Vay nóng Homecredit

Truyện:Ma Ngân - Chương 0646

Ma Ngân
Trọn bộ 1129 chương
Chương 0646: Khí thế
0.00
(0 votes)


Chương (1-1129)

Siêu sale Lazada


Ngay cả Ngô Quý Kỳ trên cao nhìn xuống quan sát sân thể dục, nhìn thấy tên Mặt Thẹo bị quật ngã trong nháy mắt, ánh mắt lạnh như băng và uy nghiêm không kiềm được hơi đổi.

Ngô Quý Kỳ không nghĩ tới, tên có khuôn mặt xấu xí kia lại đúng là có chút bổn sự.

Tuy nhiên, Ngô Quý Kỳ cũng không có chút tỏ vẻ nào, càng không có làm gì, chỉ lẳng lặng nhìn, giống như đang quan sát một hồi diễn xuất vậy.

Hắn biết rõ, kế tiếp Tiêu Hoằng phải đối mặt với cái gì, chính là phản kích của tù nhân Lạc Đan Luân.

Trên thực tế, ở trong này, Ngô Quý Kỳ làm được tất cả, nhưng điều duy nhất không làm được chính là chia rẽ người Lạc Đan Luân, phá bọn họ thành mảnh nhỏ, phân tách ra.

Đồng thời, trên sân thể dục, thấy tên tóc bạc trắng kia đánh gục Mặt Thẹo, các khuôn mặt vốn còn đang nhe răng cười, đã hoàn toàn biến thành tàn nhẫn.

Sau đó đám người Lạc Đan Luân từ bốn phương tám hướng đã từ bốn phía sân thể dục rộng lớn, chạy về phía Tiêu Hoằng mà tụ tập, trên mặt không kiềm được hiện lên vẻ tàn nhẫn.

Đối với lai lịch của Tiêu Hoằng, bọn họ cũng không biết, duy nhất biết đến chính là Tiêu Hoằng đánh ngã một người Lạc Đan Luân.

Nhìn đám người Lạc Đan Luân từ bốn phương tám hướng, không ngừng tụ tập lại, điều này cũng hoàn toàn nằm trong dự kiến cho các tù nhân liên hợp thể, trong lòng càng thêm rõ ràng, Tiêu Hoằng đã xong đời.

Duy nhất chỉ có Ốc Sư vẫn đứng bên dưới một vách tường hợp kim, lẳng lặng nhìn xung quanh, nhìn tất cả trước mắt, vẫn không có ý định ra tay, làm cho người ta có một loại cảm giác không thèm đếm xỉa đến.

Về phần Tiêu Hoằng, nhìn mấy trăm tên Lạc Đan Luân đang không ngừng tới gần, hắn vẫn không có chút lùi bước, nheo mắt suy nghĩ, đồng tử không ngừng quét qua trước mắt.

Vù, vù, vù.

Chưa từng có nhiều lời vô nghĩa, ngay lập tức đã có ba gã tù nhân Lạc Đan Luân nhìn chằm chằm vào Tiêu Hoằng, trực tiếp chạy về phía hắn, động tác nhanh nhẹn, giống như ba con báo săn.

Nhanh như một tia chớp, ba gã người Lạc Đan Luân đã gần ngay trước mắt, không thèm nói gì với Tiêu Hoằng, lập tức đánh tới.

Ầm, ầm, ầm!

Nhưng ngay sau đó, Tiêu Hoằng cúi người, xoay tròn, làm ra một động tác né tránh đẹp mắt, ngay lập tức một gã tù nhân Lạc Đan Luân trực tiếp bị đánh bay ra, hai gã khác đã lại lần nữa nằm gục dưới chân Tiêu Hoằng, toàn bộ đều ôm bụng, đau đớn không chịu nổi.

Trong nháy mắt đã lại lần nữa đánh gục ba gã tù nhân Lạc Đan Luân.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đám tù nhân liên hợp thể khẽ nhướng mày, giờ khắc này, bọn họ đột nhiên có một loại cảm giác, Tiêu Hoằng kia cũng không phải là đơn giản.

Ngay cả Ốc Sư cách đó thật xa, một tay che trước trán, nhìn thấy vậy, ánh mắt cũng hơi đổi. Hắn lẩm bẩm:

- Tiêu Hoằng? Phương thức cách đấu của người Lạc Đan Luân? Tình huống gì vậy?

Không đợi Ốc Sư có quá nhiều phản ứng, lại có hơn mười tên tù nhân Lạc Đan Luân cấp bậc Ngự Sư đỉnh phong hoặc Ngự Sư cấp năm, đã lao thẳng tới Tiêu Hoằng, lần này thì còn có vẻ hung ác hơn.


- Ta thật sự muốn nhìn một cái, tên tóc bạc trắng kia rốt cuộc có thể chống đỡ được bao lâu?

Ngô Quý Kỳ nhìn thấy cảnh này, cũng thì thào lẩm bẩm. Vẻ mặt hắn cũng không có chút tức giận nào, mà là hơi chút nghiền ngẫm.

Thường thường các tù nhân liên hợp thể mới tới đều có chút lệ khí, nhưng bình thường đều bị người Lạc Đan Luân sửa chữa cho tới mức thành thật. Để tránh cho hắn phải tự mình động thủ, đây gần như cũng là một loại mượn đao giết người kiểu mới.

Đồng thời dưới tình huống không có Chiến Văn, bất kể là Đại Ngự Sư, hay là Ngự Sư đỉnh phong, thực lực đều đã bị suy yếu quá nhiều, có thể nói hoàn toàn chỉ là đánh lộn mà thôi.

Đối mặt với mười mấy người đồng thời tấn công, cho dù Tiêu Hoằng có tuyệt đối chân truyền của Đại trưởng giả, cho dù Tiêu Hoằng có Đại Ngự Sư Ngự lực, thì cũng phải chống đỡ vô cùng vất vả.

Trong nháy mắt, hai má, bả vai bị đánh trúng hai đòn, tuy nhiên, điều này ngược lại còn khơi dậy ý chí chiến đấu của Tiêu Hoằng, bất kể Tiêu Hoằng có tình cảm gì với người Lạc Đan Luân, thì hắn vẫn rất rõ ràng, ngay cả những người Lạc Đan Luân trước mắt này mà còn không chinh phục được, vậy thì vẫn nên sớm đóng gói về quê thôi, còn đi Thiên Tế Tỉnh làm gì nữa?

Phù phù, phù phù, phù phù!

Mấy lượt chân tay va chạm nặng nề vang lên, hơn mười tù nhân Lạc Đan Luân trước mắt này đã trực tiếp bị Tiêu Hoằng đánh gục xuống mặt đất, một số đã nằm rên rỉ xung quanh Tiêu Hoằng.

Mà trên mặt Tiêu Hoằng cũng đã xuất hiện một vết máu ứ, khóe miệng còn dính máu, tuy nhiên, trên người hắn lại tản ra một loại ý chí chiến đấu trước nay chưa từng có.

Cũng giống như một dũng giả, muốn đi chinh phục một đám dã thú về làm việc cho mình.

Đối với dũng sĩ và dũng sĩ, nắm tay mới là thủ đoạn chinh phục tốt nhất, về phần cái gì mà chuỗi trang sức Hoàng Kỵ, về phần cái gì mà Duệ Cốt? Tiêu Hoằng hiện tại không cần những thứ kia, duy nhất cần chính là nắm tay và thực lực.

Nhìn thấy ước chừng gần hai mươi tên Lạc Đan Luân đã bị Tiêu Hoằng dùng nắm tay đánh gục, gần như tất cả tù nhân liên hợp thể đều hít ngược vào một hơi khí lạnh.

Giờ khắc này, bọn họ có thể rõ ràng nhìn thấy, động tác của Tiêu Hoằng vừa hoa lệ vừa thực dụng, hoàn toàn là một kích "lấy mạng", không để cho đối thủ chút cơ hội thở dốc nào, mà trọng yếu hơn là, cảm giác Ngự lực biến thái của Tiêu Hoằng, cũng giống như sau lưng hắn có thêm vài con mắt vậy.

Ngay cả Ngô Quý Kỳ trên cao nhìn náo nhiệt, thấy bốn phía Tiêu Hoằng nằm gần hai mươi tên tù nhân Lạc Đan Luân, trên mặt cũng không nhìn được hiện lên một chút giật mình.

Từ khi hắn tiếp nhận khu nhà giam chữ Giáp đến bây giờ, có thể chỉ bằng thực lực bản thân, chỉ bằng nắm tay, không cần Chiến Văn, mà đánh ngã được gần hai mươi tên tù nhân Lạc Đan Luân, thì đây vẫn là lần đầu tiên xuất hiện.

- Tên tóc bạc trắng kia, rốt cuộc có lai lịch gì?

Ngô Quý Kỳ không kiềm được thốt lên, tuy nhiên, hiện tại nên muốn tra được lai lịch của Tiêu Hoằng thì đã không còn có khả năng nữa.

Bởi vì một khi bị sung quân đến Ma Duệ Tinh, tư liệu về nhân thân sẽ bị liên hợp thể hoàn toàn xóa đi, hơn nữa những tù nhân này chính là dùng để làm nhân ngẫu, cũng giống như một con heo chó, thử hỏi một chút, chế tạo thịt gà thì còn phải ghi lại ngày nó được sinh ra nữa hay sao?

Về phần tù nhân Lạc Đan Luân, nhìn thấy một màn trước mắt, sắc mặt cũng không kiềm thay đổi, gần hai mươi người, vậy mà lại không thể đánh được một người, với kinh nghiệm của bọn họ thì việc này tuyệt đối không có nhiều.

Những người Lạc Đan Luân này không kiềm được nhìn Tiêu Hoằng với ánh mắt có chút thay đổi, từ khinh miệt ban đầu biến thành cừu thị, lại từ cừu thị, biến thành nghiêm túc như lúc này.

Nhìn Tiêu Hoằng giống như một bức tưởng, khẽ cúi đầu, đứng trước mặt bọn họ, mái tóc bạc hơi có chút rối loạn đã che phủ hai mắt, không khỏi làm mỗi một tên Lạc Đan Luân đều cảm nhận được một luồng sát khí.

Tuy nhiên, điều này cũng không làm cho tù nhân Lạc Đan Luân có chút ý định lùi bước. Chỉ tạm dừng một lát, ước chừng hơn hai mươi tên tù nhân Lạc Đan Luân bắt đầu đồng loạt lao về phía Tiêu Hoằng, mỗi một đều mang ánh mắt lăng lệ.


Các tù nhân liên hợp thể khác, trong lòng trở nên lạnh lẽo. Bọn họ tự nhiên hiểu được, hơn hai mươi người vây công một mình Tiêu Hoằng, gần như đã là cao nhất rồi, nhiều người hơn nữa cũng không có chỗ để thò tay vào được.

- Lần này, ta không tin tên tóc bạc trắng kia không ngã.

Ngô Quý Kỳ đứng dậy, nhìn thấy hình ảnh như vậy, nheo mắt suy nghĩ, khẽ lẩm bẩm.

Tiêu Hoằng đối mặt với hơn hai mươi người lao tới, đồng thời mỗi một người đều có Ngự lực cao thâm, ngoài Ngự Sư đỉnh phong thì chính là Ngự Sư cấp năm, điều này đã mang đến cho Tiêu Hoằng áp lực cực lớn.

Chỉ là trên mặt Tiêu Hoằng không có chút e ngại ngòa, không chút lùi bước, ngược lại xuống tay còn lăng lệ hơn, nặng tay hơn trước một chút.

Tuy rằng trên mặt, trên bụng liên tục trúng vài quyền, nhưng là nắm tay phản kích của Tiêu Hoằng cũng tàn nhẫn hơn trước kia khá nhiều.

Thậm chí trong hai mắt Tiêu Hoằng còn bắn ra hàn mang, truyền vào trong mắt tù nhân Lạc Đan Luân, không khỏi làm cho đám người Lạc Đan Luân trong lòng phát lạnh, sau đó lập tức bị một quyền đánh gục.

Lần này, tù nhân Lạc Đan Luân bị đánh ngã đã không còn biết đau khổ giãy giụa nữa, mà đã trực tiếp bị Tiêu Hoằng đánh cho hôn mê bất tỉnh.

Ước chừng trải qua năm phút đồng hồ giao chiến, hơn hai mươi tên tù nhân đều ngã xuống bốn phía thân thể Tiêu Hoằng. Đám tù nhân liên hợp thể bốn phía đều há hốc mồm, hai mắt trợn lên.

Chỉ bằng lực lượng bản thân, đánh gục hơn bốn mươi tên tù nhân Lạc Đan Luân, điều này có chút không thật thì phải.

Bọn họ đã ngây người ở trong này có khá nhiều năm rồi, tự nhiên rõ ràng, thực lực của tù nhân Lạc Đan Luân rốt cuộc đáng sợ tới mức nào. Đừng nói một lần đánh gục hơn bốn mươi tên, cho dù có mười người thì bọn họ cũng còn chưa dám nghĩ tới.

Mà lúc này, trên mặt Tiêu Hoằng cũng có từng mảng máu ứ, trên hai nắm tay cũng dính đầy vết máu, giống như hai thanh đồ đao đã giết quá nhiều người, đồng thời trên thân thể hắn cũng tản ra một cỗ khí thế khiếp người, khiến cho người ta có một loại cảm giác không rét mà run.

Đám tù nhân Lạc Đan Luân xung quanh Tiêu Hoằng tự nhiên có thể cảm nhận được khí thế phát ra quanh người Tiêu Hoằng. Những tù nhân Lạc Đan Luân này đều đã trải qua vô số lần chiến đấu, nhưng chưa từng có một lần nào phải đối mặt với khí thế như thế, có thể làm cho bọn họ sinh ra cảm giác lùi bước, hoặc là thần phục.

Thậm chí một số người Lạc Đan Luân còn loáng thoáng cảm nhận từ trên thân thể Tiêu Hoằng một cỗ khí tức khác với các tù nhân khác, loại khí tức này làm cho bọn họ không kiềm được có một loại cảm giác muốn thần phục, cũng giống như quỳ gối trước Ma Đỉnh Phong, chính là khí tức từ Ma Đỉnh Phong kia phát ra.

Mà Ma Đỉnh Phong kia chính là Thánh sơn của người Lạc Đan Luân, là đỉnh núi được đặt vương tọa đã đóng băng của Cáp Thụy Sâm, cùng với thi thể của Cáp Thụy Sâm.

- Không, đây tuyệt đối không có khả năng, đây nhất định là ảo giác, đúng, là ảo giác.

Trong lòng một số tù nhân Lạc Đan Luân không tự chủ được thốt lên.

Đồng dạng dưới trạng thái thiêu đốt này, vẻ mặt Tiêu Hoằng cũng từng chút một trở nên dữ tợn, đúng thời điểm này, Tiêu Hoằng đột nhiên phát hiện ra, vật thể hình quả trứng trong bụng lại lần nữa trở nên dao động, không ngừng giãy giụa ở trong cơ thể.

Bá...

Trong phút chốc, Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy vật thể hình quả trứng đang không ngừng giãy giụa trong bụng lại một lần nữa tản ra một cỗ Ngự lực, trực tiếp hòa tan vào trong Ngự lực của Tiêu Hoằng, điều này không khỏi làm cho Tiêu Hoằng cảm thấy Ngự lực dường như lại tăng mạnh một chút.

Đồng thời, cổ Ngự lực, này dường như cũng làm cho khí thế trên thân thể Tiêu Hoằng trở nên càng tràn đầy hơn, đó là một cỗ khí thế cao cao tại thượng, bất khả xâm phạm!

*****

Gần như ngay tại giờ khắc này, tất cả tù nhân Lạc Đan Luân đều lui về phía sau nửa bước, thậm chí trong lòng mỗi một người Lạc Đan Luân đều lờ mờ cảm nhận được một thanh âm trầm thấp và tràn ngập vô tận uy nghiêm truyền tới: Quỳ xuống!

Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, thanh âm này nhất định là giả, là ảo giác!

Trong lòng các tù nhân Lạc Đan Luân không kiềm được thốt lền, đồng thời dùng sức lắc lắc đầu.

Nhìn thấy Tiêu Hoằng trực tiếp đánh gục hơn bốn mươi tù nhân, đồng thời tù nhân Lạc Đan Luân lại có cảm giác muốn lùi bước, Ngô Quý Kỳ đứng trên đài cao đã hơn mở to mắt, vẻ kinh ngạc dần hiện lên trên mặt hắn.

Không nói tới việc một người đánh gục hơn bốn mươi tù nhân Lạc Đan Luân thì tốt cuộc cường hãn tới mức nào. Chỉ riêng việc khiến cho tù nhân Lạc Đan Luân luôn luôn bất khuất này xuất hiện dấu hiệu lùi bước, thì cũng đã là chuyện có một không hai rồi.

- Tại sao có thể như vậy được?

Ngô Quý Kỳ không kìm được thốt lên, hắn lờ mờ có cảm giác, kia Tiêu Hoằng tên có chút không tầm thường, cũng không phải là kẻ sinh ra dược tính kháng thể bình thường khác, bị ném tới khu nhà giam chữ Giáp.

Trái lại trên mặt sân thể dục, một số tù nhân liên hợp thể ngày thường bị người Lạc Đan Luân khi dễ, đồng thời không dám trả đòn, nhìn thấy Tiêu Hoằng trực tiếp đánh gục hơn bốn mươi tên Lạc Đan Luân, vẻ mặt không kiềm được tràn ngập hưng phấn, thậm chí hô to:

- Tóc bạc trắng kia, cố lên, ta ủng hộ ngươi. Đánh gục toàn bộ tù nhân Ma tộc đi!

Nghe thấy vậy, ánh mắt lạnh như băng và linh hoạt, sắc bén của Tiêu Hoằng hơi nhìn lại, hướng về phía một tên tù nhân đang ngồi xổm trong góc, tên này nói với Tiêu Hoằng như vậy, hiển nhiên là đã từng bị người Lạc Đan Luân khi dễ rồi.

Nhưng mà Tiêu Hoằng lại không chút vui vẻ với lời "cổ vũ" này, bởi vì cụ thể là chuyện gì đang xảy ra, chỉ có trong lòng Tiêu Hoằng là rõ ràng nhất. Hắn bày ra bộ dáng hung ác với tên tù nhân trong góc kia, quát lớn:

- Ngươi câm miệng cho ta!

Cảm giác giống như đang đánh đòn lũ trẻ nhà mình, không tới lượt hàng xóm "chõ mõm" vào nói này nói nọ.

Thấy vẻ mặt này của Tiêu Hoằng, tên tù nhân trong góc không kiềm được khẽ giật mình, trong nháy mắt đã bị khí thế cuồn cuộn của Tiêu Hoằng bao phủ, chỉ cảm thấy toàn thân trở nên lạnh như băng.

- Còn có ai lên nữa! Ta nói cho các ngươi biết, lần này, ta sẽ không tiếp tục thủ hạ lưu tình nữa, kẻ nào lên thì chắc chắn sẽ phải chết!

Tiêu Hoằng hơi nhìn mấy trăm tù nhân Lạc Đan Luân trước mặt này một cái, nói từng câu một, giọng điệu trầm thấp. Đồng thời hắn lại bước lên một bước.

Mà thanh âm trầm thấp này của Tiêu Hoằng lại làm cho tất cả tù nhân Lạc Đan Luân thấy phát lạnh, bởi vì thanh âm này giống như đúc với âm thanh vừa rồi vang lên trong đầu bọn chúng, làm cho người ta một loại cảm giác cao cao tại thượng, thần thánh mà không thể xâm phạm, dưới loại khí thế này áp bách, các tù nhân Lạc Đan Luân đều không khỏi lui về phía sau.

Loại khí thế quen thuộc này thậm chí còn làm cho bọn họ không dám tiếp tục nhìn thẳng vào ánh mắt Tiêu Hoằng, cũng giống như những con dã thú nhìn thấy vạn thú chi vương vậy!

Trong nháy mắt, tuy rằng Tiêu Hoằng chỉ có một mình, nhưng khí thế cuồn cuộn đã hoàn toàn áp chế khí thế của tất cả tù nhân Lạc Đan Luân xuống, hơn nữa bản thân Tiêu Hoằng cũng đều cảm nhận được, vật thể hình quả trứng trong cơ thể mà giãy giụa càng kịch liệt, thì luồng khí thế này sẽ lại càng cường đại hơn.

Ngô Quý Kỳ ở trên cao, nhìn thấy cảnh tượng phía dưới, không kiềm được nheo mắt suy nghĩ, lần này hắn dường như có một loại cảm giác, tên tóc bạc trắng kia chính là không có ý tốt gì khi tới đây, thậm chí rất có một loại tư thế chinh phục tù nhân Lạc Đan Luân, đây chính là điều mà Ngô Quý Kỳ không muốn nhìn thấy, không thể để cho những tù nhân Lạc Đan Luân này có thủ lĩnh mà bản thân mình không thể khống chế được.

Chỉ hơi trầm tư một lát, Ngô Quý Kỳ tràn đầy hiểu biết về người Lạc Đan Luân đã lấy ra một cái cái còi, đặt vào miệng, thổi lên.

Tiếng còi rất mảnh, âm điệu rất cao, truyền vào trong tai mọi người, không khỏi làm cho trong lòng mọi người đều có một loại cảm giác vô cùng khó chịu.

Bất kể là tù nhân Lạc Đan Luân hày là tù nhân liên hợp thể, tự nhiên hiểu được thanh âm như vậy đại biểu cho cái gì, đó chính là cảnh cáo.

Đông đảo tù nhân Lạc Đan Luân hơi quay người nhìn lại, nhìn thấy Ngô Quý Kỳ, ánh mắt hiện lên một chút phức tạp, có phẫn hận, bất khuất, nhưng lại có e ngại và khuất phục không cam lòng.


Sau đó tù nhân Lạc Đan Luân lại lần nữa e ngại nhìn về Tiêu Hoằng một cái, chậm rãi lui ra phía sau, rồi tản ra.

- Khụ khụ.

Thấy đám người Lạc Đan Luân thối lui, Tiêu Hoằng không kiềm được ho nhẹ hai tiếng, ánh mắt lăng lệ cũng không nhịn được hiện lên một chút thống khổ, dù sao nắm tay của đám người Lạc Đan Luân kia cũng không phải là chuyện đùa, tuy nhiên, vẻ thống khổ như vậy cũng không được biểu lộ quá rõ.

Ngay sau đó, Tiêu Hoằng đột nhiên hơi hạ thấp người, nhấc lên một tên tù nhân Lạc Đan Luân đang mang vẻ mặt rất đau đớn.

Nhìn thấy ánh mắt Tiêu Hoằng, tên tù nhân Lạc Đan Luân đang đau đớn này lại có cảm giác khuất phục, chỉ là khóe miệng vẫn không ngừng đau đớn mà co rút lại.

Đối với điều này, Tiêu Hoằng không có nhiều lời, trực tiếp ấn hai cái lên bụng của tên tù nhân Lạc Đan Luân này.

Trong nháy mắt, phần bụng đang vô cùng đau đớn của tù nhân Lạc Đan Luân này lại giảm bớt đi rất nhiều, vẻ thống khổ trên mặt cũng nhạt đi, biến thành vẻ kinh ngạc, hắn không nghĩ tới, Tiêu Hoằng lại giúp hắn chữa thương như vậy.

- Đi.

Tiêu Hoằng chỉ khẽ nói với tên tù nhân Lạc Đan Luân này, sau đó hơi buông tay ra.

Tên Lạc Đan Luân này vội vàng cẩn thận lui ra.

Ngô Quý Kỳ ở trên cao tự nhiên có thể nhìn thấy hành động của Tiêu Hoằng, theo hắn thấy, đây là Tiêu Hoằng đang muốn thu mua lòng người, biến chiến tranh thành tơ lụa với đám tù nhân Lạc Đan Luân.

Hành động như vậy, Ngô Quý Kỳ sẽ không để cho hắn thực hiện được. Đương nhiên, tên này cũng không đi bên ngoài ngăn cản, bởi vì việc này trong mắt Ngô Quý Kỳ chính là một hành động rất ngu xuẩn.

Nhìn về phía Tiêu Hoằng, Ngô Quý Kỳ chỉ khẽ cười âm lãnh, sau đó hắn lui về phía sau mấy bước, đi về phía văn phòng của mình, gọi trợ thủ tới.

Ước chừng trải qua nửa tiếng đồng hồ, đám người Lạc Đan Luân đang ngã trên mặt đất, hoặc hôn mê, hoặc thống khổ, đã đều được Tiêu Hoằng điều trị hết, tất cả đều đã đứng dậy, ra sức tránh xa Tiêu Hoằng một chút.

Nếu thủ đoạn vừa rồi của Tiêu Hoằng làm cho bọn họ cảm thấy e ngại, như vậy thì luồng khí thế kia lại là một loại uy áp đối với linh hồn bọn họ, làm cho bọn họ không dám tùy tiện làm càn nữa.

Cuối cùng, Tiêu Hoằng với bộ mặt đầy vết máu ứ, chậm rãi đi tới trước người Mặt Thẹo, từ trên cao nhìn xuống.

Mặt Thẹo đang ôm bụng, nhìn thấy bộ dáng trầm tĩnh mà toát ra vô tận uy nghiêm của Tiêu Hoằng, hắn liền không tự chủ được lùi hai bước, ra sức cách xa Tiêu Hoằng, nhưng chỉ cần vừa động đậy, trên bụng sẽ truyền đến một trận đau nhức.

Sau một lát, Tiêu Hoằng nhìn chằm chằm vào Mặt Thẹo, từ từ ngồi xuống, cũng chậm rãi vươn tay, nắm lấy vạt áo Mặt Thẹo, nhấc hắn lên.

Mặt Thẹo nhìn Tiêu Hoằng với vẻ hết sức phức tạp, có oán hận, có bất khuất, cũng có như vậy một tia sợ hãi như có như không, tuy nhiên, đúng lúc này, Mặt Thẹo lại đột nhiên phát hiện ra, Tiêu Hoằng đã chậm rãi nâng lên một bàn tay khác, khuôn mặt không chút thay đổi, lập tức tát vào hai mặt của hắn.

Ba!

Một cái tát này tuy rằng không nặng, nhưng lại vô cùng vang, thậm chí cách rất xa thì vẫn nghe thấy rõ ràng.

Trái lại Mặt Thẹo, chỉ cảm thấy trên mặt nóng và rát, còn muốn trừng mắt nhìn Tiêu Hoằng, nhưng lại phát hiện ra Tiêu Hoằng đã tiếp tục vung lên một cái tát nữa.

Lặp lại như thế nhiều lần, Mặt Thẹo đã không dám nhìn thẳng vào Tiêu Hoằng nữa, điều này dường như chính là một loại khuất phục.


Thấy Mặt Thẹo không còn phản kháng, Tiêu Hoằng nhìn chằm chằm Mặt Thẹo, đột nhiên xoa bóp vài cái trên bụng của hắn, sau đó vỗ một chút lên đầu Mặt Thẹo, ý bảo hắn có thể rời đi.

Nhưng mà, ngay khi Tiêu Hoằng vừa mới đứng dậy, chuẩn bị đi vào trong góc kiểm tra vết thương cho bản thân, thì vẻ mặt hắn lại bỗng nhiên hơi đổi, hắn chỉ nhìn thấy dưới chân mình lại có một cái Ma Văn, trên bề mặt đã bị bụi đất do cuộc ẩu đả khi nãy bám đầy.

Nhìn quanh bốn phía, thấy không có binh sĩ Cao Tương nào nhìn về phía này, Tiêu Hoằng mới chậm rãi cầm lấy Ma Văn, đây là một cái tồn trữ Ma Văn.

Chỉ có điều, ngay khi Tiêu Hoằng cầm chiếc tồn trữ Ma Văn hơi có chút cổ xưa lên, hắn lại bỗng nhiên phát hiện ra, có một gã thanh niên Lạc Đan Luân, mái tóc đen, làn da trắng nõn, bỗng nhiên chạy vội tới phía Tiêu Hoằng, tuy nhiên, khi cách Tiêu Hoằng khoảng năm thước, hắn liền ngừng lại.

Mà tên Lạc Đan Luân thanh niên tù nhân này tên là Lạp Mỗ, chính là một gã Trung đội trưởng trên Thiên Tế Tỉnh, có thực lực Ngự Sư cấp bốn, khóe miệng còn có một khối máu ứ, chính là bị Tiêu Hoằng đánh mới như vậy.

- Nó là của ta, mong hãy trả lại nó cho ta, nó rất trọng yếu đối với ta.

Lạp Mỗ hơi có chút sợ hãi, nhìn về phía Tiêu Hoằng, khẩn cầu.

- Trong này là cái gì?

Tiêu Hoằng nhìn Ma Văn cũ nát trong tay, vẫn có vẻ dùng được, hắn chậm rãi nhìn về phía Lạp Mỗ, lên tiếng hỏi.

Nghe Tiêu Hoằng hỏi như vậy, Lạp Mỗ nhìn Tiêu Hoằng, lại nhìn tồn trữ Ma Văn trong tay Tiêu Hoằng, thoáng do dự một chút, mới mở miệng:

- Quân ca cả Lạc Đan Luân đế quốc, cũng là quân hồn của chúng ta, mong hãy trả lại nó cho ta.

- Không có Ma Văn truyền phát khí, ngươi lưu trữ nó có thể làm được gì? Từ giờ trở đi, nó là của ta.

Tiêu Hoằng hơi nhìn Lạp Mỗ một cái, trực tiếp bỏ tồn trữ Ma Văn này vào trong túi áo.

Nhìn thấy tồn trữ Ma Văn đã làm bạn với mình hơn một năm, lúc này bị Tiêu Hoằng thu đi, Lạp Mỗ còn muốn nói cái gì đó cùng Tiêu Hoằng, nhưng lại phát hiện ra, trong sân thể dục đã vang lên một tiếng chuông, sau đó các cánh cửa phòng giam đều được mở ra.

Thời gian thông khí đã hết!

- Thứ tốt, thì nên biết chia xẻ, biết không? Ngươi mà cứ cầm nó, thì nó chỉ là vật chết mà thôi!

Tiêu Hoằng nhẹ nhàng nhìn vẻ mặt không cam lòng của Lạp Mỗ một cái, lạnh nhạt cười, sau đó liền đi tới phòng giam của mình.

Quay vào trong căn phòng lạnh như băng và ẩm ướt, các cánh cửa phòng giam đều tự động đóng kín lại, so với các khu giam giữ khác thì nó còn tiên tiến hơn, khả năng phòng hộ cũng càng thêm nghiêm mật.

Tựa lưng trên cánh cửa kim loại, Tiêu Hoằng liền từ từ ngồi trên mặt sàn ướt sũng, vẻ lăng lệ vừa rồi bỗng xen lẫn với một chút đau đớn.

Không chỉ trên mặt, bả vai và đùi cũng đều có mấy chỗ máu ứ, mặc dù không có trở ngại, nhưng đau đớn thì vẫn không thể tránh được.

Thật cẩn thận mở ra chiếc huy chương rách nát, Tiêu Hoằng liền lấy từ bên trong ra một viên Văn đan bổ huyết, cùng một viên Văn đan lưu thông máu, trực tiếp ném vào trong miệng nuốt xuống, sau đó bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Xoạch.

Đúng lúc này, một tiếng vang nhỏ bỗng nhiên theo cửa thông gió truyền đến, mở mắt ra, Tiêu Hoằng có thể rõ ràng nhìn thấy, có một túi nhựa nhỏ được ném tới.

Đồng thời, Tiêu Hoằng cũng hơi quay đầu, nhìn về phía Ốc Sư.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1129)