← Ch.346 | Ch.348 → |
Lưu Giai cũng không biết vì sao mình đề cử Trang Duệ cho đạo diễn, từ sau khi từ Tế Nam quay về thì hai người chưa liên hệ với nhau, có lẽ nàng nên lợi dụng cơ hộ này để hoàn thành tâm nguyện của mình.
- Trước tết cũng không được, tôi cũng không có thời gian, thật sự xin lỗi, Lưu tiểu thư, sắp thi rồi, chúng ta vào trường thôi...
Trang Duệ cho ra câu trả lời thuyết phục làm cho Lưu Giai có chút cảm giác ngoài ý muốn, nàng từ khi làm người dẫn chương trình đến bây giờ là làn đầu tiên mời người tham gia mà bị từ chối. Dù nàng muốn nói thêm vài câu nhưng đúng lúc tiếng chuông vang lên.
- Bổn tiểu thư sẽ còn quấn lấy anh...
Khi thấy bóng lưng Trang Duệ bỏ đi thì Lưu Giai dừng chân và cũng đi vào trường thi.
Người tham gia thi nghiên cứu sinh cũng không ít, tổng cộng phân ra năm phòng, chỉ tính riêng phân hiệu này đã có hơn hai trăm người, chưa tính đến những địa điểm thi khác.
Bây giờ sinh viên đại học cũng không còn nổi tiếng như những năm chín mươi thế kỷ trước, sinh viên tốt nghiệp ra trường cũng chỉ có mức lương hơn một ngàn một tháng, vì thế rất nhiều sinh viên muốn tiếp tục học nghiên cứu sinh, học xong mới ra trường công tác.
Tất nhiên trong số những thí sinh tham gia thi cử đểu không thiếu những người đã đi làm, có không ít người có bộ dạng bụng phệ của lãnh đạo, ở Trung Quốc thì bằng cấp và chức danh chính là hai thứ có liên quan đến thu nhập.
Đặc biệt là quan viên nhà nước, nếu không có bằng thạc sĩ hay tiến sĩ thì khi được đề bạt sẽ rất khó khăn. :
Sau khi vào phòng thi thì Trang Duệ khẽ thở ra, Lưu Giai không cùng ngành và cùng phòng với mình, nói thật là hắn có vẻ sợ cô gái kia, vì hắn có thể thấy trong mắt cô gái có dã tâm và dục vọng.
Trang Duệ không thích những phụ nữ như vậy, vì phụ nữ có dã tâm, đặc biệt là người đẹp thì dã tâm càng biến thành cơ sở thành công và cũng là nhược điểm lớn, vì những người như vậy thì dây lưng quần rất dễ cởi, vì đạt được mục đích sẽ đánh đổi rất nhiều thứ.
Sau khi phát bài thì thì Trang Duệ bắt đầu cưỡng chế nhứng ý nghĩ rối loạn của mình, đề thi sáng là tiếng Anh, cũng là môn mà hắn rất giỏi, vì thế hắn nhanh chóng làm xong phần thi, vì không thể ra sớm nến hắn cũng chỉ có thể chờ hết giờ mà thôi.
Khi tiếng chuông vang lên thì Trang Duệ là người đầu tiên nộp bài, hắn chạy ra ngoài như bay, sớm biết như vậy sẽ không lấy dây đai treo tay xuống, như vậy thì Lưu tiểu thư sẽ không day dưa với mình, dù sao thì cũng không thể mời một chuyên gia giám định bị gãy tay cho được.
- Lái xe...
Trang Duệ tiến vào trong xe thì nhanh chóng nói với Bành Phi, thừa dịp Lưu Giai còn chưa đi ra thì nhất định phải chuồn mất. Người phụ nữ kia tuy không đáng yêu nhưng có nhiều phương diện hấp dẫn đàn ông, hắn thấy mình không phải là người có định lực quá cao.
- Vâng...
Bành Phi đồng ý và khởi động xe.
- Dừng, dừng lại, để tôi bắt xe về, cậu còn có ước hẹn...
Khi xe đi được vài mét thì Trang Duệ chợt nhớ ra, hắn vội vàng gọi dừng xe, sau đó hắn đẩy cửa xe ra nói:
- Tiểu tử cậu nếu không làm tốt thì đừng hòng công tác...
- Có lẽ mình nên mua thêm xe...
Một chiếc xe thật sự không tiện, mẹ còn phải đến Ngọc Tuyền Sơn, Trang Duệ ngồi trên xe mà thầm nghĩ nên mua xe gì. Tuy bên ngoài còn cần đưa ra hai trăm triệu nhưng tiền mua xe thì vẫn có, dù không có cũng có thể đưa đến một chiếc Audi từ Bành Thành.
Đợt thi vào buổi chiều thật sự làm cho Trang Duệ chết không ít tế bào não, hắn thật sự nghĩ không thông vì sao khảo cổ có liên hệ đến chính trị, vì sao trong đề thi có những câu hỏi rất oái ăm như thế.
Sau khi thi xong thì Bành Phi đến đón Trang Duệ, trên xe còn có cô gái kia, là bạn gái Bành Phi. Cô gái kia vốn đang chờ Bành Phi, hai người nói chuyện rõ ràng, tất nhiên tình huống sẽ rất tốt.
- Bành Phi, cậu cũng không nhỏ hơn tôi bao nhiêu, khi nào thì kết hôn đây?
Sau khi hai người đưa Trương Thiến về nhà thì Trang Duệ cười hỏi Bành Phi.
- Anh Trang, cũng không cần vội...
Bành Phi nở nụ cười xấu hổ, hắn chủ yếu cảm thấy bây giờ mình không có gì, ngay cả chuyện ăn ở cũng tá túc trong nhà Trang Duệ, còn có cả em gái mình ở đó, cũng không mãi làm khó Trang Duệ được.
- Không vội thật sao? Thôi được rồi, coi như tôi làm đại ca, đến khi thời tiết ấm áp thì tôi sẽ làm chủ, cậu không cần chuyển ra ngoài, sợ rằng như vậy Nha Nha sẽ không quen, trong nhà tôi còn nhiều phòng, cậu cứ chọn một gian trong trung viện là được...
Trang Duệ cười nói làm cho khóe môi của Bành Phi có hơi rung, cuối cùng hắn chỉ nói ra được năm chữ:
- Cám ơn anh, anh Trang...
Kể từ lúc này thì Bành Phi thật sự xem Trang Duệ là đại ca của mình, mà căn tứ hợp viện kia cũng trở thành nhà của hắn, đã lâu rồi hắn mới cảm nhận được tình thân, thế là hai mắt có hơi ướt.
Người và người cần xem xét duyên phận, Trang Duệ không biết mình vì sao lại tốt với Bành Phi như thế, có lẽ là tình cảm giữa một người anh thật thà và cô gái nghèo trong căn nhà gỗ ở khu trọ nghèo nàn đã thật sự đánh động hắn.
Vài ngày sau Trang Duệ liên tục bận rộn, ba ngày thi liên tiếp thật sự làm tinh thần hắn căng thẳng, mỗi ngày đều phải đọc sách đến khuya, điều này làm cho Âu Dương Quân vài lần đến thăm cảm thấy không hài lòng.
Nhưng Trang Duệ trở về cũng làm cho căn nhà náo nhiệt hẳn lên, vài ngày qua Hách Long và Bành Phi đều đi dán câu đối và chữ "Hỷ" khắp nhà, hơn nữa còn kéo điện màu lên ngọn giả sơn ở trung viện, đến tối cắm điện thì thật sự rất đẹp.
- Tứ ca, anh không phải tìm em để uống rượu đấy chứ?
Trang Duệ nhìn Âu Dương Quân ngồi trong phòng mình mà tức giận hỏi, hôm nay là ngày đầu tiên sau khi thi xong, hắn định đi bái kiến giáo sư Mạnh, không ngờ bị Âu Dương Quân kéo đến hậu viện, mang lên vài món ăn, đơn giản muốn mình hầu rượu.
Dù sao thì Từ Tinh cũng đến, nàng đang nói chuyện với Trang Mẫu ở tiền viện. Âu Dương Quân lúc này vừa cười vừa nói:
- Uống rượu thì sao? Không phải trời đang lạnh sao? À, tối nay tôi sẽ ngủ lại...
- Được, anh thích ở bao lâu cũng được, tôi cũng đúng lúc có chuyện cần tìm anh...
Trang Duệ lắc đầu bất đắc dĩ, tòa nhà này của hắn ở gần trụ sở chiêu đãi quan viên khi tiến kinh, thế là Âu Dương Lỗi và Âu Dương Quân không có việc gì thường đến ở vài ngày, ngay cả anh em Âu Dương Lỗi công tác bên ngoài nhưng về Bắc Kinh là chạy ngay đến đây, nói rằng thức ăn cô cô làm rất ngon.
Nhưng điều này cũng hợp ý Trang Duệ, nhà lớn nhiều người càng vui.
- Tôi tìm cậu là có việc, hừ, cậu nói trước đi...
Âu Dương Quân chợt nghĩ không biết Trang Duệ có việc gì.
- Tứ ca, trên tay anh có bao nhiêu tiền? Tôi nói đến số tiền có thể sử dụng ngay...
Vài ngày qua tham gia thi cử, Trang Duệ không có thời gian nghĩ về tài chính, bây giờ hắn gặp Âu Dương Quân, vừa vặn có cơ hội để hỏi. Dù sao thì đầu tư vào mạch khoáng nguyên thạch phỉ thúy là một việc rất có lời, có lẽ sẽ thu hồi vốn nhanh chóng mà thôi.
*****
Lưu Giai cũng không biết vì sao mình đề cử Trang Duệ cho đạo diễn, từ sau khi từ Tế Nam quay về thì hai người chưa liên hệ với nhau, có lẽ nàng nên lợi dụng cơ hộ này để hoàn thành tâm nguyện của mình.
- Trước tết cũng không được, tôi cũng không có thời gian, thật sự xin lỗi, Lưu tiểu thư, sắp thi rồi, chúng ta vào trường thôi...
Trang Duệ cho ra câu trả lời thuyết phục làm cho Lưu Giai có chút cảm giác ngoài ý muốn, nàng từ khi làm người dẫn chương trình đến bây giờ là làn đầu tiên mời người tham gia mà bị từ chối. Dù nàng muốn nói thêm vài câu nhưng đúng lúc tiếng chuông vang lên.
- Bổn tiểu thư sẽ còn quấn lấy anh...
Khi thấy bóng lưng Trang Duệ bỏ đi thì Lưu Giai dừng chân và cũng đi vào trường thi.
Người tham gia thi nghiên cứu sinh cũng không ít, tổng cộng phân ra năm phòng, chỉ tính riêng phân hiệu này đã có hơn hai trăm người, chưa tính đến những địa điểm thi khác.
Bây giờ sinh viên đại học cũng không còn nổi tiếng như những năm chín mươi thế kỷ trước, sinh viên tốt nghiệp ra trường cũng chỉ có mức lương hơn một ngàn một tháng, vì thế rất nhiều sinh viên muốn tiếp tục học nghiên cứu sinh, học xong mới ra trường công tác.
Tất nhiên trong số những thí sinh tham gia thi cử đểu không thiếu những người đã đi làm, có không ít người có bộ dạng bụng phệ của lãnh đạo, ở Trung Quốc thì bằng cấp và chức danh chính là hai thứ có liên quan đến thu nhập.
Đặc biệt là quan viên nhà nước, nếu không có bằng thạc sĩ hay tiến sĩ thì khi được đề bạt sẽ rất khó khăn.
Sau khi vào phòng thi thì Trang Duệ khẽ thở ra, Lưu Giai không cùng ngành và cùng phòng với mình, nói thật là hắn có vẻ sợ cô gái kia, vì hắn có thể thấy trong mắt cô gái có dã tâm và dục vọng.
Trang Duệ không thích những phụ nữ như vậy, vì phụ nữ có dã tâm, đặc biệt là người đẹp thì dã tâm càng biến thành cơ sở thành công và cũng là nhược điểm lớn, vì những người như vậy thì dây lưng quần rất dễ cởi, vì đạt được mục đích sẽ đánh đổi rất nhiều thứ.
Sau khi phát bài thì thì Trang Duệ bắt đầu cưỡng chế nhứng ý nghĩ rối loạn của mình, đề thi sáng là tiếng Anh, cũng là môn mà hắn rất giỏi, vì thế hắn nhanh chóng làm xong phần thi, vì không thể ra sớm nến hắn cũng chỉ có thể chờ hết giờ mà thôi.
Khi tiếng chuông vang lên thì Trang Duệ là người đầu tiên nộp bài, hắn chạy ra ngoài như bay, sớm biết như vậy sẽ không lấy dây đai treo tay xuống, như vậy thì Lưu tiểu thư sẽ không day dưa với mình, dù sao thì cũng không thể mời một chuyên gia giám định bị gãy tay cho được.
- Lái xe...
Trang Duệ tiến vào trong xe thì nhanh chóng nói với Bành Phi, thừa dịp Lưu Giai còn chưa đi ra thì nhất định phải chuồn mất. Người phụ nữ kia tuy không đáng yêu nhưng có nhiều phương diện hấp dẫn đàn ông, hắn thấy mình không phải là người có định lực quá cao.
- Vâng...
Bành Phi đồng ý và khởi động xe.
- Dừng, dừng lại, để tôi bắt xe về, cậu còn có ước hẹn...
Khi xe đi được vài mét thì Trang Duệ chợt nhớ ra, hắn vội vàng gọi dừng xe, sau đó hắn đẩy cửa xe ra nói:
- Tiểu tử cậu nếu không làm tốt thì đừng hòng công tác...
- Có lẽ mình nên mua thêm xe...
Một chiếc xe thật sự không tiện, mẹ còn phải đến Ngọc Tuyền Sơn, Trang Duệ ngồi trên xe mà thầm nghĩ nên mua xe gì. Tuy bên ngoài còn cần đưa ra hai trăm triệu nhưng tiền mua xe thì vẫn có, dù không có cũng có thể đưa đến một chiếc Audi từ Bành Thành.
Đợt thi vào buổi chiều thật sự làm cho Trang Duệ chết không ít tế bào não, hắn thật sự nghĩ không thông vì sao khảo cổ có liên hệ đến chính trị, vì sao trong đề thi có những câu hỏi rất oái ăm như thế.
Sau khi thi xong thì Bành Phi đến đón Trang Duệ, trên xe còn có cô gái kia, là bạn gái Bành Phi. Cô gái kia vốn đang chờ Bành Phi, hai người nói chuyện rõ ràng, tất nhiên tình huống sẽ rất tốt.
- Bành Phi, cậu cũng không nhỏ hơn tôi bao nhiêu, khi nào thì kết hôn đây?
Sau khi hai người đưa Trương Thiến về nhà thì Trang Duệ cười hỏi Bành Phi.
- Anh Trang, cũng không cần vội...
Bành Phi nở nụ cười xấu hổ, hắn chủ yếu cảm thấy bây giờ mình không có gì, ngay cả chuyện ăn ở cũng tá túc trong nhà Trang Duệ, còn có cả em gái mình ở đó, cũng không mãi làm khó Trang Duệ được.
- Không vội thật sao? Thôi được rồi, coi như tôi làm đại ca, đến khi thời tiết ấm áp thì tôi sẽ làm chủ, cậu không cần chuyển ra ngoài, sợ rằng như vậy Nha Nha sẽ không quen, trong nhà tôi còn nhiều phòng, cậu cứ chọn một gian trong trung viện là được...
Trang Duệ cười nói làm cho khóe môi của Bành Phi có hơi rung, cuối cùng hắn chỉ nói ra được năm chữ:
- Cám ơn anh, anh Trang...
Kể từ lúc này thì Bành Phi thật sự xem Trang Duệ là đại ca của mình, mà căn tứ hợp viện kia cũng trở thành nhà của hắn, đã lâu rồi hắn mới cảm nhận được tình thân, thế là hai mắt có hơi ướt.
Người và người cần xem xét duyên phận, Trang Duệ không biết mình vì sao lại tốt với Bành Phi như thế, có lẽ là tình cảm giữa một người anh thật thà và cô gái nghèo trong căn nhà gỗ ở khu trọ nghèo nàn đã thật sự đánh động hắn.
Vài ngày sau Trang Duệ liên tục bận rộn, ba ngày thi liên tiếp thật sự làm tinh thần hắn căng thẳng, mỗi ngày đều phải đọc sách đến khuya, điều này làm cho Âu Dương Quân vài lần đến thăm cảm thấy không hài lòng.
Nhưng Trang Duệ trở về cũng làm cho căn nhà náo nhiệt hẳn lên, vài ngày qua Hách Long và Bành Phi đều đi dán câu đối và chữ "Hỷ" khắp nhà, hơn nữa còn kéo điện màu lên ngọn giả sơn ở trung viện, đến tối cắm điện thì thật sự rất đẹp.
- Tứ ca, anh không phải tìm em để uống rượu đấy chứ?
Trang Duệ nhìn Âu Dương Quân ngồi trong phòng mình mà tức giận hỏi, hôm nay là ngày đầu tiên sau khi thi xong, hắn định đi bái kiến giáo sư Mạnh, không ngờ bị Âu Dương Quân kéo đến hậu viện, mang lên vài món ăn, đơn giản muốn mình hầu rượu.
Dù sao thì Từ Tinh cũng đến, nàng đang nói chuyện với Trang Mẫu ở tiền viện. Âu Dương Quân lúc này vừa cười vừa nói:
- Uống rượu thì sao? Không phải trời đang lạnh sao? À, tối nay tôi sẽ ngủ lại...
- Được, anh thích ở bao lâu cũng được, tôi cũng đúng lúc có chuyện cần tìm anh...
Trang Duệ lắc đầu bất đắc dĩ, tòa nhà này của hắn ở gần trụ sở chiêu đãi quan viên khi tiến kinh, thế là Âu Dương Lỗi và Âu Dương Quân không có việc gì thường đến ở vài ngày, ngay cả anh em Âu Dương Lỗi công tác bên ngoài nhưng về Bắc Kinh là chạy ngay đến đây, nói rằng thức ăn cô cô làm rất ngon.
Nhưng điều này cũng hợp ý Trang Duệ, nhà lớn nhiều người càng vui.
- Tôi tìm cậu là có việc, hừ, cậu nói trước đi...
Âu Dương Quân chợt nghĩ không biết Trang Duệ có việc gì.
- Tứ ca, trên tay anh có bao nhiêu tiền? Tôi nói đến số tiền có thể sử dụng ngay...
Vài ngày qua tham gia thi cử, Trang Duệ không có thời gian nghĩ về tài chính, bây giờ hắn gặp Âu Dương Quân, vừa vặn có cơ hội để hỏi. Dù sao thì đầu tư vào mạch khoáng nguyên thạch phỉ thúy là một việc rất có lời, có lẽ sẽ thu hồi vốn nhanh chóng mà thôi.
Không ngờ Âu Dương Quân nghe được lời của Trang Duệ thì trừng mắt, hắn nhìn Trang Duệ rồi nói:
- Này, tiểu tử cậu đúng là, có phải đã biết hôm nay Tứ ca đến vay tiền không?
- Anh đến vay tiền? Bây giờ em cũng đang kẹt, đang thiếu hai trăm triệu, đang định hỏi mượn anh một chút...
Trang Duệ vừa nghe được lời của Âu Dương Quân thì cũng há hốc mồm, anh đến đây vay tiền em, xem như hôm nay hai anh em có cùng một tâm tư.
- Hai trăm triệu? Trang Duệ, tiểu tử cậu tháng trước đi Myanmar, cũng không phải đi Macao, làm gì mà thiếu đến hai trăm triệu?
Âu Dương Quân bị lời của Trang Duệ làm cho sợ hãi, ly rượu đến bên môi mà không uống. Khi Trang Duệ đi Myanmar thì hắn là người giúp quy đổi sang đồngro, vì vậy mà hiểu đối phương mang đi bao nhiêu tiền.
Trang Duệ cũng bị lời của Âu Dương Quân làm cho dở khóc dở cười, hắn khoát tay nói:
- Tứ ca, không phải như anh nghĩ đâu, không có chuyện này, em chẳng qua chỉ muốn đầu tư một mỏ nguyên thạch phỉ thúy ở Myanmar, anh cũng biết đấy, lần này tất cả tiền bạc em mang theo đều được dùng để mua nguyên thạch, mà thôi, nói những chuyện này thì anh cũng không hiểu...
- Đúng rồi, Tứ ca, anh muốn mượn bao nhiêu? Chị dâu tịch thu tiền tiêu vặt của anh rồi sao? Trên dưới một triệu thì em còn, nhiều hơn cũng bó tay thôi...
- Trên dưới một triệu sao? Cậu nghĩ tôi đi xin cơm sao? Chút tiền này tôi cũng thật sự cảm thấy chướng mắt. Này Tiểu Duệ, tôi cũng biết một chút về đổ thạch, chẳng lẽ cậu ném tiền vào đó hết rồi sao?
Âu Dương Quân liếc mắt, lần này đến tìm chủ yếu là muốn mượn Trang Duệ một trăm triệu để đầu tư, đi đầu tư bất động sản.
Những năm nay thị trường bất động sản trong nước luôn nóng hừng hực, dù vài năm qua Âu Dương Quân đã kinh doanh khá tốt, nhưng chuyện bất động sản ông cụ nắm rất căng, không cho phép làm. Bây giờ bản thân kết hôn, cũng không cần suy xét quá nhiều, thế là Âu Dương Quân lại có ý nghĩ này.
Chủ yếu là vì tiền đến quá dễ, chưa nói đến những thứ khác, chỉ là căn tứ hợp viện mà Âu Dương Quân vừa mua, bây giờ chỉ cần chuyển tay đã có thể thu vào ba bốn chục triệu lợi nhuận.
Đừng nhìn Âu Dương Quân bình thường đều rất sĩ diện, nhưng nếu nói về mức độ giàu có thì số tiền mặt móc ra chỉ có thể là năm sáu chục triệu mà thôi, kém xa lắc so với Tống Quân.
Đồng thời Âu Dương Chấn Vũ cho con trai tham gia đầu tư bất động sản, nhưng lão đã nói rõ, chuyện đầu cơ trục lợi là không thể làm, điều này làm cho thời gian trước Âu Dương Quân vận dụng quan hệ mua được vài khối đất trống, thế nhưng hắn không dám bán ra ngoài, bây giờ chỉ có thể nghĩ biện pháp để có thêm tiền vốn mà thôi.
Nếu nói đến bất động sản thì căn bản là dùng tiền của nhà nước để giúp mình mua nhà đất, không phải là những công ty bất động sản lớn cũng phải đi vay ngân hàng, dùng tiền ngân hàng để mua bán, sau đó mới đem tiền đến trả lại cho ngân hàng sao?
Vì vậy nói ngành bất động sản là sản nghiệp nóng sốt nhất thế kỷ hai mươi mốt, điều này cũng thật sự không đủ.
Chỉ là nghề này dù cũng không cần quá nhiều tài chính nhưng vẫn cần có tiền để khởi động, Âu Dương Chấn Vũ quản thúc quá nghiêm, hắn cũng không muốn những chuyện không đáng sẽ phát sinh trên người mình, để cho đối thủ chính trị có cơ hội. Thế cho nên Âu Dương Quân muốn cầm tiền cùng hợp tác với công ty bất động sản khác, điều này cũng không thể.
Nếu muốn đầu tư bất động sản thì có thể, chỉ cần bộ trưởng Âu Dương lên tiếng, anh tha hồ lăn qua lăn lại, không cần quá quan tâm.
Một tháng qua Âu Dương Quân luôn lo lắng về vấn đề này, hắn mua một công ty xây dựng tư nhân, cúng tiền trong tay mình vào đây. Tuy nói bố cũng có tiền, nhưng bây giờ Âu Dương Quân đang kẹt chỉ có thể nghĩ đến Trang Duệ mà thôi.
Chỉ là Âu Dương Quân cũng tuyệt đối không ngờ, Trang Duệ đã tiêu hết hai chục triệuro, hơn nữa còn dùng nó để mua đá, đúng là phá gia bại sản.
- Tứ ca, tuy công ty bất động sản của anh có thể thu lợi nhưng lại quá phêền, còn không bằng bán công ty đi đầu tư mỏ khoáng với em...
Trang Duệ sau khi hiểu rõ chân tướng thì vừa cười vừa nói, hắn tuy cũng rất xem trọng tương lai của ngành bất động sản, nhưng nếu nói ở phương diện tương đối thì đầu tư phỉ thúy sẽ có lợi nhuận cao hơn gấp đôi so với đầu tư bất động sản.
- Cậu nói thì dễ lắm, tôi đã đầu tư vào hơn trăm triệu, bán đi thì ăn không khí à? Được, để tôi tìm biện pháp khác...
Âu Dương Quân biết những miếng đất trống của mình chỉ cần bán đi thì sẽ có tiền ngay, nhưng hắn cũng không muốn ném ra những miếng thịt béo kia vào lúc này, thế nên mới đến tìm Trang Duệ.
- Được, sau này anh cũng đừng hối hận...
Trang Duệ nhìn ông trùm bất động sản tương lai ở thủ đô, sau đó hắn nói tiếp
- Tứ ca, vậy anh giúp tôi dùng giấy tờ của tứ hợp viện này để vay hai trăm triệu từ ngân hàng, anh thấy sao?
Trang Duệ vốn có ý nghĩ này, hắn trước kia cũng biết trên tay Âu Dương Quân thật sự không có nhiều tiền.
- Vay sao?
Âu Dương Quân cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Cũng không phải không được, tứ hợp viện này của cậu phải có giá trên hai trăm triệu, nhưng mà này, cậu nhất quyết phải đầu tư vào mỏ khoáng kia sao?
Nói thật thì mỏ ngọc của Trang Duệ ở Tân Cương cũng làm cho Âu Dương Quân đỏ mắt, nhưng hắn lại không hiểu về phỉ thúy, hơn nữa đầu tư ra nước ngoài sẽ khó khống chế dòng chảy tài chính, vì vậy mà Âu Dương Quân căn bản không xem trọng phương án của Trang Duệ.
- Tứ ca, anh đi theo hướng thực nghiệp, tôi chạy theo tài nguyên, chúng ta đi trên hai hướng khác biệt, anh chỉ cần giúp tôi vay hai trăm triệu là được...
Khi thấy Âu Dương Quân có ý nghĩ làm phức tạp sự việc, Trang Duệ chỉ muốn giải quyết cho nhanh mà thôi, không thích dây dưa.
- Được, nhưng lúc này là cuối năm, ngân hàng phải thu hồi dòng tiền của mình ở bên ngoài, chắc chắc sẽ không cho vay số tiền lớn, vì vậy mà chỉ đến tháng ba tháng tư năm sau cậu mới có thể vay được tiền...
Thấy thái độ kiên quyết của Trang Duệ thì Âu Dương Quân gật đầu đồng ý, chỉ cần thủ tục bình thường thì không có vấn đề, người ta cũng không bắt bẻ được mình.
- Tháng ba tháng tư sao? Tứ ca, đừng như vậy chứ, đến lúc đó thì xong hết cả rồi. Mười ngày, chỉ mười ngày thôi, anh giúp tôi vay hai chục triệuro, hoặc là hai trăm triệu tệ...
Trang Duệ vừa nghe được lời của Âu Dương Quân thì thiếu chút nữa nhảy dựng lên, bây giờ hắn sợ Hào Vinh bên kia không nhịn được, nếu như tiền không đến nhanh thì chỉ có thể bỏ qua mỏ phỉ thúy bên kia, cho nên bây giờ nhất định phải có tiền cho Hào Vinh bên kia an tâm, chậm rãi đào móc tìm mạch nguyên thạch.
- Cậu cho rằng tôi là giám đốc ngân hàng quốc gia sao? Nói vài lời đã đưa cho cậu hai trăm triệu? Đừng nói là mười ngày, một tháng cũng khó xong được, trừ khi đi con đường khác, nếu như bị bố tôi hay bác của cậu biết được, sự việc sẽ không còn nhỏ nữa...
Âu Dương Quân cũng rất gấp, thiếu chút nữa đã vỗ bàn, nếu hắn có thể đi theo con đường bình thường để vay tiền thì chuyện của mình đã sớm giải quyết, cần gì phải nhờ vả Trang Duệ?
Âu Dương Quân tuy không tham chính, nhưng với thân phận của hắn cũng có nhiều kẻ nhìn vào, vì thế mà có những việc cần phải làm theo thủ tục rõ ràng, nếu không sau này có phát sinh vấn đề, những chuyện nhỏ nhặt đều bị phóng đại vô hạn.
Cho vay là chuyện nhỏ, Âu Dương Quân có thể vay được ngay lập tức, thế nhưng cần phải đi theo quy trình, nếu không phải làm ăn đúng mực thì nhiều năm qua Âu Dương Quân lăn lộn kinh doanh chẳng lẽ chỉ được chút tiền như thế?
Trang Duệ suy nghĩ một chút và hiểu ra vấn đề, hắn khoát tay áo nói:
- Vậy thì thôi, em nghĩ biện pháp khác, tiền này thật sự rất gấp, hết tết phải đến đúng chỗ, cũng không thể đợi ngân hàng được...
Hai anh em uống rượu, sau đó Từ Tinh đến kéo Âu Dương Quân đi, Trang Duệ thì gọi điện thoại cho bác Điền ở Tân Cương.
← Ch. 346 | Ch. 348 → |