← Ch.092 | Ch.094 → |
Minh Hạo không nói gì, hồi lâu sau, hắn nhìn Nicole, quan tâm nói: "Ngươi đã hoàn thành huấn luyện của ta, hiện tại ngươi đã có thể mở mắt, ngồi dậy, há miệng ra đi."
"Ừm" Nicole chỉ ừ một tiếng yếu ớt, trong âm thanh Minh Hạo có thể nghe được nàng vô cùng buồn bã, trái tim đã chết lặng, sắc mặt nàng trắng bệch, hơi thở suy yếu đến cực độ.
Vài phút sau, dường như nàng khỏe hơn, mặt mày có chút hồng hào, nàng chậm rãi ngồi dậy, ngoan ngoãn nghe theo lời Minh Hạo, há miệng nhỏ xinh của mình ra.
Minh Hạo nhanh chóng lấy ra chai dược tề vừa hoàn thành nhiệm vụ, đem nắp gỡ ra, chai dược tề chỉ nhỏ bằng một ngón tay cái em bé, cho nên Minh Hạo đem tất cả dược lực dược tề đổ vào miệng nàng, sau đó đứng bên cạnh hai mắt theo dõi, chờ đợi.
Theo đó, thủy lực tràn vào cơ thể, đập thẳng đến nguồn sức mạnh Nicole bị phong ấn, cũng chính là nơi hai mắt của nàng.
"Ầm!"
Nguồn phong ấn như mạng nhện màu trắng, lại như màn trinh bị chịch rách, dược lực nhìn nhỏ yếu lại mạnh mẽ thúc một cái, khiến màn trắng bị đục thành một lỗ nhỏ.
Lúc này nguồn sức mạnh bị phong ấn bên trong, ở thời khắc này nó giống như con dã thú xổng chuồng, nó mạnh mẽ thông qua lỗ hỏng nhỏ tràn ra ngoài, dần dần, giống như hồng thủy lũ lụt, nguồn sức mạnh tràn ra ngày càng một to lớn, mạnh mẽ hơn, dẫn đến lỗ hỏng ngày càng bị xé to ra.
Bỗng nhiên ở khoảnh khắc này, toàn thể vũ trụ thiên địa dị tượng xuất hiện, luồng sáng như ánh sáng thái dương, chiếu rọi hoàn toàn bầu trời đêm, khiến cho toàn bộ vũ trụ mọi góc khuất bị ánh sáng này chiếu lên.
Cho dù sâu xa nhất trong vũ trụ cũng không thoát khỏi vận mệnh bị thứ ánh sáng này chiếu vào.
Nhìn theo ánh sáng này, người trong vũ trụ ngước lên, nhìn bầu trời.
Chỉ thấy một đôi mắt khổng lồ màu vàng trên bầu trời xuất hiện, cao ngạo mà lạnh lùng, bên trong hiện lên trạng thái hiếu kỳ, tò mò, nó ngó xuống, nhìn về chiếc phi thuyền khổng lồ Zero I của Minh Hạo đang tự do chu du ngoài vũ trụ không mục đích.
Phi thuyền ZERO I so với con mắt khổng lồ kia, giống như con kiến so với ngôi sao trên trời, chiếc phi thuyền nhỏ bé không một chút đáng kể nào so với ánh mắt trên kia.
...
Minh Hạo dường như cảm nhận được có ánh mắt nhìn xuống đây, hắn lập tức ra lệnh cho trí thông minh nhân tạo ZERO I: "hệ thống, nhanh chóng mở ra phòng ngự cấp cao nhất!"
"Vâng thưa ngài" Âm thanh hệ thống trí nhân tạo ZERO I vang lên.
Lập tức, bên ngoài bao trùm tầng tầng, lớp lớp màn xanh tia sáng, bao trùm toàn bộ phi thuyền.
Minh Hạo quay qua ôm Nicole, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng một cái, hắn mỉm cười, ôn nhu nói: "Ngươi đợi ở đây, ta đi xử lý một chút công việc rồi về."
Nicole hai mắt nhắm lại, ngồi trên giường không nói gì, chỉ nhẹ 'ừ' một tiếng, coi như đáp lại.
Minh Hạo thấy vậy không khỏi thở dài một hơi, để từ từ sửa lại nàng đi, việc quan trọng hiện tại là con mắt bên ngoài kia...
Nghĩ xong, hắn quay người đi, rời khỏi phòng.
...
Ở vũ trụ hắc ám, lấp lánh huyền dị ánh sáo, lại tia sáng như ánh mặt trời bao trùm cả bầu trời đen vũ trụ.
Phía trên cao cao là hai con mắt khổng lồ cao ngạo nhìn xuống, nó cao cao tại thượng quan sát cái vũ trụ này, nhưng ánh mắt lại thủy chung gắt gao dòm ngó lấy phi thuyền ZERO I của Minh Hạo.
Giống như đang theo dõi vật gì rất quan trọng với nó vậy.
.
Minh Hạo đứng ở không gian, hắn đã sớm biến thân Super Saiyan Momoshiki Super Legend.
Một đầu tóc vàng xù để dài đến chân, bắp thịt cơ thể săn chắc mà mạnh mẽ hiện lên, cơ bắp 8 múi nơi bụng, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt trắng dã vô tình không chút cảm xúc ngước nhìn về đôi mắt khổng lồ trên không trung.
Đôi mắt khổng lồ màu vàng như cảm nhận được có người can đảm nhìn về mình, đôi mắt chuyển động, nhìn về phía Minh Hạo, đánh giá hắn.
Cả hai nhìn nhau hồi lâu không chớp mắt, không nói chuyện, bầu không khí đột nhiên im lặng lạ thường...
...
"Ngươi là ai? Tại sao có sức mạnh đó trong người? Ta có thể cảm nhận được sức mạnh cấm kỵ, vượt hơn cả thần linh chúng ta."
Đột nhiên, bầu trời vang vọng âm thanh tính xuyên thấu mãnh liệt, cho dù màn không gian cũng không thể cách trở được âm thanh này.
Âm thanh không có lạnh lùng, chỉ có tò mò, hiếu kỳ, hơn nửa nghe có chút phiêu hốt, lại trong trẻo như tiếng chim hót.
Minh Hạo nghe vậy có chút ngẩn người, hắn ngẩn không phải vì câu hỏi, mà là vì âm thanh.
Hắn sau khi trải qua lịch duyệt giường chiếu với hơn 60 nữ phái, từ loli cho đến ngự tỷ, từ thiếu nữ cho đến mỹ phụ, từ màu đen đến màu trắng, từ ngực nhỏ đến ngực bự, từ nông cho đến sâu, lại kết hợp 30 năm kinh nghiệm phong phú (20 năm của kiếp trước, 10 năm kiếp này. )
Hắn hiện tại có thể xác định 100% âm thanh này là một người con gái, hơn nửa người con gái này là một tuyệt thế mỹ nữ.
Minh Hạo nhịn không được, nhìn ánh mắt khổng lồ trên bầu trời kia, hỏi: "Ngươi là con gái?"
Ánh mắt khổng lồ xuất hiện cảm xúc ngẩn ra, trong mắt lộ ra khó có thể tin nhìn chằm chằm Minh Hạo.
"..."
Âm thanh trầm mặc, không nói gì, hiển nhiên đối với câu trả lời của Minh Hạo hoàn toàn bó tay.
Minh Hạo nhìn 'hắn' không nói gì, suy nghĩ một chút, dò hỏi: "Nicole chắc nàng là con gái của ngươi, và ngươi cảm nhận được sức mạnh của con gái ngươi tại đây, cho nên ngươi muốn đem con bé về, ta nói đúng chứ?"
"Đúng" Âm thanh trong trẻo kia đáp lại, coi như chứng thực lời nói của Minh Hạo.
"Hùm...Ta vừa giải phóng phong ấn sức mạnh của con gái ngươi, phải mắc rất nhiều công sức...."
Minh Hạo hơi suy nghĩ một chút, sau đó kể một đống cái gọi là công sức ra: 1000 cái cấp SSSSS, 100 cái SSSSS, 10 cái SSSSSSSSSSS nguyên liệu, sau đó lại kể đến khi hắn 'luyện dược' thất bại hơn 100000 lần, thế là nhân con số lên ***.
Kiên nhẫn chờ đợi Minh Hạo kể xong một đống chi tiết dài dòng, con mắt màu vàng khổng lồ kia bên trong xuất hiện vẻ giận dữ, lạnh lùng hỏi hắn: "Tóm lại, ngươi hiện tại muốn gì mới chịu giao con bé cho ta?"
Mặc dù rất muốn giết chết tên này, nhưng tên này kinh khủng hơn cả hắn, cho nên dù tức giận cũng không dám vọng động.
Minh Hạo nghe hỏi, hắn cúi đầu trầm tư một chút, hồi sau, hắn đột nhiên nở nụ cười đê tiện vô cùng, nhìn lên con mắt, nói: "Ngươi chỉ cần đáp ứng ta hai điều kiện là được."
Nghe vậy, con mắt hơi chuyển động một chút nói: " Hai Điều kiện? Tốt, nói ta nghe, nếu được ta sẽ đáp ứng ngươi."
Minh Hạo cười càng vui vẻ hơn, hai mắt híp lại, trong mắt xuất hiện tia giảo hoạt, hắn nói: "Điều kiện thứ nhất, chính là ngươi phải thành thật trả lời ta câu hỏi, ngươi là gái hay trai?"
"Con gái...Tốt rồi, còn một cái nửa, nói nhanh rồi đưa đứa con cho ta" Âm thanh kia run run nói, thúc giục hắn.
Minh Hạo trong mắt hiện lên vui mừng, giống như thực hiện được ý đồ, khóe miệng vểnh lên, cười dâm tà, nhìn con mắt khổng lồ, nói: "Điều kiện thứ hai của ta rất đơn giản, đó là ngươi phải xuống đây, cho ta chịch ngươi một lần, rồi chịch con gái ngươi, sau khi chịch xong hai người cảm thấy thỏa mãn ta sẽ lập tức thả con gái ngươi, để hai mẹ con đoàn tụ."
Minh Hạo vừa nói xong, tên kia như con cọp cái bị dẫm đuôi, gào thét giận dữ một tiếng, âm thanh trong trẻo vang dội toàn bộ vụ trụ.
"Ngươi ngươi ngươi, không được quá dáng, ta đã nhường ngươi, đừng tưởng ta nhường ngươi một bước muốn tiến tới một bước!!!"
Minh Hạo nhíu mày, vẻ mặt khó chịu, phất phất tay, như xua đuổi con ruồi, lười biếng nói: "Nếu ngươi không chịu thì thôi, cút về đi, đừng làm tốn thời gian của ta, con gái của ngươi ta nhận ..."
"Hừ, ta mặc kệ ngươi mạnh như thế nào, hôm nay ta nhất quyết phải đón con gái của ta trở về." Âm thanh lạnh lùng trong trẻo nói.
Dứt lời, bỗng nhiên con mắt trên bầu trời đêm tan biến, tiếp đó, trước mặt Minh Hạo, khoảng cách 10m xuất hiện tia sáng hội tụ, dần dần, tia sáng ngày càng lớn, bắt đầu nặn hình một cô gái xinh đẹp.
Minh Hạo nhìn nàng trên mặt không hiện bất kì kinh ngạc nào, giống như biết trước việc này đồng dạng, chỉ là khóe miệng mỉm cười càng ngày tà ác hơn.
Cô gái ăn mặc vái dài màu trắng để dài đến chân, mái tóc đen để dài đến bên hông không trói buộc, trương khuôn mặt tuyệt mỹ xinh đẹp không tỳ vết, đôi ngực không lớn nhưng lại rất trắng, hai chân, hai tay đeo vòng tay lúc lắc màu vàng, khiến nàng tặng thêm vẻ gợi cảm, như trong phim mấy con đĩ dragcula hay đeo để dụ trai.
← Ch. 092 | Ch. 094 → |