Vay nóng Homecredit

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 090

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 090: Một đao thiên đường một đao địa ngục
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)

Siêu sale Shopee


Đám người vây quanh xem cắt đá phần lớn là kinh doanh châu báu, cũng không xa lạ gì chuyện đổ thach, nhưng hôm nay bọn họ cũng xem như mở rộng tầm mắt. Hai khối mao liêu mà ngay cả Cổ lão gia tử là nhân vật thái đẩu trong nghành châu báu cũng không quá chú ý lại có thể xuất hiện màu xanh, tình huống như vậy thật sự là các vị thương nhân kinh doanh phỉ thúy lần đầu tiên được thấy.

Có người vui mừng thì sẽ có kẻ lo, nếu nói tâm tình phức tạp nhất vào lúc này chính là Hứa Vĩ, người nào trào phúng để kích thích Lưu Xuyên mua một viên mao liêu vứt đi với giá ba nghìn, không ngờ rằng mình lại tặng tài vật cho người ta.

Một người có tâm tính phức tạp khác chính là ông chủ Dương Hạo của gian hàng mao liêu, hắn không ngờ khối mao liêu mà người nhà thật sự xem như phế liệu lại xuất hiện phỉ thúy, càng thêm quan trọng là chính mình bán đi với giá của một củ cải trắng, điều này càng làm hắn cảm thấy bức bối.

Nhưng cũng khá may mắn, đám người vây quanh xem xét thấy viên mao liêu nhìn có vẻ không ra gì kia lại có thể sinh ra ngọc thạch, vì vậy bọn họ cũng tiến vào bên trong để chọn lựa mao liêu, trong đó có những thương nhân ngọc thạch chính quy, cũng có không thiếu du khách muốn thử vận may, vì dù sao vừa rồi Trang Duệ và Lưu Xuyên cũng xem như gặp vận may lớn.

Hành động cắt đá của Trang Duệ vẫn tiếp tục, Cổ lão gia tử vừa rồi đã nhìn thoáng qua lớp cắt và để cho Trang Duệ tiếp tục ra tay. Nhưng sau khi cắt đi thêm một lớp đá ở phía khác thì không phải lộ ra màu xanh mà chỉ là tinh thể màu trắng, điều này làm cho Cổ lão gia tử phải nhíu mày, khối mao liêu này có biểu hiện quá kỳ quái, vì vết cắt vừa rồi đã lộ ra màu xanh, bây giờ cắt vị trí ở bên cạnh lại chỉ là sương trắng, tình huống như vậy rõ ràng là Cổ lão gia tử cung ít gặp.

Thật ra Trang Duệ cố ý cắt như vậy, hắn hoàn toàn có thể cắt vào ngay sát vị trí của phỉ thúy, nhưng nếu làm vậy cũng khó thể ăn nói, vừa rồi hắn đã cắt thành công một lần, lần này nếu tiếp tục lặp lại thì sẽ phát sinh nghi ngờ.

- Tiểu Trang, dừng lại đi, đừng tiếp tục mài nữa, lớp sương trắng này có lẽ là rất dày, cậu cắt sâu vào cho tôi, để xem biểu hiện bên trong.

Cổ lão gia tử ngăn cản Trang Duệ mài lớp bên ngoài, để hắn chủ động cắt vào sâu một chút, điều này làm cho đám người đi xem mao liêu lại vây đến.

Trang Duệ cũng không muốn trực tiếp cắt ra phỉ thúy, hắn dùng ánh mắt đo đạc khoảng cách, sau đó cắt mao liêu ra làm hai nửa, mọi người vây quanh xem và đồng thời thở dài, rõ ràng đã cắt hơi quá.

- Mộc Đầu, thế nào? Mao liêu của tôi lớn như vậy, sẽ đáng giá hơn của cậu chứ?

Lưu Xuyên nhìn tất cả đang xảy ra mà như lọt vào sương mù, hắn nghe thấy mọi người thở dài thì không khỏi kéo Trang Duệ sang hỏi.

- Tốt hơn của tôi, Lưu Manh à, cậu cũng đừng đứng xem mãi như vậy, cũng cần luyện tập đi chứ, ba ngàn đồng mua được một viên phỉ thúy lớn, sao cậu không tự mình ra tay đi.

Trang Duệ tức giận trả lời, hắn cũng không muốn tiếp tục cắt vào, vì lúc này chỉ cách viên phỉ thúy hai ba centimet mà thôi, hắn dứt khoát để cho Lưu Xuyên tự mình chà xát lớp đá đó.

- Này huynh đệ, khối phế liệu này có thể cho ra màu xanh, thật sự rất tốt, các cậu mua với giá ba ngàn, tôi mua lại với giá tám ngàn, thế nào?

Hai người Trang Duệ đang nói chuyện với nhau thì người đàn ông trung niên họ Hoắc tiên lên xem vết cắt, sau đó nói với Trang Duệ và Lưu Xuyên.

- Hừ, không phải lời năm ngàn rồi à? Mộc Đầu, cậu xem có bán không?

Lưu Xuyên thật sự khó thể cho ra chủ ý, trò này thật sự là khảo nghiệm sức chịu đựng của người ta, vừa rồi Trang Duệ cắt xuống giống như móc trái tim của Lưu Xuyên ra ngoài, thật sự khó chịu.

- Vừa rồi ông chủ này còn muốn mua mao liêu của tôi với giá ba chục ngàn, cậu xem có bán không? Cậu như vậy mà đòi đi đổ thạch, cùng lắm thì xem như ném ra ba ngàn để thử tay mà thôi.

Trang Duệ tức giận trừng mắt nhìn Lưu Xuyên, nếu tên này thật sự bán đi với giá tám ngàn, như vậy vài phút sau sẽ nhảy xuống sông Tần Hoài.

- Cậu đã lời được cả triệu bạc, tất nhiên sẽ nói chuyện đao to búa lớn, ba ngàn đồng của tôi cũng không phải gió thổi đế.

Lưu Xuyên lầm bầm, hắn cầm lấy dụng cụ mài, bắt đầu mài lớp đá. Lúc này hắn đang bức bối, vì vậy mà dùng sức hơi mạnh, trực tiếp mài vào ba bốn centimet, nhưng ánh mắt cũng không nhìn vào mao liêu, chỉ nhìn sang bên cạnh.

- Này, con heo kia, có màu rồi kìa.

Trang Duệ đá một cái vào mông Lưu Xuyên, đá văng tên này ra ngoài, sau đó dùng nước rửa sạch lớp đá vừa mài. Lưu Xuyên nghe vậy thì nhanh chóng vứt máy mài đi, cũng bất chấp tức giận với Trang Duệ, nhanh chóng đứng lên đi tới.

- Tiểu tử cậu làm việc rõ ràng không chuyên tâm, chính cậu đến mà xem, mọt viên phỉ thúy đẹp đã bị cậu làm cho xuất hiện một vệt rách.

Trang Duệ kéo Lưu Xuyên qua chỉ tay vào vết cắt, sớm biết như vậy thì hắn tự mình ra tay cho rồi.

- Mộc Đầu, cậu nói xem nó có giá bao nhiêu?

Lưu Xuyên cười ngây ngô, hắn hoàn toàn không ý thức được hành vi của mình vừa rồi sẽ làm tổn thất bao nhiêu tiền.

- Cậu hỏi tôi thì tôi hỏi ai bây giờ? Cậu để cho bác Cổ đến xem đi.

Trang Duệ đẩy Lưu Xuyên ra rồi nhường chỗ cho Cổ lão gia tử.

Lưu Xuyên mài ra một vị trí như lòng bàn tay, sau khi được Trang Duệ dùng nước rửa qua thì đã bộc lộ thứ ở bên trong, thật sự là trong suốt như nước, màu xanh dào dạt. Hắn biết rõ viên phỉ thúy này lớn hơn gấp đôi so với viên vừa rồi của mình, hơn nữa linh khí chứa bên trong cũng cực kỳ phong phú, có lẽ là phẩm chất cực tốt.

- Hai cậu này đúng là không còn gì để nói, chẳng lẽ lại quá may mắn vậy sao?

Cổ lão gia tử cầm lấy đèn pin và kinh lúp đến quan sát năm sáu phút, sau đó mới đặt dụng cụ trong tay xuống, lại nhìn hai người Trang Duệ, dùng giọng có chút cảm khái nói.

- Hì hì, Cổ lão gia tử, ông không biết đấy thôi, may mắn của Mộc Đầu là do cháu mang đến, chúng cháu từ nhỏ đến bây giờ đều là cháu đi phía trước nhặt tiền và cậu ấy ở phía sau hút bụi. Khoảng thời gian trước cháu cũng ngạc nhiên vì sao vận may cứ luôn bám vào cậu ấy, bây giờ xem ra cũng đến lượt cháu. Cổ lão gia tử, viên phỉ thúy này thế nào? Có phải là tốt hơn của Mộc Đầu không?

Lưu Xuyên cũng không thể chờ được nữa mà chen đến trước mặt Cổ lão gia tử, đầu tiên là tự biên tự diễn một tràng, sau đó mới hỏi thăm giá trị của viên phỉ thúy.

- Tất nhiên là tốt hơn, trong trắng, lại có màu xanh thuần khiết, có lẽ là Dương Lục, dù có chút tạp chất nhưng thật sự là quá tốt rồi. Hơn nữa bây giờ mới thấy được một góc, nếu như lấy ra toàn bộ thì sẽ lớn hơn rất nhiều so với viên phỉ thúy của Tiểu Duệ. Tiểu tử, viên phỉ thúy này có thể đủ cho cậu ăn cả đời.

Cổ lão gia tử thấy Lưu Xuyên quá may mắn thì thật sự lên tiếng cũng có chút cảm xúc, lão là người đắm chìm trong nghề ngọc thạch cả đời nhưng còn chưa mở nguyên thạch ra được một viên phỉ thúy với chất lượng cao như thế. Điều này làm cho Cổ lão gia tử càng thêm hướng đến chuỗi hạt thiên châu của Trang Duệ, lão chỉ có thể quy kết công năng may mắn do nó mang đến mà thôi.

Vi hiện trường cắt mao liêu được bảo vệ vây quanh, đám thương nhân bên ngoài cũng không thể nào quan sát mao liêu kia ở khoảng cách gần. Nếu nói nghiêm khắc thì đó là viên mao liêu bán đổ, tuy bây giờ đã có màu xanh, đã vạt ra một góc nhưng bên trong rốt cuộc là thế nào thì cũng không ai dám kết luận. Nhưng lời nói vừa rồi của Cổ lão gia tử đã làm cho đám thương nhân kích động, Dương Lục là cực phẩm phỉ thúy, chính là nguyên liệu chế tác những vật phẩm xa hoa.

- Tránh đường, để chúng tôi vào, tôi ra giá hai triệu, tiểu huynh đệ có bán không?

- Tiểu huynh đệ, tôi ra gái năm triệu, có bán không?

- Sáu triệu, tôi ra giá sáu triệu.

Hiện trường đã điên cuồng, phải biết rằng phỉ thúy thuộc dòng băng này chỉ kém hơn so với kim cương một chút mà thôi nhưng cũng là loại cực kỳ hiếm thấy, thực tế lại là Dương Lục, cực phẩm phỉ thúy như vậy thì một mặt dây chuyền bình thường sẽ có giá hơn một trăm ngàn, chế tạo ra vòng tay sẽ có giá trên triệu. Hơn nữa theo lời của Cổ lão gia tử thì viên phỉ thúy kia là không nhỏ, tuy đám thương nhân ngọc thạch còn chưa đến gần quan sát nhưng đã bắt đầu hét giá ầm ĩ.

Lưu Xuyên cũng ngây người, lúc vừa rồi hắn còn hâm mộ Trang Duệ mở mao liêu ra phỉ thúy, bây giờ đổi lại là chính mình, hắn cũng thật sự không biết phải làm sao. Vài triệu được đám thương nhân hét giá giống như vài chục đồng vậy, không chỉ là Lưu Xuyên, ngay cả Trang Duệ cũng là lần đầu tiên được thấy tình huống điên cuồng thế này.

- Cổ lão gia tử, cháu... Cháu có nên bán không?

Lưu Xuyên không có chủ ý, vì vậy hắn hỏi Cổ lão gia tử còn đang quan sát mặ đá mao liêu.

- Hai triệu thêm một số không nữa ở đằng sau thì được.

Cổ lão gia tử đứng lên gọi Lưu Xuyên ôm mao liêu đến bên máy cắt, sau đó quan sát thêm một lúc, cuối cùng mới biết hướng đi của phỉ thúy ở bên trong, chuẩn bị lấy viên phỉ thúy ra ngoài.

Khi Cổ lão gia tử có động tác cắt đá thì đám người xung quanh dần yên tĩnh trở lại, dù là thương nhân muốn mua ngọc thạch hay khách du lịch cũng đều cảm thấy hôm nay đến đây là không uổng phí, bọn họ đều ngừng thở, sợ phát ra âm thanh sẽ ảnh hưởng đến Cổ lão gia tử.

Những động tác của Cổ lão gia tử là cực kỳ thành thạo, những mảnh đá vụn liên tục rơi xuống đất, lúc này viên cực phẩm phỉ thúy ẩn giấu trong đá cũng dần lộ ra nguyên vẹn. Sau khi tách viên phỉ thúy ra ngoài thì lão lại mài đi lớp đá bám bên ngoài, cả quá trình là hơn một giờ, một khối ngọc thạch xanh biếc to như quả bóng đá chợt xuất hiện trước mặt mọi người.

- Khá trong nhưng màu xanh lại có hơi tán, không phải quá đều nhưng cũng là đáng quý. Tiểu tử, đây là đổ thạch, một đao thiên đường một đao địa ngục, cậu xem rồi xử lý đi.

Cổ lão gia tử lau mồ hôi rồi đưa viên phỉ thúy cho Lưu Xuyên.

- Cổ lão gia tử, ngài còn chưa định giá nó.

Lưu Xuyên cũng không quan tâm đến tro bùi bám bên ngoài mà ôm nó vào trong lòng, sau đó hỏi Cổ lão gia tử.

- Đừng hỏi tôi, đi mà hỏi bọn họ.

Lưu Xuyên lúc này nhìn theo hướng mà Cổ lão gia tử chỉ, hắn thấy người xunh quanh nhìn mình chằm chằm, hắn thấy ánh mắt của đám người này và sinh ra cảm giác giống như mình là cừu giữa bầy sói.

*****

- Tiểu huynh đệ, cậu nói bảo vệ cho chúng tôi đi vào, chúng tôi nhất định sẽ không cướp thứ gì của cậu, cậu sợ cái gì?

Lên tiếng là người đàn ông trung niên họ Hoắc, lời này vừa nói ra thì đám thương nhân ngọc thạch ở phía sau đều gật đầu đồng ý, bọn họ đều là những thương nhân ngọc thạch làm ăn không quá lớn, chưa có tư cách hoặc không đủ tài chính để tham gia những triển lãm đá quý quốc tế, nhưng dù sao thì cũng có thể có tiếng trong các triển lãm trong nước. Lúc này bọn họ thấy Lưu Xuyên mở mao liêu ra cực phẩm phỉ thúy, vì vậy mà giống như mèo nghe thấy mùi cá, ai cũng tranh nhau đi vào.

- Cho bọn họ vào.

Trang Duệ nói với những bảo vệ đã làm hết phận sự, hắn cũng muốn xem viên phỉ thúy của Lưu Xuyên có giá bao nhiêu. Một viên phỉ thúy lớn như vậy nếu làm ra một vật phẩm thủ công mỹ nghệ, sợ rằng sẽ có giá trị xa xỉ.

Cũng không có vài người có thực lực lấy được viên phỉ thúy này, vì thế bảo vệ cho vào, cũng chỉ có bốn người đi vào mà thôi, những người khác không có đủ tài lực cũng không dám chen chân vào.

- Lưu Manh, đặt viên phỉ thúy lên bàn, ôm lấy mãi như vậy làm gì? Không mệt sao?

Khi thấy Lưu Xuyên vẫn ôm chặt viên phỉ thúy vào lòng thì Trang Duệ tức giận nói.

- Nói nhảm, thế nào mà mệt, dù mệt cũng ôm, con bà nó là một thùng tiền đấy.

Lưu Xuyên dùng giọng hùng hồn nói, điều này làm cho mọi người phải cười rộ lên, lúc này Dương Hạo cũng không có mặt ở nơi đây, hắn đã tiến vào khu vực trưng bày mao liêu để nói giá cả với đám người muốn thử vận may.

Thường là như vậy, nếu có một người mở mao liêu ra phỉ thúy thì giá trị của gian hàng sẽ tăng lên gấp biết bao nhiêu lần, người mua sẽ đến rộn ràng hơn.

Lôi Lôi thấy Trang Duệ cho đám thương nhân tiến vào thì vẻ mặt chợt biến đổi, nàng muốn chạy sang thì bị Tần Huyên Băng kéo lại. Tần Huyên Băng khẽ lắc đầu với Lôi Lôi, vì viên đá phỉ thúy kia có giá trị rất xa xỉ, những lời nói vừa rồi chỉ là vui đùa mà thôi, nếu như Lôi Lôi thật sự yêu cầu Lưu Xuyên, nếu Lưu Xuyên cho nàng thì sẽ dễ nói, nếu không cho thì sợ rằng sẽ là một tầng bóng tối phủ lên tình cảm của hai người.

- Mộc Đầu, cậu thật sự muốn cho bọn họ xem sao?

Lưu Xuyên dù sao cũng thấy đám thương nhân này nhìn mình với ánh mắt của sói hoang, vì vậy cảm thấy đặt viên đá xuống mặt bàn sẽ không chắc chắn bằng ôm trong lòng.

- Nói nhảm, nếu không cho bọn họ xem và bán đi, chẳng lẽ cậu muốn giữ nó lại để ăn cơm sao?

Sau khi nghe rõ lời của Trang Duệ thì Lưu Xuyên nghĩ lại cũng thấy đúng, hắn thích thú đặt viên phỉ thúy xuống bàn, để túy ý cho đám người kia thích xem xét thế nào cũng được.

- Lưu Manh, cậu sao lại chọn viên mao liêu kia, thành thật trả lời, đừng nói rằng cậu cảm thấy bên trong có phỉ thúy đấy nhé?

Trang Duệ thật sự có chút tò mò, viên mao liêu kia có vẻ bề ngoài rất khó coi, lại khá nát, thậm chí còn có nhiều vết rạn nứt, người bình thường cũng sẽ không chọn thứ này. Vì sao Lưu Xuyên hết lần này đến lần khác lại nhìn trúng nó?

Sau khi nghe được câu hỏi của Trang Duệ, không chỉ là Tần Huyên Băng và Lôi Lôi bị thu hút, ngay cả Cổ lão gia tử đang ngồi uống trà và Hứa Vĩ ở bên cạnh, còn có vài vị thương nhân ngọc thạch đều dựng lỗ tai lên nghe ngóng.

- Muốn nghe lời thật sao?

Lưu Xuyên tiến lên tức giận đá vào chân Trang Duệ.

- Hì hì, tôi đã chọn một lúc lâu, đều không thấy mao liêu nào ra hồn. Cậu nghĩ xem, mao liêu nhỏ thì phỉ thúy bên trong sẽ nhỏ, những mao liêu to vài trăm cân thì tôi nhấc không nổi, cuối cùng chọn khối mao liêu này, độ lớn phù hợp, lại không quá nặng.

Lưu Xuyên nói làm cho đám người xung quanh ngây cả người, đầu tiên là bọn họ đưa mắt nhìn nhau, tiện đà cười phá lên. Nhưng lúc này tiếng cười của bọn họ thật sự có bao hàm chút đố kỵ, hâm mộ, nhưng có một điều mà ai cũng phải công nhận, đó là người ngốc thật sự có phúc của kẻ ngốc.

- Tiểu tử cậu đúng là rất hay, ha ha, rất hay.

Cổ lão gia tử vui vẻ vuốt chùm râu của mình, lão nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Lưu Xuyên mà thật sự không biết nên nói thêm điều gì cho phải.

Vài vị thương nhân ngọc thạch xem xét một lúc lâu, sau đó lại châu đầu ghé tai thảo luận, cuối cùng người đàn ông trung niên họ Hoắc đã đứng lên, hắn cũng không đi đến tìm Lưu Xuyên như suy đoán của mọi người, ngược lại đi đến báo giá với Cổ lão gia tử đang thảnh thơi uống trà.

- Các anh chuẩn bị phân giải viên phỉ thúy này ra để làm vòng tay sao? Ôi, phung phí của trời, việc này cũng đừng hỏi tôi, các anh đến hỏi tiểu tử kia, phỉ thúy là của cậu ấy, nếu cậu ấy thấy phù hợp là được.

Cổ lão gia tử lắc đầu có chút tiếc nuối, một viên phỉ thúy như vậy nếu không được tạo hình ra chỉ một vật phẩm thì quả nhiên là có chút đáng tiếc, nhưng đám thương nhân này chỉ xuất phát từ lợi ích, cũng không có gì sai cả. Dù sao thì phân giải viên phỉ thúy kia ra thì cũng dễ bán, giá cả cũng vừa phải.

- Hai mươi triệu!

Lưu Xuyên nghe thấy đám người kia báo giá thì đã ngây cả ra, trước kia tên mập muốn mua con chó Ngao Tây Tạng của Trang Duệ với giá bốn chục triệu, nhưng đó không phải là chó của hắn, vì vậy hắn cũng không có cảm nhận đặc biệt. Bây giờ hắn có được tài sản hơn chục triệu, vì vậy mới cảm nhận được sức tác động là thế nào.

- Ông chủ Lưu, ông chủ Lưu, cậu cũng không nên chẳng nói lời nào, giá cả này đã là không thấp, chúng tôi cũng không có quá nhiều lợi nhuận.

Người đàn ông trung niên họ Hoắc đứng trước mặt Lưu Xuyên, nhưng biểu hiện của Lưu Xuyên rất kỳ quái, hai mắt nhìn nhưng không nói lời nào, từ chối cho ý kiến. Điều này làm cho đám thương nhân đã kết minh muốn mua phỉ thúy chợt cảm thấy có chút lo lắng, chỉ sợ bị hắn từ chối.

- Hừ, không phải anh ấy không muốn bán, chẳng qua là vui mừng đến mức choáng váng mà thôi.

Một giọng nữ lạnh lẽo chợt vang lên bên tai Lưu Xuyên, điều này làm hắn nhanh chóng tỉnh táo trở lại. Hắn đưa mắt nhìn thấy Lôi Lôi đang đứng đó với vẻ mặt lạnh lùng, vì vậy hắn giật mình, nhanh chóng ôm viên phỉ thúy trên bàn đến trước mặt Lôi Lôi nói:

- Lôi Lôi, Lưu Xuyên anh là đại gia, nói lời sẽ giữ lời, anh sẽ tặng nó cho em, em giữ lấy đi.

Lưu Xuyên vừa nói vừa nhét vào trong tay Lôi Lôi, điều này làm cho nàng không kịp đề phòng, vì vậy mà luống cuống tay chân ôm lấy viên phỉ thúy nhưng vẻ mặt lại tỏ ra rất cảm động. Nàng không ngờ Lưu Xuyên sẽ thật sự tặng viên phỉ thúy giá hai chục triệu cho mình.

- Con bà nó, tiểu tử này càng lúc càng gian xảo.

Trong đám người chỉ có một mình Trang Duệ hiểu được tâm tư của Lưu Xuyên.

- Anh tự mình cầm đi, nặng lắm, đánh rơi bây giờ.

Lôi Lôi trả lại phỉ thúy cho Lưu Xuyên nhưng trên mặt sáng lạn như mặt trời, nàng cười rất vui vẻ.

- Lưu Xuyên, chúng tôi mua viên phỉ thúy của anh, giá là hai mươi mốt triệu, vừa rồi tôi đã liên lạc với tổng công ty, bọn họ sẽ bắt máy bay từ Hongkong đến Nam Kinh, anh nên ở lại thêm một ngày, ngày mai chúng ta sẽ giao dịch, có được không?

Khi Trang Duệ thấy cặp gian phu dâm phụ Lưu Xuyên và Lôi Lôi đang liếc mắt đưa tình thì Tần Huyên Băng đã cầm điện thoại đi đến mở miệng nói với Lưu Xuyên.

Nhóm thương nhân ngọc thạch cùng liên minh với người đàn ông trung niên họ Hoắc chợt không đồng ý, bọn họ mở miệng nói:

- Này, tiểu thư, đây là viên phỉ thúy mà chúng tôi nhìn trúng đầu tiên, cô làm vậy cũng không phù hợp.

- Đây là mua bán rõ ràng, cũng không phải là đổ thạch, ai cũng có quyền lợi cạnh tranh, các ông cũng không cần ức hiếp tôi không hiểu quy củ, có Cổ lão gia tử ở đây, các anh có vấn đề gì có thể phản ứng với ông ấy.

Tần Huyên Băng lạnh lùng trả lời, lúc này nàng lại trở về bộ dạng như hai tháng trước, làm cho người ta không dám tiếp cận.

- Huynh đệ, cậu đồng ý bán cho ai thì bán, các ông cũng nên đi thôi, tôi đã nói sẽ tặng cho người ta, bây giờ nếu bán cũng không thích hợp.

Lưu Xuyên đầu tiên dùng giọng chính đáng để từ chối những thương nhân ngọc thạch kia, sau đó cười hì hì với Lôi Lôi ở bên cạnh.

- Lưu Xuyên, viên phỉ thúy này của anh là một mối mua bán nguyên liệu của ông ty chúng tôi, đây cũng không phải giống như chuyện mời cơm lấy lòng, làm ăn là làm ăn, còn chuyện anh và Lôi Lôi là thế nào, không cần gộp lại làm một.

Sau khi nghe được lời của Tần Huyên Băng thì Lưu Xuyên cũng ngậm miệng, vẻ mặt khó xử, mà Trang Duệ ở bên cạnh lại nén cười rồi quay mặt đi chỗ khác. Tên kia rõ ràng là có tiện nghi còn khoe mẽ, vì vừa rồi Tần Huyên Băng gọi điện thoại đi thì Trang Duệ đã thấy tên Lưu Xuyên kia dỏng tai nghe lén, mà chiêu giả vờ ngây ngốc cũng được Lưu Xuyên sử dụng từ khi còn bé.

Anh Hoắc và những vị thương nhân ngọc thạch nhìn vẻ mặt ngang ngược của Lưu Xuyên thì cũng không còn cách nào khác, thứ này là của người ta, muốn bán cho ai là quyền của họ, mà bọn họ cũng là những vị đại gia, không so đo với một cô gái.

Lưu Xuyên thấy đám thương nhân ngọc thạch định bỏ đi có chút thất vọng thì chợt hô lên:

- Các vị đừng đi, tôi không bán viên phỉ thúy của mình, nhưng chỗ này còn có một vị tiên sinh có một khối mao liêu tốt, cực kỳ tốt.

Lưu Xuyên liếc mắt thấy Hứa Vĩ thì trong lòng có chút khó chịu, vì vậy hắn mở miệng đẩy đối phương ra, ý nghĩa rất rõ ràng, chúng tôi đã mở mao liêu của mình, mà anh cũng nên mở khối mao liêu ba triệu kia ra là vừa.

Hứa Vĩ nghe vậy thì có chút sững sốt, hắn cũng không ngờ Lưu Xuyên lúc này lại nói như vậy, nhưng hắn đã thấy Trang Duệ và Lưu Xuyên lấy phỉ thúy ra từ mao liêu, hắn cũng cảm thấy có chút ngứa ngáy, mao liêu bán đổ của mình có biểu hiện rất tốt, sẽ không thể nào kém hơn hai người Trang Lưu cho được.

*****

- Thế nào? Giám đốc Hứa, gian hàng này phong thủy rất tốt, đã mở ra hai khối mao liêu và có được hai viên phỉ thúy, anh chắc cũng không bỏ đi đây chứ, hay là cắt luôn ở đây cho rồi?

Trang Duệ cũng ở bên cạnh cổ động, lúc này nhóm thương nhân ngọc thạch đang định bỏ đi cũng quay lại vây quanh bàn nhìn mao liêu bán đổ mà Hứa Vĩ đã mua trước đó.

- Màu sắc rất tốt, nhìn không có sương trắng, không rạn nứt, có thể mua với giá ba triệu.

Vị thương nhân họ Hoắc sau khi được Hứa Vĩ đồng ý thì dùng đèn pin và kính lúp quan sát vài phút, sau đó cho ra kết luận.

Hứa Vĩ nghe xong lời của anh Hoắc thì nhìn sang Trang Duệ và Lưu Xuyên, trong lòng không khỏi có chút lâng lâng, hai người kia là kẻ nhà quê mở mao liêu ra phỉ thúy, thuần túy chỉ là may mắn, mình xem xét mao liêu bán đổ mới thật sự là có công phu.

- Ông chủ Hứa, có bán khối mao liêu này không? Tôi tình nguyện bỏ ra ba triệu hai trăm ngàn để mua nó, anh thấy sao?

Có lẽ vì nhiễm không khí cát tường của Trang Duệ và Lưu Xuyên vừa rồi, anh Hoắc nhìn trúng khối mao liêu bán đổ của Hứa Vĩ, vì vậy mà nói giá.

- Tôi là người của công ty châu báu Nam Phương, phụ trách tìm kiếm vật phẩm, lần này đến vì thu mua mao liêu. Ông chủ Hoắc, xấu hổ quá, tôi nhìn trúng khối mao liêu này, cũng không phải là vì may mắn như một số người.

Khi thấy Trang Duệ và Lưu Xuyên mất chỉ hơn mười ngàn mua mao liêu toàn đổ lại lấy ra được phỉ thúy có giá hơn hai chục triệu, điều này làm Hứa Vĩ thật sự không thoải mái. Phải biết ràng mao liêu bán đổ trong tay hắn dù mở ra có phỉ thúy thì cũng chỉ là bảy tám triệu mà thôi, thật sự không là gì với Lưu Xuyên.

- Ôi, này Hứa mặt trắng, tôi đây chọn mao liêu bằng kinh nghiệm và ánh mắt, nếu không thì sao có thể ra được phỉ thúy với giá hơn hai chục triệu? Anh cảm thấy trình của mình hơn hẳn tôi, như vậy thì nên mở mao liêu ra cho mọi người mở mang tầm mắt, coi như biết một chút về trình độ của ông chủ Hứa.

Lưu Xuyên nói làm cho người ta cười phá lên ha hả, lời này của hắn thật sự không ai tin. Nhưng lời nói của hắn lại làm cho gương mặt Hứa Vĩ chợt đỏ bừng, Hứa Vĩ đứng lên nói:

- Nếu ông chủ Lưu muốn được mở mang tầm mắt, tôi sẽ thỏa mãn nguyện vọng của anh.

- Cổ lão gia tử, mong lão nhân gia có thể giúp cháu cắt khối mao liêu này ra được không?

Hứa Vĩ tuy đồng ý cắt mao liêu nhưng hắn cũng không tinh thông, nếu so sánh với Trang Duệ cũng không hơn bao nhiêu, vì vậy mà muốn Cổ lão gia tử ra tay. Như vậy hắn có thể lấy được ngọc một cách toàn vẹn.

Dựa theo lẽ thường thì người chơi ngọc sẽ phải biết cách mở mao liêu, vì tự tay lấy được viên phỉ thúy từ trong đá ra sẽ sinh ra cảm giác thỏa mãn nói không nên lời. Nhưng Cổ lão gia tử nghe được câu nói của Hứa Vĩ thì lắc đầu nói:

- Hôm nay tôi đã mở hai mao liêu, thật sự có hơi mệt, vì vậy mong ông chủ Hứa tìm một vị cao nhân khác.

Cổ lão gia tử vừa rồi cũng đã nhìn mao liêu của Hứa Vĩ, thật ra lão rất xem trọng mao liêu bán đổ này, khả năng đổ thạch thành công là rất lớn. Nhưng sự việc hôm nay quá tà dị, hai khối mao liêu bị xem là phế liệu đã mở ra phỉ thúy, hơn nữa phẩm chất và cấp bậc là không thấp, điều này làm cho Cổ lão gia tử thầm nghĩ đến câu "quá tam ba bận", chẳng lẽ điều này sẽ ứng với khối mao liêu của Hứa Vĩ?

Đồng thời sau hai lần mở mao liêu cho Trang Duệ và Lưu Xuyên thì Cổ lão gia tử thật sự đã khá mệt, tuy Trang Duệ đã cắt đến phỉ thúy nhưng những công tác mài đá và lau sạch sau này lại rất tinh tế, chỉ cần không cẩn thận sẽ làm ảnh hưởng đến ngọc thạch. Vì vậy mà ai cũng thấy hành động của Cổ lão gia tử có vẻ nhẹ nhàng nhưng hao tổn tinh lực vượt xa dự đoán của mọi người.

Nhưng Cổ lão gia tử cũng thật sự muốn biết khối mao liêu bán đổ kia của Hứa Vĩ là thế nào, vì vậy mớ mở miệng nói:

- Thế này đi, tôi sẽ vẽ cho anh vài đường phân cách, anh dựa vào đó mà cắt một đường, sau đó để xem mao liêu này có biểu hiện thế nào.

Hứa Vĩ vốn có chút thất lạc nhưng lại nhanh chóng vui mừng, với trình độ của Cổ lão gia tử nếu tình nguyện vẽ ra vài đường trên mao liêu, như vậy cũng không khác gì tự mình ra tay cắt mao liêu. Nếu hắn có làm ảnh hưởng đến phỉ thúy ở bên trong cũng có thể dễ ăn nói với gia tộc, vì đây dù sao cũng là do Cổ lão gia tử chỉ điểm, hắn nghĩ như vậy nên vội vàng đưa phấn đến.

- Mộc Đầu, cậu đoán xem trong mao liêu của tên kia có phỉ thúy không? Nhìn thấy bộ dạng của hắn là tôi cảm thấy bực bội rồi.

Lưu Xuyên dùng cùi chỏ huých Trang Duệ rồi khẽ hỏi.

- Dù sao thì tôi cũng cảm thấy không tốt lắm, cậu cũng biết rồi đấy, tôi mua thứ gì cũng dựa vào cảm giác, khối mao liêu kia sợ rằng sẽ không quá tốt như vẻ bề ngoài. Mà cậu quan tâm điều này làm gì? Tiểu tử cậu đã lời hai chục triệu, thịt của mình còn chưa ăn hết lại muốn ăn canh của người.

Trang Duệ nói khẽ vài câu đầu, nhưng vài câu sau lại lên tiếng khá lớn cho mọi người đều nghe rõ.

- Tất nhiên rồi, chỉ sợ có vài người không có canh mà húp.

Lưu Xuyên vừa cười vừa nói.

Hứa Vĩ cũng không phản ứng với Trang Duệ và Lưu Xuyên, hắn ôm mao liêu của mình đưa sang đặt lên máy cắt đá.

Lúc này người tụ tập ở sảnh D ngày càng nhiều, không những chỉ là thương nhân ngọc thạch và du khách, ngay cả những tiểu thương tham gia triển lãm cũng đều chạy đến xem náo nhiệt, dù sao thì nơi này đã mở ra hai viên phỉ thúy từ mao liêu toàn đổ đã tạo nên giai thoại.

Hơn nữa bây giờ Hứa Vĩ chuẩn bị mở mao liêu, nếu như tiếp tục mở ra phỉ thúy, như vậy sẽ là một hiện tượng hiếm có ở gian hàng bán mao liêu, sau này sẽ là một đề tài được mọi người bàn luận.

Một gian hàng mao liêu đầy ắp người nhưng lại rất yên tĩnh, không có bất kỳ người nào phát ra âm thanh, bọn họ đều ngừng thở nhìn Hứa Vĩ chuẩn bị cắt mao liêu.

- Trời...

Hứa Vĩ mở máy cắt đá, hắn nhắm vào vị trí vạch phấn của Cổ lão gia tử để cắt xuống, đúng lúc bên tai vang lên một âm thanh lớn. Hắn vốn rất căng thẳng, bây giờ sợ đến mức hai tay run rẩy, thiếu chút nữa thì cắt vào sâu sáu centimet. Hắn tức giận quay đầu lại thì thấy Lưu Xuyên đang nhìn mình bằng ánh mắt u sầu.

- Này giám đốc Hứa, anh cũng không thể trợt tay được, tôi đây đang đau bụng muốn đi vệ sinh, lại sợ bỏ qua kịch vui, vì vậy anh nên nắm chắc thời gian, mau cắt xuống, anh không thấy bên ngoài có trăm người đang chờ sao?

Lưu Xuyên nói như vậy làm cho đám người thật sự thầm mắng, không phải anh lên tiếng thì Hứa Vĩ đã cắt xong rồi, nhưng lúc này nhìn vẻ mặt của Lưu Xuyên, cũng không ai nói ra.

Hứa Vĩ đứng bên cạnh mao liêu của mình và hít vào một hơi, hắn cố gắng trở nên trấn định, lại mở máy cắt theo đường phấn. Lần này Lưu Xuyên cũng không mở miệng quấy rối, nhưng những tiếng xoẹt xoẹt vang lên, mao liêu bán đổ một chia thành hai.

- Ôi...

Tiếng thở dài thật lớn vang lên, từ bên trong truyền ra ngoài, người phía sau không cần hỏi cũng biết một nhát cắt vừa rồi đã xong, lúc này Hứa Vĩ dùng ánh mắt ngây ngốc nhìn mao liêu của mình.

Cổ lão gia tử đứng lên đi đến cần mặt mao liêu lên xem, sau một phút thì lão lắc đầu:

- Mao liêu này nhiều nhất chỉ có thể cho ra một viên phỉ thúy với ba năm món mặt đá trang sức, trên cơ bản xem như bị phế, tiểu tử, xem như dùng tiền mua một bài học.

Cổ lão gia tử nói làm cho Hứa Vĩ thật sự khóc không ra nước mắt, bài học này quá đắt giá, số tiền mua sắm nguyên liệu của mình lần này chỉ có năm triệu, bâ giờ hắn đã ném ra ba triệu, hơn nữa trước đó còn có phong ba về nhà thiết kế nước Anh, chỉ sợ bây giờ sẽ có người lên thay thế vị trí của mình.

Hứa Vĩ gần như thô lổ đoạt lấy mảnh mao liêu trong tay của Cổ lão gia tử, sau đó hắn cắt nó thành hai phần, nhưn bây giờ chỉ có chút sắc trắng mà thôi, không còn màu xanh. Lúc này hắn thật sự muốn tìm cho ra viên phỉ thúy của mình.

Sau một lúc lâu, Hứa Vĩ cuối cùng cũng chán chường, trên tay hắn chỉ là một miếng ngọc như lòng bàn tay mà lại có hình dẹp, giống như những gì Cổ lão gia tử đã nói, thứ này chỉ có thể làm được vài món mặt trang sức Quan Âm mà thôi, đồng thời lại có màu xanh nhạt, xem ra có chế tác ra vật trang sức và bán với giá một trăm ngàn đã là may mắn lắm rồi.

- Mộc Đầu, hai anh em chúng ta hôm nay lời hai chục triệu, cậu nói xem tôi mua chiếc xe Chiru kia có phải cấp bậc hơi thấp không? Với số tiền hiện tại thì tôi phải mua Mercedes-Benz. Chậc chậc, có vài người khá đáng thương, thua mất cả quần, câu nói từ thiên đường xuống địa ngục của Cổ lão gia tử có phải nói về tình huống này không?

Lưu Xuyên lúc này có tâm tình cực kỳ thoải mái giống như đi giữa trời hè vài giờ và được uống một ly nước cam mát lạnh, cảm thấy thoải mái từ đầu đến chân.

Hứa Vĩ nghe vậy thì thật sự không thể kiềm chế được lửa giận của mình, nhưng hắn vẫn bảo trì lý trí không ném viên phỉ thúy có giá trị một trăm ngàn đi, hắn chỉ vọt về phía Lưu Xuyên giống như muốn sống mái một phen.

Nhưng Hứa Vĩ vừa mới phóng lên được hai bước thì bị một người cố gắng chen vào từ trong đám người kéo lại, trong miệng còn hùng hổ nói:

- Con bà nó, tiểu tử Hứa Vĩ mày dám chơi tao, không nói bên cạnh hai con khốn kia có vệ sĩ, làm hại ông bị cho ăn một tát, tiểu tử mày không nói cho rõ ràng thì ngày mai lăn ra khỏi Nam Kinh đi.

Người đến chính là Vương Cổn đã từng xấu mặt ở sảnh A, lúc này dấu vết năm ngón tay trên mặt vẫn còn chưa xóa đi, hắn kéo Hứa Vĩ ra ngoài, có lẽ muốn phát tiết trên người Hứa Vĩ.

- Con bà mày, cút đi, thằng khốn, tự mày muốn chơi gái còn đến tìm ông sao?

Hứa Vĩ gần đây là kẻ nhã nhặn trong mắt mọi người, không ngờ lúc này cũng lớn tiêng thô tục, sau đó vùng khỏi tay của Vương Cổn và cúi đầu chen ra ngoài. Vương Cổn cũng phục hồi tinh thần lại, hắn thấy đám người Lưu Xuyên thì quá sức sợ hãi, nhanh chóng bỏ chạy, hắn sợ nếu chậm chân thì bên mặt kia sẽ có thêm dấu năm ngón tay.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-629)