← Ch.145 | Ch.147 → |
Lời tác giả:
(Để kết thúc nhanh phần này, cho nên mình xả qua nhé... có chút không logic lắm, nhưng thôi cũng kệ, chủ yếu là nhanh chóng chạy qua thế giới khác!!! Với lại sẽ không kết thúc sớm bởi vì main quá bá đâu nhé. ! Tks G9)
.........
"Tướng công!" Lý Tôn Dạ chạy tới ôm hắn, từng giọt nước mắt lăn xuống trên mặt, cả đầu vùi vào ngực Minh Hạo.
"Thiếp nhớ ngươi lắm." Lý Tôn Dạ ngẩng đầu lên, hai mắt nước mắt từng giọt rơi xuống nói.
Minh Hạo tay lau đi nước mắt nàng, an ủi: "Đừng khóc nửa, tất cả là lỗi của ta, ta hứa từ nay về sau sẽ không để ngươi cô đơn như vậy."
Minh Hạo sau khi xác định khí tức Lý Tôn Dạ liền đạp bước hư không, dễ dàng đi qua tầng tầng lớp lớp hiểm nguy trong không gian để tới nơi đây.
"Đúng rồi tướng công, mau cứu cha ta, hắn đang kiềm chế cái kia kinh khủng, thời gian không còn nhiều..." Lý Tôn Dạ mỉm cười vui vẻ, tại lúc này, nàng như nhớ ra cái gì, vội vàng nhìn Minh Hạo nói ra, trên mặt hiện lên lo lắng.
"Được, ta sẽ cứu hắn ngay, dù sao hắn cũng coi như là một nửa cha ta." Minh Hạo gật đầu mỉm cười nói.
"Ai cả gan xâm phạm lãnh địa Thiên Tôn!"
Âm thanh đùng đùng như sấm sét đánh gãy hai người nói chuyện, hơn mười người ở sau đứng nhìn hai người, thần sắc bọn hắn vô cùng ngạo mạn, có khinh thường, có lạnh lùng. Dẫn đầu là một vị lão giả thần sắc bình tĩnh như nước, quanh thân trôi nổi từng cái quả cầu, từng quả cầu phát ra khí tức hủy thiên diệt địa.
Minh Hạo không quay đầu nhìn bọn hắn, nhàn nhạt hỏi: "Lý Tôn Dạ, bọn kia là địch hay bạn?"
"Bọn hắn là kẻ địch tướng công!" Lý Tôn Dạ thần sắc phẫn nộ nhìn đám người.
Nhìn thấy Minh Hạo dáng vẻ khinh thường không thèm quay đầu nhìn mình, đám người khuôn mặt vặn vẹo, trong mắt hiện lên tức giận, từ cổ họng gào lên một tiếng: "Thằng oắt con..."
Minh Hạo gật đầu, không chờ bọn hắn nói tiếp, bỗng nhiên trên trời mây xanh đẹp chuyển thành âm u ghê rợn, từng cơn gió cuồng bạo "ù ù ù" thổi qua, xung quanh tiên khí trở nên nổi loạn, tựa như hôm nay ngày tận thế đến.
Tại đám người còn chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên tất cả biến thành từng đám than đen, thần hồn câu diệt.
Gió lạnh thổi qua, thân thể Lý Tôn Dạ không tự chủ run lên, lần đầu tiên trong đời tới nay Lý Tôn Dạ mới thấy chuyện quỷ dị như vậy, thần sắc kinh sợ nhìn Minh Hạo, hỏi: "Tướng công, tia sét kia, là người làm?"
"Đúng là ta làm." Minh Hạo bình tĩnh đáp, không giải thích dài dòng gì cho nàng.
Lý Tôn Dạ là người thông minh, biết Minh Hạo không muốn nói, cho nên nàng cũng không hỏi gì.
Còn về đám người biến thành đám than cùng thần hồn câu diệt. Đây chính là năng lực huyết mạch của hắn một trong: thay đổi vận mệnh.
Có thể tùy ý sửa chữa người khác vận mệnh, hắn chỉ cần nhẹ nhàng tập trung một hoặc nhiều mục tiêu, sau đó điều khiển theo ý thích mình.
Ví như đám người này: chưa bao giờ sinh ra trên đời.
"Đi thôi, đi cứu Lý Thất Dạ." Minh Hạo quay đầu nhìn về Lý Tôn Dạ ôn nhu nói.
"Vâng tướng công." Lý Tôn Dạ dịu dàng gật đầu, sau đó Minh Hạo ôm nàng, phá không mà đi.
...
"Lý Thất Dạ, ngươi sắp hết thời gian rồi, nhanh chóng đầu hàng đi ha ha ha."
Tại hư không, giọng nói càn rỡ vang lên, theo đó là một trận tiếu điên cuồng, theo đó không gian tại thời khắc này liên tục như có thứ gì đó phá hư, từng cái hư không vỡ nát, nhưng rất nhanh bọn chúng khôi phục lại bình thường trở lại.
Lý Thất Dạ ngồi trong hư không, thần sắc bình thản như giếng, đột nhiên khóe miệng hắn vểnh lên, nhàn nhạt nói ra: "Minh Hạo cùng Lý Tôn Dạ tới rồi à? Mau ra đây đi."
"Cái gì, còn có người ở đây, tại sao ta không nhận ra?"
Âm thanh cuồng tiếu kia im bật, thay vào đó một trận sợ hãi.
Hai bóng người một nam một nữ lúc này hiện ra, nam tuấn mỹ phong hoa, nữ đẹp như hoa như ngọc.
Hai người này không ai khác chính là Minh Hạo cùng Lý Tôn Dạ.
"Cha vợ." Minh Hạo nhìn Lý Thất Dạ, hắn có chút mất tự nhiên kêu lên.
"Tốt, rất tốt, không hổ là con rể của ta, chỉ mới vài năm chưa gặp đã mạnh lên đến vậy rồi." Lý Thất Dạ vừa nhìn Minh Hạo xuất hiện, hai mắt hắn phát sáng lên, tựa như nhìn thấy khối kho báu khổng lồ, hồi lâu sau nở nụ cười vui vẻ, đi tới trước người, vỗ vai Minh Hạo vài cái, cảm thán nói: "Ta hồi xưa đúng là sống trên thân chó a, tốn hơn mấy vạn năm mới lên được tới tận đây, nhưng chung quy so với ngươi còn kém xa, đúng là sóng sau đè sóng trước, ta già rồi, thiên hạ đều là dành cho người trẻ tuổi như ngươi..."
Minh Hạo nghe Lý Thất Dạ tán thưởng, sắc mặt già của hắn cho dù dày cũng không khỏi đỏ lên, nhanh chóng nói ra: "Nào có như tiền bối, ngài mới là kinh tài tuyệt diễm đây, nếu không phải có hệ thống, ta so với ngài còn không bằng đây..."
"Ngươi đừng khách sáo, dù có hay không hệ thống ngươi nếu có thể lên tới đây cũng coi như chứng minh thực lực của ngươi..." Lý Thất Dạ lắc đầu cười nói.
Nhìn người kia nịnh người nọ, người nọ nịnh người kia không dừng, Lý Tôn Dạ trong lòng có chút bực bội, tại sao không ai quan tâm ta gì vậy? Nàng đứng giữa, cắt ngang hai người nói chuyện, vẻ mặt tức giận nói ra: "Các nguơi muốn nói tới khi nào? Còn kẻ địch ngoài kia chưa giải quyết kìa!"
"Ạch..." Minh Hạo và Lý Thất Dạ gãi gãi đầu, sau đó cùng lúc nở nụ cười xấu hổ, Minh Hạo gật đầu, nhìn Lý Thất Dạ nói: "Cha vợ, chúng ta cùng giải quyết tên kia rồi nói chuyện tiếp."
"Được, chúng ta nhanh chóng thanh lý hắn, ta ngồi tại đây để kiềm chế hắn muốn chán chết rồi." Lý Tôn Dạ gật đầu cười nói.
Không gian tại lúc này ba động, một tên trung niên tuyệt mỹ vô song xuất hiện, mài ngài mắt ngọc, mũi cao môi mềm, một đầu tóc dài đen bóng, nhìn hắn càng giống nữ hơn là nam nhân.
"Ha ha ha, muốn xử lý ta? Nằm mơ!" Trung niên tuyệt mỹ cuồng tiếu một tiếng, hai mắt khinh thường nhìn ba người nói.
Ba người quay lại nhìn hắn, Minh Hạo nói: "Ngươi chính là boss cuối Vô Địch Kỷ Nguyên?"
Minh Hạo theo hệ thống tra xét liền thấy cảnh giới hắn hiện ra.
"Tên: Tổ Nguyên (chân thân)
Cảnh giới: Vô Địch Kỷ Nguyên..."
"Boss cuối?" Trung niên nam tử ngẩn ra, sau đó liền hiểu ý hắn nói gì, hắn cười lạnh, nói ra: "Coi như vậy đi."
Nói xong, hắn một tay đánh ra ấn, thiên địa trong nháy mắt bị xé rách, vạn cổ tan nát, tại thời khắc này, tựa như toàn bộ kỷ nguyên kết thúc, bên trong vô số sinh linh lầm than, tiên đế, đại đế tiên vương, thượng thiên, cự đầu trong nháy mắt đều như tại một chưởng này tan nát.
"Quá yếu..." Minh Hạo lắc đầu khinh thường nói ra, một ngón tay giơ lên, tại thời khắc này toàn bộ thiên địa hợp thể thành hắn, một tay nhấn về phía trước, chưởng ấn như chư thần đánh ra, đem toàn bộ hư không nát bấy.
"Ầm!"
Hai chưởng đụng nhau, hư không bể nát, thiên địa vỡ vụn, nhật nguyệt tan biến, tại hai chưởng đỉnh phong trong nháy mắt ầm ầm ra.
"Còn có chúng ta!"
Tại thời khắc này, hư không rung động, một đoàn người xuất hiện, cùng lúc đó từng ngươi vươn tay ra, từng cái bàn tay khổng lồ đánh úp về phía trung niên nam tử.
"Cái gì!?" Trung niên nam tử thấy xuất hiện biến cố, lập tức biến sắc, thần sắc sợ hãi nhìn Lý Thất Dạ, giọng run rẩy nói: "Không phải là ta tự tay chém giết chân thân bọn hắn sao? Hơn nửa còn là linh hồn câu diệt, tại sao..."
"Không, đó chỉ là cái bẫy để dụ ngươi đem chân thân ra thôi..."Lý Thất Dạ lắc đầu cười nói: "Tất cả chỉ là cái bẫy, hiện tại ngươi lọt lưới, bọn hắn cũng không cần ẩn núp nửa!"
Tại thời khắc này, Lý Thất Dạ sau lưng mười ba đầu chân ngã thiên mệnh hiện ra, từng cái thái cửu sơ bảo hiện ra...
"Giết!" Thét lên một tiếng, Lý Thất Dạ đem toàn bộ sức mạnh đánh về phía nam tử.
"Giết" Đoàn người cũng là thét lên, sát khí ngùn ngụt ngưng tụ, từng chiêu thức mạnh nhất đều đem sử dụng đi ra.
"Không! Không thể nào, thì ra là vậy.... ." Nam tử sợ hãi kêu lên, dùng toàn hết sức lực đánh, nhưng càng đánh càng vô vọng...
"Ầm ầm ầm..."
...
"Phốc..."
Nam tử trung niên toàn thân đều là máu tươi, từng cái tích tụ thế đạo bị đánh nát, "Không được, ta cho dù chết cũng phải kéo toàn bộ các ngươi theo!" nam tử hai mắt phẫn hận nhìn đám người, sau đó thân thể hắn phình to ra.
Minh Hạo nhìn hắn cười lạnh, nói: "Chết thì chết một mình."
Dứt lời, hắn nói ra câu chân ngôn: "Không gian khóa lại..."
Lời như ngọc, chữ như vàng.
Trong nháy mắt, xung quanh nam tử không gian như bị đông lại...
"Không!...." Nam tử hai mắt đỏ lên, tuyệt vọng thét một tiếng, đã không thể còn khống chế ngừng lại, thân thể ngày càng phình to ra, cho đến khi...
"Ầm!!!!"
...
← Ch. 145 | Ch. 147 → |