← Ch.119 | Ch.121 → |
Nhưng mà, động tác của con Hắc Hổ từ nhanh biến thành chậm, ngay cả năng lượng ủng hộ Bá Ca cũng ít đi, tốc độ vô cùng nhanh nhẹn chậm đi vài phần, ngay cả năng lượng trong mũi trường thương cũng suy yếu, năng lượng màu đen bắn vào mười tám đôi mắt của Thâm Hải Minh Xà cũng không cần Thâm Hải Minh Xà hóa giải cũng biến mất.
Bá Ca hoảng sợ không biết tại sao xuất hiện tình huống như vậy, thương ảnh của hắn vẫn tồn tại như trước, đúng vào lúc này, hắn nhìn thấy một tay, bàn tay đoạt thiên địa tạo hóa, hào quang lóe lên, bàn tay lớn này chuẩn xác bắt trúng vào trường thương, một tay cầm chặt thương, tất cả năng lượng công kích biến mất trong nháy mắt, con Hắc Hổ cũng hạ xuống trước mặt Thâm Hải Minh Xà, mà Bá Ca thì giơ cao trường thương, có chút không dám tin tưởng nhìn qua Tề Nhạc.
Hào quang màu bạc trong mắt Tề Nhạc đã biến mất, đột nhiên hắn hét lớn một tiếng, tay phải cầm chặt mũi thương bỗng nhiên phát lực, thương dài sáu mét, hơn nữa còn mang theo thân thể cường tráng của Bá Ca, dưới phát lực nhẹ nhàng của Tề Nhạc, đã bay lên giữa không trung.
- Hạ thủ lưu tình.
Đồ Tiết ở dưới hét lớn lên.
Ánh mắt Tề Nhạc rất bình tĩnh, hắn không nói gì thêm, tay phải đưa tới, liền làm Bá Ca đang cầm thương rơi xuống. Bá Ca trên không trung lộn nhào hai cái, lúc hắn rơi xuống đất liền lui ra sau mười bước, thương trong tay không còn, nếu như không phải cuối cùng được hàng rào ngăn cản, chỉ sợ hắn đã ngã xuống đất.
Bá Ca nhìn qua con Hắc Hổ kia, lúc này đã phủ phục trước mặt của Thâm Hải Minh Xà, thân thể cực lớn lạnh run, hai cái trảo trước ôm đầu, nhìn qua rất buồn cười.
Tề Nhạc từ trên đầu của Thâm Hải Minh Xà nhẹ nhàng đáp xuống, xuất hiện trước mặt của con Hắc Hổ, hào quang trước ngực lóe lên, thân thể khổng lồ của Thâm Hải Minh Xà đã lặng yên biến mất, hào quang trong mắt Tề Nhạc lưu chuyển, nhìn qua con Hắc Hổ trước mặt, xuất hiện nụ cười vui vẻ, kỳ thật, ngay cả hắn cũng không nghĩ tới có hiệu quả như vậy.
Trước kia cái đầu của Thâm Hải Minh Xà tức giận gầm lên không phải do mình khiêu khích, mà là một loại năng lực của Kỳ Lân, trước kia Tề Nhạc rất ít sử dụng, bởi vì trong chiến đấu hắn đại đa số dùng vân lực của mình hóa giải công kích của đối phương. Hiện tại vân lực còn chưa khôi phục, cho nên hắn đã thúc dục loại năng lực không cần bao nhiêu vân lực này. Chiêu này có tên là Kỳ Lân Nộ. Dựa vào khí tức bản thân Kỳ Lân, có tác dụng chấn nhiếp đối phương.
Nơi này là thời đại viễn cổ cự thú, địa vị của Kỳ Lân hoàn toàn không giống thời đại của Tề Nhạc, thời kỳ viễn cổ cự thú, tuy Kỳ Lân hiện tại không phải chúa tể thế giới, nhưng Kỳ Lân với tư cách vương của thần thú, đối với bất cứ cự thú nào cũng có lực chấn nhiếp cực lớn. Con cọp của Bá Ca cũng không ngoại lệ, cũng có được tu vi hai ngàn năm, tiếp cận ba ngàn năm.
Văn Đình phán đoán rất chính xác, con cọp này là cự thú trung lập, cũng không thuộc về hung thú hoặc là thần thú, nhưng mà, đột nhiên xuất hiện khí tức của Kỳ Lân, còn không làm những con cự thú có được tu vi ba ngàn năm sợ hãi sao? Bởi vậy mới xuất hiện một màn kia.
Tề Nhạc đi qua bên người con cọp, đi nhanh tới trước mặt Bá Ca, hai người mặt đối mặt nhìn nhau.
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Nếu anh còn không phục, chúng ta có thể tiếp tục.
Bá Ca lắc đầu, chán nản nói:
- Tôi nhận thua. Trước mặt cường giả chân chính như anh, tôi căn bản không có chút cơ hội nào. Chỉ sợ, cho dù anh không cho con rắn đồng bọn hổ trợ, tôi và lão Hắc cũng không phải đối thủ của anh. Anh thật sự là quá mạnh mẽ. Tôi lần đầu tiên nhìn thấy lão Hắc sợ hãi như thế đấy.
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Bất cứ sinh vật này cũng có khả năng sinh ra sợ hãi, tôi cũng không ngoại lệ. Vấn đề của chúng ta đã giải quyết, hiện tại, anh có quyền lực sở hữu hai lão bà của tôi không?
Bá Ca cười hắc hắc, nói:
- Đương nhiên là không rồi. Đa tạ anh vừa rồi hạ thủ lưu tình. Lực lượng của anh thật lớn.
Đồ Tiết đi tới, cười ha hả nói:
- Không đánh nhau thì không quen biết, Tề Nhạc huynh đệ, không nghĩ tới thực lực của anh cường đại như thế. Ngay cả tôi cũng có chút động tâm muốn thử với anh đấy. Nhưng lại sợ mình mất mặt, cho nên vậy thôi. Đi, chúng ta trở về tiếp tục ăn cơm.
Ba người cùng ngồi lại vị trí của mình, thẳng đến lúc này, tất cả tộc nhân mới kịp phản ứng, ánh mắt của bọn họ nhìn qua Tề Nhạc không giống lúc trước, cùng kêu lên cái gì đó. Tôn trọng cường giả, đây là kết quả thời đại nào cũng xuất hiện a. Tề Nhạc đã dùng thực lực và hành động của mình chứng minh, bằng vào thực lực đạt được tôn trọng của những thành viên bộ tộc Thổ này.
Mỉm cười, trong mắt Tề Nhạc hiện ra hào quang nhàn nhạt, nói:
- Hiện tại không có đống lửa. Tối như vậy, chỉ sợ ăn vào lỗ mũi a.
Bá Ca có chút xấu hổ gãi đầu trọc của mình, nói:
- Vấn đề tôi làm thì tôi giải quyết. Các vị chờ, tôi đi tìm bó củi sẽ trở lại ngay.
Vừa nói, hắn lại đi tới bên cạnh con cọp của mình. Vỗ vào đầu to của nó một cái, nói:
- Lão Hắc, hôm nay mày quá mất mặt, đi, đi tìm củi với tao.
Con cọp còn ước gì nhanh chóng rời khỏi đây đấy, vội vàng mang theo Bá Ca trên lưng, nhanh như chạy trốn rời khỏi phạm vi bộ lạc.
Đồ Tiết cười nói:
- Tề huynh đệ. Anh đừng nóng giận, có đôi khi Bá Ca hơi lỗ mãng chút ít, nhưng là đàn ông chân chính.
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Phong tục của các bộ tộc khác nhau, tôi sao trách anh ta được. Nhưng mà, loại chuyện đổi vợ với nhau tôi không dám gật bừa. Về sau không xuất hiện loại chuyện này mới tốt.
Đồ Tiết nói:
- Khó trách Tề huynh đệ có thể có được lão bà xinh đẹp như vậy, anh quả nhiên có thực lực bảo hộ bọn họ.
Tề Nhạc thầm nghĩ trong lòng. Nếu như anh biết Văn Đình cùng Tuyết Nữ hiện tại có thực lực còn mạnh hơn tôi, không biết anh sẽ có cảm tưởng gì. Đương nhiên, hắn sẽ không nói ra, nên giấu diếm đôi chút thực lực với đối phương, thời điểm gì cũng có thể ứng phó.
Trải qua trận chiến ngắn ngủi với Bá Ca, Đồ Tiết thân mật với Tề Nhạc hơn rất nhiều.
- Tề huynh đệ, trước tiên không nói chuyện anh tìm di tích của chúng thần, không biết anh còn có mục tiêu nào khác nữa không?
Tề Nhạc ngẫm lại, nói:
- Mục tiêu nói không tốt. Chỉ có thể nhờ vận may thôi.
Những dân tộc Thổ này không có khả năng biết được thập đại thần khí. Đương nhiên Tề Nhạc không có nói ra.
- Nhưng mà, Đồ Tiết đại thúc. Ngài có biết những con cự thú kia phân chia thành các trận doanh hay không?
Đồ Tiết nói:
- Tề huynh đệ, anh không cần gọi tôi là đại thúc, tôi già như vậy sao? Anh kêu tôi là đại ca là được rồi, chúng ta nên xưng hô như vậy.
Đồ Tang ở bên cạnh có chút bất mãn nói:
- Cha, nếu Tề đại ca gọi cha là đại ca, chẳng phải con phải gọi Tề đại ca là thúc thúc sao?
Tề Nhạc mỉm cười, sờ đầu Đồ Tang một cái, nói:
- Không cần, chúng ta nên xã giao ngang hàng đi, không cần có nhiều chú ý như vậy.
*****
Hiển nhiên Đồ Tiết rất vui vẻ, cũng không quan tâm chuyện này, nhìn Tề Nhạc nói:
- Anh nói những trận doanh này tôi biết rõ. Tôi nghe nói, những cự thú này chia thành hai phái, trong đó một phương thủ hộ phiến đại địa của chúng ta, còn bên kia chính là phá hư và giết chóc. Chúng ta sợ nhất gặp được những cự thú giết chóc. Bọn chúng từng mang lại tai nạn cực lớn cho tộc nhân chúng tôi.
Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Đó là khác nhau của thần thú và hung thú. Đồ Tiết đại ca, anh có biết địa phương thần thú xuất hiện ở đâu không? Nhất là thần thú cường đại.
Đồ Tiết nhíu mày, sau khi suy nghĩ liền lắc đầu, nói:
- Thực xin lỗi, Tề huynh đệ, chỉ sợ tôi không giúp được anh rồi. Những người như chúng tôi rất ít khi rời khỏi gia viên của mình, chỉ hoạt động trong phiến sơn mạch này mà thôi. Trong sơn mạch này số lượng hung thú và thần thú không nhiều, hơn nữa, có một ít đã liên hợp sinh tồn với chúng tôi, giống như đồng bọn của Bá Ca là lão Hắc vậy. Thế nhưng mà, chúng tôi không hiểu về thế giới bên ngoài. Tôi chỉ biết thế giới bên ngoài rất nguy hiểm. Chỉ cần rời khỏi mãnh đất do thiên thần bảo hộ này, chúng tôi tùy thời gặp phải nguy hiểm trí mạng. Trừ phi là cả tộc dân tổ chức hợp mặt lớn, nếu không chúng tôi tuyệt đối không rời khỏi nơi này.
Tề Nhạc có chút thất vọng nói:
- Thì ra là như vậy! Xem ra, tôi chỉ có thể tự mình tìm kiếm thôi.
Đột nhiên trong mắt Đồ Tiết sáng ngời, nói:
- Tề huynh đệ, anh cũng không cần phải lo lắng. Mặc dù tôi biết không nhiều, nhưng mà, tộc trưởng của người Thổ chúng tôi là người có trí tuệ và thông thái cao nhất. Tôi lớn lên từ nhỏ với hắn ta, tuy tôi cũng có chút năng lực, nhưng còn chênh lệch thật xa với hắn. Mấy ngày nữa là Hỏa Tiết tôi sẽ mang các vị cùng đi gặp hắn, khi đó tha hồ mà hỏi, có lẽ có thể tìm được ít thứ anh cần.
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Được rồi. Vậy đa tạ đại ca.
Khi bọn hắn nói chuyện, Bá Ca đã trở về, hắn vô ý thức lại nhìn Tuyết Nữ cùng Văn Đình, sau đó mới mang bó củi bỏ lại vị trí cũ, có một đám người Thổ đi lên hổ trợ, sau đó lại nhóm lửa lên. Mà con cọp kia lại không quay về cùng với hắn.
- Tề huynh đệ ah! Tôi thật sự bội phục anh rồi. Lão Hắc của tôi chưa từng sợ cái gì, thời điểm vừa mới quay về. Nó lại nói cái gì cũng không chịu đi vào nữa, cho nên lưu lại bên ngoài chờ tôi.
Bá Ca nhìn qua Tề Nhạc. Trong mắt lộ ra kính nể từ đáy lòng.
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Có lẽ, tâm tình của nó không tốt lắm, hy vọng ở bên ngoài thông khí a. Nhưng mà, Bá Ca anh có thể nói cho tôi biết không, anh làm sao thu phục nó vậy? Vừa rồi tôi nghe Đồ Tiết đại ca nói, dân tộc Thổ của các vị hợp thành quần thể với một ít cự thú. Có thể trợ giúp lẫn nhau, tôi phi thường tò mò với tình huông này.
Bá Ca kinh ngạc mà nói:
- Chẳng phải anh cũng có đồng bọn là cự thú sao?
Tề Nhạc nói:
- Tình huống của tôi là đặc thù a, dưới cơ duyên xảo hợp mới đạt được con rắn làm đồng bọn. Mà ở chỗ của các vị có không ít hung thú, các người làm như thế nào?
Bá Ca cười hắc hắc, nói:
- Kỳ thật, đây cũng không phải bí mật gì. Mỗi dân tộc đều có cách làm giống nhau. Không riêng gì dân tộc Thổ chúng tôi có cự thú làm đồng bọn, bốn chủng tộc nhân loại khác cũng có năng lực như vậy. Mà cân nhắc thực lực tất cả dân tộc với nhau, chủ yếu chính là so sánh xem dân tộc đó có bao nhiêu cự thú mạnh mẽ. Hơn nữa. Năm dân tộc chúng tôi hàng năm đều tổ chức luận võ. Từ đó tuyển ra dũng sĩ mạnh nhất. Trở thành cường giả được năm tộc tôn trọng. Đây là chỗ tốt thật lớn a.
Nói đến đây, nụ cười trên mặt của hắn có chút quái dị.
Tề Nhạc nói:
- Vậy phương pháp của các vị là thế nào?
Bá Ca nói:
- Phương pháp đơn giản nhất chính là tìm kiếm. Những cự thú này có đôi khi đẻ trứng rồi rời đi, nhưng tình huống cự thú đều có khác nhau. Nếu như có thể tìm được trứng cự thú và nuôi dưỡng, từ nhỏ bắt đầu bồi dưỡng cảm tình của nó với chủng tộc, mười thế hệ sau. Chúng có được thực lực nhất định, trở thành trợ lực của bổn tộc. Đương nhiên, loại phương pháp này là bét nhất.
- Dù sao, những cự thú này muốn có thực lực cường đại, ít nhất đều cần thời gian ngàn năm mới được, thật sự quá chậm. Cho nên, chúng tôi xếp phương pháp này thành kém nhất, phương pháp khác là để cự thú tán thành anh, chỉ cần nó chịu tán thành anh, sẽ trở thành đồng bọn của anh. Loại tình huống này chỉ xuất hiện trên người cự thú lạc đàn.
- Hơn nữa phi thường nguy hiểm, một khi cự thú không có hảo ý với anh. Rất dễ dàng xảy ra vấn đề. Bởi vì tìm kiếm đồng bọn cự thú mà chết không ít tộc nhân! Nhưng mà, bởi vì một khi có được cự thú thì lập tức trở thành anh hùng của bổn tộc, cho nên. Đến bây giờ còn có rất nhiều người chuyên môn tìm kiếm cự thú kiểu này. Nói trắng ra, chính là tìm vận may a.
- Các chủng tộc đều chuyên môn bồi dưỡng những người đi tìm cự thú. Từ một chút ít kinh nghiệm của những người từng thu phục cự thú giảng giải. Có thời điểm, chúng tôi sẽ nhờ người có cự thú là đồng bọn cùng đi, dưới loại tình huống này, chỉ cần gặp cự thú không quá mạnh mẽ, tỉ lệ thành công gia tăng thật lớn.
Tề Nhạc chợt nói:
- Thì ra là thế.
Hắn còn cho rằng những tộc người này có phương pháp đặc biệt gì chứ, thì ra phải dựa vào vận khí và thực lực áp bách mới thành công! Nhưng mà, năng lực của những người thời đại này khác nhau với thời của hắn quá lớn, điểm này, từ trên người Đồ Tang đã nhìn thấy được.
Đống lửa tắt lại cháy hừng hực, có tộc nhân tiếp tục cầm đồ ăn đưa lên cho bọn người Tề Nhạc cùng Bá Ca dùng, Văn Đình bởi vì ăn vội vàng, vừa phiên dịch cho Tuyết Nữ nghe, cho nên, chẳng quan tâm chen lời vào. Mà trong dân tộc Thổ này, nữ nhân hiển nhiên không có địa vị gì, cho nên không ai chú ý tới các nàng. Đương nhiên, ngoại trừ vừa ý sắc đẹp của nàng. Chỉ có điều sau khi Tề Nhạc bộc lộ tài năng, những người này cũng chỉ có thể thưởng thức. Dù sao, ngay cả cường giả như Bá Ca trong nội tâm của bọn họ cũng thua Tề Nhạc a.
Thời gian cơm tối chừng một giờ, từ trong miệng Đồ Tiết, Tề Nhạc cũng có hiểu biết rõ hơn về thời đại này. Vào thời đại này, nhân loại chia làm năm đại chủng tộc, phân biệt ở các phương hướng khác nhau. Chỉ có các chủng tộc bộ lạc, còn chưa xuất hiện thành thị. thời đại này vẫn do cự thú làm bá chủ.
Thần thú cùng hung thú là hai trận doanh giao chiến trên đại địa, trừ hạch tâm của hai trận doanh ra, thần thú cùng hung thú bình thường thường xuyên phát động chiến đấu.
Chết tổn thương cũng thấy nhiều. Mà từ khi nhân loại có được cự thú làm đồng bọn tới nay, thực lực của nhân loại càng ngày càng lớn mạnh, nhưng mà thần thú và hung thú không đặt bọn họ vào trong mắt, dù sao, đồng bọn của nhân loại lúc này, phần lớn chỉ là thần thú và hung thú tu vi cao nhất là ba ngàn năm thôi.
*****
Trong năm tộc đàn của nhân loại, Tộc Cửu Lê hung tàn nhất có đồng bọn đều là hung thú, trong truyền thuyết, bọn họ chính là hậu nhân của Xi Vưu. Mà đồng bọn của bốn tộc khác đều là thần thú và hung thú. Nhưng bởi vì số lượng cự thú trung lập còn ít hơn hơn thần thú và hung thú, cho nên, trong năm tộc của nhân loại, hiện tại cường đại nhất chính là Tộc Cửu Lê.
Dân tộc Thổ xưng là hậu nhân của Hoàng Đế, trừ Tộc Cửu Lê thì có địa vị cao nhất trong bốn tộc, nhưng mà, dân tộc Thổ không có quá nhiều anh hùng cường đại, bởi vậy, loại tình huống này đang từ từ biến hóa, Bạch Tộc, Nguyệt Tộc cùng Hỏa Tộc đều phát triển nhanh chóng, chỉnh thể thực lực đã không kém gì dân tộc Thổ.
Viễn cổ cự thú chiến tranh với nhau, chiến tranh giữa nhân loại càng không tránh khỏi.
Tộc Cửu Lê là chủng tộc có tính xâm lược phi thường mạnh, hơn nữa, bọn họ dường như đã được hung thú tán thành, thường xuyên sẽ phát động chiến tranh với bốn chủng tộc khác. Hơn nữa, một khi chiến tranh bắt đầu, sẽ xuất hiện người bị thương, chỉ cần Tộc Cửu Lê đạt được thắng lợi, tất nhiên sẽ mang tù binh và người bị thương giết chết.
Vì đối kháng Tộc Cửu Lê xâm lược, bốn tộc khác không thể không liên hợp lại, liên hợp lực lượng tự nhiên phi thường cường đại, trải qua nhiều năm chiến tranh, rốt cục bức bách Tộc Cửu Lê về địa phương phía tây phương đông, hòa bình bảo trì vài chục năm. Mà bốn tộc vì tăng cường thực lực bản thân ngăn ngừa Tộc Cửu Lê ngóc đầu trở lại, cho nên phát triển thành luận võ đại hội trong lời của Bá Ca, hàng năm tiến hành một lần, người thắng của luận võ đại hội, cũng được bốn tộc tôn kính, có được danh xưng anh hùng.
Đồng thời còn có rất nhiều chỗ tốt, ví dụ như binh khí tốt nhất của bốn tộc, đều giao cho anh hùng sử dụng, sau khi thu hoạch được giải quán quân, về sau không được tham gia chiến đấu nữa. Điều kiện chủ yếu tham gia thi đấu, nhất định phải có một cự thú làm đồng bọn. Bốn tộc không ngừng phát triển hơn, Tộc Cửu Lê hiện tại cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Dù sao, thực lực chỉnh thể của bốn tộc không phải Tộc Cửu Lê có thể so sánh.
Bữa ăn tối kết thúc, Bá Ca trực tiếp rời đi, bởi vì bản thân hắn thuộc về một trong những người mạnh nhất của Tộc Thổ. Có lẽ thực lực của Tề Nhạc biểu hiện đủ cường đại, Đồ Tiết tận lực tìm động huyệt không người cho bọn họ. Tề Nhạc trước khi tới Hỏa Tiết không nên đi quấy rầy hắn, hắn muốn tiến hành tu luyện trong thời gian ngắn.
Kỳ thật, Tề Nhạc hôm nay có thể chiến thắng Bá Ca là phi thường mạo hiểm, một chiêu cuối cùng, cơ hồ hao phí toàn bộ vân lực của hắn. Dù sao, thực lực của Bá Ca cũng không kém, lại có Hắc Hổ bang trợ, nếu như không phải Kỳ Lân Nộ có tác dụng, muốn chiến thắng hắn, chỉ sợ Tề Nhạc phải dựa vào năng lực của Thâm Hải Minh Xà.
Bởi vậy, sau khi đánh một trận với Bá Ca, hắn càng thêm không thể chờ đợi được sớm ngày khôi phục thực lực của mình. Trước kia trong rừng rậm luôn xuất hiện uy hiếp của Hỗn Độn Vương, mà tình huống này hiện giờ không tồn tại. Trong lãnh địa Tộc Thổ, hắn cũng có thể an tâm tu luyện trong thời gian ngắn.
Văn Đình cùng Tuyết Nữ không có phản đối, trong thời đại này, ba người càng có khát vọng với thực lực.
Thâm Hải Minh Xà đồng thời xuất hiện trong động huyệt với bọn người Tề Nhạc, huyệt động không lớn, cho nên thân thể to lớn của nó co rút lại. Ban đầu ở trong rừng rậm này xuất hiện ở thời đại này đã thủ hộ bọn họ này, thân thể cực lớn của nó đã hộ pháp cho ba người Tề Nhạc, ba người một rắn, đồng thời bắt đầu tu luyện.
Lúc này đây, phương thức tu luyện của Tề Nhạc có vài cải biến, Tề Nhạc đi tới Tộc Thổ, nương tựa vào mấy lần thăm dò mới phát hiện, bởi vì thân thể được Tự Nhiên Chi Nguyên cải tạo, tiềm lực bản thân vô cùng to lớn. Hoặc là nói vĩnh viễn không biến mất. Chỉ cần tiềm lực bị tổn thương, năng lượng thiên nhiên sẽ bắt đầu bổ sung. Cho nên hắn có suy nghĩ hoàn toàn mới với tu luyện. Đó chính là Kỳ Lân Thăng Vân Đại Pháp.
Kỳ Lân Thăng Vân Đại Pháp có tệ đoan lớn nhất chính là tiêu hao tiềm lực của bản thân, một khi tiềm lực tiêu hao quá độ, sẽ ảnh hưởng đến tiềm lực tăng lên sau này.
Đồng thời khi tiêu hao tiềm lực, thực lực còn giảm xuống trong thời gian ngắn. Nhưng mà, sau khi biến thành Tự Nhiên Chi Nguyên, chuyện này đã không tồn tại. Trải qua thăm dò Tề Nhạc phát hiện phán đoán của mình chính xác. Bằng vào Kỳ Lân Thăng Vân Đại Pháp tiến hành tu luyện, hắn càng có lòng tin sớm ngày quay về địa cầu lúc trước.
Đồng thời, sau khi sử dụng Kỳ Lân Thăng Vân Đại Pháp, Tề Nhạc cũng bắt đầu thử thăm dò năng lượng trong Lam Hải Lôi Châu cùng nội đan Kim Sí Đại Bằng Điêu. Cải tạo mang lại chỗ tốt thật lớn cho thân thể, lúc này đã dần dần phát huy ra, chuyện này không đơn giản là năng lượng biến hóa, mà thân thể thích với năng lượng. Tề Nhạc càng ngày càng cảm giác kinh mạch của mình mạnh và dẻo dai, bởi lúc đầu hắn chỉ sợ năng lượng trong người nổ tung một phần nhất định, hắn không muốn xuất hiện nguy hiểm gì.
Có những phát hiện này, hắn càng thêm nóng lòng lợi dụng một đoạn thời gian này tu luyện, cho dù có điều kiện, nếu như không trả giá cố gắng, cũng không có kết quả. Mà mấy ngày sau sẽ cử hành Hỏa Tiết, hiển nhiên là thời cơ tốt nhất.
Thời gian tu luyện nhanh chóng vượt qua. Từ khi bọn người Tề Nhạc vào trong huyệt động không có trở ra. Vốn Hỏa Tiết năm ngày sau mới cử hành, nhưng do thời tiết mưa to, cho nên trì hoãn tới tám ngày sau, bởi vậy. Bọn người Tề Nhạc tu luyện trọn vẹn mười ba ngày, mới được Đồ Tiết thông tri, muốn tham gia Hỏa Tiết.
Thời điểm Tề Nhạc từ trong huyệt động đi ra ngoài, có cảm giác như được tái sinh, nhìn thấy hắn, Đồ Tiết cũng phát hiện rất nhiều điểm khác biệt, làn da Tề Nhạc càng ngày càng sáng bóng. Thậm chí còn có một tầng hào quang óng ánh. Khí tức lúc trước khi tu luyện không có rõ ràng, cảm giác càng thêm trầm ổn. Cốt cách của Tề Nhạc thay đổi, nhưng đường cong cơ bắp càng đẹp, biểu hiện này không có khác biệt quá lớn, giống như một người bình thường, nhưng nếu như cẩn thận quan sát, vẫn có thể phát hiện khí chất vô hình trên người hắn, không phải người bình thường có khả năng bằng được.
- Đồ Tiết đại ca, không hiểu sao?
Tề Nhạc mỉm cười nói.
Đồ Tiết ha ha cười cười, nói:
- Quả thật có chút không hiểu. Huynh đệ, thấy các người mười mấy ngày không ăn gì. Ngược lại đạt được chỗ tốt lớn nhất.
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Xem là như vậy đi. Tôi chỉ có thể nói là mình tìm được đồ vật thuộc về mình trước kia.
Đồ Tiết nói:
- Tốt, đến đây đi, chúng ta đúng giờ ăn trưa. Ah, đúng rồi, quần áo dân tộc Khựa của các vị thật kỳ quái, Hỏa Tiết là ngày lễ của dân tộc Cao Sơn chúng tôi còn là ngày hội của cả Tộc Thổ. Tôi cảm thấy anh nên thay đổi trang phục cho phù hợp, như vậy mới không dễ dàng để người ta chú ý. Mà hai thê tử của anh, tôi cảm thấy nên tận lực che dấu dung mạo lại, nếu không, chỉ sợ chuyện như Bá Ca sẽ diễn ra thường xuyên. Dù sao, người Cao Sơn chúng tôi, cũng đã có mười lăm người có đồng bọn cự thú. Tôi là một, Bá Ca là một, còn có tộc trưởng của chúng tôi. Mà đổi thành mười hai người còn lại, phần lớn đều là tù trưởng bộ lạc hay nhân tài mới nổi.
*****
Tề Nhạc biết rõ hảo ý của Đồ Tiết, gật gật đầu, nói:
- Tốt, chúng ta nghe anh an bài.
Văn Đình nói:
- Tề Nhạc, em muốn tắm rửa. Sau khi tới đây, em vẫn chưa tắm đấy.
Tuy bởi vì năng lượng cường đại, bản thân các nàng cường đại nên ít phát tiết mồ hôi, nhưng trong không khí vẫn có tro bụi, với tư cách nữ hài tử, bất luận là Văn Đình hay là Tuyết Nữ, đối với tắm rửa vẫn có khát vọng thật mạnh mẽ.
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Chuyện này chỉ sợ là khó làm, trên núi này có nguồn nước tắm rửa hay không?
Đồ Tiết nói:
- Chuyện này không khó. Nước ăn của chúng tôi là nước suối cả. Ở hướng này cách hai sườn núi, có một cái thác nước. Ở đó là nguồn nước chủ yếu của Tộc Thổ chúng tôi. Tối nay các vị đi tới đó đi, thời điểm buổi tối không có người, thích hợp tắm rửa nhất.
Trong nội tâm Tề Nhạc vui vẻ, hắn cũng rất muốn tắm rửa đấy, mỉm cười nói:
- Đồ Tiết đại ca, vậy cám ơn anh.
Sau khi ăn cơm trưa xong, ba người lại tiếp tục tu luyện, mãi cho đến buổi tối, có lẽ do bị tắm rửa hấp dẫn, ba người cơ hồ đồng thời từ trong tu luyện tỉnh lại.
Văn Đình tung tăng như chim sẻ nói:
- Rốt cục có thể tắm rồi, nếu không tắm rửa, sợ rằng chúng ta còn chưa trở về, em sẽ bị bẩn chết đấy.
Nàng hiện giờ, nhìn rất giống một tiểu hài tử.
Tề Nhạc cười ha hả, nói:
- Anh thật sự chưa từng nghe nói có người nào bị bẩn chết đâu.
Văn Đình tức giận liếc nhìn hắn, nói:
- Được rồi, chúng ta đi nhanh đi, tôi đã sớm không chờ đợi được rồi.
Tuy Tuyết Nữ không nói chuyện, nhưng nhìn biểu lộ của nàng vô cùng thích thú vì sắp được tắm rửa.
Ba người chào hỏi với Đồ Tiết, sau khi ăn ít đồ ăn đơn giản, lặng lẽ rời khỏi Tộc Thổ.
Dựa theo phương hướng của Đồ Tiết, đi về hướng thác nước. Tề Nhạc cùng đi. Đồ Tiết cũng bắt đầu an bài hành trang cho tộc nhân, đã sớm chuẩn bị đồ ăn cho tốt, chuẩn bị sáng sớm ngày mai xuất phát.
Dân Tộc Thổ đều là người bình thường, bình thường cũng không có hoạt động giải trí, Hỏa Tiết là lễ mừng năm mới của bọn họ. Mỗi năm một lần. Mà Hỏa Tiết này, không chỉ có bọn họ ăn chơi chè chén, đồng thời cũng là thời điểm cầu ái của Tộc Thổ. Chỉ cần song phương để mắt lẫn nhau, cha mẹ không thể ngăn trở, nữ nhân có thể trực tiếp kết hôn với nhà trai.
Phương thức kết hôn của bọn họ rất đơn giản, trực tiếp động phòng là kết hôn, cũng không có phức tạp như đời sau. Cho nên, Hỏa Tiết là thời điểm trọng yếu nhất với Tộc Thổ.
Đương nhiên, nếu như hai nam nhân cùng vừa ý một nữ nhân, song phương có thể dùng quyết đấu tranh đoạt nữ nhân của mình. Cho dù nữ nhân lựa chọn một trong số đó. Nam tử được lựa chọn cũng phải quyết đấu. Đây là nguyên tắc khôn sống mống chết.
Người Tộc Thổ tin tưởng, dưới loại nguyên tắc này, hậu nhân của Tộc Thổ mới mạnh hơn trước.
Tề Nhạc mang theo Văn Đình cùng Tuyết Nữ dùng tốc độ nhanh nhất đi tới thác nước, Đồ Tiết nói không sai, nơi này có thác nước lớn, còn không có bay qua hai ngọn núi.
Bọn họ đã nghe được tiếng ù ù của nước, hưng phấn nhất chính là Thâm Hải Minh Xà. Với tư cách hung thú thủy thuộc tính, nó có khát vọng phi thường cường liệt với nước.
Nhưng mà, trước kia Tề Nhạc đã nói qua, dù sao đây cũng là thác nước duy trì sống còn cho Tộc Thổ, không cho nó hút toàn bộ thủy nguyên tố, nếu không người Tộc Thổ làm sao uống nước bây giờ?
Rốt cục đi tới đỉnh núi, tuy là vào ban đêm, ba người một rắn nương tựa vào thực lực siêu cường nhìn thấy thác nước cực lớn, vừa chạm vào nước bọn họ vô cùng hưng phấn.
Tề Nhạc cười hắc hắc. Nói:
- Đi thôi, chúng ta cùng tắm rửa.
Gương mặt Văn Đình đỏ lên, nói:
- Chán ghét, anh trông coi ở đây, em và Tuyết Nữ đi tắm rửa trước, chờ chúng em tắm rửa xong, anh và Minh Xà đại ca lại tắm. Nhớ kỹ, không được nhìn lén, tinh thần lực của em vô cùng linh mẫn đấy. Hơn nữa, tâm ý chúng ta tương thông, chỉ cần anh tới gần chúng em, em sẽ phát hiện được.
Tề Nhạc cười nói:
- Không cần như đề phòng anh như cướp vậy, nói như thế nào, quan hệ chúng ta đã xác định. Cho dù cùng tắm có cái gì đâu! Mà Tuyết Nữ là con gái của anh, cha tắm cho con gái thì sợ gì chứ?
Những ngày này Tuyết Nữ không có xuất hiện tình huống bạo động, Tề Nhạc cảm giác nàng như biến đổi, nhịn không được mở miệng đùa giỡn hai câu.
Tuyết Nữ hừ lạnh một tiếng, nói:
- Tùy anh nói như thế nào, nhưng mà, để cho tôi phát hiện ra anh, kết quả chỉ có một.
Vừa nói, nàng lại thả người nhảy lên, nhảy vào thác nước.
Tề Nhạc cao giọng hỏi:
- Kết quả gì.
Âm thanh của Tuyết Nữ từ xa truyền tới.
- Đông lạnh tiểu đệ của anh.
- A?
Tề Nhạc há to mồm nói không ra lời, hai tay không tự chủ mà che xuống hạ thân. Còn Văn Đình thì cười đến độ gập người xuống, thân thể mềm mại lắc nhẹ, đi theo đằng sau Tuyết Nữ, cũng nhảy xuống thác nước.
Tề Nhạc bất đắc dĩ lắc đầu, tự nhủ:
- Đây là thế đạo nào chứ! Tại sao nữ nhân lại bá đạo như thế này. Vẫn là nữ hài tử của Tộc Thổ mới tốt, chịu mệt nhọc lại thuần phác. Cũng không xảy ra tình huống đông lạnh tiểu đệ a.
Vừa nói, hắn lại vô ý thức sờ tiểu đệ của mình.
Thâm Hải Minh Xà khinh thường nói:
- Anh nói lớn tiếng như vậy, lại cho Văn Đình nghe được, phải xem bổn sự của anh.
Tề Nhạc hừ một tiếng, nói:
- Anh nghĩ hay quá. Muốn định đốt nhà vợ chồng của chúng tôi sao?
Thâm Hải Minh Xà cười hắc hắc nói:
- Tình cảm vợ chồng? Người ta còn chưa đáp ứng gả cho anh đấy. Anh đừng có nằm mơ.
Tề Nhạc đắc ý nói:
- Chuyện này là sớm muộn, cảm tình của chúng ta là kiên trinh a.
Tề Nhạc nói chuyện với Thâm Hải Minh Xà, đột nhiên hắn cảm giác năng lượng chấn động mãnh liệt, trong ngạc nhiên, chỉ thấy hai đạo thân ảnh bay lên nhanh như thiểm điện, thân ảnh màu xanh từ trong thác nước bay ra ngoài, mà thân ảnh màu xanh da trời bay lên.
Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nói:
- Không thể nào, chẳng lẽ nàng nói thật.
Thời điểm Tề Nhạc kinh ngạc, đột nhiên hắn nhìn thấy, sau khi Văn Đình cùng Tuyết Nữ bay lên, một đạo thân ảnh màu trắng hiện ra nhanh như thiểm điện, thân ảnh cực lớn của nó hiện ra, hạ xuống thác nước. Cũng không phải một thác nước, mà là tất cả thác nước đều là như vậy, thác nước bọt trắng xóa, năng lượng này khổng lồ cỡ nào.
Vô ý thức, Tề Nhạc lập tức điều động vân lực của bản thân, toàn thân tản mát ra năng lượng màu bạc, phải tay vừa lật lện, sừng bạc Lục Lân Liệt Thụ Tích hiện ra trong lòng bàn tay của hắn, đồng thời, cánh tay trái cầm Kỳ Lân kính hội tụ năng lượng.
Chín cái đầu to của Thâm Hải Minh Xà vào lúc này trở nên cứng ngắc, nghẹn ngào gọi to:
- Bạch nương tử...
- Cái gì Bạch nương tử, anh bị gì vậy. Minh Xà đại ca, anh không sao chớ.
Tề Nhạc tức giận nói.
Thâm Hải Minh Xà tràn ngập ngạc nhiên nói:
- Anh nhìn kỹ đi! Thật sự là, thật sự không ngờ gặp được Bạch nương tử trong mộng a!
← Ch. 119 | Ch. 121 → |