Vay nóng Tima

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 230

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 230: Viễn Cổ Ma Thần xuất hiện
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Lazada


Tề Nhạc cười lạnh một tiếng, lạnh nhạt nói:

- Vậy phải xem các ngươi làm được điều đó không. Ít nhất từ trước khi thì chỉ sợ là không thể nào.

Quang mang cừu hận trong mắt Na Lê trở nên càng ngày càng mãnh liệt:

- Ta sẽ không giết các ngươi, nhưng phải mau giao ra Na Mị các ngươi vừa bắt ra đây, ta sẽ tha cho các ngươi rời đi.

Tề Nhạc trong lòng khẽ động, hôm nay đối với quân đoàn Sinh Tiếu mà nói, thành quả chiến đấu phi thường huy hoàng, chí ít cũng phải gần hai nghìn tên binh sĩ Tộc Cửu Lê bị thương vong bởi thủ hạ của mình. Mà Na Lê trước mặt lại nói chỉ cần mình chịu thả Na Mị ra thì có thể để cho mình và đồng bọn rời đi. Hắn nói Na Mị tức là chỉ mười tên gia hỏa quỷ mị lúc nãy rồi. Có thể thấy được địa vị của Na Mị bên trong Tộc Cửu Lê tuyệt đối rất cao, hơn nữa đối với bọn hắn mà nói nhất định có bí mật gì. Hôm nay giết bọn chúng là đúng rồi.

- Na Mị? Ngươi nói là những tên gia hỏa giống như quỷ mị vừa rồi sao? Ta cũng muốn buông tha đám người, đáng tiếc ah! Đám người vừa rồi đã bị công kích của ta biến thành tro tàn. Đối với loại người hung tàn như các ngươi thì mỗi người đều đáng bị chém chết.

- Cái gì?

Na Lê phẫn nộ dậm chân, mặt đất bị rung động lắc lư theo. Hắn nhìn chằm chằm vào Tề Nhạc không hề còn ý tứ muốn nói chuyện:

- Giết, giết sạch những người này cho ta.

Vừa nói dứt lời, hắn là người đầu tiên vọt lên, tiện tay nhổ tận gốc một cây đại thụ nhổ từ hạp cốc, đại thụ dài đến 10m trong tay hắn tựa như rơm rạ phảng phất không có bất kỳ phân lượng. Một đòn quét ngang về phía quân đoàn Sinh Tiếu, hai gã Na Lê khác cũng đồng thời vọt lên, trên người bọn họ đều sáng lên quang mang màu đỏ. Năng lượng bành trướng trực tiếp thôi vận đến trên hai tay, thân thể cực lớn cao mười mét tựa như bảo lũy áp tới. Mà tám gã Na Thôn và hơn ngàn tên binh sĩ Tộc Cửu Lê vây quanh quân đoàn Sinh Tiếu chật như nêm cối. Đại chiến đã bắt đầu một lần nữa.

Đại chiến lần nữa triển khai, quân đoàn Sinh Tiếu rõ ràng không có dễ dàng như thế ứng phó như lúc trước nữa, ba gã Na Lê xuất hiện không chỉ khiến cho thực lực của đối phương gia tăng, đồng thời cũng đã bắt đầu tiến hành chỉ huy binh sĩ Tộc Cửu Lê. Những binh sĩ Tộc Cửu Lê này mặc dù không có binh khí nơi tay, nhưng cây cối đều đã trở thành vũ khí của bọn hắn, hơn nữa trong quá trình tiến công, thương thế của bọn hắn giảm bớt trên phạm vi lớn, không hề tiếp xúc với trận hình của sinh tiếu chiến sĩ nữa, mà là du đấu bên ngoài, thậm chí là dùng đá ném vào trong quân đoàn của Sinh Tiếu. Sức chiến đấu chủ yếu đều tập trung trên người ba gã Na Lê.

Trong thế giới cường giả vi tôn này, thực lực càng mạnh mới có thể ngồi trên vị trí cao, loại tình huống này trở nên rất rõ ràng ở Tộc Cửu Lê. Na Lê sở dĩ có thể trở thành tù trưởng trong Tộc Cửu Lê đương nhiên là do thực lực của bọn hắn cường đại. Lực công kích của ba gã Na Lê cực kỳ cường hãn. Công kích của bọn hắn ngay từ đầu phát động, Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần lập tức ứng biến, Như Nguyệt, Quản Bình, Xương Kiệt Mạc Địch bốn vị Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần thoát ly khỏi tiểu đội đón nhận công kích ba gã Na Lê. Tiểu đội tạm thời do bốn người Cơ Đức chủ trì.

Áp lực trước mặt đang không ngừng gia tăng, sức chiến đấu của quân đoàn Sinh Tiếu không còn sắc bén như ban đầu nữa. Dù sao đội hình chiến đấu cũng chỉ có hơn một trăm người, mà binh sĩ Cửu Lê Tộc còn có mấy ngàn, ở trong hạp cốc, thậm chí còn có mấy vạn quân đội Tộc Cửu Lê. Binh sĩ Tộc Cửu Lê có thể không ngừng tuần hoàn công kích, mà Tề Nhạc bên này chỉ có hơn 100 cá nhân quân đoàn, cơ hồ mỗi người mỗi thời mỗi khắc đều chiến đấu liên miên. Tuy rằng thân thể của bọn hắn đã được năng lượng của Tự Nhiên Chi Nguyên cải tạo mà trở nên cường tráng hơn rất nhiều.

Năng lượng bản thân dưới sự trợ giúp của Tề Nhạc mà gia tăng không ít, nhưng chiến đấu với quá nhiều binh sĩ Tộc Cửu Lê, năng lượng của bản thân họ không ngừng hạ thấp xuống.

Tề Nhạc rất hài lòng khi phát hiện loại tình huống này, bởi vì chỉ có dưới loại tình huống này mới là tốt nhất đối với tiểu đội Sinh Tiếu. Hiện tại mọi người đều biết, đối mặt với địch nhân không phải là Hắc Bạch song long Tề Nhạc gọi đến nữa, chỉ cần sơ sẩy sẽ mang tới họa sát thân. Vì thế, trong chiến đấu mọi người đều đặc biệt tập trung tinh thần, e sợ có tình huống đặc biệt phát sinh.

Chiến đấu đang tiếp tục, số thương vong của binh sĩ Tộc Cửu Lê tăng lên chậm chạp hơn trước, mà đội viên Sinh Tiếu bắt đầu cũng có tình huống xuất hiện người bị thương. Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần dần dần trở thành chủ lực, dù sao năng lượng của bọn hắn có thể kéo dài hơn. Trong hạp cốc binh sĩ Tộc Cửu Lê không tiếp tục xuất hiện nữa, bởi vì không gian không còn đủ sức chứa, nhưng mà Tề Nhạc bằng vào tinh thần lực có thể phát hiện, Người Tộc Cửu Lê phía dưới đã vòng đi ra ngoài từ hai bên hạp cốc, tựa hồ là muốn chặn đứng đường lui của đoàn người Tề Nhạc.

Mắt thấy Sinh Tiếu quân đoàn càng ngày càng duy trì không được rồi. Bốn người Như Nguyệt tuy rằng thực lực rất mạnh, nhưng mà ba gã Na Lê thật sự quá biến thái, lực phòng ngự siêu cường quả thực còn hơn cả con rùa đen, lực công kích của bốn vị Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cường hãn tới bực nào? Nhưng ngoại trừ Như Nguyệt ra thì ba người khác cũng chỉ có thể lưu lại chút dấu vết trên người Na Lê. Cho dù là Như Nguyệt cũng rất khó chính thức xúc phạm tới những tên Na Lê này. Na Lê mạnh nhất chính là hai cánh tay phi thường kiên cố, mỗi khi đám người Như Nguyệt thi triển công kích cường đại thì Na Lê luôn có thể dùng hai tay tản mát ra năng lượng màu đỏ chống lại công kích của họ. Đám người tuy rằng không làm tổn thương được các Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Nhưng mà chiến sĩ sinh tiếu cũng chỉ có thể tạo cho họ một số vết thương nhẹ. Loại tình huống này làm cho Tề Nhạc không khỏi rất kinh ngạc. Khó trách Y Nhược cùng Huyền Vũ, Thanh Long cũng không thể đánh lui bọn người này, nguyên lai Na Lê lại cường đại đến trình độ như vậy.

Tề Nhạc đang suy nghĩ có nên chuẩn bị rút lui khỏi đây hay không, chiến đấu hôm nay đã đạt tới mục đích, các chiến sĩ Sinh Tiếu quân đoàn đều đã nhận được lịch lãm rèn luyện không tệ. Chính ở thời điểm này, trong lòng của hắn đột nhiên sinh ra một loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt, cơ hồ là vô ý thức thân thể lập tức lướt ngang sang bên cạnh. Nhưng mà động tác của hắn vẫn chậm nửa phần. Trong miệng phát ra một tiếng kêu đau đớn. Một cỗ sắc bén vô cùng bá đạo đã đánh lên cánh tay trái của hắn. Kỳ Lân Xích trên người Tề Nhạc bắn ra ánh lửa sang bốn phía, lân giáp trên cánh tay trái của Tề Nhạc hoàn toàn bị rách nát. May mắn Tề Nhạc kịp thời đem Kỳ Lân kính điều chỉnh lên mới chống lại được đại bộ phận công kích, hơn nữa dùng hết năng lực giảm bớt uy năng tới cực hạn mới khiến cho Kỳ Lân kính bị cắt làm hai nửa và thoát khỏi năng lượng bá đạo lúc trước.

*****

Trong lòng của Tề Nhạc trầm xuống, hắn thật sự tưởng tượng không ra là dạng năng lượng gì lại có thể tạo uy hiếp cực lớn cho mình như thế. Trước kia trong những công kích hắn gặp chỉ có Hiên Viên kiếm cùng Vũ Mâu chính thức biến thành Athena lấy được trường thương của Nữ Thần Athena, mới có uy lực như vậy ah! Hơn nữa, còn cần năng lượng vô cùng khổng lồ để khởi động nó.

Tuy rằng cánh tay phải của hắn không bị tổn thương chính thức, nhưng lúc này cũng bị năng lượng hoàn toàn bành trướng chấn cho tê rần, muốn khôi phục năng lực chiến đấu còn cần thời gian điều chỉnh nhất định.

Một thanh âm hùng hồn nhưng có vẻ hơi quái dị vang lên:

- Phản ứng thật đúng là không chậm. Khó trách dám mang người giết đến tận cửa.

Thân thể Tề Nhạc ở giữa không trung vừa chuyển sang một bên, uy hiếp cực lớn lại xuất hiện, hắn vô ý thức thu hồi Kỳ Lân Xích cùng Kỳ Lân kính bị cắt thành hai nửa, sau đó tiến vào giai đoạn thứ hai của Kỳ Lân Bản Tương Dị Hóa. Chỉ cần hắn không chết, Kỳ Lân bát trân cho dù vỡ tan cũng sẽ được năng lượng bổn nguyên của hắn chữa trị, vì thế không có gì phải lo lắng cho lắm.

Khi Tề Nhạc xoay người, hắn phát hiện sau lưng mình xuất hiện một người, cảm giác một người phi thường quái dị. Người này thân cao tương đương hắn, thông qua tinh thần lực xem xét, hắn phát hiện người này toàn thân cao thấp đều bao trùm lấy một tầng áo giáp màu đen. Mái tóc màu trắng rủ xuống, có hai nhúm tóc trắng phô bày ở hai bên má, tướng mạo rất đẹp trai nhưng đồng thời cực kỳ lạnh lẽo. Một đôi mắt màu tím đen, hơn nữa con mắt trái màu trắng vô cùng quái dị. Tề Nhạc kinh ngạc phát hiện, bộ dáng người này ngoại trừ màu sắc con mắt thì có tám phần giống mình. Nhất là trang phục cũng giống như mình, đều là hộ thể lân giáp, tóc trắng rủ xuống. Chỉ có điều hắn đẹp trai hơn mình một chút, tóc dài hơn mình một chút... Tóc của hắn có màu trắng tràn ngập khí tức tà ác mà không phải màu trắng xám như mình.

Năng lượng bổn nguyên Kỳ Lân vô ý thức thôi động, con mắt của Tề Nhạc cùng tóc đều biến thành màu bạc, khi thị lực của hắn dưới tác dụng của năng lượng bổn nguyên Kỳ Lân khôi phục, hắn lập tức đem ánh mắt nhìn chăm chú trên tay phải của người nam nhân kia. Bởi vì, tại trên tay của hắn có một cái búa nhìn bề ngoài rất lạ. Búa không phải là rất lớn, là một đoản chiến phủ (cái búa ngắn), nếu xét từ công nghệ luyện kim hiện đại thì hiển nhiên không phải đồ vật thuộc về thời đại này, toàn thân chiến phủ bày biện ra quang trạch màu bạc, hoa văn mỹ lệ xuất hiện cán búa. Lưỡi búa rộng lớn bằng nửa bánh xe lộ ra vài phần nhân uân chi khí. Toàn bộ chiến phủ phảng phất được bao phủ bởi một tầng sương mù màu bạc, mặc dù chỉ là một cây đoản chiến phủ nhưng khí tức bá đạo như ẩn như hiện sinh ra lực công kích khủng bố làm cho Tề Nhạc vô cùng kinh hãi. Hiên Viên hồn còn chưa khôi phục lại trong trăm ngày tĩnh tu, nhưng mà Hiên Viên kiếm đã không ngừng vù vù trong cơ thể của Tề Nhạc. Có thể khiến cho Hiên Viên kiếm chấn động, Tề Nhạc lại nhìn bề ngoài của cây búa, hắn nghĩ tới một khả năng.

- Trong tay ngươi là chiến phủ lúc Bàn Cổ đại thần Khai Thiên Ích Địa sử dụng sao?

Tề Nhạc tận lực làm cho mình tỉnh táo hỏi ra những lời này. Hắn cũng không biết thân phận của người này, nhưng từ khí tức tà ác mà trên người hắn tản mát ra thì hiển nhiên không phải là cùng trận doanh. Nếu không hắn cũng sẽ không đánh lén mình rồi. Trong lòng của Tề Nhạc không khỏi một trận hoảng sợ, xem ra tinh thần lực cũng không phải là hết thảy. Ít nhất người này công kích mà chính mình không hề phát hiện. Nếu như không phải phản ứng rất nhanh trong vô thức thì nói không chừng thân thể mình giờ này đã bị chém thành hai khúc rồi.

Trong mắt người tóc bạc toát ra một tia quang mang kỳ dị:

- Đúng vậy, ngươi rất có nhãn lực, cái này là Bàn Cổ Phủ. Bàn Cổ Phủ có thể phá tan hết thảy chướng ngại.

Sau khi người tóc bạc xuất hiện, chiến đấu phía dưới cũng đã đình chỉ. Ba Na Lê dẫn theo tất cả Tộc Cửu Lê Nhân nhanh chóng lui về phía sau ra hơn 10m, hắn ngẩng đầu nhìn không trung, trong miệng tựa hồ lẩm bẩm cái gì đó.

Tề Nhạc hít sâu một hơi:

- Đúng là Bàn Cổ Phủ sao?

Bạch y nhân nói một câu làm cho Tề Nhạc càng thêm kinh ngạc:

- Xi Vưu ta thân là Ma Thần, thân là người sáng lập Tộc Cửu Lê, ngươi cho là ta cần phải lừa gạt một nhân loại như ngươi sao?

- Xi Vưu, không ngờ ngươi là Xi Vưu?

Người này xuất hiện khiến cho Tề Nhạc vô cùng kinh ngạc. Bàn Cổ Phủ, Xi Vưu, Xi Vưu lại nhận được Bàn Cổ Phủ. Trời ạ! Lúc trước Hoàng Đế dù cho nương tựa theo Hiên Viên kiếm cũng chỉ miễn cưỡng chiến thắng hắn mà thôi. Hiện tại Xi Vưu đột nhiên nhận được Bàn Cổ Phủ, như vậy đối với thời đại này mà nói là sự hủy diệt. Khó trách vừa rồi một kích kia lại mạnh mẽ như thế, không ngờ là công kích của Bàn Cổ Phủ.

Ngoại hình của Xi Vưu hoàn toàn bất đồng với trong tưởng tượng của Tề Nhạc, trong trí tưởng tượng của hắn, Xi Vưu nhất định giống Na Lê, thậm chí hình thái bên ngoài còn hung ác hơn cả Na Lê. Nhưng mà Xi Vưu trước mắt như thế nào đều không giống như một kẻ bá đạo mà là một thanh niên anh tuấn a.

Trong lòng của Tề Nhạc không khỏi chìm xuống ra, nhưng mà hắn vẫn cảm thấy nhịn không được hỏi:

- Xi Vưu, ngươi không phải đã sớm đã bị chết ở dưới tay Hoàng Đế sao? Chẳng lẽ lúc trước ngũ mã phanh thây là giả?

Nghe Tề Nhạc nói những lời này, trong ánh mắt màu tím đen của Xi Vưu lập tức bộc phát ra hào quang cừu hận mãnh liệt:

- Đừng ở trước mặt ta gọi hai chữ Hoàng Đế đó. Không sai, lúc trước ta bị hắn ngũ mã phanh thây, nhưng mà Xi Vưu ta như thế nào dễ dàng chết như vậy. Với tư cách là ma thần trong thiên địa, ta có được năng lượng vô cùng vô tận, chỉ cần khí tức của ta vẫn tồn tại thì đều có khả năng phục sinh. Bất quá, Hoàng Đế coi như là gián tiếp trợ giúp ta, nếu như không phải hắn, ta cũng không cách nào quyết định dùng nhiều năm như vậy đi tìm hiểu bất kỳ yêu cầu đặc thù gì của Bàn Cổ Phủ. Sau khi nhận được Bàn Cổ Phủ, ta mới biết được kiện thần khí này đối với ta trọng yếu đến cỡ nào. Đã có nó, trong cái thế giới này, ta chính là thiên hạ vô địch, không còn có bất kỳ lực lượng nào có thể ngăn cản ta thống trị thế giới này.

Nhìn Xi Vưu, cảm thụ được năng lượng khổng lồ trên người hắn, ngân quang trong mắt Tề Nhạc càng thêm cường thịnh:

- Thật là như vậy sao? Ta phải thử một chút xem sao. Nếu như ta nhớ được không sai thì trong thập đại thần khí, Bàn Cổ Phủ chỉ là bài danh thứ ba, trước nó còn có hai kiện. Thật là trùng hợp, trong tay của ta có một kiện thần khí đã từng đánh bại ngươi.

Quang mang màu vàng bỗng nhiên sáng lên, khí tức vương giả tràn ra, Hiên Viên kiếm cực lớn xuất hiện. Ánh sáng mặt trời mặt trăng và ngôi sao chiếu sáng đêm tối, có lẽ là cảm nhận được khí tức của Hiên Viên Kiếm, Bàn Cổ Phủ lập tức bộc phát ra một tầng ngân bạch sắc quang mang mãnh liệt. Bá khí cùng vương đạo chi khí trên không trung va chạm, một kiếm một phủ, đồng thời phát ra những tiếng vù vù mãnh liệt.

*****

Thân thể của Tề Nhạc cùng Xi Vưu đồng thời chấn động, Tề Nhạc hừ nhẹ một tiếng, hiển nhiên ăn một chút thiệt thòi nhỏ. Thần khí so đấu, hắn tạm thời đã rơi vào hạ phong. Dù sao thì Hiên Viên Kiếm không có Hiên Viên hồn vẫn kém hơn Bàn Cổ Phủ trạng thái hoàn toàn. Hai kiện thần khí này có uy lực kém nhau phi thường nhỏ.

Chứng kiến Hiên Viên Kiếm, đồng tử của Xi Vưu lập tức co rút lại, âm thanh lạnh như băng từ trong kẽ răng trào ra:

- Hiên Viên Kiếm, lại là Hiên Viên Kiếm. Chẳng lẽ, ngươi là hậu duệ của Hoàng Đế.

Tề Nhạc ngạo nghễ nói:

- Đúng vậy, với tư cách là tử tôn Viêm Hoàng, ta tự nhiên là hậu duệ của Hoàng Đế. Đồng thời, ta cũng là đệ tử duy nhất của Hoàng Đế bệ hạ. Lúc trước sư phụ ta có thể ngũ mã phanh thây ngươi, hôm nay, vì sao ta không thể làm được chuyện giống sư phụ ta.

Xi Vưu nở nụ cười, hắn đột nhiên cười lên ha hả:

- Tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi là ai. Hoàng Đế sao? Coi như là Hoàng Đế bây giờ xuất hiện ở nơi này cũng không phải là đối thủ của ta. Bất quá, ta đến là muốn cảm tạ ngươi. Tánh mạng của ta sống lại chính là hy vọng đánh bại Hiên Viên Kiếm. Hôm nay vừa vặn đã có cơ hội này, ta liền để cho ngươi xem một chút, Hiên Viên Kiếm như thế nào cắt được Bàn Cổ Phủ ta thành hai đoạn.

Quang mang màu bạc càng ngày càng cường thịnh, khí tức bá đạo tạo nên uy áp cực lớn đè ép Tề Nhạc.

Thanh âm lo lắng của Như Nguyệt truyền vào trong tai Tề Nhạc:

- Tề Nhạc, phát động Thập Nhị Sinh Tiếu thủ hộ lĩnh vực a.

Tề Nhạc lắc đầu, lạnh nhạt nói:

- Không có tác dụng đâu, lĩnh vực của chúng ta còn chưa thuần thục. Đối mặt Bàn Cổ Phủ là thượng cổ thần khí, tác dụng của lĩnh vực có khả năng phát huy rất nhỏ. Huống chi, đây là cuộc chiến của Hiên Viên Kiếm cùng Bàn Cổ Phủ, cũng là chiến đấu ở giữa Hoàng Đế cùng Xi Vưu, bất luận nhìn từ phương diện nào, anh cũng không thể lùi bước. Đây là chuyện riêng của anh, mọi người không nên nhúng tay vào. Em lập tức dẫn mọi người lui lại, gặp phải ngăn trở thì triệu hồi ra Kim Sí Đại Bằng Điêu.

- Tề Nhạc...

Như Nguyệt lo lắng hô to một tiếng nữa, nhưng lần này Tề Nhạc đã không cách nào trả lời nàng, bởi vì lúc này tinh thần của Tề Nhạc đã tập trung ở toàn bộ trên người Xi Vưu. Hắn biết rõ, Xi Vưu hoặc là bất động hoặc chỉ cần phát động công kích thì đó sẽ là một kích lôi đình vạn quân.

Trong mắt Tề Nhạc toát ra một tia hàn quang. Hiên Viên Kiếm từ cách nắm một tay chuyển sang hai tay, năng lượng bổn nguyên Kỳ Lân kết hợp năng lượng của tự nhiên chi nguyên, không hề giữ lại tiến vào bên trong Hiên Viên Kiếm. Năng lượng năng lượng khổng lồ khiến cho kim sắc quang mang trở nên càng ngày càng cường thịnh lên.

Xi Vưu Xi Vưu toát ra một tia kinh ngạc:

- Cường độ năng lượng của ngươi không ngờ vượt qua Hoàng Đế lúc trước, xem ra nhân loại là một chủng tộc dễ sáng tạo ra kỳ tích. Chỉ là không biết ngươi sẽ tạo ra điều gì.

Tề Nhạc lạnh lùng nhìn Xi Vưu:

- Nhân loại vốn chính là một dân tộc có sức sáng tạo rất mạnh, chẳng lẽ ngươi bây giờ mới biết được sao? Sự hiện hữu của ngươi, kết cục vĩnh viễn đều chỉ có thể là bị hủy diệt.

Bàn Cổ Phủ Xi Vưu trong tay Bàn Cổ Phủ giơ lên:

- Thật là như vậy sao? Tốt! Ta muốn nhìn xem ngươi có thể hủy diệt ta như thế nào.

Tề Nhạc động, dưới tình huống Hiên Viên Kiếm không chiếm cứ ưu thế nào so với Bàn Cổ, hắn hiện tại nhất định phải biết rõ thực lực của Xi Vưu đã đạt tới trình độ gì.

Giai đoạn thứ hai bổn tướng dị hóa cơ hồ đem lực lượng của Tề Nhạc tăng lên tới đỉnh, dùng tốc độ y hệt di chuyển tức thời, Hiên Viên thần kiếm kim quang bạo phát, chém thẳng vào đầu của Xi Vưu.

Động tác của Xi Vưu tuyệt không chậm hơn Tề Nhạc. Hai người đồng thời là áo giáp màu đen, tóc trắng cùng tóc bạc chênh lệch cũng không lớn. Chỉ là thần khí trong tay lại phân chia ranh giới giữa họ. Hiên Viên thần kiếm màu vàng cùng Bàn Cổ Phủ màu bạc lập tức va chạm giữa không trung. Một tiếng va chạm ầm ầm từ hai kiện thần khí phát ra.

Giống như Tề Nhạc đã nói, trong cấp bậc thần khí đối kháng, hắn và Xi Vưu đều là chủ nhân mà thần khí đã nhận. Mà với tư cách là siêu cấp thần khí cực độ sắc bén mặc kệ lĩnh vực gì, trước mặt chúng đều có thể nói là cực kỳ bé nhỏ. Bởi vậy, sau khi triển khai chiến đấu chân chính, năng lượng đọ sức lập tức trở thành mấu chốt quyết định thắng bại.

Thân thể Tề Nhạc bị bắn ngược ra ngoài, sắc mặt hắn tái nhợt đi. Hiên Viên Kiếm trong tay đang không ngừng vù vù, ánh sáng của mặt trời mặt trăng và ngôi sao trên thân kiếm ảm đạm đi nhiều. Tuy rằng trên thân kiếm không để lại bất luận lổ hổng nào, nhưng mà ai cũng biết vừa rồi va chạm nhau, hắn đã thua. Xi Vưu vẫn phiêu phù tại chỗ, hào quang của Bàn Cổ Phủ càng thêm chói mắt. Bàn Cổ Phủ vẫn phát ra những tiếng vù vù, nhưng tựa hồ là vẻ đắc ý.

Năng lượng mạnh thật, Tề Nhạc nhìn Xi Vưu, quang mang trong mắt trở nên ngưng tụ, dựa theo niên đại thì tuổi thọ Xi Vưu chỉ sợ cũng hơn một vạn. Ai cũng không biết hắn đến tột cùng là loại sinh vật gì, thủy tổ Tộc Cửu Lê sao? Nhưng mà hắn có bề ngoài giống như nhân loại, nếu là nhân loại thì dùng thân thể tu luyện thời gian vạn năm, cũng khó trách hắn có năng lượng cường đại như thế. Lúc này Xi Vưu theo cách đánh giá của Tề Nhạc, tuyệt đối không cần Hỗn Độn Vương, Thâm Hải Minh Long Vương, cho dù tăng thêm Bàn Cổ Phủ thậm chí còn mạnh hơn trước. Thực lực cường hãn vô bì làm cho chiến ý trong lòng Tề Nhạc càng thêm mạnh mẽ, giống như hắn đã từng yêu cầu thuộc hạ của mình chiến đấu. Hắn cũng chờ mong có thể trong quá trình giao phong với đối thủ mạnh hơn mình mà gia tăng thực lực của bản thân.

Đương nhiên, loại tình huống này cũng cực độ nguy hiểm, ít nhất trước mắt thì là như thế, Tề Nhạc căn bản không có nắm chắc có thể chiến thắng Xi Vưu. Thậm chí không có nắm chắc toàn thân trở ra dưới Bàn Cổ Phủ của Xi Vưu.

Xi Vưu không có truy kích mà nhìn Tề Nhạc, trên mặt toát ra một tia khinh thường:

- Ta đã nói rồi, lực lượng của nhân loại làm sao có thể đạt tới trình độ như vậy. Nguyên lai, ngươi căn bản chính là một đầu Kỳ Lân. Chỉ có điều mượn thân thể nhân loại mà thôi. Bất quá, ngươi còn kém ta quá xa, coi như Kỳ Lân Vương ở chỗ này cũng không thể chống lại ta.

Lúc này Như Nguyệt đã mang theo Thập Nhị Sinh Tiếu Thập Nhị Sinh Tiếu bắt đầu rút lui. Nhưng chiến đấu của Xi Vưu cùng Tề Nhạc không trung cũng không làm quân đội Tộc Cửu Lê nhàn rỗi. Dưới sự dẫn dắt của ba gã Na Lê, quân đội Tộc Cửu Lê vây quân đoàn Sinh Tiếu lại, lúc này chiến đấu thảm thiết bắt đầu. Bởi vì vừa rồi quân đoàn Sinh Tiếu đột nhiên công kích đến tổn thất thật sự quá lớn, cho dù là sớm có chuẩn bị, nhưng sự cường đại của Tề Nhạc làm bọn hắn trực tiếp tổn thất sức chiến đấu mấy ngàn quân, nhất là mười tên Na Mị càng khiến cho quân đội Tộc Cửu Lê không cách nào thừa nhận. Cũng chính bởi vì những Na Mị chết mà Xi Vưu mới tự mình xuất thủ.

*****

Tề Nhạc mỉm cười, trong mắt toát ra một tia hàn quang mãnh liệt, hai tay khép lại trước ngực mình, từng đạo quang mang cường liệt không ngừng từ Hiên Viên Kiếm bộc phát ra, lúc này trong mắt của hắn chỉ có Xi Vưu trước mặt. Có thể đại chiến một hồi với Viễn Cổ Ma Thần trong truyền thuyết, bất luận là thắng hay là thua đối với Tề Nhạc mà nói tuyệt đối là hưng phấn. Tựa như lúc trước lần thứ nhất nhìn thấy Hoàng Đế, lúc này, huyết dịch trong cơ thể hắn đã hoàn toàn sôi trào, biết rõ thực lực của Xi Vưu còn cường đại hơn mình rất nhiều, lại có Bàn Cổ Phủ phụ trợ, nhưng mà Tề Nhạc vẫn không hề có ý lùi bước.

Xi Vưu bình tĩnh nhìn Tề Nhạc, quang mang tà ác trong mắt lúc này thu liễm một ít:

- Tại sao không nói chuyện? Chẳng lẽ ngươi không muốn nói thêm vài lời kéo dài thời gian khôi phục năng lượng sao?

Tề Nhạc lạnh nhạt nói:

- Bản thân có bao nhiêu năng lượng thì dùng bấy nhiêu năng lượng, cho dù kéo dài thời gian thì có thể làm được gì? Chẳng lẽ còn có thể làm cho năng lượng của ta tăng lên gấp bội? Có thể cùng Viễn Cổ Ma Thần Xi Vưu chiến một trận, ta đã cảm thấy vô cùng hưng phấn rồi. Xi Vưu tiền bối, đến đây đi.

Không biết vì sao, khi nhìn thấy Ma Thần cường đại lên trước mặt, cảm thụ được khí tức bá đạo của Bàn Cổ Phủ, trong lòng Tề Nhạc ngược lại xuất hiện vài phần cảm xúc kính nể. Xi Vưu lúc trước bị Hoàng Đế đánh bại, tuy rằng chưa chết, chắc hẳn cũng thân thụ trọng thương. Hắn có thể ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, hơn nữa tìm được Bàn Cổ Phủ, có thể thấy được tính cách kiên nhẫn của hắn như thế nào. Điều kiện của thập đại thần khí nhận chủ biến thái đến cỡ nào Tề Nhạc không phải chưa từng trải qua. Nếu như không phải mình đùa bỡn chút ít khôn vặt hơn nữa vận khí không tệ thì căn bản không có khả năng được Hiên Viên Kiếm tán thành. Mà Bàn Cổ Phủ nổi danh cùng Hiên Viên Kiếm, Xi Vưu chịu khổ chỉ sợ lớn hơn mình rất nhiều. Lần này hắn ngóc đầu lại hiển nhiên là đã có nắm chắc hủy diệt nhân loại thật lớn. Hơn nữa, dùng tích cách của hắn thì Tộc Cửu Lê chỉ là mục tiêu thứ nhất mà thôi. Kế tiếp Tộc Cửu Lê muốn đối phó chính là thần thú rồi, đến cuối cùng, ai nói vị Xi Vưu Đại Ma Thần này có thể hay không đem đầu mâu chỉ hướng hung thú không? Dùng tính cách duy ngã độc tôn của hắn thì chuyện này rất có khả năng a.

Trong mắt Xi Vưu toát ra một tia quang mang thưởng thức:

- Tiểu tử, ngươi rất không tồi ah! Dùng nhân loại cùng Kỳ Lân kết hợp nắm giữ Hiên Viên Kiếm. Nếu như không phải tu luyện chưa đủ thì xác thực đủ tạo nên uy hiếp với ta. Trong Tộc Cửu Lê khuyết thiếu rất nhiều nhân tài như ngươi. Nếu như ngươi nguyện ý, ta thậm chí có thể cho ngươi gia nhập bên trong trận doanh của ta. Chỉ dưới mình ta, trên vạn người, như thế nào.

Tề Nhạc có chút buồn cười nhìn Xi Vưu, nói:

- Ta đã giết nhiều thuộc hạ của ngươi như vậy, chẳng lẽ ngươi không đau lòng sao?

Xi Vưu nhếch miệng nói:

- Như thế thì tính làm sao? Tuy rằng bắt đầu bồi dưỡng Chiến Sĩ Tộc Cửu Lê tương đối khó khăn, nhưng trong mắt của ta, so sánh đám người này cùng ngươi thì chênh lệch quá xa. Sao hả? Có nên cân nhắc đề nghị của ta không? Bàn Cổ Phủ cùng Hiên Viên Kiếm cộng đồng xuất hiện, tuy rằng thực lực của ngươi không bằng ta, nhưng có trợ giúp của ta, ngươi tất nhiên có thể trở thành cường giả dưới một người. Thậm chí đợi đến lúc ta tiêu tan hai tay buông xuôi, ngươi có thể tiếp nhận vị trí của ta.

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Nghe không lọt tai lắm, Xi Vưu tiền bối, công phu thuyết phục người của ngài còn kém lắn. Hãy bớt sàm ngôn đi, động thủ đi. Có Bàn Cổ Phủ của ngươi thì sao có thể có Hiên Viên Kiếm của ta, từ xưa tới nay chánh tà bất lưỡng lập, nếu ta thật sự theo ngươi, chỉ sợ sư phụ Hoàng Đế bệ hạ của ta sẽ nhảy lên đập chết ta a.

Xi Vưu sửng sốt một chút:

- Chẳng lẽ tên Hoàng Đế kia còn chưa chết? Không, không có khả năng. Hắn chẳng qua là nhân loại bình thường mà thôi.

Tuy rằng đã nhận được Bàn Cổ Phủ. Nhưng ở trong vô thức, Xi Vưu đối với Hoàng Đế vẫn có vài phần kiêng kỵ.

Tề Nhạc không nói gì thêm, hắn dùng động tác của mình đáp lại Xi Vưu, thân hình bỗng nhiên lướt một cái về phía trước, Hiên Viên thần kiếm trong tay linh xảo trên không trung trên không trung điểm một chút kim quang thẳng đến Xi Vưu.

Tuy rằng Xi Vưu có thực lực rất mạnh, nhưng hắn đối với Hiên Viên Kiếm thật sự quá quen thuộc, dù cho thực lực của hắn đã tăng cường rất nhiều, nhưng tuyệt đối không dám dùng thân thể của mình va chạm với siêu cấp thần khí Hiên Viên Kiếm. Hào quang trong tay Bàn Cổ Phủ lóe lên. Nguyên bản đoản chiến phủ bỗng nhiên phóng lớn, chỉ trong nháy mắt đã biến lớn thành khổng lồ khổng lồ dài tới ba trượng. Lưỡi búa rộng lớn đạt tiếp cận 2m, nhìn bề ngoài tựa như một cánh cửa. Bàn Cổ Phủ biến lớn không hề tạo cho Xi Vưu bất kỳ sự khó khăn nào. Búa lớn linh xảo tung bay hình thành một màn sáng ngăn cản công kích của Hiên Viên Kiếm xuống.

Hiệu quả sắc bén của Hiên Viên Kiếm đã mất đi, không ngừng va chạm cùng Bàn Cổ Phủ phát ra tiếng va đập réo rắt. Hai kiện thần khí tuy rằng đều không có dấu hiệu tổn hại, nhưng mà mỗi một lần va chạm, sắc mặt của Tề Nhạc sẽ trở nên tái nhợt một phần.

Lúc này, hắn đang thừa nhận không chỉ có áp lực, đồng thời còn có lực lượng mạnh mẽ của Xi Vưu. Năng lượng của Xi Vưu thông qua Bàn Cổ Phủ thi triển đi ra mạnh hơn Hiên Viên Kiếm đã không có Hiên Viên hồn rất nhiều. Xét thực lực, Tề Nhạc kém Xi Vưu không chỉ một bậc, dù sao hắn hiện tại mới vừa tiến vào cảnh giới bảy vân, cho dù là tứ tường vân Hắc Kỳ Lân, cũng không thể so sánh với thượng cổ Ma Thần như Xi Vưu. Xi Vưu vô cùng rõ ràng ưu thế của mình, tuy rằng hắn không rõ vì sao uy lực của Hiên Viên Kiếm không bằng trước kia, nhưng mà hắn không thể buông tha cơ hội hiện tại. Hiên Viên Kiếm dù sao cũng là một kiện thần khí có khả năng uy hiếp đến Bàn Cổ Phủ của hắn. Thừa cơ hội này thừa cơ hội này hủy diệt đối phương diệt, hắn làm sao có thể cam tâm đây?

Năng lượng trong cơ thể Tề Nhạc không ngừng phản kích Bàn Cổ Phủ, khí tức bá đạo không ngừng dao động kịch liệt, trong thân thể của hắn như là phiên giang đảo hải (dời sông lấp biển). Dù cho Tề Nhạc dùng Tự Nhiên Chi Nguyên nhưng thân thể hắn vẫn không thể chịu nổi.

Hắn lại không có ý dừng lại. Đối mặt với địch nhân cường đại như thế, cơ hội lịch lãm rèn luyện tốt như vậy, Tề Nhạc đem lực chiến đấu của mình tăng lên tới cực hạn, đồng thời cũng đem tinh thần lực hoàn toàn bao phủ toàn thân cứng rắng ngạng kháng công kích của Xi Vưu.

Chiến đấu phía dưới cũng đã phát sanh biến hóa, Tề Nhạc cùng Xi Vưu va chạm một lần, quân đoàn Sinh Tiếu phía dưới đã bắt đầu xuất hiện thiệt hại. Mặc dù được Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần bảo vệ không có bất kỳ đội viên bỏ mình, nhưng mà tỉ lệ bị thương nhanh chóng gia tăng. Địch nhân có thể thay phiên công kích, nhưng mà các thành viên tiểu đội Sinh Tiếu lại không như thế được, tổng cộng một trăm người, giữ vững được chiến đấu cường độ cao thời gian dài như vậy đã như nỏ mạnh hết đà, mà địch nhân thì cường hãn vô đối.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-360)