Vay nóng Tima

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 200

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 200: Nhà lớn
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)

Siêu sale Shopee


Vì để cho những người muốn mua Ngao có thể trực quan cảm nhận được thực lực của Ngao viên Bành Thành, vì vậy mà Trang Duệ cố ý đưa cả Lưu Xuyên và Hắc Sư đến Bắc Kinh. Thật ra nếu mang theo Kim Mao Sư Vương thì sẽ càng thuyết phục hơn, nhưng Ngao viên bên này thiếu Ngao Vương thì chỉ sợ Chu Thụy cũng khó thể nào xử lý được những con Ngao khác.

Trang Duệ và Lưu Xuyên cùng chạy một chiếc xe, cả hai xuất phát ở Bành Thành vào lúc sáng sớm, đên chíng giờ tối ngày hôm sau thì mới đến thủ đô. Vì đã sớm chào hỏi Âu Dương Quân, vì vậy mà Trang Duệ trực tiếp chạy xe vào trong hội sở, bảo vệ cổng đã nhận được thông báo, vì vậy mà chiếc xe thuận lợi đi vào.

Từ sau khi từ bãi đậu xe đi ra thì Bạch Sư và Hắc Sư đã thu hút ánh mắt của vài tên mặc tây phục đen, đặc biệt là Bạch Sư, lông toàn thân xổ tung, hình thể cực lớn, nhìn qua giống như một con sư tử nhỏ vậy. Nó đi đến đâu cũng ngẩng cao đầu giống như một đế vương đi thị sát lãnh địa của mình vậy.

- Mộc Đầu, sao cậu có thể đến đây được, hình như là cấp bậc không thấp thì phải?

Lưu Xuyên nhìn thấy những tên bảo vệ mặc tây phục đen thì biết đây là một câu lạc bộ tư nhân, nếu so với những chỗ trước nay hắn từng đến thì đặc biệt hơn rất nhiều, đặc biệt là bãi đậu xe có những chiếc siêu xe tiền triệu, tất cả đều chứng tỏ chỗ này bất phàm.

- Là hội sở của một người bạn, sau này tôi sẽ nghĩ biện pháp làm phiếu cho cậu...

Trang Duệ cũng không muốn nhiều lời, hắn cũng không muốn nói quan hệ giữa nhà mình và Âu Dương gia cho tất cả mọi người đều biết.

- Hừ, đúng là quá mạnh mẽ, ủa, nơi đây còn có cả cửa hàng xì gà?

Sau khi từ bãi đậu xe đi ra thì Lưu Xuyên luôn chậc chậc lưỡi tán thưởng, mà Trang Duệ cũng không quá quen thuộc chỗ này, hắn căn bản không biết khu nhà từ một đến ba chỉ dùng để giao tế hoặc mở party, mặt khác còn có nhà hàng, bể bơi, sân golf, trường đua ngựa, quán bar, cửa hàng xì gà, trên cơ bản có thể thỏa mãn tất cả yêu cầu của mọi người.

- Đại Xuyên, chỗ này cũng không thể đùa được đấy nhé.

Trang Duệ cười ha hả nhắc nhở Đại Xuyên một câu.

- Này, anh đây lăn lộn trong xã hội bao nhiêu năm, còn cận cậu nhắc nhở như vậy sao?

Lưu Xuyên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Trang Duệ.

Trang Duệ vẫn rất yên tâm với Lưu Xuyên, nếu nói về cách đối nhân xử thế thì Lưu Xuyên là người từng đi khắp nơi sẽ mạnh hơn mình rất nhiều, hơn nữa cũng không quan tâm đến giàu nghèo, nếu không cũng sẽ chẳng thể nào kết giao được với Tống Quân.

- Tiểu Duệ, đây là chó Ngao của em sao? Trời ạ, để nó cách xa anh ra một chút.

Âu Dương Quân lần này đứng chờ ở cổng vào khu nhà số một, khi thấy Trang Duệ đi đên thì ra nghênh đón, không ngờ còn chưa đến gần thì đã thấy Bạch Sư tiến đến uy phong lẫm liệt, vì vậy mà vội vàng lui ra phía sau vài bước.

- Không có gì đâu, Bạch Sư bình thường cũng không cắn người.

- Đừng, vẫn bảo nó đứng cách ra một chút.

Hình thể của Bạch Sư thật sự vẫn làm cho Âu Dương Quân khó thể nào thoát khỏi nổi sợ hãi.

- Này Tiểu Duệ, khoảng thời gian trước có người nói cậu có con Tuyết Ngao giá hơn bốn chục triệu, có phải là hai con này không?

Âu Dương Quân bình thường cũng thấy nhiều người đưa chó Ngao quý đến hội sở, vì vậy mà cũng xem như có chút ánh mắt xem xét, sau khi nhìn bộ lông của Bạch Sư, hắn chợt nghĩ đến tin đồn vài tháng trước.

- Là con này được một ông chủ Sơn Tây trả giá bốn chục triệu nhưng em không bán, Bạch Sư, về đây...

Trang Duệ gọi Bạch Sư lại rồi nói với Âu Dương Quân:

- Tứ ca, em giới thiệu cho anh, đây là bạn của em từ nhỏ, là Lưu Xuyên, anh phải làm cho cậu ấy một tấm thể ở đây mới được.

Tính nết của Trang Duệ khá giống với Tống Quân, chỉ cần hợp khẩu vị với người ta thì trước nay ít khi nói chuyện lòng vòng. Tất nhiên nếu đối phương muốn cầu hắn làm việc gì đó, hắn sẽ bỏ toàn lực để trợ giúp, hắn có ấn tượng tốt với anh họ Âu Dương Quân, vì vậy bây giờ há miệng là muốn lấy thẻ hội sở cho Lưu Xuyên.

- Được, đây là lần đầu tiên cậu nhờ Tứ ca hỗ trợ, tôi có thể không nể mặt sao? Lưu Xuyên phải không, chút nữa lấy giấy chứng minh đưa cho tôi.

Âu Dương Quân cũng không có biểu hiện quá nhiệt tình với Lưu Xuyên, mà đây cung là vì hắn nể mặt Trang Duệ, nếu không hắn cũng chẳng biết Lưu Xuyên kia là ai.

- Cám ơn Tứ ca.

Lưu Xuyên cười cười khẽ gật đầu với Âu Dương Quân, hắn biết rõ đối phương có lai lịch không nhỏ, cũng biết nhóm con nhà quan thường có biểu hiện như vậy, vì thế cũng không sinh ra cảm giác bị lạnh nhạt. Chỉ là hắn thật sự cảm thấy tò mò và không hiểu vì sao Trang Duệ có thể quen biết người này.

- Hai cậu còn chưa ăn tối phải không? Tôi đi cho người chuẩn bị, trước tiên đi ăn cơm tối, lúc này nhóm anh Tống đều đang chờ cậu ở khu nhà số một.

Âu Dương Quân cũng không đưa Trang Duệ đến khu nhà số một, lại đưa vào một khu nhà khác, sau khi vào thì Trang Duệ mới phát hiện đây là một nhà hàng.

- Tứ ca, Nhạc Kinh lần trước đến đây chẳng phải nói không có nhà hàng sao?

Trang Duệ thật sự khó hiểu, lần trước đi cùng Nhạc Kinh chỉ ăn chút hạt dưa và trái cây, sau đó Âu Dương Quân mời cơm cung ở khu nhà số một, sao không vào nhà hàng này dùng cơm?

- Nhạc Tiểu Lục sao? Tiểu tử kia đến đây câu gái, cậu còn trông cậy hắn đưa mình đễn chô này sao?

Âu Dương Quân nhếch miệng nói, trong này cũng không có người nào dùng cơm, vì vậy hắn cũng không đi vào phòng mà ngồi ngay ngoài đại sảnh. Thật ra chỗ này chỉ có ba bốn bàn lớn, thức ăn đã sớm được chuẩn bị, mọi người vừa ngồi vào thì thức ăn đã được đưa lên.

Trang Duệ thật sự không biết nói gì hơn, nhớ rõ lần trước Nhạc Kinh làm mình đói rã ruột, xem ra vì mỹ nữ mà bỏ mặc mình.

Trang Duệ và Lưu Xuyên cũng không phải hạng kim chi ngọc điệp, ăn cơm cũng đơn giản và tùy tiện, sau khi múc hai chén cơm, ăn vài món thì cùng Âu Dương Quân đi về khu nhà số một, nơi đó có người đang chờ. Nghe nói Tống Quân đã sớm bắn tiếng, hôm nay nhiều người mang Ngao đến, chuẩn bị so sán một phen.

- Trời, quá to lớn.

Một âm thanh mỹ nữ thật sự dễ nghe làm cho đàn ông sinh ra cảm giác mơ màng.

- Trời ạ, đúng là quá lớn.

- Vân Lão Nhị, chó Ngao của anh không thể so sánh được.

- Lấy đâu ra con Ngao kia vậy, thật sự giống như một con sư tử.

Cửa chính mở ra, bên trong có hơn hai mươi ánh mắt tập trung vào Tiểu Bạch Sư ở bên cạnh Trang Duệ, sau đó những âm thanh hít thở, thở dài, cảm thán chợ vang lên khắp phòng, mà sau phút đầu hoảng sợ thì bọn họ đều nghị luận ồn ào.

Trong đại sảnh ngoài Hắc Sư của Lưu Xuyên thì còn có ba con chó Ngao khác, Kim Sư của Tống Quân thấy Bạch Sư và huynh đệ Hắc Sư của mình thì chạy đến, nó dùng đầu to để cọ cọ cổ Bạch Sư tỏ ra thân mật, Bạch Sư thì vẫn lạnh lùng đi theo bên cạnh Trang Duệ.

Còn hai con chó Ngao còn lại thì có biểu hiện không được tốt cho lắm, khi Bạch Sư vừa tiến vào thì hai con Ngao cũng nhe răng trợn mắt, nhưng khi Bạch Sư trừng mắt và khẽ gầm một tiếng thì hai con Ngao giống không thuần đã kẹp đuôi đi ra sau lưng chủ nhân, làm cho người khác lên tiếng cười nhạo.

- Trang Duệ, Lưu Xuyên, các cậu đã đến, sang đây, tôi giới thiệu cho vài người bạn.

Âm thanh của Tống Quân từ trong đám người vang lên, hắn cũng nghe những lời chế nhạo của người khác với Vân Lão Nhị, hôm nay Trang Duệ đưa Tiểu Bạch Sư đến đã cho hắn nhiều thể diện.

- Anh Tống, Trang Duệ thì chờ chút, tôi còn có chuyện cần bàn với cậu ấy...

Âu Dương Quân kéo tay Trang Duệ, tỏ ý để hắn cùng đi với mình lên lầu hai.

- Đi đi, nhanh chân lên một chút, các vị, thế nào, tin tôi rồi chứ, chó của tôi chỉ là còn nhỏ, chỉ cần trưởng thành thì sẽ lớn như Tuyết Ngao.

Sau lưng truyền đến âm thanh khoác lác của Tống Quân, đám người kia cũng nhanh chóng bắt chuyện với Lưu Xuyên, nơi này tuy thật sự yêu cầu thân phận cao, nhưng nếu anh có năng lực, như vậy anh cũng được hoan nghênh.

...

Trang Duệ và Âu Dương Quân đi vào một gian phòng cách âm rất tốt, Bạch Sư ghé đến bên chân Trang Duệ làm cho Âu Dương Quân thật sự hâm mộ, thật sự là cướp hết danh tiếng của người khác.

- Tứ ca, chuyện này anh có thể nói với bác được chứ? Em đã khuyên mẹ ở bên kia rất tốt, chỉ cần ông ngoại đồng ý, như vậy mẹ có thể đến Bắc Kinh bất cứ lúc nào...

Sau khi Trang Duệ ngồi xuống thì đi thẳng vào vấn đề.

- Gần đây sức khỏe của ông nội thật sự cũng không quá tốt, trên căn bản là không xuống giường được, bố sợ cô cô đến kích thích ông, vì thế mà con chưa dám nhắc đến, nhưng bà ngoại thì đã biết rồi.

Trang Duệ nghe vậy thì trầm ngâm một lúc, sau đó nói:

- Tứ ca, anh có thể sắp xếp cho em gặp mặt ông ngoại bà ngoại chứ? Nếu như bọn họ tiếp nhận em, như vậy sẽ tha thứ cho mẹ em, nếu không thì mẹ khỏi cầm đến Bắc Kinh...

- Điều này là không có vấn đề, bà nội hôm qua biết hôm nay cậu đến thì rất vui, thế này đi, trời tối ngày mai chúng ta sẽ cùng đi. À, nếu không phải đi cùng cậu thì tôi cũng không dám đi gặp ông nội, tuy bây giờ đã không còn dùng trượng để đánh người nhưng khi trừng mắt nhìn vẫn rất dọa người...

Âu Dương Quân từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh ông nội, đã không ít lần bị ông nội dạy bảo, trong lòng luôn có bóng đen, đây cũng chính là một nguyên nhân để hắn không muốn vào trong quan trường, vì làm quan ngày nào cũng phải đưa ra bộ mặt giả tạo, rất mệt mỏi.

- Được, ngày mai em mua chút lễ vật, mà hai ông bà ngoại thích thứ gì?

- Cũng đừng mua gì cả, những thứ mà ông thích cậu có thể mua được sao?

Âu Dương Quân nói cũng đúng, ông nội sinh bệnh, người đến thăm hỏi là quá nhiều, có lẽ cũng không thiếu thứ gì.

- Em đi nghe điện thoại cái đã...

Trang Duệ đang định tiếp tục lên tiếng thì chuông điện thoại vang lên, thì ra là Miêu Phỉ Phỉ gọi đến, tất nhiên nàng đã đưa đến giấy chứng nhận nuôi chó ở thủ đô, dù nói Bắc Kinh không được nuôi chó lớn, nhưng dù sao cũng có ngoại lệ.

- Gọi cô ấy lên đây.

Âu Dương Quân ở bên canh nói một câu, bây giờ chuyện chính đã nói xong, cũng không còn gì sợ người ta nghe được.

- À, đây là những căn tứ hợp viện mà cậu muốn tìm, tôi đã chụp ảnh cho cậu, cậu xem qua đi, nếu không thì sáng mai tôi đưa cậu đi dạo xem xét.

Thừa dịp Miêu Phỉ Phỉ còn chưa lên, Âu Dương Quân lấy ra một xấp văn kiện đưa cho Trang Duệ, năm 2004 tuy tứ hợp viện đã là rất hiếm nhưng Âu Dương Quân muốn có thì sẽ có.

*****

- Đã tìm được nhà nhanh như vậy sao?

Hôm qua chỉ vừa nhắc đến chuyện này trong điện thoại, hôm nay đã có sẵn vài căn, Trang Duệ rõ ràng còn chưa biết nhiều về năng lượng của đám con nhà quan ở thủ đô, vì vậy mà kinh ngạc tiếp nhận chiếc túi tư liệu kia vào trong tay.

Tứ hợp viện ở Bắc Kinh nói ra cũng không quá nhiều, vài năm liên tục có giải tỏa đã làm cho số lượng tứ hợp viện giảm sút nghiêm trọng. Nhưng nếu nói tứ hợp viện bây giờ là hiếm cũng không đúng, vì có rất nhiều căn được bảo tồn, vài năm trước chính quyền đã đem những căn tứ hợp viện ở thủ đô chia thành những khu bảo tồn, coi như biến nó thành di sản cần bảo vệ.

Trong đó có ba mươi khu bảo tồn ở trong thủ đô, cũng chính là chỗ ở của các vương hầu tướng lĩnh thời xưa, ở xung quanh Tử Cấm Thành, khu vực này xem như tương đối khá. Những căn tứ hợp viện kia phần lớn đều đã có chính sách bảo vệ, không dưới tình huống đặc thù thì bình thường sẽ khó thể nào bị giải tỏa.

Hôm bốn mươi khu bảo tồn thì số nhà tứ hợp viện sẽ không thiếu, hơn nữa còn có sự trợ giúp của Âu Dương Quân, vì vậy Trang Duệ muốn mua một căn tứ hợp viện cũng không phải là quá khó khăn.

Nhưng Trang Duệ trước đó cũng đọc qua những tình huống về tứ hợp viện ở thủ đô, yêu cầu của hắn tương đối cao, hắn không thích căn tứ hợp viện chỉ có một khoảng sân nhỏ như của Cổ Thiên Phong, hắn muốn một căn tứ hợp viện có vài khoảng sân nhỏ trước sau, cũng chính là chỗ mà người phú quý năm xưa trú ngụ.

Tứ hợp viện bình thường, kể cả khu nhà trung tâm và phía bắc, còn có những sương phòng ở đông tây vây quanh lại, bên trong là một khoảng sân, như vậy khá đơn giản, cũng là tứ hợp viện thường được gặp nhất, giống như nhà của Cổ Thiên Phong.

Mặt khác còn có tứ hợp viện cỡ trung, dùng tường để ngăn cách, mái cong cách điệu, câu đối bên cổng, có hai cái sân nhỏ ở trước và sau. Nhà giữa và sương phòng hai bên đông tây của tứ hợp viện kiểu trung thế này lớn gấp đôi tứ hợp viện thường. Vào thời cổ đại thì bình thường nơi này là chỗ ở cho người giàu có.

Thứ Trang Duệ muốn mua chính là tứ hợp viện loại lớn, chính là phủ đệ của những người quyền quý hay quan lại thời cổ, kiến trúc cực kỳ có phong cách, nó là kết hợp của nhiều tứ hợp viện với nhau, có hơn hai khoảng sân.

Tứ hợp viện loại lớn có tiền viện, hậu viện, đông viện, tây viện, chính viện, chếch viện, khóa viện, thư phòng viện, vi phòng viện, trại ngựa, nhất tiến, nhị tiến, tam tiến... Trong nội viện cũng có đủ loại hành lang uốn lượn đi khắp nơi, chiếm diện tích rất lớn.

Trong bộ phim "Nhà lớn" đã từng có hình ảnh những căn nhà tứ hợp việc cực rộng, cực đẹp và hoành tráng.

Trang Duệ muốn một căn như vậy, vài năm tới hắn muốn mẹ thường đến Bắc Kinh, nếu chỗ ở rộng rãi thì có thể nuôi hoa cỏ chim cò cá cảnh, nếu mua chung cư hay biệt thự ngoại thành thì vừa bí vừa xa nội thành.

Trang Duệ thật sự không có yêu cầu quá cao với chuyện ăn mặc, nhưng hắn lại rất quan tâm đến nhà cửa hay hoàn cảnh sinh hoạt. Trước kia hắn không có điều kiện thì ở trong căn phòng cho thuê vài mét vuông ở Trung Hải cũng cảm thấy có thể sống tốt, nhưng bây giờ hắn có tiền, điều trước tiên hắn cần nghĩ chính là nhà cửa, đây cũng là một loại đầu tư biến tướng.

Nửa năm trước Trang Duệ bỏ ra một triệu để mua căn nhà chung cử ở Trung Hải, bây giờ đã có giá một triệu một trăm ngàn, hơn nữa giá phòng đang càng ngày càng tăng. Vì vậy mà bỏ tiền ra mua nhà lớn, vừa có chỗ ở thoải mái, vừa có thể làm tăng giá trị tài sản, cho nên Trang Duệ tuyệt đối là kẻ có thể ném tiền cho chuyện mua nhà ở.

Nhưng những căn tứ hợp viện kia có sự khác biệt về độ lớn thì gái tiền cũng cách biệt một trời một vực, những căn tứ hợp viện loại trung sẽ có giá một đến hai ngàn một mét vuông, một căn phải mất vài triệu. Nhưng những căn tứ hợp viện loại lớn thì khác, giá cả đắt hơn nhiều, số lượng lại ít, vì số người có tiền mà thích những kiến trúc như vậy cũng là không ít.

Trang Duệ đưa mắt xem xét thật cẩn thận, những tài liệu của Âu Dương Quân là các căn tứ hợp viện phân tán ở thủ đô, trong đó có bố cục, vị trí, thậm chí là bản đồ đơn giản của căn tứ hợp viện.

Trong đó có một căn tứ hợp viện năm ngàn mét vuông, đây thật sự giống như một khu vườn nhỏ, nhưng giá cả của nó cũng quá cao, cần hai trăm triệu, với tài sản của Trang Duệ hiện tại thì thật sự không thể nào mua vào trong tay được.

- Tứ ca, những căn tứ hợp viện này sẽ được chính quyền đưa ra đấu giá sao?

Những căn nhà này đều là bất động sản có người đăng ký quyền sở hữu nhưng lại nằm trên tay công ty đấu giá, còn có một đơn vị nắm quyền chính là cơ quan chính quyền, điều này thật sự làm cho Trang Duệ khó hiểu.

- Trước kia chỗ đó là của khối chính quyền, sau giải phóng thì phân chia cho các ban ngành làm văn phòng, sau này tất cả đều bị đơn vị thâu tóm dù không sử dụng. Bây gời chính quyền đang thống nhất các khu văn phòng, vì vậy những căn tứ hợp viện kia không thể nào được bán ra, tôi chỉ đến đưa cho cậu xem, nếu vừa ý thì nói sau...

Âu Dương Quân có thể đưa ra tư liệu thì hoàn toàn nắm chắc có thể mua được, nếu là thương nhân bình thường thì âu dương quân còn có thể ra tay lấy thế đè người, nhưng đối với người của khối chính quyền thì hắn lạ có thể bộc lộ năng lượng của mình. Hơn nữa những căn tứ hợp viện không phải là tài sản của đám người kia, cần gì phải vì nó mà đắc tội với Âu Dương Quân.

- Cái giá này cũng có hơi đắt, dù nhìn trúng cũng phải có tiền mới mua được.

Trang Duệ chỉ vào căn tứ hợp viện năm nghìn mét vuông, sau đó cười khổ không thôi.

- Sao? Cậu là người lắm tiền, không phải mạch ngọc là con gà đẻ trứng vàng sao?

- Tứ ca, mỏ vừa khai thác được vài ngày, căn bản không thấy tiền nhanh như vậy được.

Trang Duệ trực tiếp lướt qua căn tứ hợp viện lớn kia, xem xét những căn nhà khác, vì một tứ hợp viện hơn năm ngàn mét vuông thì hai mẹ con ở cũng quá trống trải.

- Trang Duệ, tôi đến rồi đây, ôi, Bạch Sư, đã lâu không gặp...

Trang Duệ đang xem tư liệu thì chợt nghe thấy âm thanh của Miêu Phỉ Phỉ, hắn ngẩng đầu nhìn lên, thì ra Miêu Phỉ Phỉ đã chạy đến bên cạnh Tiểu Bạch Sư và dùng tay vuốt ve bộ lông mượt. Bạch Sư thấy người quen, nó cũng lười biếng đứng lên mà quỳ rạp xuống đất, mắt khẽ khép lại tỏ ra hưởng thụ.

Hành động của Miêu Phỉ Phỉ làm cho Âu Dương Quân rất hâm mộ, hắn nói với Trang Duệ:

- Tiểu Duệ, cậu nói nó một tiếng được không? Để tôi sờ vào một cái.

Nhưng không đợi Trang Duệ đáp lời thì Tiểu Bạch Sư đã gầm lên một tiếng khe khẽ dọa cho Âu Dương Quân liên tục khoát tay, sau đó trong miệng hô:

- Được, được, tôi không sờ nó nữa...

- Trang Duệ, đây cho anh, đây là lần đầu tiên tôi làm việc tư cho người khác đấy nhé?

Miêu Phỉ Phỉ vừa nói vừa lấy ra một tờ giấy chứng nhận đưa cho Trang Duệ, nhưng Âu Dương Quân đứng bên cạnh đã vung tay cướp lấy.

- Giấy chứng nhận nuôi chó ở thành phố?

Âu Dương Quân thấy giấy chứng nhận thì ánh mắt nhìn Trang Duệ và Miêu Phỉ Phỉ có chút cổ quái, nhưng hắn biết rõ Miêu Phỉ Phỉ tuy có bề ngoài xinh đẹp động lòng người nhưng bên trong lại là một con rồng hay nổi nóng, hơn nữa còn là một người quá chú trọng tình nghĩa, trước nay còn chưa từng nghe nói nàng làm việc tư gì cho người khác.

- Gian tình, nhất định có gian tình.

Khi thấy giọng điệu nói chuyện giữa Trang Duệ và Miêu Phỉ Phỉ thì Âu Dương Quân cũng thật sự bội phục, tiểu đệ của mình đúng là quá ẩn giấu tay nghề, có thể làm tốt mối quan hệ với cây ớt Miêu Phỉ Phỉ kia.

Nhưng lúc này tâm tư của Trang Duệ đang đặt trên phần tài liệu về nhà cửa, hắn cũng không ngẩng đầu mà nói với Miêu Phỉ Phỉ:

- Phỉ Phỉ, sau này tôi sẽ mời cô một bữa cơm ngon.

- Không cần anh mời cơm, ngày mai tôi được nghỉ, hay là anh cùng tôi đi dạo ở Phan Gia Viên? Biết đâu lại có thể tìm được món bảo bối nào đó, chúng ta sẽ coi như bán có lời.

Miêu Phỉ Phỉ cũng không có hứng thú với những trò đi dạo phố và mua sắm, nhưng lại có ấn tượng rất sâu về sự kiện trước kia đi dạo ở khu chợ đồ cổ ở Trung Hải.

- Ngày mai sao?

Trang Duệ nhìn thoáng qua tư liệu trong tay, sau đó quay sang hỏi Âu Dương Quân:

- Tứ ca, em nhìn trúng hai tứ hợp viện này, sáng mai có thể đi xem không?

- Hai căn sao?

Âu Dương Quân nhìn tấm ảnh mà Trang Duệ chỉ vào rồi nói:

- À, đây là nhà của một người tên là Tuyên Vũ, trước kia dùng làm văn phòng, sau đó chủ nhân xuất ngoại, căn nhà luôn ở trong công ty đấu giá, sáng mai tôi sẽ đưa cậu đi xem.

- À, Phỉ Phỉ, chiều mai có rảnh, nhưng cô cũng đừng mặc đồng phục cảnh sát đi dạo đấy nhé?

Những khu vực như chợ đồ cổ thì hàng hóa thật sự là hỗn tạp, ngược lại có thể may mắn tìm được đồ cổ nhưng tỉ lệ rất thấp, vì thế mà dù là chủ cửa hàng hay chủ quầy hàng đều cực kỳ kiêng kỵ cảnh sát.

- Trang Duệ, anh muốn mua nhà sao? Ngày mai tôi cũng muốn đi...

Miêu Phỉ Phỉ buông Tiểu Bạch Sư ra rồi ngồi xuống bên cạnh Trang Duệ, nàng không khách khí mà cầm lấy xấp tư liệu trên tay hắn, sau đó nhìn qua. Hành động của nàng càng làm cho Âu Dương Quân khẳng định hai người kia có gian tình, trong lòng thầm nghĩ quay về sẽ nói với bố mình một tiếng, nếu hai nhà có thể làm đám hỏi thì rõ ràng là một chuyện tốt.

Trang Duệ nghe thấy Miêu Phỉ Phỉ muốn đi thì kỳ quái hỏi:

- Ngày mai không phải cô còn đi làm sao? Cảnh sát hình sự gì mà rảnh rỗi như vậy? Đúng rồi, cô không phải là phó đại đội trưởng sao?

Miêu Phỉ Phỉ sau khi từ Trung Hải về Bắc Kinh thì tiến vào phòng cảnh sát hình sự làm một phó đại đội trưởng, vì đây là thành phố trực thuộc trung ương nên cấp bậc cao hơn các thành phố khác rất nhiều. Vì vậy bây giờ nàng đã có cấp phó ban, nếu xuống thành phố tuyến dưới thì hoàn toàn có thể là một vị cục trưởng phân cục công an.

Lời nói của Trang Duệ thật sự làm cho Miêu Phỉ Phỉ bực mình, nàng trừng mắt dùng giọng hung hăng nói:

- Anh quan tâm đến việc làm của tôi làm gì? Không cho đi thì thôi.

Thật ra Trang Duệ cũng không hiểu tình cảnh hiện tại của Miêu Phỉ Phỉ, tuy nàng đã được đưa xuống tuyến dưới rèn luyện nhưng bây giờ vẫn còn nằm trong giai đoạn mạ vàng, trong hệ thống công an thì thăng chức nhanh nhất là cảnh sát hình sự. Khi nàng ở lại trong cơ quan hai năm thì hoàn toàn có được vị trí của mình một cách danh chính ngôn thuận, đến lúc đó không gian phỉ thúy của nàng sẽ ngày càng nhiều hơn.

- Được, sáng mai cùng nhau đi, Tứ ca, tối nay tôi sẽ đến nhà anh ở lại...

Trang Duệ nhìn Tiểu Bạch Sư dưới chân, muốn đưa nó vào khách sạn là khó thể nào, vì vậy buổi tối nên đến nhà Âu Dương Quân thì hay hơn.

- Trang Duệ, rốt cuộc hai người có quan hệ thế nào?

Sau khi nghe Trang Duệ nói sẽ đến ở nhà của Âu Dương Quân, vẻ mặt cảnh sát Miêu chợt lộ ra vẻ hoài nghi.

*****

- Trang Duệ là em họ của tôi, là con trai của cô cô của tôi.

Không đợi Trang Duệ trả lời thì Âu Dương Quân chợt xen vào một câu, Trang Duệ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mà cũng không nói thêm điều gì, đây là sự thật, không cần phải che giấu, nói thì cứ nói thôi.

- Anh còn có cô cô sao?

Miêu Phỉ Phỉ chợt giật mình há hốc miệng, với địa vị của Âu Dương gia vào lúc này thì hầu như tất cả các thành viên trong gia tộc đều bị người ta thăm dò rõ ràng, Miêu Phỉ Phỉ biết Âu Dương gia có ba con trai lớn, không ngờ còn có một con gái, chính là mẹ của Trang Duệ.

- Ừ, cô cô của tôi luôn sống bên ngoài, được rồi, chúng ta xuống thôi.

Âu Dương Quân lần này lại không nhiều lời, đồng thời đó là chuyện của gia tộc nhà người ta, Miêu Phỉ Phỉ cũng không tiếp tục hỏi thêm.

Sau khi xuống đại sảnh thì Trang Duệ thấy Lưu Xuyên đang ở bên dưới nói khoác nước miếng văng tung tóe, đám người đứng chung quanh thật sự bị hắn làm cho ngây ngốc. Những người kia tuy đã từng đi du lịch và thám hiểm, cũng có kẻ đã từng đi săn, nhưng nào có ai từng gặp phải một bầy sói? Vì vậy mà kẻ nào cũng dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Lưu Xuyên, hân không thể biến câu chuyện của Lưu Xuyên thành của mình.

- Đúng rồi, có thể sắp xếp chỗ nghỉ cho bạn của em không?

Trang Duệ hỏi thăm Âu Dương Quân ở bên cạnh, Lưu Xuyên có đưa theo Ngao Tây Tạng, tất nhiên cũng không phù hợp để đến ở trong khách sạn.

- Có thể ở trong hội sở, nơi đây không thua kém gì khách sạn năm sao, hơn nữa...

Âu Dương Quân nhìn thoáng qua Miêu Phỉ Phỉ, cũng không tiếp tục lên tiếng, Trang Duệ tất nhiên sẽ thầm hiểu vấn đề. Âu Dương Quân nói rất đúng, hơn nữa với bản tính của Lưu Xuyên, nói không chừng sẽ cấu kết với một ngôi sao nào đó để làm ấm giường.

- Tứ ca, hay để em ngủ lại ở đây luôn, sắp xếp cho em và Đại Xuyên ở hai gian phòng sát bên nhau...

Trang Duệ một ngày chạy xe mệt mỏi, quan trọng là hắn muốn ở bên cạnh xem xét Lưu Xuyên, nếu tên kia t*ng trùng lên não và thông đồng với một cô ngôi sao nào đó, sợ rằng mình chỉ có thể xin lỗi Lôi Lôi.

- Được, hôm nay bố tôi có lẽ cũng không có ở nhà, cậu muốn tiếp tục chơi đùa hay nghỉ ngơi?

Âu Dương Quân lên tiếng đồng ý, nếu Trang Duệ về nhà thì hắn cũng phải về, mà về nhà thì chẳng còn thứ gì để mà tiêu dao.

- Em đi nghỉ trước, hôm nay có hơi mệt mỏi, Tứ ca, anh tìm người đưa Phỉ Phỉ về nhà dùm em.

Trang Duệ thật sự không cảm thấy hứng thú với đám người đang ồn ào ở bên kia, những trường hợp như vậy nên giao cho Lưu Xuyên thì hay hơn, hắn thật sự có tính cách giống như mẹ, thích sự yên tĩnh.

- Không cần, tôi lái xe đến, Trang Duệ, sáng mai nhớ điện thoại cho tôi đấy nhé?

Miêu Phỉ Phỉ tung chìa khóa trong tay lên, sau đó nàng bắt chuyện một câu với Trang Duệ rồi tự mình rời khỏi hội sở.

- Cậu Tiểu Duệ, cậu xem, cậu có thể hàng phục cây ớt kia, đúng là lợi hại, thật sự lợi hại.

Đợi Miêu Phỉ Phỉ đi ra cửa thì Âu Dương Quân nhấc ngón tay cái với gương mặt vui vẻ với Trang Duệ, nó đến tướng mạo và gia thế của Miêu Phỉ Phỉ thì ở thủ đô không là số một cũng số hai, số người muốn làm thân với Miêu gia là không ít. Nhưng Miêu Phỉ Phỉ tính cách quật cường và ương ngạnh, cũng đã được sắp xếp ra mắt vài người nhưng chỉ thấy chướng mắt, cuối cùng cũng không ai muốn miễn cưỡng nàng.

- Tứ ca, cung không thể nói lung tung như vậy được, em thật sự không có gì, cảnh sát Miêu là người tốt, nếu tin này truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cô ấy.

Trang Duệ nghe được lời của Âu Dương Quân thì nhanh chóng mở miệng phủ nhận.

- Còn không chịu thừa nhận? Ánh mắt của nha đầu kia với cậu rất khác thường, cậu nên bỏ ra chút sức nắm bắ cô ấy lại, hay để anh giúp đỡ cậu?

Âu Dương Quân cười hì hì, bộ dạng giống như chỉ có anh biết tôi biết mà thôi.

- Đừng nói bậy, Tứ ca, em đã có bạn gái, anh cứ bận rộn công việc của mình, em đi ngủ một giấc cái đã...

Trang Duệ đi vào phòng thì đẩy Âu Dương Quân ra, nếu cứ tiếp tục để cho ông anh họ này mở miệng, cũng không biết sẽ cho ra những câu nói khó nghe như thế nào nữa.

- Này, cậu Tiểu Duệ, được... Được rồi, tôi cung không ngủ ở đây, tôi sang bên kia ngủ với ngôi sao sáng giá nhất đây.

Âu Dương Quân muốn nói thêm vài câu, nhưng khi thấy Tiểu Bạch Sư chặn trước cửa thì trong lòng có vài phần e sợ, nhưng trước khi đi vẫn không quên kích thích Trang Duệ một câu, lú này trời rất nóng, người ta rất dễ dàng bùng lửa.

Trang Duệ thật sự cũng bị kích thích, người mà Âu Dương Quân đang độc chiếm thật sự là tình nhân trong mộng của biết bao nhiêu người khác, tuy nói về tư sắc thì Tần Huyên Băng không thua kém, nhưng nói về mức độ quyến rũ thì nàng kém xa. Trang Duệ vội vàng chạy vào trong nhà vệ sinh tắm nước lạnh, cuối cùng mới loại trừ cảm giác khô nóng của mình.

- Con bà nó, nếu trước tết mà Huyên Băng không về nước, mình nhất định phải sang Anh...

Trang Duệ nằm trên giường và cho ra quyết định, tuy mỗi ngày đều gọi điện thoại, hơn nữa Tần Huyên Băng cũng đã thoải mái hơn, thường xuyên nói ra những lời ngon ngọt, nhưng thứ này là nước xa không cứu được lửa gần, mỗi lần đặt điện thoại xuống thì Trang Duệ lại sinh ra xúc động khó kiềm chế.

...

Ngày hôm sau Trang Duệ dậy rất sớm, hắn đi sang nhà hàng ăn điểm tâm, cũng coi như đưa Tiểu Bạch Sư cùng đi dạo. Người ngủ lại ở nơi đây cũng không nhiều, vì vậy trong nhà hàng ngoài những nhân viên phục vụ thì chỉ có một mình Trang Duệ.

Sau khi cơm nước xong thì Trang Duệ gọi Lưu Xuyên, tên này tối qua có thể ngủ muộn, vì vậy nên đi ra mở cửa với hai mắt thâm quầng.

- Hôm qua thu hoạch thế nào?

Trang Duệ lấy trong tủ lạnh ra một chai nước uống một hớp, sau đó đưa mắt đánh giá khắp phòng, khá tốt, giống như không có dấu vết của phụ nữ ở lại qua đêm.

- Hì, Mộc Đầu, chúng ta phát tài rồi, cậu có biết hôm qua có bao nhiêu người đặt cọc Ngao con của chúng ta không?

Lưu Xuyên đang đánh răng trong nhà vệ sinh, chợt nghe được câu hỏi của Trang Duệ, vì vậy mà hưng phấn chạy ra với cái miệng đầy bọt kem.

- Cút đi, đứng cách xa tôi ra một chút...

Trang Duệ nhìn Lưu Xuyên chạy ra với một miệng đầy bọt, hắn vung chân đá vào mông tên này một cái.

- Cậu nghe tôi nói đã, hôm qua nhận được hai mối lai giống, mỗi lượt ba trăm ngàn, mặt khác còn có người muốn đặt Ngao con, đến lúc đó dù huyết thống như thế nào, chỉ cần được như Hắc Sư của tôi thì sẽ có giá ba triệu, thế nào? Mộc Đầu, phát tài thật rồi.

Lưu Xuyên chạy về toilet, sau đó súc miệng rồi lại chạy ra, tiếp tục mở miệng nói giống như chỉ sợ Trang Duệ nghe không kịp.

- Này, thật hay giả vậy, có nhiều tiền như vậy à?

Trang Duệ cũng bị những lời của Lưu Xuyên làm cho hoảng sợ, nếu có hơn mười người mua Ngao thì sẽ có cả ba chục triệu, cũng không ít hơn những gì mình đã đổ thạch có được.

- Thế nào? Hối hận rồi à? Ai bảo cậu hào phóng chuyển cổ phần công ty cho anh Chu, nếu không thì với hoa hồng của mối làm ăn lần này cậu cũng có hơn sáu triệu, hay là tôi cho cậu thêm một chút cổ phần nữa?

Lưu Xuyên biết rõ Trang Duệ đã chuyển cổ phần cho Chu Thụy, tất nhiên mục đích là giữ chân Chu Thụy ở lại Ngao viên, nhưng đối với Trang Duệ thì tổn thất này là khá lớn, vì thế Lưu Xuyên muốn bù vào cho hắn một chút.

- Thôi khỏi, sau khi kiếm được tiền nhớ chuyển phần hoa hồng của 11% cổ phần của tôi vào đúng tài khoản là được.

Trang Duệ khoát tay áo nói, sáu triệu tuy không phải là ít nhưng nếu so sánh với mỏ ngọc ở Tân Cương thì còn kém xa, ngày hôm qua Trang Duệ đã gọi điện thoại với Ngọc Vương Gia, mỏ ngọc khai thác rất thuận lợi, bây giờ đã được hơn năm mươi tấn ngọc, phẩm chất không tệ, giá cả là ba trăm triệu.

Hơn nữa hàm lượng của mỏ ngọc hình như còn nhiều hơn cả dự tính, Ngọc Vương Gia dự định phải khai thác hơn hai năm mới xong, chẳng qua tốc độ sau này sẽ không được nhanh như lúc đầu, đồng thời còn phải đầu tư thêm vài thiết bị khai thác mỏ. Nếu thị trường ngọc thạch cứ bảo trì ở mức giá như hiện tại, như vậy tổng lợi nhuận của mạch ngọc phải có ít nhất là một tỷ rưỡi.

Nhưng tiền kia cũng không nhanh đến tay như vậy, một lượng lớn nguyên liệu ngọc thạch phải chậm rãi đưa vào trong chợ, nếu không sẽ tạo nên lực ảnh hưởng rất lớn với thị trường ngọc thạch, Ngọc Vương Gia cũng không muốn vì số lượng quá nhiều mà giá cả giảm sút.

Nếu so sánh với một trăm năm chục triệu sắp rơi vào trong tay thì Trang Duệ thật sự không quá để ý đến chục triệu ở Ngao viên, với nhân phẩm và mối quan hệ giữa Chu Thụy và Trang Duệ, chút cổ phần kia cũng là do Trang Duệ tình nguyện đưa ra.

Hai người đang nói chuyện thì Âu Dương Quân điện thoại đến, Lưu Xuyên lúc này cũng không có chuyện gì, vì thế dứt khoát đi theo Trang Duệ đến xem nhà.

...

Trang Duệ thật sự không thể nào mua được căn tứ hợp viện rộng trên năm ngàn mét vuông, hắn chỉ nhìn trúng một tứ hợp viện hơn hai ngàn mét vuông, nằm trong một khu bảo tồn văn hóa của quận Tuyên Vũ, khá gần với chợ đồ cổ Lưu Ly Hán, chỉ cần đi vài phút là đến.

Khu nhà này do năm tứ hợp viện loại nhỏ tổ hợp lại mà thành, vào thời cổ đại thì tuyệt đối có thể xưng là nhà lớn.

Nhìn vào bản vẽ thì có thể thấy tứ hợp viện này có năm khoảng sân nhỏ, có hai hoa viên, chiếm diện tích hơn năm trăm mét vuông, có hòn non bộ, hồ cá, đình nghỉ mát... Đầy đủ mọi thứ. Những khoảng sân nhỏ đều có hàng lang gấp khúc ở ngoài rìa, xếp đặ rất khéo léo, còn bên trong rốt cuộc có những thứ gì khác thì phải đi xuống thực địa mới biết được.

Còn những căn tứ hợp viện khác, vì vị trí địa lý không tốt, hơn nữa cũng hơi nhỏ, vì vậy hắn quyết định đến xem căn nhà này trước, nếu thỏa mãn thì có thể đưa ra quyết định, dù sao thì mua cũng không thể nào vào ở ngay, chắc chắn cũng phải sửa sang lại.

Sau khi xuống lầu thì ba người ngồi chung một chiếc xe, Âu Dương Quân đầu tiên chạy đi đón Miêu Phỉ Phỉ, sau đó mới chạy xe đến quận Tuyên Vũ, mới chạy vào trong quận Tuyên Vũ, còn chưa xuống xe thì Trang Duệ đã thấy thích chỗ này.

Khi đi gần đến khu vực có căn tứ hợp viện thì ngoài những căn nhà hai lầu ít ỏi bên đường thì phần lớn đều là quán trà và quán rượu, còn có nhiều cửa hàng được quy hoạch chỉnh tề bán vật lưu niệm. Trên cơ bản có rất ít xe hơi chạy qua đường này, vì thế mà khi Âu Dương Quân lái xe chạy qua thì kéo theo không ít ánh mắt tò mò của người bên đường.

Sau khi đi vào khu bảo tồn thì Trang Duệ phát hiện nơi đây còn yên tĩnh hơn cả khu tứ hợp viện của Cổ lão gia tử, khắp nơi đều là những con hẻm nhỏ, gạch xanh ngói vàng, trước sân có cọc cột ngựa, những khe đá vỡ có bám rêu xanh, khắp nơi bùng ra luồng khí tức cổ lão tang thương.

Đi trong này làm cho Trang Duệ sinh ra cảm giác như về lại nhà cũ thân thương của mình, vì thế mà vẻ mặt có hơi ngây ngẩn.

- Đi thôi, làm gì mà sững sờ vậy?

Lưu Xuyên đi ở phía sau khẽ đẩy Trang Duệ, lúc này mới làm cho hắn tỉnh hồn lại, hắn đưa mắt nhìn về phía trước thì thấy Âu Dương Quân đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên, bên cạnh còn có một người đàn ông hơn ba mươi. Trang Duệ vội vàng đi tới.

- Trang Duệ, đây là chủ nhiệm Trịnh của khu bảo tồn quận Tuyên Vũ, căn tứ hợp viện mà cậu úuốn xem nằm ở chỗ này, tôi sẽ để chủ nhiệm Trịnh giới thiệu cho cậu. Chủ nhiệm Trịnh, đây là em của tôi...

Âu Dương Quân nói chuyện với ánh mắt khá lơ lửng, căn bản không quá đặt nặng vị trí của viên chủ nhiệm kia, còn người bên cạnh cũng chẳng được hắn giới thiệu, xem ra cái giá là rất cao.

- Không dám, không dám, Trang tiên sinh chỉ cần gọi tôi là Tiểu Trịnh là được...

Trang Duệ không biết vị chủ nhiệm Trịnh kia có địa vị gì nhưng đứng trước mặt Âu Dương Quân thì thật sự là khó thể nào đứng thẳng người. Chủ nhiệm Trịnh sau khi nghe rõ lời Âu Dương Quân thì vội vàng duỗi hai tay, bắt chặt tay Trang Duệ.

- Chủ nhiệm văn phòng sao?

Thì ra người đàn ông trung niên trước mặt có cấp bậc chính xứ, chỉ cần tiến thêm một bước sẽ là cán bộ cấp sở, nếu không được giới thiệu rõ ràng thì Trang Duệ còn tưởng rằng đối phương là một chân chạy vặt, người đời nói không sai, đến thủ đô mới biết mình là quan nhỏ.

- Chủ nhiệm Trịnh, cần làm phiền anh giới thiệu cho chúng tôi một chút...

Trang Duệ vừa nói vừa đưa đến một điếu thuốc, vẻ mặt Âu Dương Quân ở bên cạnh chợt biến đổi, chỉ cần nhìn qua là biết đó là loại Gấu Trúc mà cậu em đã vơ vét từ chỗ mình, vì thế không khỏi buồn bực, cậu này đúng là hoang phí.

Người lăn lộn trong quan trường thủ đô ai chẳng biết loại thuốc kia, vì vậy mà ánh mắt chủ nhiệm Trịnh chợt sáng lên, thì ra người đàn ông trẻ tuổi kia là kẻ có bối cảnh, phải biết rằng thuốc này chuyên cung cấp cho cán bộ trên cấp bộ, người bình thường đừng hòng được thưởng thức.

- Trang tiên sinh quá khách khí rồi, đây là Tiểu Lý, là bảo vệ của khu bảo tồn này, tình huống cụ thể thì cậu ấy biết rất rõ, chúng ta vừa đi vừa nói thì hay hơn...

Chủ nhiệm Trịnh vừa nói vừa nhanh chóng tiến về phía trước dẫn đường cho mọi người.

- Trang tiên sinh, chung quanh bộ tường vây này đều thuộc về căn tứ hợp viện bên trong, cửa chính ở phía trước, xin mời...

Tiểu Lý trước đó đã được thông báo, biết rõ những người kia có địa vị rất lớn, vì thế mà vẻ mặt rất cung kính, vừa đưa tay mời mọi người vừa giới thiệu:

- Căn cứ vào sổ sách ghi chép thì tòa tứ hợp viện này ở vào thời vua Khang Hi nhà Thanh thường dùng cho những chức quan trên Thượng Thư, hơn nữa trước nay được sửa chữa rất tốt, bảo tồn khá toàn vẹn...

Khi mọi người nói chuyện vui vẻ thì đã đi đến cổng lớn của tứ hợp viện, Trang Duệ ngẩng đầu nhìn về phía cửa, trong lòng có hơi kích động, đây đúng là... Khí phái.

Trong phim "Nhà lớn" thì Trang Duệ đã từng thấy qua những cánh cổng lớn của tứ hợp viện, nhưng bây giờ hắn đặt chân vào hiện thực thì mới chính thức cảm nhận được sự rung động khi đối diện với cánh cổng trước mắt.

Hai cánh cửa kính dù là chiều rộng hai chiều cao cũng hơn ba thước, nó giống như một bức tường, nhìn vào cánh cửa, khuôn cửa, đỉnh, đòn, mặt thú. v. v. Đều như mới, hai bên cửa còn có câu đối, có thể nói là toàn vẹn không hư hại. Trang Duệ có thể tưởng tượng ra tình cảnh tiền hô hậu ủng của các vị quan viên thời trước khi bước ra khỏi nhà là như thế nào.

Phần tường ở hai bên cửa trước kia còn được sơn, nhưng có lẽ đã lâu rồi không ai sử dụng, vì thế màu sơn đã nhạt, nhìn qua có vẻ cũ nát.

- Ông chủ Âu Dương, Trang tiên sinh, mời vào xem.

Chủ nhiệm Trịnh lấy ra một cái chìa khóa như cây cởi lò, mất một lúc lâu mới có thể mở ra chiếc khóa cực lớn kia, sau đó cố hết sức đẩy vào bên trong cho đám người đi vào.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-629)