← Ch.107 | Ch.109 → |
Đưa tay ôm lấy Tuyết Nữ đứng lên, Tề Nhạc dò hỏi:
- Tuyết Nữ, con có thể nói kỹ càng hơn không? Đến cùng là người nào tập kích nhà con, a không, là nhà chúng ta?
Tuyết Nữ sửng sốt một chút, có chút mờ mịt nhìn Tề Nhạc, giống như đang tự hỏi cái gì, đột nhiên nàng đưa hai tay ôm lấy đầu mình, trên mặt toát ra thần sắc cực kỳ thống khổ, run rẩy nói:
- Con, con không nhớ gì cả, con không nhớ gì cả.
Tề Nhạc cầm lấy bàn tay lạnh như băng của nàng, nhẹ nhàng hỏi:
- Con cứ suy nghĩ thật kỹ.
- Lửa, lửa lớn, lửa lớn quá! Cha, đừng ép con, đầu của con đau quá!
Tuyết Nữ dùng sức quẩy người một cái, bổ nhào lên giường, toàn thân run rẩy kịch liệt, hiển nhiên là đang vô cùng thống khổ.
Tề Nhạc sinh lòng thương xót, đi tới ôm vai Tuyết Nữ, an ủi:
- Tốt rồi, Tuyết Nữ đừng xin nghĩ nhiều. Đừng sợ nữa, có cha đây.
Tuyết Nữ quay người nhào vào trong ngực Tề Nhạc, chăm chú ôm cổ của hắn khóc lớn, dù thân thể đã ngừng run rẩy nhưng giống như nắm được một túm cỏ cứu mạng trong nước, như thế nào cũng không muốn buông ra.
Tề Nhạc bất đắc dĩ nhìn Văn Đình ở bên cạnh, nói:
- Chuyện này có chút nghiêm trọng rồi, xem ra phải tìm Cơ Đức hỏi thử mới được.
Văn Đình nhẹ gật đầu, nói:
- Cô bé này thật đáng hương, bất quá, anh thật đúng là muốn làm cha người ta a!
Tề Nhạc bất đắc dĩ nói:
- Em cũng thấy đấy, hiện giờ anh đâu có cách nào đâu. Cũng chỉ có thể như vậy để tâm tình cô ấy ổn định lại. Vừa rồi kinh mạch trong cơ thể cô ấy bị chấn động, trước hết để cô ấy nghỉ ngơi trong chốc lát, đợi tâm tình cô ấy ổn định lại rồi chúng ta hỏi tiếp.
Tiếng khóc Tuyết Nữ dần dần nhỏ hơn, được Tề Nhạc an ủi, nàng nhắm hai mắt lại, lông mi dài còn vươn lại nước mắt óng ánh, thời gian không dài nhưng có lẽ vì quá mức kích động nên nàng thật sự mệt mỏi, cũng có khả năng vì chiến đấu với Tề Nhạc nên tiêu hao quá nhiều, nàng dần dần tiến vào trong mộng đẹp.
Tề Nhạc cẩn thận đưa Tuyết Nữ lên giường, muốn nhẹ nhàng rút tay ra nhưng Tuyết Nữ lại ôm tay của hắn rất chặt, tựa hồ như sợ mất hắn. Tề Nhạc liền động mạnh hơn một chút nhưng Tuyết Nữ trong lúc ngủ say lập tức lộ ra vẻ thống khổ khiến hắn nhất thời không có bất kỳ biện pháp nào, dưới sự trợ giúp của Văn Đình, vất vả lắm mới rút ra được nhưng vì để Tuyết Nữ có thể yên tĩnh nằm ngủ, Tề Nhạc phải cầm tay nàng thật chặt, lúc này mới khiến Tuyết Nữ chính thức ngủ say.
Tề Nhạc thấp giọng nói:
- Điện thoại ở trong túi quần anh, em giúp anh gọi Cơ Đức.
Hiện giờ một tay hắn đang bị Tuyết Nữ cầm, cũng chỉ có thể nhờ Văn Đình.
Văn Đình lấy điện thoại từ trong túi quần Tề Nhạc ra, tìm số của Cơ Đức, bấm gọi rồi đưa điện thoại lên bên tai Tề Nhạc.
- Này, sư phụ à?
Thanh âm Cơ Đức từ bên kia truyền đến.
Tề Nhạc hỏi:
- Cơ Đức, giờ anh đang ở đâu?
Cơ Đức nói:
- Tôi đang ở bên ngoài, sư phụ, nếu không có chuyện gì đặc biệt thì chúng ta nói chuyện sau. Hiện giờ chúng tôi đang bề bộn tìm kiếm Tuyết Nữ, hiện tại toàn bộ kinh thành cũng bị bí mật phong tỏa rồi.
Tề Nhạc thở sâu, nói:
- Cơ Đức, nếu như tôi không đoán sai mà nói thì hiện giờ Tuyết Nữ đang ở chỗ tôi.
- A, cái gì? Người nói gì cơ? Tuyết Nữ đang ở chỗ người? Sư phụ, người không có lầm chứ?
Cơ Đức kinh hô lên tiếng.
Tề Nhạc nhìn Tuyết Nữ ngủ say trên giường, nói:
- Chắc là không lầm đâu, nàng có năng lực điều khiển băng tuyết và gió cùng một lúc, nhìn khoảng hai mươi tuổi, là một cô gái rất xinh đẹp.
Cơ Đức vội vàng nói:
- Đúng vậy, Tuyết Nữ chính là như thế. Trời ạ, sư phụ ngài thật sự là điềm lành, thật tốt quá, bây giờ ngài đang ở đâu, tôi lập tức đi tới.
Tề Nhạc nghĩ nghĩ, nói:
- Hiện giờ cảm xúc Tuyết Nữ rất không ổn định, vừa mới ngủ. Như vậy đi, các anh đừng tới quá nhiều, anh mang theo một người quen biết tới a. Ta và Văn Đình ở trong suối nước nóng Long Mạch, biệt thự số 33, anh có thể dễ dàng tìm được.
- Tốt, tôi lập tức liên hệ tổng bộ, sư phụ, người nhất định phải ở đó chờ tôi.
Cúp điện thoại, Tề Nhạc nhìn Tuyết Nữ trên giường, có lẽ vì lúc trước Tuyết Nữ không ngừng gọi hắn là cha nên hiện giờ nhìn khuôn mặt tái nhợt nhỏ nhắn của nàng, trong nội tâm Tề Nhạc không khỏi nổi lên vào phần cảm giác thân thiết.
Văn Đình ngồi xuống bên người Tề Nhạc, thấp giọng nói:
- Như thế nào rồi?
Tề Nhạc nói:
- Cơ Đức bọn hắn lập tức tới ngay, anh muốn tổng hợp những đồ vật bọn hắn biết thoáng một phát mới có thể có chút mặt mày. Bất quá, anh xem Tuyết Nữ tựa hồ rất không thích Viêm Hoàng hồn a. Hi vọng không phải do Viêm Hoàng hồn đã hủy nhà của cô ấy đi mới tốt. Nếu không thì anh sẽ phi thường thất vọng.
Văn Định nhẹ nhàng để tay lên vai phải Tề Nhạc, nói:
- Chắc là không rồi. Dù sao thì Viêm Hoàng hồn cũng đại biểu cho nước cộng hòa Viêm Hoàng. Tề nhạc, cô bé này lại ỷ lại anh nhiều như thế, anh nói cô ấy có thể một mực đi theo anh không?
Tề Nhạc sững sờ, nói:
- Cô ấy là người Viêm Hoàng hồn a! Như thế nào lại theo anh?
Văn Đình hừ một tiếng, nói:
- Sở dĩ hôm nay cô ấy nhìn trộm chúng ta trên không, em đoán có lẽ lúc chúng ta tu luyện phát ra khí tức năng lượng hấp dẫn cô ấy. Em cảm giác rõ ràng cô ấy tản ra địch ý, vừa rồi cô ấy còn không ngừng nói lửa đấy. Em nghĩ trong lòng cô ấy có mâu thuẫn tiềm ẩn với năng lượng lửa. Hơn nữa tựa hồ Tuyết Nữ này cũng không phải nhân loại.
Tề Nhạc khẽ động trong nội tâm, nói:
- Em nói là cô ấy giống như em? Cũng là hung thú hoặc là thần thú tu luyện thành?
Văn Đình lắc đầu, nói:
- Không phải, nếu cô ấy là Viễn cổ cự thú ở thời đại này thì trên người tất nhiên có khí tức Viễn cổ cự thú. Nhưng trên người cô ấy lại không có. Đồng thời khí tức của nàng cũng không giống với nhân loại, có lẽ anh cũng phát hiện nhiệt độ cơ thể cô ấy dưới âm độ. Thử hỏi nhân loại nào lại có nhiệt độ cơ thể như vậy? Nếu em đoán không sai thì cô ấy là sinh mệnh thể đặc thù, từ khí tức năng lượng trên người cô ấy có thể rõ ràng cảm giác được.
Trong mắt Tề Nhạc toát ra hào quang suy tư, nói:
- Phương diện này em có kinh nghiệm nhiều hơn anh. Vậy em nói một chút cô ấy là sinh mệnh thể dạng gì?
Văn Đình nói:
- Vừa rồi em cẩn thận cảm giác khí tức năng lượng trên người cô ấy thoáng một chút, năng lượng băng của cô ấy phi thường tinh khiết, cơ hồ tinh khiết đến mức đáng sợ. Từ thể tích năng lượng mà tính thì đừng nói là so sánh với anh trước kia, cho dù so sánh với em, không tính điều kiện tiên quyết là Cự Thú Hoạt Xá Lợi thì ngay cả một phần ba năng lượng của cô ấy em cũng không có.
- Nhưng cũng vì năng lượng cô ấy quá mức tinh khiết nên tuy năng lượng chỉnh thể cô ấy không cường đại nhưng có thể phát huy ra uy lực rất mạnh. Ít nhất có thể đánh ngang tay với em. Cái này nói lên sinh mệnh thể của nàng có quan hệ cực kỳ mật thiết với băng. Tề Nhạc, anh nghe qua câu chuyện nhân sâm sống trên núi chưa?
*****
Tề Nhạc nói:
- Em nói những người hái thuốc trên núi kia đầu tiên chính là một cây nhân sâm, càng lớn tuổi càng có linh tính, có khả năng có được tính mạng thì sẽ chạy trốn. Đúng không?
Văn Đình nhẹ gật đầu, nói:
- Đó cũng không phải là truyền thuyết, hoàn toàn là sự thật đó. Viễn Cổ Cự Thú chúng ta sau khi tu luyện đến một trình độ nhất định thì sẽ có được năng lực hóa thành người. Đương nhiên, cái đó có quan hệ rất lớn với chủng tộc bản thân. Nhưng cũng không chỉ Viễn cổ cự thú mới có được năng lực này. Bất cứ sinh vật nào có trí tuệ nào cũng đều có quan hệ cực kỳ mật thiết với năng lượng.
- Đây cũng là nguyên nhân vì cái gì mà Viễn cổ cự thú tu luyện càng nhiều, thực lực càng trở nên cường đại. Bởi vậy, ngoài viễn cổ cự thú ra thì thực vật cũng có được trí tuệ. Giống như nhân sâm anh vừa mới nói, chỉ cần tuổi thọ ngoài ngàn năm, đạt tới cấp bậc cửu phẩm thì sẽ có được năng lực hành động và trí tuệ nhất định. Nếu như nhân sâm có tuổi thọ hơn vạn năm thì trí tuệ có thể so sánh với nhân loại rồi.
- Những em bé nhân sâm vạn năm trong truyền thuyết cũng sẽ biến thành em bé hình người, sau khi trải qua quá trình phát triển cùng nhân loại thì có thể biến thành bộ dạng không sai biệt lắm với người. Chỉ là năng lượng vốn có của nhân sâm chính là dương hòa, cho nên cho dù chính thức trưởng thành thì bọn hắn cũng không có được năng lượng quá cường đại, ngược lại sẽ trở thành mục tiêu săn đuổi của các loại hung thú, thần thú. Bởi vậy, cơ hồ không có khả năng nhân sâm vạn năm xuất hiện. Bọn hắn chỉ có thể đạt tới vạn năm mới có thể che dấu khí tức của mình, mà trước đây khí tức bọn hắn cũng sớm bị bại lộ trước mặt những sinh vật trước kia rồi.
Tề Nhạc hiểu ý nói:
- Ý em muốn nói là năng lượng tinh khiết trên người Tuyết Nữ có khả năng là biến hóa từ thực vật sao?
Văn Đình nhẹ gật đầu, nói:
- Rất có thể, tuy hiện giờ em chưa thể khẳng định nhưng từ trình độ ngưng kết năng lượng băng khủng bố trên người cô ấy mà nói thì lý giải của em rất có lý.
Tề Nhạc nghĩ nghĩ, nói:
- Nếu như vậy thì cô ấy là loại thực vật gì? Như nhân sâm em nói thì sợ rằng cô ấy cũng phải vạn năm tuổi trở lên a. Bất quá, năng lực của cô ấy cũng không phải là yếu.
Văn Đình nói:
- Đúng vậy a! Hiện giờ em cũng đang tự hỏi cô ấy đến tột cùng là loài thực vật gì biến hóa thành. Sau khi thực vật có thể biến thành người thì cô ấy cũng không còn là thực vật rồi. Có thể nói hết thảy những gì nhân loại có được thì cô ấy cũng có. Đồng thời còn có được tính đặc thù của thực vật trước kia nhưng lúc này em vẫn không nghĩ ra đến tột cùng nàng là loại thực vật gì.
- Đương nhiên phán đoán của em vẫn có khả năng sai lầm. Dù sao thì văn hóa Viêm Hoàng chúng ta bắt nguồn từ thời xa xưa, dòng chảy lịch sử vô cùng lớn, cho dù nhân loại có một loại phương pháp tu luyện có thể áp súc năng lượng bản thân thì cũng chưa chắc không thể nào. Nếu như vậy mà nói thì nước cộng hòa Viêm Hoàng chúng ta là Tàng Long ngọa hổ rồi.
Tề Nhạc cảm thụ bàn tay nhỏ bé lạnh buốt kia của Tuyết Nữ, nói:
- Bất luận là tình huống gì thì Tuyết Nữ cũng là một cô bé phi thường thần kỳ. Nhưng hiện tại cảm xúc của cô ấy không ổn định như thế, thật khó tưởng tượng đến tột cùng cô ấy đã trải qua những thống khổ gì.
Tề Nhạc và Văn Đình đơn giản thảo luận vấn đề của Tuyết Nữ, sau đó hai người chuyển chủ đề sang quá trình hợp thể hôm nay. Tổng cộng đã tiến hành ba lần hợp thể, nhất là sau lần hợp thể hôm nay lại chiến một trận ngắn ngủi với Tuyết Nữ. Khiến hai người bọn hắn đối với quả trình trước và sau hợp thể sinh ra hiệu quả mới, nhận thức mới, trong lúc trao đổi với nhau đã dần dần mò tới một ít môn đạo..
Thời gian trao đổi cũng không quá dài, từ lúc nói chuyện điện thoại tới giờ ước chừng cũng đã nửa giờ. Bên ngoài đã truyền đến tiếng động cơ ầm ầm, Tề Nhạc nhìn từ cửa sổ ra thấy Cơ Đức đang đứng trong chiếc xe việt dã của hắn bên ngoài biệt thự, hắn vội vàng hướng Văn Đình nháy mắt, Văn Đình hiểu ý, đi xuống dưới lầu nghênh đón bọn người Cơ Đức.
Cùng đi với Cơ Đức có hai người, một người là Viêm Hoàng hồn Thiên Địa Huyền Hoàng, tổ trưởng Thiên Hồn Thiên Tổ trong bốn tổ mà Tề Nhạc quen thuộc. Hôm nay cách ăn mặc của Thiên Hồn đã bình thường hơn rất nhiều, kiểu tóc vốn khoa trường cũng không còn nữa, mặc trên người một cái áo lông dày đặc, trên mặt lộ ra thần sắc lo lắng.
Người kia thì Tề Nhạc không nhận ra, đó là một gã nam tử dáng người thon dài, đứng ở đó như một cây tiêu chí thẳng tưng, toàn thân tản ra hàn khí lạnh như băng, hàn khí bất đồng với Tuyết Nữ, hàn khí toàn thân hắn do sát ý mãnh liệt hình thành, có thể có được sát khí mạnh như vậy hiển nhiên là một trong những nhân vật sát thủ của Viêm Hoàng Hồn.
Lúc ba người Thiên Hồn tiến vào gian phòng, liếc mắt liền nhìn thấy Tuyết Nữ trên giường, Thiên Hồn lập tức thở một hơi, nói:
- Rốt cục cũng tìm được tiểu tổ tông này rồi, thật không dễ dàng a! Cũng may là cô ấy không gây ra tai họa gì.
Ánh mắt Cơ Đức nhìn Tuyết Nữ đang cầm chặt bàn tay Tề Nhạc, lông mày hơi nhíu lại thoáng một phát nhưng vẫn bị Tề Nhạc phát hiện ra. Tề Nhạc nói:
- Các anh ngồi đi, hiện giờ tôi muốn biết đến cùng là có chuyện gì xảy ra.
Gian phòng ngủ này rất lớn, dù có giường ngủ của Tuyết Nữ thì sáu người bên trong cũng không thấy chen chúc. Thiên Hồn kéo cái ghế ngồi xuống trước, chỉ chỉ nam tử dáng người thon dài bên người, nói:
- Tề Nhạc, trước tiên tôi giới thiệu cho anh thoáng một chút, vị này chính là đệ nhất cao thủ Sát Hồn trong Viêm Hoàng hồn chúng tôi.
Ánh mắt Tề Nhạc lóe lên, nhìn về phía Sát Hồn, ánh mắt hai người vừa vặn chạm nhau. Sát khí trên người Sát Hôn lúc trước đã hoàn toàn biến mất, nhìn bên ngoài rất bình thường, trên người toát ra dáng tươi cười nhàn nhạt, nói:
- Chào anh, người đoạt giải Huân chương thủ hộ Kim cương.
Tề Nhạc nhẹ gật đầu với hắn, nói:
- Chào anh, rất hân hạnh được biết anh.
Ánh mắt Thiên Hồn nhìn về phía Tuyết Nữ, hạ giọng nói:
- Tề Nhạc, làm sao anh tìm được cô ấy? Chúng tôi hao hết tâm tư cũng không phát hiện được chút manh mối gì. Lần này thật sự là nhờ anh rồi.
Tề Nhạc nói:
- Tôi cũng chỉ trùng hợp phát hiện ra cô ấy, tôi và Văn Đình đang tu luyện, đột nhiên cảm giác được có người nhìn chằm chú, liền phát hiện sự hiện hữu của cô ấy, sau đó dùng năng lực giam cầm cô ấy lại. Bất quá các anh yên tâm, chúng tôi cũng không thương hại cô ấy, hiện giờ cô ấy cũng chỉ đang ngủ mà thôi.
Thiên Hồn có chút lúng túng nói:
- Tề Nhạc, cái này, anh có thể buông tay ra trước không?
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Anh cho rằng tôi không muốn sao? Không phải là tôi cầm tay cô ấy mà là cô ấy cầm tay tôi, các ngươi nhìn trước rồi nói sau a.
Trên mặt Thiên Hồn và Sát Hồn đồng thời hiện ra thần sắc kinh ngạc, hiển nhiên không quá tin tưởng lời Tề Nhạc nói. Thiên Hồn nói:
- Làm sao lại như vậy, Tuyết Nữ bình thường là một cô gái lạnh như băng, rất ít nói chuyện với bất kỳ người nào.
*****
Tề Nhạc nói:
- Đợi cô ấy tỉnh lại thì các anh sẽ hiểu được lý do vì sao. Bất quá hiện giờ các anh phải nói cho tôi biết Tuyết Nữ đến tột cùng là có lai lịch gì. Vừa rồi tôi nói chuyện với cô ấy, tựa hồ cô ấy bị mất trí nhớ, nói năng cũng lộn xộn, cảm xúc chấn động phi thường kịch liệt, hẳn là đã bị kích động mãnh liệt.
Trong mắt Sát Hồn toát ra một tia bất đắc dĩ, nói:
- Chuyện này đều tại tôi. Tuyết Nữ bình thường không có gì, cô ấy tiến vào Viêm Hoàng hồn đã được mấy năm, bình thường đều chỉ chấp hành một ít nhiệm vụ cực kỳ đặc thù nhưng Tuyết Nữ cũng có tử huyệt của mình. Đó chính là không thể nhìn thấy lửa, mỗi một lần nhìn thấy lửa thì nàng đều bạo tẩu, trải qua một thời gian rất dài mới có thể khôi phục lại bình thường.
- Sáng nay lúc tôi đi toilet, ngậm một điếu thuốc vào buồng vệ sinh. Anh cũng biết nam nhân thì phần lớn đều có thói quen hút thuốc. Nhưng lúc tôi vừa tiến vào toilet thì đột nhiên đụng phải Tuyết Nữ vốn không có thói quen vào toilet buổi sáng, cô ấy nhìn thấy khói từ miệng tôi, lại nhìn thấy ánh lửa, cả người lập tức ngây ngẩn. Dù tôi phản ứng không chậm nhưng vẫn không kịp giữ cô ấy lại, khiến cô ấy thoáng cái đã chạy ra ngoài. Về sau chúng tôi bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, một mực từ buổi sáng đến giờ. Hiện giờ rốt cục đã tìm được cô ấy, giờ có thể yên tâm rồi.
Tề Nhạc nghĩ nghĩ, nói:
- Thiên Hồn đại ca, chúng ta cũng không phải người ngoài. Từ một góc độ nào đó mà nói thì chúng ta đều ra sức vì quốc gia, đúng không?
Thiên Hồn nhẹ gật đầu, nói:
- Đương nhiên, anh là người đoạt giải huân chương thủ hộ Kim cương, theo chức vị mà nói thì cấp bậc anh còn trên tôi. Người anh em, có gì cứ việc nói thẳng a.
Hắn nói như vậy, tự nhiên là nhìn ra Tề Nhạc có chuyện muốn hỏi.
Tề Nhạc nhẹ gật đầu, nói:
- Tốt, vậy tôi nói thẳng. Hôm nay nhìn thấy cảm xúc Tuyết Nữ chấn động lớn như vậy, tôi nghĩ trước kia cô ấy nhất định đã trải qua chuyện không tầm thường. Cô ấy đã là một thành viên Viêm Hoàng hồn, như vậy các anh biết lai lịch cô ấy hay không? Còn nữa, trước kia nàng là như thế nào? Làm sao mà hôm nay tinh thần có chút không bình thường như vậy?
Thiên Hồn nghe câu hỏi của Tề Nhạc, cùng Sát Hồn bên người liếc nhìn nhau, sau khi do dự một lúc lâu, nói ra:
- Được rồi, tất cả mọi người đều không phải là người ngoài, nói cho anh biết cũng không sao. Thân phận của Tuyết Nữ là tuyệt mật tại Viêm Hoàng hồn chúng ta. Danh hiệu của cô ấy là Tuyết Hồn, trong Viêm hoàng hồn, cô ấy là dị năng giả bình thường chấp hành nhiệm vụ trong bốn tổ Thiên Địa Huyền Hoàng chúng ta.
- Mà trên chúng ta còn có bộ phận tổ chức khác, chính là nội hồn xã Viêm Hoàng hồn, thành viên Nội hồn xã không nhiều lắm nhưng đều là những dị năng giả có lực chiến vô cùng cường đại. Chỉ khi gặp phải nguy hiểm cực lớn, ví dụ như lúc Hấp Huyết Quỷ xuất hiện lần trước thì bọn hắn mới xuất động. Sát Hồn chính là một trong số đó, Tuyết Hồn cũng thế. Thân phận tám thành viên Nội Hồn Xã đều phi thường bí mật, thuộc về cơ mật cấp cao nhất của quốc gia, lai lịch bọn hắn đều không giống nhau.
- Bốn người tổ trưởng chúng ta cũng là hạch tâm Viêm Hoàng hồn, theo tôi được biết thì Tuyết Nữ xuất hiện hơn ba năm trước. Lúc cô ấy mới xuất hiện thì chỉ là một người du đãng trên đường. Không biết anh có nhớ tràng bạo tuyết mùa đông ba năm trước đây không. Vốn cục dự báo khí tượng của chúng ta dự báo căn bản không có tuyết rơi nhiều nhưng tuyết lại xuất hiện bất ngờ không hề có dấu hiệu.
Tề Nhạc nói:
- Chính là do cô ấy sao? Khi đó các anh nhìn chằm chằm vào cô ấy?
Thiên Hồn nhẹ gật đầu, nói:
- Đúng vậy, bản thân Viêm Hoàng chúng tôi là một nơi xử lý một ít tình huống không bình thường, gặp phải tình huống này tự nhiên phải tra xét rõ ràng. Chúng tôi thông qua báo động năng lượng phát hiện sự hiện hữu của cô ấy. Trên người cô ấy có năng lượng băng quá tinh khiết, rất dễ dàng ảnh hưởng đến thời tiết.
- Sau khi âm thầm quan sát một thời gian ngắn, chúng tôi phát hiện cô ấy cũng không có ý tứ phá hoại, chỉ là phi thường ưa thích hoàn cảnh băng tuyết mà thôi. Vì vậy bắt đầu thăm dò tiếp xúc với cô ấy. Tuyết Nữ vô cùng thống khoái, lúc cô ấy biết được mục đích của chúng tôi liền không chút do dự gia nhập vào Viêm Hoàng Hồn.
- Từ đó về sau Viêm Hoàng hồn chúng tôi liền có thêm một vị Tuyết Hồn thần bí. Trong thời gian ba năm này, Tuyết Hồn làm tổng cộng ba nhiệm vụ, mỗi một lần đều có một thành viên Viêm Hoàng hồn khác phụ trợ nhưng với năng lực băng tuyết siêu cường của cô ấy thì lần nào cũng đơn giản hoàn thành nhiệm vụ.
Tề Nhạc có chút thất vọng, nói:
- Anh chỉ biết những cái này thôi sao? Trước kia cô ấy có Bạo tẩu không?
Thiên Hồn cười khổ, nói:
- Đương nhiên là có, nhận thức của chúng tôi đối với Tuyết Nữ quả thật không sâu nhưng lúc trước nàng gia nhập Viêm hoàng hồn, chúng tôi cũng không biết cô ấy kiêng kỵ lửa. Lần thứ nhất cô ấy bạo tẩu đã đả thương hơn 10 thành viên. Hôm nay cũng như vậy, cảm xúc ở trạng thái cực kỳ không ổn định, cũng may là cường giả Viêm hoàng hồn lúc ấy cũng đông.
- Hồn chủ lại ra tay nên mới chế phục được cô ấy. Về sau khi cô ấy hồi phục lại, chúng tôi mới dần dần biết rõ cô ấy rất sợ lửa. Vì vậy chỉ có thể an bài cô ấy ở trong một hầm băng, bình thường rất hiếm khi Tuyết Nữ xuất hiện bên ngoài. Hôm nay không biết vì cái gì mà đột nhiên rời khỏi hầm băng vào tổng bộ, cho nên mới xuất hiện tình huống bạo tẩu. Chúng tôi cũng từng hỏi cô ấy về chuyện thân thế nhưng cô ấy không chịu nói.
- Bên trong Viêm Hoàng hồn, ngoại trừ Thực Vật hồn không thể nói chuyện ra thì chỉ sợ cô ấy là người ít nói nhất. Cô ấy ít khi nguyện ý tiếp xúc với bất kỳ ai, chỉ có hồn chủ ngẫu nhiên có thể nói mấy câu với cô ấy mà thôi. Nha, đúng rồi, hồn chủ là lãnh đạo tối cao của Viêm Hoàng hồn chúng ta, có cơ hội sẽ dẫn kiến anh, hắn cũng là một người đoạt giải huân chương kim cương.
Nghe được mấy chữ người đoạt giải huân chương kim cương này, Tề Nhạc không khỏi nhớ lại giai đoạn huấn luyện của mình ở tận cùng sa mạc Takla Makan kia, bộ dáng người kia không khỏi hiện lên trong đầu, hồn chủ này có phải là hắn không? Sự cường đại của hắn là thâm bất khả trắc, dù là dùng thực lực Ngũ vân bây giờ thì Tề Nhạc cũng không nắm chắc nhất định có thể thắng người kia.
- Tình huống là như vậy đấy, Tuyết Nữ chẳng phải là một quả bom hẹn giờ sao? Hiện giờ các anh định làm gì? Mang cô ấy trở về sao?
Tề Nhạc hỏi.
Thiên Hồn nghĩ nghĩ, nói:
- Bất luận nói như thế nào thì Tuyết Hồn cũng là đồng đội của chúng tôi, chúng tôi sẽ không bắt cô ấy làm cái gì. Đợi sau khi cô ấy tỉnh táo lại rồi nói sau, có lẽ cô ấy ngủ một giác thì cảm xúc cũng bình tĩnh lại một ít. Chỉ cần cô ấy trở lại bình thường thì hết thảy mọi chuyện đều dễ dàng hơn rồi.
*****
Tề Nhạc nhẹ gật đầu, nói:
- Cũng chỉ mong như thế. Đình Đình, em mang cho mọi người chút nước để uống. Đồ đệ thiếu đạo đức, châm một điều thuốc cho sư phụ, bây giờ tay ta không rãnh rỗi.
Cơ Đức có chút bất đắc dĩ lấy thuốc từ trong túi quần ra, châm lửa rồi đi tới trước mặt Tề Nhạc nhét vào miệng hắn. Nhưng còn không đợi Cơ Đức nhét vào thì đột nhiên hào quang lóe lên, Tề Nhạc không kịp phản ứng thì điếu thuốc ở miệng đã biến mất, Sát Hồn lòng còn sợ hãi mà nói:
- Hai người bị điên à? Nếu lúc này Tuyết Nữ tỉnh lại thì sao? Chẳng lẽ các anh còn muốn cô ấy bạo tẩu tiếp?
Lúc này Tề Nhạc mới nhớ lại Tuyết Nữ không thể nhìn thấy lửa. Hắn lắc đầu bất đắc dĩ, nói:
- Các anh nhanh đưa cô ấy đi đi a, những ngày này tôi rất thiếu thuốc, đang muốn hút thoải mái đây.
Đúng lúc này, một tiếng rên rỉ rất nhỏ vang lên, bàn tay lạnh buốt đang nắm tay Tề Nhạc bỗng có chút nhúc nhích, Thiên Hồn và Sát Hồn thấy thế lập tức khẩn trương lên, cùng với Cơ Đức vây đến bên giường.
Tuyết Nữ nằm trên giường chậm rãi mở to mắt, thần sắc kích động trong mắt nàng đã biến mất nhưng lại lộ ra vài phần mờ mịt. Bàn tay nắm Tề Nhạc rất chặt, tựa hồ cũng không nhìn thấy những người khác, hướng Tề Nhạc lộ ra một nụ cười ngọt ngào, thỏ thẻ nói:
- Cha.
- A?
Dù ba người Thiên Hồn đã trải qua những khóa huấn luyện đặc thù, tâm chí vô cùng kiên định nhưng vẫn bị tiếng kêu của Tuyết Nữ làm sợ hãi. Ánh mắt nhìn về phía Tề Nhạc vô cùng hoảng sợ, vô cùng phức tạp, rất khó nói thành lời.
Tề Nhạc bất đắc dĩ nói:
- Các anh thấy chưa, hiện giờ cô ấy như một cô bé quấn quít lấy tôi.
- Cha, người nói Tuyết Nữ sao? Tuyết Nữ vốn là một cô bé a! Cha, người nắm tay Tuyết Nữ ngủ thật thoải mái a.
Tuyết Nữ ngồi dậy, thân thiết dựa vào ngực Tề Nhạc, trong tư tưởng của nàng giống như loại bỏ hết những người xung quanh rồi, trong mắt nàng hiện tại chỉ có Tề Nhạc mà thôi.
Thiên Hồn như thế nào cũng không nghĩ đến sự tình sẽ phát triển thành cái dạng này, cố nén cười, nói:
- Tề Nhạc, đây là...
Tề Nhạc cười khổ, nói:
- Sau khi chúng tôi phong bế cô ấy thì cô ấy cứ hô hào cái gì lửa lửa thật nhiều đấy, cảm xúc rất không ổn định. Về sau tôi thử hỏi cô ấy đến tột cùng là ai thì cô ấy lại đột nhiên gọi tôi là cha, lại rất không muốn xa rời tôi khiến tôi đau cả đầu. Trước kia cô ấy có như thế này không?
Thiên Hồn và Sát Hồn đồng thời lắc đầu, Sát Hồn thì thào nói:
- Trời ạ! Tôi vậy mà nhìn thấy Tuyết Hồn nở nụ cười, đây quả thực là cây vạn tuế ra hoa a! Không nghĩ tới băng sơn vạn năm này cũng có thể tan chảy ra. Tề Nhạc huynh đệ, tôi thật sự bội phục anh đấy. Anh biết không, lúc Tuyết Nữ bạo tẩu, cũng vì nhìn thấy cái ngọn lửa trên cái bật lửa của tôi, khi đó cô ấy đột nhiên công kích toàn lực về phía tôi, thiếu chút nữa đã khiến tiểu đệ đệ của tôi đông cứng lại rồi. Còn bộ dạng ôn hòa như thế này của cô ấy thì tôi nhìn thấy lần đầu tiên.
Tề Nhạc bật cười, bởi vì hắn nhìn thấy Sát Hồn vô ý thức che chắn phía dưới của mình thoáng một phát, hiển nhiên kinh nghiệm lần ấy kích thích hắn không nhỏ, nói:
- Vậy thì làm sao bây giờ? Các anh có thể mang cô ấy trở về không?
Ánh mắt Thiên Hồn lóe lên, nói:
- Cái này sao? Trước tiên vẫn cứ mời cô ấy trở về thoáng một chút a. Dù sao thì phản ứng hiện giờ của Tuyết Nữ quả thật là bất khả tư nghị.
Vừa nói, hắn bước nhanh ra khỏi gian phòng, dùng phương pháp đặc thù liên hệ với tổng bộ Viêm Hoàng hồn.
Sát Hồn có chút không tin, tới gần Tuyết Nữ, thử thăm dò:
- Tuyết Nữ, cô nhận ra tôi là ai không?
Tuyết Nữ dựa vào trước ngực Tề Nhạc, có chút tò mò nhìn Sát Hồn, nói:
- Anh là ai?
Sát Hồn nói ra một câu khiến Tề Nhạc và Cơ Đức suýt nữa ói ra:
- Tôi ư? Tôi chính là nam nhân đẹp trai nhất vũ trụ này.
Thế nhưng câu trả lời của Tuyết Nữ thật tuyệt diệu:
- Đẹp trai? Chẳng lẽ như một cây gậy trúc lại đẹp trai? Cũng may cha tôi không giống như anh.
Nghe Tuyết Nữ nói, mọi người, kể cả Văn Đình đều không khỏi cười lên ha hả, trên mặt Tuyết Nữ cũng lộ ra một nụ cười ngọt ngào, ngẩng đầu lên, ngây thơ nhìn Tề Nhạc, nói:
- Cha, Tuyết Nữ nói có đúng không?
Tề Nhạc cười nói:
- Đúng, đúng vậy a! Bất quá vừa rồi chú này nói giỡn với con đấy! Kỳ thật từ đẹp trai này chính là để hình dung những nam nhân rất là anh tuấn đó.
Tuyết Nữ chợt nói:
- Nguyên lai là như vậy a! Như vậy cha nhất định là người đẹp trai nhất trên thế giới rồi.
Nghe xong lời Tuyết Nữ nói, nụ cười trên mặt Tề Nhạc không khỏi tăng thêm, không biết xấu hổ mà nói:
- Đó là đương nhiên.
- Chờ một chút, Tề Nhạc huynh đệ, anh vừa rồi giới thiệu tôi với Tuyết Nữ như thế nào? Như thế nào lại gọi tôi là thúc thúc? Tôi già vậy sao? Phải biết rằng năm nay tôi mới 31 tuổi thôi nha.
Sát Hồn có chút bất mãn nói.
Tề Nhạc nhún vai, nói:
- Anh xưng huynh gọi đệ với tôi, Tuyết Nữ lại gọi tôi là cha, không gọi anh là chú thì là gì? A, anh lớn hơn tôi, phải gọi là bác mới đúng.
Sát Hồn vô cùng phiền muộn, thiếu chút nữa thổ huyết mà chết, chán nản nói:
- Được rồi, không thảo luận vấn đề này nữa. Tuyết Nữ, cô nhìn kỹ lại xem, thật sự không biết tôi sao?
Lúc này, hắn lại đi về phía trước một chút.
Tuyết Nữ nhìn hắn, ánh mắt vẫn mờ mịt như cũ, lắc đầu, nói:
- Trước giờ tôi chưa nhìn thấy người, chú gậy trúc.
- Phốc!
Thiên Hồn ở bên ngoài đi tới, nghe một câu chú gậy trúc, không khỏi phun hết ngụm nước vừa uống lên người Cơ Đức đang đứng ở cửa.
Cơ Đức nhăn nhó, cười khổ nói:
- Thiên Hồn đại ca, anh làm gì vậy? Tôi cũng không muốn tắm a.
Thiên Hồn nhìn Sát Hồn, ánh mắt vốn ngốc trệ, ngay sau đó cười lớn lên, học theo ngữ khí Tuyết Nữ, kêu lên:
- Chú gậy trúc, chú gậy trúc.
Ánh mắt Sát Hồn lập tức ngưng đọng lại, trừng mắt nhìn Thiên Hồn, hung hăng nói:
- Anh muốn chết à?
Thiên Hồn cười nói:
- Tôi sợ anh à? Có bản lĩnh thì thè lưỡi ra liếm tôi a.
- Con mẹ nó, được, đợi chúng ta về rồi hãy nói, tôi cảm thấy gần đây thân thể không tốt lắm, có lẽ phải tăng cường huấn luyện vật lộn rồi.
- A, được rồi, tôi không nói anh là chú gậy trúc nữa. Cùng lắm thì tôi không nói cho người khác biết Tuyết Hồn gọi anh là chú gậy trúc thôi.
Nghe Thiên Hồn nói hai lần liên tiếp, Sát Hồn cơ hồ đã muốn bạo tẩu, cũng may lúc này Tề Nhạc đã lên tiếng giảng hòa:
- Được rồi được rồi, Thiên Hồn đại ca, anh nói thử tổng bộ các anh xử lý như thế nào.
Thiên Hồn có chút lúng túng, nói:
- Cái này... Vừa rồi tôi đã thương lượng cẩn thận với tổng bộ. Bởi vì tình huống của Tuyết Nữ phi thường đặc thù nên sau khi nghiên cứu qua thì tổng bộ cảm thấy cô ấy nên ở lại bên cạnh anh. Anh cũng thấy đấy, cô ấy lưu luyến anh không rời, chúng tôi căn bản không thể nào mang cô ấy đi. Cho nên cứ để cô ấy lại đây, đợi sau khi thần trí cô ấy khôi phục lại bình thường, nhớ lại mình là một phần tử Viêm Hoàng hồn thì anh sẽ đưa cô ấy về, như thế nào?
← Ch. 107 | Ch. 109 → |