← Ch.050 | Ch.052 → |
Bách Mộng An ở trên chiếc Hummer quan sát những cử chỉ của Tần Huyên Băng, hắn thật sự biết rằng nàng có hảo cảm với Trang Duệ, có lẽ còn xa mới đến mức tình yêu, nhưng đối với một người mà trước nay luôn đứng cách xa đàn ông như Tần Huyên Băng thì như vậy là cực kỳ đáng quý.
Bách Mộng An có chút ghen ghét Trang Duệ nhưng còn chưa đến mức đố kỵ, hắn ở Hongkong cũng thường có những chuyện khó nói với một ít ngôi sao điện ảnh, còn đối với một Tần Huyên Băng lạnh như băng lại ôm một dục vọng chinh phục rất nặng, nhưng xét theo tình hình trước mắt thì hắn cũng không có mấy hy vọng.
Trang Duệ lại là một người ngu ngốc về phương diện tình cảm, mọi người trên xe đều thấy rõ Tần Huyên Băng có hảo cảm với hắn, nhưng hắn lại không chú ý đến mình, lại đặt hết sự quan tâm lên con chó nhỏ trong lòng. Tần Huyên Băng ngẫu nhiên nhìn về phía hắn, cũng bị hắn cho rằng nàng thích con chó.
Khi thấy Trang Duệ không quan tâm đến mình, Tần Huyên Băng vươn tay đùa với con chó nhỏ:
- Trang Duệ, anh đặt tên cho nó chưa?
- Đặt tên sao? Cũng đúng, cũng không nên gọi nó là tiểu tử được.
Trang Duệ nghe vậy thì nhíu mày, tiểu tử này rất khả ái, cần phải đặt cho một cái tên dễ nghe mới được.
- Tiểu Bạch? Bạch Tuyết?
- Không hay, rất khó nghe.
Trang Duệ liên tiếp nghĩ ra vài cái tên đều bị mọi người bác bỏ, hơn nữa còn bị Lưu Xuyên tước đoạt quyền đặt tên, thiếu chút nữa làm hắn bực mình và đặt tên cho nó là Lưu Xuyên.
Tần Huyên Băng nói:
- Trang Duệ, nó có lông trắng, lại giống như sư tử, hay đặt tên là Bạch Sư.
- Cái tên Bạch Sư là rất hay, sư tử vương cũng có màu trắng.
Lưu Xuyên nghe được như vậy cũng lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.
- Bạch Sư, à, cái tên rất hay, đọc cũng thuận miệng, vậy thì gọi nó là Bạch Sư.
Trang Duệ suy nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu, hắn bế Bạch Sư lên rồi nhét vào trong lòng Tần Huyên Băng nói:
- Đi cám ơn chị Huyên Huyên nào.
- Phì, tôi mà là chị của nó thì anh là ca ca.
Tần Huyên Băng lên tiếng nhưng lại thấy lời nói của mình có sơ hở, vì vậy mà xấu hổ đỏ mặt, khẽ nghiêng đầu sang một bên.
Trang Duệ cũng không nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ cảm thấy trong khoảng thời gian này mình và Tần Huyên Băng ở chung khá vui vẻ, hắn nghe thấy lời nói của nàng không có chút tức giận thì nở nụ cười ngây ngô. Bách Mộng An ở bên cạnh thấy vậy mà hai mắt muốn bốc lửa, hận không thể hóa thân thành Trang Duệ, nhân cơ hội để tiến lên xum xoe, thu hoạch tâm hồn thiếu nữ.
Đoàn người đi xuyên qua đại thảo nguyên, cuối cùng cũng đi đến thành phố, nhưng cũng không ở lại lâu, chỉ nghỉ một đêm cho hồi phục rồi nhanh chóng chạy xe về Lhasa. Sau đó cả nhóm sẽ du ngoạn ở Lhasa hai ngày, cuối cùng thì quay về, nếu xét theo thời gian thì thật sự không khác gì sự suy tính của Lưu Xuyên.
Lhasa là thánh địa của dân du mục, trên đường cái về Lhasa có rất nhiều dân du mục đi bộ, càng có rất nhiều người khổ hạnh, vì biểu đạt sự thành kính mà mỗi bước đều lễ bái. Đám người Trang Duệ thấy đầu gối của bọn họ đã rách mướp nhưng vẻ mặt của bọn họ vẫn rất bình tĩnh, không có chút bực bội thế tục.
Lhasa thời cổ được xưng là Nhạ Tát, tương truyền tương truyền vào thế kỷ thứ bảy sau công nguyên công chúa Đường triều là Văn Thành được gả cho Thổ Phiên thì chỗ này chỉ là một bãi cát hoang vu, sau đó được kiến tạo Đại Chiêu Tự và Tiểu Chiêu Tự. Sau khi chùa miếu xây xong thì tăng nhân đến truyền giáo ngày càng nhiều, phòng ốc cũng dần được xây dựng quanh chùa miếu, tạo nên một bố cục lấy chùa làm trung tâm.
Đồng thời Tùng Tán Can Bố lại xây dựng thêm cung thất tên núi Hồng Sơn, vì vậy mà cung điện(Nay là cung Potala) của Lhasa trên đồng bằng được xây dựng, tạo nên một tòa thành hiển hách vùng cao nguyên. Nhạ Tát dần trở thành thánh địa trong mắt mọi người, trở thành trung tâm văn hóa, tôn giáo, chính trị, kinh tế của Tây Tạng. Trong ấn tượng của mọi người thì Lhasa có cung Potala, có Bát Khuếch Nhai, Đại Chiêu Tự, Tiểu Chiêu Tự, Triết Bạng Tự và sông Lhasa. Nhưng người Tây Tạng cho rằng chỉ đến Đại Chiêu Tự và Bát Khuếch Nhai lớn mới thật sự là đến Lhasa.
- Trang Duệ, mau đến xem, thứ này rất đẹp.
Trên một con phố náo nhiệt, Trang Duệ xách mười cái túi lớn, trên cổ còn kết khăn Ha Đa, một cái cặp, còn có một cái đầu lông xù lò ra ngoài dò xét, là Bạch Sư.
Trang Duệ khó khăn chen chúc đi về phía nhóm Tần Huyên Băng, nhưng thật sự ở chỗ này không có bao nhiêu người chú ý đến hắn, bọn họ đều là du khách đến từ khắp bắc nam, bọn họ đã quen cảnh tượng như vậy, nhưng vẻ đẹp của nhóm Tần Huyên Băng thật sự thu hút không ít ánh mắt du khách.
- Này các cô, chúng ta hôm nay đã mua rất nhiều thứ rồi, mọi người cũng không coi hàng hóa trên cả con đường này là thứ cần mang về chứ?
Trang Duệ chen chân đến đứng trước mặt một quầy hàng, hắn cười khổ nói, buổi sáng ba cô gái quyết định di dạo phố, Lưu Xuyên muốn chăm sóc cho hai con Ngao Tây Tạng, Chu Thụy không có hứng đi dạo phố, Bách Mộng An sau khi đến Lhasa thì sinh ra phản ứng với cao nguyên, cũng chỉ nằm thở trong phòng khách sạn, không cần hỏi cũng biết Trang Duệ sẽ là kẻ bị bắt lính.
Vốn Trang Duệ định để Bạch Sư ở lại trong khách sạn, nhưng con chó này thấy Trang Duệ phải đi thì nhất định cắn gấu quần không bỏ ra. Rơi vào đường cùng, hắn dùng cái cặp của Lưu Xuyên để quấn lấy Bạch Sư mang theo, nhưng cái cặp của Lưu Xuyên cũng thật sự rách mướp khi đụng mặt bầy sói trên thảo nguyên.
Con đường Bát Khuếch Nhai được bảo tồn rất tốt, cũng là một con đường thương nghiệp lữ hành trung tâm cực kỳ nổi tiếng, đường được lát bằng đá mài thủ công, dù không quá rộng nhưng lại là nơi có lưu lượng du khách nhiều nhất ở Lhasa. Nơi này cửa hàng san sát, quầy hàng lưu động và cửa hàng bên đường, kinh doanh đủ mọi thứ, đồ đồng, quần áo người Tạng, Đao của người Tạng, những khí cụ tôn giáo cực kỳ mộc mạc và các vật dụng hằng ngày.
Vì khách sạn mà nhóm Trang Duệ ở ngay gần con đường này, vì vậy từ sáng sớm hắn đã bị nhóm Tần Huyên Băng kéo ra ngoài, bọn họ đi dạo suốt bốn tiếng đồng hồ nhưng hứng thú vẫn chưa giảm, vẫn cao hứng càn quét từng cửa hàng. Trang Duệ lúc này biến thành xe đẩy hàng, bị kéo đi mãi đến trưa.
Nhưng Trang Duệ cũng có thu hoạch, hắn mua đượ không ít dược liệu của người Tây Tạng, ví dụ như linh chi, hoa hồng Tây Tạng, đông trùng hạ thảo, sừng linh dương Tây Tạng, hoa tuyết liên... Còn có một vài phương thuốc bí truyền của Lạt Ma, vài loại thuốc phục hồi thần khí, tuy không biết hiệu quả ra sao nhưng nếu mang về cho các vị trưởng bối ở nhà thì sẽ rất tốt, đây cũng là lời nhắn nhủ của Lưu Xuyên trước khi hắn ra khỏi khách sạn.
Tần Huyên Băng vừa mua được vài món nữ trang kiểu cách của người Tạng, nàng khoác lên vai Trang Duệ, sau đó lại cùng Lôi Lôi và Bách Mộng Dao len vào trong đám người, tiếp tục sự nghiệp mua sắm. Trang Duệ thì thật sự khó thể nào nghĩ rằng một Tần Huyên Băng nửa tháng trước còn lạnh như băng, bây giờ lại biến thành bộ dạng này. Hắn đưa mắt nhìn nàng dùng tiếng phổ thông với âm điệu Quảng Đông để mặc cả với người bán hàng, hắn cũng không nhịn được phải nghĩ rằng đây có phải là hai người không?
Nhưng Tần Huyên Băng lúc này lại làm cho Trang Duệ sinh ra cảm giác thân thiết, có loại cảm giác của bạn bè. Trải qua nhiều ngày sống chung, Trang Duệ phát hiện Tần Huyên Băng khá lương thiện, vài ngày qua thường cùng nàng chơi đùa vui vẻ, nếu như là trước kia thì hắn thật sự chỉ đứng từ xa nhìn mà thôi.
Tuy ngoài miệng liên tục kêu khổ nhưng Trang Duệ vẫn cam tâm tình nguyện làm ô sin cho các cô gái, dù sao thì chỗ này nhiều người, ngư long hỗn tạp, nếu không có một người đàn ông đi cùng thì cũng thật sự lo lắng. Hơn nữa nơi này có không ít hàng thủ công mỹ nghệ, không có đồ cổ, vì vậy hắn cũng lười dùng linh khí quan sát, chỉ hưởng thụ niềm vui đi mua sắm mà thôi.
- Các người làm sao vậy? Vật này là chúng tôi nhìn trúng, dựa vào cái gì lại bán cho bọn họ? Chẳng lẽ chúng tôi không mua nổi sao?
Trang Duệ nghe thấy rõ một âm thanh đầy oán giận vang lên, đúng là xuất phát từ miệng của Lôi Lôi, có lẽ đang ồn ào gì đó với người bán hàng. Vì vậy hắn cũng không quan tâm đến cây đao Tây Tạng, nhanh chóng đặt xuống quầy hàng và len người về phía phát ra âm thanh.
- Chuyện gì xảy ra? Lôi Lôi, đừng nóng, từ từ nói.
Trang Duệ khó khăn chen lấn đến trước cửa hàng kia, khi đó thấy Lôi Lôi đang chỉ tay vào ông chủ quầy hàng rồi lớn tiếng chất vất.
- Trang Duệ, anh đến đúng lúc, anh nói xem, có phải bọn họ chẳng chịu nói lý lẽ không?
Lôi Lôi chụp được tay Trang Duệ, bắt hắn đến phân xử.
- Đại tiểu thư, cô trước tiên nên nói có gì xảy ra, tôi có biết gì đâu?
Trang Duệ nhìn Lôi Lôi rồi dùng giọng bất đắc dĩ nói, nàng và Lưu Xuyên đúng là một đôi, làm việc và nói chuyện có chút đần độn u mê.
- Là thế này, chúng tôi nhìn trúng vật phẩm kia, ông chủ quầy nói bán với giá năm trăm đồng, chúng tôi đồng ý, nhưng ông ta lại đổi ý, nói muốn bán với giá 800, chúng tôi cũng đồng ý. Nhưng điều làm cho mọi người bực mình là chúng tôi đã đồng ý với giá cả của ông ấy, nhưng ông ta lại nâng giá lên 1000 và bán cho người kia, làm ăn như vậy đúng là không có danh dự.
Tần Huyên Băng ở bên canh lên tiếng nói rõ với Trang Duệ, trước nay nàng đều tỏ ra rất lãnh đạm, nhưng bây giờ cũng thật sự giận dữ.
- Này tiểu thư, nói như vậy cũng không được, tôi bán đi, ai mua với giá cao sẽ có hàng, nếu cô muốn thì ra giá cao hơn, tôi sẽ bán cho cô. Chẳng lẽ tôi không cần lợi nhuận sao? Mọi người nói có đúng không?
Vị chủ quầy cũng không chờ Trang Duệ lên tiếng mà cướp lời, người xem cũng đồng ý. Lôi Lôi nghe thấy vậy thì tức đến mức vẻ mặt trắng bệch, nàng đang định lên tiếng thì một người đàn ông trung niên đứng đối diện dùng giọng khinh thường nói:
- Không có tiền thì đừng mua, cũng không phát sinh tình huống xấu hổ.
Nhưng lời này làm cho Lôi Lôi tức điên người, nàng tuy không giàu có bằng Tần Huyên Băng nhưng lần đầu tiên đến nội địa khảo sát thị trường, trên người vẫn có cả triệu đồng, vì vậy lập tức nói:
- Tôi ra giá 1200 đồng, xem ai không mua nổi.
*****
- Tôi ra giá 1500, bức tranh Tangka* này tôi mua.
Khi thấy Lôi Lôi nâng giá thì người đàn ông trung niên kia cũng lớn tiếng lên giá.
- Hai ngàn.
Lôi Lôi cũng không cam lòng yếu thế, nàng la lớn, lúc này nàng cũng không quan tâm đến giá cả của bức tranh Tangka, tục ngữ nói: "Người tranh nhau một hơi, phật tranh nhau một nén nhang", Lôi Lôi vốn có tính tình nóng nảy, hơn nữa bây giờ bị người ta khinh thường, vì vậy mà khó thể nuốt trôi.
- Đúng, chúng tôi ra giá hai ngan, không có tiền thì đừng tưởng mình là nhà giàu.
Bách Mộng Dao cũng không biết nghe ở đâu hai chữ nhà giàu, vì vậy cũng ở bên cạnh ồn ào. Vài ngàn đồng đối với các nàng thì thật sự không đáng vào đâu.
- Tôi ra giá hai ngàn năm trăm, các người cũng đừng đưa chút tiền bẩn ra để khoe khoang, các người còn kém lắm.
Người đàn ông trung niên có chút chần chừ, sau đó lại ra giá, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn nhóm Lôi Lôi, vẻ mặt tràn đầy khinh thường.
Trang Duệ lúc đầu cũng rất giận, nhưng hắn lại luôn cảm thấy có gì đó không đúng, cũng không biết có chuyện gì xảy ra. Khi Lôi Lôi và người đàn ông trung niên kia ra giá, hắn lùi lại phía sau một bước và bắt đầu quan sát.
Trang Duệ lúc này xem qua và hiểu, thì ra hai người ki đang chơi trò diễn viên hai mặt, người đàn ông trung niên kia tuy ăn mặc như người Hán nhưng tiếng phổ thông vẫn rất tiêu chuẩn, giống như là một du khách bình thường nhưng trên mặt lại có màu hồng thảo nguyên nhàn nhạt, rõ ràng đã định cư thời gian dài ở Tây Tạng.
Mỗi lần người đàn ông trung niên kia nâng giá đều nhìn về phía chủ quầy, khi thấy vị chủ quầy gật đầu thì lại ra giá, hơn nữa còn dùng lời lẽ khích bác nhóm Lôi Lôi, không thể không nói hắn rất thành công, tối thiểu cũng làm cho Lôi Lôi nổi trận lôi đình.
Phương pháp này của bọn họ tuy rất thô nhưng lại cực kỳ thực dụng, có lẽ là vì bọn họ thấy vừa rồi Lôi Lôi mua sắm mà không quan tâm đến giá cả, vì vậy mới có ý này.
Có lẽ Tần Huyên Băng, Lôi Lôi và kể cả Bách Mộng Dao là những thương nhân kinh doanh giỏi, nhưng nếu nói về bản lĩnh lưu manh thì còn khá kém, vào hoàn cảnh này lại bị vây quanh, mất đi tỉnh táo. Nếu là Lưu Xuyên ở đây thì chỉ cần liếc mắt là nhìn ra vấn đề.
- Tôi ra giá bốn ngàn, không nên nói nhiều với tiểu nha đầu này, tiền ở đây, ông bọc thứ đó lại cho tôi.
Lúc này người đàn ông trung niên kia đã ra giá bốn ngàn, hắn móc bóp ra một xấp tiền, khẽ đập đập lên lòng bàn tay, thúc giục chủ hàng thu bức tranh Thangka lại cho mình.
- Tôi...
- Lôi Lôi, quân tử không cướp chỗ tốt của người khác, chúng ta từ bỏ.
Lôi Lôi còn chưa nói chữ tôi thì đã bị Trang Duệ cắt ngang lời, điều này làm cho nàng có chút sững sốt, cũng không tiếp tục lên tiếng. Nàng chẳng qua chỉ quá tức giận, cũng không phải ngu ngốc, bây giờ nghe Trang Duệ nói như vậy thì chợt thấy có vấn đề.
Những cô gái cũng rất thông minh, sau khi thấy Trang Duệ nói như vậy, lại kết hợp với tình huống vừa phát sinh, cũng lập tức hiểu rõ chân tướng. Bách Mộng Dao lúc này cũng không tức giận, nàng cười hì hì nói:
- Chú này đúng là có tiền, chúng ta không tranh cãi với chú ấy nữa, vật kia là của chú.
- Tiểu tử, vừa nói gì vậy? Nói tao là tiểu nhân sao?
Hai kẻ diễn trò bị người ta vạch mặt, vài ngàn đồng đã bị Trang Duệ cướp đi, điều này làm cho người đàn ông trung niên thật sự hận thấu xương, vì vậy cũng không quan tâm đến bức tranh Thangka mà quay sang chĩa mũi dùi vào Trang Duệ.
- Được rồi, chú hai, có một số việc nói cũng không có ý nghĩa gì cả, chú cứ tiếp tục bày bán, chúng cháu tiếp tục đi mua đồ, bye bye nha.
Trang Duệ cũng mỏi mệt không muốn liên quan đến đám địa đầu xà này, hắn tức giận trả lời một câu, sau đó xoay người yêu cầu nhóm Lôi Lôi quay về khách sạn. Lúc này đã là buổi trưa, đừng nói là chính mình đói bụng, ngay cả Tiểu Bạch Sư cũng luôn dùng móng vuốt cào mình.
- Tiểu tử, nếu không nói cho rõ ràng thì đừng đi.
Người đàn ông trung niên chợt giữ chặt bả vai của Trang Duệ, đúng là vai trái đang bị thương, vì vậy mà làm hắn đau đến mức há hốc miệng. Hắn đành phải vung tay phải lên đầy người đàn ông trung niên ra.
Lúc này Trang Duệ cũng bốc hỏa, đối phương diễn trò lừa gạt còn dám không buông tha cho người ta, vì vậy hắn xoay người trừng mắt nói:
- Anh muốn thế nào? Thích thì đến đồn công an phân xử.
- Người Hán đánh người, người Hán đánh người.
Chủ sạp kia chợt hô lên, vài tên đồng lõa cũng xông ra vây quanh Trang Duệ.
- Bắt bọn họ thường tiền, nếu không mua thì đừng hòng bước đi.
Vị chủ quầy kia nhào ra hô lớn, người vây quanh dù biết sư thật nhưng phần nhiều là du khách bên ngoài, cũng không ai muốn chọc vào thị phi, vô tình chỉ có thể nghe thấy âm thanh của một mình tên chủ quầy.
- Thường tiền, thường con bà mày, bố đánh mày.
Trang Duệ trước nay có tính nết người không đụng ta thì ta không phạm người, nhưng nếu người động vào hắn, trước nay hắn cũng không quá đúng mực.
Trang Duệ vừa rồi còn nhịn được với người đàn ông trung niên kia, bây giờ thấy tên chủ quầy quá kiêu ngạo, hắn cũng không nhịn được mà lập tức nhảy dựng lên tung một đá lên người tên này. Tên chủ quầy lớn tiếng nhưng lại hơi lùn, chưa đến một mét bảy, bị Trang Duệ một mét tám đá văng ra phía sau.
Đám người vây quanh chợt ngây cả người, bọn họ cũng không ngờ một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính nhìn có vẻ văn tĩnh nhưng tính tình lại nóng nảy như vậy, bọn họ vốn muốn lừa bịp chút tiền, bây giờ xem ra lại không xong việc.
- Còn ngây ra đó làm gì, đánh cho tao, đánh thằng kia cho tao.
Tên chủ quầy hơi lùn bị Trang Duệ đá văng ra phía sau, một lúc lâu sau mới có thể đứng lên, bây giờ thấy người bên mình vẫn vây quanh Trang Duệ mà không ra tay, hắn lập tức nổi giận, vừa gào lên vừa phóng đến. Tên này cũng cực kỳ vô lại, hắn thuận tay rút một cây đao của người Tạng trên quầy hàng của mình để chém về phía Trang Duệ.
Trang Duệ bị đám người vây quanh, sau lưng lại là một đám người, muốn lùi cũng không có chỗ lùi, khi thấy một đao kia sắp bổ lên người, thì một cặp tay đầy chai duỗi đến giữ chặt lấy cổ tay của tên chủ quầy.
- Mày...
Tên chủ quầy này bình thường cũng quen thói hoành hành trong chợ, hpanaf lớn du khách ra ngoài đều không muốn gây phiền, vì vậy dù bị hố vẫn là nén giận, cũng không quá quan tâm vài đồng bạc. Lúc này hắn thấy đao sắp chém trúng người Trang Duệ, không ngờ lại bị người ta giữ lấy tay, vì thế lập tức chửi ầm lên. Nhưng hắn vừa nói ra khỏi miệng thì đã thấy phục sức của đối phương, vừa nói được một chữ thì nuốt những câu nói phía sau xuống bụng, phẫn nộ thu lại cây đao.
Trang Duệ thấy trước mặt mình là một vị Hồng Y Lạt Ma cao lớn, khi thấy vị Lạt Ma này xuất hiện thì đám người vây quanh lén chạy đi.
- Cách Cổ Lạt Ma của Đại Chiêu Tự đến, đám người kia không dám khoa trương nên bỏ chạy rồi.
Trong đám người vây quanh có kẻ nhận ra vị lạt ma kia, vì thế mà nhanh chóng mở miệng nghị luận, trên mặt lộ ra vẻ tôn kính. Lúc này vị chủ quầy kia cũng thành thật đứng sang một bên, không dám lên tiếng.
- Đây là trọng địa, không được gây rối, các người không biết sao?
Cách Cổ Lạt Ma tự xưng là Thiết Trượng Lạt Ma, là người nắm giữ việc xử phạt trong chùa, gần đây nổi danh thiết diện vô tư. Dù xã hội Tây Tạng bây giờ có đồn công an chấp pháp, nhưng đối với dân Tạng thì lạt ma vẫn có địa vị cao vời, vẫn là nhất. Vì thế mà vị Cách Cổ Lạt Ma này vừa lên tiếng thì bốn phía vắng lặng như tờ, không ai dám tiếp tục nghị luận.
- Chào thượng sư, là ông ta gạt chúng tôi mua đồ, sau đó lại cầm đao uy hiếp đả thương người, tôi có thể dùng thề trước phật những gì vừa nói là thật.
Trang Duệ chỉ vào vị chủ quầy kia rồi nói với vị Cách Cổ Lạt Ma, hắn cũng không quan tâm, nhưng nếu một khi có liên quan đến tôn giáo, nếu không xử lý thích đáng thì thật sự rất phiền toái.
- Sao?
Cách Cổ Lạt Ma nghe được lời của Trang Duệ thì có vài phần tin tưởng, vừa rồi nếu lão không kịp ra tay thì người đàn ông trẻ tuổi trước mặt này đã bị chém vài đao. Đồng thời lão còn thấy Bạch Sư trong lòng Trang Duệ, người Tạng nào cũng thích chó, hơn nữa còn coi nó là một thành viên trong nhà, lão cũng không ngoại lệ, trong miếu nuôi rất nhiều chó Ngao. Khi lão thấy Bạch Sư thì càng tin lời nói của Trang Duệ thêm vài phần.
Khi thấy nhóm người vây quanh đã chặn cả con đường thì Cách Cổ Lạt Ma chợt nhíu mày, sau đó nói với Trang Duệ và vị chủ quầy:
- Các người theo tôi về Đại Chiêu Tự nói cho rõ.
Cách Cổ Lạt Ma nói xong thì đi thẳng về phía trước, lão căn bản không sợ hai người kia không đi theo.
- Huyên Băng, Lôi Lôi, Dao Dao, mọi người về khách sạn trước, tôi đi theo thượng sư một chút, vừa vặn được đi Đại Chiêu Tự mà không cần mua vé vào cửa.
Trang Duệ đưa tất cả túi lớn túi nhỏ cho các cô gái, cho bọn họ đi theo cũng vô dụng, vì vậy để bọn họ quay về khách sạn thông báo cho nhóm Lưu Xuyên, mong rằng Chu Thụy quen thuộc Tây Tạng sẽ tìm ra được biện pháp, dù thế nào thì mình cũng không làm sai điều gì cả.
Nhóm Tần Huyên Băng tuy là các cô gái trẻ nhưng cũng là những người có chút kinh nghiệm, Tần Huyên Băng trong gia tộc thậm chí còn được học đạo Phật Tây Tạng, biết rõ ai cũng là người hướng thiện, cũng sẽ không làm khó Trang Duệ. Nhưng các nàng cũng không quay về khách sạn mà điện thoại cho Lưu Xuyên.
Trang Duệ đi theo sau lưng Cách Cổ Lạt Ma, hắn đưa thân vào giữa một nhóm tín đồ phật giáo, nhìn bọn họ niệm kinh văn, lại đi qua đi lại theo chiều kim đồng hồ. Tuy hắn nghe không hiểu bọn họ đọc thứ gì, nhưng hắn cũng cảm nhận được bầu không khí tường hòa và tĩnh lặng khó có được.
- Cậu đi theo tôi.
Đi đến góc cuối cùng của con đường, Cách Cổ Lạt Ma vẫy tay với Trang Duệ, cũng không quan tâm đến vị chủ quầy đang dọn hàng, lão đưa Trang Duệ đi vào trong chùa từ cửa đông.
← Ch. 050 | Ch. 052 → |