← Ch.007 | Ch.009 → |
Thời gian đi ở đoạn hành lang sâu thẳm này, cũng khiến Tô Tinh học tập theo Lâm Anh Mi được nhiều điều. Trong ý nghĩ cũng đã hiểu phần nào về khế ước Đấu Tinh và một ít bí văn, mà khế ước Đấu Tinh này cũng không đơn giản như vậy, ký hạ khế ước chỉ là bắt đầu. Vì cuối cùng có thể đến được thánh địa của tinh thiếu nữ là Nữ Lương Sơn, các tinh thiếu nữ sẽ đem hết những khả năng có được để tăng cường thực lực của chính mình, các nàng thường giấu tài, che dấu năng lực chỉ sợ so với tưởng tượng của Tô tinh còn vượt xa hơn.
Bởi vì không chỉ có là tinh thiếu nữ, mà tất cả các tinh giả ký kết khế ước với họ cũng là địch nhân.
Ánh sáng đã xuất hiện ở cuối hành lang.
Tô Tinh cùng Lâm Anh Mi đã nói chuyện xong, đi đến cuối hành lang, vì đã ở trong bóng tối lâu nên ánh sáng có chút chói mắt, Tô Tinh còn chưa kịp thích ứng khiến cho ánh mắt chớp chớp liên hồi.
Trước mắt là một cái sơn cốc bốn mặt núi bao bọc, cây cỏ xanh tươi nhưng có phần ẩm thấp, trăm hoa đua nở kiều diễm, trong gió quyện theo mùi hương hoa thấm lòng người.
"Lâm Xung muội muội, sao mà trễ vậy mới đi ra, có phải phát hiện gì đó thú vị hay không?" Một âm thanh nhẹ nhàng theo gió bay tới từ trên cây liễu.
Tô Tinh ngẩng đầu, ngoài Tiểu Nhi còn có thể có ai.
Cô gái ung dung nằm ở trên cành cây cao, thân thể so với liễu chi có phần muốn mềm mại hơn.
"Đây là trong cổ tích sao?" Tô Tinh hỏi.
"Cổ tích?" Tiểu Nhi bật cười: "Ngươi thật buồn cười, đây là một mặt khác của cổ tích."
Cái gì?
Tô Tinh cùng Lâm Anh Mi đều giật mình.
Sơn cốc này là một mặt khác của cổ tích. Tô Tinh và Lâm Anh Mi cùng ngẩng đầu lên nhìn trước mắt họ sơn cốc hiện ra không khác một sơn cốc bình thường đứng sừng sững ở trước mắt.
"Chúng ta cứ như vậy đi ra?"
Tô Tinh có điểm không nói, Côn Ngô cổ tích này khỏi lẽ nó quá đơn giản, nhưng mà ngẫm lại, Lâm Anh Mi đã nghe qua Côn Ngô cổ tích ở cuối chặng đường có dấu bí mật, nếu đi từ hai bên, đại điện xem như là điểm cuối.
"Ngươi làm như vậy chẳng lẽ là vì cái này sao?" Lâm Anh Mi hỏi.
Tiểu Nhi khoa trương cười nói: "Trời ạ, Lâm Xung muội muội, tuy là cất giấu sơn nhưng Lương Sơn đại lục ngũ đại sơn mạch, chiều cao vạn trượng, cho dù ngự khí phi hành đều vô ích huống chi đi bộ, đương nhiên người ta phải đi lạc rồi."
"Nhưng mà việc này đương nhiên cũng có thu hoạch."
Tiểu Nhi xuất ra một cái chai, cái chai có hình nửa như cái bình màu xám.
Lâm Anh Mi vẻ mặt trầm xuống, đây là nàng muốn tìm được Côn Ngô sa.
"Ngươi từ đâu lại có thể tìm được?" Tô Tinh hỏi.
Tiểu Nhi chỉ vào cửa đi ra đường hầm, ở ngoài cửa động quả nhiên có một chút dấu vết.
"Trong Côn Ngô cổ tích ngoài cái phiêu miểu cũng không tồn tại truyền thuyết Trầm Tinh Bích, đặc điểm lớn nhất chính là tại đây chút cổ tích chung quanh chỗ này sẽ xuất hiện Côn Ngô Sa."
Thưởng là thưởng nhưng mà nhìn đối phương nhanh chân đến trước, Lâm Anh Mi cũng chỉ có thể bỏ cuộc, nhưng mà nghe nàng nói Trầm Tinh Bích truyền thuyết vẫn cảm thấy có một tia kiêu ngạo.
"Đúng rồi, ta cũng không phải là đến để nói việc này với các người. Thiên Dị tinh Lưu Đường tìm đến trước các ngươi, nhưng ta lừa nàng ta rằng các ngươi đi về phía tây rồi rời đi. Các ngươi cũng nên cẩn thận một chút, nàng ta nhất định sẽ tìm đến các ngươi, chỉ mong sau này vẫn còn có thể nhìn thấy các ngươi."
Tiểu Nhi ha ha cười, chỉ thấy ngón tay bắn ra một luồng sáng, thân ảnh lập tức liền biến mất không để lại dấu vết.
Dụng thần niệm đã muốn tìm nhưng đến cả hơi thở của Tiểu Nhi cũng không còn, Tiểu nhi hiển nhiên đã không muốn tiếp chuyện.
"Thì ra Tinh Tướng cũng có lòng tốt?"
Tô Tinh rất bất ngờ, vốn hắn cảm thấy nếu Tiểu Nhi này lợi hại như vậy, dù sao sớm muộn gì thì ở Nữ Lương Sơn cũng phải chém giết, hắn còn tưởng rằng sẽ thừa dịp này để giết bọn hắn, nhìn qua thì nàng ta cũng không có quyết định này."Có phải tất cả tinh thiếu nữ không ký khế ước đều như vậy, vẫn còn cái gì đó rất đúng quy củ?"
Lâm Anh Mi mặt không chút thay đổi, đứng bên cạnh Tô Tinh đang rất hoang mang.
"Quên đi, chúng ta vẫn phải đi nhanh." Tô Tinh nhìn đến hai người tình cảnh thực sự là không ổn, ở trong cổ tích bị Thôn Tinh Giao hấp thụ đại bộ phân tinh lực. Hiện tại là thời khắc hai người yếu ớt nhất, cho dù có một Tinh Bảo Trầm Tinh Bích, nhưng chống lại Thiên Dị tinh chỉ sợ cũng khó có thể lạc quan.
Nghĩ vậy, Tô Tinh cùng Lâm Anh Mi liền hướng đến một hướng khác đi vội.
Màn đêm buông xuống, sơn dã hiện lên một khung cảnh yên tĩnh.
Tô Tinh lật tới lật lui Tinh Bảo Trầm Tinh Bích cũng không phát hiện ra cái gì, thử đưa vào một ít tinh lực nhưng mà đều không hề hiệu quả.
Tô Tinh nằm ở trên cỏ, ở xa xa trên đồi núi, Lâm Anh Mi đang ở luyện tập thương pháp, Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương được ánh trăng chiếu rọi làm cho những ánh sáng đẹp thành băng hàn sắc, mỗi một lần vũ thương đánh ra một làn gió lạnh, dưới ánh trăng sáng rọi đôi mắt Lâm Anh Mi kiên định khiến Tô Tinh thập phần tán thưởng.
Chỉ chốc lát, Lâm Anh Mi ngưng luyện tập, nhìn Tô Tinh nói:
"Thiếu chủ, cũng nghĩ tới sao?"
Tô Tinh lắc đầu: " Ta lần này ở không đi."
"Ta cùng thiếu chủ ký hạ khế ước, như vậy ta có thêm một ít kinh nghiệm thì thiếu chũ cũng sẽ có một ít kinh nghiệm trên người, chỉ cần rèn luyện một chút có thể kích phát đi ra." Lâm Anh Mi nói.
"Sự thật? Nói như vậy thì ta cũng có thể giống ngươi như vậy?"
Lâm Anh Mi khẳng định gật đầu.
Tô Tinh muốn hỏi làm như thế nào để kích phát, thì nhìn thấy Lâm Anh Mi đứng ở tư thế sẵn sàng nghênh chiến thì lập tức hiểu được. Cách tồi nhất kích phát tiềm năng một người chiến đấu chính là chiến đấu.
"Ngươi phải cẩn thận." Tô Tinh xuất ra ngân kiếm.
"Cứ việc phóng ngựa lại đây đi!" Lâm Anh Mi thanh âm lạnh như băng dị thường.
Lời nói chưa dứt, một đạo hàn quang dài giống như một tia chớp xẹt qua.
Tô Tinh đã muốn tiến công qua lại đáp.
Lâm Anh Mi tay cầm trường thương rung lên, hàn quang văng khắp nơi, như tia chớp bàn bắn về phía Tô Tinh.
Cho dù lấy thêm vào tinh lực đón đỡ, bị súng nổ thì nháy mắt đạo hàn quang cũng có thể như còn rắn sống quay đầu phản kích. Căn bản chiêu này đã không cho Tô Tinh chút thời gian thở dốc.
Đây là Lâm Xung thương pháp?
Bang bang phanh!!
Tô Tinh không chút do dự, viên đạn sắc bén lặng yên không một tiếng động bắn ra, giống như là một thích khách đáng sợ.
Tiếng súng cùng kim chúc liên tục giao đấu, Lâm Anh Mi lần đầu tiên tiến công liền bày ra thực lực Thiên Hùng tinh.
Công kích chẳng những vô cùng nhanh, hơn nữa ở thế phòng ngự không thể bắt bẻ.
Viên đạn cùng kiếm phong quỹ tích ở trong ba trượng, hình thành một vật kỳ dị lạnh như băng.
Lúc này tiềm năng trong người Tô Tinh bắt đầu chậm rãi bày ra cho dù ngẫu nhiên bị ép đến góc chết của chiêu thức, nhưng Tô Tinh vẫn rất chính xác nhanh chóng phán đoán né tránh cũng cũng đủ trong vài giây có thể tự giải vây chỉ trong nháy mắt, vù một cái đã có thể di ảnh đến trước mặt Lâm Anh Mi.
Quyền đầu tiên đánh ra lạnh như băng hơi thở mạnh đánh xuống cô gái, trong mắt bị bám một mảnh màu lam quang.
Lâm Anh Mi mặt không chút thay đổi, bước chân nhanh như gió, nghiêng người bên này hiện lên nhất kích, bên kia nới rộng phong hình cung đụng tới mặt đất trước đột nhiên thay đổi phương hướng, từ tiến công thẳng hướng biến thành quét ngang, công kích tốc độ cùng lực lượng đã mạnh thêm mấy lần, mà Lâm Anh Mi cũng sớm có chuẩn bị, biến chiêu thương thành công địa chặn lại nhằm Tô Tinh quét ngang một thương.
Mũi nhọn hàn khí mà chiêu vừa rồi đánh ra không thể không khiến Tô Tinh lui lại.
Sau đó Lâm Anh Mi trong nháy mắt này đảo khách thành chủ.
Cho dù chuẩn bị tâm lý thật tốt cũng dùng võ khí trấn áp, nhưng Lâm Anh Mi vẫn bá đạo công kích như thường thật không thể khi dễ, sức tấn công của Lâm Anh Mi rõ ràng mạnh hơn nhiều khiến các chiêu thức của Tô Tinh trở nên vô dụng, Tô Tinh nhất thời bị đẩy văng ra xa mấy thước, nhưng vừa tiếp đất trong nháy mắt, hắn đã lấy lại thăng bằng.
Một tiếng hừ nhẹ.
Khấu hạ cò súng.
Mấy vòng xoay tròn đạn phóng ra khô khốc khói đục ngầu như nọc rắn.
Cơ hồ như Lâm Anh Mi chuẩn bị phản kích trong nháy mắt, phi thân lên không trung và xoay tròn mấy viên đạn liền chen chúc táp tới.
Lâm Anh Mi không có chút do dự, khẽ nói trong tiếng hỗn độn Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương phóng tới viên đạn."Thiếu chủ, làm được không sai đâu."
Tô Tinh này công kích rất kỳ dị cũng được Lâm Xung tán thưởng.
Tinh phù ở trán Tô Tinh bắt đầu lóe ra, một cảm giác thoải mái chạy dọc thân thể đả thông toàn bộ kinh mạch
← Ch. 007 | Ch. 009 → |