← Ch.043 | Ch.045 → |
Bốn giờ rưỡi chiều Trang Duệ gọi đám người Lưu Xuyên thức dậy, mọi người thu dọn vật phẩm của mình, sau đó đi xuống trả phòng.
Chiếc xe mà Bách Mộng An mượn đã đến nửa giờ trước đó, hiện tại đang chờ ở cổng khách sạn. Vị khách hàng kia sau khi biết bối cảnh của Bách Mộng An, vì muốn nối quan hệ với Bách Mộng An, vì vậy mà còn cho đến một tài xế có kinh nghiệm phong phú, vị khách hàng kia nói người kia từng là bộ đội đặc chủng trong quân ngũ, có thể thích ứng với hoàn cảnh ác liệt nhất.
Có người lái xe, chính mình sẽ có thời gian ở gần bên cạnh Tần Huyên Băng, như vậy Bách Mộng An tất nhiên sẽ không từ chối, vì vậy mà hắn cảm ơn trong điện thoại một câu, sau đó đồng ý.
Vừa ra khỏi cổng khách sạn thì một người đàn ông hơn hai mươi tuổi tiến lên đón chào, người này cao khoảng một mét bảy, sau khi quét mắt nhìn thoáng qu thì phát hiện ra Bách Mộng An, hắn tiến lên một bước nói:
- Chào Bách tiên sinh, tôi là Chu Thụy, giám đốc Vương nói tôi đưa xe đến, vừa rồi chúng ta đã nói chuyện điện thoại.
Bách Mộng An vừa rồi đã nhận được điện thoại của Chu Thụy, hắn nghe giọng nói và thấy thật sự là người kia trong điện thoại, vì vậy hắn khách khí nói:
- Chu đại ca không cần khách khí, gọi tên của tôi là được, những ngày nay sẽ phải vất vả cho anh.
- Không khách khí...
Chu Thụy cũng không nói nhiều lời, hắn cũng không có bao nhiêu hứng thú với những đại mỹ nữ ở phía bên kia, sau khi hắn khách khí nói một câu thì đi đến bên cạnh chiếc xe việt dã mở cửa ra, chờ mọi người lên xe.
Nhìn qua thì thấy chủ nhân của chiếc xe việt dã cũng là người có say mê, đầu xe có hàn vài thanh thép bảo vệ, bánh xe cũng được kẹp trong những khung bảo vệ, hơn nữa phần lốp xe cũng cao hơn xe thường, như vậy càng thích ứng với những địa hình dốc. Phía sau xe là những ống xả như ống phóng tên lửa đạn đạo, càng cho thấy chiếc xe có động lực mạnh mẽ thế nào.
Ví dụ như chiếc xe này, phí tổn để cải trang cho nó tất nhiên sẽ lớn hơn gấp vài lần tiền mua xe, Hummer là như vậy, xe việt dã cũng như thế, chiếc xe này rõ ràng cũng đã được động vào động cơ, chủ xe chắc chắn sẽ phải tốn không ít tiền.
- Chu Thụy là người được bạn tôi giới thiệu đến, nghe nói là bộ đội đặc chủng chuyển nghành, kỹ thuật lái xe là không tệ, Huyên Băng, Lôi Lôi, mọi người lên xe này đi, xe cũng đã được cải trang, có lẽ là độ giảm xóc cực tốt. Hôm nay chúng ta phải đi qua vùng tiếp giáp giữa Tứ Xuyên và Tây Tạng, con đường này cũng không được tốt, các vị nữ sĩ ngồi ở phía sau, tôi ngồi tay lái phụ, đến tối cũng dễ đổi tay lái cho Chu Thụy.
Lúc này có ba vị nữ sĩ đi theo, mà chiếc xe việt dã kia có nội thất phía sau rất rộng, dễ dàng cho ba người ngồi, chính Bách Mộng An có thể ngồi sát bên tài xế. Còn đám người Trang Duệ chạy xe gì thì Bách Mộng An cũng không thèm quan tâm, vì vị khách kia từng nói trong điện thoại, đảm bảo rằng chiếc xe việt dã cải trang này của mình tuyệt đối có thể nói là đứng đầu quốc nội.
Khi còn ở trong nhà hàng thì Bách Mộng An từng thảo luận về con đường đến Tây Tạng với Lưu Xuyên, rõ ràng sau đó quay về cũng có xem xét lại, nếu không thì người Hongkong dù biết Tây Tạng, nhưng sẽ tuyệt đối không biết con đường giữa Tứ Xuyênn và Tây Tạng là thế nào.
Tần Huyên Băng nghe như vậy thì cũng không biết nói gì hơn, bộ dạng từ chối cho ý kiến, Lôi Lôi thì nhìn Lưu Xuyên nói:
- Đại Xuyên cũng lái xe đến, không bằng để Dao Dao ngồi cùng xe với chúng tôi, Đại Xuyên nói chiếc xe kia có không gian rất lớn.
Lôi Lôi vừa nói vừa đẩy Lưu Xuyên ra, để hắn chạy xe ra. Lưu Xuyên trước đó từng nhiều lần nói khoác trong điện thoại, Lôi Lôi thấy nếu hắn không đưa ra chiếc xe để mình thỏa mãn, nàng nhất định phải cho hắn biết tay.
Lưu Xuyên cười cười, hắn đưa một chiếc túi du lịch cho Trang Duệ, sau đó vội vàng chạy vào bãi đậu xe. Tình cảnh náo nhiệt này hắn rất tình nguyện chạy đi làm, lát nữa mình chạy xe ra, có lẽ chiếc xe việt dã kia đứng trước mặt Hummer chỉ có thể chịu hạ phong mà thôi.
Vừa rồi lời nói của Bách Mộng An làm cho Lưu Xuyên cảm thấy rất khó chịu, Lôi Lôi cũng là bạn gái của mình, dù mình cỡi xe đạp đến Tây Tạng thì cũng phải cột nàng vào sau xe mình, cũng không cần đi xe người khác. Nhưng hắn cũng chỉ có thể nghĩ thầm như vậy mà thôi, nếu Lôi Lôi biết được ý nghĩ của hắn, nhất định sẽ làm hắn hối hận vì bên hông mình có một khối thịt mềm.
Chỉ mất vài ba phút thì Lưu Xuyên đã lái chiếc xe Hummer chạm ra cổng khách sạn, hơn nữa còn dừng lại song song với chiếc xe việt dã của đối phương, làm cho đám khách đi vào khách sạn không khỏi dừng chân ngắm nghía. Phải biết rằng những năm 2003 thì những chiếc Hummer cực kỳ hiếm thấy trong nước, đặc biệt là Hummer sáu bánh, nhìn qua giống như một chiếc xe tăng, bây giờ nhìn qua chiếc xe việt dã thì quá bình thường, giữa hai bên căn bản không thể so sánh.
Chu Thụy đứng ở bên cạnh chiếc việt dã nãy giờ không nói lời nào, khi thấy Lưu Xuyên chạy chiếc Hummer đến thì ánh mắt không khỏi sáng lên, ngay cả Bách Mộng An trong nhà có mười chiếc siêu xe cũng không khỏi ngây cả người. Nếu so sánh với những chiếc BMW hay Ferrari thì lái chiếc Hummer kia mới thật sự là đàn ông, lúc này Bách Mộng An đã có ý cho mình, sau khi quay về Hongkong thì nhất định phải mua một chiếc Hummer mới được.
Đám người Tần Huyên Băng lúc này ngồi xe của ai? Điều này có lẽ là không cần phải suy xét làm gì nữa, đừng nói là Bách Mộng Dao đã kéo cửa xe Hummer leo lên trước tiên, thậm chí ngay cả Bách Mộng An cũng hận không thể đi lên theo. Nếu nói về không gian, tính ổn định, bộ giảm xóc thì chiếc Hummer thật sự tốt hơn chiếc việt dã kia vài cấp.
Nhưng lúc nãy Bách Mộng An đã nói rõ ràng, bây giờ cũng không thể lật lọng, chỉ có thể tức giận leo lên chiếc việt dã của mình mà thôi.
Lưu Xuyên chạy xe Hummer đi phía trước, tìm một quán cơm đặc sản Tứ Xuyên, sau đó Chu Thụy đề nghị mua rượu, theo như lời của hắn thì rượu là một vật phẩm rất quan trọng, nhiều khi sẽ phát huy tác dụng khó tưởng. Lưu Xuyên tỏ ra tôn trọng những nhân sĩ chuyên nghiệp, vì vậy hắn mua mười hai chai rượu, nhưng theo ý nghĩ của Trang Duệ thì Lưu Xuyên kia rõ ràng chỉ mua cho chính mình uống mà thôi.
Khi tiếp tục lên đường thì chiếc việt dã chạy trước, Chu Thụy là người quen đường, nhiệm vụ dẫn đường sẽ là của hắn. So ra thì trong chiếc xe việt dã có hai gã đàn ông là cực kỳ chán nản, trong chiếc Hummer lại là hương thơm thoang thoảng, âm thanh vui vẻ náo nhiệt, làm hại lái xe Trang Duệ thỉnh thoảng phải nhìn vào gương hậu, đừng nói là Lưu Xuyên đang ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế chuẩn bị lái xe vào ca đêm, hắn càng hận không thể biến mình là phụ nữ để gia nhập vào nhóm phía sau.
Xe nhanh chóng chạy ra khỏi Thành Đô, sau đó quẹo vào đường cao tốc, chiếc xe việt dã phía trước luôn bảo trì tốc độ trên một trăm. Sau hơn một giờ chạy xe thì từ đường lộ Tây Khang tiến vào quốc lộ 218, đoạn đường này là rất tốt, vì thế mà Lưu Xuyên cho Trang Duệ cầm lái, đợi đến nửa đêm, khi đến đường núi, dù là Trang Duệ dám chạy thì những người trong xe cũng không dám.
- Lưu Xuyên, bên trong thùng này là gì vậy?
Chiếc giỏ trúc được Trang Duệ mua ở Hợp Phì được chế tác rất tinh xảo, làm cho những cô gái chú ý.
- Đó là bảo bối mà Trang Duệ mua được, hì hì, tôi cũng có một phần, mọi người có thể lấy thứ gì mình thích.
Lưu Xuyên cũng không khách khí, hắn cầm đồ của Trang Duệ để chiêu đãi tình nhân, nhưng tiền mua những thứ này thật sự là do hắn bỏ ra.
*****
Sau khi nhóm Lôi Lôi nghe được lời nói của Lưu Xuyên thì mở giỏ trúc, lấy những vật chạm khắc thủ công ở bên trong ra, hình thái chạm khắc thật sự sinh động hơn so với làm máy rất nhiều, những cô gái xem qua và đều cảm thấy bị thu hút. Ngay cả Tần Huyên Băng đang xem DVD cũng bị thu hút, cũng cầm một vật phẩm lên ve vuốt.
Nhưng vừa rồi các cô gái đều đã được nghe lời nói của Lưu Xuyên, biết rõ những thứ này là của Trang Duệ, vì thế mà Lôi Lôi và Bách Mộng Dao chỉ thưởng thức một chút rồi lại bỏ vật phẩm vào thùng, còn Tần Huyên Băng thì không nỡ buông tay con tuấn mã bằng gỗ, nàng nhìn một lúc lâu mà thật sự không buông ra.
Tần Huyên Băng cúi đầu cầm tượng gỗ, giống như quyết định điều gì đó, nàng ngẩng đầu lên, nói với Trang Duệ đang lái xe:
- Trang Duệ, tôi rất thích con tuấn mã này, anh có thể bán lại cho tôi được không?
Tần Huyên Băng vừa lên tiếng thì ai cũng kinh ngạc, vì bọn họ đều không ngờ nàng sẽ mở miệng yêu cầu này nọ với người khác, chỉ có Lôi Lôi biết Tần Huyên Băng cầm tinh ngựa, hơn nữa đều rất có cảm tình với ngựa, kỹ thuật cưỡi ngựa cũng không tệ.
Trang Duệ cũng lắp bắp kinh ngạc, la bàn trong tay thiếu chút nữa thì rơi xuống, cũng không phải vì Tần Huyên Băng muốn bức tượng chạm khắc kia, mà nàng rõ ràng không gọi hắn là Trang tiên sinh, lại gọi là Trang Duệ, đây là lần đầu tiên đối phương gọi thẳng tên của mình, hắn thật sự có chút không thích ứng.
Trang Duệ nhìn vào kính chiếu hậu, Tần Huyên Băng nói ra những lời này thì vẻ mặt cũng không có gì khác trước, mà nàng cũng nhìn Trang Duệ thông qua kính, cũng không tránh né, chờ cậu trả lời của hắn.
- Hì, còn ngây ra đó làm gì, lái xe đi, không thì để tôi lái cho.
Âm thanh của Lưu Xuyên vang lên, vì hắn phát hiện bây giờ mắt của Trang Duệ đã không còn nhìn ra đường, hắn suy nghĩ cho an toàn của mình, vì vậy mà vội vàng lên tiếng.
Trang Duệ đỏ mặt, ánh mắt lại chuyển xuống mặt đường, nhưng tất cả đều không tránh khỏi ánh mắt của Tần Huyên Băng, làm nàng cảm thấy tình huống lúc này rất có ý, không ngờ Trang Duệ trước nay luôn biểu hiện lạnh nhạt trước mặt mình cũng có lúc đỏ mặt, vì vậy mà nàng chợt lộ ra nụ cười.
- Khụ, khụ, Tần tiểu thư, vật kia không đáng giá vài đồng tiền, nếu cô thích thì cứ lấy đi, không cần phải nói chuyển nhượng hay không, vì sự kiện lần trước tôi còn chưa cám ơn cô.
Trang Duệ nói về chuyện giám định bảo vật lần trước, khi đó Tần Huyên Băng đã làm khó Hứa Vĩ, ngày đó ai cũng thấy Hứa Vĩ chĩa vào Trang Duệ, mà hành động của nàng lại thật sự vô tình giúp Trang Duệ giáo huấn Hứa Vĩ.
Tần Huyên Băng nghe vậy thì khẽ cau mày, từ nhỏ đến lớn ngoài những vật phẩm của trưởng bối trong nhà, nàng chưa từng tiếp nhận quà tặng của người đàn ông nào khác. Lúc này Trang Duệ nói ra làm cho nàng có chút khó xử, tuy thứ này theo như lời của hắn là không đáng giá, nhưng nàng cũng không muốn tiếp nhận một cách vô duyên vô cớ.
Tần Huyên Băng suy nghĩ một chút, sau đó nàng lấy túi của mình, lục lọi bên trong một lúc, cuối cùng lấy ra một cái hộp nói:
- Thế này đi, Trang Duệ, lần này tôi đến nội địa vừa vặn mang theo hai chiếc điện thoại, tôi sẽ dùng cái này để đổi lấy bức tượng chạm khắc của anh, thế nào?
Trang Duệ có chút sững sốt, vài ngày trước mình còn muốn đi mua điện thoại nhưng đến Thành Đô thì cũng không dùng nên quên, không ngờ bây giờ lại có người đưa đến tận miệng. Nhưng khi thấy Lưu Xuyên tiếp nhận cái hộp trong tay của Tần Huyên Băng thì Trang Duệ vội vàng nói:
- Tần tiểu thư, như vậy không thích hợp, thật sự không thích hợp, vì tượng gỗ của tôi giỏi lắm cũng chỉ có giá hai trăm đồng, cô dùng điện thoại để đổi lấy nó là lỗ lớn. Lưu Xuyên, mau trả lại cho Tần tiểu thư.
Trang Duệ dùng dư quang khóe mắt để đánh giá chiếc hộp kia, tất cả chữ trên hộp là tiếng Anh, dấu hiệu là Motorola, hắn biết rõ với thân phận của Tần Huyên Băng thì điện thoại sẽ tuyệt đối không kém, giá cả thấp nhất của một chiếc điện thoại cũng là năm nghìn, lúc này lại được lấy ra đổi một vật phẩm giá hai trăm, nếu mình đồng ý thì rõ ràng là chiếm tiện nghi của người khác.
Trang Duệ sẽ không làm những chuyện như vậy, đừng nói bây giờ giá tiền của một chiếc điện thoại căn bản không đáng kể với hắn, dù là lúc không có tiền thì hắn cũng không muốn chiếm tiện nghi của người ta.
Lưu Xuyên lại không có phản ứng với Trang Duệ, sau khi nhìn rõ đó là một chiếc điện thoại chưa từng được sử dụng thì hắn trực tiếp mở hộp, lắp pin, trong miệng hỏi:
- Tần Huyên Băng, sao tôi chưa thấy chiếc điện thoại này? Trong nước chưa bán sao?
Trước nay Lưu Xuyên căn bản đều gọi thẳng tên họ của Tần Huyên Băng, căn bản không nói chuyện khách khí.
Lưu Xuyên đổi điện thoại rất nhanh, hầu như mỗi lúc trên thị trường có điện thoại mới, chỉ cần hắn thấy thích sẽ mua lại, vì thế khá quen thuộc một vài nhãn hiệu điện thoại trong nước. Theo như lời hắn thì xe hơi không đổi được, điện thoại nếu còn không chơi được thì còn gọi là đàn ông sao? Lời này thật sự kích thích Trang Duệ, vì trước nay hắn đều không thể mua được một chiếc điện thoại.
- Đó là chiếc điện thoại Motorola mới nhất, có lẽ ở nội địa chưa đưa ra thị trường. Trang Duệ, loại điện thoại này dùng cho đàn ông, tôi cũng không thích, vì vậy chúng ta trao đổi, không ai thiệt thòi cả.
Tần Huyên Băng giải thích cho Lưu Xuyên, nàng vẫn kiên trì muốn đổi.
- Tôi cũng thấy không thiệt thòi, nhưng cũng không muốn chiếm tiện nghi của cô.
Trang Duệ có chút bất đắc dĩ, khi thấy Lưu Xuyên đã lấy điện thoại ra và ráp pin, bây giờ trả lại cũng không thích hợp, vì vậy mở miệng nói:
- Thế này đi, Tần tiểu thư, cô mua chiếc điện thoại này giá bao nhiêu, tôi sẽ trả tiền lại cho cô, xem như mua.
Tần Huyên Băng nghe vậy thì có hơi cau mày, trong lòng thầm nghĩ Trang Duệ bây giờ cũng coi như là bạn mình, cũng không khác gì Bách Mộng An, nhưng nghe lời nói của đối phương thì lại giống như không xem mình là bạn, trước từ vật phẩm của mình, làm nàng mất hứng. Nhưng nàng cũng không nghĩ lại, nàng không muốn tiếp nhận đồ vật của người khác, vậy người ta cũng không thể hưởng lộc không công cho được.
- Mọi người đều là thanh niên, tôi gọi anh là Trang Duệ, anh cũng không cần gọi tôi là Tần tiểu thư, có thể gọi tôi là Huyên Băng, còn con tuấn mã này xem như anh cho tôi, còn chiếc điện thoại kia cũng mời anh tiếp nhận, xem như vật đáp lễ của tôi.
Khi Tần Huyên Băng nói lời này cũng không suy xét nhiều, sau khi nói xong thì cảm thấy có chút không đúng. Bách Mộng Dao vào Lôi Lôi lại dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Tần Huyên Băng, các nàng quen biết Tần Huyên Băng rất lâu, nhưng trước nay chưa từng thấy Tần Huyên Băng nói bằng giọng điệu như vậy với đàn ông.
Ở Hongkong thì những người trẻ tuổi có chút thân phận thường gọi Tần Huyên Băng là Huyên Băng, nhưng lại không có mấy ai được nàng đồng ý, nhưng không ngờ một Tần đại tiểu thư gần đây rất kiêu căng lại có ngày cho một người đàn ông gọi thẳng tên của mình.
Tần Huyên Băng cũng ý thức được mình lỡ lời, vì vậy mà gương mặt trắng nõn có hơi đỏ, dưới ánh đèn trong xe thì cực kỳ xinh đẹp không gì so sánh được. Ngay cả Lôi Lôi và Bách Mộng Dao là phụ nữ cũng ngây cả người, may mà lúc này Trang Duệ đang nhìn đường, nếu không chỉ sợ ngày mai sẽ có tin một chiếc Hummer xảy ra tai nạn ở Tứ Xuyên.
Nhưng lời nói của Tần Huyên Băng cũng làm cho Trang Duệ khó thể ngăn cản, tục ngữ có câu: "Khó nhất chính là tiêu thụ ân huệ của mỹ nhân", Trang Duệ cũng nghe ra lời không khách khí của Tần Huyên Băng, nếu bây giờ từ chối thì sẽ làm mất mặt đối phương, vì thế mở miệng nói:
- Vậy cũng được, sau này tôi sẽ gọi cô là Huyên Băng, tôi nhận chiếc điện thoại kia.
Sau khi nghe Trang Duệ gọi mình là Huyên Băng, Tần Huyên Băng cảm thấy gương mặt lại có hơi đỏ lên, chẳng biết vì sao khi nghe đối phương gọi như thế thì trong lòng nàng thật sự có chút khác thường.
- Chị Huyên Huyên, vì sao chị thích con tuấn mã này, vì vừa rồi em thấy con khỉ được chạm khắc rất đẹp.
Bách Mộng Dao đảo mắt một vòng, sau đó nàng mở miệng phá tan không gian trầm mặc trong xe. Tần Huyên Băng thở dài một hơi, sau đó lại nói chuyện phiếm với Lôi Lôi và Bách Mộng Dao, cũng không nói gì với Trang Duệ.
Nửa đêm về sáng thì trong xe Hummer rất yên tĩnh, vài người phụ nữ cũng không còn hưng phấn như lúc đầu, Lôi Lôi hạ tấm ngăn xuống, trò chuyện câu có câu không với Lưu Xuyên, một lát sau lại không thấy lên tiếng, có lẽ đã ngủ.
*****
Lý Đường có thể nói là một huyện thành cao nhất thế giới, có thể xự xưng là một tòa thành cao nhất thế giới, vì độ cao của nó với mặt nước biển là 4200 mét, còn cao hơn cả Lhasa của Tây Tạng ba trăm mét, được thế nhân xưng tụng là một tòa thành trên không trung, xưa nay là một tòa thành lớn, thương nhân tụ tập, vật hoa thiên bảo, địa linh nhân kiệt.
Thế kỷ mười tám có một vị thi nhân đã miêu tả Lý Đường trở nên cực kỳ mê đắm:
- Tiên hạc trắng noãn mong cho ta đôi cánh, không muốn bay về đâu xa, chỉ muốn đến Lý Đường rồi quay về mà thôi...
Thành Đô cách Lý Đường bảy trăm kilomet nhưng hai xe chạy hơn mười tiếng, khi đến Lý Đường thì đã là tám giờ sáng ngày hôm sau, vì lúc này lên đường cũng nghỉ ngơi vài lần, vì thế mà mọi người cũng không có vẻ mệt mỏi.
Ba người phụ nữ ngủ một đêm càng cảm thấy tinh thần tỏa sáng, liên tục líu ríu không ngừng ở phía sau, lúc này Trang Duệ mới biết, một người vốn lạnh lùng như Tần Huyên Băng thì đối diện với những người đồng tính cũng rất bình thường. Nhưng trong đầu Trang Duệ chợt sinh ra một ý nghĩ, Tần Huyên Băng không phải có gì bất thường đấy chứ? Hắn nghĩ vậy mà không khỏi suy tính tìm thời gian nói với Lưu Xuyên, để cho Lưu Xuyên cẩn thận với Lôi Lôi, phải biết rằng Tần Huyên Băng xinh đẹp có thể giết chết cả nam lẫn nữ.
Xe tiến vào Lý Đường, lúc này thảo nguyên rộng lớn xuất hiện hai bên đường, bây giờ là đầu xuân, những bụi cỏ cũng có màu xanh biếc, cỏ xanh phập phồng, lốm đốm vài đóa hoa nhỏ thảo nguyên, những áng mây che bớt ánh sáng mặt trời, liên tục di động và biến đổi muôn hình vạn trạng, thật sự tạo nên bức tranh rạng rỡ trên thảo nguyên.
- Chị Huyên Huyên, chị Lôi Lôi, rất đẹp, đến giờ em cũng chưa từng được thấy cảnh đẹp như thế...
Đây là âm thanh của Bách Mộng Dao, từ buổi sáng khi Lôi Lôi mở vách ngăn ra thì miệng của nàng luôn không nhàn rỗi, không phải hưng phấn vì những con bò Tây Tạng trên thảo nguyên, chẳng qua là khua tay múa chân với những con ưng trên bầu trời. Nếu không phải Trang Duệ đã từng luyện tập chạy xe từ Hợp Phì đến Thành Đô, sợ rằng sẽ bị tiếng thét chói tai của Bách Mộng Dao mà đâm xe vào lề đường.
Nhưng cảnh sắc trước mắt thật sự làm cho hai mắt Trang Duệ tỏa sáng, thiên địa không ngờ có nơi thần kỳ như vậy, vì thế mà hắn không khỏi cảm thấy cuộc sống ở đô thị là quá buồn chán. Không chỉ đơn thuần là hắn có cảm giác này, dù là Bách Mộng An đang ngồi ở trên chiếc xe việt dã phía trước cũng rất vui vẻ thoải mái, hận không thể ở lại nơi này.
Lúc này nhóm người Lôi Lôi đang cầm một quyển sách giới thiệu du lịch Lý Đường để xem xét, bọn họ đang bàn bạc nên đi ngắm cảnh ở đâu, mà Lưu Xuyên lúc này cũng giống như biến thành người bạn tốt của phái nữ, không biết đã ra sau xe từ khi nào, hắn đang giơ hai tay tán thành lời đề nghị của các cô gái phái nữ, đồng thời còn ở bên cạnh giúp bày mưu tính kế.
Trang Duệ thầm cảm thấy bi ai cho Tống Quân, đối phương rõ ràng là nhờ Lưu Xuyên đến mua chó Mastiff Tây Tạng, nhưng nhìn bộ dạng của Lưu Xuyên, rõ ràng là giống đi du lịch hơn đi mua chó.
Lúc này hai chiếc xe đã một trước một sau chạy vào huyện thành Lý Đường, cũng không thể nói đây là thành phố, nói là thị trấn thì thích hợp hơn. Nơi này khá nhỏ, có một con đường chính khá lớn, giữa thị trấn có một quảng trường nho nhỏ, có một khu vực nhô hẳn lên, nơi này được trồng khá nhiều cây, cũng chia giao thông thành hai luồng, cửa hàng và tiệm cơm cũng từng gian từng gian nối tiếp nhau, những người tới lui trên đường đều là dân bản địa, được cái phố phường khá rộng rãi, hơn nữa cả thị trấn đều rất sạch sẽ.
Từ trên xe nhìn xuống thì ai cũng cảm thấy rất mới mẻ, vì người nơi này dù là nam hay nữ đều mặc áo rộng, eo lớn, mở vạt áo phía bên phải. Những người đàn ông có mái tóc dài đen nhanh, ngũ quan rõ ràng, đeo kính râm rất lớn, đẹp trai và mạnh mẽ, bên phải có gắt một thanh đao nhỏ, thậm chí còn có người đeo hai ba thanh đao, có vẻ rất oai hùng tiêu sái.
Những cô gái Tây Tạng đều mang theo trên đầu những vật trang sức đẹp và khá lớn, có những viên san hô như trứng gà hoặc những viên đá màu xanh biếc, bọn họ có mái tóc được bện rất tinh tế, sau đó được phủ lên những hạt châu đủ màu, cực kỳ đẹp và quyến rũ.
Những người Tây Tạng đi qua, dù là nam hay nữ đều có gương mặt đỏ bừng.
Trang Duệ biết rõ đó là phản ứng cao nguyên, vì vậy vừa lái xe vừa giải thích cho đám người Tần Huyên Băng, các nàng cũng không biết cái gì gọi là cao nguyên hồng. May mà những người trong xe bình thường rất chú ý rèn luyện, tuy trong xe có chút cảm giác buồn bực nhưng cũng không làm ai quá khó chịu.
Lúc này chiếc xe việt dã phía trước dừng lại ven đường, Bách Mộng An nhảy xuống xe và vẫy tay không còn chút sức lực, tỏ ý để Trang Duệ đổ xe.
- Chúng ta dừng lại ăn một chút, sau đó nắm chặt thời gian rời khỏi đây, vì chỗ này cũng không có khách sạn.
Bách Mộng An lúc này tỏ ra ủ rũ, rõ ràng có chút phản ứng cao nguyên, hít thở cũng dồn dập hơn người thường. Vị công tử Hongkong này từ nhỏ chưa được nếm nhiều khổ sở, vẫn là đánh giá thấp lữ trình gian nan lần này.
- Không được, chúng ta cần đến chùa Lý Đường, xem đua ngựa tết...
Trang Duệ đang định trả lời thì sau lưng vang lên âm thanh của vài vị phụ nữ.
- Tiểu thư, đưa ngựa đến tháng sáu mới bắt đầu, bây giờ đi đâu mà xem?
Trang Duệ cười khổ với Bách Mộng An, tỏ ý để đối phương đi thuyết phục em gái mình, còn hắn thì mở cửa xuống xe, duỗi lưng, đốt một điếu thuốc. Còn Bách Mộng An thu phục ba cô gái như thế nào thì hắn không quan tâm, vì Lưu Xuyên là chủ mà chưa gấp, hắn cần gì phải gấp.
- Tiểu Trang, hút thuốc ít thôi, nếu không anh sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Trang Duệ còn chưa hít được hai hơi thì trong xe việt dã đã truyền đến âm thanh của Chu Thụy, lúc này hắn cũng cảm thấy khá ép phổi, vì vậy mà tranh thủ dập tắt thuốc. Hắn hít vào vài hơi dài, sau đó mới chậm rãi hồi phục, vì vậy lúc này hắn mới thật sự cảm thấy cuộc sống ở cao nguyên cũng không tốt như trong tưởng tượng.
Bây giờ là tám giờ sáng, ánh thái dương chiếu xuống đất làm người ta cảm giác được hơi nóng, du khách trên đường cũng không nhiều, chủ yếu là dân tộc Tạng người bản địa, bọn họ đi lại rất nhàn nhã. Có những nhóm người ngồi ở khúc rẽ đầu phố hoặc trên cầu thang nói chuyện phiếm, bọn họ híp mắt hưởng thụ ánh sáng mặt trời, có vài người đi qua bên cạnh Trang Duệ và nở nụ cười với hàm răng trắng nõn rất quái lạ rồi nói:
- Trát tây đắc lặc.
Trang Duệ biết rõ đây là câu chào hỏi, vì vậy cũng học theo vài nói:
- Trát tây đắc lặc.
- Trước tiên chúng ta đi dùng cơm, nếu ở lại nơi này quá lâu, sợ rằng chúng ta cũng không chịu được.
Bách Mộng An nói một câu can thiệp với những người phụ nữ qua cửa sổ, sau đó đi đến vỗ vai Trang Duệ.
Vẫn là Chu Thụy dẫn đường, bọn họ tìm một cửa hàng xem như tương đối sạch sẽ, bọn họ ngồi xuống hai bàn. Lưu Xuyên đĩnh đạc đi lên gọi thức ăn nhưng chưa đến một phú sau thì đã quay trở lại, ai cũng thấy hắn trao đổi với ông chủ quán cả nửa ngày nhưng căn bản là hai bên không hiểu nhau.
Chu Thụy nãy giờ rất an phận, hắn thấy vậy thì đứng lên dùng tiếng Tạng nói vài câu với ông chủ, lúc này ông chủ mới mặt mày hớn hở, chỉ một lát sau đã làm ra bảy tô canh, bên trong có lòng, gan, phổi... Khá đầy đủ, có cả hành lá và rau thơm, hương vị nồng đậm, ngửi mùi là muốn ăn.
Một lát sau ông chủ lại đưa đến hai giỏ bánh bao, Trang Duệ cắn một cái, hắn chợt phát hiện bánh bao này còn xốp hơn cả bánh bao trắng, đồng thời cũng có hương vị ngọt ngào hơn.
Trang Duệ và Lưu Xuyên đã sớm đói bụng, bọn họ chỉ nói một tiếng và chậm rãi ăn bánh bao và tô canh, Chu Thụy bình thường rất ẩn giấu nhưng khi ăn lại nhanh hơn cả người khác, hắn giải quyết một nửa số bánh bao, một nửa còn lại vào trong bụng Lưu Xuyên và Trang Duệ, vì vậy mà Bách Mộng An ăn uống văn minh như phụ nữ thì thật sự ngây người vì bụng rỗng.
- Ha ha, đây là thói quen dùng cơm trong quân.
Chu Thụy nở nụ cười ngượng ngùng khó kiếm, sau đó hắn gọi ông chủ đưa đến thêm hai giỏ bánh bao.
- Chu đại ca, anh giúp tôi hỏi ông chủ thử xem, trong huyện Lý Đường có ai bán chó Mastiff không?
Sau khi đợi mọi người ăn xong, Lưu Xuyên cũng giống như nhớ ra mục đích của mình, hắn không hiểu ngôn ngữ vì vậy chỉ có thể bất đắc dĩ hỏi Chu Thụy.
← Ch. 043 | Ch. 045 → |