← Ch.0267 | Ch.0269 → |
Trữ Gia Nhất thấy thế, liền bắt đầu giãy giụa, hơn nữa gào lên:
- Ta là Quan y liệu, các ngươi không có quyền tự tiện bắt ta, càng không có quyền dùng hình phạt riêng với ta, các ngươi đang làm trái quân kỷ.
Tên mập căn bản không để ý tới, chắp tay tuần tra trong phòng, nhìn cái khay của Bì Nặc, mỉm cười:
- Không ngờ Trữ Gia Nhất đã đủ ngu, tên Trương Cẩm Dương càng ngu hơn. Xử lý Bì Nặc là sách lược tốt nhất, vừa hóa giải ân oán với Bì Nặc, còn có thể hoàn toàn đè ép Tiêu ca. Ngươi có thể nghĩ ra kế tốt như vậy, Tiêu ca không thể nghĩ tới hay sao?
Nói xong, tên mập đi ra ngoài sân, lúc này Trữ Gia Nhất đã bị treo lên giá kim loại.
Rút một cây roi gai từ trong tay thủ hạ, tên mập như cười như không đi tới trước mặt Trữ Gia Nhất, tiện tay dùng roi chọt chọt lên người hắn, khiến hắn lắc lư như quả lắc đồng hồ.
- Ta xác định là lão tiểu tử Trương Cẩm Dương phái ngươi tới, hắn không phải là người tốt lành gì. So với hắn, tên khốn như ta cũng tính là lương thiện, nhưng mà ta vẫn phải cần chính miệng ngươi thừa nhận, đây cũng là cách ngươi khỏi phải chịu khổ da thịt.
Tên mập tùy tiện nói.
Trữ Gia Nhất bị treo lên chỉ cảm thấy tất cả máu dồn lên đầu, nhưng đầu óc vẫn thanh tỉnh, hắn biết rõ hậu quả bán đứng Trương Cẩm Dương là khó mà bảo toàn được bản thân. Chẳng những không được Trương Cẩm Dương cứu giúp, còn có thể dẫn tới Trương Cẩm Dương âm thầm điên cuồng trả thù.
- Ta không làm gì hết, vì sao lại bắt ta?
Trữ Gia Nhất kêu to, miệng thật cứng.
- Chà chà, tiểu tử ngươi còn có chút khí khái, không sao cả, ta coi là miệng ngươi cứng hay là roi của ta cứng hơn.
Nói xong, tên mập quất một trận roi lên người Trữ Gia Nhất.
Thoáng cái trong sân không ngừng vang lên tiếng mắng của tên mập, tiếng tru của Trữ Gia Nhất, cùng với tiếng roi quật bốp chát lên thân thể người.
Đồng thời thương binh đi bộ trong sân cùng vây quanh, tạm thời không hiểu được chuyện gì. Đương nhiên cách làm của tên mập quả là thường như cơm bữa, bằng không sao gọi là xú danh vang xa chứ.
Đánh khoảng 10 phút, cánh tay cũng tê, tên mập liếc hai mươi mấy thương binh xung quanh, chỉ vào Trữ Gia Nhất cả người đầy máu nói:
- Người này là Trương Cẩm Dương phái đến, vừa rồi trải qua điều tra, người này chuẩn bị đầu độc trưởng quan Bì Nặc đáng kính của chúng ta, cố ý tạo ra tai nạn điều trị giá họa cho ca ta, cũng là Tiêu Hoằng ân nhân cứu mạng của các người. Mỗi một hành động của hắn đều có Ma Văn ghi hình rõ ràng, báo cáo xét nghiệm cũng có, các ngươi nói nên xử lý thế nào?
Nghe nói như thế, những thương binh vốn đang xem náo nhiệt liền nổi gân xanh trên trán. Tiêu Hoằng là ân nhân cứu mạng của bọn họ, như cha mẹ tái sinh, có người vu oan Tiêu Hoằng, không khác gì vu oan cha mẹ bọn họ.
- Đáng chết, đánh chết hắn!
- Đánh chết hắn!
....
Lập tức thương binh trong sân liền quần chúng xúc động, hận không thể lóc thịt Trữ Gia Nhất.
Trữ Gia Nhất thấy cảnh này, trong lòng mát lạnh, rõ ràng những tiếng hò hét này đánh sâu vào trong lòng hắn.
Lúc này tên mập cũng không khách khí, khoát tay, lớn tiếng hô:
- Phát roi cho mọi người.
Một lát sau, bên cạnh Trữ Gia Nhất đã có mấy chục người lần lượt vung roi, điên cuồng đánh Trữ Gia Nhất.
Còn tên mập thì lui sang một bên ngồi trên ghế dựa, không ngừng bóp bả vai, miệng lẩm bẩm:
- Đã lâu không quất người, thể lực rõ ràng không bằng trước.
Nào nhớ tới ngày hôm qua hắn còn bị Chung Gia Ngân đuổi theo mấy con phố.
10 phút sau, biết được có người muốn hãm hại Tiêu Hoằng, đám thương binh quần chúng nổi giận, thậm chí người đã phục hồi xuất viện cũng chạy tới vây quanh Trữ Gia Nhất, chia nhau quất, trong thời gian ngắn nhân số đã lên đến 200 người, động tĩnh càng náo loạn càng lớn.
Bì Nặc trong phòng bệnh cũng nghe được tin này, lập tức nổi giận đứng lên. Có người muốn ám hại hắn, Bì Nặc còn có thể giải quyết theo lý trí, nhưng nghe nói có người muốn hãm hại Tiêu Hoằng, tạo ra tai nạn điều trị, Bì Nặc lại không thể nhịn được.
Tiêu Hoằng ở trong mắt Bì Nặc đã là ân nhân cứu mạng của hắn, cũng tuyệt đối trở thành siêu cấp Dược sư ở căn cứ quân sự Bối La. Có người dám đụng tới Tiêu Hoằng, rõ ràng là không nể mặt quân đội Bối La.
Cùng lúc đó, La Kiệt ở trong văn phòng đang cau mày xem những chuyện xấu của Sở Tiểu Thiên.
Sắc mặt không ngừng thay đổi, mới tới không mấy ngày, đầu tiên là đánh chủ quản kho hàng tổng bộ y tế không thể tự sinh hoạt được, lại đánh Văn Giang trợ thủ của Bì Nặc thành đầu heo, lại xảy ra mâu thuẫn với Chung Gia Ngân...
Nhìn báo cáo này, sắc mặt La Kiệt tràn ngập bất đắc dĩ, nhưng không còn cách nào. Bây giờ Sở Tiểu Thiên là chuẩn Ngự sư, xưa đâu bằng nay, huống chi vừa mới mời người ta tới, lại đuổi đi, sẽ không ăn nói được với Sở Ngân Xuyên ở Vọng Tinh thành.
- Đi, gọi Sở Tiểu...
Không chờ La Kiệt nói xong, một tên trợ thủ của La Kiệt hoảng loạn từ bên ngoài chạy vào:
- Báo cáo trưởng quan, vừa nhận được tin tức, khu B hoàn toàn rối loạn. Thiếu tá Sở Tiểu Thiên treo Trữ Gia Nhất trên giá, đang giật dây thương binh tiến hành đánh đập.
Sở Tiểu Thiên, lại là Sở Tiểu Thiên, La Kiệt nghe lời này, trong đầu vang lên một cái. Trên cơ bản ở bên trong quân đoàn Bối La, chuyện gây hấn sinh sự của toàn quân đội Bối La cũng không nhiều bằng một mình Sở Tiểu Thiên.
- Cái tên kia rốt cuộc có ngày nào thành thật được hay không, chỉ cần một ngày thôi!
La Kiệt sắc mặt âm trầm nói tiếp:
- Bây giờ Bì Nặc đang ở đâu, chẳng lẽ hắn không để ý hay sao?
- Bì Nặc trưởng quan... đang vỗ tay khen ngợi những thương binh kia, hơn nữa... cũng ra tay.
- Khụ khụ!
La Kiệt nghe thế, nước miếng lọt thẳng khí quản sặc sụa ho một hồi mới bớt được, kinh ngạc hỏi:
- Nguyên nhân là thế nào?
- Nghe nói Trữ Gia Nhất đang muốn âm thầm độc Bì Nặc, ám hại Bì Nặc cùng hãm hại Tiêu Hoằng, kết quả bị Sở Tiểu Thiên bắt tại trận, hơn nữa chứng cớ xác thực.
Trợ thủ liền báo cáo rõ ràng.
Nghe nói thế, La Kiệt vốn đang kinh ngạc đột nhiên trở nên nghiêm túc, rõ ràng nếu chuyện này thành lập, tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ.
Tân Du bên cạnh sắc mặt cũng nghiêm túc hơn, sau lưng rét lạnh, hắn có cảm giác tình thế dường như sắp náo loạn lớn, quan trọng hơn là với tài trí của hắn, không khó liên tưởng tới kẻ sau màn là ai.
Không dám ở lại lâu, La Kiệt cùng Tân Du rời văn phòng đi thẳng tới bộ điều trị khu B.
Đi vào bộ điều trị khu B, nhìn thấy trong sân điều trị đã kín đầy người, một đám hùng hổ dữ tợn.
Đúng như trợ thủ đã nói, lúc này Bì Nặc đang đứng dưới lầu lớn tiếng kêu:
- Đánh, đánh chết hắn cho ta, thẳng tới khi hắn nói ra kẻ chủ mưu mới thôi.
- Dừng tay!
La Kiệt bước xuống xe Ma Văn quân dụng, bỗng nhiên hét lớn một tiếng. Tạm thời mặc kệ ai đúng ai sai, lạm dụng hình phạt riêng này là trái với quân kỷ, dù là Trữ Gia Nhất phạm tội, cũng phải do toà án quân sự phán xét.
Nghe tiếng của La Kiệt, thương binh nơi này ngừng hành động, toàn bộ nhìn thẳng vào La Kiệt. Nháy mắt, cả sân liền vắng ngắt.
- Bì Nặc, ngươi đang làm gì?
La Kiệt nghiêm khắc hỏi, nhưng mà ngữ khí ôn hòa hơn nhiều, tuy rằng hắn là cấp trên của Bì Nặc, nhưng địa vị của Bì Nặc trong quân đội rất cao.
- Bây giờ ta mặc kệ mọi chuyện, nhìn đây, còn có cái này.
Bì Nặc vỗ cánh tay cùng đùi, nói:
- Những thứ này là Tiêu Hoằng cho, thậm chí mạng của lão tử cũng là Tiêu Hoằng cho, ai dám đụng tới Tiêu Hoằng, vậy là đối đầu với ta. Đừng ngừng lại, tiếp tục đánh cho ta.
Bì Nặc liếc La Kiệt, tiếp theo ra lệnh thương binh.
- Dừng tay, các ngươi đang làm trái quân kỷ, cầm roi làm gì, bỏ xuống cho ta.
La Kiệt lớn tiếng nói, sắc mặt nghiêm khắc, hắn phải ngăn cản loại chuyện trái quân kỷ này.
Thấy hai trưởng quan giằng co, các thương binh đều ngừng lại, không biết nghe theo ai.
Xoạt!
Đúng lúc này, mọi người cùng chuyển mắt nhìn về phía cửa chính lầu điều trị, chỉ thấy Tiêu Hoằng áo giáp rách nát, khoát áo choàng đen xuất hiện ở cửa, sắc mặt bình thường.
Thấy ánh mắt cùng biểu tình tràn ngập kính nể của binh lính đối với Tiêu Hoằng, hoàn toàn bỏ qua mình, sắc mặt La Kiệt hơi giật một chút. Hắn cảm nhận được khí thế trên người Tiêu Hoằng, làm hắn không kìm được phải cảnh giác.
- Các ngươi, còn không bỏ roi xuống.
La Kiệt lặp lại mệnh lệnh, ngữ khí cao hơn.
Mọi người không động đậy, vẫn nhìn thẳng vào Tiêu Hoằng, dường như đang đợi Tiêu Hoằng ra lệnh.
Tuy rằng đây chỉ là một hành động nhỏ, nhưng con mắt La Kiệt trừng lớn, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt tràn ngập khiếp sợ. Tại sao lại như thế?
Cùng lúc đó, Trương Cẩm Dương tự nhiên cũng biết được hiện trạng của Trữ Gia Nhất, trong lòng lạnh buốt, từ hướng khác vội vàng chạy tới, nhìn xem có thể hóa giải chuyện này hay không. Hắn biết rõ, một khi chuyện này liên quan đến người đó thì sẽ có ý nghĩa gì.
Kết quả vừa tới liền thấy được hình ảnh này, La Kiệt giằng co với Bì Nặc, mọi người cùng nhìn vào Tiêu Hoằng, giống như lúc này Tiêu Hoằng mới là lão đại chân chính ở đây.
Thấy cảnh này, trong lòng Trương Cẩm Dương không khỏi kinh hãi, sau lưng mát lạnh.
- Ta lệnh cho các ngươi bỏ roi xuống, chẳng lẽ các ngươi dám chống lệnh hay sao?
La Kiệt lại lên tiếng.
Mọi người vẫn không động đậy, ánh mắt vẫn nhìn vào người Tiêu Hoằng.
← Ch. 0267 | Ch. 0269 → |