạc thở sâu, nói:

- Được rồi, đại sư, tôi nghe ngài.

Trát Cách Lỗ mỉm cười, nói:

- Yên tâm đi, Minh Minh yêu anh như vậy, anh còn sợ cái gì chứ? Hôm nay anh cũng mệt mỏi, đi lên lầu nghỉ ngơi đi. Hôm nay Như Nguyệt cũng rất mệt a, anh tốt nhất nên chiếu cố nàng một chút, có khí tức Kỳ Lân của anh, thân thể của nàng sẽ tốt hơn.

Hắn nói rất mịt mờ, nhưng Tề Nhạc lập tức hiểu được ý trong đó, nhẹ nhàng gật gật đầu, nói:

- Được rồi, tôi đi lên trước. Thiếu đạo đức, vừa rồi tôi quá xúc động anh đừng quan tâm, sau khi trở về giúp tôi bảo hộ Minh Minh, nhất định không cho tên tiểu tử Hy Lạp kia đụng tới sợi tóc của Minh Minh.

Cơ Đức cười ha hả, nói:

- Sư phụ, hiện giờ tôi phát hiện, ngài thật sự có tiềm lực trở thành em rể của tôi đấy. Thấy anh quan tâm tới Minh Minh như thế tôi rất vui, yên tâm đi, Minh Minh không phải kẻ yếu, huống chi, tiểu tử Hy Lạp kia vẫn hiểu lễ phép. Có lẽ hắn đã tới Kinh Thành, nhưng không biết ở nơi nào, hôm nay lão gia tử gọi Minh Minh trở về, hẳn là có việc cần thương lượng, tôi nghĩ, lão gia tử ở phương diện này có suy nghĩ như anh. Lão nhân gia cũng không nỡ gả Minh Minh ra ngoài a, huống chi Minh Minh còn là thủ hộ giả phương đông. Tốt, tôi về trước đi, ngày mai tôi sẽ nghĩ biện pháp nghe ngóng một ít tin tức rồi liên lạc với ngài.

Cơ Đức đi, hàn quang trong mắt Tề Nhạc lập loè, cúi đầu không biết nghĩ cái gì, Điền Thử nói:

- Lão đại, em cũng về trước. Mạc Địch lão sư, chúng ta cùng đi nhé?

Mạc Địch nhìn Điền Thử, gật gật đầu, hai người cùng nhau rời khỏi biệt thự Long Vực. Mạc Địch nhìn thấy ánh mắt quyến luyến của Điền Thử, nhưng Mạc Địch làm như không thấy cái gì cả.

Tiểu Ất nói:

- Lão đại, đừng phiền, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng.

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Không tới mức phiền não, nhưng mà, anh đang suy nghĩ nhiều người phương tây tới nước cộng hòa Viêm Hoàng chúng ta làm cái gì? Vốn có Hắc Ám Quốc Hội, sau đó lại là giáo đình, hiện tại là người Hy Lạp cũng tới. Có phải là trong Viêm Hoàng chúng ta có thứ gì hấp dẫn bọn họ không? Nếu như là như vậy, là thứ gì mới hấp dẫn bọn họ đây?

Trát Cách Lỗ khen ngợi nói:

- Tốt, Tề Nhạc anh càng ngày càng giống vương của cầm tinh rồi đấy. Lo lắng của anh giống suy nghĩ của tôi. Đêm qua tôi cẩn thận tính toán qua, nhưng kết quả đạt được quá mơ hồ, trong mơ hồ, hình như ở phương đông chúng ta sắp có chí bảo xuất thế. Về phần là bảo bối gì, tôi không nói rõ ràng được.

Ánh mắt Tề Nhạc khẽ động, nói:

- Có phải là thành quả nghiên cứu của Quản Bình đại ca không? Nếu nghiên cứu của anh tay rơi vào tay kẻ xấu, đúng là đại phiền toái. Không đúng! Nếu như chỉ là thành quả nghiên cứu, vậy tại sao đám người giáo đình tự xưng là chính nghĩa lại tới đây chứ? Tôi nghĩ tới người của Hắc Ám Quốc Hội, giáo đình, Hy Lạp đến Viêm Hoàng chúng ta không đơn giản như vậy.

Từ Đông nói:

- Hiện tại chúng ta suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, nếu như bọn họ có mục đích mà tới đây, như vậy, bọn họ sớm muộn gì cũng để lộ mục đích. Tề Nhạc, anh bây giờ nên đặc lực chú ý lên người của Minh Minh trước đi. Quay đầu lại chúng ta lợi dụng tin tức uyên bác của bốn đại gia tộc tìm hiểu xem trong nước có xảy ra chuyện gì khác thường hay không.

Tề Nhạc gật gật đầu, nói:

- Cũng chỉ có thể là như thế. Tôi phải nghĩ biện pháp tìm kiếm địa phương đám Hy Lạp này nghỉ lại mới được. Không thể đợi đến ngày mai, buổi tối hôm nay tôi nhất định phải tìm ra nơi nghỉ lại của bọn này, sau đó nghĩ biện pháp đi thăm dò hư thật, biết mình biết người, mới có thể bách chiến bách thắng.

Từ Đông mỉm cười, nói:

- Lão đại, nếu có cái gì cần ta làm gì, anh cứ việc phân phó.

Tề Nhạc gật gật đầu, nói:

- Từ ca, anh nên nghỉ ngơi sớm một chút. Hôm nay làm anh lo lắng rồi. Tôi và Như Nguyệt có chút vấn đề đã giải quyết, anh yên tâm đi. Đại sư, tôi nghĩ, chuyện này tôi có thể xử lý tốt.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-360)