← Ch.095 | Ch.097 → |
- Tôi cũng đang muốn gửi lời cám ơn đến các vị, nếu không phải ngày hôm đó các anh không đến kịp thời thì tôi đã sớm đi gặp Diêm Vương ồi, đợi vài ngày nữa tôi sẽ mời các anh uống một trận, lúc đó nhất định phải nể mặt đấy nhé?
Trang Duệ vội vàng thở dài một hơi nói lời cảm tạ của các nhân viên ngân hàng, sau khi hắn tỉnh lại thì nghe chú Đức nói ra những việc gì xảy ra sau đó. Sau khi mắt bị ảnh hưởng và đau đớn, nếu không phải nhóm nhan viên ngân hàng đến nhanh, sợ rằng hôm nay hắn cũng không thể đứng ở đây.
- Hì, tiểu tử này quá đáng yêu.
Một nhân viên thế chấp tài sản của ngân hàng thấy Bạch Sư đi theo sau lưng Trang Duệ, không khỏi muốn vươn tay ra định vuốt ve đầu của nó, chợt bị nó xông đến làm cho ngã lăn ra đất. Phải biết rằng bây giơ Bạch Sư mới hơn hai tháng tuổi, lúc này thân hình không khác gì chó béc giê Đức, nhưng sức lực thì cực mạnh, khi Trang Duệ đùa giỡn thường bị nó ép xuống dưới.
Lúc này Tiểu Bạch Sư dựng đứng lông trên người, nó há miệng định cắn cổ đối phương, nếu nó cắn xuống thì hoàn toàn có thể phá vỡ cổ họng của đối phương.
- Bạch Sư, quay lại.
Trang Duệ càng hoảng sợ, hắn vội vàng tiến lên ôm đầu Tiểu Bạch Sư rồi trấn an nó, mà vị nhân viên ngân hàng kia đã sợ ngây người, vẫn nằm trên mặt đất mà chưa đứng lên được.
- Cậu Trang, đây là Ngao Tây Tạng sao? Trời ạ, đúng là lợi hại, nếu ngày đó có nó thì ba tên cướp rõ ràng là toi công.
Mãi đến khi Tiểu Bạch Sư yên tĩnh trở lại thì mọi người mới phục hồi tinh thần, đều mở miệng khích lệ Tiểu Bạch Sư. Lúc này nó lại đang ghé đầu vào chân Trang Duệ, bộ dạng khôn khéo đáng yêu như một con thú cưng, cũng không còn bộ đạng ngạo ngược và khủng bố vừa rồi.
Trang Duệ dùng ánh mắt có chút bất đắc dĩ nhìn Tiểu Bạch Sư, tiểu tử này bình thường khôn khéo làm hắn quên đi nó là Ngao Vương Tuyết Sơn, chỉ là cảm thấy mình bị mạo phạm thì sẽ lộ ra vẻ hung dữ. Bây giờ có mình ở đây thì không sao, nếu không có mặt mình, sợ rằng tên này sẽ cắn người không chút do dư.
- Quản lý Trang, mời uống trà.
Sau khi làm xong công tác tiếp nhận tài sản với nhân viên ngân hàng, mọi người đều cáo từ, lúc này một Điển Đương Hành khá rộng chỉ còn lại hai bảo vệ và Trang Duệ. Tư Linh đưa trà đến dùng ánh mắt nhút nhát nhìn Trang Duệ, bộ dạng điềm đạm đáng yêu, lúc này bộ lông xù lên của Tiểu Bạch Sư cũng đã trở lại như thường.
- Được, cám ơn cô, chú Đức có ở đây không?
Trang Duệ nhận trà và dùng giọng khách khí nói, hắn đang thầm buồn bực, theo lý mà nói thì chuyện giao tiếp tiền bạc và tài sản với ngân hàng là của Tư Linh, không may hôm đó nàng về sớm, rõ ràng nói là bỏ rơi nhiệm vụ thì mới đúng, không ngờ cô nàng còn chưa bị sa thải, vẫn còn tiếp tục công tác, điều này làm cho hắn có chút bất ngờ.
- Quản lý Trang, chú Đức còn chưa đến, nhưng có lẽ cũng sắp đến rồi.
Tư Linh dùng giọng cẩn thận trả lời Trang Duệ, không biết vì sao lần này nhìn thấy Trang Duệ thì giống như khác trước, đối phương uy nghiêm lên rất nhiều, thật sự có hương vị của một lãnh đạo, khí chất này cũng không phải vì Trang Duệ mặc tây trang mà có được.
- Tiểu Trang, lúc này đã là quản lý mà đi làm vẫn sớm hơn so với tôi, khá tốt, ha ha...
Tiếng cười cởi mở của chú Đức từ bên ngoài truyền vào, Trang Duệ vội vàng tiến lên nghênh đón, chú Đức mặc một bộ áo thanh sam kiểu cũ, chân đeo đôi giày vải, tinh thần quắc thước, có vài phần tiên phong hạo cốt.
- Này, tiểu tử này rất tốt, Tiểu Trang, cậu lấy từ đâu vậy?
Chú Đức nhìn thấy Tiểu Bạch Sư thì có vài phần ngưng trọng, ánh mắt của lão không giống như những nhân viên thế chấp của ngân hàng, chỉ cần liếc mắt là biết Tiểu Bạch Sư bất phàm.
- Chú Đức, điều này nói ra thì có vẻ khá mất thời gian, cháu có mang đến cho chú vài thứ tốt để cho chú xem xét.
Trang Duệ nở nụ cười chân thành trả lời, bình tường chú Đức như một vị trưởng bối của hắn, tất nhiên hắn cực kỳ kính trọng lão.
- À, xem ra cậu thật sự thông suốt, nghề đồ cổ của chúng ta không phải chỉ là đấu với trời, thậm chí còn đấu với người, bên trong có nguồn vui thú rất lớn. Đến phòng làm việc của cậu thôi, hai chúng ta sẽ từ từ bàn chuyện.
Chú Đức khoát tay áo tỏ ý đểc cho Trang Duệ đưa những món kia lên lầu hai, ở góc cầu thang lầu hai có bảo vệ canh gác.
Lầu hai của Điển Đương Hành ngoài một khu được dùng để cất giấu vật phẩm thì cũng là phòng làm việc của vài vị giám định sư và quản lý. Trước kia chú Đức là quản lý của Điển Đương Hành, bây giờ biết rõ Trang Duệ sắp đi làm, vì vậy mà cho người thu dọn một chút.
Đẩy cửa phòng ra, trước mặt là một chiếc bàn lớn, bên trên là một chiếc máy tính mới tinh, trước bàn rộng là một bộ ghế sa lông vây quanh một chiếc bàn trà thủy tinh trong suốt. Trang Duệ đi qua một vòng, hắn phát hiện trong phòng có nhà vệ sinh và một gian phòng ngủ nho nhỏ, có thể sử dụng để nghỉ ngơi vào lúc giữa trưa.
- Thế nào? Tiểu Trang, phòng làm việc này thật sự khá hơn so với tôi, cảm giác làm quản lý là rất tốt chứ?
Chú Đức nhìn vẻ mặt vui vẻ của Trang Duệ rồi dùng giọng đùa giỡn nói.
- Chú Đức, sao cháu có thể không biết xấu hổ như vậy, nếu không thì hai chúng ta đổi phòng nhé?
Trang Duệ vội vàng nói.
- Đừng, cứ như vậy là được, chiếc ghế này của cậu tôi ngồi vào cảm thấy không thoải mái, lấy những thứ cậu đem đến cho tôi xem thế nào?
Chú Đức lắc đầu nói, phòng làm việc của lão bố trí có chút hương vị cổ điển, bên trong bày đầy các màu sắc cổ xưa, lão tình nguyện ở trong một gian phòng như vậy.
- Chú Đức, chúng ta vừa trò chuyện vừa xem, cháu làm quản lý mà hai mắt tối đen, cái gì cũng không biết; chú nhất định phải chỉ điểm cháu vài câu, nếu không thì chú kiêm cả vị trí quản lý này đi.
Trang Duệ cười hì hì đi ra đóng cửa lại, sau đó đặt những thứ trong tay lên bàn trà, tư chất và kinh nghiệm của hắn là quá kém, không có sự giúp đỡ của chú Đức thì hắn căn bản không có cơ hội làm quản lý.
- Này, Tiểu Trang, không phải cậu đã nói chỉ có hai câu đối thôi so? Thế nào lại có một bộ ấm tử sa thế này nữa? Tôi hình như đã thấy qua nó ở chỗ nào đó rồi, cậu chờ chút, để tôi suy nghĩ xem...
Chú Đức cũng không khách khí mà trực tiếp mở hộp của Vb. và lấy ra một chiếc ấm tử sa, lão ngây cả người, sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần và đánh giá cản thận. Trang Duệ cũng không nói lời nào, hắn đứng đây đun một bình nước sôi.
- Hì, đây không phải là vật của lão Tử Yếu Tiền kia sao? Thế nào lại vào tay cậu rồi?
Chú Đức dùng hai bàn tay đầy gân xanh khẽ vỗ lên bàn trà, điều này làm cho Trang Duệ đang đun nước giật cả mình, ngay cả Tiểu Bạch Sư đang ở ngoài cửa cũng nhảy dựng lên, phát ra tiếng gầm khẽ.
Trang Duệ vội vàng đi đến nhìn xuống bàn trà, may mà lớp thủy tinh rất dày, nếu không thì sẽ bị đập nát mất.
- Chú Đức, ngài cũng phải cẩn thận một chút, nếu đập vỡ bàn trà cũng không có vấn đề, nhưng tay chú mà bị thương thì rất mệt.
- Tôi đã nói không thích gian phòng này, không chịu dùng bàn gỗ mà đặt vào bàn thủy tinh. Đúng rồi, Tiểu Trang, tôi nói không sai đấy chứ? Đây là bộ ấm của Chu Khả Tâm, là thứ từng được Chu Khả Tâm đưa đến hội chợ triển lãm gốm sứ toàn quốc, tôi đã từng nhìn thấy trong tay của Tiền Diêu Tư.
Chú Đức dùng giọng oán trách nói một câu, ánh măt nhìn chằm chằm vào Trang Duệ, chờ đối phương nói ra đáp án. Ấm tử sa là một hạng mục phụ, chú Đức là người công tác trong ngành vài chục năm, tất nhiên sẽ không nhìn lầm.
Trang Duệ nghe vậy thì thật sư rất bội phục chú Đức, chỉ chưa đến ba phút mà đã không những nói ra lai lịch và xuất xứ của ấm trà tử sa, công phu này cũng không phải Trang Duệ chẳng biết gì có thể giả vờ được.
- Ngài nói không sai, thứ này cháu đánh cuộc thắng từ tay của ông chủ Tiền, có lẽ lú này ông chủ Tiền Diêu Tư vẫn cảm thấy rất đau lòng.
Trang Duệ giơ ngón tay cái lên với chú Đức, sau đó hắn nói ra kinh nghiệm đi dạo trong chợ đồ cổ Miếu Phu Tử cho chú Đức, tất nhiên hắn sẽ không nói đến vấn đề dị năng, hắn chỉ nói rằng khi mình cầm ấm tử sa thì thấy vẻ mặt Trang Duệ thật sự căng thẳng, vì thế mới thắng cuộc.
- Tốt, tốt, tốt, lão già kia lại thua, vì trước nay thứ nào vào tay hắn thì chỉ có vào mà không ra. Trừ khi cậu bỏ tiền mua, nếu không thì đừng hòng có được thứ gì. Không ngờ lão lại đưa cho cậu một ấm trà tử sa, lần sau nếu gặp lại Tiền Diêu Tư, tôi nhất định phải làm cho đối phương mất mặt.
Chú Đức giống như cũng có chút va chạm với Tiền Diêu Tư, lúc này lão khẽ cười nói, nếp nhắn trên mặt mở ra, có lẽ là cảm thấy rất thoải mái.
Sau khi cười Tiền Diêu Tư một lúc, chú Đức nói với Trang Duệ:
- Cậu đưa thien châu ra cho tôi xem một chút.
Nếu nói trong lòng Trang Duệ tín nhiệm nhất là ai thì chú Đức tuyệt đối là một trong số đó, đã hơn nhiều năm ma sát, hắn biết ông lão này rất tốt với mình, thuần tũy xuất phát từ tâm tư bảo vệ, không có pha trộn bất kỳ lợi ích nào ởbene trong. Trang Duệ nghe ậy thì lấy chuỗi thiên châu xuống đưa cho chú Đức mà không chút do dự.
Chú Đức khoát tay nói:
- Đặt trên bàn, thứ này chỉ có thể xem mà thôi.
Chú Đức cũng hiểu rõ điều kiêng kỵ của thiên châu.
Lúc này nước đã sôi, những tiếng túi tút vang lên, Trang Duệ vội vàng đi đến rút phích cắm, đúng lúc điện thoại trong túi quần vang lên. Hắn đưa mắt nhìn, số điện thoại xa lại đến từ Trung Hải, hắn cũng không nghĩ nhiều mà trực tiếp nhấn nút nghe.
- Alo, anh là Trang Duệ phải không? Tôi là Miêu Phỉ Phỉ...
Trong điện thoại vang lên giọng nói của một cô gái làm cho Trang Duệ cảm thấy khó hiẻu, Miêu Phỉ Phỉ là ai?
← Ch. 095 | Ch. 097 → |