Vay nóng Tima

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 315

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 315: Minh tiêu (4)
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)

Siêu sale Shopee


- Ha ha, tiểu tử kia tên là Đái Quân, nhà rất có thế lực ở Trung Hải, cũng là một cổ đông công ty sắt thép của anh Lưu. Người này sau khi từ nước ngoài quay về thì được sắp xếp đến quản lý nhân sự và hậu cần của công ty sắt thép. Hắn là kẻ trời sinh rất thích đánh cuộc, nhưng đánh cuộc không lớn, thích tiết chế, vì vậy anh Lưu cũng không quan tâm, chúng ta cũng tiến lên tham gia một tay, tôi bắt cậu thắng...

Trang Duệ nhìn đám phú ông tiền triệu chỉ vì một trăm ngàn tiền đặt cược mà vui vẻ tham gia, hắn không khỏi nở nụ cười, nếu như người không biết thấy được tình huống này còn tưởng rằng đám chủ sạp ngoài chợ đang tụ tập đánh bài vào lúc thanh nhàn.

- Ha ha, nơi nào có tiểu tử này thì chỗ đó rất náo nhiệt, cậu Trang, cậu cũng đến đặt cược đi, tuy tên Đái Quân kia chắc chắn sẽ thua nhưng phẩm chất rất tốt, thua sẽ không bao giờ quỵt nợ...

Tống Quân là nươời có thân phận, hắn cũng không muốn tham gia náo nhiệt, vì vậy mà đẩy Trang Duệ sang.

Đái Quân này thật sự là một nhân vật cổ quái, ở nhà gọi hắn là Vi Quân, có nghĩa là chính nhân quân tử, nhưng sau khi hắn lớn lên thì tuy không phạm tội ác tày trời nhưng cũng không liên quan quái gì đến bốn chữ chính nhân quân tử, thực tế thì liên tục đánh cuộc. Dù là bất kỳ trường hợp nào thì hắn thường gây xích mích để người ta phải đặt cược, nhưng hắn đánh cuộc không lớn, hơn nữa đến bây giờ rất ít khi thắng, chẳng khác nào chuyên đưa tiền cho người ta, điều này càng làm cho người ta không sinh ra phản cảm, sau thời gian dài thì người ta cho hắn một cái ngoại hiệu là một chữ D.

D là viết tắt của chữ Diskey, là một loại âm nhạc mới nhất, mạnh nhất, độc nhất, ma Đái Quân nghiện đánh cuộc cũng giống như những kẻ điên cuồng vì nhạc D trong vũ trường, vì thế mà hắn mới được gọi là D.

Một trăm ngàn tệ chỉ bằng mười ngàn đô mà thôi, người nơi đây cũng không ai thiếu số tiền như vậy, trong cặp của bọn họ đều là những chồng đô la Mỹ dày cộp, vì thế mà người vây quanh Đái Quân ngày càng nhiều. Tiểu tử kia vừa cầm tiền vừa ghi lại tên tuổi, coi như là căn cứ để chút nữa đến đổi tiền cược.

Vì thế mà trong hiện trường chia làm hai tình cảnh, một bên là những người có hơi lớn tuổi, dù có tâm muốn tham gia nhưng lại ngai mất mặt, bên kia là những người chỉ khoảng ba mươi, bọn họ coi như là thành phần đành cuộc chủ yếu.

Ban tổ chức thấy một đám người chen chúc như vậy thì cũng đến hỏi thăm, nhưng sau khi nghe nói đám kia đang đánh cuộc thì cũng lười hỏi, đổ thạch cũng là đánh bạc, chuyện nhà mình còn chưa làm cho xong, quan tâm gì đến đám ngườ ngoại quốc đang làm gì cho mệt.

- Con bà nó, chốt sổ, mệt chết người, rồi rồi, chút nữa cắt nguyên thạch xong, thắng thì đến tìm tôi đòi tiền, tôi sẽ bắt đầu giao dịch, giả trẻ không gạt ai, tình nguyện thua cũng sẽ không quỵt nợ...

Có ba chiếc xe nữa chạy đến, lúc này kim đồng hồ cũng đã hơn bảy giờ, Đái Quân bên kia cũng đã hoàn thành công tác, hắn chen chúc ra với một đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt đầy hưng phấn.

Đái Quân kéo tay tên mập họ Mã, sau đó dùng giọng cầu khẩn nói:

- Anh Mã, anh giúp tôi phân chia một chút, chia đặt cược đổ thạch thắng và thua làm hai phần, sau đó tôi chia cho anh...

Mã Mập cười mắng:

- Cút đi, tiểu tử cậu đánh là thua con đòi chia cho tôi?

Nhưng lúc này không có việc gì làm, Mã Mập mới kéo cả Trang Duệ sang hỗ trợ, phân loại ra thành hai phần là "thắng" và "sụp".

Cuối cùng đếm lại và thấy có một trăm chín mươi người tham gia, nói cách khác thì ở chỗ này có hơn một ngàn người và cứ năm người thì có một tham gia đánh cược. Trang Duệ không khỏi mỉm cười, nếu Đái Quân này mà lên thuyền đánh bạc của Trịnh Hoa, sợ rằng sẽ có tương lai hơn cả công tác hậu cần ở công ty sắt thép.

- Sao lại có nhiều người chọn đánh "sụp" như thế?

Đái Quân vừa rồi dày mặt đến xin ban tổ chức một cái bao tải ném tiền vào bên trong, sau đó đặt mông ngồi bên trên, hắn xem xét những gì đã được phân loại, vi bên trong một trăm chín mươi lá phiếu có 65 người chọn đánh cuộc sụp, mà những người kia vốn không quan tâm đến số tiền này, chẳng qua chỉ muốn đặt cho vui mà thôi.

Vì vậy mà Đái Quân rơi vào tình huống khó xử, nếu mao liêu cắt "thắng" thì hắn sẽ phải bồi thường hai triệu sáu đồng, nếu như đánh cuộc "sụp" thì hắn cũng chỉ lời được mười ngàn mà thôi, thế cho nên nguy hiểm lần này là quá lớn, vẻ mặt hưng phấn của hắn cũng biến mất, chỉ có thể uể oải ngồi nơi đó.

- Các vị khách hàng, các vị bằng hữu, lúc này sẽ bắt đầu cắt nguyên thạch phỉ thúy, tiêu vương của đấu giá minh tiêu ngày hôm qua là mao liêu số một, lúc này chúng tôi xin cảm ơn quý công ty Cát Tường ở thành phố Trung Hải Trung Quốc đã ủng hộ, cầu chúc cho bọn họ năm mới đại cát, mở cửa đón chuyện mừng...

Ban tổ chức của công bàn phỉ thúy Myanmar lần này còn mời mời một người dẫn chương trình tinh thông tiếng Trung, người này lên tiếng với ý nghĩa là cổ vũ đám thương nhân mao liêu cố gắng ném tiền vào.

Công tác cắt nguyên thạch được đặt lên vai một người của công ty Cát Tường, bọn họ sở dĩ bỏ ra hơn năm triệu để mua khối mao liêu kia cũng vì đã xem qua nhiều luận chứng, dù nó chỉ nặng một trăm kilogam nhưng điều đáng quý chính là nó là khoáng của một hầm cổ.

Ai cũng biết mao liêu ở những hầm khoáng cổ thường thấy nhất chính là chỉ to như nắm tay, bảy mươi cân đã được coi là lớn, mà khối mao liêu này nặng cẩ trăm kilogam, tuy nó không thể so sánh với mao liêu có thể sinh ra phỉ thúy đỏ nhưng giá cả thì phải cao hơn nhiều, nếu như sắc xanh chỉ cần thấm sâu vào vài centimet nữa thì sẽ thấy lợi nhuận ngay trước mắt.

Vài người của công ty Cát Tường đứng bên canh máy cắt đá đang thương lượng với nhau, khối mao liêu này đánh cuộc thắng chẳng những có thể giải quyết vấn đề khó khăn của công ty, hơn nữa còn có thể có được tác dụng làm kinh sợ mọi người, chiếm trước định mức thị trường, có lợi lớn.

Sau khi đám người bàn bạc với nhau thì quyết định cắt từ phía sau, nếu như đi sâu vào vết nứt, cắt theo vết nứt có thể bao trì được đầy đủ ngọc thịt ở bên trong mà không sinh ra tình huống nguy hại.

Khi tiếng đá mài vang lên xoàn xoạt thì sân bãi vốn ầm ĩ chợt trở nên yên ắng, chỉ còn lại tiếng máy cắt ma sát vào đá mà thôi.

Hai mươi phút sau, đã thay đổi ba đá mài, đã cắt vào năm sáu centimet nhưng vết nứt vẫn tồn tại, hơn nữa vết nứt ngày càng sâu, giống như một cái miệng con nít đang cười chế nhạo kẻ cắt nguyên thạch.

- Không ổn, vết nứt quá sâu...

- Đúng vậy, nhìn từ ngoài không rõ ràng, nhưng bây giờ xem xét thì rõ ràng là nứt ác tính...

- Mười phần là chín phần sụp, lần này công ty Cát Tường sụp nặng...

- Để xem một đao tiếp theo sẽ như thế nào?

Hiện trường cắt đá vốn yên tĩnh, bây giờ có nhiều âm thanh nghị luận vang lên, tất cả đều là người trong nghề, ai cũng có thể nhìn vào mặt cắt nguyên thạch để phán đoán bên trong có phỉ thúy hay không. Đến bây giờ dù là người thề thốt nói khối nguyên thạch kia sẽ có phỉ thúy cũng phải đổi ý, dù sao thì sự thật cũng thắng tất cả.

Khi thấy khối nguyên thạch kia sắp sập đến nơi thì mọi người đều cảm thấy hối tiếc nhưng Đái Quân lại tràn đầy hưng phấn, hắn trước nay đánh cuộc đều thua, bây giờ thì có thể thắng được một lần. Tuy niềm vui của hắn được hình thành trên sự đau khổ của công ty Cát Tường nhưng cũng không có vấn đề, vì dù sao hai bên cũng không có liên quan gì đến nhau.

Lúc này vẻ mặt vị chuyên gia cắt nguyên thạch của công ty Cát Tường đã cực kỳ khó coi, khối mao liêu dày hơn bốn mươi centimet, bây giờ đã vào sâu năm sáu centimet mà vết nứt vẫn chưa biến mất, hơn nữa còn chưa có dấu hiệu có phỉ thúy, xem ra vết nứt này rất sâu, không cần tiếp tục cắt xuống.

- Thầy Ngô, đừng mài nữa, anh cứ cắt một đường theo vết nứt, cẩn thận đừng để ảnh hưởng đến ngọc thịt.

Một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh mở miệng nói, trong lòng hắn còn ôm vài phần hy vọng, nếu như có thể ra được vài kilogam phỉ thúy cấp thủy tinh thì có thể lấy được phần vốn quay về.

- Tốt...

Thầy Ngô lên tiếng đồng ý, hắn nhờ hai người đưa mao liêu lên máy cắt.

Thầy Ngô quan sát rất lâu, sau đó dùng phấn vẽ một đường lên vết nứt, trực tiếp chia mao liêu làm hai nửa, nếu cắt theo đường đó thì sẽ biết ngay kết quả là thế nào.

Thầy Ngô nắm cán máy cắt lạnh buốt mà trong lòng cũng rất nóng sốt, nếu là đánh cuộc sụp, như vậy hắn sẽ không thể tiếp tục công tác ở công ty Cát Tường, hơn nữa bây giờ đứng trước mặt nhiều người, sau này cũng khó có cơ hội tiêp tục phát triển.

Thầy Ngô mở nút điện, bánh răng quay tròn, ánh sáng mặt trời chiếu lên làm bùng phát hào quang chiếu vào trong mắt mọi người.

*****

- Xoẹt, xoẹt...

Thầy Ngô cuối cùng cũng ép tay xuống, từng khối đá như lòng bàn tay tróc ra khỏi nguyên thạch.

Bánh răng hợp kim lóe ra hàn quang cắt vào trong khối nguyên thạch đã được gia cố trên máy cắt, thầy Ngô tuy trong lòng căng thẳng nhưng hai bàn tay vẫn rất vững vàng, cắt đúng theo đường phấn đã vạch, thế là một khối nguyên thạch hơn trăm kilogam đã bị chia làm hai nửa.

- Ôi...

Đám người chung quanh chợt thở dài, ai nghe cũng biết được kết quả là thế nào, tuy một mặt cắt có màu xanh chỉ dày hơn mười centimet nhưng nếu tất cả đều là ngọc thịt thì có thể lấy ra ba mươi kilogam, căn bản sẽ không phải thường tiền.

Nhưng lúc này người đứng ở gần sẽ cơ bản có thể dùng mắt thường thấy rõ ràng, trên mặt cắt màu xanh lại tiếp tục có vết nứt, thế là ai cũng thầm hiểu, khối nguyên thạch kia đã sụp.

Thầy Ngô đứng ngơ ngác bên cạnh máy cắt đá, vẻ mặt xám ngoét, môi mấp máy muốn nói gì đó nhưng không ai có thể nghe rõ ràng, lúc này mặt cắt bóng loáng được ánh mặt trời chiếu xuống càng thêm chướng mắt, hầu như vết nứt giống như một miệng cười đang chế nhạo đám người ở đây.

Tuy vẻ mặt của ông chủ của công ty châu báu Cát Tường vẫn hết sức khó coi nhưng thua người không thể thua trận, trước mặt đồng hành vẫn giữ phong độ, kiên trì tiến hành cho xong đổ thạch lần này.

Nhưng trong lòng ông chủ công ty châu báu Cát Tường thì đã rất hận ban tổ chức công bàn phỉ thúy Myanmar, bỏ ra hơn năm chục triệu để rồi đổ thạch sụp, điều này vốn không là vấn đề, với thực lực của công ty Cát Tường thì căn bản không tổn thương đến gân cốt, nhưng suy sụp trước mặt nhiều người trong nghề, vấn đề này lại là rất lớn. Không thể bài trừ khả năng sẽ có kẻ ném đá xuống giếng, chiếm định mức thị trường châu báu của công ty Cát Tường.

Có câu cùng ngành là oan gia, lời này càng thích hợp trong nghành châu báu, nếu không thì trong các thành phố cứ ở bên cạnh một công ty châu báu sẽ có xen kẻ vài công ty châu báu khác.

Tuy bọn họ tập trung một chỗ có thể hấp dẫn ánh mắt của nhiều người tiêu thụ, nhưng cạnh tranh giữa bọn họ cũng càng thêm khốc liệt, một khi một nhà có căng thẳng trong nguồn cung thì những nhà khác sẽ lập tức hạ giá tiêu thụ, đợi đến khi định mức đến tay mình thì nhanh chóng điều chỉnh giá cả, đây là chiêu thức mà các vị thương gia thường xuyên sử dụng.

Sau khi công ty châu báu Cát Tường đánh sụp khối mao liêu này, như vậy rất có thể bọn họ sẽ thiếu nguyên liệu phỉ thúy ở phương diện nào đó, mà đối thủ cạnh tranh của Cát Tường cũng không thiếu, lúc này bọn họ đang thầm định giá, có nên hạ thấp giá bán vật phẩm phỉ thúy, kéo công ty Cát Tường vào cuộc chiến giá cả, đợi đến khi đối phương hết sạch hàng tồn thì mới tiếp tục ném hàng ra dìm chết.

Thương trường như chiến trường, là thị trường tư bản, dù không có khói thuốc súng nhưng bóng đao ánh kiếm thật sự chẳng phải là giả tạo, nếu không thì chẳng có nhiều kẻ nhảy từ trên tầng cao xuống đất.

Tình hình thực tế cũng là như vậy, sau khi công ty Cát Tường thất bại ở công bàn phỉ thúy Myanmar lần này thì những công ty châu báu ở Trung Hải giống như liên hợp lại với nhau, bọn họ hạ giá và đẩy mạnh tiêu thụ phỉ thúy, điều này làm cho thị trường phỉ thúy Trung Hải phát sinh đại chiến. Tuy công ty châu báu Cát Tường có thể lợi dụng vào tích lũy nhiều năm để chèo chống được vài tháng, nhưng sau cùng vẫn không đủ lực, cuối cùng cũng bị cướp đi vài phần định mức, tất nhiên đây cũng là những chuyện về sau này.

- Đến đây, đến đây, ai vừa rồi đặt thắng thì không cần đến, ai đặt thua thì đến nhận tiền...

Một âm thanh khá lớn vang lên, dù thế nào cũng thấy Đái Quân không phải quá quân tử, người ta vừa sụp hơn năm chục triệu tệ thế mà hắn hét to như thế, thật sự không khác gì xát muối lên vết thương. Lúc này ánh mắt của ông chủ công ty châu báu Cát Tường thật sự bốc hỏa, hận không thể nào tiến lên bóp cổ chết tươi đối phương.

Nhưng nơi đây là Myanmar, cảnh sát Myanmar cũng không quan tâm đến đám người ngoại quốc đến đây đánh bạc, vì thế mà ông chủ công ty Cát Tường chỉ biết tức giận không không mà thôi. Lúc này gương mặt Đái Quân rất hưng phấm, tảng đá kia có cho ra phỉ thúy hay không thì hắn cóc quan tâm, nhưng sau khi cắt ra thì giá trị của nó không đạt đến mức năm triệu Euro bỏ ra thu mua, như vậy sẽ tính là cắt sụp.

Đánh cuộc sụp thì một đền hai, sáu mươi lăm người, đặt sụp, Đái Quân bồi thường tiền, sau đó vẫn còn dư được vài chục ngàn, thế là cười tít cả mắt, liên tục nói khoác với kẻ bên cạnh:

- Sau này nếu kẻ nào dám nói anh đây đánh cuộc chỉ biết thua thì coi chừng đấy.

Nhưng lúc này cũng không có bao nhiêu người nghe được lời của hắn, vì khi hắn trả tiền cược, thầy Ngô lại cắt xuống một lần nữa, một nhát cắt kia coi như làm cho khối mao liêu hoàn toàn sụp đổ. Sau đó hắn cắt theo đường nứt lúc đầu, dùng hơn một giờ để lấy ra hơn mười kilogam phỉ thúy cấp băng.

Cũng may khối phỉ thúy cấp băng kia xem ra không tệ, màu sắc cũng thuần khiết, có thể làm ra một ít vật phẩm phỉ thúy cấp trung nhưng giá trị sẽ không vượt qua con số năm triệu tệ, nếu so với năm chục triệu đã bỏ ra thì coi như thường tiền khá lớn.

Sau khi đáp án được công bố thì cũng không còn ai có tâm tư muốn xem náo nhiệt, bắt đầu lắc đầu bỏ đi, tuy không phải là mình đánh cuộc sụp nhưng ai cũng cảm thấy lòng mình nặng trịch, ngoài những đối thủ của công ty Cát Thường thì không mấy ai hả hê. Nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là sợ mao liêu mình vừa thu vào cũng xuất hiện tình huống như vậy.

Ban tổ chức công bàn phỉ thúy Myanmar cũng vì sự kiện cắt nguyên thạch sụp lần này mà mở cổng sớm hơn thường lệ, cho đám thương nhân mao liêu tiến vào bên trong.

Vốn thời gian quan sát thầm tiêu thật sự không đủ, bây giờ ban tổ chức mở cửa sớm làm cho đám người nhanh chóng tản mất, tất nhiên trước khi vào còn phải tập trung nơi cổng để chờ kiểm nghiệm thẻ.

Rất nhiều chuyên gia đổ thạch Myanmar đã phân tích khối mao liêu kia rất có thể là tiêu vương minh tiêu, cuối cùng lại sụp đổ, đây là một ví dụ cho câu nói "Thần tiên khó đoán ngọc".

- Trang Duệ, đi thôi, cậu còn nhìn cái gì nữa?

Sau khi Mã Mập cầm tiền thắng từ Đái Quân quay về thì thấy Trang Duệ còn đang nhìn người của công ty Cát Tường đang cắt nguyên thạch, thế là không khỏi kéo hắn một cái.

- Chờ một lát cũng không có vấn đề, vì lúc này nhiều người đi vào, chen nhau cũng không có ích gì.

Trang Duệ nhìn thoáng qua đám người đang xêp hàng dài trước cổng, sau đó dùng giọng không quan tâm để nói với Mã Mập. Thật ra hắn muốn đợi cho đám người kia cắt mao liêu xong, xem có thể mua lại tảng đá đã vứt đi kia không?

Khối mao liêu kia tuy đánh cuộc sụp nhưng đó chỉ là cách nói tương đối, vì nếu so với cái giá năm chục triệu tệ tương đương với năm triệu Euro thì sẽ là sụp đổ, nhưng bên trong khối phỉ thúy kia không phải chỉ có hơn mười kilogam phỉ thúy, trong một khối đá đã được cắt ra còn có hai ba kilogam phỉ thúy cấp băng. Những khối phỉ thúy này chỉ lớn hơn nắm đất một chút mà thôi, hơn nữa lại nằm ở rìa lớp vỏ, vừa rồi vết cắt của thầy Ngô căn bản chỉ cần lệch một chút đã có thể động vào.

*****

Dù nói hai ba kilogam căn bản chỉ là vài trăm ngàn nhưng muỗi nhỏ cũng có thịt, nếu ném đi như rác rưởi thì căn bản không bằng Trang Duệ bỏ ra chút tiền để mua lại, đây chính là nguyên nhân mà hắn muốn ra tay.

- Hảo tiểu tử, ánh mắt thật sự lợi hại, thật sự lợi hại, chú Tần xem như phục cậu...

Lúc này vẻ mặt của đám người đứng bên cạnh Trang Duệ cũng không giống nhau, vẻ mặt đám chuyên gia đổ thạch mà Tần Hạo Nhiên mời đến thật sự không đẹp mắt, trước đó bọn họ dốc sức chủ trương phải mua khối mao liêu kia nhưng kết quả chỉ là một cái tát vang dội. Nếu Phương Di ném tiền mua khối nguyên thạch kia, sợ rằng bây giờ mọi người sẽ thay thế cho đám người của công ty Cát Tường kia.

Nhưng lúc này bộ dạng kích động của Tần Hạo Nhiên thật sự làm cho người ta khó hiểu, công ty Cát Tường ở Trung Hải và công ty Tần Thị ở Hongkong thật sự không có xung đột trực tiếp, vì thế khi thấy người ta đổ thạch sụp thì cũng không nên hưng phấn như vậy mới đúng chứ? Nhưng Phương Di và Trang Duệ đều hiểu Tần Hạo Nhiên vui vẻ không phải là vì người ta đánh cuộc sụp, mà là vì ánh mắt của Trang Duệ.

Vốn ngày hôm qua sau khi nghe xong lời của Trang Duệ thì Tần Hạo Nhiên cũng có chút nghi kỵ, dù sao thì dựa vào một câu nói của Trang Duệ để phải bỏ ra vài chục thậm chí là cả trăm triệu để mua mao liêu có thể cho ra phỉ thúy đỏ kia, điều này làm cho lão có chút bất định. Nhưng sau khi được xem xét tình cảnh hôm nay thì lòng tin của lão với Trang Duệ lập tức tăng lên gấp bội, lão cũng quyết định mình không thèm đến xem khối mao liêu kia, nếu không sẽ làm kẻ khác nghi ngờ.

- Này, tôi cũng sẽ cắt nguyên thạch, có người đến xem không...

Trang Duệ và nhóm Tần Hạo Nhiên đang trò chuyện thì bên cạnh máy cắt vang lên một âm thanh kiêu ngạo, Trang Duệ nhìn lại mà vẻ mặt không khỏi biến đổi, trong lòng thầm hối tiếc không thôi:

- Con bà nó, nãy giờ mình nói chuyện mà quên mất, sao khối mao liêu kia lại vào trong tay tiểu tử Đái Quân kia chứ?

- Anh Mã, có chuyện gì xảy ra? Không phải cậu ta chỉ thích đánh cuộc thôi sao? Thế nào lại nhảy sang cắt đá rồi?

Trang Duệ hỏi Mã Mập ở bên cạnh.

- Hì, tiểu tử kia làm loạn ấy mà, thắng được vài chục ngàn thì vô cùng hưng phấn, nói rằng đánh cuộc gì mình cũng từng tham gia, chỉ duy nhất chưa từng cắt nguyên thạch, thế là muốn mua khối mao liêu kia cắt chơi, dùng tiền vừa thắng mua một tảng đá vứt đi...

Mã Mập cười nói, cơ thể mập mạp liên tục run rẩy theo tiếng cười, bộ dạng có vẻ hả hê, Đái Quân kia xem như không thoát khỏi vận mệnh đánh bạc thua cuộc, lúc này xem như ném ra vài chục ngàn vừa thắng lúc nãy.

Trang Duệ nhìn Đái Quân đang đứng bên cạnh máy cắt đá mà chợt yên lặng, đám người của công ty châu báu Cát Tường cũng không ngốc, bọn họ đã cắt khối đá phế liệu kia thành ba đoạn và không thấy sắc xanh nên mới bán lại cho Đái Quân, nhưng rõ ràng là công ty châu báu Cát Tường cũng không quan tâm, đã ném ra hơn năm chục triệu, bây giờ còn xót vài đồng sao?

- Ủa, đây là thứ gì? Sao đen sì như vậy?

Sau khi diễu võ dương oai cắt khối mao liêu mới mua thành hai nửa thì Đái Quân dùng ánh mắt ngây ngốc nhìn vào mặt cắt, dưới ánh sáng mặt trời thì màu xanh có hơi sâu và giống như biến thành màu đen.

- Hừ, tiểu tử kia thật sự là quá may mắn...

Mã Mập nghe được lời của Đái Quân thì đi lên nhìn thoáng qua, hắn dù là người thường trong giới đổ thạch nhưng kiến thức thật sự mạnh hơn Đái Quân rất nhiều lần, hắn chỉ cần liếc mắt là thấy phẩm chất của phỉ thúy cũng không tệ, ít nhất cũng có giá hơn số tiền bỏ ra mua.

Đám người công ty châu báu Cát Tường còn chưa đi xa nghe được câu nói của Mã Mập mà không khỏi lảo đảo, nhưng lúc này không có kẻ nào dám quay lại xem xét, thứ mình xem là phế liệu lại được người ta cắt ra phỉ thúy, đây thật sự là một cái tát vang dội lên mặt thầy Ngô, bây giờ vẻ mặt hắn như trắng bệch ra, không còn chút máu.

Lần này công bàn phỉ thúy Myanmar thật sự giống như một cơn ác mộng với công ty Cát Tường, không những bọn họ thua tiền mà còn thua cả thể diện. Tuy công bàn phỉ thúy còn chưa kết thúc nhưng thị trường châu báu Trung Hải sắp nổi gió mây, sắp đại chiến lớn.

- Đi thôi, chúng ta vào thôi...

Khi thấy thứ mình muốn mua đã bị tiểu tử Đái Quân kia nẫng mất thì Trang Duệ cũng lười tiếp tục nhìn, còn có vài chục ngàn khối mao liêu minh tiêu chờ mình đến xem. Bây giờ giá cả phỉ thúy lên cao, hắn sẽ không ngại trên tay mình có nhiều phỉ thúy, dựa theo xu thế vào lúc này thì đầu tư phỉ thúy còn có lời hơn cả đầu tư bất động sản.

Sau khi tiến vào hội trường thì Trang Duệ đi thẳng đến khu minh tiêu, lần này sách lược của hắn là dùng ba ngày để xem qua một lượt tất cả mao liêu minh tiêu, sau đó chậm rãi xem xét mao liêu thầm tiêu. Dù sao thì mao liêu minh tiêu cũng có hiệu quả nhanh, dễ nắm vào trong tay, thu mua rồi mới có thể an tâm.

Trang Duệ cũng không có ý nghĩ muốn thu những khối mao liêu xa hoa của công bàn phỉ thúy Myanmar, vì đó là không thực tế, trong tay hắn chỉ có vài trăm triệu, căn bản là chưa đủ độ nặng, nắm được vài khối mao liêu cũng đủ làm hắn cảm thấy mỹ mãn rồi.

Tất nhiên Trang Duệ tiêu hóa không hết nguyên thạch sẽ chẳng tiện nghi cho người ngoài, hắn dựa theo trình tự Tần Hạo Nhiên-Tống Quân-Mã Mập mà san sẻ tin tức, dù sao thì cũng không ném cho kẻ khác.

Hôm nay người vào khu minh tiêu thật sự kém hơn hôm trước, dù sao thì sau sự kiện mở nguyên thạch vừa rồi cũng làm cho người ta sinh ra suy nghĩ không tốt, cho rằng minh tiêu với khả năng cho ra phỉ thúy là không cao, thế nên ai cũng chuyển chiến trường sang phương diện thầm tiêu.

Kết quả như vậy là thứ mà Trang Duệ rất thích, tốc độ xem mao liêu của hắn là rất nhanh, nhiều người thì sẽ khó tránh khỏi hoài nghi, bây giờ ít người, ai cũng chú ý lên mao liêu, căn bản không ai chú ý đến một kẻ cưỡi ngựa xem hoa như hắn.

Ngày hôm qua Trang Duệ đã xem đến mao liêu số bốn ngàn, hôm nay sau khi tiến vào khu minh tiêu thì bắt đầu xem xét từ số bốn ngàn.

Vì có quá nhiều mao liêu nên Trang Duệ chỉ dùng linh khí nhìn thoáng qua, cảm ứng xem bên trong có tồn tại linh khí hay không, hắn nhìn như vậy và có thể căn cứ vào độ mạnh yếu của linh khí để phán đoán phẩm chất bên trong.

Khi gặp mao liêu có chút linh khí thì Trang Duệ sẽ không dừng lại, cũng không thèm đưa mắt lần hai, chỉ có những mao liêu linh khí dồi dào mới có thể làm hắn dừng bước. Hắn dùng hàm lượng thịt ngọc để tính ra giá trị, sau đó ghi vào trong vở, mà những gì hắn ghi lại nếu đưa cho người khác xem cũng không thể hiểu được.

Đến trưa thì Trang Duệ xem đến con số mười bảy ngàn, lúc này đầu óc hắn cũng có chút rối, nếu như không nhìn vào vở, hắn cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu khối mao liêu đáng trả giá, có giá trị cao nhất.

Trang Duệ vốn cho rằng minh tiêu chỉ có hơn mười ngàn, nhưng không ngờ vòng ngoài cũng là phạm vi của minh tiêu, vì thế mà có thể lên đến con số hai mươi ngàn.

- Tiểu Duệ, sao vậy? Sao vẻ mặt lại khó coi như thế?

Đến trưa ngồi vào nhà hàng trong trung tâm giao dịch ngọc thạch myanmar, Phương Di dùng ánh mắt quan tâm nhìn Trang Duệ, mới vài giờ không gặp mà gương mặt vốn hồng hào của hắn chợt trắng bệch, chẳng khá hơn những người vừa cắt nguyên thạch sụp đổ vào lúc sáng.

- Không có gì, dì Phương, vì xem quá nhiều mao liêu nên có hơi choáng váng mặt mày...

Trang Duệ khoát tay áo nói, hắn nhìn những món ăn trước mặt mà thật sự nuốt không trôi, vì khối lượng công việc của hắn là quá lớn, buổi sáng hắn đã xem hơn chục ngàn nguyên thạch nhưng vẫn còn rất nhiều nguyên thạch cần xem, hơn nữa hắn còn phải chọn ra những nguyên thạch có giá trị để đặt giá.

Dù linh khí xem vật chết là không tiêu hao nhưng tinh thần cũng bị ảnh hưởng, điều này làm cho Trang Duệ cảm thấy sức cùng lực kiệt, lúc này rất muốn nằm xuống nghỉ ngơi một giấc.

- Đúng rồi, chú Tần, cháu có nhớ vài khối mao liêu, chú ghi lại, vài ngày nữa mở đấu giá thì chú ý một chút...

Trang Duệ mệt mỏi mở vở của mình ra, trong đó là những con số chằng chịt, nhưng người ta muốn nhìn ra quy luật trong đó thì là không thể nào.

Trang Duệ thật sự là không có khẩu vị, hắn đẩy lồng cơm sang một bên, nhưng sau khi thấy những con số trong vở thì đầu cũng phình lên. Hắn nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc, sau đó mới tiếp tục đưa mắt nhìn xuống.

- Số 4179, 5367, 550, 751, còn có 5426, khi mở đấu giá thì chú Tần nên chú ý, giá cr cháu ghi ở phía trên, đó là những khối mao liêu cháu cảm thấy không tệ. Nếu giá cả không quá cao thì nên tận dụng thu bốn khối mao liêu đầu tiên vào trong tay...

Trang Duệ cầm vở của Tần Hạo Nhiên sang viết vài con số, những khối nguyên thạch mà hắn nói ra ít nhất cũng mở ra phỉ thúy vàng, bốn khối mao liêu kia có giá trị không dưới hai trăm triệu.

Còn số 5426 chính là Trang Duệ ghi loạn, vì những gì hắn viết ra cũng chẳng thể nào luôn có phỉ thúy, nếu thật sự là như vậy sẽ khó tránh khỏi người ta hoài nghi, cho nên hắn phải cho vào một khối mao liêu chẳng có gì.

Chỉ cần dựa vào những khối mao liêu này cũng đủ cho công ty Tần Thị có lợi nhuận cao, vì thế coi như Trang Duệ cũng là một cậu con rể có đạo đức.

Không phải là Trang Duệ không muốn ăn, nhưng mao liêu có quá nhiều, phỉ thúy chất lượng bình thường lại quá nhiều, Trang Duệ căn bản không tiêu hóa được. Hắn vốn cho thêm Tần Hạo Nhiên vài con số, nhưng từ sáng đến trưa mà mình xem được quá nhiều phỉ thúy như thế cũng là khủng bố, sợ rằng sẽ hù chết hai người kia mất.

- Điều này... Điều này, Tiểu Duệ, cậu đã xem đến mao liêu số sáu ngàn rồi sao?

Dù Trang Duệ rất ẩn nhẫn nhưng hai vợ chồng Tần Hạo Nhiên vẫn kêu lên sợ hãi, buổi áng Tần Hạo Nhiên vẫn xem xét thầm tiêu nhưng mới xem đến con số hai trăm mà thôi, đó là trực tiếp lướt qua những mao liêu có biểu hiện không tốt, không ngờ Trang Duệ đã xem đến con số 6000 rồi.

- Chú Tần, minh tiêu phần lớn chỉ lá những tảng đá vứt đi, cháu đi qua chỉ nhìn những mao liêu có biểu hiện tốt, vì thế mới thật sự mệt người...

Trang Duệ biết những con số mình nói ra đã hù dọa hai vợ chồng Tần Hạo Nhiên, vì vậy hắn vội vàng giải thích. Lúc này tâm tình của Tần Hạo Nhiên dần bình tĩnh trở lại, chỉ là khi xem xét nguyên thạch thì Trang Duệ đã ghi lại cả giá đấu cao nhất có thể.

Sau khi dùng cơm xong thì Trang Duệ cũng không trực tiếp đi xem mao liêu, hắn tìm một góc khuất người trong nhà hàng để ngủ một giấc, mãi đến hơn một giờ mới đi ra khu minh tiêu.

Khi đầu óc đang thanh tỉnh thì Trang Duệ nhanh chóng dùng linh khí xem xét hết ba ngàn khối mao liêu còn lại, trong vở của hắn có ghi lại mười con số, đấu giá hôm nay hắn không tham gia, vì trong nhóm mao liêu từ 2000 đến 4000 không có thứ nào vừa mắt hắn.

Đến chiều Trang Duệ trực tiếp lên xe quay về khách sạn mà không nói lời nào, vợ chồng Tần Hạo Nhiên biết Trang Duệ rất mệt, thế nên cũng không quấy rầy.

Sau khi quay lại khách sạn, đi đến nhà hàng dùng cơm, sau đó hắn về giường ngủ say như chết, điều này làm cho Tần Hạo Nhiên muốn đến thương lượng và định giá khối mao liêu cho ra phỉ thúy đỏ nhưng không gặp được, Trang Duệ rất mệt mỏi, căn bản không nghe thấy tiếng điện thoại.

Đến sáng hôm sau thì Trang Duệ mới thức dậy, hắn ngủ cả mười hai giờ, bây giờ mới thấy tinh thần hoàn toàn khôi phục.

- Tiểu Duệ, cậu xem nên định giá khối mao liêu cho ra phỉ thúy đỏ như thế nào?

Khi đi xe đến xem nguyên thạch vì có mặt Tống Quân, Mã Mập và nhóm chuyên gia nên Tần Hạo Nhiên không thương lượng việc này với Trang Duệ, khi đến hội trường thì lão mới kéo Trang Duệ ra một góc không người hỏi thăm.

- Tuy sau lưng khối mao liêu kia có vết nứt ác tính nhưng thể tích quá lớn, tin chắc sẽ có không ít người muốn ra tay, giá cả không quá thấp, nếu không sẽ chẳng thu vào được...

Trang Duệ suy nghĩ một chút rồi nói:

- Cháu cảm thấy giá cả thấp nhất là sáu triệu Euro mới có thể nắm bắt nó, thế này đi, chú Tần, đến chiều chúng ta cùng vào trong sảnh đấu giá...

Đổ thạch có rất nhiều phương thức, mà mỗi người có một phương thức riêng, cũng không ai giống ai, có người đánh cuộc độ trong, màu sắc, tất nhiên còn có kẻ đánh cuộc vết nứt, loại người này là quân chủ lực trong đổ thạch.

Vì những vết nứt nông hay sâu có thể ý nghĩa kết cấu của phỉ thúy bên trong bị phá hư như thế nào nhưng như vậy cũng có nghĩa là sẽ cho ra phỉ thúy cực phẩm, như vậy sẽ xem như thắng lớn, nguy hiểm và kỳ ngộ đều song hành với nhau, thế cho nên những khối mao liêu có vết nứt ác tính vẫn không thể nào xem thường.

- Thật sự không được, quyết định là tám triệu Euro...

Tần Hạo Nhiên nếu so ra thì quyết đoán còn hơn cả Trang Duệ, lão trực tiếp tăng thêm hai triệu Euro, cũng chính là hai chục triệu tệ. Lúc này vấn đề mà công ty châu báu Tần Thị gặp phải cũng chẳng phải là tiền, mà là nguyên liệu phỉ thúy, đừng nói là một khối mao liêu có giá cả trăm triệu, dù là giá thế nào thì Tần Hạo Nhiên cũng có thể thu vào trong tay.

- Đến chiều chúng ta đến hiện trường đấu giá rồi nói sau...

Trang Duệ cũng không muốn cho ra kết luận ngay vào lúc này, vì hiện trường đấu giá là thiên biến vạn hóa, cung không đảm bảo không có người theo sát, đến lúc đó sẽ biết.

Sau khi tách khỏi vợ chồng Tần Hạo Nhiên thì Trang Duệ hôm nay đi đến khu thầm tiêu, tất cả những mao liêu có giá trị tốt đều được Trang Duệ ghi vào trong vở, cứ đến hai giờ chiều mỗi ngày đi tham gia đấu giá là được.

Trang Duệ tổng cộng nhìn trúng một trăm trong tổng số mao liêu có ở khu minh tiêu, có mười mao liêu cực kỳ quan trọng cần phải nắm bắt, trong đó có ba khối thủy tinh nhưng chưa đạt đến đế vương lục nhưng nếu tạo hình ra vật phẩm phỉ thúy thì có thể xưng la cực phẩm.

Bảy khối phỉ thúy còn lại tuy kém một chút nhưng được cái là số lượng nhiều, mỗi khối đều có thể cho ra hơn mười kilogam ngọc, vừa vặn bổ sung nguyên liệu cho những vật phẩm phỉ thúy xa hoa. Chưa nói đến những thứ khác, chỉ cần có thể chụp vào trong tay mười khối mao liêu kia, cửa hàng châu báu Tần Thụy Lân ở Bắc Kinh sẽ không sầu lo về vấn đề nguyên liệu phỉ thúy trong thời gian năm năm tới.

- Con bà nó, quả nhiên là ngọc tốt đều ở khu vực thầm tiêu...

Trang Duệ tiến vào khu vực thầm tiêu, hắn còn chưa xem được một trăm khối mao liêu thì đã thầm mắng lớn, rõ ràng là quá ức hiếp người, tất cả những mao liêu cực tốt đều tập trung ở khu thầm tiêu, vì một trăm khối mao liêu vừa xem có hai mao liêu đã cho ra phỉ thúy cấp thủy tinh.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-629)