← Ch.0210 | Ch.0212 → |
Nghĩ thế, Thôi Uyển Bác buông bút, mở cửa phòng.
Nhưng mà tiếp theo Thôi Uyển Bác mới phát hiện không chỉ có Miêu Thần, còn có Sài Sươg. Hai người biểu tình bình thản, nhưng Thôi Uyển Bác lão luyện vẫn thấy được không thân thiện trong ánh mắt họ.
- Sài Tang Viện trưởng tìm lão già ta có chuyện gì đây?
Thôi Uyển Bác ngồi trên ghế, hỏi.
- Đương nhiên là về chuyện học sinh Phân viện bí ẩn, Sài Tang cảm thấy rất hứng thú với học sinh Phân viện bí ẩn, cho nên vẫn muốn tìm hiểu hắn là ai, đặc biệt phái ta đến tìm hiễu. Sài viện trưởng rất muốn tâm sự với học sinh Phân viện bí ẩn, như thế thì ngài là lão sư của học sinh Phân viện bí ẩn, hẳn là không từ chối chứ?
Miêu Thần bước vào thư phòng, tùy tiện ngồi xuống, hành động không hề có chút khách khí.
Sài Sương cũng vậy, tựa vào cửa, tuy rằng Thôi Uyển Bác là giáo sư, nhưng đã không còn phụ thuộc vào Học viện Tây Tân Ma Tân, Miêu Thần cùng Sài Sương lại nổi danh ở Học viện Tây Tân Ma Văn, bởi vậy đối mặt Thôi Uyển Bác không hề có chút cố kỵ.
- Muốn tim học sinh Phân viện bí ẩn? Trước đó không phải Miêu bạn học đây đã tìm được rồi sao? Lúc ở Dã Huấn đấy.
Thôi Uyển Bác liếc Miêu Thần, đẩy kính lên nói, Tiêu Hoằng tự nhiên nói hết mọi chuyện trước đó với Thôi Uyển Bác.
Miêu Thần nghe nói vậy, ánh mắt vốn bình thản đột nhiên bắn ra tia sắc lạnh, rõ ràng lời Thôi Uyển Bác nói đã lột sạch tầng áo khoác dối trá của Miêu Thần, trực tiếp lộ ra mưu đồ nham hiểm.
Sài Sương cũng vậy, ánh mắt híp lại.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân truyền đến, tiếp theo bạn già của Thôi Uyển Bác thân thiện đi ra, cầm theo hai ly trà nóng.
- Tới đây, hai bạn học, bên ngoài rất lạnh, uống ly trà nóng đi.
Bạn già Thôi Uyển Bác hiền lành nói, đặt trà nóng trước mặt Miêu Thần cùng Sài Sương, sau đó đi ra ngoài. Từ đầu đến cuối không hề cảm nhận được không khí trong thư phòng đã xảy ra biến đổi.
Miêu Thần chỉ liếc nước trà trước mặt, không chạm đến, ánh mắt vẫn âm lãnh:
- Không ngờ Thôi lão sư biết nhiều như thế, nếu vậy ta sẽ không vòng vèo với Thôi lão sư nữa. Học sinh Phân viện bí ẩn là ai? ở đâu?
- Ta sẽ không nói, nếu không có chuyện gì, mới hai người về đi.
Thôi Uyển Bác khẽ lắc đầu, không nóng không lạnh nói, nhưng mà sắc mặt đã trở nên nghiêm túc.
Tiêu Hoằng là trò yêu của ông ta, rõ ràng tình cảnh của Tiêu Hoằng hiện giờ không tốt, một khi nói ra thân phận của Tiêu Hoằng, hắn sẽ gặp rắc rối vô tận.
- Thôi giáo sư đã cao tuổi, hẳn là từng trải phong phú. Hôm nay ta đến đây, không lấy được chút tin tức, ta sẽ không bỏ qua, hy vọng Thôi giáo sư không nên rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.
Ngữ khí Miêu Thần lạnh băng nói, đồng thời trong ống tay áo đã xuất hiện một con sâu xanh lục, to cỡ ngón trò, hình dạng như con muỗi, nhưng mà to hơn.
Loại sâu xanh lục này tên là Hi Dăng, cùng là một loại trùng con của Tử Linh Trùng, có chứa độc tố trong cơ thể, bị cắn sẽ không chí mạng, nhưng mà khiến huyết áp tăng mạnh, kèm theo đau đớn khó có thể chịu được.
Đồng thời con Hi Dăng này xuất hiện, còn có vô số ruồi đực.
Miêu Thần hành động như thế, đã quá rõ ràng.
Thôi Uyển Bác thấy vậy, ánh mắt chỉ khẽ giật, vẫn bình thản:
- Ngươi muốn làm gì? Ra tay với ta? Dám ra tay với lão sư ỡ Học viện Tây Tân Ma Văn, sẽ bị xử lý đuổi học.
- Phải! Có loại quy định này, nhưng mà là đối với học sinh bình thường, ngươi cho rằng Học viện Tây Tân Ma Văn có thể khai trừ ta hay sao? Buồn cười.
Miêu Thần nói, tiếp theo vung tay lên, Hi Dăng kéo theo ruồi đực ồ ạt bay lên lao thẳng về phía Thôi Uyển Bác.
Mặc dù Thôi Uyển Bác có thực lực Ngự giả cấp năm, nhưng mà tuổi tác đã cao, cộng thêm bản thân ông ta không am hiểu sử dụng Chiến văn, dù có một chút chống cự, nhưng ngay sau đó Hi Dăng nhắm trúng vai Thôi Uyển Bác, kéo theo đàn ruồi đực ồ ạt cắn vào làn da khô héo của ông ấy.
Nháy mắt, Thôi Uyển Bác cảm thấy đầu óc "oong" một cái, ánh mắt mê muội, thân thể vô cùng đau đớn.
- Ngươi đã cao tuổi rồi, ta không muốn lấy mạng ngươi, chỉ hy vọng ngươi ngoan ngoãn nói ra cái tên của học sinh Phân viện bí ẩn, sẽ lập tức kết thúc đau đớn ngay.
Miêu Thần đứng lên đi tới cạnh Thôi Uyển Bác, Miêu Thần mới lần đầu xuống tay với người già như thế, trong lòng khó tránh kiêng kỵ. Nhưng mà không còn cách nào, với lão già cứng đầu này mà không dùng biện pháp cứng là lào ta sẽ không khuất phục.
Bịch!
Vừa mới nói hết lời, cả người Thôi Uyển Bác đã ngã xuống bàn, khóe miệng chảy máu, không còn hơi thở.
- Cái gì...
Miêu Thần vốn còn đang hung ác thấy vậy, sắc mặt biến đổi, đặt ngón tay dò hơi thở của Thôi Uyển Bác, đã chết rồi.
Kỳ thật nguyên nhân trực tiếp tạo thành hiện tượng này chính là vì Thôi Uyển Bác đã cao tuổi, vành mạch máu yếu đi, đột nhiên huyết áp lên cao, mạch máu rất dễ vỡ tan.
- Chết rồi.
Miêu Thần khẽ nói.
- Cái gì? Chết rồi?
Sài Sương nghe thế, không thể ung dung được nữa, vô cớ giết giáo sư, tuyệt đối là tội nặng.
Dù là thông qua các loại quan hệ, cùng là rắc rối rất lớn.
- Không ngờ sinh mệnh lão già này yếu ớt như thế.
Sắc mặt Miêu Thần cũng ác liệt, ngừng một lát, liền thu hồi sâu trùng, ra hiệu Sài Sương mau rời khỏi hiện trường.
Nhưng mà khi họ đi ra phòng khách, không ngờ bạn già của Thôi Uyển Bác nhô đầu ra từ phòng bếp, vẫn hiền lành nói:
- Hai bạn học phải đi rồi sao? đã dùng bữa tối chưa? Nếu không ở lại ăn đi, ta chuẩn bị sẵn cho hai người rồi.
Liếc bạn già của Thôi Uyển Bác, Miêu Thần không có chút áy náy, chỉ có lạnh băng, một cái vòi mỏng như sợi tóc, dài nửa thước vụt bay ra từ trong tay Miêu Thần, tiếp theo Miêu Thần xuất hiện ở trước mặt bạn già của Thôi Uyển Bác như tia chớp, nhấc tay đâm thẳng chiếc vòi vào mi tâm bà già, chỉ bắn ra chút máu.
Bạn già của Thôi Uyển Bác còn chưa hiểu được chuyện gì, đã ôm theo nghi hoặc ngã xuống tắt thở.
Cảnh này đập vào mắt Sài Sương, trong lòng không khỏi run lên. Cảnh tượng này chẳng những tàn nhẫn, càng máu lạnh, hiện giờ nàng thật hối hận đi cùng Miêu Thần đến đây, nhưng nói cái gì cũng đã trễ rồi.
Lúc này Miêu Thần đã kéo Sài Sương rời phòng Thôi Uyển Bác, khóa trái cửa, sau đó vội vàng bỏ đi.
Đến buổi sáng, Tiêu Hoằng nghỉ ngơi một đêm, tạm thời còn chưa biết chuyện Thôi Uyển Bác, ăn sáng đơn giản, liền vác túi đồ tùy thân rời phòng lái xe đi Học viện Tây Tân Ma Văn.
Nhưng khi xe Ma Văn của Tiêu Hoằng đi vào trong sân ký túc xá, thần sắc biến đổi. Chỉ thấy trong sân ký túc xá xuất hiện 7-8 nhân viên Ty cảnh sát, còn có những người khác, trong đó còn có Trình Thiếu Vĩnh cùng với chủ nhiệm và học sinh.
Thấy thế, Tiêu Hoằng toát ra khó hiểu, ánh mắt chuyển qua, Tiêu Hoằng nhìn thấy ở cửa sổ phòng Thôi Uyển Bác, hai nhân viên Ty cảnh sát đeo găng tay trắng dường như đang dọn dẹp bên trong.
Thấy thế, trong lòng Tiêu Hoằng run lên, ánh mắt trợn to.
"Xảy ra chuyện gì?"
Trong lòng Tiêu Hoằng thầm nghĩ, tiếp theo vội xuống xe lao thẳng đến lầu ký túc xá, lúc này trong hành lang có nhân viên Ty cảnh sát đang thảo luận gì đó.
Xuyên qua hành lang, lúc này Tiêu Hoằng có thể xuyên qua cửa nhìn thấy Thôi Uyển Bác đang nằm ở bàn làm việc, bạn già của Thôi Uyển Bác ngã ở cửa phòng bếp.
Xoạt!
Nháy mắt này, cả người Tiêu Hoằng cứng ngắc, ánh mắt khiếp sợ, tiếp theo là không thể tin được, cuối cùng là đau thương.
- Tại sao? Tại sao lại như thế?
Tiêu Hoằng lẩm bẩm nói, ánh mắt đỏ lên, hắn không thể tin được sự thật trước mắt.
Tiếp theo Tiêu Hoằng không ngừng bước muốn chạy vào trong, nhưng mà lại bị hai nhân viên Ty cảnh sát chặn ngoài cửa.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Tiêu Hoằng nhìn chằm chằm cảnh sát viên, hỏi.
- Đang điều tra.
Cảnh sát viên trả lời rất đơn giản.
- Để cho ta vào, nói không chừng còn cứu được, ta là Dược sư.
Tiêu Hoằng hô lên, nước mắt đã tràn ra,
- Tỉnh táo đi, đã chết rất lâu, thi thể đã lạnh rồi.
Cảnh sát viên nói với Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng nghe thế, ngừng bước đi tới, lẳng lặng đứng ở cửa. Hắn không dám tin, mấy ngày trước Thôi Uyển Bác còn khỏe mạnh, chỉ chớp mắt đã biến thành thế này. Không thể phủ nhận, mấy tháng ở chung, Tiêu Hoằng đã coi Thôi Uyển Bác là người thân, chỉ có Thôi Uyển Bác mới cổ vũ cho hắn.
- Ngươi là người nào của nạn nhân?
Cảnh sát viên hỏi.
- Là học sinh của ngài ấy...
Tiêu Hoằng một mực yên lặng nhìn thi thể Thôi Uyển Bác, trả lời, giọng run lên, mọi chuyện quá đột ngột, còi lòng như rớt tận đáy cốc.
- Nén bi thương đi.
Cảnh sát viên bên cạnh thấy bộ dạng của Tiêu Hoằng, có thể thấy được Tiêu Hoằng đang rất khó chịu.
- Cảnh trường, kiểm tra sơ bộ đã xong, ông cụ chết do xuất huyết não, dường như bị huyết áp tăng cao đột ngột gây ra, trên người còn có dấu vết trùng cắn. Đầu cụ bà bị vật lạ rất nhỏ đâm trúng, phán đoán sơ bộ là mưu sát, hơn nữa trong tay ỏng cụ có con sâu nhỏ, ngài xem.
Nữ nhân viên tới trước cửa, nói nhỏ với cảnh sát viên vừa rồi, tiếp theo đưa ra một cái ống nghiệm nhỏ.
Tiêu Hoằng đứng bên cạnh tự nhiên nhìn thấy ống nghiêm trong tay cảnh sát trường, thần sắc đau thương bỗng biến đổi.
Bởi vì hắn nhận ra con sâu trong ống nghiệm, chính là trùng con của Tử Linh Trùng, hơn nữa loại Tử Linh Trùng này, cả Thái Ngộ thành chi Miêu Thần mới có.
- Con sâu này... là trùng con Tử Linh Trùng của Miêu Thần.
Bỗng nhiên Tiêu Hoằng lên tiếng, sắc mặt tràn ngập căm phẫn.
← Ch. 0210 | Ch. 0212 → |