← Ch.101 | Ch.103 → |
Song kiếm cùng bay thẳng tới nhưng uy lực thì quá mức yếu kém. Ngô Tâm Giải thấy hai người không thể đạt được tâm ý tương thông thì không biết nên cảm thấy vui mừng hay thất vọng.
Độc Nhãn Giao phun ra một đống dịch lỏng kìm hãm song kiếm, thân hình nhoáng lên, hai trảo mở ra cắm về phía Tô Tinh cùng Triệu Hàm Yên, một mùi như lưu huỳnh xộc thẳng vào mũi hai người.
Tô Tinh ngự kiếm bay vụt lên né được một trảo. Nhưng Độc Nhãn Giao không hề có ý buông tha, mở mồm táp thẳng tới, thân hình nó hết sức to lớn nhưng tốc độ không hề chậm. Bất quá, Tô Tinh từng là một không quân ưu tú, kinh nghiệm bay trên bầu trời không hề ít, đối với hắn việc ngự kiếm phi hành còn dễ dàng hơn lái chiến cơ nhiều. Thân ảnh trên bầu trời cực kì linh hoạt, khi thì lao xuống, khi thì biến hướng, khi thì luân chuyển... Hàng loạt những động tác cực khó được Tô Tinh biễu diễn một cách hoàn hảo. Triệu Hàm Yên chỉ biết trợn mắt há mồm nhìn một màn biểu diễn trước mắt, những khái niệm về ngự kiếm phi hành của nàng đã bị hắn hoàn toàn đạp đổ.
"Một khi Liên Lý Song Kiếm vô dụng thì chúng ta phải dùng cách khác thôi." Thiên Lập Tinh cười hắc hắc.
Thấy Tô Tinh bị truy kích chạy loạn, Ngô Tâm Giải không dám phản đối, liền cầm Thiên Tinh Đấu Phiến dùng Huyền giai chiến pháp Binh Quý Thần Tốc cho Tô Tinh, tốc độ đề thăng giúp hắn dễ dàng bay xung quanh tránh thoát những đòn tấn công hung hãn của Độc Nhãn Giao.
"Pháp thuật của Thiên Cơ Tinh thật không tệ a!" Hai mắt Đổng Quân Khanh lóe lên tia hàn quang.
"Ngươi đừng mơ ta sẽ giúp cho ngươi." Ngô Tâm Giải cười lạnh.
Thiên Lập Tinh hừ lạnh một tiếng. Hai tay cô ta nắm chặt Long Phượng Âm Dương thương rồi vọt thẳng tới.
Còn Tô Tinh vừa bay lượn vừa xuất ra mấy quả thủy lôi bắn vào những chỗ yếu hại của Độc Nhãn Giao. Nhưng với tu vi của hắn bây giờ thì không thể tạo thành thương tổn gì lớn cho nó.
"Súc sinh! Đi chết đi."
Lâm Anh Mi quát lớn một tiếng, nhảy thẳng lên trời, mũi thương đâm tới thân thể Độc Nhãn Giao, nhưng không thể xuyên qua được lớp vảy cứng rắn. Độc Nhãn Giao gầm lên một tiếng tức tối, cái đuôi to lớn đập thẳng xuống đầu Lâm Anh Mi. Nàng vội vàng thu thương lại ngăn cản, thân thể liền trầm xuống. Tiếp theo đó Độc Nhãn Giao phóng xuống một đám axit khó ngửi, Lâm Anh Mi không hề lui bước, Hàn Tinh Lãnh Nguyệt Thương không ngừng xoay tròn, thương phong tạo thành một tấm chắn gió đánh bật đám axit ra phía khác.
"Xẹt xẹt...!"
Lúc này, Triệu Hàm Yên cũng không hề do dự lấy ra tám thanh tiên kiếm tạo thành một cái kiếm trận. Kim kiếm hóa thành một vòng sáng thắt chặt lấy cổ của Độc Nhãn Giao, rồi kiếm trận tựa như một cái võng kiếm màu vàng giăng khắp nơi vây khốn Độc Nhãn Giao lại. Kiếm trận không ngừng xoay tròn vặn xiết lại, giao lân cùng phi kiếm va chạm kịch liệt sinh ra những tiếng rít chói tai.
Tô Tinh vừa thấy liền biến sắc, kiếm quyết này đã hơn hẳn các loại pháp khí, pháp bảo trong tay hắn. Lăng Yên công chúa dù chỉ mới nhập môn nhưng đã lợi hại như vậy, nếu ngay từ lúc đầu vừa ra tay nàng liền dùng kiếm trận này đối phó với hắn thì chắc chắn hắn buộc phải rời khỏi Hư Không Lương Sơn rồi.
Hàng tinh giả của Đại Lương hoàng tộc đúng là không tầm thường.
Tô Tinh thấy Triệu Hàm Yên ra sức, cũng không hề chậm trễ liền sử dụng hết mức thần thông Thủy Thần Lôi. Lôi quang màu tím ngưng tụ lại, một đóa quỳ hoa màu tím cực lớn chậm rãi hiện lên trên đầu Tô Tinh, chỉ trong chốc lát đã lớn tới vài mét. Tô Tinh thao túng tới mức đó thì đã bắt đầu có cảm giác ăn không tiêu, hắn nhanh chóng duỗi một cánh tay ra, miệng niệm khẩu quyết. Đóa quỳ hoa màu tím rời khỏi tay hắn nện thẳng lên thân của Độc Nhãn Giao, lưới điện màu tím nuốt chửng thân hình của nó. Độc Nhãn Giao gào lên một tiếng đau đớn, rồi sau đó là những tiếng xoẹt xoẹt của dòng điện.
"Tử Lôi Ma Đầu, đây rốt cuộc là thần thông gì thế?" Lăng Yên công chúa kinh ngạc hỏi. Trong Đại Lương vương triều lưu trữ không ít các loại thư tịch, trong đó không thiếu tài liệu nói về các loại thần lôi từng tồn tại trên Lương Sơn đại lục. Loại thần lôi màu tím như của Tô Tinh thì Triệu Hàm Yên chỉ biết một cái khá giống, là Tử Lôi Thiên Kiếp Tiểu Hóa Hồn Minh Lôi – Tử Lôi Hạo Nhiên mà thôi. Thế nhưng hình dạng thần lôi của Tô Tinh lại giống như nước khác hẳn với Tử Lôi Hạo Nhiên, nhất là quanh thân thần lôi lại có một đám mây tím rất có phong phạm của tiên gia thì nàng chưa từng nghe đến.
"Tử Phủ An Tường Vân Tiên Lôi. Đúng là kiến thức nông cạn." Tô Tinh phun ra một câu.
"Tử Phủ An Tường Vân Tiên Lôi?" Triệu Hàm Yên không hề để ý giọng điệu khinh thường của hắn, chỉ nghi hoặc nhắc lại cái tên mình vừa nghe.
"Hừ! Cái gì mà Tử Phủ An Tường Vân Tiên Lôi, chắc gì đã bằng Long Phượng Âm Dương thương của bản tướng?" Đổng Quân Khanh cười lạnh.
"Đừng tranh cãi nữa!!! Nhanh sử dụng tuyệt chiêu đi." Ngô Tâm Giải cảnh cáo.
Tô Tinh dùng Tử Phủ An Tường Vân Tiên Lôi phối hợp cùng với kiếm trận của Triệu Hàm Yên cố gắng vây khốn Độc Nhãn Giao. Nhưng mà tu vi của hai người quá yếu, nhiều lắm thì chỉ làm được chút thương tổn, không đủ để tạo vết thương chí mạng, cuối cùng vẫn phải dựa vào vũ lực của Tinh Tướng.
Đổng Quân Khanh không chậm trễ bay thẳng lên không, hào quang trên thân Long Phượng Âm Dương thương tăng vọt lên, song thương lần lượt thay đổi. Hai ánh hào quang có hình trăng lưỡi liềm như xé rách không gian đập thẳng xuống lưng Độc Nhãn Giao.
Uy lực quá mạnh mẽ, Tô Tinh cùng Triệu Hàm Yên không dám tới gần, liền vội vàng thu hồi tinh lực rồi lùi lại ngay.
Ngay khi hai người vừa lui khỏi vùng ảnh hưởng, Đổng Quân Khanh liền xuất ra tuyệt chiêu Âm Dương Ái Ân trảm, tạo ra vô số ánh thương tựa như một trận mưa thương bao trùm toàn bộ thân hình của Độc Nhãn Giao. Những âm thanh xé gió sởn tóc gáy không ngừng vang lên, huyết nhục bay tung tóe. Mà phía bên kia, Thiên Hùng Tinh Lâm Xung cũng nắm chặt lấy hàn thương, vận dụng Phong Tuyết Liên Trường Dạ bồi thêm vào không chừa cho Độc Nhãn Giao một cơ hội phản công nào.
Độc Nhãn Giao cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, liền gầm lên một tiếng vận lực đột phá mưa thương của Đổng Quân Khanh. Hai trảo to lớn phách mạnh tới hướng của Lâm Anh Mi.
Đúng lúc này, tốc độ của Lâm Anh Mi chợt tăng lên, thân ảnh xuất hiện ngay cạnh Độc Nhãn Giao, cái miệng yêu kiều quát một tiếng. Hàn Tinh Lãnh Nguyệt Thương xoáy thẳng vào hai trảo của Độc Nhãn Giao, phá vỡ thế công của nó. Thương thế liên miên không dứt, một thương tiếp một thương, thương phong của chiêu thức Bạo Phong Tuyết tràn ngập không gian. Khí lạnh thấu xương từ từ xâm nhập vào thân thể Độc Nhãn Giao, trong một khoảng thời gian ngắn nó bị Lâm Anh Mi vây trong bão tuyết của Phong Tuyết Liên Trường Dạ.
Một chiêu qua đi, trên mình của Độc Nhãn Giao đầy vết thương. Âm Dương Ái Ân Trảm đánh xuống đã tạo thành gần ngàn vết thương, tiếp theo còn bị thương phong lạnh buốt tàn phá, miệng vết thương đông lại khiến toàn thân của Độc Nhãn Giao không ngừng run rẩy. Nhưng dù sao Độc Nhãn Giao cũng là hồng hoang yêu thú, sức sống không phải tầm thường, cặp chi trước cường tráng quét về phía Lâm Anh Mi cùng Đổng Quân Khanh, nó thực sự tức giận rồi. Nhưng thân hình của Độc Nhãn Giao vừa chồm lên thì bỗng bị khựng lại, hai cánh của nó bị một đám đồng nhân khôi lỗi kéo lại, hai chi trước chỉ có thể đánh vào không trung. Lúc này Tử Mẫu Liên Tâm Châm của An Tố Vấn bắt đầu phát huy tác dụng cự đại, ngân châm không ngừng bay vèo vèo đâm vào những chỗ yếu hại trên hai cánh khiến hai bộ phận đó hoàn toàn bị kiềm hãm. Những đồng nhân khôi lỗi không hề chậm trễ, ra sức kéo mạnh về phía sau. Hai cánh của Độc Nhãn Giao đứt lìa, máu phun như suối.
Độc Nhãn Giao quá đau đớn, gầm lên một tiếng giận dữ. không hề khống chế phải há miệng phun ra một đám chất lỏng cực kì khó ngửi, phạm vi trăm dặm chìm trong chất dịch.
Cả đám Tô Tinh vội vàng lui lại.
Thế nhưng hai mắt Lăng Yên công chúa chợt sáng ngời, quát lên một tiếng: "Yêu thú, hãy nhận lấy cái chết!" Triệu Hàm Yên cầm Tử Vi Châu trong tay, quán thâu tinh lực vào trong thân châu. Tử Vi Châu sáng bừng lên như một mặt trời nhỏ, những hình đồ đằng từ trong Tử Vi Châu bay thẳng ra. Hạt Châu to lên vài trăm lần rồi đập xuống đầu Độc Nhãn Giao.
Bất hảo!
Tô Tinh biến sắc.
Nhưng hắn vẫn chậm một bước, Tử Vi Châu đã đập vào người của Độc Nhãn Giao. Một đám ánh quang màu đỏ từ trong cơ thế của Độc Nhãn Giao tuôn trào vào trong Tử Vi Châu. Độc Nhãn Giao không ngừng vùng vẫy, miệng phát ra những tiếng rên rỉ, một chốc sau đã hoàn toàn tắc thở.
Cả đám Tô Tinh đều sửng sốt chứng kiến một màn trước mắt.
"Tô Tinh, thật sự đa tạ ngươi. Bản công chúa đi trước một bước vậy." Triệu Hàm Yên nở nụ cười giảo hoạt. Ngón tay vẫy động, Tử Vi Châu bay thẳng vào lòng bàn tay nàng. Hạt châu thôn phệ được nội đan của Độc Nhãn Giao từ từ hóa thành một cái ngọc bội màu tím.
Đó chính là ngọc bội Ngọa Thảo Lương Sơn.
"Ngươi tưởng có thể dễ dàng thoát như vậy sao?"
Lâm Anh Mi cắn răng, hàn thương bổ thẳng tới.
Nhưng ngọc bội màu tím chợt phát ra một vầng hào quang bao phủ cả Triệu Hàm Yên cùng Đổng Quân Khanh, không gian xung quanh hai người không ngừng vặn vẹo.
"Lâm Xung, lần sau chúng ta sẽ đấu một trận nghiêm túc." Đổng Quân Khanh cười lạnh.
"Tô Tinh, ngươi giúp bản công chúa lấy được ngọc bội nên xem như ta bỏ qua chuyện ngươi chiếm tiện nghi của ta, hừ, còn con yêu thú này cứ xem như là một món quà nho nhỏ thể hiện lòng thành của ta vậy." Triệu Hàm Yên trừng mắt nhìn Tô Tinh.
Tô Tinh đột nhiên cười to.
"Tiriệu Hàm Yên, ngươi đúng là hung đại vô não (DG: Ngực to óc như trái nho) a!"
"Ngươi nói cái gì?" Triệu Hàm Yên cùng Đổng Quân Khanh sửng sốt. Không hiểu vì sao Tô Tinh lại cười vui vẻ như thế. Nên biết rằng, chỉ dựa vào bản thân hắn tuyệt đối không thể thành công ở Hư Không Lương Sơn được.
"Lần sau gặp lại ta sẽ ân cần thăm hỏi ngươi, à, đến lúc đó đừng quên nghĩa vụ của một người thê tử!" Tô Tinh nở nụ cười dâm đãng.
"Đồ vô sỉ! Đăng..." Triệu Hàm Yên đỏ mặt, chỉ muốn xông lên giết chết tên khốn trước mặt nhưng nàng không thể động đậy gì được, chỉ đành mắng cho bớt tức.
Nhưng nàng mới chỉ kịp thóa mạ một câu thì đã buộc phải thoát ly khỏi Hư Không Lương Sơn.
Đợi cho bọn Triệu Hàm Yên đi khỏi, thế giới lại trở về cảnh tịch mịch vĩnh hằng.
"Hừ, con ả này thật đáng giận! Dám lợi dụng chúng ta" Thời Viện tức giận mắng, đồng thời vung tay lên thu hồi những đồng nhân khôi lỗi.
"Sơ ý rồi!" Ngô Tâm Giải ảo não nói."Thì ra Tử Vi Châu không phải chỉ dùng để tìm kiếm lệnh bài, mà còn là một kích chí mệnh để thu lấy lệnh bài. Chúng ta đã cho Triệu Hàm Yên một cái đại tiện nghi a!"
"Quên đi, dù sao sự cũng đã rồi, chúng ta cũng coi như thu được cách dùng Tử Vi Châu." Tô Tinh lắc đầu nói. Triệu Hàm Yên làm như vậy thật ra cũng không khiến hắn tức giận, vì nếu là hắn thì cũng sẽ làm như thế. Cho dù có liên hệ của Liên Lý Song Kiếm, nhưng chung vi hai người vẫn là địch nhân, tuy không thể trực tiếp giết chết nhưng vẫn phải ra tay ngăn chặn ưu thế của địch nhân. Mặt khác cũng có thể lợi dụng tình cảnh của Hư Không Lương Sơn mà giết chết địch thủ, giải trừ liên hệ của Liên Lý Song Kiếm, dù sao lấy tu vi của hắn bây giờ muốn lấy được ngọc bội là phải mạo hiểm tính mạng rất lớn. Hành động chiếm tiên cơ lần này của Triệu Hàm Yên có thể xem như là một hòn đá ném hai con chim.
Bất quá, ai là người thực sự chiếm tiên cơ còn chưa biết được. Tô Tinh lấy ra Tử Vi Châu rồi lâm vào trầm tư. Bỗng hắn quay đầu lại nói: "Thời Viện nàng hãy thu lấy linh phách của nó đi, lục giai yêu thú có thể đủ để chế tạo ra cơ quan cấp tinh hà rồi."
Thời Viện gật đầu, mở Phong Phách Bình ra thu lấy linh phách của Độc Nhãn Giao. Tuy rằng lấy được một linh phách của lục giai yêu thú là một việc đáng mừng, nhưng nghĩ đến cảnh Triệu Hàm Yên cầm đi thứ quan trọng nhất chính là lệnh bài Vi Khấu khiến cho nàng không thể cao hứng được.
"Tô Tinh ca ca, giờ chúng ta phải làm gì?" An Tô Vấn bất đắc dĩ hỏi.
"Đi tiếp thôi!" Tô Tinh bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng trên mặt lại không hề có chút uể oải nào. Mà còn nở nụ cười giảo hoạt: "Chẳng qua, chúng ta không thể tay không mà về được."
"Thiếu chủ, chàng có kế sách gì sao?" Lâm Anh Mi thu hồi trường thương, khuôn mặt cũng khôi phục vẻ lạnh lùng.
"Các ngươi cảm thấy Hư Không Lương Sơn này thế nào?" Tô Tinh không trả lời mà hỏi ngược lại.
"Rất thần kì, luyện chế đan dược ở đây tỉ lệ thành công có thể tăng lên mấy lần." Thân là Thần Y, An Tố Vấn có thể lĩnh ngộ chỗ tốt của linh khí. Linh khí tinh thuần cũng là mỹ vị để nuôi dưỡng mấy tinh giao, mà một số đan dược không thể luyện chế ở Thương Long giới cũng có thể luyện chế được ở chỗ này.
"Cho nên mới nói, Triệu Hàm Yên đúng là hơi ngu xuẩn, khó có hội như vậy mà không chịu tận dụng. Đúng là lãng phí." Tô Tinh đem Tử Vi Châu cất vào túi Tinh Giới.
Ngô Tâm Giải liền hiểu được dự định của Tô Tinh."Chẳng lẽ ý của chàng là chúng ta cứ ở trong này tu luyện sao?"
"Ừ, khi ta bị con yêu cầm bắt đi đã phát hiện một chỗ rất thích hợp để An Tố Vấn đào tạo Thôn Tinh Giao. Chúng ta cứ đến đó, Hư Không Lương Sơn đúng là động thiên phúc địa, những kì trân dị quả ở đây thật sự rất thần kì, đáng tiếc Triệu Hàm Yên lại không chịu tận dụng a! Nhưng cũng nhờ thế mà chúng ta cũng không cần lo lắng bị nàng quan sát nữa." Tô Tinh cười nói.
"Đúng vậy, thừa dịp này chúng ta phải tu luyện cho tốt, ta không tin dựa vào chúng ta lại không thể lấy được lệnh bài Vi Khấu a!" Đôi mắt của Thiên Cơ Tinh xẹt qua một tia quang mang đáng sợ.
"Ha ha, phải làm cho ả công chúa kia hối hận đến chết!" Thời Viện phá lên cười.
Tô Tinh cũng bị lây tâm trạng vui vẻ của các nàng. Hai chân dậm mạnh, kiếm quang xé gió bay thẳng lên trời.
(DG: Do Tô Tinh đã tới tu vi Tinh Vân hậu kì nên đã có thể ngự kiếm phi hành rồi, các huynh đệ tỷ muội đừng cảm thấy khó hiểu)
← Ch. 101 | Ch. 103 → |