← Ch.032 | Ch.034 → |
Hận Thiên Tử nhanh chóng thuấn di sang nơi khác, nhìn thấy vị trí lúc nãy Minh Hạo đánh thành cái hố, trong lòng âm thầm hô may mắn hắn kịp thời thuấn di nhanh.
Sau đó, tiếp tục thuấn di với tốc độ nhanh, trong chớp mắt, Hận Thiên Tử đã thuấn di đến bên người Minh Hạo.
Hận Thiên Tử lần nửa giơ lên móng vuốt mình, đánh về phía Minh Hạo.
Minh Hạo cảm nhận được bên trái truyền đến tiếng xé gió, hắn đứng yên đó, không né, không tránh.
Không chút do dự vận chuyển chấn động trong cơ thể truyền đến bàn tay, năm ngón tay khép lại làm hình quả đấm, hơi gồng ra sau, sau đó bàn tay phát ra một cú đánh ngang vừa lúc chặn lại móng vuốt hổ của Hận Thiên Tử đánh tới.
"Cờ-Rắc" Tiếng như gương bể lại vang lên, không khí xuất hiện từng đạo khe hở tinh tế nứt ra.
Vuốt hổ của Hận Thiên Tử cùng nấm đấm chấn động Minh Hạo chạm vào nhau.
Hai bên bắt đầu bắt đầu giằng co, không phân thắng bại.
Minh Hạo càng truyền lực chấn động vào tay trái của hắn, càng ra sức gồng lên nổi gân xanh, chấn động lực quá mạnh.
Do truyền quá nhiều lực chấn động, tay trái của hắn gần như chịu đến giới hạn chịu đựng, chỉ cảm thấy xương cốt, bắp thịt bên tay trái đau đến muốn tan vỡ, nhưng hắn vẫn cắn răng nhịn xuống.
Mà Hận Thiên Tử khi đánh về Minh Hạo, vậy mà vẫn đứng im không nhúc nhích, thậm chí còn lấy tay ra đón đỡ móng vuốt của mình.
Trong lòng vô cùng vui mừng, không nghĩ tên này lại ngu ngốc như vậy, phải biết móng vuốt của hắn rất sắc bén, có thể một trảo dễ dàng xé nát một tiểu hành tinh loại trung, thế mà tên kia lại đứng im còn đánh trả lại.
Nhưng lúc này thì khác, khi trảo của hắn cùng tay Minh Hạo đụng nhau.
Không như trong tưởng tượng tay hắn dễ dàng đánh gãy tay Minh Hạo, mà là dường như móng vuốt của hắn đụng vào bức tường sắt cứng rắn, không thể tiến thêm một tấc nào nửa, bị tay Minh Hạo cản lại.
Hơn nửa còn là ngang tài ngang sức với mình, nhưng dần dần, hắn cảm thấy tay Minh Hạo giống như lực đột nhiên tăng mạnh hơn móng vuốt của hắn một bậc.
Càng ngày, móng vuốt của hắn càng chịu không nổi lực chấn động từ tay Minh Hạo truyền đến.
Rốt cuộc...
"Rắc" Móng vuốt hắn vỡ ra, sau đó tay Minh Hạo lực chấn động tiếp tục đánh tới bên trong
"Ngao!~" Hận Thiên Tử hét thảm ngao lên một tiếng, tay hổ rũ xuống, hoàn toàn bị Minh Hạo phế đi.
Minh Hạo thừa cơ hội này lấy tay phải bắt lấy đầu lâu của Hận Thiên Tử, sau đó, nhấn mạnh xuống đất.
Hận Thiên Tử hiện tại vô cùng đau đớn, hắn tạm thời mất đi sức phản kháng, bị Minh Hạo dễ dàng đem đầu hắn ấn xuống đất.
Sau đó tay phải Minh Hạo lại lần nửa truyền đến lực chấn động, nắm lấy đầu lâu Hận Thiên Tử đè dưới đất ấn mạnh vào trong.
"Cờ-rắc" đầu lâu hổ Hận Thiên Tử phía trên xuất hiện từng đạo khe hở, sau đó lan rộng ra.
"Ngao***!" Hận Thiên Tử lại lần nửa hét thảm, máu đỏ tươi từ thất khiếu chảy ra, cả thân thể hắn đột nhiên thu nhỏ lại, biến thành hình dạng người, nhưng là bên ngoài quần áo do lúc hóa thú bị xé hết, chỉ còn lại thân thể trần truồng.
Minh Hạo hiện tại có thể cảm nhận được chiến đấu thực sự lợi ích thế nào, nhìn Hận Thiên Tử thê thảm tình cảnh, cả thân thể trần truồng **
Lại hoạt động một chút cánh tay trái, lúc này hắn cảm thấy vô cùng đau đớn, nhất là bắp thịt bên tay trái như muốn nổ tung vỡ ra.
Khuôn mặt Minh Hạo nhăn lại, không khỏi hít hà khí lạnh một hơi, không nghĩ tác dụng phụ của năng lực chấn động lại mạnh như vậy, khiến tay trái của hắn gần như đạt đến giới hạn tan vỡ.
Ôm lấy tay trái của mình, Minh Hạo liếc nhìn Hận Thiên Tử chán ghét đứng lên, sau đó từ cửa hàng mua bình hồi phục lại, uống vào một hơi, cảm thấy tay trái đỡ đau hơn, cũng mặc kệ Hận Thiên Tử sống chết trần chuồng nằm đó, bước vào lớp học của mình.
Mà tiếng kêu thảm của Hận Thiên Tử vô cùng to, vang vọng khắp hành lang, truyền đến các phòng học bên cạnh đó.
Sau đó, có nhiều học viên trong lớp nghe được tiếng động bên ngoài, tò mò nhìn qua cửa, thấy được một thân ảnh nam tử trần truồng nằm dưới đất, hắn mái tóc đỏ rực như lửa...
Các học viên kia cảm thấy thân ảnh nam tử kia có chút quen thuộc, lại nhìn về khuôn mặt kia.
"A không phải hội trưởng của chúng ta, Bắc Đẩu Hổ Vương đây sao!!!!?"
Có vài người khi thấy người nằm dưới đất liền nhận ra được chính là Hận Thiên Tử không khỏi gào to một tiếng kinh ngạc.
Mà Bắc Đẩu Hổ Vương chính là danh hiệu của Hận Thiên Tử hiện giờ được mọi người trong học viện đặt cho.
Một đám hét lên, như là thấy chuyện kinh khủng đồng dạng, bọn hắn vẻ mặt hoàn toàn hiện lên không thể tin tưởng được chuyện này.
Không nghĩ đến vị hội trưởng được tất cả học viên cùng trưởng lão tôn trọng, đồng thời là tấm gương sáng cho các học viên khác hướng tới, vậy mà hiện tại lại trần chuồng nằm dưới đất thế này.
"A, xem kìa, hắn thế mà lại thất khiếu chảy máu!" có một người nhìn kỹ Hận Thiên Tử, nhận ra được màu đỏ tươi trên mặt hắn, cùng cới tai, mắt, mũi, họng, miệng tràn ra máu tươi, không khỏi kinh ngạc kêu lên.
Nghe được tiếng kêu, nhiều người từ trong lớp học rốt cuộc kìm chế không được, mặc kệ giáo viên ở đó, bắt đầu như ông vỡ tổ tràn ra ngoài,
Mà các giáo viên khác trong lớp đang dạy học, khi nghe có thanh âm truyền đến nói là hội trưởng của trường, Hận Thiên Tử hiện tại đang nằm trần chuồng trên hành làng, thì không bất kì giáo viên nào tin tưởng, phải biết, Hận Thiên Tử hiện tại đẳng cấp là Anh Hùng sơ kỳ, khi kích hoạt dị năng hóa thú, chiến lực có thể so với Anh Hùng trung kỳ thậm chí là Anh Hùng đỉnh phong, trừ phó hiệu trưởng cùng hiệu trưởng của trường, ai có thể đánh bại hắn?
Vài giây sau, tiếp tục nghe vài tiếng thét kinh ngạc vang lên từ các phòng học, rốt cuộc không chịu tò mò nổi, bọn hắn ngó ra ngoài, khi thấy nam tử đang nằm trên hành làng chính xác là...Hận Thiên Tử, bọn hắn thực sự cũng là không thể tin vào mắt mình.
Lại nhìn đến Hận Thiên Tử thất khiếu chảy máu cả đám đều kinh ngạc đến ngây người, không nghĩ người mạnh nhất trong tất cả học viên lại là ... thua!
Bọn hắn làm giáo viên lịch duyệt lâu năm, có thể đoán ra tình huống hiện tại, mà lúc nãy khi nghe được tiếng vang lớn bên ngoài, nhưng bọn hắn cũng không để ý cho lắm, chỉ cho rằng các học viên bình thường tranh đấu mà thôi, dù sao ở học viện không cấm các học viên tranh đấu, cho nên chuyện tranh đấu tại chỗ mọi nơi là chuyện bình thường, chỉ cần không làm chết người là được.
Lại kết hợp với tình trạng bên ngoài của Hận Thiên Tử không mặc quần áo, thất khiếu chảy máu, cùng với vài chỗ hành lang bị đánh thành cái hố to nhỏ, bọn hắn có thể phỏng đoán ba, bốn phần chiến đấu lúc nãy.
Mà bọn hắn phỏng đoán chính là: Hận Thiên Tử ra tay toàn lực, kể cả mở ra dị năng thú hóa của mình, nhưng vẫn bị 'người kia' đánh bại.
"Nhanh đưa hắn đến phòng bệnh, nếu không thật sự hắn chảy máu đến chết!" Có người lo lắng nhìn Hận Thiên Tử trên mặt tràn đầy máu, nhịn không được kêu lên.
"A đúng, nhanh đưa hắn đến phòng bệnh" rốt cuộc có vài người lấy lại tinh thần, bắt đầu tiến tới đưa Hận Thiên Tử đi...
....
Vài người khi thấy Hận Thiên Tử bị đánh bại, bắt đầu loan tin với nhau, ngắn ngủi vài phút liền truyền đến khắp cả học viện, kể cả viện trưởng cũng là chú trọng việc này.
Nhưng không chỉ riêng viện trưởng, mà còn nhiều người khác...
...
Chương này không tinh thần như 2c kia lắm ^_^ mai tiếp, G9
P/s 2: có vài người nói là muốn cho A7 ra sân sớm, viêc này mình xin ghi nhận lại, và sẽ sắp xếp hợp lý tình huống cho A7 ra sân sớm nhất, cám ơn các bạn đã và đang theo dõi truyện.... nhiều ^_^
← Ch. 032 | Ch. 034 → |