← Ch.175 | Ch.177 → |
Minh Hạo nhìn Bắc Cực Chi Địa bị boom tàn phá trong mắt không tỏ ra một chút thương tiếc nào, thần sắc bình tĩnh như thường.
Lúc này, nghe từng tiếng thú gào thét, hai mắt hắn sáng lên.
"Đến rồi, như vậy đỡ mất công ta tìm kiếm, ha ha ha ha." Minh Hạo cười nói, ánh mắt nhìn phương hướng thú gào.
...
Băng Bích Đế Hoàng Hạt cùng Tuyết Đế khi nghe âm thanh chấn động, hai nàng từ ngủ say trong động phủ tỉnh lại, khi ra ngoài, các nàng nhìn thấy đám đồng tộc của mình thi thể, hai nàng không còn giữ được bình tĩnh nửa, kinh khủng hồn lực ba động kêu gào lên.
"Ta biết thủ phạm là ai." Một âm thanh trẻ tuổi bình thản từ phía sau hai nàng vang lên.
Hai nàng nghe âm thanh theo bản năng quay đầu nhìn lại, đó là một người thanh niên có khuôn mặt tuấn mỹ như được dao khắc, mái tóc trắng dài đến lưng, một thân áo bào trắng sạch sẽ không dính bụi trần.
Hắn đứng nơi đó, tựa như núi cao, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt không chút nào tình cảm.
Vẻ lạnh chính là tự nhiên phát ra, mà không phải cố ý tạo thành.
Loại lạnh lùng này không phải lạnh bẩm sinh như Băng Đế, Tuyết Đế, mà là trải qua nhiều năm tháng, khó khăn mài dũa mà thành.
"Nhân loại sâu kiến, ngươi biết ai là thủ phạm? Mau nói, bổn hoàng tha cho ngươi một mạng" Băng Đế ánh mắt lạnh lẽo như băng, nhìn Minh Hạo lạnh lùng nói ra.
Khi nói chuyện, bộ dáng nàng tỏ ra rất là khinh thường, nàng là một con hồn thú trên 10 vạn năm, hơn nửa nàng chính là một trong thập đại hung thú mạnh nhất Đấu La Đại Lục, trong xương từ lúc sinh ra đã có ngạo khí rồi.
Nàng cảm giác được Minh Hạo không có chút xíu hồn lực nào, chắc hẳn là nhân loại bình thường đi đến đây, cho nên mới tỏ ra khinh thường như vậy.
Mà lúc này, tâm tình nàng đã đạt đến phẫn nộ cực điểm, có loại muốn giết người thanh niên này ngay lập tức, nhưng trước mắt cái này thanh niên trẻ tuổi, hắn lại nói mình biết thủ phạm, việc này khiến nàng không thể ra tay được, ít nhất phải biết được kẻ thù giết đám đồng bạn mình từ miệng người thanh niên này ra rồi giết cũng không muộn.
Nhưng nàng quên một điều quan trọng là, nếu Minh Hạo là nhân loại bình thường thì tại sao lại xuất hiện ở đây? Và sau khi đám kia hồn thú vừa chết lại trùng hợp xuất hiện? Dù nàng là hồn thú sống trên 10 vạn năm không những thực lực kinh khủng, mà còn nắm giữ trí tuệ như con người, nhưng nói về mưu trí, cẩn thận thì nàng còn kém xa nhân loại lắm.
Cũng chính bởi vì thế, trong nguyên tác Đấu La Đại Lục 2 bị Thiên Mộng Băng Tằm con này sâu lừa, trở thành hồn hoàn của Hoắc Vũ Hạo.
Tuyết Đế đứng bên cạnh Băng Đế không ra tay, chỉ lẳng lặng chờ đợi Minh Hạo trả lời, nhưng dù vậy, một loại hàn khí không tiếng động lan tràn, bên trong hàn khí giấu diếm đầy rẫy sát cơ.
Minh Hạo không nói gì, hắn chậm rãi nhìn hai nàng đánh giá.
Như trong nguyên tác, Băng Đế cao chừng một thước năm, trên người có hai màu sắc xen lẫn, một trắng một xanh biếc, một con bò cạp, một con bò cạp đôi mắt vàng xinh đẹp mỹ lệ cực kỳ.
Bề mặt tầng giáp có một cái gì đó có hình lục giác, lóe ra ánh sáng rực rỡ, trông hệt như một viên kim cương đang từ từ nhô lên vậy. Trên thân nó, ngay cạnh tầng giáp kia là sáu cái chân thon dài đầy mạnh mẽ.
Hai chân trước của nó dài chừng một mét, nhô thẳng ra như muốn bao trùm lấy vật thể sáu cánh giống như viên kim cương kia, có điều, cả nó lẫn cái kẹp hay xúc tu, đều phát ra ánh sáng bạc rực rỡ chói lóa.
Nếu như nửa người trên của nó tỏa ra ánh sáng ngọc rực rỡ thì thân sau, nhất là cái đuôi, lại lộ ra luồng ánh sáng huyễn lệ đầy mê hoặc.
Cái đuôi của nó hoàn toàn khác với những con bò cạp khác, vì đuôi của nó chỉ có năm mấu, nhưng mỗi một mấu lại là một màu xanh biếc mê người, từng cái từng cái tràn đầy khí tức sinh mệnh, tất cả thống nhất một màu, độ lớn từ mấu thứ nhất giảm dần đến mấu thứ năm, tiếp giáp mép cuối cùng của nó là một đường viền sáng lóa như kim cương, và cuối cùng, cũng chính là vũ khí đặc trưng của nó, mũi đuôi độc, nó cũng không ngoại lệ, tỏa ra một màu sáng bóng rực rỡ.
Tuyết Nữ hình dáng khác với Băng Đế.
Nàng hình dạng chính là nhân loại. Một thân áo trắng bềnh bồng giống như tiên nữ, màu tóc cùng làn da giống như tên nàng, tất cả đều là một màu thuần trắng.
Nhất là đôi tay nàng, bàn tay trắng ngần như tuyết, mềm mại khiến người ta không nhịn được muốn cắn một phát.
Đôi mắt lam thẫm, đó là một màu xanh, xanh như đại dương sâm thẳm, đơn sơ mà thâm thúy giao hòa trong đôi mắt xinh đẹp, những sợi tóc quăn quăn trắng bạc, dù chỉ mới là trẻ con nhưng lại toát ra khí chất cao quý.
Hàn khí lúc này khủng bố từ trên người nàng tỏa ra.
Cho dù Minh Hạo có lĩnh vực băng miễn dịch lạnh giá cũng không khỏi có chút cảm giác rét run, nhất là khi ánh mắt nàng nhìn về hắn.
Loại này lạnh giá, so với Băng Đế còn mạnh gấp đôi.
Minh Hạo nhìn nàng, nhớ trong nguyên tác Đấu La 2 có nhấc đến, trước khi trở thành nhân loại thực thể thật, nàng hiện tại có ít nhất cũng là 60 đến 70 vạn năm hồn thú. Bên cạnh nàng Băng Đế kém xa nàng, hiện tại chắc cũng chỉ có 20 vạn năm hồn thú.
Có thể nói Tuyết Đế chính là một trong ba đại hung thú mạnh nhất Đấu La Đại Lục.
Minh Hạo dù không biết hiện tại sức mạnh của nàng ra sao, nhưng hắn rất thận trọng, không giống đối phó bọn Tinh La Đế Quốc kia. Trong nguyên tác có nhấc đến như vậy một câu, cũng thể hiện rõ sức mạnh của Tuyết Đế:
- Tuyết Đế còn được xưng tụng là Đế Hàn Thiên bởi năng lực này có tên là: Tuyết Vũ Diệu Dương. Tuyết Đế ở cực bắc mới chân chính là mạnh nhất, trong phạm vi vạn mét đều bị bao phủ torng lĩnh vực của nàng, mưa tuyết trở thành cấm địa trần gian, ngay cả ánh mặt trời cũng không cách nào lọt vào được.
"Nói!" Tuyết Đế giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng vang lên.
Nàng chỉ nói một chữ, trong nháy mắt hàn khí lạnh đi, kể cả không khí xung quanh cũng trong nháy mắt đông đặc lại.
Minh Hạo không vì đó hoảng sợ, hắn trấn định, bình tĩnh nói ra: "Ta có thể hồi sinh lại tất cả đồng bạn của các ngươi."
"Hồi sinh!? Ngươi đang cố ý đánh trống lãng chúng ta để chạy thoát" Như nghe chuyện nực cười nhất thế gian, Tuyết Đế nở nụ cười khuynh quốc khuynh thành, nụ cười này tựa như hàn băng lạnh lẽo đem thiên địa đóng băng lại, trong nụ cười tràn đầy hàn khí, loại hàn khí này đủ để đóng băng người tim gan.
Băng Đế không như vậy, nàng lạnh lùng nói ra: "Ngươi đang cho là hai chúng ta ngu muốn lừa gạt?"
Minh Hạo không đổi sắc, thần sắc bình tĩnh lắc đầu nói ra: " Các ngươi tại sao không cho ta thử? Nếu như ta hồi sinh được bọn hắn đây? Với lại, ta một người yếu đuối không thực lực như vậy, các ngươi chỉ cần chịch... à nhầm, các ngươi chỉ cần nhẹ nhàng bóp một cái là ta chết ngay tức khắc, làm sao chạy trốn lừa các ngươi được?"
Băng Đế gật đầu, nàng cảm giác Minh Hạo nói có lý, loại này giun dế Minh Hạo, nàng chỉ cần một ý niệm, liền bóp chết hắn, quay qua nhìn Tuyết Đế, nói ra: "Tuyết nữ, ngươi cảm thấy thế nào?"
Tuyết Đế suy nghĩ một lát, nàng cũng cảm thấy lời Minh Hạo đúng là có lý, loại này "giun dế" như Minh Hạo nàng chỉ cần chụp một ngón tay là chết rồi, nàng không chút do dự gật đầu nói ra: "Băng nhi, cho hắn thử đi, nếu hắn lừa chúng ta... hừ hừ."
Nói đến cuối cùng, trong mắt nàng bắn ra hàn quang lạnh lẽo khiến người nhìn mà sợ.
*****
Minh Hạo biết cá đã cắn câu hắn nở nụ cười vui vẻ, nói ra: "Hai vị mỹ nữ, nhưng là, nếu ta cứu xong, cần phải có thưởng gì chứ?"
Đầu tiên có người kêu hai nàng là mỹ nữ có chút ngẩn ra, rất nhanh Băng Đế cùng Tuyết Đế hồi phục lại tinh thần, Băng Đế lạnh giọng nói: "Thưởng? Hừ! Ngươi được một bước lại muốn tiến tới một bước? Nếu ngươi thật sự cứu được thì còn có thể còn sống rời đi..."
"Còn không thì đừng hòng mà còn sống rời khỏi nơi này!"
Lời này chính là của Tuyết Đế, ánh mắt xanh lam của nàng nhìn Minh Hạo lạnh lẽo hơn.
Thấy cái kia ánh mắt nhìn mình, không biết vì sao Minh Hạo cảm giác được vị này Tuyết Đế đang trong trạng thái tức giận, chẳng lẽ vì nói nàng là mỹ nữ?
Con gái đúng là phiền phức, hắn không hiểu nổi lòng các nàng a.
Minh Hạo tạm thời không nghĩ đến vấn đề nhỏ nhặt này, hắn nói ra: "Vậy... nếu thêm một cái nửa thì thê nào?"
"Thêm?" Băng Đế lạnh lùng hỏi.
Minh Hạo gật đầu, nói ra: "Ta có thể giúp vị bên cạnh ngươi, ta cũng đã nghe danh từ lâu, chắc nàng tên là Tuyết Đế đúng chứ? Ta có thể giúp Tuyết Đế hóa thành hình người mà không lo nhân loại phát hiện."
Minh Hạo biết nàng điểm yếu. Trong nguyên tác, Tuyết Đế mặc dù thực lực cường hãn, nhưng không thể ra thế giới bên ngoài vui chơi được, suốt ngày phải ở đây như trong tù, nhu con chim trong lồng bị giam lỏng, cảm giác cô đơn cùng loại bi ai này hắn là người từng trải nghiệm có thể hiểu.
"Ngươi thật sự có thể giúp ta hóa người?" Tuyết Đế không vì lời nói Minh Hạo mà kích động, ngược lại, thần sắc bình tĩnh, nàng nhìn Minh Hạo lạnh lùng hỏi. Tính cách nàng thuộc loại đa nghi, trong sinh tồn, vì thường xuyên vặt lộn sinh tử cho nên không dễ tin tưởng bất kỳ ai, trừ vị tỷ muội Băng Đế đang đứng bên cạnh nàng ra.
"Có thể." Minh Hạo gật đầu nói ra.
"Ngươi có gì để chứng minh?" Tuyết Đế hồ nghi hỏi.
"Như vậy, nếu ta có thể hồi sinh cho đồng bạn của các ngươi cùng giúp ngươi trở thành con người, ta được gì?" Minh Hạo nhìn nàng, bình tĩnh hỏi.
Tuyết Đế còn chưa nói, Băng Đế đã giành nói trước: "Nếu ngươi có thể thật sự hồi sinh cùng khiến Tuyết nữ trở thành người, ngươi muốn gì cũng được."
"Kể cả hai ngươi?" Minh Hạo mỉm cười, hỏi.
"To gan giun dế! Ngươi muốn chết?" Tuyết Đế lườm Băng Đế một cái, sau đó nàng hướng Minh Hạo lạnh lùng nói.
Băng Đế bị Tuyết Đế lườm, nàng co đầu lại, biết mình lỡ lời.
"Thứ nhất, ta không muốn chết. Thứ hai, vị này Tuyết Đế chắc cũng nghe, Băng Đế nói rằng "ta muốn gì cũng được". Như vậy nếu ta thật sự làm được thì sao?" Minh Hạo lắc đầu, cười hỏi.
Tuyết Đế nhíu mày, lúc nàng nhíu lại thiên địa một khắc đứng hình. Cho dù Minh Hạo lịch duyệt vô số gái nhưng thủy chung cũng bị nàng loại này xinh đẹp hấp dẫn.
"Hồi sinh người chết? Chuyện này là không thể nào thành sự thật. Còn về biến ta thành người, loài này càng không thể, trừ phi trong tay hắn có thiên tài địa bảo gì đó... Dù hắn có thể giúp ta thành người, nhưng nếu không cứu được.... hừ hừ"
Tuyết Đế nhìn Minh Hạo nghĩ nghĩ, ánh mắt xanh thẩm của nàng chớp chớp, thỉnh thoảng trong mắt lóe ra tia sáng lạnh lẽo, khiến bên cạnh Băng Đế có chút sợ hãi. Nàng chung sống bao nhiêu năm với vị này Tuyết nữ, nàng hiểu rõ tính cách của Tuyết Nữ hơn bất kỳ ai, Tuyết nữ bộ dáng như vậy là đang tính kế con mồi a, nhưng nàng đối với người thanh niên trước mắt này không có một chút đồng tình, mà còn có chút hả hê...
"Tốt, ta đáp ứng." Nghĩ một hồi, Tuyết Đế gật đầu.
Minh Hạo nở nụ cười, cá lớn cắn câu! Hắn nói với hai nàng "Hai ngươi đi tới đây, nhắm mắt lại, sau đó hô to Úm Ba La Bà Già Lái Máy Bay, Hô Biến!" Toàn bộ mọi thứ sẽ quay lại như cũ."
Băng Đế cùng Tuyết Đế nghi hoặc, khó hiểu nhìn hắn, do dự một lát, nghĩ đến mình bản thân siêu cường thực lực liền yên tâm.
Hai nàng làm theo lời Minh Hạo, đi đến chỗ hắn, sau đó nhắm mắt lại, cùng lúc hô to: "Úm Ba La Bà Già Lái Máy Bay, Hô Biến!"
Minh Hạo nhân lúc hai nàng nhắm mắt lại, hắn từ trong túi đồ lấy ra cái đèn pin màu đen nhỏ cỡ nắm tay, trên đèn pin chỉ có cái nút đỏ.
Đây chính là bảo bối của Doremon mà lần trước Minh Hạo mới mượn.
Đèn pin tua ngược: Quay ngược thời gian bất cứ thứ gì mà đèn pin chiếu vào theo suy nghĩ của người sử dụng
Hắn suy nghĩ một lát, tua lại 10 phút lúc trước, đợi đến khi hai nàng hô xong, hắn bấm nút đỏ trên đèn pin một cái.
Ánh sáng từ đèn pin chiếu ra...
Hai nàng tại lúc này vừa mở mắt ra, đập vào mắt hai nàng là mọi thứ trở lại như cũ.
Cảnh tượng thi thể, biển máu hồn thú chồng chất biến mất, thay vào đó từng con thú to lớn "sống dậy"...
Gió máu trở lại như bình thường gió tuyết.
Các nơi đánh boom nổ thành hố to khôi phục lại như cũ.
Thê lương Bắc Cực Chi Địa trở lại như lúc ban đầu, yên tĩnh thanh vắng, tựa như chưa có gì xảy ra, giống như là mơ, ảo giác gây nên.
Băng Đế, Tuyết Đế hai mắt trừng to ra, trong mắt hiện lên không thể tin tưởng.
"Cái này là saoTuyết nữ?" Băng Đế lúc này tâm tình không còn giống lúc trước lạnh lùng trấn định, mà là thần sắc chấn động, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, khó hiểu, không thể tin quay qua Tuyết Đế run rẩy hỏi.
"Ta... ta cũng không biết..." Tuyết Đế cũng giống như bộ dáng Băng Đế, thần sắc lạnh lùng tan biến, thay vào đó là khó tin, rung động, thần sắc mờ mịt tựa như gặp ma, nàng khó hiểu lắc đầu nói.
Hai nàng kế đó liên tục dụi dụi mắt, các nàng cho rằng là mình đang trong mơ, hay ảo giác gây ra, nhưng các nàng biết chuyện này không thể do ảo giác hoặc mơ gây ra a.
"Hai vị Băng Đế, Tuyết Đế có chuyện gì xảy ra?" Một con bò cạp toàn thân màu trắng đi đến, thần sắc cung kính nhìn hai người hỏi.
"Ngươi còn sống?" Băng Đế run run hỏi, không còn giữ được nữ vương phong phạm nửa, chuyện này là đi quá tầm hiểu biết, thế giới quan của nàng rồi.
Con bò cạp kia ngây ra, trong mắt hiện lên khó hiểu, nhưng rất nhanh cung kính nói: "Thưa nữ vương, ta tất nhiên còn sống."
"Vậy những người khác, lúc nãy có ai chết không?" Tới phiên Tuyết Đế hỏi.
"Thưa Tuyết Đế, mọi chuyện như thường ngày, không có gì xảy ra." Con kia bò cạp càng ngày càng khó hiểu hai vị nữ vương này, nhưng vẫn cung kính đáp.
Tuyết Đế và Băng Đế đồng thời ngẩn ra, chuyện này ra sao? Không phải bị nổ chết toàn bộ trừ hồn thú 20 vạn năm trở xuống à?
Sau trận mưa boom, chỉ còn có hai nàng là còn sống, còn lại tất cả hồn thú dưới 20 vạn năm đều chết hết...
"Tốt rồi, ngươi lui ra đi." Băng Đế hít sâu một hơi lạnh để nội tâm mình bình tĩnh lại, nàng trở lại nữ vương phong phạm lạnh lùng nói.
"Vâng nữ vương." Con bò cạp kia lui ra ngoài, để lại không gian riêng cho ba người.
"Kế tiếp, chính là giúp ngươi trở thành nhân loại nhỉ Tuyết Đế." Minh Hạo nở nụ cười vui vẻ, nhìn Tuyết Đế hỏi.
Tuyết Đế cùng Băng Đế không thèm đoái hoài đến lời của hắn, hai nàng nhìn nhau, Băng Đế nhỏ giọng hỏi: "Tuyết nữ, hiện tại làm sao đây, nếu hắn thực sự biến ngươi trở thành nhân loại đây? Đến lúc đó, chúng ta không phải...."
Tuyết Đế lườm nàng, gằn giọng nói ra: "Đồ ngóc, ngươi là một hồn thú trên 20 vạn năm, hơn nửa lại là cao quý Băng Đế, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn quy phục nhân loại yếu đuối? Nếu hắn thật sự có thể biến ta thành nhân loại, ta sẽ tiễn hắn, xây mộ, coi như là công lao của hắn."
Băng Đế nghe vậy gật đầu.
Mỗi hồn thú đều có lòng tự trọng của mình, nhất là hồn thú có trí tuệ cùng sức chiến đấu siêu cường như Băng Đế và Tuyết Đế đây. Mà nhân loại muốn mạnh lên phải săn giết hồn thú có hồn hoàn để đột phá đến cảnh giới mạnh hơn. Cho nên vì thế nhân loại cùng hồn thú thường xuyên chém giết lẫn nhau chưa bao giờ có thể sống chung hòa bình.
Trừ vị Hoắc Vũ Hạo nhân vật chính tầng sáng ở Đấu La 2 kia.
***
Minh Hạo không cần nghĩ cũng đoán được cuộc trò chuyện của hai nàng, hắn mỉm cười, nói ra: "Ta đã thu âm lại toàn bộ cuộc nói chuyện của hai ngươi, nếu ngươi dám giết ta, đoạn này ghi âm sẽ được tuyên truyền rộng rãi ở mọi ngóc ngách Đấu La Đại Lục."
"Ghi âm?" Băng Đế nghi ngờ hỏi, Tuyết Đế không nói gì nhưng nàng cũng giống Băng Đế, ánh mắt nghi đồng dạng hoặc nhìn Minh Hạo, cái từ ngữ này có chút mới lạ đối với hai nàng.
Minh Hạo không nói lời nào, từ trong túi đồ lấy ra cái ấm nước kỳ lạ.
"Cạch"
Hắn mở ra nắp ấm nước, tại lúc này, một đoàn bong bóng màu trắng từ bên trong ấm nước bay ra ngoài.
Minh Hạo hai tay nhanh chóng đập cái bong bóng nước một cái.
"Bốp" Bong bóng nổ vang, theo đó một loạt âm thanh trong trẻo vang lên.
***
"Như vậy, nếu ta có thể hồi sinh cho đồng bạn của các ngươi cùng giúp ngươi trở thành con người, ta được gì?" Đây là giọng của Minh Hạo. Hai nàng sửng sờ, chuyện gì xảy ra? Rõ ràng hia nàng nhìn thấy hắn không có mở miệng nói chuyện a.
"Nếu ngươi có thể thật sự hồi sinh cùng khiến Tuyết nữ trở thành người, ngươi muốn gì cũng được."
Băng Đế nghe âm thanh này sửng sốt, lời này không phải của nàng vừa mới nói ra sao?
"Tốt, ta đáp ứng."
Tới lượt Tuyết Đế sửng sốt, đây không phải giọng nói của nàng à?
"Úm Ba La Bà Già Lái Máy Bay, Hô Biến!"
"Tuyết nữ, hiện tại làm sao đây, nếu hắn thực sự biến ngươi trở thành nhân loại đây? Đến lúc đó, chúng ta không phải...."
"Đồ ngóc, ngươi là một hồn thú trên 20 vạn năm, hơn nửa lại là cao quý Băng Đế, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn quy phục nhân loại yếu đuối? Nếu hắn thật sự có thể biến ta thành nhân loại, ta sẽ tiễn hắn, xây mộ, coi như là công lao của hắn."
***
Hai nàng hoàn toàn sững sờ, đứng im đó, si ngốc lắng nghe toàn bộ câu chuyện mà hai nàng vừa nói.
"Nhân loại vô sỉ!"
"Đê tiện"
Đến khi câu chuyện kết thúc, hai nàng mới lấy lại tinh thần, không để ý đến vấn đề tại sao lời của hai nàng nói ra bị ghi lại, lúc này tâm tình của hai nàng cực độ phẫn nộ, chỉ nghĩ rằng mình bị tên nhân loại này tính kế, ánh mắt tức giận nhìn Minh Hạo, hai nàng cùng lúc kêu lên.
Từng luồng hàn khí kinh khủng trong cơ thể hai nàng bộc phát, đem xung quanh không khí trong nháy mắt đông đặc lại.
Minh Hạo thần sắc không thay đổi, hắn bình tĩnh nhìn các nàng hỏi: "Như vậy, ta giúp các ngươi xong không những không được trả ơn, mà còn bị các ngươi giết, là ta vô sỉ hay các ngươi vô sỉ?"
*****
"Cái này..." Băng Đế cùng Tuyết Nữ nghe hắn hỏi nghẹn lời, không biết trả lời sao, trên mặt hai nàng hiện lên một vòng màu hồng nhuận xấu hổ động lòng người.
"Cạc cạc cạc... các ngươi còn quá non và xanh, ta tốn nhiều nước miếng và công sức như vậy là để hai ngươi ngoan ngoãn quỳ dưới háng ta, hàng đêm phục vụ jj ta nha." Minh Hạo âm thầm nở nụ cười nham hiểm, trong mắt bắn ra tia sáng nguy hiểm khó có người có thể nhìn thấy.
"Ta cũng biết hai người khó có thể đồng ý, như vậy đi, sau khi ta giúp Tuyết Đế hóa thành hình người, hai ngươi chỉ cần đem tên mình điền vào tờ giấy là được, còn lại ta không cần gì."
Tại hai người Băng Đế, Tuyết Đế xoắn xuýt không biết làm thế nào, Minh Hạo lúc này nói ra, trong giọng nói tựa như người quân tử liêm khiết chân chính, không màng danh lợi, chỉ màng... Chịch Gái, tất nhiên câu sau được hắn che giấu cảm xúc rất kỹ.
"Ký tên?" Băng Đế nghi ngờ hỏi, tên nhân loại này toàn nói những từ ngữ mới lạ, làm hai nàng hồn thú hơn 20 vạn năm mở rộng tầm hiểu biết a.
"À, kiểu như đem bút, rồi viết tên mình vào giấy thôi, không có gì khó khăn." Minh Hạo nói đơn giản một câu, nhưng bên trong lại bao hàm nhiều ẩn ý, chỉ có hắn là biết được các ẩn ý này.
Tuyết Đế nghe xong nàng trầm tư suy nghĩ một lát, thấy không có vấn đề gì liền gật đầu đồng ý, nói ra: "Tốt, chúng ta sẽ ký."
Minh Hạo gật đầu, từ trong tui đồ lấy ra cục kẹo, bỏ vào miệng nhai.
Băng Đế thấy Minh Hạo nhai kẹo, có chút hồ nghi, quay qua hỏi nhỏ: "Tuyết nữ, hắn bị điên? Chẳng lẽ nhai thức ăn xong là có thể biến ngươi thành người?"
Tuyết Đế lắc đầu, nói ra: "Băng nhi, ngươi không thể xem thường tên nhân loại này, giác quan của ta mách bảo, tên này nhân loại khác với những người trước kia mà chúng ta gặp."
Băng Đế gật đầu không nói gì, hai nàng chờ đợi Minh Hạo hành động.
"Tuyết Đế sẽ biến thành nhân loại, giữ nguyên sức mạnh." Minh Hạo nhai xong, đột nhiên hắn nói ra một câu khiến hai nàng khó hiểu.
Một giây sau, Tuyết Đế sắc mặt kịch biến, hình thể hư ảo của nàng bắt đầu ngưng thật thành người, hơn nàng còn cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể mình không thay đổi.
Thời gian trôi qua, Tuyết Đế hư ảnh hoàn toàn ngưng thật, nàng trở thành người thật, xương thật, thịt thật, máu thật.
Minh Hạo với Băng Đế hai mắt nhìn chằm chằm Tuyết Đế, cho dù Minh Hạo lịch duyệt, chịch gái từ mỹ nữ đến mỹ phụ khi thấy vẻ đẹp của Tuyết Đế, trong mắt cũng không khỏi lóe lên tia ánh sáng kinh diễm.
Tuyết Đế ngưng thực, dung nhan nàng so với lúc trước còn hư ảo càng thêm khuynh quốc khuynh thành,
Mỗi cái nhăn mi, nở nụ cười của nàng cũng khiến tâm hồn bao nhiêu người điên đảo. Một đôi mắt màu xanh thẫm như biển nha trang, bên trong dập dờn hàn khí màu xanh trong mắt lưu chuyển luân phiên tựa như là một đôi mắt ngọc bích biết nói chuyện.
Nàng lại tựa như tiên nữ giáng trần từ trong bức họa bước ra, ngũ quan tuyệt mỹ không cách nào có thể dùng từ ngữ để hình dung.
Sóng mũi cao ngất, môi có chút nhợt nhạt màu tím, lông mi dài chảy qua kẽ mắt.
Đôi ngực lớn của nàng sau khi ngưng thực càng rõ ràng hơn, đó là đôi tuyết trắng lớn nóng bỏng, đôi ngực như trái bóng bầu dục no đủ mà săn chắc.
Nơi eo thon thả của nàng cong thành hình chữ S tiêu chuẩn của giai nhân, hình chữ S giống như hình mảnh đất tổ quốc Việt Nam.
Phía dưới chính là một mảnh trơn bóng khu vực tam giác bí ẩn... còn có chút lồ lộ màu đỏ ở giữa ra.
"A. Ta cơ thể thật sự trở nên ngưng thật!" Tuyết Đế thần sắc kích động, liên tục lấy tay sờ thân thể mình, từ sờ mặt đến sờ ngực, từ sờ ngực đến sờ tam giác. Nhìn nàng sờ, Minh Hạo có loại cảm giác muốn phun máu mũi ra, jj theo đó đứng lên.
"Ngươi đang dụ ta phạm tội a..." Nhìn cái kia thân thể trần chuồng no đủ đầy gợi cảm của Tuyết Đế, Minh Hạo máu trong người sôi lên, có cảm giác muốn xung phong đem thương cắm vào vùng tam giác bí ẩn kia của nàng ngay, nhưng hắn biết, nếu thật sự làm như vậy thì trong chốc lát mọi kế hoạch đổ sông đổ biển, đành chỉ có thể cắn răng chịu đựng...
Băng Đế cũng vì Tuyết Đế mà vui mừng, trước kia nàng từng có lần gặp nạn, Tuyết Đế khi đó ra tay cứu mạng nàng, từ đó về sau hai người thân như chị em ruột, luôn quan tâm, giúp đỡ lẫn nhau.
"Hiện tại ta đã hoàn thành xong, các ngươi cũng nên giữ lời hứa." Minh Hạo nở nụ cười, từ cửa hàng bỏ ra vài trăm ngàn điểm mua sắm, mua hai tờ giấy cùng cây bút.
Minh Hạo chậm rãi đưa cho hai nàng tờ giấy cùng cây bút, chỉ vào nơi cuối cùng có hai chữ: Ký Tên. Nói ra: "Đây, các ngươi biết viết chữ chứ? Chỉ cần hai ngươi ghi tên vào đây là được."
Băng Đế biến thành hình dạng nhân loại mới có thể tiếp tay nhận được.
Một đầu tóc xanh lá, hinh thái nhân loại loli dễ thương, ngoài trừ màu tóc cùng bên ngoài có chút khác biệt, thì còn lại nàng vẫn giữ nguyên, tựa như cái đuôi màu xanh của nàng.
Minh Hạo nhìn thần sắc không thay đổi, Băng Đế ngoài trừ có chút dễ thương loại loli thì không có gì đặc sắc.
Tuyết Đế cùng Băng Đế nhận tờ giấy, nhìn một lát sau, hai nàng hoàn toàn khó hiểu, những chữ này là gì? Các nàng dù sinh sống mấy vạn năm nhưng chưa bao giờ được học đọc chữ cùng viết chữ a.
"Cái này, ghi làm sao..." Băng Đế có chút ngây thơ hỏi, Tuyết Đế đồng dạng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn.
Minh Hạo đối với câu hỏi này của nàng hoàn toàn bó tay, hạn hán lời, viết tên cũng không biết? Hắn có chút hoài nghi IQ hai nàng.
"Các ngươi thật sự không biết viết tên?" Minh Hạo nghi ngờ hỏi.
"Đúng vậy, chúng ta từ nào giờ là hồn thú, luôn sinh sống trong này, chưa vao giờ ra ngoài thế giới loài người các ngươi, làm sao biết viết tên là gì." Tuyết Nữ gật đầu, thẳng thắn nói ra, trên mặt không hiện lên chút xấu hổ nào.
Minh Hạo nghe vậy toàn tập bó tay, đành chỉ có thể dạy các nàng, hắn đi đến ở giữa hai người, tự nhiên cầm tay Tuyết Đế, nói ra: "Ngươi cầm viết như vậy, viết như vậy...."
Tuyết Đế hồn nhiên không biết mình bị Minh Hạo nắm tay, nàng hiện tại hoàn toàn say mê với cái lạ Viết Chữ như vậy, nhìn từng nét chữ Minh Hạo viết mà lâm vào mê mẩn quên đường về...
Băng Đế cũng đồng dạng nhìn chằm chằm Minh Hạo từng cái hành động, như học sinh lên lớp, chăm chú lắng nghe từng chữ, ghi nhớ vào lòng.
Hai con hồn thú trên vạn năm ngơ ngơ ngác ngác bị Minh Hạo dần tẩy não, à không, phải nói là dạy học...
30 phút sau.
"Chúng ta đã biết!" Tuyết Đế vừa học được viết chữ hưng phấn nói, sau đó không đợi Minh Hạo phản ứng, nàng giật cây bút, ghi tên của mình vào tờ giấy.
"Tuyết Đế..."
Tuyết Đế tay cầm bút, chầm chậm viết lên tên mình lên tờ giấy. Mặc dù chữ cong cong vẹo vẹo, nhưng ít ra nàng cũng biết cách "viết chữ" rồi.
Băng Đế đối với viết chữ có chút mới lạ, nàng muốn thử ngay lập tức, nàng gấp gáp nói: "Tuyết nữ, mau đưa ta cái kia, ta cũng muốn viết."
Tuyết Đế vui vẻ như hoa, nàng gật đầu đưa cây bút cho tỷ muội của mình.
"Băng Đế..."
Cầm lên bút, Băng Đế cũng dần chầm chậm viết tên của mình lên, xiu vẹo tên nàng hiện trên tờ giấy...
"Tốt rồi, mỗi người các ngươi đưa một giọt máu của mình vào tờ giấy vừa ký đi." Minh Hạo nói tiếp.
"Ừm." Băng Đế cùng Tuyết Đế gật đầu, định làm theo lời hắn, chợt, cảm giác có chút gì đó không đúng.
Tuyết Đế quay lại, thần sắc lạnh lùng nhìn Minh Hạo, lạnh giọng nói ra: "Ngươi tưởng chúng ta là đồ ngu? Ngươi có âm mưu gì, nói mau nhân loại!"
Khí lạnh từ cơ thể nàng bay ra, làm Minh Hạo có chút cảm giác thân thể lạnh lẽo.
Minh Hạo mỉm cười, tại cái mỉm cười này, Tuyết Đế và Băng Đế còn chưa phản ứng, hắn đột nhiên chạy ra sau Tuyết Đế.
Minh Hạo ôm cơ thể trần chuồng vào lòng, từ túi đồ lấy ra thanh kiếm, một tay ôm cổ nàng, một tay cầm kiềm kề sát khu vực tam bí của nàng, thần sắc không còn hiền hòa như trước, lạnh như băng nói ra: "Ngươi làm hay không, ta nói nhiều mệt rồi, ngươi dám không làm, đừng trách ta vô tình đâm thủng chim ngươi!"
Vừa nói, tay kia cầm kiếm hướng mũi kiểm chỉ lên trên, chỉ còn vài cen-ti-mét nửa thôi là mũi kiếm sắc bén đụng khu vực màu đỏ thần bí kia.
"Nguơi vô sỉ nhân loại." Tuyết Đế giận dữ nhìn Minh Hạo, cảm giác được phía dưới chỗ kia có chút hơi đau đớn, lại có chút cảm giác khác thường từ phía dưới truyền đến, sắc mặt nàng hồng nhuận lên.
Hàn khí trong cơ thể nàng điên cuồng bay ra, muốn đem Minh Hạo đóng băng lại, đáng tiếc toàn bộ là vô dụng.
"Cái gì, không thể nào, ngươi là ai..." Tuyết Đế thấy Minh Hạo không hề hấn gì, ánh mắt co rút đến đáng sợ, nàng trầm giọng hỏi.
"Ta? Ta tên Minh Hạo, nhấc nhở hai ngươi, thuộc tính hàn băng chí cực của các ngươi đối với ta là vô dụng, nếu còn dám phóng ra hàn khí có ý đồ muốn đem ta đóng băng lại, thì ta sẽ không chút do dự đem kiếm đâm vào chỗ ấy của ngươi nha Tuyết Đế!"
Minh Hạo mỉm cười nói ra, bộ dáng như đang trò chuyện mà không phải uy hiếp.
Tuyết Đế run lên, nàng biết mình cùng Băng Đế hoàn toàn mắc bẫy của tên nhân loại này, trong mắt hiện lên xấu hổ, nhìn qua Băng Đế.
Băng Đế tức giận đến run người, muốn ra tay giết hắn, nhưng biết nếu như ra tay giết hắn, có phải hay không nhân loại này chơi liều, một kiếm đâm thủng chỗ kia của Tuyết Nữ a?
"Ta cho các ngươi 10 giây, nếu không đem máu nhỏ vào tờ giấy, ta liền không chút do dự đâm thủng cái kia của Tuyết Đế. Băng Đế ngươi làm đầu tiên!" Minh Hạo không khoan nhượng, hắn lạnh lùng nói ra, sau đó như lời hắn nói, bắt đầu đếm ngược
"10..."
"9..."
"Ta làm!" Băng Đế cắn răng nói, vì tính mạng của Tuyết nữ, nàng không chút do dự cắn đầu ngón tay, giọt máu chảy vào tờ giấy.
"Tới ngươi Tuyết Đế." Minh Hạo hài lòng gật đầu, liếc nhìn Tuyết Đế cười nói.
Tuyết Đế phẫn hận không nói lời nào, nàng làm giống Băng Đế, cắn ngón tay, đem giọt máu nhỏ vào giấy.
Hai tờ giấy giọt máu vừa nhỏ vào đột nhiên sáng lên rồi biến mất, sau đó một luồng thông tin truyền vào trong đầu của hai người Băng Đế và Tuyết Đế.
"Tên: Giấy Nô Lệ
Giới thiệu: tờ giấy khế ước. Băng Đế (Tuyết Đế), vĩnh viễn từ nay trở về sau trở thành nô lệ của Minh Hạo(gạch đỏ tên).
-1. Không được hại chủ nhân Minh Hạo.
-2. Không được phản bội chủ nhân Minh Hạo
-3. Làm theo tất cả lời nói của chủ nhân Minh Hạo.
-4. Bảo vệ, hi sinh tính mạng vì chủ nhân Minh Hạo.
-5. Không được tự ý làm mà không cho phep của Chủ nhân...
-6...
-7...
-8....
...
Minh Hạo nở nụ cười cầm thú, mục đích của hắn đã đạt được, hắn muốn hai người này phải như nô tì của hắn, một loại có óc, có não, có suy nghĩ, không phải loại kia robot cứng ngắt, không biết suy nghĩ gì, ít ra dùng loại phương pháp này có chút táo bạo, nhưng phải đề phòng lật thuyền trong mương a.
Tuyết Đế, Băng Đế đọc xong luồng thông tin trong đầu, thần sắc kịch biến, Tuyết Đế gào thét dữ dội: "Ngươi làm gì với hai chúng ta nhân loại ti tiện!"
Minh Hạo nở nụ cười, khoan khoái nói ra: "Thì tất nhiên bắt hai ngươi làm nô của ta, hỏi ngu vãi."
"Ngươi." Tuyết Đế bị Minh Hạo chửi ngu, khuôn mặt tuyệt mỹ vặn vẹo, tay chỉ vào Minh Hạo, hồn lực trong nháy mắt chuyển động, ý định giết hắn, đây là lần đầu tiên trong đời nàng, bị một nhân loại trực tiếp sỉ nhục như vậy.
"A" Cả thân thể Tuyết Đế giật lên, sau đó cả thân hình ngã xuống đất. Đột nhiên sâu trong linh hồn nàng gống như có trăm ngàn kim đâm vào, đau đớn đến nổi khiến nàng muốn chảy nước mắt.
"Tuyết nữ, ngươi bị làm sao." Băng Đế vội vàng đi tới, hỏi thăm.
"Ta ta..." Lúc này Tuyết Đế bên trong đau đớn nói không ra lời, nước mắt lăn dài xuống má, nhìn dáng vẻ của nàng, khiến người có cảm giác tiếc thương.
"Tên nhân loại ti tiện, ta giết ngươi. A!" Băng Đế còn chưa nói xong, đột nhiên cảm nhận sâu thẩm trong lòng của mình một trận đau đớn dữ dội, giống như Tuyết Đế, cả người ngã xuống đất, lăn qua lăn lại, nước mắt tràn ra.
Tuyết Đế cố nến nổi đau, nàng nhìn Minh Hạo, lạnh lùng hỏi: "Vậy lần trước, toàn bộ hồn thú do ngươi giết."
Minh Hạo mục đích đã đạt được, không ngần ngại nói ra: "Ha ha ha ha, đúng vậy, tất cả là ta làm, kể cả việc thả boom xong rồi hồi sinh bọn chúng."
"Ngươi!" Tuyết Đế chỉ tay vào, nhưng còn chưa nói hết, Minh Hạo đã một tay đánh ngất nàng.
Băng Đế há miệng ra, muốn chửi Minh Hạo, nàng cũng giống như Tuyết Đế, Minh Hạo không chút lưu tình một tay đánh ngất nàng.
Hai tay ôm hai người vào lòng, Minh Hạo nở nụ cười tà ác, đôi cánh thiên sứ sau lưng mọc ra, bay đi...
← Ch. 175 | Ch. 177 → |