← Ch.024 | Ch.026 → |
" Gì vậy, tôi cũng chỉ tùy tiện nói như thế, mọi người đừng cười a."
Trang Duệ bị ánh mắt mọi người nhìn đâm ra có chút sợ hãi, một người nhìn thì không có cảm giác gì nhưng một đám người nhìn thì lại là một thử thách không nhỏ.
Tựa như một số công ty khi phỏng vấn đều an bài mấy giám khảo ngồi đối diện, tự nhiên cho người phỏng vấn có áp lực tâm lý có thể áp chế được sức ép thường là người được chọn, tuy rằng Trang Duệ cũng không để ý đánh giá của mọi người về hắn, nhưng bị nhiều người nhìn trong lòng vẫn có chút khẩn trương.
" Nói rất hay, lão đầu tử ta uống trà cả đời, cũng chưa chắc có thể nói được những lời này, lời nói của tiểu Trang là Phật ngữ châu ngọc, thanh niên hiện tại khó lường, hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy a..."
Vẫn là Lữ lão gia tử phá vỡ yên tĩnh trong phòng, mặc dù đang khích lệ Trang Duệ nhưng lại lắc đầu giống như cảm thán mình đã già rồi, không còn như những năm đó nữa.
Tống Quân nghe được có chút mê mẩn, đứng dậy đi đến trước mặt Trang Duệ hung hăng vỗ vỗ bả vai hắn nói: "Phao thượng nhất hồ tam sơn ngũ nhạc na tuyên việt vạn cổ đích chung linh dục tú dựng dục tạo hóa đích hương mính, nhiên khởi nhất trụ nhân uân trứ thiện ky phật tính an thần định phách đích đàn hương, lời này rất có khí phách, Trang huynh đệ, sau này khi đệ đến nơi này của ta, toàn bộ đều miễn phí, tý nữa ta đưa cho đệ cái trương tạp, phòng này đệ có thể sử dụng bất cứ lúc nào, đừng đem mấy cái ghế dựa bảo bối dọn đi là được."
Nghe được lời của Tống Quân mọi người nở nụ cười, Trang Duệ không muốn chiếm tiện nghi vội vàng nói: " Tống ca, hảo ý của đại ca tiểu đệ xin lĩnh, miễn phí thì thôi đi, ca mở cửa hàng đón khách, đệ trả thù lao, mới là đúng a. bất quá ngày hôm nay phải tính cho đại ca a."
Trong lòng Trang Duệ muốn chính là sau này thời gian mình ở Bành Thành không dài, phỏng chừng rất ít có cơ hội đến nơi này, cho dù có cơ hội, một hai lần tiêu phí mình cũng không tốn bao nhiêu, nếu mình đáp ứng thì lại thiếu đối phương một cái nhân tình a, ngược lại không được lắm.
Tống Quân cũng không thuận theo nói: " Cái gì mở cửa đón khách, tiêu phí trả thù lao, lời này ta nghe khó chịu a, chỗ này của anh là quán trà không phải kỹ viện, Trang huynh đệ, anh cũng không phải cho đệ miễn phí, câu nói kia của đệ anh sẽ tìm người khắc thành câu đối để ở hai bên cửa lớn, coi như lão Tống anh trả thù lao cho đệ đi, một cái card cũng không vào đâu đâu."
" Tống ca, câu kia cũng không phải em nói, anh yên tâm, câu này ai cũng có thể sử dụng, không ai truy cứu đâu." Trang Duệ nghe vậy dở khóc dở cười đáp.
" Anh dù sao cũng không nghe qua miệng người khác, có nhiều người nói cái gì văn hóa trà đạo, anh còn không nghe được giống như chú nói ngày hôm nay, đừng có từ chối, đại lão gia đưa đồ ra ngoài ai lại cầm về, anh còn có chút của cải, cái card này là thông dụng mà."
Tống Quân trừng mắt, tiếp nhận cái card màu vàng từ tay người phục vụ nhét vào trong tay Trang Duệ, làm bộ dạng nếu ngươi không cầm ta sẽ không khách khí, miệng vẫn không quên đá xoáy Vương lão bản một cái.
" Hắc, đầu gỗ, Tống ca cho ông, ông cầm đi thôi, đây là lần đầu tiên tôi thấy Tống ca như vậy, phỏng chừng Lữ lão gia tử còn chưa có đãi ngộ này a."
Không biết khi nào Lưu Xuyên chạy tới, giật tấm card mà Tống Quân nhét vào tay Trang Duệ, lật đi lật lại để xem.
" Đại Xuyên, tiểu tử ngươi, con mẹ nó còn giống thổ phỉ hơn cả anh mày, biết huynh đệ bọn chú quan hệ tốt, bất quá đừng có bát nháo trước mặt anh, chỗ này của anh đôi khi có khách đặc biệt..." Tống lão bản tựa hồ đối với việc tấm card rơi vào tay Lưu Xuyên có chút không yên lòng, đặc biệt dặn dò.
Trang Duệ thấy Lưu Xuyên giữ lại, cũng không nói thêm cái gì, hắn đối với tính tình ngay thẳng của Tống Quân cũng rất thích, có thể kết giao bằng hữu.
" Đại Xuyên, cái này cho ông mượn, không có việc gì thì tới đây thưởng trà với Tống ca, học một chút tu tâm dưỡng tĩnh..." Trang Duệ từ đầu không có nghĩ đến việc lấy tấm card lại từ trong tay Lưu Xuyên, hai người ai cầm cũng đều như nhau.
" Được, tôi sau này một ngày 3 bữa đều đến đây, cam đoan không giúp Tống ca tiết kiệm tiền, đúng rồi, đầu gỗ, ông vừa đọc thơ gì a, tôi xem Tần tiểu thư bị ông trấn trụ a." Lưu Xuyên nói chuyện luôn luôn không che đậy, mấy ngày cũng thường xuyên vui đùa cùng Tần Huyên Băng.
" Được rồi, ông đi xem TV đi, nói vớ vẩn làm gì, mang card cho tôi."
Trang Duệ tức giận nói, thật vất vả mới qua được chuyện vừa rồi, thằng này lại nhắc tới, mình cũng không muốn đi trêu chọc Tần đại tiểu thư, tuy rằng trong lòng từng nghĩ dùng linh khí xem một vài phong cảnh a.
Nhìn trộm về phía Tần Huyên Băng thì thấy Tần Huyên Băng tựa hồ cũng không có lưu ý đến lời nói của Lưu Xuyên, Trang Duệ lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lúc mơ hồ lại cảm thấy có chút thất vọng.
" Được, coi như tôi chưa nói, mọi người tiếp tục thưởng thức trà, tiếp tục..."
Lưu Xuyên cười chói lọi hoan hỉ, phấn chấn đem tạp thu vào người, Trang Duệ nhìn ra, tấm card này tuyệt đối không đơn giản như vậy, nếu không Lưu Xuyên kia bình thường không dễ dàng mắc nợ nhân tình ai chắc là sẽ không chủ động bảo mình nhận lấy.
Thấy Trang Duệ cùng Tống lão bản nhún nhường nhau xong rồi, Lữ lão gia tử mở miệng nói: " Tiểu Trang, hai ngày nay cháu cho chúng ta không ít kinh hỉ a, cũng không biết bản thảo kia của cháu thế nào, có phải lại cho ta thêm một kinh hỉ không đây, phải biết rằng, nếu bản thảo kia đúng là của Vương Sĩ Trinh viết, mà chỉ mua có hai vạn đồng, coi như nhặt được một đống tiền.
Được rồi, thưởng trà giám bảo, trà đã thưởng thức xong rồi, tất cả mọi người đem vật mình mang đến ra để giám định đi."
Nghe được lời nói của Lữ chưởng quỹ nói xong, Lưu Xuyên cũng kéo Lôi Lôi đi tới, mục đích hắn hôm nay cũng là muốn nhìn cái sách nát mà Trang Duệ kiên trì mua rốt cuộc trị giá bao nhiêu, từ nhỏ mình thường nhặt được nhiều tiền rơi hơn Trang Duệ, hay là khi trưởng thành rồi tiểu tử này vận khí lại tốt hơn mình?
Thấy người khác đều đem vật chuẩn bị của mình đặt trước mặt chuẩn bị mở ta, Trang Duệ cũng đưa tay lấy quấn bút ký hương tổ được bọc vải sa tanh mang ra, đang muốn tháo ra thì lại bị Lữ lão gia tử ngăn lại.
" Tiểu Trang, vật kia của cháu để mở cuối cùng, mở ngay từ đầu không có hồi hộp nha, còn một điều nữa ta muốn nói rõ, giám bảo lần này, cũng có đồ giả, đồ thật, ngoại trừ hai nữ oa cùng Lưu Xuyên ở ngoài, hôm nay trong mỗi chúng ta đều phải xem xét giám định, ai sai nhiều nhất giữa trưa hôm nay sẽ mời khách ở Thiên Đô tửu điếm, mọi người xem thế nào a?"
Lúc này cũng gần tới 11h trưa, mọi người nghe vậy đều gật đầu đồng ý, còn về Lưu Xuyên có thể đi ăn cùng mà không phải trả tiền tự nhiên cũng đồng ý hai tay, chỉ có Tống lão bản hơi nhíu mày nói: " Cháu nói này lão gia tử, mời khách ở Thiên Đô, ngài nói thế không phải giết cháu sao, khác gì trưa nay cháu bỗng nhiên mời khách."
Lữ chưởng quỹ nghe vậy sửng sốt, sau lại cười ha ha nói: " Ta lại quên, Thiên Đô cũng có cổ phẩn của chú, hôm nay không cần mời cháu, ai thua người đó bỏ tiền, quyết định như vậy."
Trang Duệ nghe hai người nói chuyện có chút giật mình, hắn tuy rằng mấy năm nay không ở Bành Thành, nhưng cũng biết quán Thiên Đô mới mở không bao lâu là đệ nhất tửu điếm cấp 5 sao của Bành Thành, tương truyền là có bối cảnh rất là thâm hậu, thật không ngờ, Tống Quân lại là một trong những lão bản của Thiên Đô.
Lưu Xuyên cũng sửng sốt, hiển nhiên hắn cũng không biết chuyện này, không khỏi lấy ra cái thẻ màu vàng hít vào một hơi, vẻ mặt thèm nhỏ dãi hỏi: " Tống ca, cái card này có thể dùng ở Thiên Đô không?"
Lời Lưu Xuyên con chưa dứt ngay sau đó liền nhảy dựng lên, là Lôi Lôi đưa bàn tay nhỏ bé bí mật nhéo bên hông Lưu Xuyên, nhỏ giọng nói bên tai Lưu Xuyên: " nhìn cái bộ dạng không có lợi lộc của anh kìa."
*****
Lúc này tất cả mọi người đều đem vật của mình mang ra, ngoài trừ Tần Huyên Băng ở ngoài, ngay cả Hứa Vĩ cũng lấy ra một cái hộp lớn để ngay trước mặt mình, trước mặt Tống Quân thì có một đống đồ vật này nọ, Trang Duệ nhìn thoáng qua, không khỏi cười khổ, nhiều vật chính mình cả tên cũng không biết, lại càng không nói đến chuyện đi đánh giá, xem ra bữa cơm trưa hôm này mình phải mời rồi.
Thấy tất cả mọi người đã chuẩn bị xong, Lữ chưởng quỹ mở miệng nói: " hôm nay, tiểu Hứa cùng tiểu Trang xem như là người ngoài, bất quá Hứa tổng là khách, chúng ta cho hắn chọn một đồ vật đánh giá, mọi người xem thế nào?"
" Vậy Hứa tổng chiếm tiện nghi a, chỉ cần tùy tiện chọn một đồ vật, phân biệt thật giả, có thể nói đại khái lai lịch truyền thừa, là vượt qua kiểm tra rồi."
Vừa rồi biểu hiện của Hứa Vĩ ở cửa quán làm cho trong lòng Tống Quân không thích hắn lắm, bất quá là người Lữ chưởng quỹ đưa đến, hắn cũng phải cấp cho vài phần mặt mũi, vì thế mở miệng nói.
Hứa Vĩ gật gật đầu, đứng dậy, bắt đầu đánh giá vật phẩm trên bàn, hắn chỉ có hiểu biết về châu báu trang sức, đối với phỉ thúy ngọc thạch cũng biết đại khái, nhưng đối với giám định đồ cổ và trình độ thưởng thức cũng không kém Trang Duệ là bao. :
Chẳng qua nếu đến đây, bên cạnh lại có giai nhân đang ngồi, nói không chừng cần biểu hiện một phen, tối thiểu cũng không thể có trường hợp xấu mặt, hắn đang muốn tìm đồ vật có liên quan đên châu báu.
" Ân?"
Nhìn một vòng quanh bàn đều không thấy đồ vật thích hợp, đột nhiên hai mắt Hứa Vĩ sáng lên, hắn thấy ở trước mặt Tống Quân có một vòng tay màu đỏ, sáng bóng diễm lệ, nhìn từ xa giống như đá san hô hoặc là ngọc thạch mài. Hứa Vĩ trong lòng mừng thầm, chính mình vì muốn bộc lộ tài năng trong gia tộc đã bỏ không ít công phu học tập tri thức về giám định và thưởng thức châu báu, cũng đã xem qua không ít châu báu quý giá, vòng tay này chỉ cần là chế từ đá san hô thì mình có thể nhận ra.
Tìm được vật mình am hiểu, trong lòng Hứa Vĩ vui sướng, nói: " Tống lão bản, ta sẽ xem cái vòng tay của huynh được không?"
" Có thể..."
Tống Quân cầm lấy cái vòng tay đưa cho Hứa Vĩ.
Hứa Vĩ tiếp nhận vòng tay cẩn thận quan sát, chuỗi vòng tay này là do hơn mười viên châu xâu lại, bề ngoài bóng loáng, màu sắc hơi đỏ tươi, nhìn kỹ mặt trên còn có một ít hoa văn phân bố đều đều.
Hứa Vĩ lúc này trong lòng đã xác định đây quả thật là vòng tay làm ra từ hồng san hô, nghĩ một chút, hắn lấy từ trong túi áo ra một cái kính lúp rồi nhìn lại vòng tay, lần này phát hiện, ở trong viên châu màu đỏ mơ hồ có lấm tấm điểm đen, cũng có một chút bọt khí màu đen.
Trang Duệ ngồi cách Hứa Vĩ khá xa, cũng không thấy rõ đó là vòng tay gì, bất quá xem mấy người ở đây, trong lòng hắn suy nghĩ, luận về trình độ giám định và thưởng thức, thì mình và Hứa Vĩ có trình độ ngang nhau, thế nhưng sau khi thấy Hứa Vĩ lấy ra kính lúp, Trang Duệ có chút chột dạ, mang bên mình cái này, cái gì gọi là chuyên nghiệp? đây chính là chuyên nghiệp.
Bất quá Trang Duệ cũng không biết, kính lúp này là vì công ty Hứa Vĩ đi thị sát ở tiệm châu báu, vì để che mắt nhân viên, làm ra vẻ bộ dạng cầm kính lúp để giám định và thưởng thức châu báu, sau đó nghe nhân viên xinh đẹp tâng bốc, là có thể thỏa mãn một nam nhân có lòng hư vinh (bệnh oai đây mà) thuần túy chỉ là heo đeo hành tây giả bộ voi.
Hứa Vĩ lúc này có chút do dự, dựa theo hắn quan sát được và tri thức đã học thì chất liệu làm vòng tay này hoàn toàn giống với hồng san hô, huống chi Tống Quân cũng là người có thân phận, sẽ không cất giữ hàng giả, hơn nữa hắn cũng không biết mình sẽ chọn cái vòng tay này để giám định rồi đặc biệt mang đồ giả đến, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tống Quân, lại phát hiện Tống Quân cũng đang nhìn mình chằm chằm trong mắt tựa hồ có chút tiếu ý.
Hứa Vĩ kiên định với phán đoán của mình, đem kính lúp nhét vào túi rồi nói: " Tống lão bản, vòng tay này thuần túy do hồng san hô mài chế mà thành, hoa văn tinh tế, hơn nữa có chút tì vết tự nhiên, toàn thể sáng bóng diễm lệ, dịu dàng động lòng người cho thấy là dùng thượng phẩm hồng san hô làm nguyên liệu, đeo lên người còn có thể giúp máu tuần hoàn, những năm gần đây bởi vì khai thác quá độ, hồng san hô cũng trở nên thưa thớt, trên thị trường đều lấy khắc làm đơn vị tính toán giá trị, cái này của Tống lão bản, giá trị hẳn là ở mức hai vạn tới ba vạn."
Phải nói tài ăn nói của Hứa Vĩ đúng là không tệ, không chỉ giám định chuỗi vòng tay hồng san hô, còn đem lợi ích của việc đeo vòng tay nói ra, mấy người bên cạnh đều cảm giác vị lão bản châu báu này quả thật có chút trình độ, Lưu Xuyên nghe như lọt vào trong sương mù, đến lúc Hứa Vĩ nói ra giá cả cuối cùng, hắn mới biết được Hứa Vĩ giám định vòng tay này là chính phẩm.
" Hắc, tôi xem bộ dáng huynh đệ phải thua rồi, cũng không biết cơm nước ở Thiên Đô cái card này có thể dùng không." Lưu Xuyên không có lòng tin với Trang Duệ, nói thầm trong lòng.
Hứa Vĩ giám định xong, đem vòng tay trả lại, Tống Quân tiếp nhận cười một chút, đang muốn nói thì Lữ lão gia tử mở miệng trước: " Tiểu Tống, thứ này là của cháu, không nên nói thật giả vội, đợi mọi người xem trước, rồi chúng ta tiếp tục cùng nhau đánh giá."
Tống Quân từ chối cho ý kiến gật gật đầu, nụ cười trên mặt không giảm, Hứa Vĩ nhìn Tống Quân trong lòng càng thêm khảng định, không khỏi đắc ý, ánh mắt nhìn về phía Tần Huyên Băng, lại phát hiện, Tần Huyên Băng lại nhìn chuỗi vòng tay kia cẩn thận đánh giá, hẳn là vừa rồi bị mình miêu tả động tâm, vì thế mở miệng nói: " Tần tiểu thư nếu có hứng thú với châu báu, nếu có thời gian tôi có thể giúp ngài giới thiệu."
Tần Huyên Băng nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn Hứa Vĩ một cái, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười hiếm thấy nói: " Cảm ơn ý tốt của Hứa tiên sinh, tin tưởng với chình độ giám định của Hứa tiên sinh quý công ty nhất định sẽ thịnh vượng phát đạt." (DG: con này đá xoáy ác quá. )
Tần Huyên Băng bình thường lạnh lùng, nhưng nụ cười này, khiến nam nhân trong phòng có cảm giác mặt đất hồi xuân, ánh nắng tươi sáng, Tần Huyên Băng hiện lộ ra khoảng khắc phong tình, Hứa Vĩ ngồi đối diện nàng tinh thần lại càng lung lay, khiến bộ dáng hắn giống trư ca ca.
" Tốt lắm, tiếp theo đến phiên tiểu Trang..."Lữ lão gia tử không bị Tần Huyên Băng ảnh hưởng, nói tiếp tục tiến hành giám bảo.
Trang Duệ nghe vậy cũng đứng lên, kỳ thật lúc Hứa Vĩ xem xét cái vòng tay, hắn đã bắt đầu đánh giá vật phẩm trên bàn, trong lòng hắn có chút tiếc nuối là những thứ này không có đồ vật thi họa, Vương Lão bản cùng Tống Quân ngồi gần hắn nhất lấy ra cũng chỉ là một ít đồng thau gốm sứ hoặc ngọc thạch gì gì đó, đều là loại linh khí trong mắt đều không thể nhìn xuyên qua.
Quan sát nửa ngày, tựa hồ chỉ có Lữ chưởng quỹ mang đến cái gì đó, chính mình còn có thể phân tích một chút.
*****
Nói thật, để Trang Duệ giám bảo, thuần túy chính là không trâu bắt chó đi cày, có chút ép buộc.
Thời gian Trang Duệ tiếp xúc với Đức thúc tương đối dài, biết nghề đồ cổ này, không phải cứ xem vài cuốn sách, biết chút ít tri thức là có thể giám định, cái này phải là phần lớn tiếp xúc thực tế, bất quá như vậy cũng thường xuyên mắc mưu.
Thời gian đồ cổ bắt đầu thịnh hành, hàng giả, văn vật ngụy tạo cũng nhiều lên theo.
Tàu khựa cận đại, khi đó quân phiệt Tôn Điện Anh, Trương Tông Xương đào trộm lăng mộ Khang Hi, Càn Long và Từ Hi thái hậu, khai quật phần lớn văn vật quý giá, hơn nữa một số trân bảo ở trong cung cũng được tuồn ra ngoài, trong lúc nhất thời dân gian lưu giữ rầm rộ, thậm chí nhiều người nước ngoài cũng đến Tàu thu mua văn vật, mà khi đó cũng đã lưu hành làm giả đồ cổ, cao thủ làm giả nổi tiếng là Trương Đại Thiên, hắn sao chép bức tranh Thạch Đào khó có thể phân biệt thật giả.
Mười mấy năm sau đó, tai họa liên tục, rối loạn, tuy rằng còn rất ít người chú ý bảo hộ một ít trân bảo, nhưng mọi người ngay cả cơm đều không có mà ăn, còn có ai lấy mấy thứ này làm bảo bối đâu, trong thời gian này, phần lớn lượng văn vật chân quý xói mòn ra nước ngoài, điều này làm cho một ít chuyên gia ngày sau đau đớn.
Tới đầu thập ky 90, cải cách mở ra, cuộc sống ngày càng đi lên, cuộc sống giải trí ngày càng phong phú, mà các tác phẩm nghệ thuật cũng ấm dần lên, tới thời kỳ cuối, người yêu thích cất giữ đồ cổ lại càng thẳng tắp bay lên. kim ngạch giao dịch hàng năm trong nước là hơn 10 triệu, càng không nói đến đại bộ phận tinh phẩm đều mua bán ở nước ngoài.
Thấy nghề đồ cổ có thế như lửa, rất nhiều phần tử phạm pháp cũng động tâm, hơn nửa thế kỷ bọn trộm mộ yêu lặng bắt đầu sống dậy, còn một số người làm nhái lại đồ cổ, trong lúc nhất thời, các loại văn vật ngụy tạo chảy vào thị trường, hơn nữa phương pháp làm giả ngày càng cao minh, cơ hồ có thể đánh tráo, chính một ít chuyên gia có trình độ thâm hậu đều thường xuyên dính phải bẫy.
Người sưu tầm nổi tiếng Mã Vị Đô tiên sinh từng nói qua ở đầu thập niên 80, đồ dùng vứt bỏ trong nhà trong quán, nơi nơi đều là gỗ đàn hương, bàn ghê hoang hoa lê, chỉ cần có 5 đồng tiền liền đưa đến tận nhà nhưng đến thập niên 90, thị trường đồ cổ đều tràn ngập hàng giả, Mã tiên sinh cũng mất không ít học phí, có thể thấy trình độ làm giả cao thế nào.
Trang Duệ biết điều này là Dương Vĩ ban tặng, Dương phụ chính là người yêu thích đồ cổ, sở dĩ gọi là kẻ yêu thích không phải sưu tầm là bởi vì mười mấy năm hắn cất chứa không thiếu, chất đống một phòng.
Bất quá nói thật ra, trình độ giám định của Dương phụ chẳng ra gì, nhưng đặc biệt thích đi sửa mái nhà dột, thường xuyên cất giữ một số đồ vật cũng có chút khả quan, sau mời mấy chuyên gia đến giám định một chút, lại phát hiện một phòng đồ cổ thượng vàng hạ cám, lại không có một món đồ nào là thật.
Không biết là không cần chút tiền đó hay là tâm tính tốt, Dương phụ vẫn không buông tha ham muốn, chỉ là không có ra chợ đồ cổ, mà xuất hiện nhiều hơn ở Phách Mại Hành (phòng bán đấu giá) bất quá cũng có chút thanh danh trong giới cổ vật Trung Hải.
Thường đi ở bờ sông không thể không ướt giầy, ngay cả người trong nghề vài thập niên vẫn còn trông nhầm, Trang Duệ tự nhiên sẽ không có cảm giác mình mấy ngày hôm trước ở nhà đoc mấy quyển sách giám định và thưởng thức là có thể phân biệt được thật giả đống đồ vật trên bàn này, trong lòng hắn vẫn dựa vào ánh mắt, bất quá hiện tại hắn muốn tìm một đồ vật mà ánh mắt có thể nhìn xuyên qua, sau đó thông qua có linh khí hay không để phán đoán đồ thật giả.
Vương lão bản cùng Tống Quân lấy ra phần lớn là loại đồng thau hoặc ngọc thạch, linh khí trong mắt Trang Duệ không có cách nhìn xuyên qua, lúc này hắn nhìn tới bên người Lữ chưởng quỹ.
Trước mặt Lữ chưởng quỹ có ba kiện, thấy Trang Duệ đi tới, Lữ chưởng quỹ đứng dậy nhường vị trí, để Trang Duệ giám định, Hứa Vĩ ngồi bên người Lữ chưởng quỹ cũng nghiền ngẫm nhìn Trang Duệ, trong mắt hắn, Trang Duệ lại có thể dám đắc tội Tần tiểu thư, mình nhất định phải mượn cơ hội này giáo huấn chàng trai này làm người như thế nào.
Trang Duệ không có để ý đến ánh mắt Hứa Vĩ, hắn hiện tại chú ý đến ba kiện đồ vật hấp hẫn trước mặt, Trang Duệ cầm bức tượng gỗ điêu khắc Sái Thủy Quan Âm cao chừng 20cm để quan sát, nhìn không ra loại gỗ để điêu khắc, nhưng tượng gỗ tạo hình thật đẹp, tướng mạo Quan Âm rất sống động, mặt ngoài tượng gỗ u quang trầm tĩnh, cầm ở trong tay chỉ cảm thấy trơn nhẵn, hiện lộ ra một loại ôn tồn cổ xưa, làm cho người ta có cảm giác tang thương.
Mấy ngày nay Trang Duệ cũng đọc một ít sách về giám định đồ cổ, dựa theo sách giới thiệu, dựa vào điêu khắc trên gỗ, bao tương, hẳn là một món đồ có chút lâu đời, bất quá so với trình độ giám định gà mờ, Trang Duệ nguyện ý tin vào hai mắt của mình, hơi cúi thấp đầu, Trang Duệ đem linh khí trong mắt nhìn vào phía trên tượng tượng điêu khắc.
" Kháo..."
Thu hồi linh khí xong, Trang Duệ nhịn không được ở trong lòng nói một câu tục, linh khí hiện tại ở trong mắt, chỉ có thể xuyên qua gỗ ước chừng không đến 1cm, nhưng chỉ cần vật này có chứa linh khí là có thể hấp thu được, nhưng sau khi linh khí tiến vào tượng gỗ điêu khắc lại không có chút phản ứng nào, khiến cho Trang Duệ thất vọng, tuy rằng Trang Duệ không thể xác định vật không có linh khí thì nhất định là giả nhưng hắn lựa chọn tin tưởng linh khí trong mắt.
Ngẩng đầu lên, Trang Duệ nhìn tượng gỗ điêu khắc trong tay nói: " Tượng gỗ điêu khắc Quan Âm được điêu khắc tinh tế, bao tương bền, như là đồ vật lâu năm..."
" Đương nhiên rồi, tượng phật từ chạm trổ đến bao tương nhất định là chính phẩm không thể nghi ngờ, không cần cầm ở trong tay tôi cũng có thể nhận ra."
Lời nói Trang Duệ chưa dứt, đã bị Hứa Vĩ bên cạnh cắt đứt, Hứa Vĩ cũng một mực quan sát tượng gỗ điêu khắc này, trong lòng cũng nhận định đó là một chính phẩm, nghe được lời Trang Duệ nói xong, không khỏi trào phúng vận khí Trang Duệ thật tốt, nhặt được tiện nghi.
Thản nhiên nhìn thoáng qua Hứa Vĩ, Trang Duệ không có phản ứng, tiếp tục nói: " Bất quá, cá nhân tôi cảm thất được, thứ này là bị làm cũ, nói trắng ra là vật này là đồ giả."
Lời này vừa nói ra, trừ bỏ Lữ chưởng quỹ có dáng vẻ bất động, tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi, sắc mặt Hứa Vĩ lại càng đỏ bừng nhìn về phía Lữ chưởng quỹ, hi vọng hắn có thể bác bỏ.
" Tiểu Trang, còn có hai đồ vật, cháu cũng nhìn xem đi..."
Ngoài ý muốn của mọi người, Lữ chưởng quỹ chưa nói thêm cái gì, chỉ bảo Trang Duệ xem tiếp hai vật phẩm.
*****
Nghe Lữ chưởng quỹ nói, trong lòng Trang Duệ bình tĩnh, tượng gỗ Quan Âm kia là hàng giả, hắn tới tham ra giám bảo tuy rằng mục địch là muốn tìm chỗ bổ sung linh khí, nhưng hắn cũng không muốn xấu hổ trước mặt mọi người, càng không muốn móc tiền túi mời nhóm người này đi đến Thành Đô tửu điếm.
Chỉ là mới hấp thu được một chút linh khí ở vài cái ghế dựa, Trang Duệ thấy chưa đủ, Lữ chưởng quỹ tiếp tục cho hắn xem, rất hợp ý hắn, cũng không từ chối, tiếp tục cầm lên đồ vật thứ hai.
Đồ vật thứ hai là một lọ thuốc hít, rất là khéo léo tinh xảo, chỉ khoảng 7, 8 ly, nếu dấu trong lòng bàn tay không chú ý nhìn thì rất khó phát giác, mấy ngày hôm nay Trang Duệ cũng xem một ít tri thức đồ cổ, vừa khéo ở hạng mục phụ loại có nhìn thấy lời giới thiệu lọ thuốc hít, hắn biết thứ này có chút tương tự hồ lô nuôi dế, đều có tác dụng đặc thù, nhưng sau này biến thành vật cho mọi người thưởng thức.
Nói đến lọ thuốc hít, trước tiên phải nói về thuốc ít, thuốc hút chỉ dùng cây thuốc là tốt nhất trải qua phơi nắng, lên men, nhờ thao tác tinh chế mà thành, có công hiệu giảm đau, tiêu trừ mệt mỏi, cho nên ở thế kỷ 14 thịnh hành ở trong các hoàng thất, tầng lớp quý tộc trên toàn bộ Châu Âu, cuối thế kỷ 16 thầy tu Tây Phương đem truyền vào Tàu khựa.
Bắt đầu từ Thanh triều Khang Hi đại đế đến các triều đại hoàng đế cơ hồ đều ham mê hít thuốc, bất quá tam triều Khang Hi, Ung Chính cùng Càn Long đều ham thích thuốc hít, cho nên nghề chế lọ thuốc hít cũng bắt đầu phát triển, cho đến khi Thanh triều diệt vong, trong mấy trăm năm, tinh phẩm lọ thuốc hít có khá nhiều.
Ảnh hưởng của lọ thuốc hít lớn nhất tới đời sau phải kể đến bức tranh Nội Họa Hồ. có một câu chuyện nhỏ thời xưa, nghe nói trước kia có một quan nhỏ ở tỉnh ngoài về kinh thành làm việc, ở nhờ trong một ngôi miếu, bởi vì không có tiền mua thuốc hít, hay dùng khói của thừa lại của thuốc hít ký tên lên bước tường bôi hồ, kết quả là ở trên tường có nhiều dấu vết, tình cảnh này bị mộ hòa thượng nhìn thấy, liền dùng một cây bút bằng trúc trám mực và nhúng vào trong bầu nước thủy tinh của hàng mỹ nghệ rồi vẽ tranh lên bức tường, vì thế mới có Nội Họa Hồ.
Thuốc hít vốn là hàng ngoại nhập truyền vào Tàu Khựa, sau không nghĩ tới công nghệ lọ thuốc hít quá phát triển, hơn nữa thế ky 18, 19 lọ thuốc hít của Tàu Khựa khá thịnh hành ở Châu Âu, trở thành hàng mỹ nghệ cao quý để tặng lẫn nhau trong hoàng thất cùng các quý tộc.
Lọ thuốc hít ở trong tay Trang Duệ giống một bình hoa thu nhỏ, hình trứng, miệng rộng như ngón tay út, mặt trên vẽ mấy cái đầu đội mũ dạ cầm trong tay đồ vật người Tây Dương, hình ảnh sắc thái diễm lệ, tạo hình rất giống, không có một tia năm tháng nào lưu lại, nếu Trang Duệ thấy vật này ở cửa hàng mỹ nghệ, nhất định sẽ nghĩ nó là do dây chuyền sản xuất, bất quá trải qua việc cái tượng điêu khắc gỗ kia, Trang Duệ đối với phán đoán của mình không có nhiều tin tưởng.
Được, mình cũng đừng làm kiêu, trực tiếp dùng linh khí xem đi, mắt kính trên mặt Trang Duệ màu trà rất tốt cho việc ngăn cản tầm nhìn của người khác, lập tức ngưng thần nhìn lại, linh khí trong mắt đi tới lọ thuốc hít.
Có hi vọng, sau khi đạo linh khí xuyên qua lọ thuốc hít, Trang Duệ nhất thời cảm giác được một tia hơi thở dung nhập vào bên trong linh khí, tuy rằng cực kỳ mỏng manh, bất quá Trang Duệ vẫn rất hài lòng, muỗi có nhỏ đi chăng nữa vẫn là thịt a.
Đem lọ thuốc hít đặt lên bàn, Trang Duệ muốn mở miệng nói chuyện đột nhiên nhớ ngày hôm qua hấp thu linh khí của hồ lô Tam Hà Lưu cũng không khác với linh khí hấp thu ở lọ thuốc hít này, chính mình lần đầu tiên hấp thu linh khí ở câu đối nhiều hơn so với hai lần này, lại càng không phải nói linh khí của bản thảo, nếu so sánh thì quả thực không so sánh nổi.
" Chẳng lẽ trong thư tịch ẩn chứa linh khí nhiều hơn so với các vật khác?"
Từ khi trong mắt xuất hiện linh khí tới nay, tính cả lần này, Trang Duệ tổng cộng được bổ sung 4 lần, hiển nhiên linh khí của câu đối cùng bản thảo nhiều hơn rất nhiều so với hai lần sau, cái này có liên hệ không. Trang Duệ cúi đầu tự hỏi, trong lúc nhất thời quên mình đang làm gì, người khác còn đang chờ hắn đánh giá về lọ thuốc hít này.
" Đầu gỗ, đầu gỗ, tiểu tử ông ngủ à, tự dưng ngây ngốc vậy...."
Thanh âm của Lưu Xuyên vang bên tai Trang Duệ, đánh thức hắn từ trong trầm tư dậy, ngẩng đầu lên, lại phát hiện Hứa Vĩ đang cầm lọ thuốc hít mà mình vừa giám định.
" Nếu đây là vật mấy trăm năm, sắc thái tuyệt đối sẽ không diễm lệ như thế này, cho nên tôi cảm thấy thứ này hẳn là đồ mỹ nghệ hiện đại, bất quá đây là ý kiến của cá nhân tôi, mọi người nghe Trang tiên sinh cho ý kiến đi, xem bộ dạng suy nghĩ vừa rồi của Trang tiên sinh khảng định không có cùng ý kiến với tôi."
Đây là lúc Trang Duệ tỉnh táo lại nghe được lời nói của Hứa Vĩ, ngẩng đầu lên, nhìn bộ dạng dương dương đắc ý của Hứa Vĩ, trong lòng không khỏi có chút buồn bực, hận không thể hung hăng đấm vào mặt hắn, chính mình không trêu chọc gì hắn, sao lại cứ đá xoáy mình, chán ghét trong lòng, Trang Duệ nói chuyện cũng không dễ nghe.
" Hứa tiên sinh thật sự là học rộng tài cao a, chẳng những nghiên cứu ở lĩnh vực châu báu trang sức, mà về lĩnh vực đồ cổ cũng thâm hậu a, bất quá tôi lại cảm thấy lọ thuốc hít này là thật, niên đại hẳn là ở thời Khang Hi cho tới thời Càn Long, ngài không cần phải gấp gáp, rốt cuộc tôi nói hươu nói vượn, hay là Hứa tiên sinh ngài ăn nói lung tung, chờ một lát liền rõ ràng."
Trang Duệ không muốn Hứa Vĩ lại cắt đứt lời nói của mình, lần này hắn không cho cơ hội, nói liền một hơi, chỉ vào khối ngọc bội cuối của Lữ chưởng quỹ nói: " Cái này tôi không giám định được, nên không bêu xấu, Tống ca Vương ca tiếp tục đi."
Đây cũng không phải Trang Duệ khiêm tốn mà linh khí trong mắt bây giờ không có cách nào nhìn xuyên qua các vật phẩm bằng ngọc thạch, chỉ bằng nhãn lực của hắn, thì khối ngọc bội kia làm sao từ ngọc thạch sản xuất ra như thế nào hắn đều không biết, thì làm sao mà nói đến lại lịch và phân biệt thật giả.
Lữ chưởng quỹ nhìn Trang Duệ nở nụ cười, cười có chút ý vị sâu xa, hắn bây giờ đối với người thanh niên này càng ngày càng hứng thú, người khác không biết, chứ hắn sao lại không biết, hai đồ vật đều bị Trang Duệ nói đúng rồi, đây không phải vận khí tốt mà làm được.
*****
Trang Duệ giờ phút này tâm trí đều tự hỏi về linh khí của hắn, tiến trình tiếp theo của giám bảo cũng không có chút gợn sóng, Tống Quân cùng Vương lão bản đều tự tay chọn một vật phẩm giám định, xem biểu tình của hai người, đối với trình độ giám bảo của mình có một chút tự tin, mà Lữ chưởng quỹ cũng chỉ tùy tiện chọn một cái cổ ngọc bình luận vài câu, bất quá ba người đều ăn ý tránh bản thảo Vương Sĩ Trinh của Trang Duệ.
Như vậy, hoạt động giám bảo ngày hôm nay cũng chỉ còn lại bộ bản thảo kia của Trang Duệ.
Mấy người Lữ chưởng quỹ liếc nhau một cái, trước hết Tống Quân cho người phục vụ nước lui đi, sau đó nói với Trang Duệ: " tiểu Trang, chú đem bản thảo kia mở ra đi, chúng ta ba người cùng nhau xem, phải biết rằng, Vương Sĩ Trinh lưu lại bút tích rất là ít, bản thảo này của chú nếu là thật, có thể bổ khuyết rất lớn cho giới đồ cổ, mấy người chúng ta đều muốn được thơm lây."
Ý tứ trong lời nói của Tống Quân Trang Duệ cũng hiểu được, ở trong giới sưu tầm lăn lộn, cũng có chút danh khí, mà danh khí từ đâu tới, dĩ nhiên là tìm được những vật bé nhỏ cho đến hiếm có, hoặc là giám định được một ít đồ cổ có phẩm chất tốt, giống như nhà sưu tầm Mã Vị Đô tiên sinh, 29 năm thời gian, từng dùng 5 nghìn nguyên mua một lọ thuốc hít thời Càn Long, không bao lâu đi đáu giá ở Hồng Kông đã bán được 6 vạn đô la Hồng Kông, tuy rằng giá cả không cao lắm, nhưng nhãn lực của Mã Vị Đô tiên sinh khiến cho thanh danh của ngài trong giới sưu tầm quốc nội đại chấn.
Trong quốc nội phải kể đến bắc đẩu của sưu tầm là Khải Công tiên sinh, trình độ giám bảo nổi tiếng ở trong nước và quốc tế, vô số đồ cổ được hắn giám định. Mà mục đích mấy người Tống Quân ở đây không như thế, tuy bản thảo là do Trang Duệ tìm được nhưng có thể qua tay bọn hắn giám định thật giả, lan truyền đi ra ngoài vẫn có thể xem là một đoạn giai thoại.
Cũng không biết Tống Quân từ chỗ nào lấy ra ba cái găng tay, phân phát cho hai người đeo lên tay, đây là đề phòng mồ hôi tay đối với bản thảo tạo thành hư tổn, ở một bên xem trong lòng Trang Duệ đổ mồ hôi, tuy rằng hắn cất giữ bản thảo coi như là cẩn thận, bất quá cho tới nay đều là trực tiếp dùng tay, mà tiểu tử Lưu Xuyên lúc mua bản thảo lại còn lật đi lật lại thiếu chút nữa toàn bộ rách hết, Trang Duệ nghĩ lại có chút sợ hãi.
Động tác ba người thay đổi bản thảo có thể nói là rất cẩn thận, thời điểm bọn họ giám định rất cẩn thận, riêng bốn chữ ngoài bìa " Bút ký hương tổ " đã bị mấy người lăn qua lộn lại nhìn mười mấy phút đồng hồ, các loại kính lúp lớn nhỏ bày hết lên bàn, làm cho mấy người ngoài ngành mở rộng tầm mắt.
Lúc bắt đầu vẻ mặt mấy người Lữ chưởng quỹ lộ ra tia thận trọng, lúc mở sách ra mấy người đều hiện lên tia đau đớn trên mặt, trong lòng Trang Duệ đoán được hiển nhiên đây là những tổn hại của sách ảnh hưởng đến mấy người này, mà theo biến hóa của mấy người, Trang Duệ cũng đánh giá được bộ bản thảo hẳn là một bản viết tay của Vương Sĩ Trinh.
Một tiếng qua đi rất nhanh, trong lúc này ngoại trừ Hứa Vĩ sắc mặt không đổi, mấy người còn lại đều chú ý đến quá trình đám người Lữ chưởng quỹ giám định, ba vị chuyên gia mất hơn một giờ để giám định bản thảo, lúc này ngay cả Lưu Xuyên phản ứng chạm chạp cũng ý thức được, bạn thân mình tựa hồ nhặt được một cái đại lậu.
Trong quá trình này, ánh mắt Tần Huyên Băng thỉnh thoảng nhìn Trang Duệ, nàng thấy Trang Duệ trước sau như một, không có biểu tình hưng phấn như dự liệu, giống như đám người Lữ chưởng quỹ giám định bản thảo không phải của hắn, hắn biểu lộ tác phong bình tĩnh nhẹ nhàng, tựa hồ Tần Huyên Băng chỉ nhìn qua tác phong này ở ông nội nàng.
Chỉ là Tần Huyên Băng thật không ngờ, đáp án vạch trần trước mặt Trang Duệ, mà hắn lại không biểu lộ sự vui mừng rõ ràng trên mặt.
Nhiệt độ trong phòng đại khái ở khoảng 26 độ, là nhiệt độ thân thể thoải mái nhất, mà mấy người Lữ chưởng quỹ đều đổ mồ hôi trên chán, cũng không dám lấy tay lau đi, sợ đem mồ hôi dính vào bản thảo.
Lại qua hơn mười phút đồng hồ, Lữ lão gia tử khép lại bản thảo, nhưng ánh mắt mấy người vẫn chăm chú nhìn bản thảo đặt trên bàn, như thế nào cũng không chịu dời mắt khỏi bản thảo.
Mấy người bên cạnh biết, công tác cuối cùng đã hoàn thành xong, là thật hay giả cũng không cần hỏi nhiều, xem biểu tình mấy vị này sẽ biết.
" Lữ thúc, sách nát nay có phải là do Vương gì kia viết không? Đáng bao nhiêu tiền a?"
Lưu Xuyên không thấy người ta nói, trong lòng ngứa ngáy, dè dặt phá vỡ sự yên lặng trong phòng.
" Sách nát? Tiểu tử, đem cả người ngươi đi bán, cũng không đáng giá bằng một trang giấy bên trong bản thảo này, ngươi có biết hay không, đây là quốc bảo a, đáng tiếc, nửa phần trước bản thảo bảo tồn quá kém, rất nhiều nét chữ không thể phân biệt, bằng không giá trị bản thảo còn cao nữa."
Nghe được lời nói của Lưu Xuyên, Lữ chưởng quỹ thiếu chút nữa bạo tẩu, trong lời nói đối với Trang Duệ cũng không nén giận tựa hồ không bảo tồn bộ bản thảo này đều là sai lầm của Trang Duệ.
Vừa rồi mấy người bọn họ, thông qua phong cách chữ viết, niên đại của giấy, bao tương, các phương diện, chủ yếu có thể xác nhận bộ bản thảo này đúng là dấu tích của Vương Sĩ Trinh, mà hơn mười trang thơ cuối cùng có một con dấu, đều là linh dấu của Vương Sĩ Trinh đã dùng qua tư chương, lại càng chứng thực đây là tác phẩm mở rộng của Vương Sĩ Trinh.
Vốn mấy người bọn họ muốn thông qua nội dung, để tìm đến ước nguyện khi Vương Sĩ Trinh viết bộ bản thảo này, chính là ở tờ đầu tiên của bàn thảo, chữ viết đều bị côn trùng đục, hơn nữa còn có dấu vết ăn mòn của mồ hôi, hoàn toàn không có cách nào phân biệt, điều này làm cho đám người Lữ chưởng quỹ vô cùng đau đớn.
" Quốc bảo cũng có giá nha, không thể ăn lại không thể mặc, lấy ra có ích lợi gì." Lưu Xuyên vẫn không phục, âm thầm nói, thằng này đối với quốc bảo một chút đều không hứng thú, nếu hắn sinh ra trước giải phóng không chừng có thể làm một thành viên của bọn đạo tặc.
" Lữ lão bản, có thể nhanh một chút, chúng ta bình xét mấy vật mà mấy người vừa rồi giám định đi."
Nhận thấy hào quang lúc này đều bao phủ trên người Trang Duệ, trong lòng Hứa Vĩ rất là ghen tị, không nhịn được mở miệng nói, khi hắn nghĩ đến giám định của Trang Duệ đối với tượng phật bằng gỗ và lọ thuốc hít kia mười phần là sai, nên muốn đả kích đối phương một chút.
Tống Quân tựa hồ nhìn ra dụng tâm của Hứa Vĩ, trên mặt hiện ra nụ cười thật cổ quái nói: " Không vội, ta còn muốn hỏi Trang Duệ có nguyện ý chuyển nhượng bộ bản thảo này không."
Trang Duệ nghe vậy lặng đi một chút, nói thật, tác dụng lớn nhất của bộ bản thảo này, chính là thăng cấp linh khí trong mắt hắn, còn giá trị bộ bản thảo, hắn cũng không để ý, cho nên khi hắn mua bộ bản thảo này, đều không có tâm tư giảm bớt tiền.
Bất quá mới nghe lời Lữ chưởng quỹ nói xong, trong lòng Trang Duệ cũng có một tí chờ mong, dù sao hắn xuất thân không phải đại phú, trong nhà thậm chí có chút quẫn bách, Trang Duệ bây giờ không sống tiêu sái như đám người Tống Quân, ý nghĩ vừa rồi thì vứt đi, đem bản thảo bán đi, tiền trong tay nhiều một chút, để cho cuộc sống của mẫu thân và tỷ tỷ đỡ hơn, đây mới là mục tiêu hắn theo đuổi hiện nay.
*****
Trở lại Bành Thành mấy ngày qua, Trang Duệ đọc một lượng lớn sách có liên quan đến giám định đổ cồ, kết hợp với một ít điển cố lịch sử, hắn phát hiện trong quá trình sưu tầm, có thể có rất nhiều khoái hoạt, bởi vậy Trang Duệ với nghề đồ cổ này sản sinh hứng thú rất lớn.
Trước kia đối với sưu tầm đồ cổ không có hứng thú, một mặt bởi vì là ngượng ngùng trong túi không có tiền, đồng thời thân tại bên ngoài, áp lực sinh hoạt rất lớn, cũng không có thời gian và tâm tình đi chú ý đồ vật này nọ, nhưng hiện tại bởi vì trong mắt cần linh khí, Trang Duệ nhất định tiếp xúc nghề này, bất quá hắn cũng không có xác định chính mình làm một người sưu tầm.
Nếu hỏi Trang Duệ có thích bản thảo này cùng với hồ lô Tam Hà Lưu bán đi hôm qua, Trang Duệ khẳng định mình thích, chính là Trang Duệ nhận ra, thuần túy nhóm người sưu tầm, nhất định phải có tiền vốn hùng hậu làm cơ sở, cũng như phụ thân của Dương Vĩ là người thành đạt, như thế mới vừa giải quyết vấn đề cơm áo cũng không dám tham vọng những thứ tốt đều đưa đến ngực mình.
Trang Duệ đã có loại ý nghĩ này, vậy tự nhiên muốn theo đuổi lợi ích lớn nhất, có lẽ đợi cho chính mình có thực lực kinh tế rồi mới có thể suy nghĩ sưu tầm một ít đồ vật mình cảm thấy hứng thú.
Kỳ thật bên trong giới sưu tầm quốc nội, loại người thuần túy sưu tầm không bán ra tuy rằng không phải là không có, nhưng tuyệt tối là lông phượng và sừng lân, 10 người không được một. rất nhiều người đồng thời mua đồ cổ vào cũng không ngừng bán đi hoặc cùng trao đổi với người khác, làm như vậy không chỉ có thể khiến cho các loại đồ cổ lưu thông trên thị trường, đồng thời cũng xoa dịu áp lực kinh tế của nhóm sưu tầm.
Trang Duệ đối với giới sưu tầm không hiểu biết nhiều lắm, hắn cũng không biết ý tưởng của mình kỳ thật chính là lựa chọn của đại bộ phận người sưu tầm, nhưng Trang Duệ học xuất thân từ trường Tài chính chuyên nghiệp, tự nhiên là có thể biết làm như thế nào mới có thể có lợi nhất với bản thân mình.
" Tống ca, em lúc đầu mua bộ bản thảo này, kỳ thật là chỉ muốn giúp đỡ vị lão thái thái kia. Lưu Xuyên cũng biết, lúc ấy em cũng chưa thấy bản thảo này, còn hiện tại, em cũng không biết bản thảo này rốt cuộc giá trị bao nhiêu tiền. chỉ cần Tống ca thích thì cứ đưa phí tổn lúc trước em mua nó rồi cầm đi là được."
Tuy rằng quyết định bán bản thảo này, nhưng Trang Duệ cũng không muốn người khác xem hắn là một tiểu nhân hám lợi, dù sao những người này không biết ước nguyện ban đầu hắn mua bản thảo, lúc đấy mình cũng chuẩn bị tâm lý lỗ vốn nha, cho nên Trang Duệ không ngại đem mình nặn thành một người thích làm việc thiện.
Có người sẽ hỏi, nếu ngươi muốn bán giá cao, vì sao không nói muốn đem bản thảo bán theo giá thị trường cho Tống Quân? Cái này kỳ thật đơn giản, người trong nghề ở đây không phải một người Tống Quân, Trang Duệ coi như nguyện ý bán cho hắn hai vạn đồng, chỉ sợ Tống Quân sẽ không ngượng ngùng mà mua, nếu hắn dám chiếm tiện nghi này, Lữ chưởng quỹ cùng Vương lão bản khẳng định cũng sẽ không đáp ứng.
Hơn nữa Trang Duệ nói ra lời này, Tống Quân trước mặt nhị vị kia, sẽ ra giá tuyệt đối chỉ có thể cao hơn với giá thị trường mà sẽ không thấp hơn hoặc tương đương. Nói cách khác, sẽ truyền ra ngoài Tống Quân có thái độ làm người tốt, không bịp bợm người ngoài.
Trang Duệ vừa nói ra, ánh mắt mọi người trong phòng nhìn hắn đều có chút bất đồng. Lôi Lôi cùng Tần Huyên Băng đều biết gia cảnh nhà Trang Duệ trong lòng không khỏi có chút khâm phục, tuy rằng bản thân các nàng không phải thực đem tiền để vào mắt, nhưng nếu là một người như Trang Duệ, hai nàng tự hỏi, mình tuyệt đối sẽ không tiêu sái như thế, sẽ đem bản thảo được xưng là quốc bảo này chuyển nhượng với giá thấp.
Mà trong ánh mắt Lữ chưởng quỹ cùng Vương lão bản nhìn về phía Trang Duệ không che dấu ý tán thưởng, bọn hắn tự nhiên sẽ không đi chiếm tiện nghi của Trang Duệ, bất quá Trang Duệ biểu hiện khí phách hào hiệp, lấy xuất thân của hai người cũng cảm thấy không bằng.
Tống Quân lại càng vừa ý với Trang Duệ, thành thật mà nói, hắn tiến vào nghề sưu tầm này, nguyên nhân toàn bộ là vì ông nội. ông nội Tống Quân vốn xuất thân từ thư hương thế gia (Dòng dõi nho học) trước kia xếp bút nghiên theo nghiệp binh đao, ở trong quân có thể nói là nho tướng, sau lui lại tuyến hai, liền thích nghề sưu tầm này, từ nhỏ đi theo ông nội lớn lên, mưa dầm thấm lâu, Tống Quân cũng thích nghề này, hơn nữa còn kết bạn với rất nhiều chuyên gia và nhà sưu tầm.
Tống Quân không giống với hai người Lữ, Vương, hắn chỉ tạm ở Bành Thành, hơn nữa của cải ở Bành Thành chỉ chiếm một bộ phận nhỏ của gia đình và bản thân, lấy thực lực kinh tế của hắn, xấp xỉ một nghìn vạn căn bản không để vào mắt, hắn thưởng thức Trang Duệ là phần sảng khoái kia, từ nhỏ Tống Quân lớn lên trong đại viện quân đội nên thấy Trang Duệ rất giống mình.
Mọi người trong hội trường, giật mình nhất là Lưu Xuyên, bất quá hắn không giật mình vì biểu hiện đại nghĩa mà chấn kinh, mà là thấy Trang Duệ thế nào cũng không thể đem hình tượng cao lớn kia liên hệ cùng một chỗ, lời nói này của Trang Duệ người khác có thể sẽ tin, nhưng đối với Lưu Xuyên mà nói hắn một cái đều không tin tưởng.
Từ năm thứ tư tiểu học tên gian thương này liền dụ dỗ mình đầu cơ trục lợi trong trường học, lên tới cấp 2 hai người đem tiền mừng tuổi lấy ra cho vay nặng lãi, tuy rằng thằng nhãi này coi như nói nghĩa khí, mỗi sự việc đều lần lượt chia nhau, nhưng Lưu Xuyên có lời răn xử thế " Có tiện nghi mà không chiếm là Vương bát đản." những lời này là do vị huynh đài đang biểu hiện đại nghĩa trước mặt dạy cho mình.
Trong những người ở đây, có không phục, có người cảm thấy không bằng, có thưởng thức, có không tin, còn một vị cũng buồn bực vô cùng, thì phải là Hứa Vĩ, nguyên bản muốn Trang Duệ trước mặt mọi người lòi ra cái xấu, lại không lường trước bị hắn làm một phen liền khiến mọi người nhìn hắn với con mắt khác, thậm chí vị Tần tiểu thư kia cũng nhìn về phía Trang Duệ với ánh mắt có chút bất đồng.
" Đợi đến lúc nói về vật giám định, xem ngươi xấu mặt ra làm sao." Hứa Vĩ hiện tại cũng chỉ có thể âm thầm nguyền rủa Trang Duệ ở trong lòng.
Người khác tự nhiên không biết ý tưởng xấu xa kia của Hứa Vĩ, Tống Quân đem bản thảo kia để lại trước mặt Trang Duệ mở miệng nói: " Trang huynh đệ, làm ca ca huynh không thể chiếm tiện nghi của chú, chúng ta cứ dựa theo giá cả thị trường, mời Lữ chưởng quỹ cấp cho một cái giá, đệ xem thích hợp thì bán cho huynh thế nào?
Quay đầu lại, Tống Quân hướng về phía Lữ chưởng quỹ cùng Vương lão bản nói: " Nhị vị cũng biết ta thích sưu tầm sách cổ và tranh chữ, vật này hôm nay, nhường cho ta được chứ."
Lữ chương quỹ là chơi hạng mục phụ, Vương lão bản sưu tầm phần lớn đều là Thanh đồng, tuy hai người cũng rất để ý tới bản thảo viết tay của chính Vương Sĩ Trinh, nhưng không có ý niệm bắt buộc trong đầu như Tống Quân, bọn hắn cũng biết với bản thân mình căn bản không thể đấu giá cùng Tống Quân.
Lữ chương quỹ mở miệng nói: " vật này là thứ tốt, ai cũng mơ tưởng, bất quá hai chúng ta mua không nổi a, tiện nghi cho tiểu Tống ngươi, chúng ta trước hết vẫn nghe ý kiến của tiểu Trang đi."
Trang Duệ biết hiện tại chính mình tiếp tục kiên trì bộ dạng như lúc nãy, liền biểu hiện một chút làm ra vẻ, vì thể sảng khoái nói: " Cũng thỉnh Lữ chưởng quỹ đừng ra giá, Tống ca, huynh báo cái giá đi."
" Trang huynh đệ, chuyện này ca ca nhận, chúng ta là bằng hữu cũng là kết giao, bất quá thứ này ca ra giá không thích hợp, vẫn là Lữ chưởng quỹ nói cái giá."
Tống Quân lắc lắc đầu nói, hắn không cần dùng nhiều hay ít tiền, hắn đang nghĩ đến thanh danh của mình trong nghề này, nếu không có thanh danh tốt, cũng chặt đứt sự trao đổi với bạn bè trong giới sưu tầm.
← Ch. 024 | Ch. 026 → |