Vay nóng Homecredit

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 107

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 107: Hợp thể chiến Tuyết Nữ
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Shopee


Có được năng lượng, cảm giác thật sự là mỹ diệu a. Đôi cánh sau lưng nhẹ nhàng lóe ra kim sắc quang mang, cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã dẫn thân thể hắn vào không trung.

- Nhìn đủ chưa?

Tay trái Tề Nhạc nhanh chóng hướng về trong gió tuyết không trung mà tìm kiếm, dựa vào độ nhạy cảm cảm giác tăng lên vô số lần, hắn chộp tới người nhìn chăm chú mình và Văn Đình trên không trung kia.

Một tiếng kinh hô trầm trầm vang lên, một thân ảnh uyển chuyển như cá bơi nhẹ thoáng một phát, một trảo của Tề Nhạc liền chộp vào hư không. Tay của hắn chỉ tiếp xúc đến thân thể đối phương, từ hình dáng bán cầu và cảm giác mềm mại, hắn rất rõ ràng mình đã bắt được cái gì, thầm nghĩ trong nội tâm có phải là mình đã chộp phải vú rồng hay gì đó không? Ngay cả một trảo đui mù thế kia cũng có thể nhẹ nhàng tìm kiếm mục tiêu.

Bất quá, tuy Tề Nhạc cảm giác hài lòng trong nội tâm nhưng đồng thời cũng cảnh giác. Hắn rất rõ ràng một trảo của mình bao hàm bao nhiêu năng lượng. Mà một trảo kia cũng không đơn giản như vậy, đồng thời tay trái thò ra, khí tức năng lượng hình thành một cái lưới lớn vô hình bao phủ về thân thể của đối phương nhưng kết quả cuối cùng vẫn là thất bại.

Lúc ngón tay của hắn động chạm vào thân thể đối phương, Tề Nhạc cảm giác được rõ ràng thân thể của đối phương lắc lư rất nhỏ, năng lượng trở nên cực kỳ trơn tuột. Cho dù hắn nhanh chóng co rút năng lượng lại nhưng cũng không cách nào ngăn cản đối phương đang bốc ra khỏi năng lượng của mình. Thân thể uyển chuyển kia không chút dừng lại, nhanh chóng bỏ chạy về phương xa.

Đồng thời, gió trong không trung lập tức trở nên lớn hơn, ngay cả bông tuyết cũng biến lớn như lông ngỗng. Dưới tác dụng của gió, một đạo vòi rồng cuốn về phía thân thể Tề Nhạc. Đó cũng không phải bông tuyết bình thường a! Dưới tác dụng của gió, tuyết rơi hình lông ngỗng cứng rắn kia giống như từng lưỡi dao sắc bén, có thể cắt hắn không chút nghi ngờ.

Hiện giờ Tề Nhạc cũng không biết lần thứ ba mình và Văn Đình hợp thể có thể duy trì được bao lâu nhưng hắn rất rõ ràng, đối diện với địch nhân đột nhiên xuất hiện, nhất định phải tốc chiến tốc thắng, thời gian càng kéo dài lâu thì mình lại càng bất lợi. Một khi hợp thể giữa mình và Văn Đình giải trừ thì thân thể Văn Đình sẽ ở trong trạng thái suy yếu ngắn ngủi, mà mình lại mất đi năng lực chiến đấu thì lúc ấy chỉ sợ chỉ có thể để mặc cho đối phương giày vò.

Bởi vậy, trong lúc đối thủ ở đằng kia còn không nhìn rõ bộ dáng bốc lên, Tề Nhạc đã điên cuồng vận chuyển vân lực trong cơ thể, quang mang thủ màu xanh xuất hiện, vòi rồng vây quang thân thể Tề Nhạc phiêu nhiên hiện ra. Chỉ có điều, vòi rồng hắn sử dụng và vòi rồng tuyết của đối phương lại khác hướng nhau.

Cường độ năng lượng trở thành mấu chốt quyết định thắng bại, bên trong vòi rồng do cảnh giới năm vân của Tề Nhạc, bông tuyết đánh về hắn lập tức bị xoắn bay tán loạn tứ phía, đồng thời, bông tuyết che chắn trước ánh mắt hắn đã biến mất, Tề nhạc thấy rõ ràng một thân ảnh màu trắng được gió tuyết bao bọc, bỏ trốn như thiểm điện về phương xa.

- Hừ, muốn đi sao? Không dễ dàng như vậy a.

Căn bản không cần vân lực phụ trợ, hai cánh màu vàng sau lưng Tề Nhạc vỗ mạnh một cái, thân thể của hắn cơ hồ như di chuyển tức thời, trong nháy mắt đã chắn trước mặt thân ảnh màu trắng kia. Bởi vì tốc độ quá nhanh nên thân ảnh màu trắng kia suýt chút nữa đã đâm vào người Tề Nhạc.

Kim Sí Đại Bằng - Phù Diêu Trực Thượng Cửu Vạn Lý (như diều gặp gió bay chín vạn dặm), chính là hung thú có năng lực phi hành mạnh nhất. Tuy rằng hiện giờ Tề Nhạc chỉ có thể sử dụng một bộ phận nhưng tăng tốc lúc phi hành cũng đã đủ rồi. Dù sao thì hắn cũng không giống Kim Sí Đại Bằng lúc trước, bị Phật khí khổng lồ hạn chế, không cách nào phát huy thực lực.

Tề Nhạc ngăn cản thân ảnh màu trắng kia, cũng không khỏi có chút kinh ngạc. Hiện trước mặt hắn chính là một thiếu nữ độ tuổi so với hắn cũng không chênh nhau lắm. Trời lạnh như vậy thì thiếu nữ kia chỉ mặc một thân váy liền áo màu trắng, hai tay trắng nõn như bông tuyết lộ hết ra bên ngoài, khuôn mặt không chút huyết sắc lộ ra thần sắc kinh hoảng, ánh mắt của nàng nhìn rất trống rỗng.

Nhưng không thể phủ nhận hơn chính là đây chính là một trong những cô gái đẹp nhất Tề Nhạc từng nhìn thấy, khí chất của nàng và Văn Đình có vài phần giống nhau, đều thanh nhã động lòng người. Nhưng so với Văn Đình thì hàn ý trên người nàng mãnh liệt hơn, phát ra từ rét lạnh thực chất. Cho dù chỉ nhìn thôi cũng khiến người cảm giác được đạo đạo rét lạnh.

Bị Tề Nhạc ngăn cản, thiếu nữ cơ hồ không chút do dự phát động công kích về hướng hắn, song chưởng của nàng như Xuyên hoa hồ điệp, chưởng ảnh đầy trời, vô số bông tuyết xoay tròn quanh thân thể nàng, nhiệt độ trong không khí lập tức giảm xuống hơn 10 lần, hàn ý lạnh như băng bao phủ về phía Tề Nhạc.

Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, tay trái thu về trước ngực, hắc, sắc khí lưu ngân lượng tràn ngập ra, Kỳ lân kính trống rỗng đường kính nửa mét xuất hiện, tay trái hắn chỉ lắc lư rất nhỏ, dùng Kỳ lân kính che chắn từng bộ phận cơ thể mình khiến thiếu nữ công kích như thế nào cũng chỉ có thể vỗ lên kỳ lân kính bóng loáng kia. Cho dù chưởng của nàng có chứa hàn ý mãnh liệt nhưng cũng không cách nào đột phá được Kỳ lân bát trân có lực phòng ngự mạnh nhất này.

Sau khi ngăn cản vài cái, Tề Nhạc biết rõ mình phải chủ động xuất kích, dù sao thì thực lực bây giờ cũng không phải hoàn toàn thuộc về mình, tốc chiến tốc thắng mới là lựa chọn tốt nhất.

Trong lúc Tề Nhạc chuẩn bị công kích, thiếu nữ cũng phát hiện công kích của mình căn bản không cách nào khiến Tề Nhạc tổn thương, miệng nàng duyên dáng hô to một tiếng "Đại Hàn Vô Tuyết", ngay sau đó, bông tuyết và gió trong không khí liền ngừng trệ lại, trong lúc Tề Nhạc ngây người thì tất cả bông tuyết đột nhiên tiêu thất trong hư không rồi, đồng thời nhiệt độ trong không khí lại giảm thêm rất nhiều. Lúc này, ngay cả Tề Nhạc cũng đều cảm thấy rét lạnh.

Thiếu nữ thu tay phải lại trước ngực mình, bàn tay vốn trắng nõn lúc này biến thành màu xanh da trời trong suốt pha lẫn màu xanh lá cây, bàn tay chậm rãi đẩy về phía trước, nhìn thì rất chậm nhưng rõ ràng để lại một chuỗi tàn ảnh trên không trung.

Tề Nhạc rùng mình trong lòng, nhưng hắn cũng không dùng Kỳ Lân kính ngăn cản. Thu hồi Kỳ Lân kính, miệng gầm nhẹ một tiếng, nắm tay phải mãnh liệt đánh ra, ba màu đỏ đen bạc quấn bên trong nắm tay phải mang theo năng lượng bành trướng đón nhận bàn tay thiếu nữ, tiếng gầm nhẹ của Tề Nhạc biến thành tiếng thét lớn.

- Lâm.

Lúc trước Tề Nhạc ở cảnh giới Tứ Vân mà ngay cả Hấp Huyết Quỷ thân vương Klinsmann cũng không thể ngăn cản được cánh tay Kỳ Lân của hắn, mà bây giờ thực lực của hắn đã tăng lên cấp 5, so với lúc trước thì Hỏa Vân Lực càng cường đại hơn.

Một quyền này đánh ra, không khí lập tức trở nên vặn vẹo, vặn vẹo kia cũng không phải vì không khí bị nhiệt lượng ảnh hưởng mà là bị năng lượng khổng lồ áp súc.

*****

Sắc mặt của cô gái lập tức đại biến, hào quang trong mắt lập tức bắn ra. Trong khoảnh khắc đó, Tề Nhạc thấy rõ ràng sau lưng nàng xuất hiện một vòng quang luân màu xanh da trời. Đồng thời, làn da toàn thân nàng biến thành màu xanh da trời pha lẫn màu xanh lá cây, không khí chung quanh phảng phất như ngưng đọng lại, bàn tay đẩy ra trước bỗng nhiên gia tốc, vốn là hướng lòng bàn tay ra ngoài đã biến thành đầu ngón tay hướng ra ngoài, cơ hồ trong nháy mắt, đầu ngón tay của nàng cũng đã điểm lên quyền phong Tề Nhạc.

Khí tức rét lạnh lập tức bao trùm toàn thân Tề Nhạc, hơn mười đạo hàn khí như kim nhọn đột nhiên bắn ra, trong khoảnh khắc chưởng tiêm của thiếu nữ và nắm tay phải Tề Nhạc tiếp xúc, năng lượng băng của nàng bắn ra, bàn tay của nàng vậy mà có chút hướng về sau nửa tấc. Ngay sau đó, ngoại trừ ngón cái thì các đốt của bốn ngón tay còn lại đồng thời uốn lượn, trọng kích lên nắm tay Tề Nhạc. Vẫn chưa hết, băng năng lực càng mạnh hơn nữa bắn ra sau một lần nữa, bàn tay của nàng hoàn toàn nắm thành quyền, lần thứ ba công kích lên nắm tay quang mang ba màu đỏ bạc đen của Tề Nhạc.

Ba kích liên tiếp, cơ hồ trong nháy mắt đã hoàn thành, trọng băng năng lượng nguyên gốc đã biến thành tam trọng, hơn nữa sinh ra hiệu quả điệp gia nhất định. Một tiếng ầm ầm thật lớn vang lên, thân thể Tề Nhạc bất động tại chỗ còn cô gái kia bị một quyền của hắn đánh ra văng ra ngoài.

Tuy rằng trong lúc công kích thiếu nữ đã ứng biến thật nhanh, nương theo ba kích thốn kình của mình, tăng lực công kích lên tới cực hạn, băng năng lực cũng tăng lên tới trình độ khủng bố nhưng tiếc là nàng gặp phải Tề Nhạc. Dù năng lượng hoàn toàn nằm trong hoàn cảnh xấu thì dùng phương pháp công kích nào cũng không cách nào chống lại.

Tề Nhạc kia không chỉ có cánh tay Kỳ Lân cảnh giới Năm Vân mà đồng thời còn có hỏa năng lượng khổng lồ kia của Văn Đình hậu thuẫn. Theo thuộc tính năng lượng, thuộc tính của Văn Đình và thiếu nữ hoàn toàn tương khắc nhau. Nếu như nàng và thiếu nữ này giao thủ thì tình huống rất khó nói nhưng bây giờ thì khác, dùng thân thể Tề Nhạc, Văn Đình với tư cách dung hợp năng lượng Cự Thú Hoạt Xá Lợi với năng lượng bản thân nàng, thiếu nữ kia như thế nào có thể chống lại hỏa năng lượng điệp gia này?

Máu tươi phun ra, rơi trên quần áo màu trắng khiến áo của nàng nhiễm một vạt đỏ tươi.

Thiếu nữ bay ngược ra, thân thể mất đi năng lượng phụ trợ, tạo thành một đường vòng cung ưu mỹ không dứt. Trong lúc bị một quyền Tề Nhạc đánh ra, năng lượng của Tề Nhạc đã hoàn toàn phong tỏa kinh mạch của nàng, đồng thời nàng cũng bị một quyền này đánh ngất đi.

May mắn là Tề Nhạc cũng không có sát cơ, bởi vậy cũng không đưa toàn bộ hỏa năng vào trong cơ thể nàng. Bằng không mà nói thì thiếu nữ có được hai chủng năng lượng băng và gió này đã hương tiêu ngọc vẫn rồi. Ngũ Vân Kỳ Lân đã đứng trên đỉnh phong dị năng giả a!

Tề Nhạc lập tức hướng về phía thân ảnh thiếu nữ vẫn đang rơi xuống, thân hình lóe lên, đi tới bên người nàng, tay trái vươn ra, ôm nàng vào khuỷu tay, đôi cánh màu vàng sau lưng nhẹ nhàng vỗ, trong giây lát đã về tới trong sân biệt thự.

Nói cũng kỳ quái, thiếu nữ này vừa mới hôn mê, tuyết đang rơi trên bầu trời lập tức trở nên yên tĩnh. Ngay cả mây đen trong thiên không cũng dần dần bắt đầu tán đi. Tề Nhạc đặt thiếu nữ cạnh ao, cánh phải khẽ rung, ánh sáng màu đỏ lóe lên, thân thể Văn Đình và hắn chia lìa ra.

Lúc này, bởi vì trước khi dung hợp đã có chuẩn bị nguyên vẹn nên từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc công kích chỉ có hai phút. Cho nên Văn Đình tiêu hao cũng không lớn, nàng có chút kinh ngạc nhìn thiếu nữ trên mặt đất, sau đó cùng với Tề Nhạc liếc nhìn nhau, cùng thốt lên:

- Tuyết Nữ.

- Đúng a! Cái đó và hiện tượng thiên văn có quan hệ, thiếu nữ có năng lực điều khiển băng tuyết, ngoại trừ Viêm Hoàng Hồn Tuyết Nữ mất tích ra thì còn có ai?

Tề Nhạc thì thào:

- Không trùng hợp như vậy chứ? Chúng ta vừa rời hỏi kinh thành thì lại gặp phải Viêm Hoàng Hồn Tuyết Nữ mất tích.

Văn Đình nói:

- Trước kia anh còn nói không có sao với chúng ta. May mắn là lúc chúng ta bắt đầu tu luyện cô ấy mới xuất hiện. Nếu không cô ấy xuất hiện lúc chúng ta hết sạch năng lượng thì không dễ dàng như vậy đâu. Vừa rồi em cẩn thận cảm nhận cường độ năng lượng của cô ấy, lúc cô ấy phát ra công kích cuối cùng, nhiệt độ xung quanh chúng ta đã xuống tới -120 độ, hơn nữa tính ngưng kết băng lại phi thường mạnh. May mắn là gặp phải chúng ta, nếu là Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần bình thường, thực lực chưa tới Năm Vân thì rất khó đối phó, Viêm Hoàng Hồn quả thực cường đại.

Tề Nhạc nhún vai, nói:

- Dù sao Viêm Hoàng Hồn cũng là cơ cấu cơ mật nhất nước cộng hòa Viêm Hoàng chúng ta, có cường giả cũng là tự nhiên. Bất quá, anh có chút không rõ Bạo Tẩu theo như lời Cơ Đức nói là có ý gì. Theo anh thì lúc này nhất định có nội tình gì đó. Nếu không thì hiện giờ anh gọi điện cho Cơ Đức, gọi hắn sang đây xem như thế nào.

Văn Đình nghĩ nghĩ, nói:

- Được rồi, trước tiên chúng ta biết rõ ràng rồi nói sau. Em cảm thấy Tuyết Nữ này không đơn giản. Vừa rồi anh cũng thấy đấy, ánh mắt của cô ấy nhìn rất trống rỗng, tựa hồ tinh thần có vấn đề. Chúng ta về phòng trước a, cứu nàng tỉnh lại hỏi nguyên nhân một chút.

Tề Nhạc nhẹ gật đầu, vừa định ôm lấy Tuyết Nữ thì Văn Đình đã đoạt trước, Văn Đình mắt trắng không còn chút máu, nói:

- Người ta xinh đẹp như vậy, không phải anh động tâm tư xấu xa gì chứ?

Tề Nhạc ủy khuất nói:

- Cho dù sức miễn dịch của anh với mỹ nữ hơi thấp nhưng em nghĩ anh cầm thú như vậy sao?

Văn Đình cười nói:

- Đúng vậy, đàn ông các anh không có ai tốt cả!

Tề Nhạc sờ sờ lên Kỳ Lân Ẩn sau lưng mình, thầm nghĩ trong lòng: "Nhạc phụ đại nhân a, con gái bảo bối của cha thì cha cũng nên mắng a, bất quá cái này cũng không nên trách con."

Lúc này trên người VĂn Đình còn mặc áo tắm, bởi vì lúc trước năng lượng cũng không tăng lên mạnh nhất, lần này áo tắm cũng được bảo trụ rồi. Nàng ôm Tuyết Nữ trực tiếp rở về gian phòng Tề Nhạc, lại chắn Tề Nhạc ở bên ngoài. Rơi vào đường cùng, Tề Nhạc chỉ phải trở lại trong phòng lúc trước thay đổi quần áo sau đó mới trở lại bên ngoài cửa phòng mình chờ đợi.

Tốc độ mặc quần áo của nữ nhân chậm hơn nam nhân, dù sao thì cũng phải mặc nhiều món như vậy. Chờ đợi trong chốc lát, Văn Đình thay quần áo xong xuôi, mở cửa cho Tề Nhạc vào. Mà lúc này Tuyết Nữ đang nằm trên giường Văn Đình.

Tề Nhạc nhìn Văn Đình, nói:

- Làm sao bây giờ?

Văn Đình nói:

- Anh phong bế năng lượng trong cơ thể cô ấy. Một kích cuối cùng cũng có chút hạ thủ lưu tình nên hiện giờ cô ấy chỉ hôn mê mà thôi. Trước tiên cứu cô ấy tỉnh lại, sau đó chúng ta cùng hỏi nàng đến cùng là có chuyện gì xảy ra. Dù sao không có năng lượng thì cô ấy cũng không làm được gì.

Thanks

*****

Tề Nhạc nhẹ gật đầu, nói:

- Cái đó thì em phải làm rồi, anh không có biện pháp.

Văn Đình đi đến ngồi xuống bên người Tuyết Nữ, trên tay sáng lên ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt, duỗi ngón trỏ ra điểm lên mi tâm Tuyết Nữ. Dưới tác động của năng lượng, Tuyết Nữ chấn động toàn thân, thân thể dần dần có phản ứng. Tề Nhạc chỉ phong bế năng lượng của nàng chứ không có phong bế kinh mạch của nàng nên tuy nàng mất đi năng lực sử dụng gió tuyết nhưng vẫn có thể di động.

Lúc Tuyết Nữ chậm rãi mở hai mắt ra, Tề Nhạc và Văn Đình ở gần kinh ngạc phát hiện mắt của nàng màu xanh da trời nhưng lại không giống của người phương Tây mà là màu xanh đậm, so với lam bảo thạch còn thâm thúy hơn, bên trong không có một tia tạp chất nào.

- Đôi mắt thật xinh đẹp.

Văn Đình nhịn không được, tán thán nói.

Đôi mắt to của Tuyết Nữ giật giật, không giống với lúc giao thủ với Tề Nhạc, hiện giờ trong mắt nàng đã có thêm vài phần sinh khí rồi, không trống rỗng như lúc trước.

Nàng nhìn thấy Văn Đình, trong ánh mắt đột nhiên toát ra sợ hãi mãnh liệt, hét lên một tiếng, từ trên giường mãnh liệt nhảy dựng lên, trốn ở nơi hẻo lánh của gian phòng, thân thể mềm mại run rẩy.

- Đừng, đừng đánh tôi, tôi không có trân châu, không có trân châu cho các người đâu. Đừng đánh tôi, van cầu các người đừng đánh tôi.

Văn Đình sửng sốt một chút, thở dài nói:

- Xem ra tinh thần của cô ấy thật sự có vấn đề rồi.

Sau đó nàng thử đi đến cách người Tuyết Nữ hai thước rồi ngừng lại, ôn nhu nói:

- Em đừng sợ, chị sẽ không đánh em đâu. Nói cho chị biết tên em là gì, tại sao phải sợ hãi như vậy?

Tuyết Nữ không để ý gì đến Văn Đình, có lẽ vì Văn Đình lại gần nên thân thể của nàng càng thêm run rẩy, miệng vẫn nói câu nói lúc trước, trong lúc thân thể mềm mại của nàng không ngừng run rẩy, nhìn bên ngoài khiến người ta cực kỳ cảm thương.

Tề Nhạc nói:

- Để anh tới xem thử.

Vừa nói, hắn đi tới bên người Văn Đình, ngồi xổm xuống, hướng Tuyết Nữ nói:

- Xin chào, em là Tuyết Nữ phải không? Đừng sợ, chỗ này không có ai làm em tổn thương đâu

Thanh âm vang lên đối lập, không ôn nhu như Văn Đình nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà lúc Tuyết Nữ nghe xong thanh âm của hắn thì lập tức có phản ứng, thân thể run rẩy dừng lại một chút, đôi mắt màu xanh đậm nhìn về phía Tề Nhạc, ánh mắt đột nhiên trở nên ngốc trệ, ngay tại lúc Tề Nhạc cũng không biết nói với nàng như thế nào thì Tuyết Nữ đột nhiên nói ra một câu khiến Tề Nhạc rất xấu hổ.

- Cha, người là cha, cha, Tuyết Nữ rất nhớ người a!

Không đợi Tề Nhạc kịp phản ứng, Tuyết Nữ đã như một con chim yến, trực tiếp nhảy vào trong lồng ngực Tề Nhạc. May mắn là thân thể Tề Nhạc rất cường tráng nên mới không bị nàng xông đến làm té ngã. Bất quá lúc này Tề Nhạc cũng như phát mộng, đầu to lên như cái đấu rồi.

- Cha, cha, Tuyết Nữ rất nhớ người. Cha, đừng bỏ Tuyết Nữ đi được không? Cha, con rất nhớ người.

Tuyết Nữ ôm Tề Nhạc rất chặt, nàng cao ngang ngửa với Văn Đình, nhào vào trong ngực Tề Nhạc, tuy thân thể nàng lạnh như băng nhưng cũng vô cùng mềm mại. Da thịt mềm nhẵn mà lạnh buốt áp vào người Tề Nhạc, mang lại cảm giác cực kỳ thoải mái.

Văn Đình trợn mắt há hốc mồm nhìn Tề Nhạc và Tuyết Nữ. Thầm nghĩ trong lòng lực hấp hẫn của tên du côn này cũng quá kinh khủng a. Một cô gái bé nhỏ tinh thần thất thường nhìn thấy hắn cũng chủ động yêu thương nhung nhớ. Chẳng lẽ thiên phú Kỳ Lân mạnh như vậy sao?

Văn Đình giật mình, mà Tề Nhạc bị gọi là ba ba càng giật mình hơn. Thử hỏi hắn năm nay mới 19 tuổi, vừa mới có một nữ nhân đầu tiên trong đời không lâu thì làm sao có thể có một đứa con gái lớn như thế này được? Cho dù tuổi Tuyết Nữ không lớn nhưng cũng không nhỏ a. Nghe Tuyết Nữ gọi như thế, Tề Nhạc tràn đầy xấu hổ trong nội tâm, trong lúc khiếp sợ hắn còn quên đẩy Tuyết Nữ trong ngực ra.

- Tề Nhạc, lúc trước anh biết cô ấy sao?

Câu hỏi của Văn Đình khiến Tề Nhạc tỉnh lại, vội vàng lắc đầu liên tục, nói:

- Đương nhiên không nhận ra, Tuyết Nữ, em tỉnh táo lại chút đi, anh không phải cha của em đâu, cẩn thận một chút chứ.

Tuyết Nữ chậm rãi ngẩng đầu, nhưng cánh tay của nàng vẫn còn ôm trên cổ Tề Nhạc.

Đôi mắt màu xanh đậm kia cẩn thận nhìn Tề Nhạc gần trong gang tấc, trong mắt lóe ra hào quang. Ngay tại lúc Tề Nhạc cho rằng nàng đã nhận ra rõ ràng thì Tuyết Nữ đã lớn tiếng kêu lên:

- Cha, người chính là cha, vì cái gì mà không muốn Tuyết Nữ a?

Nước mắt từ mắt Tuyết Nữ chảy ra, so với nhiệt độ trên người nàng thì cách nhau một trời một vực, nước mắt nóng hổi của nàng thấm ướt một vạt áo Tề Nhạc.

Một mỹ nữ hoàn mỹ khóc rống ở trong ngực mình, cái này khiến Tề Nhạc luống cuống không biết làm sao, chỉ biết nhìn về phía Văn Đình cầu xin giúp đỡ.

Khó mà nhìn thấy Tề Nhạc cũng có lúc kinh ngạc, Văn Đình cười xảo quyệt, làm ra một bộ dạng mình ở một bên không liên quan, hiển nhiên là muốn nói cho Tề Nhạc biết tự hắn phải giải quyết.

- Cha, cha, đừng bỏ Tuyết Nữ lại, Tuyết Nữ sợ lắm!

Tuyết Nữ thấp giọng lẩm bẩm, càng ôm chặt cổ Tề Nhạc hơn, không có chút ý tứ buông ra nào.

Tề Nhạc khẽ động linh cơ, thầm nghĩ trong lòng tâm trí nàng đã không bình thường thì chính mình dứt khoát đâm lao phải theo lao, liền nói ra:

- Tốt, tốt, cha như thế nào lại không muốn Tuyết Nữ? Tuyết Nữ của ta xinh đẹp như vậy, cha thích con còn không hết đây này. Tuyết Nữ ngoan, nói cho cha nghe, đến cùng là có chuyện gì xảy ra được không?

Tề Nhạc nói những lời này ra, không chỉ Văn Đình trợn mắt há hốc mồm ở một bên mà ngay cả hắn cũng cảm thấy hàm răng có chút mỏi nhừ.

Bất quá, những lời của hắn nói với Tuyết Nữ thì lại có tác dụng lắm, nàng đã bớt run rẩy đi nhiều, ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Tề Nhạc, nói:

- Cha, người quả thực không muốn Tuyết Nữ sao?

Tề Nhạc nhẹ gật đầu, nói:

- Đương nhiên không phải vậy rồi. Bất quá, Tuyết Nữ phải nói cho cha biết đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra mà con lại sợ hãi như vậy?

Nghe được câu hỏi của Tề Nhạc, thân thể mềm mại của Tuyết Nữ lại run rẩy lên, nói:

- Lửa, lửa lớn lắm, thiêu cháy hết ông bà, mẹ và anh trai con rồi. Cha lại không có ở đó, Tuyết Nữ sợ lắm, mẹ dùng thân thể của người bảo vệ Tuyết Nữ. Lúc Tuyết Nữ tỉnh lại thì tất cả mọi người đều đã chết rồi, tất cả đều chết hết, chỉ còn lại một mình Tuyết Nữ. Tuyết Nữ sợ lắm, cha, cha, Tuyết Nữ thật sự rất sợ a!

Nghe xong lời Tuyết Nữ nói, đại não Tề Nhạc cấp tốc vận chuyển. Tuy rằng hiện giờ tinh thần Tuyết Nữ có chút không bình thường nhưng nhìn nàng hiển nhiên là bị kích thích thật lớn. Mà theo lời nàng nói thì có lẽ đó là nguyên nhân khiến nàng bị như vậy. Tuyết Nữ thân có hai chủng năng lực gió băng, nếu như người nhà của nàng bị hủy diệt hoàn toàn như lời nàng nói thì tuyệt đối chỉ có cường giả siêu cấp mới làm được.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-360)