← Ch.073 | Ch.075 → |
Ánh mắt Minh Minh không chút nhường nhịn đối mặt với ánh mắt Tác Tác, thúc dục Thăng Kê Quyết của mình, tản mát ra một cổ khí thế cường đại:
- Yêu cầu này cũng là trọng yếu nhất. Nếu như các ngươi không thể thỏa mãn thì... tôi nghĩ tôi cũng không cần phải tới Hy Lạp nữa. Tôi và Tề Nhạc không thể tách ra được.
Không biết vì cái gì, Tác Tác cho dù lúc đối mặt với Tề Nhạc cũng phi thường hung hăng càn quấy nhưng vừa cảm thụ được khí tức phát ra từ trên người Minh Minh sắc mặt lập tức hơi trắng bệch, đầu vai lắc lư một cái, bờ môi ông động lên, tựa hồ nói không ra lời.
Lâm Nhất Phàm có chút giật mình liếc nhìn Minh Minh, nói:
- Minh Minh tiểu thư, xin em đừng làm tôi khó xử có được không? Nếu như em muốn mang Tề tiên sinh cùng đi Hy Lạp, như vậy, với tôi mà nói cũng coi như không có cơ hội gì rồi.
Tề Nhạc cuối cùng mở miệng, trên mặt mang theo một tia dáng cười làm cho người nghiền ngẫm, nói:
- Người sáng mắt không nói tiếng lóng, tôi nghĩ các vị có lẽ cũng nhìn ra, tôi và Minh Minh cũng không phải người bình thường. Do chúng ta tu luyện một loại công pháp đặc thù của phương đông nên khí tức tương liên với nhau, một khi chia lìa khoảng cách nhất định sẽ tạo thành tổn thương rất lớn, cho nên, tôi và Minh Minh là không thể nào tách ra được. Lâm tiên sinh, tôi nghĩ mỹ nữ Hy Lạp cũng không ít, anh cần gì lãng phí thời gian ở chỗ này chứ?
- Cậu...
Dù Lâm Nhất Phàm có thông minh, cũng không nghĩ ra mình hao hết lời lẽ lại nhận được kết qủa thế này, sắc mặt hắn liền trở nên khó coi. Lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy Minh Minh hắn đã giật nảy mình, đồng thời bởi vì nguyên nhân chính trị nên hắn đã vui vẻ đáp ứng hôn sự này. Mà chuyện sau khi cách vài năm, khi hắn lại lần nữa nhìn thấy Minh Minh thì đã lập tức bị khí chất của Minh Minh hấp dẫn rồi.
Tuy rằng Minh Minh không hoàn mỹ như Vũ Mâu, như vẽ tuyệt sắc tú lệ kia dù là tuyệt tác của danh gia cũng phải thua nửa phần, tuyệt đối là mỹ nữ phương đông đỉnh cấp điển hình. Vũ Mâu trong lòng hắn là thần thánh không thể xâm phạm, Tác Tác thì hắn ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, nếu như có có một vị thê tử xuất sắc như Minh Minh hắn sẽ phi thường thỏa mãn.
Bởi vậy, từ lầu đầu gặp mặt đến giờ, hắn vẫn muốn dùng các loại phương pháp để gia tăng hảo cảm của Minh Minh đối với mình, để hôn sự có thể thuận lợi. Nhưng lòng Minh Minh rõ ràng lại không ở trên người hắn, nàng tựa hồ có tình cảm cực kỳ thâm hậu với Tề Nhạc này, ngay cả chút cơ hội cũng không có. Hắn thật sự không cam lòng, không cam lòng bị Tề Nhạc cứ như vậy vượt qua.
- Được rồi, tôi đại biểu Nhất Phàm đáp ứng yêu cầu của Cơ tiểu thư, xin mời Tề tiên sinh và Cơ tiểu thư cùng đến Hy Lạp chúng ta chơi.
Vũ Mâu đột nhiên mở miệng trong không khí xấu hổ làm cho Tề Nhạc và Lâm Nhất Phàm đồng thời lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
- Tiểu thư.
Lâm Nhất Phàm có chút lo lắng kêu một tiếng.
Vũ Mâu giơ tay lên, ngăn cản hắn nói thêm gì đó, cười nhạt một tiếng, nói:
- Bất quá, Tề tiên sinh, Cơ tiểu thư, Nhất Phàm đã nhiều lần nhượng bộ, các ngươi có thể cũng nhường một bước không?
Tề Nhạc nhìn Vũ Mâu, không biết vì cái gì, vừa nhìn thấy đôi tử nhãn trong suốt của nàng, tinh thần hắn sẽ không tự giác bị hấp dẫn.
Minh Minh nói:
- Vậy cô hi vọng chúng tôi sẽ nhượng bộ ở phương diện nào?
Vũ Mâu mỉm cười, nụ cười của nàng rất nhu hòa, cười dấu răng, khí tức kia cũng không phải quá cao quý, mà mang đến cho người một cảm giác rất thân thiết:
- Cùng đi Hy Lạp, tôi hi vọng Minh Minh tiểu thư và Tề tiên sinh không nên đi cùng nhau. Để Nhất Phàm đưa Minh Minh tiểu thư đi du lịch, mà Tề tiên sinh sẽ do tôi đến bồi cùng a.
- Tiểu thư.
Lúc này đây, Lâm Nhất Phàm và Tác Tác đồng thời lên tiếng kinh hô, bọn hắn đều không nghĩ tới Vũ Mâu sẽ làm ra quyết định như vậy.
- Không được.
Minh Minh không cần suy nghĩ đã lập tức cự tuyệt. Mỗi nữ hài tử lúc nhìn thấy nữ tử còn xuất sắc hơn cả mình, rất dễ dàng sẽ sinh ra tâm lý đối nghịch, Minh Minh cũng không ngoại lệ. Ngoại trừ Hải Như Nguyệt ra, đây là lần đầu tiên nàng gặp một nữ nhân toàn bộ phương vị đều vượt qua mình. Vũ Mâu trước mặt này bất luận từ tướng mạo hay là khí chất đều cao hơn mình một bậc, để cho nàng và Tề Nhạc ở cùng một chỗ, vạn nhất xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ?
- Cơ tiểu thư xin nghe tôi nói hết được chứ?
Cảm xúc của Vũ Mâu cũng không vì Minh Minh cự tuyệt mà sinh ra biến hóa, Lâm Nhất Phàm và Tác Tác cũng bị nàng dùng ánh mắt ngăn lại:
- Đầu tiên, tôi đáp ứng hai vị cùng chúng tôi đến Hy Lạp, tự nhiên là có thể giải quyết vấn đề vừa rồi theo lời Tề tiên sinh. Đồng thời, tôi dùng nhân cách đảm bảo, an toàn của các vị ở Hy Lạp tuyệt sẽ không xuất hiện vấn đề. Hơn nữa, tôi đáp ứng cho các vị mỗi ngày cũng có thể gặp mặt một lần. Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của chúng ta rồi. Sau khi lữ hành kết thúc, nếu như chuyện vẫn như bây giờ, ta có thể đại biểu Nhất Phàm, giải trừ hôn ước giữa các ngươi, sau này cũng cam đoan hắn sẽ không còn bất luận quấy rối nào nữa.
Nghe Vũ Mâu nói xong, trong nội tâm Minh Minh cũng cảm giác được một hồi không ổn, tuy rằng điều kiện đã rất hậu đãi rồi, nhưng nàng vẫn lắc đầu liên tục.
- Được rồi, chúng tôi đáp ứng.
Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên vang lên, khiến mọi người đều nhìn lại.
Hải Như Nguyệt mặc váy dài màu trắng lặng yên xuất hiện, cầu da trên bờ vai áo choàng càng thêm phụ trợ thêm khí chất cao quý của nàng, giơ tay nhấc chân đều tản mát ra một cổ khí thế cường đại bao phủ toàn trường. Luận thực lực, hiện giờ mạnh nhất trong cầm tinh thủ hộ thần vẫn là Hải Như Nguyệt, ngày đó nàng đánh một trận với Tề Nhạc, vì sợ làm bị thương đến tánh mạng của Tề Nhạc nên vẫn còn có mấy phần giữ lại.
Nàng vừa xuất hiện, khí thế bên phía Tề Nhạc lập tức đại thịnh.
Hải Như Nguyệt nhìn qua có vẻ đi không nhanh, nhưng nàng vừa dứt lời, người cũng đã đi vào quán cà phê, trong ánh mắt dò xét của mọi người, nàng đi tới bên người Tề Nhạc và Minh Minh.
- Chị Như Nguyệt.
Minh Minh kêu một tiếng.
Hải Như Nguyệt ôn hòa ôm đầu vai Minh Minh, ánh mắt đối mặt với Vũ Mâu:
- Đề nghị của Vũ Mâu tiểu thư, chúng ta đáp ứng.
Tề Nhạc đưa ra một ánh mắt hỏi thăm về phía Hải Như Nguyệt, Hải Như Nguyệt mỉm cười, nói:
- Em nghĩ, có Vũ Mâu tiểu thư làm bạn, Tề Nhạc anh cũng có thể lãnh hội một chút phong tình của Hy Lạp. Gần đây không phải anh rất có hứng thú với thần thoại Hy Lạp sao? Đây chính là một cơ hội tốt.
Nghe xong Hải Như Nguyệt nói những lời này, Tề Nhạc lập tức đã hiểu được ý của nàng, trước mặt chính là Hy Lạp Thủ Hộ Giả, nếu như mình và Hải Như Nguyệt suy đoán chính xác thân phận của Vũ Mâu tiểu thư này chính xác thì... , nàng đã đáp ứng cam đoan an toàn của mình và Minh Minh, đó không phải là một cơ hội tốt để tìm kiếm thông tin về tình hình Hy Lạp Thủ Hộ Giả sao?
*****
Đồng thời, hiểu rõ thêm một ít về tình huống của phương Tây, đối với xung đột có khả năng phát sinh sau này tự nhiên sẽ có rất nhiều chỗ tốt.
Vũ Mâu một mực bảo trì mỉm cười sắc mặt hơi đổi, trong tử nhãn khó có được toát ra một tia kinh ngạc, nói:
- Tề tiên sinh đối với Thần Thoại của Hy Lạp chúng ta rất có hứng thú sao? Không biết ngài tương đối hiểu rõ ở phương diện nào?
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Kỳ thật tôi cũng không biết nhiều, bất quá, tôi đối với nữ thần Athena trong Thần Thoại quý quốc rất có hứng thú.
Hai người Lâm Nhất Phàm, Tác Tác sắc mặt đồng thời biến đổi, tuy rằng bọn hắn lập tức tận lực che dấu, nhưng vẫn bị Tề Nhạc chú ý tới, Vũ Mâu khẽ nhíu đôi mi thanh tú:
- Thì ra là thế, kỳ thật trong thần thoại Hy Lạp, có mười hai vị chủ thần, Athena cũng chỉ là một vị trong đó thôi.
Hải Như Nguyệt nói:
- Vậy quyết định thế đi, đợi đến khi Minh Minh nghỉ học thì sẽ để Tề Nhạc cùng nàng cùng nhau đến Hy Lạp đi. Đến bên kia còn phải phiền toái Lâm tiên sinh và Vũ Mâu tiểu thư.
Mấy người Viêm Hoàng Hồn, Cơ Đức ở trong đó đều không nghĩ tới chuyện lại được giải quyết như vậy, tuy rằng đây không phải bọn hắn muốn thấy, nhưng ít ra không phát sinh xung đột gì, mấy người cũng không khỏi thầm thở ra, thần kinh căng cứng cũng trầm tĩnh lại.
Tề Nhạc lôi kéo Minh Minh đứng người lên, duỗi tay phải mình về phía Vũ Mâu, mỉm cười nói:
- Vũ Mâu tiểu thư, tôi nghĩ không lâu sau chúng ta sẽ gặp mặt.
Theo người khác nghe thì nàng tựa hồ chỉ là hành trình Hy Lạp tháng sau, nhưng ý thực sự của Tề Nhạc là thế nào?
Vũ Mâu thò tay nắm lấy tay Tề Nhạc, tay của nàng ôn hòa như ngọc, nắm vào mềm mại mà tràn ngập co dãn, trong ôn hòa tựa hồ có một cổ năng lượng ôn hòa chấn động, Tề Nhạc cảm giác được năng lượng của Vũ Mâu phi thường tinh khiết, năng lượng chấn động cũng không lợi hại, lúc tiếp xúc đến tay của mình liền tự nhiên tiêu tán đi.
- Tề tiên sinh, tôi cũng rất mong chờ được gặp anh lần nữa.
Trên mặt Vũ Mâu mang theo một tia mỉm cười thản nhiên, chỉ là nhẹ nắm tay với Tề Nhạc một cái liền thu tay lại.
Đưa mắt nhìn bọn người Tề Nhạc rời đi, Vũ Mâu một lần nữa ngồi quay lại vị trí của mình, cầm lấy cà phê truớc mặt hớp một hơi nhỏ.
Ánh mắt của Lâm Nhất Phàm mãi cho đến khi thân ảnh Minh Minh không còn nhìn thấy nữa mới thu hồi lại, ngồi lại vị trí của mình, cúi đầu xuống không biết suy nghĩ cái gì.
- Nhất Phàm, có phải anh không rõ vì sao tôi lại đáp ứng yêu cầu của Cơ tiểu thư không?
Vũ Mâu buông chén cà phê, mỉm cười nhìn Lâm Nhất Phàm.
Lâm Nhất Phàm cung kính nói:
- An bài của Tiểu thư nhất định là có hàm nghĩa đặc thù.
Vũ Mâu mỉm cười nói:
- Ánh mắt của anh không tệ, vị Cơ tiểu thư kia xác thực là một nữ hài tử phi thường xuất sắc. Bất quá, có một số việc có lẽ anh không rõ lắm, tôi cũng không hi vọng anh biết quá nhiều, đối anh như vậy cũng không có lợi. Tác Tác, em đã nhìn ra sao?
Tác Tác nhếch miệng, nói:
- Gia hỏa gọi là Tề Nhạc kia khẳng định chính là người đêm qua nghe trộm chúng ta nói chuyện. Khí tức của hắn em có thể nhận ra, tuy rằng đêm qua hắn cực lực che dấu khí tức của mình, nhưng lúc giao thủ với em, vẫn phải phát động năng lượng công kích, bất quá, hôm nay hắn dường như cũng không có ý giấu diếm. Tên này quả thật hung hăng càn quấy vô cùng ah! Ngày hôm qua lại như người nhát gan trực tiếp bay mất.
Lâm Nhất Phàm ngây ra một lúc, nói:
- Tác Tác tỷ, chị nói hắn có thể bay?
Tác Tác hừ một tiếng, nói:
- Cậu tiểu tử ngốc này, cái kia Tề Nhạc lớn lên lại không được tốt lắm, nếu không có chút ít bổn sự, làm sao có thể hấp dẫn được vị hôn thê kia của cậu chứ?
Vũ Mâu mỉm cười nói:
- Tác Tác, lời của em có có chút sai rồi, Tề tiên sinh lớn lên tuy rằng bình thường, nhưng khí chất phát ra trên người hắn thật là chị cuộc đời này ít thấy, nhưng người nhìn thấy hôm nay, hắn là một người duy nhất làm cho chị không cách nào hoàn toàn nhìn thấu được. Đây cũng là lý do vì sao chị đáp ứng hắn đi Hy Lạp. Có lẽ mọi người đều thấy được, nữ tử sau này đi cùng Tề Nhạc cũng đã phát hiện ra thân phận của ta, lực cảm ứng nhạy như vậy, hơn nữa thực lực bản thân bọn hắn, thân phận của bọn hắn cũng đã quá rõ rồi.
Tác Tác khinh thường nói:
- Không phải là người của Viêm Hoàng tứ đại gia tộc sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ. Tìm cơ hội lão nương nhất định phải làm cho tiểu tử gọi là Tề Nhạc kia biết rõ lợi hại.
Vũ Mâu nhíu mày liếc nhìn Tác Tác, ánh mắt của nàng tuy rằng bình thản, nhưng tiếp xúc với nó, Tác Tác không khỏi trong lòng run lên, cúi đầu xuống. Vũ Mâu than nhẹ một tiếng, nói:
- Tác Tác, em cũng theo ta vài năm rồi, ta nhớ được ta đã nhiều lần nói với em, không nên xem thường bất kỳ một đối thủ nào, như vậy sẽ chỉ làm em lâm vào hoàn cảnh bất lợi thôi. Thực lực của Tề Nhạc cũng không đơn giản như đêm qua em chứng kiến đâu. Đồng thời, bọn hắn cũng cũng không thuộc về tứ đại gia tộc. Viêm Hoàng tứ đại gia tộc phân biệt họ: Chu, Từ, Lạc, Thẩm, cũng không có còn Tề, nếu như bọn họ là thành viên của tứ đại gia tộc, căn bản không có khả năng che dấu dòng họ của mình, bởi vì đó hẳn là kiêu ngạo của bọn hắn mới đúng, từ năng lực mà Tề Nhạc biểu hiện ra mà xem, nếu như ta đoán không sai, bọn hắn có lẽ thuộc về Thủ Hộ Giả cường đại nhất phương đông.
Lâm Nhất Phàm kinh ngạc nói:
- Thủ Hộ Giả cường đại nhất? Đó là cái gì?
Vũ Mâu nói:
- Ở Tây Phương chúng, 12 cung hoàng đạo để phân chia năm, tháng, thời gian, còn phương đông lại không giống thế. Phương đông có văn hóa của mình, nước cộng hòa Viêm Hoàng càng là đỉnh cao trong đó, là quốc gia có 5000 năm văn minh, cùng cổ Hy Lạp chúng ta và cổ Babylon, cổ Ai Cập được cùng xưng là Tứ đại văn minh quốc gia cổ. Còn bảo tồn tốt nhất với văn minh Thượng Cổ, chính là nước cộng hòa Viêm Hoàng.
- Vào thời cổ đại, bọn hắn dùng để phân chia chính là Thiên can, địa chi. Trong đó phức tạp vượt xa 12 cung hoàng đạo của chúng ta có thể so sánh. Trong đó, mười hai địa chi tượng trưng cho mười hai loại cầm tinh của phương đông, cũng giống như mười hai chòm sao của 12 cung hoàng đạo vậy, có Thủ Hộ Giả đại biểu của mình. Theo thứ tự là, chuột, trâu, hổ, thỏ, rồng, rắn, ngựa, dê, khỉ, gà, chó, heo.
- Mà từ sau khi văn minh nhân loại phát triển, phương đông liền xuất hiện mười hai dị năng giả có năng lực cầm tinh đặc thù, bọn hắn mới chính là lực lượng trung kiên thủ hộ phương đông. Ở phương đông, bọn hắn được xưng là Sinh tiếu thủ hộ thần. Mỗi người đều tượng trưng cho một cầm tinh, đều có được năng lực cầm tinh tương ứng của mình. Có lẽ, khi bọn hắn vừa mới sinh ra đời không cách nào sánh với thủ hộ giả 12 cung hoàng đạo chúng ta, nhưng tốc độ phát triển của bọn hắn lại cực kỳ kinh người, một khi cầm tinh thủ hộ thần phát triển tới trình độ nhất định, liền có được thực lực đủ để chống lại Giáo Đình chúng ta.
*****
Bất quá dưới sự phụ trợ của các kỳ nhân dị sĩ phương đông khác, bọn hắn liền trở thành một cổ thế lực không thể dao động.
- Mỗi người tượng trưng cho một cầm tinh? Tề Nhạc biểu tượng cho gì thế? Ngày hôm qua lúc em chiến đấu với hắn, hắn tựa hồ cũng không có biểu hiện ra năng lực tương quan của động vật a! Em chỉ là cảm thấy năng lượng của hắn rất bá đạo, cũng không có cảm giác được hắn là cầm tinh gì cả a!
Tác Tác có chút không cho là đúng mà nói. Tại cảm giác của nàng ngày hôm qua lúc giao thủ với Tề Nhạc nàng đã hoàn toàn chiếm cứ thượng phong, nếu như không phải Tề Nhạc biết bay thì nàng đã thắng rồi.
Vũ Mâu cười nhạt một tiếng, nói:
- Chiến sĩ Sinh tiếu thủ hộ thần so sánh với Thủ Hộ Giả chòm sao các ngươi, ưu thế lớn nhất trong đó chính là bọn họ cũng không hoàn toàn đều là công kích trên mặt đất, mà có số ít Chiến Sĩ năng lực phi hành nữa. Nhưng cũng không phải ai cũng có thể phi hành. Tại trong số cầm tinh có thể phi hành, đầu tiên phải nói đến Long, nàng cũng là người dễ dàng phi hành nhất trong mười hai Chiến sĩ Sinh tiếu thủ hộ thần. Sau đó là Kê, theo tư liệu mà chị xem lúc trước, Sinh tiếu thủ hộ thần Kê Chiến Sĩ của phương đông sau khi đạt tới bảy vân là có thể lợi dụng cánh của mình để phi hành.
Lâm Nhất Phàm nói:
- Vậy Tề Nhạc kia là Kê hay là Long thế?
Mắt Vũ Mâu sáng rực lên, nói:
- Hắn không phải là Kê, cũng không phải Long. Vốn tôi cũng cho là hắn là Long, nhưng ngày hôm nay khi nữ tử kia xuất hiện, tôi đã biết rõ phán đoán của mình sai rồi. Bởi vì nữ nhân xuất hiện cuối cùng kia mới là Long, khí tức của Long trên người nàng có một bộ phận cực nhỏ có được đặc tính của Tây Phương chúng ta, cho nên tôi mới có thể liếc mắt liền nhận ra được. Nếu như tôi đoán không sai, Tề Nhạc có lẽ chính là cầm tinh chi Vương. Có được năng lực thống soái toàn bộ Chiến sĩ Sinh tiếu thủ hộ thần.
- Cầm tinh chi Vương? Đó là cái gì?
- Kỳ Lân. Trong truyền thuyết của nước cộng hòa Viêm Hoàng, thời kỳ viễn cổ, Kỳ Lân chính thần thú chi Vương, nhưng bởi vì năng lực gây giống của Kỳ Lân cực kém, sau khi đến thời gian nhất định, vì truyền thừa huyết mạch của mình, do Kỳ Lân khởi xướng, nó đã lấy huyết mạch của mình và huyết mạch của mười hai cầm tinh dùng thân thể của người làm môi giới lưu truyền tới nay, cũng cấu thành hệ thống Chiến sĩ Sinh tiếu thủ hộ thần như vậy.
- Em biết vì sao em cảm thấy Kỳ Lân không đủ mạnh không? Bởi vì bản thân Kỳ Lân cũng không phải phụ trách chiến đấu, trong tư liệu của chúng ghi lại, Kỳ Lân có được năng lực phụ trợ cực kỳ toàn diện, chỉ cần có hắn ở đó, thực lực của tất cả Chiến sĩ Sinh tiếu thủ hộ thần cũng có thể tăng lên mấy giai đoạn. Tề Nhạc nếu như là Kỳ Lân thì... , như vậy, đối với chúng ta mà nói chính là một uy hiếp không nhỏ.
- Bởi vì, trong tư liệu của chúng ta ghi lại, Kỳ Lân đều phi thường yếu ớt, ngoại trừ có năng lực khôi phục vô cùng tốt ra, có thể nói là ít có đủ năng lực công kích. Mà ngày hôm qua hắn có thể đào thoát trong truy kích của em, đủ để chứng minh hắn cũng không phải Kỳ Lân bình thường. So với mười hai cầm tinh, Kỳ Lân phải thần bí hơn nhiều, cũng nguy hiểm hơn nhiều, không phải vạn bất đắc dĩ, chúng ta không nên đơn giản là địch với những Chiến sĩ Sinh tiếu thủ hộ thần này, nếu không sẽ mang đến rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Lâm Nhất Phàm nói:
- Tiểu thư, tôi hiểu rõ ý của ngài rồi, chỉ cần ngài mở miệng, cho dù bảo tôi từ bỏ hôn ước, Nhất Phàm cũng không hề câu oán hận, dù sao, tôi biết rõ việc gì nặng nhẹ.
Vũ Mâu mỉm cười, nói:
- Không, tôi sao có thể bảo anh buông tha được? Tôi chẳng những không hi vọng anh buông tha hôn nhân, ngược lại còn hi vọng anh tận lực tranh thủ. Cho dù chúng ta không muốn là địch với Sinh tiếu thủ hộ thần, nhưng đồng thời tôi cũng không hi vọng bọn hắn phát triển quá nhanh. Nếu không sẽ sinh ra uy hiếp quá lớn đối với chúng ta. Có lẽ anh còn không nhìn ra, vị hôn thê của anh Cơ tiểu thư cũng là một thành viên trong Chiến sĩ Sinh tiếu thủ hộ thần đấy.
Tác Tác gật đầu nói:
- Đúng vậy, em cũng cảm thấy, khí tức của nàng tựa hộ cũng không cường đại hơn chúng ta, nhưng không biết vì sao vừa rồi khi nàng ép khí tức về phía em, em có một loại cảm giác rất khó chịu, cảm giác sợ hãi phát ra từ nội tâm, điều này thật sự là quá kỳ quái.
Vũ Mâu mỉm cười, nói:
- Kỳ thật, cái này cũng không có gì kỳ quái cả, cầm tinh tương ứng của Cơ tiểu thư hẳn là gà. Gà là khắc tinh của rắn rết bọ cạp, em tuy rằng là Thiên Hạt, nhưng cũng sẽ bị nàng khắc chế. Đây là tương khắc trời sinh, em cũng không cần quá để ý.
Đúng lúc này, sắc mặt Vũ Mâu đột nhiên biến đổi, trên tay phải hiện lên một đạo kim quang nhàn nhạt, hào quang chợt lóe lên rồi biến mất, tay phải của nàng nắm thành hình quả đấm, cau mày:
- Tốt một cái Kỳ Lân.
Tác Tác ân cần nói:
- Tiểu thư, ngài làm sao vậy?
Vũ Mâu lắc đầu, nói:
- Ta không phát hiện lúc hắn nắm tay ta vậy mà lưu lại trong tay ta một đạo năng lượng. Cũng may mà năng lượng hắn lưu lại cũng không mạnh, chỉ là không biết hắn lưu lại đạo năng lượng này có ý gì.
Đồng thời khi Vũ Mâu giật mình, trên người Tề Nhạc đang mở cửa xe BMW ra cũng nổi lên một đạo quang mang, chỉ có điều hào quang là xuất hiện ở mi tâm hắn, Ngân Quang chợt lóe lên rồi biến mất:
- Đáng tiếc, bọn hắn cũng không nói ra mục đích đến Viêm Hoàng lần này.
Lúc nắm tay Vũ Mâu Tề Nhạc lặng lẽ lưu lại một đạo năng lượng trong lòng bàn tay nàng, bởi vì năng lượng cũng không phải dùng để công kích, hơn nữa Tề Nhạc tận lực che dấu, rất khó phát hiện. Mục đích của đạo năng lượng này rất đơn giản, chính là nghe trộm.
Nếu như hiện giờ Tề Nhạc có thực lực ngoài Ngũ Vân thì đạo năng lượng lưu lại này thậm chí có thể duy trì hơn ba ngày. Năng lực nghe trộm này là hắn hôm nay sau khi hợp tu với Như Nguyệt vừa mới lĩnh ngộ được, chỉ có thể tác dụng lên trên sinh mạng thể thôi.
Minh Minh và Hải Như Nguyệt ngồi ghế sau chiếc BMW, Minh Minh không muốn về nhà, bảo Cơ Đức trở về thông báo với lão gia tử. Lúc bên phía Vũ Mâu đang nói chuyện với nhau, Như Nguyệt cũng nói với Tề Nhạc những phát hiện về Vũ Mâu các nàng một lần, khiến Minh Minh hiểu rõ vì sao nàng lại đồng ý để Tề Nhạc đi Hy Lạp.
Đột nhiên nghe thấy Tề Nhạc nói một câu không hiểu thấu như vậy, Như Nguyệt không khỏi hỏi:
- Làm sao vậy Tề Nhạc, anh nghĩ đến cái gì sao?
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Vừa rồi anh lưu lại một đạo năng lượng nghe trộm trên tay Vũ Mâu, đã nghe được nàng nói chuyện với Tác Tác và Lâm Nhất Phàm, nhưng tiếc năng lượng của anh còn chưa đủ mạnh, đã bị nàng phát hiện, khu trừ mất rồi. Suy đoán của chúng ta không sai, Vũ Mâu đúng là người thừa kế thần cách thế hệ này, Tác Tác kia cũng đúng là Thủ Hộ Giả chòm sao Thiên Hạt.
*****
- Bất quá, các nàng cũng suy đoán được thân phận của chúng ta. Tuy bọn hắn cũng chưa nói đến mục đích đến Viêm Hoàng lần này, xem ra, ta vẫn phải tiến hành kế hoạch vốn có. Như Nguyệt, em nói trong khắp các thế lực đi vào Viêm Hoàng, người phương nào dễ dàng tìm nhất? Vũ Mâu bên này cũng đừng nghĩ nữa, nữ nhân xinh đẹp này che dấu sâu đậm, ai cũng sờ không rõ thực lực của nàng đến tột cùng mạnh bao nhiêu, giờ còn chưa phải lúc vạch mặt.
Như Nguyệt nghĩ nghĩ, nói:
- Người của giáo đình chỉ sợ không dễ tìm cho lắm, từ đầu đến cuối, chúng ta cũng chỉ nhìn thấy một người thôi. Tề Nhạc, anh có biện pháp gì không?
Tề Nhạc nói:
- Nói cho các em biết cũng không sao, Trầm Vân với tư cách là người của Thẩm gia, nàng cũng có dị năng của mình. Trước kia nàng đã từng đã nói với anh, năng lực của nàng là Tâm Linh Phong Bạo. Có thể dưới tình huống nhất định khống chế được tâm thần người khác. Bởi vậy, anh muốn bắt một người nước ngoài, do nàng thi thuật, điều khiển hắn để đạt được chuyện chúng ta muốn.
- Giáo Đình anh thấy cũng không dễ dàng đắc thủ, có thể đại biểu Giáo Đình đi ra, tín ngưỡng của bọn họ nhất định đều phi thường thành kính, tâm chí cũng tự nhiên rất kiên định, cho dù anh dùng lực lượng của mình phụ trợ Trầm Vân chỉ sợ cũng rất khó thành công. Ngoại trừ Hy Lạp Thủ Hộ Giả và Giáo Đình ra, cũng chỉ có Hắc Ám Quốc Hội nữa thôi.
- Từ Thánh Kỵ Sĩ mà Giáo Đình phái tới và Vũ Mâu kế thừa thần cách Athena mà xem, anh nghĩ, những người lần trước có lẽ chỉ là Hắc Ám Quốc Hội phái tới đi tiền trạm thôi. Bọn hắn có lẽ còn sẽ phái người ra, những gia hỏa vốn thuộc về Hắc Ám này, tâm chí có lẽ so người của giáo đình chênh lệch rất nhiều. Chỉ cần có thể bắt được một tên, vấn đề của chúng ta cũng sẽ được giải quyết. Nhưng tiếc Báo nữ không biết chạy đến nơi nào rồi, bằng không thì, thậm chí không cần Tâm Linh Phong Bạo anh cũng có biện pháp.
Nói đến đây, hắn không khỏi nghĩ tới ánh mắt bi thương lúc Báo nữ rời đi lần trước, Báo nữ ah Báo nữ, cô bây giờ có lẽ đã cảm giác được độc tố trong người mình đã giải trừ a. Tôi cho tới bây giờ cũng không lừa gạt cô a!
Như Nguyệt nghĩ nghĩ, nói:
- Người của Hắc Ám Quốc Hội chỉ sợ cũng khó tìm. Ah, đúng rồi, chúng ta có thể lợi dụng mạng lưới tình báo của Thánh Hỏa Giáo một chút. Lần trước bọn hắn đã kết xuống thù hận với Hắc Ám Quốc Hội, Hồ Quang và Dịch An lại vừa gia nhập chúng ta, em nghĩ bọn hắn nhất định sẽ thật cao hứng giúp chúng ta tìm ra người của Hắc Ám Quốc Hội thôi, chỉ cần vừa phát hiện tung tích, chúng ta lập tức hành động.
- Lúc tìm, chúng ta đồng thời giăng lưới khắp nơi, một bên tìm Báo nữ lạc đàn, một bên tìm kiếm kiếm người khác. Em có một loại dự cảm, lần này Nhật quốc cũng sẽ không trung thực nhìn xem đâu, đoán chừng rất có thể cũng sẽ phái người đến đây, bọn hắn tuy rằng cao thủ không nhiều lắm, nhưng Phệ Hồn đường vẫn còn có chút cường giả, trộm đạo lấy lỗ thủng, luôn luôn là bổn sự mà bọn hắn am hiểu nhất.
Tề Nhạc nói:
- Việc này không nên chậm trễ, nếu Vũ Mâu bọn hắn đã nói hơn mười ngày sau Minh Minh nghỉ đông là có thể đến Hy Lạp đi du lịch, như vậy, hành động tất nhiên phải trong vài ngày này, chúng ta nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất đạt được tin tức chuẩn xác. Ah, Như Nguyệt, anh vừa rồi lúc nghe trộm bọn hắn nói chuyện, nghe Vũ Mâu nói với tư cách Kỳ Lân, năng lực chủ yếu của ta là phụ trợ. Trước kia dường như cũng nghe các ngươi đề cập qua, đây là có chuyện gì thế? Theo tự mình tu luyện thời gian dài như vậy mà xem, tựa hồ năng lực của anh cũng không hề có tính phụ trợ gì cả mà, dù cho có, cũng là phụ trợ bản thân anh thôi.
Như Nguyệt nhẹ gật đầu, nói:
- Chuyện này em đã từng hỏi đại sư, lúc ấy đại sư nói với em, anh với tư cách là Kỳ Lân, trợ giúp với Sinh tiếu thủ hộ thần chỉ khi nào sau khi toàn bộ Chiến sĩ Sinh tiếu thủ hộ thần đều xuất hiện thì mới có thể thể hiện ra. Mà bây giờ anh có thể làm, chính là bằng vào khí tức Kỳ Lân phụ giúp bọn em tu luyện. Thăng Vân Quyết này là lấy Kỳ Lân Thăng Lân Quyết làm cơ sở, có thể nói phương pháp tu luyện của bất cứ người nào trong chúng ta đều là theo phương pháp tu luyện của Kỳ Lân diễn biến mà ra cả, bởi vậy, khí tức của anh lúc tu luyện sẽ có tác dụng rất lớn với chúng ta.
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Đại sư nói thật sự rất đúng, một khi Sinh tiếu thủ hộ thần chúng ta xuất hiện, phiền toái sẽ một kiện tiếp lấy một kiện, hiện giờ nơi nào có công phu tu tập tất cả một chỗ cùng tu luyện? Huống chi tất cả mọi người đều có chuyện của mình, tập trung cùng một chỗ là không thể nào. Quay đầu lại ngày mai sau khi đại sư và Hồ Quang bọn hắn gặp mặt, hy vọng có thể tranh thủ được bọn hắn cùng chúng ta cùng phá hư nhiệm vụ của những người Tây Phương này, thực lực của hai người bọn họ đủ mạnh, hơn nữa chúng ta, chỉnh thể thực lực có lẽ trên những người đến từ Tây Phương này.
Như Nguyệt mỉm cười nói:
- Điểm này anh không cần lo lắng, nhân cách mị lực của đại sư không người nào có thể bằng được. Em tin tưởng, cho dù hai tên gia hỏa kia có dâm đãng, sau khi bái kiến đại sư bọn hắn cũng sẽ hiểu rõ tầm quan trọng của Sinh tiếu thủ hộ thần. Việc quan trọng hiện giờ của chúng ta vẫn là trước tiên điều tra mục đích cụ thể của những người Tây phương kia.
Minh Minh nói:
- Tề Nhạc, bất luận mục đích lần này của bọn họ là gì, em cũng muốn tham dự.
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Không thể thiếu em được, em đã Tứ Vân rồi, hơn nữa trong thân thể của em từ khi có máu của anh, Vân Lực tựa hồ trở nên có chút khác với lúc trước. Hơn nữa, em chỉ có ở bên cạnh anh, anh mới yên tâm ah.
Ánh mắt Như Nguyệt đảo qua Tề Nhạc, nhìn nhìn lại Minh Minh, nàng tuy rằng không nói gì thêm, nhưng Tề Nhạc vẫn từ trong mắt nàng bắt được một tia ảm đạm. Trong nội tâm thầm than một tiếng, hiện giờ xác thực không phải là thời cơ tốt để giải thích, hết thảy đợi xử lý xong phiền toái trước mắt sau rồi nói sau.
Lúc trở về biệt viện Long Vực cũng là lúc nên ăn cơm chiều, trước khi ăn cơm, Tề Nhạc liền liên hệ với Hồ Quang, quả nhiên như Như Nguyệt phán đoán, Hồ Quang vừa nghe nói là muốn tìm Hắc Ám Quốc Hội gây phiền toái, lập tức thống khoái đáp ứng hỗ trợ tìm kiếm. Đồng thời còn nói nguyện ý cung cấp đại hỏa lực hiệp trợ. Máu của Thánh hỏa giáo không thể chảy vô ích được.
Cùng lúc đó, Như Nguyệt cũng nói chuyện hôm nay tìm được xà và hầu trong cầm tinh Chiến Sĩ cho Trát Cách Lỗ đại sư nghe.
Trát Cách Lỗ mỉm cười nói:
- Tề Nhạc không hổ là điềm lành, không đến một năm thời gian, Chiến sĩ Sinh tiếu thủ hộ thần đã có hơn chín vị rồi, sau này mọi người tề tâm hợp lực, nhất định có thể lại thủ hộ tốt gia viên của chúng ta. Ngã phật từ bi, tuy rằng chúng ta cũng không muốn xâm lược bất luận kẻ nào, nhưng với tư cách là Viêm Hoàng tử tôn, cũng tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào nguy hại đến quốc gia và nhân dân của của chúng ta được.
← Ch. 073 | Ch. 075 → |