← Ch.0424 | Ch.0426 → |
Hiện giờ, chống đỡ cho binh sĩ Bối La tiếp tục chiến đấu được đó là lòng tin duy nhất: Tiêu Hoằng sẽ trở về, bọn họ phải sống sót, bọn họ là Anh Hùng Đế Quốc, ít nhất đã từng là như thế!
Đối mặt với binh sĩ Bối La mặc hộ giáp tàn tạ, giống như ác lang xung phong liều chết công tới, Trát Gia Lạc đồng dạng ở trong đội ngũ không kềm được thần sắc hơi biến đổi. Hắn không nghĩ tới, đều nước này rồi mà lực ý chí của binh sĩ Bối La không ngờ cũng không bị suy sụp.
Rõ ràng đế quốc đã từ bỏ bọn họ, mà còn dám đối mặt với cường địch. Quả thật Trát Gia Lạc không dám tưởng tượng, nếu như đặt quân đoàn Thiên Dực thứ 5 ở tình cảnh như vậy, binh sĩ của hắn sẽ có phản ứng như thế hay không?
- Tiêu Hoằng rốt cuộc nhồi tư tưởng gì vào đầu những binh sĩ Bối La này?
Trát Gia Lạc thì thào tự nói:
- Tuy nhiên, đáng chết cũng phải chết!
Nói xong, Trát Gia Lạc hạ đạt mệnh lệnh, tiến hành theo hình thứ huyết tẩy giết hại binh sĩ Bối La, để rửa sạch mối sỉ nhục của quân đoàn Thiên Dực thứ 5 từng lưu lại ở nơi này.
Trong khoảng khắc, binh sĩ Bối La liền triển khai liều chết so tay nghề với Liên hợp quân đoàn Thiên Dực của Mạc Tháp!
Song phương hoặc tiến hành vật lộn cận chiến, hoặc tiến hành công kích cự ly xa, toàn trường vô cùng thảm thiết.
Mạn Đạt ở trong bộ chỉ huy, thời điểm này tự nhiên có thể thông qua màn hình nhìn thấy nhất cử nhất động của binh sĩ Bối La.
- Tốt lắm, chính là như thế! Đám đần độn các ngươi này tốt nhất là đồng quy vu tận với quân đoàn Thiên Dực thứ 5!
Mạn Đạt nhìn binh sĩ Bối La chém giết thảm thiết, nhàn nhã nói. Đây cũng là ý tưởng thực tế trong nội tâm hắn, về phần tín niệm chất chứa trong lòng binh sĩ Bối La, Mạn Đạt vĩnh viễn không thể biết được.
Còn với dân chúng toàn Nam Du Quận mà nói, tuy rằng bọn họ không thể biết được tình huống thật của chiến tuyến Tây Cương, nhưng lại hoàn toàn biết rõ tình hình ở hai chiến tuyến kia, có thể nói là vô cùng nghiêm trọng.
Không có Tiêu Hoằng, giờ khắc này Duy Lâm Công Quốc dường như có vẻ càng thêm điên cuồng, không thể nghi ngờ thời điểm này Tiêu Hoằng ở trong lòng dân chúng, giống như là Định Hải Thần Châm của ba chiến tuyến ở Nam Du Quận.
Chính cái gọi là quốc nạn nhớ tướng tài, bởi vậy, giờ này khắc này dân chúng Nam Du Quận càng thêm tưởng niệm Tiêu Hoằng, cá biệt có đài tin tức Ma Văn thương nghiệp thậm chí còn phân tích, đến tột cùng là vì sao Tiêu Hoằng mất tích.
Kết quả, những đài tin tức Ma Văn thương nghiệp này thuần một sắc bị quân đội đóng cửa, chủ quản đài bị kết tội tiết lộ cơ mật tình báo, bị bí mật mang đi.
Loại hành vi này làm cho dân chúng cảm thấy bất an: không thể nghi ngờ đã làm cho dân chúng Nam Du Quận bắt đầu hoài nghi, Tiêu Hoằng mất tích dường như cũng không phải là bất ngờ, mà là có âm mưu gì khác.
Đảo mắt, thời gian ba ngày vội vàng mà qua, nhìn lại trên Hải Lam Tinh, chiến đấu vẫn đang tiến hành thảm thiết như trước.
Ước chừng trải qua ba ngày kịch liệt giao chiến, ở dưới tình huống không có bất ky tiếp tế tiếp viện, không có bất kỳ đồ quân nhu, mà lại đối mặt với cường địch, Bối La quân đoàn rơi vào tổn thất thảm trọng. Mặc dù sử dụng tất cả mọi khả năng, trong thời gian ba ngày đã bị tổn thất ước chừng hơn 1000 người, trong đó 400 binh sĩ bỏ mình, 600 người bị thương.
Ở tình trạng Ma Văn trị bệnh cực độ thiếu thốn, dược phẩm gần như không có, không thể nghi ngờ là đả kích trí mạng. Đồng thời lần này đối với Bối La quân đoàn, không thể nghi ngờ là một con số tử vong cực kỳ thê thảm.
Điểm trọng yếu chí mạng là: Bối La quân đoàn ngày xưa cực kỳ đầy đủ các loại tiếp tế tiếp viện, mà hiện nay gần như ngay cả bánh mì mốc meo đều không có mà ăn.
Trái lại Liên hợp quân đoàn Thiên Dực Mạc Tháp tổn thất cũng không nhẹ, nhưng tiếp tế tiếp viện trong vận tải hạm có thể nói tương đối dầy đủ, nên dường như cũng không nóng nảy. Buổi tối ăn uống no đủ, nghĩ ngơi và hồi phục không thiếu gì. Ngày hôm sau tiếp tục chiến đấu với thân thể khỏe mạnh.
Trên cơ bản chính là đang sử dụng chiến lược làm hao mòn đối phương, với quyết tâm phải làm cho binh sĩ Bối La hao hết tinh lực chết ở chỗ này.
Thời gian tới chính ngọ, ánh mặt trời tươi đẹp từ trên cao chiếu xuống, lại nhìn nơi dừng chân số 5, gần sát sườn phía đông của Liên hợp quân đoàn Thiên Dực Mạc Tháp, đã biến thành một đống hỗn độn.
Vừa mới trải qua một phen chém giết, nhìn lại quân chủ lực Bối La còn không tới 4000 người, mỗi một binh sĩ trên người đều phủ kín máu tươi, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như trước, chỉ có điều ở dưới sự sắc bén này là tuyệt vọng vô tận.
- Hừ! Không thể tưởng được còn ngoan cường như vậy! Tuy nhiên, ngày chết của các ngươi đã tới rồi, thời điểm này không ai có năng lực cứu được các ngươi, đàn chó nhà có tang các ngươi này!
Trát Gia Lạc đứng ở trước đội ngũ, nhẹ nhành sờ sờ vết thương nhợt nhạt trên mặt, làm như không đáng quan tâm nói.
Ánh mắt nhìn ngay binh sĩ Bối La chỉ cách chừng hơn 100 thước, trên người áo giáp đã rách mướp, một số mang trên mình lớp lớp vết thương, nhưng chính là vẫn sừng sững không ngã!
Không thể phủ nhận, trải qua ba ngày chiến đấu như vậy, Liên hợp quân đoàn Thiên Dực Mạc Tháp bị thương vong cũng không ít hơn bao nhiêu so với quân chủ lực Bối La, rất khó tưởng tượng đối mặt với công kích mãnh liệt của liên hợp quân đoàn Thiên Dực Mạc Tháp, dưới tình huống không hề có tiếp tế tiếp viện như thế không biết binh sĩ Bối La làm thế nào đứng vững được.
Tuy nhiên may mà thời điểm này, binh sĩ Bối La đã kiên trì không được nữa rồi.
- La Kiệt! Chống cự đã là chuyện không còn ý nghĩa, ta khuyên các ngươi tốt hơn là ngoan ngoãn nhận lấy cái chết là tố nhất, tiếp tục chống cự chỉ làm cho các ngươi kéo dài thời gian thống khổ!
Trát Gia Lạc đời ánh mắt nhìn ngay La Kiệt, ánh mắt lãnh liệt nói.
- Thúc thủ chịu trói? Đừng mơ tưởng! Tiêu Hoằng sẽ trở về! Chỉ cần chúng ta còn một hơi thở, quân hồn Bối La vĩnh viễn tồn tại!
La kiệt gằn từng chữ, tuy nhiên giọng điệu của hắn đã có vẻ hư nhược rồi. Trên thực tế, La kiệt cũng như tất cả binh sĩ Bối La đã một ngày một đêm chưa có gì vào bụng, đồng thời còn phải luôn duy trì cường độ chiến đấu cao vọt, với tình cảnh như vậy có thể nghĩ mà biết.
- A! Cho dù Tiêu Hoằng trở về thì làm được gì chứ? Chỉ bằng vào hắn chỉ là một Ngự Sư cấp hai ư? Nói cho ngươi biết, cho dù Tiêu Hoằng đứng ở chỗ này, hôm nay cũng giống nhau là phải chết!
Trát Gia Lạc bỗng nhiên tăng cao âm lượng, sau đó hai mắt đột nhiên phát ra ra hung quang vô tận, ra lênh cho thuộc hạ:
- Sát!
- Báo cáo Trưởng quan! Có tình huống: trên bầu trời có hai chiếc Ma Văn Chiến Hạm đang tiến vào tầng khí quyển Hải Lam Tinh, dường như là bộ đội tiếp viện!
Đoàn trưởng Đái Nhuận Trạch của Mạc Tháp quân đoàn bỗng nhiên báo cáo với Trát Gia Lạc.
" Chẳng lẽ trong long Mạn Đạt rốt cục lại nổi lên một chút gọi là lương tri? "Trát Gia Lạc thầm nghĩ trong lòng, tuy nhiên, cũng không có tạm dừng lâu, lập tức ra lệnh cho thuộc hạ:
- Không cần suy đoán nhiều, hiện tai giết chết đám chó nhà tang trước mắt này rồi tính sau!
- Hiểu rõ!
- Rõ!
Binh sĩ Liên hợp quân đoàn Thiên Dực Mạc Tháp cao giọng đáp lại, khí thế tăng vọt.
Nhưng mà, gần như ngay thời điểm tất cả binh sĩ Thiên Dực Mạc Tháp chuẩn bị ra tay, chuẩn bị cho binh sĩ Bối La một kích cuối cùng, bỗng nhiên ngay lúc đó, chỉ cảm thấy có điều không thích hợp. Ngẩng đầu nhìn lên, thần sắc mọi người đồng loạt lộ vẻ kinh dị, chỉ nhìn thấy trên bầu trời không ngờ lại bắt đầu rơi xuống tuyết màu tím.
Nơi này ở vào bắc bán cầu, đúng là đầu thu, sao có tuyết rơi? Điều này thật quái dị!
Trát Gia Lạc nhìn thấy tuyết rơi màu tím như vậy, trong lòng lập tức có dự cảm không tốt. Tuy nhiên, hắn phản ứng cũng rất đúng lúc, rất nhanh truyền lênh:
- Không cần quản tới nó, trước xử lý binh sĩ Bối La nói sau!
"Ầm, ầm, ầm ầm ầm...."
Ngay lúc Trác Gia Lạc vừa mới phát ra mệnh lệnh như thế, trong nháy mắt chúng binh sĩ Thiên Dực Mạc Tháp vừa mới cấp bước, chỉ thấy giữa phía chân trời rậm rạp Bi mộ băng, Băng chi minh bia, giống như một hàng rào băng, trực tiếp phân cách giữa quân chủ lực Bối La và liên quân Thiên Dực Mạc Tháp!
- Cái này... hàn băng màu tím!
Nhìn thấy thứ như thế, Trát Gia Lạc thậm chí mọi người ở bốn phía đều không kiềm lòng được bật thốt ra thành lời. Loại khối Băng màu tím cực kỳ dồi dào này đại biểu cho cái gì? Bất kể là Trát Gia Lạc hay là binh sĩ hai bên, tự nhiên đều biết rốt cuộc thứ này là của ai!
Gần như ngay lúc mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ thấy xa xa phía chân trời, một bóng trắng lập tức từ trên cao hạ xuống, tốc độ cực kỳ mau giống như một viên sao băng.
Chỉ trong nháy mắt, thân ảnh trắng toát này đã gần ngay trước mắt, gần như sắp va chạm đến mặt đất, chỉ thấy thân ảnh áo trắng khẽ dang ra hai tay, giống như hùng ưng giương cánh, Lưu Văn phát ra dòng khí cường hãn làm cho bông tuyết màu tím ở chung quang lại lần nữa bùng lên bay múa. Ngay sau đó, chỉ thấy người áo bào trắng này, hai chân khép lại vô cùng nhẹ nhành đứng trên một khối Băng chi minh bia cao lớn.
Nhìn qua giống như một hình ảnh người điêu khắc rất thật, màu áo trắng như tuyết, ở xa xa phản chiếu dưới ánh mặt trời tản ra hào quang bảy màu huyền ảo, chỉ có tay trái hắn mang một cái bao tay màu xám, quần áo vô cùng hoa lệ, bởi vì có cái mũ liền áo thật lớn che phủ nên gương mặt vẫn còn là một mảnh u tối.
Biến cố đột ngột như thế, tự nhiên cũng dẫn tới chú ý của Mạn Đạt. Thông qua màn hình Mạn Đạt nhìn thấy người áo bào trắng xuất hiện, nguyên vốn thần sắc thản nhiên không kềm được tối sầm xuống.
Thật ra nửa tiếng trước, Mạn Đạt cũng đã phát hiện hai chiếc Ma Văn chiến hạm như bão táp bay đến chiến tuyến Tây Cương, chỉ có điều phía trên thâm hạm có dòng chữ Hỏa Hồ quân đoàn, đồng thời sử dụng khẩu lệnh chính là cơ mật tối cao do Cố Hoành Thần tự mình đặt ra, bởi vậy, Mạn Đạt nghĩ lầm là bộ đội của Hỏa Hồ quân đoàn tăng viện
Chính là, khi Mạn Đạt nhìn thấy hai chiếc Ma Văn chiến hạm này điên cuồng bay đến hướng Hải Lam Tinh, mới phát hiện có điều không thích hợp, nhưng muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi?
" Người này đến tột cùng là ai? Mà xen vào việc của người khác?" Mạn Đạt thầm nghĩ trong lòng.
- Người tới là người nào? Ngươi có biết hay không, ở trong này xen vào việc của người khác, chẳng khác nào muốn tìm chết!
Trát Gia Lạc nhìn bóng dáng Bạch y nhân kia, cố gắng trấn đinh hỏi, ánh mắt thì tràn ngập cảnh giác.
Lại nhìn Bạch y nhân đứng trên Băng chi minh bia cũng không có đáp lại, chỉ là chậm rãi nâng lên cánh tay, từng chút từng chút một đưa lên cái mũ liền áo trên đầu, rồi từ từ kéo xuống.
Một cái đầu bạc lập tức chiếu rọi trong tầm mắt mọi người.
Cái đầu bạc này hàm chứa ý nghĩa gì, không cần nói cũng biết. Ở chiến tuyến Tây Cương, hay ở Nam Du Quận cùng với Duy Lâm Công Quốc, cái đầu bạc trắng này tuyệt đối là tượng trưng cho một người độc nhất vô nhị, đó chính là Tiêu Hoằng!
Nhìn thấy khuôn mặt Tiêu Hoằng từng chút từng chút lộ ra ở trước mặt binh sĩ Bối La đang đau khổ chống đỡ, chỉ thấy những binh sĩ Bối La chật vật không chịu nổi này, trong ánh mắt kiên nghị, bên trong hốc mắt đồng loạt toát ra một chút màu đỏ hồng: Giờ phút này bọn họ đã mong chờ rất lâu lắm rồi.
Theo Tiêu Hoằng xuất hiện, quân chủ lực Bối La khổ sở chống đỡ phòng tuyến cuối cùng trong nội tâm, giờ phút này cũng hoàn toàn sụp đổ.
- Trưởng quan!
Ngay lúc đám người La Kiệt đồng loạt bật thốt ra tiếng gọi, lại nhìn tất cả binh sĩ Bối La đều đồng loại quỳ một gối xuống trước mặt Tiêu Hoằng, thậm chí một số binh sĩ Bối La chịu đủ giày vò, đã khóc không thành tiếng, trong lòng lại trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không ai có thể hiểu được, trước đó bọn họ rốt cuộc đã trải qua tra tấn như thế nào: Tiêu Hoằng là tín niêm duy nhất của họ.
*****
- Mạn Đạt ở trong Bộ tổng chỉ huy, nhìn thấy cái đầu bạc kia, trong lòng lập tức "lộp bộp" một tiếng, trong chớp mắt, chi cảm thấy toàn thân nổi đầy da gà, da đầu không kềm được phát căng cứng, sau lưng lại lạnh như băng.
Mạn Đạt tự nhiên biết rõ cái đâu bạc này rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Tiêu Hoằng đã trở lại!
Tất cả che lấp trước kia, giờ khắc này nhất định trở thành giấu đầu lòi đuôi, bị Tiêu Hoằng vô tình phá giải chân tướng rõ ràng!
Điều này đối với Mạn Đạt thậm chí tất cả tâm phúc của cố Hoành Thần, không thể nghi nào là tai họa lớn ụp xuống đầu.
-Tiêu... Tiêu Hoằng... Điều này sao có thể? Hắn như thế nào hoàn hảo không tổn hao gì trờ về?
Mạn Đạt không kềm được lẩm bẩm tự nói một mình. Không hề nghi ngờ, Tiêu Hoằng trở về, điều này tuyệt đối là một kết quả đáng sợ nhất.
Không chi có như thế, ở bên trong Ưng Trảo Hào trên trời cao, cùng đã thông qua khẩu lệnh cơ mật cấp cao, giải trừ hoàn toàn hệ thống che chắn tin tức ờ chiến tuyển Tây Cương, cũng trước tiên gửi đi tin tức Tiêu Hoằng trở về truyền phát rộng ra ngoài!
Tiêu Hoằng chi mới lộ ra gương mặt, nhưng ờ toàn bộ chiến tuyển Tây Cương, lại dẫn tới chấn động mãnh liệt cực độ, theo phía trên màn hình lớn có nhỏ có ờ toàn bộ chiến tuyển Tây Cương, hiện ra hình ảnh Tiêu Hoằng, toàn bộ chiến tuyến Tây Cương... hoàn toàn nổ tung lên!
-Tiêu Tướng quân trở về?
-Tiêu Tướng quân trở về rồi!
Chi trong khoảnh khắc, chiến tuyển Tây Cương đang đau khổ chống đỡ, ngoại trừ lưa thưa mấy chi quân đội tâm phúc của Mạn Đạt, toàn bộ chiến tuyến Tây Cương dường như lại lần nữa bùng phát ý chí chiến đấu!
Tất cả nhân viên công tác, tất cả binh sĩ nhìn thấy Tiêu Hoằng một thân áo bào trắng đứng sừng sững trên Băng chi minh bia, bên trong ánh mắt đều tràn ngập phấn khích.
Đây là một loại cộng minh của tâm hồn, bởi vì bọn họ tin tưởng vững chắc, Tiêu Hoằng có thể dẫn dắt bọn họ thoát khỏi khốn cảnh này, đây là từ trước tới nay chi có Tiêu Hoằng mới tạo cho bọn họ lòng tin vừng chắc như vậy.
Tiêu Hoằng đứng ở chỗ này, giống như đã hàm chứa thắng lợi huy hoàng!
Tin tình báo chiến đấu như thế, tự nhiên cũng truyền tới Nam Vân ờ Hi Lạc Tinh nơi đó, chi có một người Tiêu Hoằng đã khiến hắn cảm nhận được tình thế nghiêm trọng cực độ.
Nhưng mà, đúng lúc này càng khiến Nam Vân vô cùng giật mình kinh ngạc là: Hà Long đáp khoái đĩnh siêu cấp xuyên qua chiến tuyến Tây Cương, đã xuất hiện trong văn phòng hắn. Trong ánh mắt lại lần nữa sáng ra uy nghiêm của Tướng quân!
Ở trên Hải Lam Tinh, Trát Gia Lạc nhìn thấy Tiêu Hoằng mắt như đứng tròng. Hắn tự nhiên hiểu được Tiêu Hoằng trở về, rốt cuộc có ý nghĩa gì đối với chiến tuyến Tây Cương, đối với toàn bộ Nam Du Quận thậm chí Duy Lâm Công Quốc... không cần nói cùng biết, đó chính là giết chóc, có lẽ còn phục hồi tai nạn lần trước!
Tuy nhiên, sau một lát, Trát Gia Lạc liền cố gượng ổn định nỗi bất an trong nội tâm, bên trong ánh mắt hiện lên một chút khinh thường.
-Tiêu Hoằng! Chi một mình ngươi ở đây, ngươi cho là có thể thay đổi được cái gì? Còn không phải đi tìm chết ư?
Trát Gia Lạc không kềm được bật thốt ra như thế, năng lượng văn trên cánh tay bắt đầu trở nên sáng ngời lên, dường như bất cứ lúc nào sẽ phát động tiến công, trí Tiêu Hoằng vào chỗ chết!
- Một người? Trát Gia Lạc! Ngươi sai lầm rồi!
Bỗng nhiên ngay lúc đó từ phía chân trời truyền đến thanh âm tên mập trắng.
Ngay sau đó, liền thấy đám người tên mập trắng, Ngả Nhĩ Văn, Nặc Lâm, Ngả Ôn, trong một thân chiến bào Thích Khách Minh liền cùng một loạt dừng ở hai bên Tiêu Hoằng, kế tiếp là toàn bộ thành viên Thích Khách Minh ước chừng 1200 người, phân ra đứng hai bên Tiêu Hoằng, mọi người mặc cùng một loại trang phục.
Áo trắng, mũ trắng, trên cánh tay phải bay phất phới một dải lụa trắng, ánh mắt lạnh như băng mà linh hoạt, sắc bén.
-Nhìn thấy những tên từ trên trời hạ xuống đều ăn mặc áo quần kỳ dị này, Trát Gia Lạc, Đái Nhuận Trạch thần sắc không kềm được biến đổi, những người này rốt cuộc từ đâu đến đây?
- So với quân đội bình thường trước đây, những tên áo trắng trước mắt này rõ ràng có thể nhìn thấy bất đồng, mỗi người phát ra khí thế dường như cũng không phải là hạng tầm thường.
Trên thực tế cũng đúng như thế, toàn bộ Thích Khách Minh, mỗi người lấy ra so sánh đều có được thực lực của sĩ quan cấp cao.
Nhìn ước chừng hơn một ngàn người xuất ở hai bên tả hữu Tiêu Hoằng, Liên hợp quân đoàn Thiên Dực Mạc Tháp vốn đang hùng hổ chuẩn bị cho quân chủ lực Bối La một kích chí mạng, rõ ràng lộ ra biểu hiện tràn ngập cố kỵ.
Tiêu Hoằng chậm rãi chuyển thân mình. Tuy ràng thần sắc bình thản, nhưng bên trong ánh mắt lạnh như băng, có thể nhìn thấy một vẻ dữ tợn lóe ra trong hốc mắt.
-Trừ quân đoàn Thiên Dực thứ 5, Mạc Tháp quân đoàn tính cả quân đội Duy Lâm Công Quốc, các ngươi có thê lui lại!
Tiêu Hoằng nhìn quét một vòng địch nhân đông nghìn nghịt trước mắt, cầm lấy Ma Văn thông tin của quan chi huy cao nhất chiến tuyến Tây Cương, phát ra giọng điệu âm trầm.
Đối mặt với phân phó này của Tiêu Hoằng, tất cả binh sĩ Mạc Tháp lập tức sửng sốt, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy quan chi huy địch quân ra lệnh cho quân đội bên ta, cưỡng chế lui lại!
Về phần binh sĩ của quân đoàn Thiên Dực thứ 5, thời điểm này thì không cho là đúng, trong ánh mắt tràn ngập khinh thường và trào phúng. Tuy rằng không có vì đột nhiên toát ra 1200 tên quân đầy đủ sức lực, nhưng quân đoàn Thiên Dực thứ 5 có 1000 người cũng không phải ăn cỏ lớn lên.
Nếu cần phải so tay nghề mạnh yếu, ai sợ ai chứ!
-Ngươi bảo chúng ta lui, chúng ta liền lui sao? Ngươi tường ngươi là ai?
Trong đó một gã binh sĩ quân đoàn Thiên Dực thứ 5, mặt lộ hung quang khinh thường nói với Tiêu Hoằng, đồng dạng Chiến Văn trong tay hắn lóng lánh phát ra hào quang sáng ngời, dường như bất cứ lúc nào sẽ phóng lên phía trước, xé xác Tiêu Hoằng thành mảnh nhỏ.
Khẽ dời ánh mắt nhìn ngay gã binh sĩ Thiên Dực nói ra lời vô lễ, bên trong ánh mắt bình thản của Tiêu Hoằng, bỗng nhiên phát ra một tia sáng sắc bén!
-Lui ra!
Theo Tiêu Hoằng quát to một tiếng, chi thấy phía trước thân thể Tiêu Hoằng đột nhiên hình thành một sóng năng lượng hình đầu rồng, ngay sau đó bay đến đánh thẳng vào tên binh sĩ Thiên Dực nói năng lỗ măng vừa rồi!
Trước cảnh này, tên binh sĩ Thiên Dực cùng không có bối rối, mà hơi nheo mắt đồng thời rất nhanh mở ra tấm thuẫn năng lượng phòng ngự, chuẩn bị chống đỡ một chiêu của Tiêu Hoằng, sau đó sẽ phản kích hung mãnh.
Tuy nhiên, khi năng lượng hình đầu rồng như tia chóp tấn công vào tấm thuẫn năng lượng, chỉ thấy tấm thuẫn năng lượng nhìn như vô cùng chắc chắn, lại giống như tờ giấy trực tiếp bị đánh vỡ!
Ngay sau đó, tên binh sĩ Thiên Dực nói năng lỗ măng liền bị xé rách máu thịt bầy nhầy, hộ giáp vỡ nát bay bắn ra, máu thịt trên mặt, trên ngực hoàn toàn bị xé toạc, thậm chí có thể nhìn thấy xương trắng ló ra.
"Bịch!"
Chỉ trong nháy mắt, tên binh sĩ Thiên Dực này liền bị đánh chết tại đương trường.
Các binh sĩ khác nhìn thấy một màn như thế, không kềm được nuốt một ngụm nước miếng. Chính là lần này, bọn họ liền có thể cảm nhận được, khí thể cùng với sát khí trên người Tiêu Hoằng. Hơn nữa bọn họ cùng có thể cảm nhận rõ ràng Tiêu Hoằng dường như cường đại hơn rất nhiều so với trước kia.
Trong đoạn thời gian này, Tiêu Hoằng rốt cuộc làm gì, không người nào biết.
Bởi vì quan chỉ huy Tiêu Hoằng chuyên dụng Ma Văn thông tin, điều chinh chính là sóng ngắn năng lượng công cộng. Bởi vậy, tiếng gầm lên giận dữ của Tiêu Hoằng đó, gần như toàn bộ chiến tuyến Tây Cương đều có thể nghe được rành rành!
Thanh âm như vậy, bất kể truyền vào trong tai binh sĩ Tây Cương, hay là binh sĩ Duy Lâm, đều làm cho tinh thần bọn họ ngẩn ra, thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng: vốn lửa đạn chém giết thảm thiết, ngay trong khoảnh khắc đó ngưng lại mấy giây.
Mạn Đạt ở bên trong sở chỉ huy, lại kiềm lòng không được run lên. Nếu không có Tiêu Hoằng, hắn muốn làm gì đều được, nhưng Tiêu Hoằng trở về, đồng thời cả chiến tuyên Tây Cương đều đã biết, như vậy ở trước mặt Tiêu Hoằng, Mạn Đạt chỉ là một thằng hề nhảy nhót không hơn không kém!
Không chỉ như thế, theo tin tức che chắn của chiến tuyến Tây Cương bị giải trừ, Tiêu Hoằng trở về, tình huống thực của chiến tuyến Tây Cương cùng bại lộ ra hết.
Tin tức tiết lộ này, không khác gì hoàn toàn xé rách tấm màn che cuối cùng của Mạn Đạt, và chiến tuyến Tây Cương, .
Mạn Đạt bài binh bố trận, loạn thành một đống, rõ ràng chính là muốn không ngừng tiêu hao quân chủ lực Bối La cùng các quân đội khác nguyện trung thành với Tiêu Hoằng.
Ma Văn khung máy móc cực kỳ tiên tiến, hoàn toàn không có phát huy hiệu quả của nó!
Phía trước tuyến bố phòng thủ kiên cố, hiện nay lộ tẩy chính là bị phá thành mảnh nhỏ.
Nhìn thấy một màn như thế, toàn bộ dân chúng Nam Du Quận quả thực lửa giận bốc lên ngút trời! Bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới, chiến tuyến Tây Cương thật sự lại rơi vào tình thế như vậy, quả thực vô cùng thê thảm.
Cùng lúc đó, tốc độ cao truyền về đến Hà Long ở Hi Lạc Tinh, tự nhiên có thể nghe được tiếng của Tiêu Hoằng phát ra, không có bất kỳ một người của Duy Lâm nào, biết rõ hơn so với Hà Long: rốt cuộc Tiêu Hoằng trở về có ý nghĩa gì.
-Nam Vân lão đệ! Hiện tại ta nắm quyền chỉ huy quân đội, hẳn là có thể châu về hợp phố chứ?
Hà Long đi vào trước mặt Nam Vân, nhẹ giọng hỏi.
Thời điểm này Nam Vân có thể từ trên người Hà Long, cảm nhận được khí thế không như trước kia, cộng thêm Tiêu Hoằng trở về, tình hình ở chiến tuyến Tây Cương thay đổi trong nháy mắt. Đối với kế hoạch tấn công chiến tuyến Tây Cương, nói thật ra Nam Vân cũng không ham thích, mà trọng yếu hơn là hắn cùng với Hà Long xem như có giao tình mật thiết từ nhỏ đến lớn.
-Đương nhiên, nếu Hà Long lão ca bình an trở về, hết thảy cứ nghe theo Hà Long lão ca!
Nói xong, Nam Vân liền phi thường sảng khoái, cầm Ma Văn thông tin của quan chi huy cao nhất giao cho Hà Long.
Lại nhìn Hà Long sau khi tiếp nhận Ma Văn thông tin, lập tức phát ra mệnh lệnh cho tất cả các quân đoàn đang tiến công chiến tuyển Tây Cương:
-Tất cả đoàn trường nghe lệnh! Ta là Hà Long, hiện tại ta lệnh cho các ngươi tức khắc đình chi phát động tiến công chiến tuyển Tây Cương, lập tức rút về cảnh nội Duy Lâm Công Quốc đợi lệnh, lập lại...
Theo Hà Long ra lệnh một tiếng, lại nhìn mười mấy quân đoàn Duy Lâm Công Quốc trùng trùng điệp điệp, đồng loạt đình chi tiến công, rồi bằng tốc độ nhanh nhất rút lui, buông bỏ tất cả ưu thế trước đó. Sở dĩ mau lẹ thống khoái như vậy, đồng thời không có mảy may một câu oán hận, chi có một nguyên nhân: quả thực trước kia bọn họ bị Tiêu Hoằng đánh cho hoảng sợ rồi.
Gần như chi ngắn ngủn mười mấy giây, các quân đoàn Duy Lâm Công Quốc đều phóng ra tín hiệu hưu chiến, sau đó bất đầu nhanh chóng rút lui.
Ở Hải Lam Tinh, Đoàn trưởng Đái Nhuận Trạch của Mạc Tháp quân đoàn, tự nhiên cùng nhận được tin tức như thế, trong lúc nhất thời hắn rơi vào tình cảnh tiến tối lường nan.
-Trát Gia Lạc Tướng quân! Hà Long Tướng quân ra lệnh cho chúng ta nhanh chóng rút lui, ngài xem...
Đái Nhuận Trạch đi tới bên cạnh Trát Gia Lạc, nhẹ giọng nói.
-Rút lui? Chi một tên Tiêu Hoằng đã khiến cho chúng ta rút lui ư? Đừng đùa chứ?
Trát Gia Lạc không thèm quan tâm đáp lại.
-Nhưng...
Đái Nhuận Trạch có phần khó xử, bất kể là Hà Long hay Trát Gia Lạc, hắn đều không thể đắc tội. Khẽ liếc mắt nhìn Tiêu Hoằng, trong lòng hắn không kiềm được phát lạnh. Trong mơ hồ Đái Nhuận Trạch có một loại cảm nhận mãnh liệt, thế cục cùng không đơn giản như nhìn thấy trước mắt vậy.
*****
Không cần phải nói, muốn đi các ngươi cứ đi! Binh sĩ của quân đoàn Thiên Dực thứ 5 cũng không phải là kẻ nhát gan!
Trát Gia Lạc cắt ngang lời Đái Nhuận Trạch nói. Trên thực tế, ờ Trát Gia Lạc H xem ra, trước mắt đúng là cơ hội tốt nhất để triệt để tiêu diệt Bối La quân đoàn lấy lại sỉ diện, như thế nào hắn có thể buông bỏ.
-Tiêu Hoằng! Đừng tường rằng ngươi mang theo vài tên lính tôm tướng cua như vậy trở về, là ngăn được cơn sóng dữ! Chó nhà có tang ngươi này! Hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi!
Trát Gia Lạc nhìn thăng vào Tiêu Hoằng, lớn tiếng nói.
-Trát Gia Lạc Tướng quân! Ta khuyên ngài không cần cứng đối cứng với Tiêu Hoằng, hiện tại ngài đã không phải là đối thủ của Tiêu Hoằng, ta khuyên ngài nhanh chóng rút lui, hiện tại địch nhân hàng đầu của Tiêu Hoằng không phải là ngài!
Hà Long không ngừng thông qua Ma Văn thông tin khổ sờ khuyên nhủ bên tai Trát Gia Lạc.
Nhưng mà, con người nếu muốn chết, thật sự là tám con ngựa cùng không kéo lại được. Trước những lời khuyên của Hà Long, Trát Gia Lạc làm như hoàn toàn không nghe vào tai, trong lòng lại nhận định sau khi Hà Long này bị Tiêu Hoằng bắt được, đã biến thành một người gan nhỏ như gan chuột, mà Trát Gia Lạc còn phải rửa sạch mối sỉ nhục bị bắt.
Bởi vậy, đối mặt với Hà Long không ngừng lặp lại mệnh lệnh rút lui, Trát Gia Lạc đơn giản trực tiếp tắt Ma Văn thông tin, tiếp theo liền truyền lệnh cho 1000 binh sĩ quân đoàn Thiên Dực thứ 5, không cần thủ hạ lưu tình; cử chém Tiêu Hoằng thiên đao vạn quả!
Tiêu Hoằng đứng trên Băng chi minh bia, hơi nhướng mí mắt nhìn Trát Gia Lạc cùng với ước chừng 1000 tên binh sĩ Thiên Dực đang phóng tới hướng mình; thần sắc hắn không có mảy may biến hóa, ngược lại vẻ bình thản đó khiến người ta cảm thấy thật đáng sợ.
-Đều giết sạch!
Nhìn 1000 binh sĩ quân đoàn Thiên Dực thứ 5 cách mình còn không đến 50 thước, Tiêu Hoằng phát ra một thanh âm cực nhỏ.
Theo Tiêu Hoằng ra lệnh một tiếng, lại nhìn thành viên Thích Khách Minh cũng không có đáp lại, không nói một tiếng đều rút ra lưỡi lê tam lãng, hơi tạm dừng một chút, rồi tựa như tia chớp, lập tức nhắm vào 1000 tên binh sĩ Thiên Dực gần trong gang tấc, biểu tình không có mảy may biến hóa.
"Phốc, phốc, phốc, phốc..."
Gần như ngay trong nháy mắt quân đoàn Thiên Dực thứ 5 tiếp xúc cùng Thích Khách Minh, tiếng lưỡi lê đâm vào thân thể liên tiếp vang lên.
Trong nháy mắt, Thích Khách Minh liền vượt qua sát bên mình quân đoàn Thiên Dực thứ 5, đồng thời ngừng bước chân, thu hồi lưỡi lê, thần sắc không có mảy may biến hóa, giống như Tử Thần lạnh như băng bình thường.
Sau đó nhìn lại, chỉ thấy phía sau bọn hắn, ước chừng 1000 tên binh sĩ quân đoàn Thiên Dực thứ 5, đồng loạt "xoát xoát..." ngà xuống mặt đất, thi thể mở lớn hai mắt chứa đầy vẻ khó tin, lỗ máu trên cổ máu chảy ra ồ ồ, khắp phía trên mặt đất trống không, chỉ còn lại có một mình Trát Gia Lạc.
Một chiêu miểu sát 1000 binh sĩ quân đoàn cấp A!
Nhìn thấy hình ảnh như vậy, toàn bộ mọi người trên Hải Lam Tinh, cùng một loạt há hốc mồm, hai mắt trợn trừng. Bất kể là quân chủ lực Bối La, hay là binh sĩ Mạc Tháp, khóe miệng đều há hốc, bên trong ánh mắt lóng lánh vô tận vẻ hoảng sợ.
Nếu là quân đoàn cấp B, kết quả như vậy cũng được đi, còn chưa tính, nhưng 1000 người bị xử lý trước mắt đều là chân chính quân đoàn cấp A tinh nhuệ thực sự.
Càng khiến cho mọi người cảm thấy khó tin, chính là toàn bộ quá trình chỉ dùng thời gian không đến một giây đồng hồ.
Giờ này khắc này, binh sĩ Mạc Tháp mới thật nhất thiết ý thức được, Hà Long cường điệu lặp lại không ngừng mau lui lại, căn bản không phải là yếu thế, càng không phải là kẻ nhát gan, mà là muốn cứu cái mạng nhỏ của họ.
Không kềm được, nhìn thi thể binh sĩ Thiên Dực ngã nằm ngổn ngang trên mặt đất, binh sĩ Mạc Tháp chỉ cảm thấy yết hầu phát khô khốc, cố gắng nuốt một ngụm nước miếng.
Mạn Đạt ờ bên trong bộ chi huy, tự nhiên có thể thông qua màn hình nhìn thấy nhất cử nhất động trên Hải Lam Tinh, cả người hắn như hóa đá tại đương trường, sắc mặt trờ nên một màng tái nhợt.
Đối mặt với Tiêu Hoằng hiện ra đột ngột, lúc vừa mới thấy Mạn Đạt còn trông cậy vào quân đoàn Thiên Dực thứ 5 này giúp hắn một tay, trực tiếp giết chết Tiêu Hoằng, nếu không giết được hắn cùng đà phái ra quân đoàn, sẽ giáng cho Tiêu Hoằng một kích chí mạng, trước tuyệt hậu hoạn rồi tính sau.
Nhưng khi nhìn thấy kỹ xảo giết người biến thái của đám Bạch y nhân bên cạnh Tiêu Hoằng kia, trong lòng Mạn Đạt không kềm được phát lạnh lèo, hai chân không kiềm lòng được run cầm cập. Thời gian không có Tiêu Hoằng ờ đây, hắn đã làm gì, chính hắn vẫn còn nhớ rất rõ, bằng vào thái độ làm người của Tiêu Hoằng, hắn có thể đoán được hậu quả của chính mình.
Trái lại Hà Long ở Hi Lạc Tinh, khẽ liếc mắt nhìn Nam Vân đã như hóa đá ờ đương trường, lại nhìn 1000 binh sĩ Thiên Dực bị miểu sát, bất đắc dĩ thở dài một hơi cảm thán.
Cái này tốt lắm, lại không có 1000 quân này, quân đoàn Thiên Dực thứ 5 đối mặt với hậu quả kế tiếp, có thể nghĩ mà biết, đó chính là bị bắt triệt bỏ biên chế, một lần nữa thành lập lại quân đội.
Cùng lúc đó, chi thấy Tiêu Hoằng vô cùng nhẹ nhàng từ trên Băng chi minh bia nhảy xuống, chậm rãi đi tới trước mặt Trát Gia Lạc.
Lúc này trên mặt Trát Gia Lạc tràn ngập vẻ hoảng sợ, phía trên trán ướt đẫm mồ hôi. Mài đến giờ hắn còn không thể tin được, ước chừng 1000 binh sĩ Thiên Dực tinh nhuệ siêu cấp của mình, trong nháy mắt liền toàn quân bị diệt. Ở trong ấn tượng của Trát Gia Lạc, dường như còn không có một quân đội nào có thể làm được như vậy.
Thậm chí đến mức Trát Gia Lạc cảm giác không biết có phải mình đang nằm mơ, rơi vào ác mộng hay không.
Thấy Tiêu Hoằng từng bước một đi về phía mình, thân mình Trát Gia Lạc hơi hơi run rẩy, theo bản năng lui lại phía sau mấy bước, mà ờ phía sau hắn lại là thành viên Thích Khách Minh, trên mặt không có mảy may biểu tình gì.
Đây cũng là truyền thống của Tống Táng kỵ sĩ đoàn bảo lưu lại tới nay, bất kể sau này ra sao, một khi tiến vào trạng thái chiến đấu bọn họ chính là tay chân của chủ tử, tay chân thì sẽ không nói, chi có chấp hành, Tiêu Hoằng nói giết ai thì giết người đó.
-Rất sớm từ trước, ta đà nói với ngươi, ta có thể bất ngươi một lần, có thể bắt ngươi lần thứ hai, ngươi nhất thời là tù binh, cả đời là tù binh, trốn không thoát đâu.
Đi vào trước mặt Trát Gia Lạc, Tiêu Hoang nói giọng điệu vô cùng bỉnh thản:
-Hôm nay, địch nhân của ta không phải ngươi, nhưng ngươi chủ động đưa đầu đi tìm cái chết, ta cùng không ngại tiễn ngươi một đoạn đường, dù sao kế tiếp cùng phải giết rất nhiều người!
Nghe lời nói bình thản mà lạnh như băng của Tiêu Hoằng, khóe miệng Trát Gia Lạc không kiềm được giật giật, trước đây đã từng tiếp xúc một chút với Tiêu Hoằng, hắn tự nhiên hiểu được: từ trước tới giờ Tiêu Hoằng đều là nói là làm, đều không có ngoại lệ.
Mà trọng yếu hơn là, Trát Gia Lạc lại từ trên người Tiêu Hoằng, cảm nhận được một thứ gì đó, mà cụ thể là cái gì, hắn nói không nên lời, luôn làm cho người ta có một loại cảm giác cực độ áp bức.
Tuy nhiên, Trát Gia Lạc ờ vào tuyệt cảnh, bên trong đầu óc coi như thanh minh, hắn biết rõ: tới nước này rồi, Tiêu Hoằng sẽ không bỏ qua cho hắn. Đồng tử trong hốc mắt hơi ngưng lại một lát, tiếp theo Trát Gia Lạc liền phóng xuất ra vô số năng lượng thể hình thoi, chuẩn bị cho Tiêu Hoằng một kích chí mạng!
"Ầm!"
Nhưng mà, ngay thời điểm Trát Gia Lạc vừa mới có ý niệm này trong đầu, điều động Ngự lực trong cơ thể, lại kinh ngạc phát hiện, Tiêu Hoằng hành động với tốc độ mau kinh người, nắm tay đã ngưng kết Hàn băng vạn năm đánh thẳng vào bụng Trát Gia Lạc.
Tốc độ cực nhanh, Trát Gia Lạc lần như không thể né tránh, sau một kích lực lượng cường mãnh, thậm chí hai chân Trát Gia Lạc rời mặt đất, hộ giáp nơi bụng dập nát.
Thời điểm này Trát Gia Lạc chỉ cảm thấy chỗ bụng lập tức truyền đến một cơn lạnh lèo thấu xương, ngay sau đó là một trận đau nhức quay cuồng.
"Phịch!"
Trát Gia Lạc ngã xuống trước mặt Tiêu Hoằng, tay ôm bụng không thê động đậy, khóe miệng máu tuôn chảy ào ào.
Binh sĩ Mạc Tháp quân đoàn ờ cách đó không xa đang chuẩn bị rút lui. nhìn thấy Trát Gia Lạc dĩ vãng cao cao tại thượng biến thành bộ dáng như thế. ánh mắt không kềm được hiện lên một chút khác thường, nhưng cùng không dám phát ra mảy may tiếng động. Bọn họ có thể cảm nhận được, hiện tại Tiêu Hoằng nếu muốn giết bọn hắn dường như chỉ là một ý niệm.
Đúng lúc này, phía chân trời bỗng nhiên xuất hiện ba bốn chiếc vận binh hạm, đây đúng là quân đoàn 54 Đặc Luân Đột Kích sư được Mạn Đạt phái lại đây. giám thị nhất cử nhất động của quân chủ lực Bối La, được cho là một trong quân đoàn tâm phúc số lượng không nhiều lắm của Mạn Đạt.
Quân đoàn 54 nguyên vốn nhận nhiệm vụ là: nếu quân chủ lực Bối La thảm bại trước quân đoàn Thiên Dực thứ 5, thì phụ trách ngăn chặn Liên hợp quân đoàn Thiên Dực Mạc Tháp; còn nếu quân chủ lực Bối La còn không chết, bọn họ sẽ trực tiếp đi lên bổ thêm một đao.
Hiện tại, mục đích quân đoàn 54 của Mạn Đạt đến đây chi có một: đó chính là đánh chết Tiêu Hoằng, tuy rằng Mạn Đạt cùng cảm thấy hành động này thật sự rất ngu xuẩn, nhưng ngoài biện pháp đó hắn còn có biện pháp nào khác có thể sử dụng sao?
Trước đó quân tâm phúc ám toán Tiêu Hoằng còn dễ nói, nhưng hiện giờ Tiêu Hoằng đà trở lại, cho quân tâm phúc của Tiêu Hoằng đi đánh chết Tiêu Hoằng, điều này có thể sao?
Mà một điếm trọng yếu hơn là, Tiêu Hoằng thân là Thiếu tướng, mới là quan chi huy chính quy cao nhất của chiến tuyển Tây Cương do Tá Phu tự mình bổ nhiệm. Ngoại trừ Tá Phu cùng với Tướng quân cùng cấp với Tá Phu, bản thân cố Hoành Thần là không dám giáng chức hắn.
Dựa theo hết thảy pháp lệnh mà nói, ở dưới tình huống Tiêu Hoằng không có mất chức, Tiêu Hoằng trở về, chiến tuyển Tây Cương theo lý phải thuộc quyền thống lĩnh của Tiêu Hoằng, Mạn Đạt tự động bị giáng cấp làm sĩ quan phụ tá.
Cảnh ngộ như thế đối Mạn Đạt không cần nói cùng biết. Nếu để Tiêu Hoằng đứng vững ở chiến tuyến Tây Cương thì 1000 binh sĩ quân đoàn Thiên Dực thứ 5 kia, chính là tấm gương tốt nhất của hẳn.
Giờ phút này, Mạn Đạt xem như còn nước còn tát, hắn luôn có một dự cảm: dường như mình chạy trời không khỏi nắng. Vì vậy thời điểm này, Mạn Đạt có thể nhìn thấy rành rành, Ách Tề Nhì suất lĩnh hạm đội Long Thần, kéo thân hạm vết thương lớp lớp, đã bao quanh Bộ tổng chí huy.
Ước chừng tám chiếc Ma Văn chiến hạm, đã đồng loạt chỉa mũi pháo nhắm ngay Bộ tổng chí huy.
-Ngươi... các ngươi đây là muốn làm gì?
Mạn Đạt nhìn thấy cảnh đó, thông qua Ma Văn thông tin lớn tiếng hỏi.
-Không làm gì, chỉ bảo hộ Bộ tổng chí huy thôi.
Hạm trưởng Phương Đức của Ma Văn chiến hạm Long Thần số 1 đáp lại.
-Khốn nạn! Ta lệnh cho các ngươi mau lui ra!
Mạn Đạt tiếp theo lớn tiếng ra lệnh.
-Thật có lỗi! Điều này phải nghe mệnh lệnh của Tiêu Tướng quân!
Phương Đức tiếp theo đáp lại giọng điệu lạnh lẽo, áp chế lừa giận trong lòng đã sắp phun trào!
Cùng lúc đó, ở trên Thiên Hình Tinh.
Nơi này là vị trí của toà án quân sự cấp quận Nam Du Quận, cùng là địa điếm xử quyết tội phạm.
Tại sân hành hình số 17, phía trên một bệ kim loại thật lớn, ước chừng 500 binh sĩ Bối La bị trói trên giàn giáo chờ thụ hình. Trên cổ mỗi người đều có một cái khăn quàng cổ mới tinh, so với quần áo cũ nát có vẻ cực kỳ không tương xứng, kỳ thật phía dưới khăn quàng cổ này, là để che dấu một cái Ma Văn cấm thanh, phòng ngừa những binh sĩ Bối La đối mặt với nhân viên công tác, nói ra chân tướng sự việc.
← Ch. 0424 | Ch. 0426 → |