Vay nóng Tinvay

Truyện:Siêu Cấp YY Hệ Thống - Chương 027

Siêu Cấp YY Hệ Thống
Trọn bộ 310 chương
Chương 027: Diệt thằng gia
0.00
(0 votes)


Chương (1-310)

Siêu sale Shopee


Tác giả: (Ở chương trức, nhiều ng nói không nên lôi kéo showbiz vào, mình lần này rút kinh nghiệm, tại vì mình nghĩ, dù sao cũng là truyện, đọc giải trí, lôi vào thôi (chứ k có chửi hay xúc phạm) nên chắc không ảnh hưởng nhiều, mà để cho truyện phong phú (vui hơn)... mình sẽ rút exp. Tks)

...

Nhìn xem lỗ quần của Thằng Tùng Sơn mở ra cái lỗ lớn, jj bên trong nát bấy hóa thành vũng máu, ở đây nam nhân jj không khỏi co rút teo nhỏ lại, còn nữ nhân thì che mặt lại, hoảng sợ không dám nhìn.

Tất cả mọi người không dám thở mạnh, thậm chí có người nín thở mặt đỏ đến tía tai, ánh mắt hoảng sợ nhìn thân ảnh gầy yếu kia, như là không muốn làm kinh động con quái vật thức tỉnh đồng dạng.

...

"Đing! Chúc mừng giết chết quái Địa Liệt...nhận được kinh nghiệm xx, điểm mua sắm xx. Đồ vật +200. 000 ruby, 200+bình máu..."

Nhìn xem kinh nghiệm cùng điểm mua sắm không đủ nhét kẻ răng, mà vật phẩm toàn rác rưởi, hắn đóng hệ thống, chậm rãi từng bước đi tới Thằng Tùng Sơn cơ thể, sao đó hắn tay phải đặt lên đầu Thằng Tùng Sơn nhỏ giọng nói:" Ningendo!"

Đây là chiêu thức của pain lục đạo một trong, nhân gian đạo, tay dưa vào đầu người khác để đọc ký ức!

Một luồng ký ức xa lạ truyền vào óc Minh Hạo, bỏ ra một phút sắp xếp lại ký ức, hắn mở mắt ra nhìn về ba vị giám khảo.

Đột nhiên thấy Minh Hạo nhìn về phía mình, cả ba người theo bản năng trên ghế đứng dậy, lùi ra sau vài bước. Minh Hạo thấy vậy cười khổ, mình giống như là quái vật à? Cần gì phải sợ hãi tránh a?

Sau đó hắn đi tới vị trí ba vị giám khảo, ba người giám khảo kia thấy thế sắc mặt hiện lên hoảng sợ, lại lui vài bước phía sau, trong lòng nghĩ "Tên quái vật này định làm gì đây? Chẳng lẽ hắn muốn ở đây giết người diệt khẩu? Mà ba người chúng ta ở đây mạnh nhất, cho nên hắn muốn động thủ trước?"

Minh Hạo đi đến trước bàn, sau đó đưa tay vào trong ngực móc ra...

"Ngươi không được động, nếu ngươi động chúng ta lập tức kéo còi cảnh báo ngay, nếu ngươi không muốn trở thành kẻ thù của học viện!" Người trung niên làn da lúa mạch la lớn cảnh cáo. Hắn tên là Óc Chó, a, không phải óc chó động vật kia, mà là óc chó loại thực vật, do cha mẹ hắn mê uống óc chó, cho nên khi sinh ra liền đặt tên hắn là Óc Chó, còn có ý nghĩa khác là khỏe mạnh, sống lâu...

Minh Hạo lắc đầu nói:"Ta chỉ là muốn đưa cho bọn ngươi thứ này thôi, rồi ta lập tức đi ngay."

Nghe Minh Hạo nói chỉ là muốn đưa đồ vật, ba vị giám khảo lập tức đè ép trong lòng hoảng sợ, bọn hắn thật sự trong đời lần đầu tiên cảm nhận được sợ hãi là gì rồi, Thằng Tùng Sơn cùng tên 'ác ma' này chỉ mới bắt tay vài giây, trong chớp mắt, tất cả thiên phú, huyết mạch đều biến mất, từ Tuyệt Thế Thiên Tài mà ai cũng ước mơ, chỉ vài giây sau liền trở thành phế vật không đáng giá một đồng.

Đây không phải người, mà là con ác ma chân thật!

Bọn hắn tu tu, khổ khổ từ một đường vượt khó khăn đến Vương Giả đẳng cấp, cũng là 30 năm – 40 năm, bọn hắn không muốn chỉ vì một người không quen biết mà đắc tội với tên ác ma này, mà biến bản thân mình biến thành phế, đó là ngu dốt!

Nếu thật sự như thế, thà bọn hắn tự sát chết đi cho rồi, chứ sống mà biến thành phế vật để bị người khác ức hiếp chà đạp à, đấy mới gọi là sống không bằng chết!

Còn Thằng Tùng Sơn, đó là gây gió gặt bão đi thôi, chỉ có thể trách hắn quá kiêu ngạo, đắc tội phải tên ác ma này.

...

Chỉ thấy Minh Hạo từ trong ngực lấy ra tờ giấy màu vàng, phía trên có ghi 4 chữ: "báo danh nhập học", phía dưới có ghi tên học viện: Bắc Đẩu.

Giấy báo danh nhập học nghĩa là chỉ cần đưa giấy này vào, thì không cần kiểm tra gì cả, sẽ có người sắp xếp an bài người cầm giấy này vào học viện.

Đặt tờ giấy lên bàn, Minh Hạo xoay người đi về phía Tuyết Linh Nhi, hắn đến bên cạnh nói nàng, nói: "Linh Nhi, ngươi vào học viện trước đi, ta đi giải quyết một việc xong rồi về ngay."

Tuyết Linh Nhi nghe vậy gật đầu, ngữ khí lo lắng nói: "Vậy ngươi cẩn thận, đừng để bọn hắn phát hiện, Bắc Đẩu Tinh là địa bàn của Thằng gia, bọn hắn năng lượng rất lớn, thừa dịp này bọn chúng chưa phát giác, ngươi trốn nhanh đi."

Nàng tưởng rằng Minh Hạo là đi trốn tránh, dù sao thì Thằng gia rất mạnh, cho dù là đẳng cấp Vương Giả khi đắc tội bọn hắn cũng khó mà sống yên ổn được.

Minh Hạo nghe vậy liền ngẩn người, trốn tránh? Hơi suy nghĩ tí, Minh Hạo liền hiểu ra, trong lòng cảm thấy ấm áp, chắc là nàng hiểu lầm a...

Hai mắt Nhìn nhau, khoảng cách rất gần, hắn có thể thấy được khuôn mặt tuyệt mỹ không tỳ vết, đôi môi mềm mỏng, làn da trắng như bạch ngọc, sắc mặt nàng hiện lên lo lắng không che giấu, hắn không nhịn được hơi chổm người lên, sau đó môi dán vào môi nàng, môi nàng lạnh lẽo ẩm ướt, nhưng bên trong mùi vị không tệ lắm, như là đang ngậm kẹo bạc hà.

Sau đó, theo bản năng tay phải 'thọc' vào nàng quần nàng, tay trái đưa ra sau mông xoa xoa bóp bóp vài cái.

Mọi người xung quanh thấy cảnh này, vẻ mặt lần nửa ngây dại, trong mắt quang mang tỏa sáng, trong lòng thầm nghĩ:"Chẳng lẽ tên ác ma này định 'ăn' Tuyết Linh Nhi ở giữa ban ngày ban mặt, nhiều người xem vậy sao?

"Ah~Hạo ca***" Âm thanh xấu hổ nhỏ giọng truyền đến tai, làm Minh Hạo giật mình tỉnh lại, lúc này mặt Tuyết Linh Nhi xấu hổ đến đỏ bừng, tại trước mặt nhiều người vậy mà Hạo ca định... nghĩ vậy, trong lòng hận không thể tìm cái lỗ chui vào đó trốn.

"A, ha ha ha, ta quên a, tại ngươi quá xinh đẹp nên ta không kìm nén được, thôi ta đi đây." Minh Hạo giật mình rút tay về, giải thích với Tuyết Linh Nhi, lúc này quay lại nhìn thấy đám người kia, kể cả ba vị giám khảo ánh mắt nhìn hắn như nhìn con thú hình hài kỳ lạ.

Hắn cười xấu hổ một tiếng, liền không nhanh, không chậm đi ra khỏi đây...

Đám người nhìn thấy để lại bóng lưng thiếu niên tiêu sái rời đi, không khỏi thở phào một cái, như đã trút được gánh nặng vậy....

Phân Ngưu lập tức nói với hại người giám khảo còn lại: "Ta đi bẩm báo với viện trưởng việc này, mấy trăm năm chưa xảy ra ở học viện chúng ta, tên thiếu niên kia quá kinh khủng, mà về Thằng gia rất khó giải quyết, chúng ta chỉ là ngoại viện trưởng lão, không làm chủ được việc này, hai ngươi ở lại tiếp tục tiến hành kiểm tra đi."

Nghe được Phân Ngưu, hai người kia nghe vậy gật đầu, đúng là việc này liên lụy quá lớn, một người có giấy báo danh, lại là có sức mạnh vô cùng kinh khủng, một người kia thì gia thế lớn, bọn hắn không biết xử vụ này ra sao.

Nói xong, lập tức Phân Ngưu chạy vào trong học viện, cầu kiến viện trưởng.

...

Theo trí nhớ, sau một đường Minh Hạo đã tìm đến Thằng gia nơi sinh sống, đó là một nơi ngoại ô, nó nằm bên ngoài thành thị, nơi đây rất vắng vẻ, mà ở đây hơn 10km bên trong đều là địa bàn Thằng gia, cho nên không ai dám xây dựng nhà cửa sống ở đây, mà xung quanh có hơn chục tên cảnh vệ đẳng cấp thấp Võ Ngự bị Minh Hạo dễ dàng một quyền đánh chết, nhìn lên trên cái cổng to đùng, phía trên có chiếc bảng ghi hai chữ màu vàng sáng lạn, làm bằng vàng: Thằng Gia.

Nhìn hai tên canh cổng bảo vệ, Minh Hạo mở lên bảng tra xét.

Cảnh vệ Thằng gia

Chiến lực: Địa Liệt sơ kỳ

Thấy vậy khóe miệng cười lạnh, đi tới lớn lối nói:" Các ngươi muốn sống thì khôn hồn cút cho ta!, còn không thì đừng trách ta ác độc."

Hai tên cảnh vệ nghe vậy, nhìn về phía Minh Hạo, chỉ thấy hắn chỉ là vị thiếu niên liền không đẻ ý tới lời Minh Hạo, chỉ nghĩ là một thằng nhóc chạy tới quậy phá mà thôi, cảnh cáo nói: "Cút ngay, ngươi còn dám lén phén ở đây nửa đừng trách chúng ta..."

Không chờ người cảnh vệ kia nói xong, Minh Hạo một tay có đoàn bong bóng bao trùm đánh về phía ngực hắn.

"Cờ-Rắc!" tiếng vỡ kiếng vang lên. Không kịp đề phòng, tên kia cảnh vệ liền bị đánh bay, sau đó bay ra đến chiếc cổng phía sau lưng hắn.

"Rầm!" Va mạnh vào chiếc cổng, cả người gục xuống dưới, đỏ tươi máu từ tên miệng tên cảnh vệ phun ra.

"Phốc Phốc Phốc Phốc Phốc Phốc...." liên tục phun ra 6 ngụm máu, nhưng là không có dừng lại, sau mười hơi thở, hắn liên tục phun ra hơn 10 ngụm máu, lúc này cả khuôn mặt hắn không còn chút máu, hoàn toàn trắng bệch, đôi mắt vô thần nhìn lên trời, trong miệng vẫn tiếp tục phun máu ra.

Vài giây sau hắn tắt thở, cả làn da hắn trắng như trang giấy...hiển nhiên vì mất máu quá nhiều mà chết...

Nếu có người nhìn thấy bên trong tình huống

Nhìn xem đồng bạn mình chết, tên cảnh trên mặt vệ hiện lên hoảng sợ, biết gặp trúng cao thủ, lập tức muốn chạy vào trong báo gia chủ.

Thấy tên cảnh vệ muốn chạy đi, Minh Hạo cười lạnh như là tự nói: "Ngươi tưởng rằng ngươi có thể thoát được ta?" sau đó tay phải đưa về hướng tên cảnh vệ đang chạy đi.

"Hắc Thủy!" Minh Hạo nhàn nhạt nói, dứt lời, tay phải hắn bị một tầng lớp bóng tối bao phủ, sau đó liền một tầng bóng tốc trên cơ thể Minh Hạo bay thẳng đến tên cảnh vệ kia.

Ở tên cảnh vệ muốn chạy, đột nhiên cảm thấy trên người như có trăm vạn tấn đá đè lên, khiến hắn chạy không nổi, sau đó, hắn không làm chủ được bản thân, như cái nâm châm bị hút đồng dạng, bay ngược về phía sau.

Đây là một trong những kỹ năng của trái ác quỷ bóng tối, Hắc Thủy!

-Hắc thủy (Kurouzu): Giơ một tay về phía đối thủ kích hoạt sức mạnh trọng lực của "bóng tối" và hút họ về phía mình. Sau đó hắn có thể trực tiếp tấn công bằng sức mạnh cơ bắp hoặc dùng skill vô hiệu hóa các nguyên tố hoặc sức mạnh trong cơ thể!

Trong chớp mắt, tên cảnh vệ bay tới trước mặt Minh Hạo, vẻ mặt hoảng sợ run run nói: "Ngươi muốn làm gì, ngươi muốn đối địch với Thằng gia đúng không? Ta nói cho ngươi biết, Thằng gia là một siêu cấp gia tộc, chỉ cần búng ngón tay một cái, cả nhà ngươi ngày mai liền lập tức không còn thấy cảnh mặt trời!" Hắn nghĩ, Minh Hạo chắc chỉ là thuộc loại tiểu tộc, chỉ cần nói ra Thằng gia hù dọa một hồi, có thể suy nghĩ một hai cho gia tộc mình, mà tha cho hắn một mạng, sau đó hắn liền bẩm báo với gia chủ việc này, để phái người xử lý hắn.

Minh Hạo nghe hắn uy hiếp, hơn nửa còn đem nhà mình ra để uy hiếp, khóe mắt hiện lên sát cơ, trong tay chấn động sức mạnh tích tụ lại thành cái bong bóng, sau đó không chút do dự đánh một quyền về đầu tên cảnh vệ kia.

"Rắc!" Tiếng xương sọ gãy vang lên, sau đó ngũ quan máu tươi điên cuồng chảy ra, như là hồng lũ đồng dạng.

"Không!" Một giây sau, tên cảnh vệ kêu lên trong tuyệt vọng, cả mặt hắn đầy máu tươi, sau đó liền cả người mềm nhũn ngã xuống đất, tắt thở chết.

Minh Hạo cười lạnh, nhìn vào bên trong biệt thự lớn, tự nói: "Đây chỉ là món khai vị thôi, tiếp theo mới là món chính..."

Tiếp theo, hắn thô bạo đánh sập cửa chính, sau đó liền dễ dàng đi vào bên trong...


...

*****

Từ cổng chính đi vào, Minh Hạo ngước nhìn về phía trước, đó là biệt thự rộng lớn khang trang, xung quanh là trồng cây cỏ, con đường được lát gạch nền xanh, mọi thứ xung quanh được trang trí rất gọn gàng ngay ngắn, nhìn rất xanh sạch đẹp, hắn than tiếc, qua ngày hôm nay nửa thôi, ngày mai căn biệt thự trở thành phế tích rồi.

"Đáng tiếc, các ngươi dám nhục mạ Linh Nhi của ta, tất cả phải trả giá đặt việc này, bao gồm cửu tộc dòng họ tổ tiên ngươi, tất cả đều phải chết!" Ánh mắt Minh Hạo lạnh như băng, khi nói ra, ánh mắt hắn không có một tia thay đổi, không có thương hại hay đồng tình, chỉ có lạnh giá, sát cơ, cùng vô tình, như là mạng người như cỏ rác, không đáng giá trước mặt hắn một đồng vậy.

Hai mắt Minh Hạo đột nhiên thay đổi, chỉ thấy hai mắt hắn biến thành màu tím, Đôi mắt gồm 6 vòng tròn đồng tâm xung quanh, nhìn kỳ dị mà lại cao quý, sau đó Minh Hạo hai tay trái phải làm cái ấn quyết liên tục, vài giây sau, hắn hét lên:" Súc sanh đạo"

Sau đó, hắn cúi người, hai tay ấn xuống dưới đất.

"Bồng!" Dưới đất đột nhiên xuất hiện nhiều phù chú đen như mực, sau 0, 5 giây, biến thành khói trắng, làn khói bắt đầu lan tỏa xung quanh nơi hắn ấn xuống.

Một giây sau, khói trắng tan đi, để lại 6 con quái vật khổng lồ cùng lúc xuất hiện: một con Chó lông xám, một con chim mỏ dài, một con tê giác, một con tắc kè, một con bò rừng và cuối cùng là một con gấu trúc.

Bọn chúng đều có 3 điểm chung giống nhau: thứ nhất, bọn chúng hình thể đều khỗng lồ, thứ hai, bọn chúng trên người bị cắm đầy cây sắt, thứ ba, bọn chúng ánh mắt như Minh Hạo, đều màu tím kỳ dị, xung quanh có 6 vòng tròn đồng tâm.

Minh Hạo nhìn thấy từng con quái thú xuất hiện trước mặt mình, trong nội tâm vui vẻ, rốt cuộc có thể thử nghiệm chiêu này thoải mái rồi.

"Đi đi, giết hết tất cả những người trong biệt thự cho ta, già trẻ gái trai giết sạch! " Minh Hạo ý niệm truyền vào 6 con quái thú khổng lồ.

Y như nghe hiểu ý niệm Minh Hạo, 6 con quái thú cùng lúc phân tán ra bốn phương sáu hướng tấn công.

...

Bên trong biệt thự Thằng gia... trong phòng khách đều tụ tập tất cả sức mạnh của Thằng gia, có 6 người đang ngồi, bốn vị lão giả, là bốn vị lão tổ hiện tại còn sống của Kim gia một người nam tử trung niên tên là Thằng Mạc Hỉ là gia chủ hiện tại của Thằng gia, cuối cùng còn một vị còn lại là một mỹ phụ khuôn mặt tinh xảo, ngực to mà trắng như tuyết, cái mông nóng nảy nhô ra, thả mái tóc đen dài sau lưng không bị trói buột, vị mỹ phụ này chính là mẹ của Thằng Tùng Sơn, tên là Khuyết Hiên Ngọc.

Mà vị mỹ phụ Khuyết Hiên Ngọc thì hiện không mặc quần áo, nàng hoàn toàn lõa thể, phía dưới mảnh thần bí rừng rậm như ẩn, như hiện ra, hai chân quỳ gói dưới đất, miệng đang ngậm thứ ** mà đàn ông nào cũng có **. Người trung niên nhắm mắt ngồi trên ghế, hưởng thụ Khuyết Hiên ngọc thổi sáo cho mình.

Mà bốn vị lão giả kia làm như không thấy cảnh này, vẫn cười nói bình thường, hiển nhiên đã quá quen thuộc rồi.

Lúc này một vị lão giả bên trong quay đầu nhìn người trung niên hỏi: "Hôm nay là ngày Tùng Sơn báo danh học viện đúng không con?"

Thằng Mạc Hỉ đang ngồi hưởng thụ, nghe cha hỏi lập tức gật đầu đáp: "Vâng, hôm nay là ngày Tùng Sơn vào trường báo danh, chắc chắn hôm nay nó sẽ làm chấn động toàn trường cho coi." Trong giọng nói hắn vô cùng tự hào, vì khi nhỏ, Thằng Tùng Sơn đã được trắc nghiệm, hiện ra được thiên phú 10 tinh, thuộc về loại 1. 000. 000 có một Tuyệt Thế Thiên Tài.

Lão già nghe vậy, hắn cũng là tự hào đứa cháu trong gia tộc, gia tộc bọn hắn đợi hơn 50 năm rồi mới xuất hiện loại thiên phú như vậy, hắn hài lòng nói: "Ừ, vậy vài ngày nửa tổ chức tiệc mừng mới được, à ngươi qua nhà họ Ngọc cầu hôn chưa?"

Thằng Mạc Hỉ gật đầu cười nói: "Đã, bọn hắn đáp ứng yêu cầu gả vị Ngọc Dung Nhân cho Tùng Sơn rồi" trong giọng nói vô cùng đắc ý, phải biết, Ngọc gia chủ khi thấy hắn như chó vảy đuôi mừng chủ đồng dạng, hơn nửa, hắn vừa nói muốn Ngọc Dung Nhân gả cho con trai hắn, liền tên Ngọc gia chủ không chút do dự đồng ý, rất nhanh hai bên định ra ngày hôn lễ...

"Kẹt" Thằng Mạc Hi đang nói chuyện, bất ngờ cửa phòng mở ra, nhìn thấy chạy vào là một vị trung niên nam tử, đột nhiên bị một tên người hầu làm ngắt giữa chừng, còn có nhìn thấy vợ hắn trần chuồng, hắn cảm thấy trong nội tâm vô cùng ghen tức, như là bị người cắm sừng đồng dạng, sắc mặt hắn tức giận, trong mắt hiện lên sát cơ nồng nặc, hừ lạnh một tiếng nói: "Chết!"

Sau đó, hắn tay tụ một đoàn năng lượng nhỏ màu trắng trên tay, sau đó bắn về phía tên trung niên.

"Phốc Phốc" Tên trung niên bị Thằng Mạc Hỉ bắn trúng, ho ra máu hai cái, cả người mềm nhũn ngã xuống đất.

"Hi tử, ngươi đừng kích động, nghe xem hắn nói gì?" Lão già kia thấy cảnh vậy, hơi nhíu mày nói.

"vâng cha!" Thằng Mạc Hỉ nghe vậy cũng là nhịn xuống loại cảm xúc giết người, sau đó hắn quay lại nói với người trung niên: "Có chuyện gì quan trọng thì nói. Nếu không...ngươi có thể đi chết!."

Nghe vậy người trung niên cắn răng nhẫn nhịn chịu đau, đầu đầy mồ hôi, la lớn nói ra: " Nguy rồi gia chủ, biệt thự có kẻ địch tấn công!"

"Kẻ địch tấn công?" nghe người trung niên nói, tất cả mọi người trong phòng đều dại ra, kể cả vị mỹ phụ đang thổi sáo kia cũng là ngừng lại, ngẩn đầu lên, quay đầu nhìn vị trung niên kia, trong ánh mắt toát ra nghi ngờ.

100 năm nay, Thằng gia chưa bao giờ có kẻ địch tấn công, mà hôm nay lại toát ra kẻ địch tấn công vào thẳng hang ổ của Thằng gia, chuyện này vô cùng khó tin.

Sở dĩ 100 năm nay không ai dám tấn công Thằng gia, bởi vì bên trong gia tộc có ba vị đẳng cấp Anh Hùng lão tổ, 40 danh đẳng cấp Vương Giả tọa trấn, đội ngũ kinh khủng như thế, thì rất ít người dám tấn công, mà bởi vậy trong tộc nhiều cường giả tọa chấn, cho nên bọn hắn mới được liên bang nhân loại bầu chọn làm quản lý, bảo vệ khu cấp 7.

Muốn làm quản lý hành tinh nào đó, rất dễ, chỉ cần bên trong hành tinh đó tất cả gia tộc đấu nhau, gia tộc nào mạnh nhất thắng hết các gia tộc khác còn lại, là được bầu tròn làm quản lý hành tinh.

Mà làm quản lý hành tinh, trách nhiệm thứ nhất là bảo vệ khu vực, thứ hai là quản lý khai thác mỏ ruby hàng năm dâng lên số lượng nhất định cho liên bang nhân loại.

Hiện tại nghe được kẻ địch đột kích cũng là đều nghi ngờ, Thằng Mạc Hỉ tức giận đứng dậy sát cơ hiện, hùng hổ nói: " Kẻ nào ăn mật gấu dám tấn công Thằng gia, ta muốn diệt cửu tộc bọn hắn!"

Mà 4 vị lão già khác cũng là trên mặt hiện lên tức giận không kém, không nghĩ lại có kẻ to gan lớn mật dám tấn công Thằng gia a.

"Ầm ầm ầm" bức tường đổ sập xuống, sau đó chỉ thấy vị trung niên đang nằm trên mặt đất, đột nhiên bị một cái chân khổng lồ đạp tới, không kịp né tránh liền cả thân thể hắn bị bàn chân khổng lồ dậm xuống, nát bấy thành bánh thịt.

Xuất hiện trong tầm mắt là một con tê giác khổng lồ, cắm đầy mình cây sắt, mà con tê giác này rất lạ, nó sở hữu hai con mắt màu tím nhìn rất kỳ dị.

Bốn vị lão giả thấy vậy sắc mặt đột biến, theo bản năng hoảng sợ kêu lên: "Hung thú không gian!"

Hung thú không gian, là những con quái vật chu du ngoài vũ trụ, bọn chúng có hình thể khổng lồ, lấy mọi thứ làm thức ăn khi đói bụng, kể cả lấy hành tinh làm thức ăn, những con quái vật này vô cùng khủng khiếp, một con tuổi ấu thơ phải là có mười người tu vi Vương Giả đỉnh phong mới đánh chết nổi, mà một con cỡ trưởng thành thì phải mười vị Anh Hùng hoặc một vị Truyền Kỳ mới đánh lại hắn.

Cũng may, mõi lần ngủ say rất lâu từ 100- 200 năm mới tỉnh lại đi tìm thức ăn, mà hung thú không gian lại là rất hiếm gặp, không ai biết bọn chúng từ đâu xuất hiện, mà mọi người nghiên cứu phán đoán, có thể bọn chúng sinh ở một nơi vũ trụ tận cùng...

...

Con tê giác chạy như điên về phía bọn người Thằng Mạc Hỉ, cái sừng nhọn của nó đâm về phía trước.

Trong phút chốc, đã chạy tới trước người Thằng Mạc Hỉ, chỉ còn vài cách mét là đụng vào.

Lập tức bốn vị lão giả cũng là động, bốn người Anh Hùng đẳng cấp cùng nhau ra tay, đánh về phía thân thể của con tê giác.

"Keng keng keng keng!" như tiếng kim loại vang lên, lớp ngoài da tê giác bị bốn bị Anh Hùng cấp đánh trúng không một chút thương tổn, có thể thấy được lớp da con tê giác vô cừng cứng rắn khó mà bị phá vỡ.

Rốt cuộc, con tê giác đã ủi tới trước người Thằng Mạc Hỉ, Thằng Mạc Hỉ thấy bốn vị lão tổ cùng lúc đánh vào thân thể con tê giác, vậy mà không si nhê gì, lập tức vẻ mặt hoảng sợ, hắn biết bốn vị lão tổ mạnh đến thế nào, vậy mà cùng lúc đánh vào con tê giác không gây chút vết thương, thậm chí vết thương nhỏ.

Nếu mà hắn bị con tê giác cái sừng đâm trúng, dù không chết cũng muốn ném nửa cái mạng, lập tức hắn muốn co chân cẳng dò chạy trốn.

Lúc này đột nhiên...

[còn tiếp]

...

*****

Thấy cảnh này, Khuyết Hiên Ngọc trong mắt lóe lên tia quang mang kỳ lạ, cho dù là bốn vị lão tổ hay Thằng Mạc Hi đứng bên cạnh cũng không thấy được.

Ở lúc Thằng Mạc Hi đang muốn chạy trốn, đột nhiên cảm thấy phía dưới tiểu jj bị kẹt cứng lại, đưa mắt nhìn xuống, chỉ thấy Khuyết Hiên Ngọc miệng ngậm chặt jj hắn không chịu buông ra.

Hắn mặt tái xanh, hắn mở miệng chửi rủa: "Con D* C** ngươi điên à?, muốn đi chết thì đừng kéo ta vào, liền cút ngay cho ta!" sau đó không để ý tới cái gì vợ chồng lâu năm hay thương hoa tiếc ngọc, một chân dùng hết sức đá vào bụng nàng, nếu so tình với mạng, hắn thà chọn mạng hơn, còn tình là cái *** gì, lấy hắn gia thế, chỉ cần quắc tay một cái, có hàng ngàn em gái bu lại quỳ dưới *** hắn.

"Ah!" bị đá vào bụng, Khuyết Hiên Ngọc thét thảm một tiếng, trên mặt hiện lên thống khổ, nhưng ánh mắt lại kiên định chưa từng thấy, trong miệng vẫn ngậm chặt lấy tiếp tiểu jj của Thằng Mạc Hi không chịu buông tha.

Thằng Mạc Hi thấy Khuyết Hiên Ngọc vẫn không chịu buông tha jj của mình, lập tức khuôn mặt tái xanh vặn vẹo thành một đoàn, ánh mắt âm độc nhìn về cái khuôn mặt tuyệt mỹ kia, sau đó không chút do dự, lần nửa giơ chân lên, đá vào nơi rừng rậm của nàng.

"Ahh***" Khuyết Hiên Ngọc bị đá trúng chỗ ấy, nàng rên rỉ một tiếng, bên trong âm thanh lại có phần như hưởng thụ a? Nhưng nàng vẫn ngậm, nhất quyết không nhả ra jj ra.

Nhìn về phía trước con tê giác chạy như điên về phía mình, càng lúc càng gần, trong nội tâm Thằng Mạc Hi lúc này vô cùng sợ hãi, nhìn về phía dưới Khuyết Hiên Ngọc như con chó dại cắn chặt không nhã, trên mặt hắn hiện lên vặn vẹo, ánh mắt đỏ tươi như máu, trong miệng điên cuồng chửi rủa: "Con điên, cút ngay cho ta! Nhanh lên! Cút!!! " chân hắn lại liên tục đá hơn chục cái vào khu vườn thần bí của Khuyết Hiên Ngọc.

Hắn rất muốn thuấn di rời đi, nhưng là bị ngậm như vậy, thì hắn không thuấn di được, tại vì, khi thuấn di, cơ thể dịch chuyển ở giữa không gian trong lúc đó, không được có bất cứ thứ gì cản trở hay chặn lại, nếu khôn, thuấn di không có hiệu lực.

"Ah~ Ah~ Ah~" nơi thần bí của Khuyết Hiên Ngọc liên tục bị Thằng Mạc Hi đá vào, nhưng mà phải biết, Thằng Mạc Hi đẳng cấp đạt Vương Giả hậu kỳ, một cú đá cũng hơn ngàn cân, nhưng nàng lại có thể chịu đựng, vì phía dưới của nàng đã được cường hóa phòng thủ cùng sức chịu đựng cao, cho nên đối với những cú đá của Thằng Mạc Hi là cảm thấy hơi đau cùng có chút sung sướng thôi.

Lại nhịn không được lại ngân nga âm thanh thống khổ lại như rên rỉ vui sướng từ miệng nàng phát ra, nơi đó của nàng lúc này hoàn toàn sưng vù tím ngắt, máu chảy từ đó ra lênh láng khắp nơi, điên cuồng như nước lũ đồng dạng, nhưng ánh mắt của nàng không thay đổi, chỉ là càng kiên định hơn mà thôi.

Vài giây sau, con tê giác lúc này đã chạy đến trước mặt Thằng Mạc Hi, sừng nhọn đâm về phía hắn.

Theo bản năng, Thằng Mạc Hi đưa hai tay ra ngăn trở phía trước, rốt cuộc con tê giác cùng Thằng Mạc Hi đụng nhau.

"Xẹt!" một tiếng như xé giấy vang lên, chỉ thấy đang quỳ phía trước Khuyết Hiên Ngọc bị tê giác sừng đâm xuyên qua cơ thể, sau đó bị xé thành hai phần, liền Thằng Mạc Hi ở sau nàng cũng là bị giống tình cảnh vậy, cơ thể bị xé thành một nửa, ngã xuống đất tắt thở chết, đến cuối cùng, hắn vẫn nghĩ không thông, tại sao người yêu của mình nhiều năm ngoan ngoãn phục tùng, lại đột nhiên đúng lúc này kéo hắn chết theo? Hắn không hiểu, hoàn toàn nghĩ không thông.

Mà Khuyết Hiên Ngọc trước khi chết vẻ mặt vô cùng thanh thản, không có như đau đớn khi bị tê giác xé làm đôi, trên khuôn mặt tuyệt mỹ nàng hé miệng cười, cười rất vui vẻ, lại khiến người cảm thấy bi thương lại thê lương mà cô tịch...

...

Đó là một câu chuyện bi thảm ...

Nàng từ nhỏ sở hữu vẻ đẹp khuynh thành tuyệt thế, nàng lớn lên, càng là xinh đẹp tuyệt trần, không biết bao nhiêu người bị vẻ đẹp của nàng say mê, nhiều người hỏi cầu cưới nàng, nhưng nàng không chịu, cha mẹ rất thương nàng, không bắt ép nàng phải gả cho ai.

Có một ngày...

Nàng yêu một người, thích một người nam nhân, người đó đối xử rất tốt với nàng, hai người thật sự yêu nhau, sau đó là thề non hẹn biển, sẽ yêu nhau tới đầu bạc răng long, thời gian đó có thể nói là vô cùng hạnh phúc.

Một năm sau, nàng có đứa con cùng người đó, ở lúc nàng sau khi đi chợ về, đột nhiên thấy nhà cửa máu me chảy khắp nơi, khi thấy cảnh vậy, nàng vẻ mặt lo sợ chạy vào nhà.

Nhưng, nàng đối mặt là cảnh tượng tàn khốc nhất trong cuộc đời, đứa con của nàng, vừa tròn 1 năm tuổi, chân tay của đứa trẻ bị mổ xẻ làm bốn, đặt bốn góc nhà khác nhau, còn người chồng nàng, cơ thể bị cắt thành thịt bầm, tay, chân, gan, ruột, tim, não... từng cái bộ phận bị chặt thành từng khúc, đặt trên bàn bên cạnh dĩa cơm thiêu, như là chuẩn bị thức ăn vậy.

Mà cha mẹ nàng, thì bị viên đạn bắn thủng óc, nằm dưới đất...

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nàng rốt cuộc chỉ là một người con gái, tâm linh vô cùng yếu ớt, sau đó liền chịu không nổi, lập tức ngắt xỉu...

Sau khi tỉnh dậy, nàng lập tức báo cảnh sát, nhưng là, bọn họ nói rằng kẻ phạm tội đã trốn thoát...không còn tin tức gì, bật vô âm tín

....

Mấy năm sau... Nàng truy tìm tội phạm sát hại thân nhân của nàng, rốt cuộc có kim mài sắt có ngày thành công, nàng tìm được manh mối, mà manh mối đó là Thằng Mạc Hỉ...

...

Rốt cuộc, nàng tìm tới Thằng Mạc Hỉ, sau đó nhờ vẻ đẹp của nàng, mà thành công câu dẫn Thằng Mạc Hỉ, biến thành chồng nàng...

Sau nhiều năm ẩn núp...tìm hiểu...nàng đã hiểu ra nguyên nhân tại sao người này lại giết hếtthân nhân nàng: thì ra người này cũng là một trong người theo đuổi nàng, nhưng bị nàng từ chối, sau đó liền khi hắn nghe tin được nàng co con cùng với người đàn ông khác, hẹn quá thành giận lập tức thuê sát thủ giết toàn bộ nhà nàng...Cũng may, thời điểm lúc đó là nàng đang đi chợ mới tránh được một kiếp, nếu không hiện giờ chắc hẳn là một bộ tro cốt rồi.

Ở mấy năm Thằng gia, nàng âm thầm tích góp được gia sản kha khá, đều mua gien dược tề, toàn bộ cường hóa đến ***...

Hiện tại, thấy ông trời ban cho thời cơ, lập tức không tiếc lấy thân mình hi sinh, kéo theo Thằng Mạc Hi chết chung, gần khi chết, nàng trong nội tâm vô cùng vui vẻ, như cô bé ngày xưa"Cha mẹ, chồng, con... ta cùng đi với ngươi đây"

...

Chuyện xảy ra quá nhanh, làm bốn vị lão giả không kịp cứu viện Mạc Hi, lúc này thấy Mạc Hi bị xé làm đôi chết, bốn vị lão giả liền lấy lại tinh thần, trong mắt đều đỏ lên, một vị bên trong lão già, cha của Thằng Mạc Hi thấy con trai của mình bị xé làm đôi, ánh mắt đục ngầu đỏ như máu, khuôn mặt hoàn toàn vặn vẹo, điên cuồng la hét: "Hi nhi, con tiện nhân Khuyết Hiên Ngọc đáng chết, con súc sinh đáng chết, bọn ngươi cũng phải cùng nhau nộp mạng, cùng đi theo con ta xuống địa ngục đi!"

Hắn hoàn toàn điên cuồng, một chân thuấn di, đi đến bên cạnh Mạc Hi ôm lấy thân thể bị xé làm hai, để một bên, một chân kia đạp về phía đầu lâu của Khuyết Hiên Ngọc.

"Rắc!" đầu lâu Khuyết Hiên Ngọc bị lão giả đạp nát bấy, chết lại không thể chết hơn, có thể nói tình cảnh của nàng vô cùng thê thảm, cơ thể bị xé ra làm hai, đầu lâu bị nát....

Không dừng lại ở đó, lão giả tiếp tục điên cuồng vận chuyển năng lượng trong cơ thể, sau đó tập trung tất cả ở lòng ban tay, sau một hơi thở, hắn tích tụ ra quả cầu có đường kính có hơn 5m, sau đó không tiếc tiêu hao hết năng lượng, lại tiếp tục sử dụng thuấn di, đi đến bên cạnh con tê giác, đem trên tay quả cầu đánh trúng thân thể tê giác.

"Ọc Ọc Ọc" Tê giác kêu thảm thiết, da ngoài bị quả cầu tàn phá đánh nát vào trong thân thể nó, sau đó quả cầu liền trực tiếp đánh vào thịt nó, làm nó cảm thấy vô cùng đau đớn, sau vài giây, cơ thể không chịu nổi nửa, thân thể khổng lồ ngã ầm xuống dưới.

Nhìn thấy cảnh này, lão giả cũng là hả mối hận trong lòng, sau vài phút, đột nhiên trên đầu hắn đổ đầy mồ hôi, sau đó, làn da hắn bắt đầu nhăn nheo, xấu xí hơn...

3 vị lão giả lão tổ kia thấy sự điên cuồng của hắn cũng không khỏi mắt nheo lại, nếu sử dụng năng lượng của cơ thể quá, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức sống.

Một vị bên trong thở dài: "Ngươi cần gì chứ Thằng Huyền Tử"

Vị điên cuồng lão già kia, cũng là cha của Thằng Mạc Hi, Thằng Huyền Tử nghe vậy cười điên cuồng nói: "Nếu trả thù cho con ta thì đáng giá là gì? Nhưng là sao quái thú không gian lại xuất hiện ở đây? Nếu như nó bên ngoài tấn công vào Bắc Đẩu Tinh, phải có thông báo cảnh cáo rồi chứ?" Nghe được Thằng Huyền Tử nghi vấn, ba vị kia cũng là nghi vấn

Lúc này cả biệt thự đột nhiên xuất hiện âm thanh nổ vang dội...


...

*****

"Ầm ầm ầm"

Cả căn biệt thự trong chốc lát đổ sập xuống, bốn vị lão giả lập tức thuấn di ra ngoài biệt thự.

Sau khi thuấn di thoát ra căn biệt thự, bốn vị lão giả lập tức liền nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, bên ngoài biệt thự hiện tại có thể nói là vô cùng thê thảm, hoa cỏ, nền đất, cánh cửa, xung vật đều thành bãi phế tích, héo lụi, mất đi sinh cơ...

Trên mặt đất thi thể khắp nơi, máu chảy thành sông, tàn chi cụt tay, cụt chân, mất đầu, jj nát, cúc hoa rơi rớt...

Cứ đi một mét là gặp hơn 10 bộ tàn thi khác nhau, không đủ trọn vẹn.

Bốn vị lão giả khuôn mặt nhăn lại thành vặn vẹo, đôi mắt đục ngầu già nua biến thành đỏ đậm như trâu điên, nhìn thấy con cháu, gia nô của mình đều chết, trong lòng bọn hắn hiện tại vô cùng phẫn nộ, sát cơ trong lòng điên cuồng tăng trưởng đến cực hạn, mới đảo mắt qua nửa ngày, con em gia tộc chết gần hết, hôm qua biệt thự còn đông vui tràn đầy sức sống, mà hôm nay lại giống như biến thành địa ngục, đầy đất xác chết, vô cùng tịch mịch.

...

"Phanh!" Từ đằng xa tiếng đánh nhau vang lên, bốn vị lão giả nghe vậy, trong lòng dâng lên hi vọng, còn có con em đệ tử còn sống, chỉ cần còn sống, là Thằng gia không bị đứt đoạn truyền thừa, sau đó bốn người nhanh chóng thuấn di về nơi phát ra âm thanh.

Chỉ thấy hơn 20 vị đẳng cấp Vương Giả đang chống chọi lại với 10 con quái thú khác nhau, còn 10 vị khác cũng đẳng cấp Vương Giả thì đang nằm dưới đất, có người trọng thương, có người hết sức, có người chết....

Mà trên thân thể của bọn họ đầy dấu vết thương, có cắn, có xé, có lỗ thủng, hơn 5 loại vết thương khác nhau tạo thành.

Một con chim khổng lồ bay trên trời liên tục bắn ra những chiếc lông của mình, lông của nó như là viên đạn đồng dạng, khi bị chiếc lông bắn trúng, lập tức để lại một cái lỗ thủng to đùng.

Một con Tôm khổng lồ dùng hai càng của mình tấn công kẻ địch, chiếc càng của nó sắt bén như con dao việt nam, kẹp đến đầu, thì nơi đó đều biến thành nát vụn.

Một con bò rừng, dùng hai sừng của mình húc về trước, mọi vật cản trở nó đều bị nó đâm thủng dễ dàng.

Một con gấu trúc dùng hai tay mãnh lực quật ngã, lớp phòng ngự vô cùng khủng khiếp, hơn 5 vị Vương Giả quây công vẫn không phá được lớp da nó ...

Và cuối cùng là sáu con chó màu xám, chúng không mạnh nhất, nhưng là bọn chúng dường như bất tử, giết con này thì lại phân ra hai con khác y chang, càng lúc càng nhiều...

"Gâu gâu!"

"A tay a..."

"Con súc sinh đáng chết, nộp mạng đi!"

"A chân ta bị cắn nát rồi, cứu ta!!~~"

"Gừ Gừ"

"Ụm Bòoo"

"Ngao..."

Trên chiến trường hoàn toàn hỗn loạn, có người kêu thảm, có tiếng thú gào thét.

...

"Lên!"

Nhìn hơn 10 con quái vật đánh với con cháu mình, bốn lão giả lập tức hét lên một tiếng, sau đó, cả người bốn vị lão giả trên thân xuất hiện từng tia sét năng lượng dữ dội, đây là dị năng của gia tộc Thằng gia, dị năng hệ nguyên tố: Sét.

Một trong những dị năng nguyên tố tính phá hủy cực mạnh, sát thương vô cùng cao.

Sau đó, bốn vị lão giả lập tức gia nhập bãi chiến trường...

...

Hai mươi vị Vương Giả trong lòng hiện tại tràn ngập tuyệt vọng, đột nhiên từ đâu xuất hiện hơn 6 con quái thú tấn công biệt thự, mà một con có sức mạnh thể dễ dàng đánh chết một người đẳng cấp Vương Giả.

Bọn họ lúc này phải bỏ hơn hơn 10 vị Vương Giả hi sinh đại giá, mới có thể giữ chân bọn chúng, không để bọn chúng tàn sát con em gia tộc, mà những con em kia còn sót lại cũng là nhanh chóng rời đi nơi khác.

Nhìn thấy bốn vị lão tổ gia nhập trận doanh, lập tức hơn 20 vị Vương Giả tinh thần phấn chấn, một vị trong đó thét to một tiếng: "Mọi người lên cho ta, giết hết tất cả súc sinh này, trả thù cho anh em, con cháu của chúng ta!".

Những người khác cũng là lên tinh thần, phấn chấn thét lên một tiếng: "Giết!"

...

Hơn mười lăm phút sau, trong chém giết, từ hơn hai mươi người đẳng cấp Vương Giả đã chết hết 7 người, hiện tại chỉ còn sót lại 13 người, mà bốn vị lão tổ đẳng cấp Anh Hùng có một người mất hết sức phản kháng, đó chính là Thằng Huyền Tử, do lúc nãy dùng hết năng lượng vào một đòn đánh kia.

Mà những người còn sống cũng là gần như cạn dầu, trên đầu đầy mồ hôi, đôi mắt xuất hiện từng tia máu, khuôn mặt tái nhớt, hô hấp đứt quãng, trên thân thể bọn hắn chằn chịt vết thương cắn xé, còn bên trận doanh quái thú chim, cua, bò... toàn bộ chết hết, chỉ còn lại con chó, nhưng mà là hơn 30 con chó khác nhau.

Nhìn tình hình ngày càng không xong, bốn vị lão tổ trong mắt hiện ra buồn bã, lo âu, trong lòng thở dài: "Chẳng lẽ trời muốn diệt Thằng gia rồi sao?"

"Bồng" Hơn 30 con chó biến thành khói trắng, biến mất.

Nhìn thấy đột nhiên 30 con chó đột nhiên biến mất, tất cả mọi người ở đây vẻ mặt hơi ngây ra, sau đó chuyển thành vui mừng như điên, một người trong đó nhịn không được vui mừng phát khóc"Thắng, cuối cùng chúng ta thắng rồi!"

Những người khác cũng là nhịn không được, nhảy lên ôm lẫn nhau, trên mặt bọn hắn mặt đều ướt đẫm lệ, ai cũng tưởng rằng mọi người không sống qua ngày hôm nay, nhất là khi giết mấy con chó kia, giết con này lại phân ra con khác, như là mãi mãi giết không hết chúng vậy.

...

"Bốp bốp bốp! Chiến đấu rất đặc sắc..." tiếng vỗ tay vang lên, kèm theo đó là giọng nói trẻ tuổi, trong âm thanh có vô tận tráo phụng.

"Đáng tiếc, hiện tại các ngươi có thể đi được rồi." Âm thanh người trẻ tuổi lại lần nửa vang lên.

Tất cả mọi người theo bản năng quay đầu nhìn về phía âm thanh, dó là một vị thiếu niên đoán chừng tầm 13, 14 tuổi.

Làn da trắng như bạch ngọc, mái tóc đen dài, cao 1m62, ăn mặc trang trọng lịch sự, đôi mắt hắn vô cùng kỳ dị, đó là màu tím có sáu vòng đồng tâm xung quanh.

Khì nhìn thấy con mắt này, bốn vị lão tổ Thằng gia đều không khỏi suy nghĩ: "Con mắt của người thiếu niên này không phải mắt của nhân loại, nhìn vào cảm thấy đôi mắt này rất tà ác, chẳng lẽ là người Hắc Ám Liên Minh?

Mà nghe khẩu khí của hắn, hình như đã ở đây lâu xem trận chiến, vậy mà cả bốn người Anh Hùng đẳng cấp cùng với hơn 20 vị Vương Giả ở đây đều không phát hiện sự tồn tại của hắn! Chẳng lẽ hắn chính là người sau màn, sai sử những con quái thú đó?"

Nghĩ vậy, lập tức bốn vị lão tổ lập tức đề cao cảnh giác, một vị trong đó lão tổ không nói gì, tiện tay ngưng tụ quả lôi cầu, sau đó bắn về phía người thanh niên kia, hiển nhiên hắn là đang thăm dò thực lực người thanh niên.

Người thanh niên này không ai khác chính là Minh Hạo, hắn ngồi xem chiến đấu nãy giờ vô cùng nhàm chán rồi, hắn hiện tại muốn tự mình động thủ, cũng xem như thử năng lực khác công dụng.

Quả lôi cầu tốc độ rất nhanh, trong chớp mắt đã bay tới trước người Minh Hạo, nhưng sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh không đổi sắc, sau đó, chỉ thấy hắn giơ tay phải lên, bàn tay hắn rất kỳ dị, hoàn toàn đen, mà ở giữa lòng bàn tay hắn lại có con mắt, nhìn vô cùng ghê rợn.

Bốn vị lão tổ nhìn thấy tay hắn, ánh mắt co rút lại, trong lòng hoảng sợ: "Hắn là người? Hay quái vật? chủng tộc mới?" bọn hắn lịch duyệt hơn 100 năm, chưa bao giờ nhìn thấy loại cánh tay này, vậy mà lại có con mắt màu đỏ tươi nằm ở giữa lòng bàn tay, nhìn vô cùng quái dị.

Quả cầu lôi đã đánh tới trước người Minh Hạo, đột nhiên như có lực hút đồng dạng, nó bay vào bàn tay phải của hắn.

Sau đó, liền không có chuyện gì xảy ra.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người xung quanh đều ngây người, đây là chuyện gì? Quả cầu bay vào tay vị thiếu niên kia sau đó liền biến mất, như không có chuyện gì.

Minh Hạo lại động, hắn giơ lên tay trái, tay bên kia cũng là kỳ dị không kém, lòng bàn tay trắng như tuyết, ở giữa lòng bàn tay có một con mắt giống như bàn tay phải.

Minh Hạo nhìn về phía Thằng gia người, khuôn mặt lạnh lùng cười nói: "Ngươi đã tặng lễ, thì ta phải trả lại gấp đôi, nếu không thật sự là mất lịch sử, ."

Dứt lời, trên tay trái của hắn xuất hiện quả lôi cầu, giống như vị lão giả kia bắn ra, sau đó, quả lôi cầu điên cuồng lớn lên, 1m, 2m, 5m, vài giây sau, nó to đến hơn 50m mới dừng tăng trưởng lại.

Tất cả mọi người Thằng gia ngước nhìn lên trên, nhìn quả lôi cầu khổng lồ hơn có hơn 50m đường kính, hình thể nó hoàn toàn che thiên cái địa.

Trên mặt mọi người lúc này hiện lên hoảng sợ, kể cả bốn vị lão tổ cũng là trên mặt hoảng sợ, thậm chí có người dưới quần đã ẩm ướt một mảnh.

"Ngươi, ngươi là người hay quái vật?" Có người run sợ hỏi, cả thân thể của hắn không tự chủ được run rẩy.

Nghe hỏi, Minh Hạo trên mặt hiện lên biểu tình khinh thường, không thèm trả lời hắn.

Minh Hạo nở nụ cười lạnh lẽo nói: "Tốt rồi, hiện tại các ngươi có thể đi chết hết."

Sau đó, tay trái hắn hời hợt phóng quả lôi cầu đường kính hơn 50m về phía bọn người Thằng gia.

"Không!" Bốn vị lão tổ của Thằng gia bi thương kêu lên, ở lúc hắn muốn thuấn di chạy đi, đột nhiên cảm thấy cả thân thể nặng nề, bàn chân như có vật gì đó giữ lại, khiến hắn không thể thuấn di được.

Ngước mắt nhìn xuống phía dưới, chân hắn không biết lúc nào xuất hiện một đoàn màu đen chất lỏng bao quanh lấy.

Mà những người khác cũng là đồng dạng muốn thuấn di, đều bị định trụ lại tại chỗ...

Rốt cuộc, quả cầu lôi khổng lồ bay về phía đám người Thằng gia.

Nhìn quả cầu bay tới chỗ mình, Thằng gia tất cả mọi người, bao gồm bốn người lão tổ cũng là khuôn mặt đầy hoảng sợ, bi thương tuyệt vọng gào khóc: "Không! Ta không muốn chết ở đây aaaa!!!"

"Ầm ầm ầm ầm!" Tiếng nổ rung trời chấn tai, tại Thằng gia biệt thự vang lên, sau đó âm thanh lan tràn đến toàn bộ Bắc Đẩu Tinh, cho dù phía xa 1000km người thường vẫn có thể nghe rõ tiếng nổ như bên tai, run run màng nhĩ.

.

...


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-310)