← Ch.422 | Ch.424 → |
Mặc dù hắn đối với hội họa của nước ngoài, không có nghiên cứu gì, nhưng Trang Duệ cũng biết trình độ của bức phác họa này không tốt lắm, đúng là hắn không thể nghĩ ra, vì sao Picasso và tổ phụ của Lenno lại là bạn bè được?
- Khục khục, Trang tiên sinh, tuy trình độ hội họa của tổ phụ ta không được tốt, nhưng trình độ nghệ thuật và giám định của ngài rất cao đấy.
Lenno nghe thấy lời nói của Trang Duệ, trên mặt có chút hồng lên, cho nên ngượng ngùng giải thích một chút, Trang Duệ cảm thấy hiện giờ, vị chủ cửa hàng này, nói như rồng leo, làm như mèo mửa nha.
Nhìn thấy bản phác họa tứ bất tượng này, Trang Duệ không còn tâm tư để nhìn nữa, đang muốn nói vài lời trái lương tâm, thời điểm đang định nói lời khích lệ vị tổ phụ là bạn bè của Picasso, bỗng nhiên con mắt nhìn chăm chú lên cái rương.
Hiện tại Trang Duệ đã dưỡng thành thói quen, đó là trong lúc nhìn những đồ vật có số lượng nhiều, đều dùng linh khí quan sát một lần, sau đó lại căn cứ vào trình độ của linh khí, mới đến xem xét, tuy hiện tại không có gì đáng nhìn, nhưng vẫn theo thói quen dùng linh khí quét qua mấy cái hòm một vòng.
Nhưng khi linh khí của hắn xuyên qua một cái rương, con mắt của Trang Duệ nhảy lên cơ hồ là ngốc trệ trong một lúc khi nhìn đến cái rương này.
Lúc này Trang Duệ đã hoàn toàn tin tưởng lời của Lenno, tổ phụ của hắn, nhất định là một vị nghệ thuật và giám định gia nổi tiếng, cũng nhất định là bạn tốt của Picasso, bởi vì Trang Duệ phát hiện, bên trong mấy cái hòm sắt này, trong một chồng trang giấy, đều tồn tại linh khí màu trắng nồng đậm.
Trang Duệ không biết, trừ Picasso ra, còn có tác phẩm của người nào, còn có nhiều linh khí như vậy, hơn nữa từ màu sắc của linh khí, vật có linh khí màu trắng, đều là tác phẩm nghệ thuật đương đại hoặc cận đại.
Trang Duệ cố gắng kiềm chế kích động trong lòng, hời hợt nhìn Lenno nói ra.
- Ách, Lenno tiên sinh, ta tin tưởng tổ phục của ngài là một nhà giám định và nghệ thuật gia, cũng là một họa sĩ kiệt xuất, ta muốn thấy tác phẩm của tổ phụ ngài không có danh tiếng là do người ta không biết thưởng thức mà thôi, nếu như ngài đồng ý, ta muốn thưởng thức họa phẩm của tổ phụ ngài một chút.
- Đương nhiên đồng ý, Trang tiên sinh, trong những cái rương này không có gì, ngài có thể tùy ý xem, nhưng xin nhẹ tay một chút, ngài biết rõ, những trang giấy này đã vài chục năm rồi, rất dễ bị rách.
Khó gặp được người muốn thưởng thức tác phẩm của tổ phụ mình, Lenno thật cao hứng, vì để Trang Duệ nhìn rõ ràng hơn, hắn đã mở một chiếc đèn, trong phòng lập tức sáng lên.
- Ân, không tệ, tổ phụ của ngài nhất định là một vị đại sư trừu tượng, a, trời ạ, Lenno tiên sinh, vì sao ngài không đen những thứ này ra trưng bày.
Sau khi Trang Duệ mở mấy cái gương ra, liền khen không dứt, nhưng sau khi nói ra những lời này, Trang Duệ cảm thấy mình nổi da gà không ít, nhưng cũng phải nói những lời trái với lương tâm, đành phải khen gà mẹ là phượng hoàng.
- Ta... Khục khục, ta chỉ muốn cất giữ làm kỷ niệm thôi.
Hiện tại Lenno kinh doanh các tác phẩm nghệ thuật, đương nhiên cũng có chút nhãn lực, lúc trước hắn sửa sang và phê duyệt những thứ của tổ phụ, đương nhiên biết rõ trình độ của tổ phụ mình, hiện giờ nghe Trang Duệ khích lệ, không khỏi thay tổ phụ không biết đang ở Thiên Đàng hay Địa Ngục mà xấu hổ đây.
- Đương nhiên, nếu gặp được những họa sĩ biết thưởng thức, ta có thể cân nhắc bán đi một bộ phận, Trang tiên sinh, chỉ là một phần nhỏ thôi.
Lenno cảm giác được mình vừa nói quá lời, vội vàng bổ sung thêm một câu, bởi vì Lenno tin tưởng tổ phụ nhất định sẽ hi vọng tác phẩm của mình biến thành giá trị thực tiễn, thời điểm lão nhân gia còn sống, không phải thường xuyên nhắc tới đem họa phẩm của mình đi bán sao?
- Thật sao? Lenno tiên sinh, nếu như ngài chịu bán, ta sẽ mua một ít, dùng để nghiên cứu về mỹ thuật quốc tế a.
Lúc này Trang Duệ không vui mừng thì đó là giả, hắn đang nghĩ ngợi nên nói thế nào để khuyên Lenno bán cái gương này cho mình, không nghĩ tới Lenno lại tự mình nói ra, làm cho Trang Duệ líu lưỡi.
- Đương nhiên là thật, nhưng đó đều là bản phác thảo của tổ phụ ta, trong lòng ta rất quý nó.
Lenno nhìn thấy Trang Duệ thật sự muốn mua, trong lòng không khỏi đại hỉ, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ khó xử, trong nội tâm đang suy nghĩ nên nhào cục bột này thế nào, đây chính là chức nghiệp thiết yếu mà bất cứ thương nhân nào cũng phải có, mà biểu hiện của Lenno đã phát huy nó lên đến mức tận cùng.
- A, ta hiểu, Lenno tiên sinh, ngài có thể nói cho ta biết, một những tấm phác thảo này giá bao nhiêu, ta muốn bàn về giá trị con người của tổ phụ ngài.
Tổ phụ của ngươi có giá trị cái rắm, ngoài miệng Trang Duệ nói giá tiền, nhưng trong lòng thầm mắng.
- Nếu không phải trong đó có lẫn lộn đồ vật, thì những tấm phác thảo này, có tặng thì Trang Duệ ta cũng không thèm.
Trang Duệ vừa nói chuyện phiếm với Lenno, vừa nhanh tay lẹ chân rút ra một chồng bản phác thảo kia ra, trong đó có lẫn lộn với một ít bản phác thảo của tổ phụ Lenno.
Trang Duệ không biết Lenno vì cái gì không phác hiện những bản phác họa này, bởi vì thời điểm Trang Duệ lấy ra những bản phác họa này, rất dễ dàng phân biệt được bản phác họa này, trình độ hoàn toàn vượt xa tổ phụ của Lenno.
- Ba mươi hai tấm.
Cẩn thận kiểm tra số bản thảo phác họa này, trong nội tâm Trang Duệ kích động, bởi vì hắn từ phác họa, thậm chí nhìn thấy một tấm có chữ ký của Picasso, tuy kiểu chữ viết ngoáy, nhưng Trang Duệ vẫn nhận ra.
Nhưng khi nhìn thấy bản phác họa này, trong lòng của Trang Duệ căng lên, bởi vì hắn sợ Lenno cũng phát hiện chữ ký của Picasso, như vậy, cho nên hắn không có tâm tư kiểm tra chúng.
- Lenno tiên sinh, không biết những bức họa này, ngươi tính bán thế nào?
Trang Duệ thấy có tới ba mươi hai bức phác họa của Picasso, lẫn lộn trong đống tác phẩm của tổ phụ Lenno, xoay mặt nhìn về phía Lenno đang chờ đợi ở bên ngoài.
- Chuyện này... Trang tiên sinh, ngài có thể ra giá bao nhiêu?
Mới vừa rồi Lenno còn nói chúng là vật kỷ niệm của tổ phụ nên không bán, lúc này lại bày ra bộ dáng của gian thương.
Nhưng Lenno cũng không biết, tổ phụ của mình từng được Picasso tặng hơn mười bản phác họa, người duy nhất biết được chính cha của hắn, nhưng hơn mười năm trước, cha của Lenno gặp tai nạn máy bay nên đã đi gặp tổ phụ hắn, mà những bức phác họa này, vẫn nằm ở trong phong thư, niêm phong cất vào kho đến nay.
- Hội họa của tổ phụ này, đối với một người đang nghiên cứu hội họa quốc thế, có trợ giúp rất lớn, ta muốn... Như vậy đi, bên trong cái gương này, ta tùy tiện cầm một chồng, trả cho ngài hai vạn Euro, ngài thấy thế có được không?
Trang Duệ cân nhắc một chút, đưa ra đáp án cho Lenno, hắn cũng không muốn tính toán nhiều, nếu không vào thời điểm kiểm tra thực hư, nói không chừng sẽ bị Lenno phát hiện ra những bản phác họa khác với tác phẩm của tổ phụ hắn.
Nghe được Trang Duệ báo giá, Lenno trầm tư một hồi, ngẩng đầu nói ra:
- Hai vạn Euro, Trang tiên sinh, ngài phải biết rằng, những tác phẩm này là của tổ phụ ta, mà những tấm phác họa này, chúng đều là con của tổ phụ ta, giá tiền này...
- Kháo, tổ phụ ngươi có một cháu trai như ngươi là đủ rồi, mẹ kiếp, ở trong rương này có hơn vạn tấm phác thảo, nãi nãi của ngươi sinh nhiều như vậy sao?
Trang Duệ tức giận mắng trong lòng, nhưng hắn biết rõ, đây chỉ là thủ đoạn của Lenno mà thôi.
- Ba vạn Euro, mua một trăm tấm phác họa, Lenno tiên sinh, ngài phải biết rằng, nếu như tổ phụ ngài không phải bạn của Picasso, ta sẽ không ra cái giá này.
Trang Duệ nói ra, hơn nữa từ biểu hiện làm ra bộ dáng nếu không đồng ý sẽ rời đi.
- Ân, ta thấy ba vạn Euro hoàn toàn phù hợp với giá trị con người của tổ phụ mình, Trang tiên sinh, ngài có thể lựa chọn.
Lenno cũng nhìn ra, ba vạn Euro, có lẽ là cái giá mà Trang Duệ chịu được, nếu nói tiếp, nói không chừng hôm nay phải dùng giỏ trúc múc nước, công dã tràng, cho nên rất sảng khoái gật đầu đồng ý.
Kỳ thật Trang Duệ biết cái giá này không thấp, hai vạn Euro, có thể đủ mua được một tác phẩm của nhân tài mới xuất hiện ở Paris, nhưng theo tập tính buôn bán, Lenno thuận miệng báo giá mà thôi.
Trang Duệ nghe Lenno nói thế, trong nội tâm mừng thầm, biểu hiện cũng không cần dấu diếm, đi tới cái gương, cầm lên một xấp, nhìn thì như lấy rất tùy ý, nhưng trong đó lại có toàn bộ các phác họa của Picasso, toàn bộ đều ở trong xấp này.
Trong những bản phác họa trong rương, đều sử dụng cùng một loại giấy, hơn nữa nhìn từ bốn phía rất khó phát hiện, trừ phi lần lượt xem xét từng tấm thật cẩn thận, nếu không, chỉ nhìn từ bên ngoài, không nhìn ra điểm khác biệt.
Trang Duệ dùng tay trái vỗ vỗ chống phác họa này, nhìn về phía Lenno hỏi:
- Tổng cộng một trăm tấm, Lenno tiên sinh, ngài muốn kiểm tra một chút không?
Thời điểm hỏi vấn đề này, tâm của Trang Duệ trầm xuống, nếu như Lenno thực sự điếm từng tấm, nhất định sẽ nhìn ra mánh khóe của hắn, hắn đánh cuộc là Lenno đã xem qua những bản phác họa này, cho nên sẽ không kiểm tra.
- A, không cần, Trang tiên sinh, không biết ngài trả tiền thế nào? Là quét thẻ hay dùng tiền mặt?
Đúng như Trang Duệ suy nghĩ, những phác họa này hắn đã xem qua, đều do một tay Lenno sửa sang lại, nếu đã bán, đương nhiên Lenno cũng không cần kiểm tra, hiện tại hắn quan tâm nhất là, làm thế nào để cầm được ba vạn Euro vào trong tay của mình.
Nhìn đống phác họa trong tay, Trang Duệ đè kích động trong lòng xuống, nói ra:
- Quét thẻ đi, chúng ta trở lại cửa tiệm của ngài chứ?
Lenno nghe vậy liền nhún nhún vai, nói:
- Không còn cách nào, phải trở về tiệm của tôi, tôi phải tìm một thứ gì đó cho ngài đựng đống phác họa này đã.
Lenno vừa nói chuyện, vừa tìm trong một góc tường một cái túi vải, đưa cho Trang Duệ, Trang Duệ cẩn thận từng li từng tí đem đống phác họa bỏ vào, buộc lại, sau đó buộc vào vai, cho tới bây giờ, Trang Duệ mới hoàn toàn yên tâm.
- Huyên Băng, thật xin lỗi, đã để cho em đợi lâu.
Từ căn hầm dưới đất đi lên, Trang Duệ có chút áy náy giữ chặt tay Tần Huyên Băng, hôm nay vốn định dẫn này đi dạo phố, ai biết đến cuối cùng biến thành hành trình đào bảo của mình.
- Nói cái gì đó? Ở cùng một chỗ với anh thì em đã cao hứng rồi.
Tần Huyên Băng ra vẻ xấu hổ, uốn éo hông một chút, nhưng khi nàng nhìn thấy cái túi đựng bản phác họa trên vai hắn, không khỏi tò mò hỏi:
- Trong này mua cái gì? Xài bao nhiêu tiền?
Tần Huyên Băng đang nhìn một cuốn sách giới thiệu Châu Âu cổ điển, cho nên không có chú ý tới giao dịch của Lenno với Trang Duệ, cho nên mới hỏi như thế.
- Là bản phác họa của tổ phụ Lenno tiên sinh, có trợ giúp rất lớn cho việc anh nghiên cứu nghệ thuật của Châu Âu, trở về sẽ cho em xem.
Trang Duệ mắt nhìn về phía Lenno, dùng Hán ngữ giải thích mơ hồ cho Tần Huyên Băng nghe, nhưng hắn không dám nói quá nhiều, ai biết Lenno có thể nghe hiểu tiếng Hán hay không?
Tần Huyên Băng có chút kỳ quái liếc nhìn Trang Duệ, nàng phi thương hiểu rõ tính cách của Trang Duệ, nếu không có chỗ tốt, Trang Duệ sẽ không xuất thủ, cho nên những bản phác họa này có điểm kỳ quái.
Trở về cửa hàng mỹ nghệ của Lenno, Trang Duệ liền lấy thẻ ra, chuyển ba vạn Euro qua, sau đó cự tuyệt lời thỉnh cầu của Lenno khi mời xem những vật trong cửa tiệm của hắn, dẫn theo Tần Huyên Băng rời khỏi con đường này.
...
- Ha ha, phát tài rồi!
Sau khi đi vào phòng trong khách sạn, Trang Duệ dùng gót chân đá lên cửa phòng, sau đó liền ôm ngang hông Tần Huyên Băng, hưng phấn hôn lên bờ môi hồng hồng của nàng.
- A...... A... A...... Buông ra, đau chết em rồi, honey, rốt cuộc là có chuyện gì mà hưng phấn như vậy?
Tần Huyên Băng bị Trang Duệ hôn đến mức không thể thở được, khó khăn lắm mới đẩy được Trang Duệ ra, có chút khó hiểu, không phải chỉ mua mấy tấm phác họa và một cái gương đồng sao? Sao lại cao hứng như vậy?
- Để sau hãy nói, anh không nhịn được rồi.
Trang Duệ sớm đã bị mùi thơm của Tần Huyên Băng hấp dẫn nên đã có hứng, lúc này hắn liền ôm Tần Huyên Băng đi vào trong giường, hai tay buôn nàng xuống giường, thân thể cũng nhào tới.
...
- Tốt rồi, nói cho em nghe một chút, làm gì mà hưng phấn dữ vậy?
Nửa giờ sau, mây mưa dừng lại, Tần Huyên Băng dùng tay vén mái tóc ra sau đầu, duỗi cánh tay trắng noãn ra, ôm Trang Duệ, nàng có thể cảm giác được, hôm nay Trang Duệ đặc biệt phấn khởi, không cần phải nói, nhất định là hắn đã đào ra thứ trân quý.
- Hắc hắc, hôm nay ta ra ngoại quốc làm cường đạo.
Trang Duệ dùng hai bàn tay to, vẫn chưa thỏa mãn chạy khắp người của Tần Huyên Băng, ngẫu nhiên đụng phải một ít bộ vị mẫn cảm, làm cho Tần Huyên Băng rên lên một tiếng thật to.
- Nhìn anh cao hứng như vậy, giống như tìm được tranh của Van Gogh vậy?
Tần Huyên Băng nhìn Trang Duệ, đột nhiên dùng tay bắt lấy móng vuốt của hắn, bởi vì nàng cảm giác được tay phải của Trang Duệ rất không thành thật, đang sờ mó địa phương lầy lội dưới hạ thân của nàng, hiện tại Tần Huyên Băng không còn sức để quất roi a.
- Ha ha, Van Gogh không có, nhưng có Picasso.
Trang Duệ thu tay lại, hung hăng niết bộ ngực cao ngất của Tần Huyên Băng một cái, sau đó từ trên giường nhảy xuống, thân thể trần truồng đem cái túi chứa bản phác thảo mở ra.
Tần Huyên Băng nhìn thấy, bị thân thể tràng ngập khí tức nam nhân dương cương của hắn hâp dẫn, mắc cỡ đem đầu vùi vào trong chăn, nhưng sau khi nhìn thấy Trang Duệ cầm cái túi ra, trong lòng nhìn không được lòng hiếu kỳ, cầm cái áo ngủ trên đầu giường mặc vào, ngồi dậy.
- Lại đây xem đi, đừng có phá hư bản phác thảo a.
Trang Duệ ngừng một chút, cũng phủ áo tắm lên người, cầm cái túi đi tới ghế sofa, bày ra một chồng bản phác họa, đặt lên bàn trà bằng thủy.
- Tấm này là của Picasso, tấm này không phải...
Trang Duệ lấy trong rương hành lý của mình ra một đôi găng tay màu trắng, bắt đầu sửa sang lại bản thảo phác họa của Picasso, đối với hắn mà nói, công tác này rất đơn giản, chỉ cần phân biệt linh khí tồn tại bên trong là được rồi.
- Phi, lưu manh.
Bỗng nhiên, Tần Huyên Băng ngồi bên cạnh Trang Duệ nhìn thấy một bản phác họa, phun một ngụm, Trang Duệ khó hiểu, xoay mặt nhìn bản phác họa trong tay, nhịn không được cười ha hả.
- Huyên Băng, em cũng đã từng sống ở nước ngoài, còn có gì mâu thuẫn sao?
Trang Duệ cưới lớn đánh giá bản phác họa đang cầm trong tay mà Tần Huyên Băng nói hắn lưu manh, bản phác họa này vẽ một nữ nhân, bộ ngực đầy đặn, vòng eo nhỏ nhắn, khu vực tam giác màu đen thần bí, tất cả đều được tác giả vẽ lên, ngay cả gương mặt cũng hết sức rõ ràng.
- Không phải mâu thuẫn, nhưng là Picasso đúng là đại lưu manh, anh không được học theo hắn.
Tần Huyên Băng đã sống ở Luân Đôn và Paris mấy năm, làm sao mà không biết Picasso? Thậm chí nàng còn rõ ràng hơn Trang Duệ rất nhiều.
- Honey, đây là nghệ thuật a, chẳng lẽ cái này cũng không cho anh xem? Được rồi, trước tiên thu tấm này lại.
Nhìn thấy thái độ kiên quyết của Tần Huyên Băng, Trang Duệ bỏ đi ý nghĩ phân tích điểm bất đồng trong ngoại hình của nữ nhân a.
Sở dĩ Tần Huyên Băng có oán niệm sâu với Picasso như vậy, bởi vì đối với Picasso, nữ nhân chỉ là tế phẩm của nghệ thuật.
Chính là vật hi sinh, cũng là nguồn suối sáng tạo nghệ thuật của hắn, đây chính là điểm mà Tần Huyên Băng không tiếp nhận.
Không hề nghi ngờ, Picasso là một thiên tài chân chính, thế kỷ hai mươi hoàn toàn thuộc về Picasso, hắn chính là điểm bắt đầu của sự thay đổi, từ lúc đi từ Tây Ban Nha tới Paris, hắn đã bắt đầu hành trình tái hiện sự huy hoàng của nghệ thuật.
Trong thế kỷ hai mươi, không có một vị nghệ thuật gia nào có thể so sánh được với Picasso, họa phong hay thay đổi mà mọi người đều biết, không chỉ là vì hắn thành danh bằng các tác phẩm kiệt tác như Garcon a la Pipe, Dora Maar au Chat, Child with a Dove, mà còn bằng cách sáng tạo của mình, cách sử dụng lực và màu sắc linh động, Picasso đã cho ra đời rất nhiều các tác phẩm nghệ thuật có giá trị.
Sau khi hoàn thành công tác thống kê các tác phẩm của Picasso, ước tính có đến sáu mươi ngàn đến tám mươi ngàn tác phẩm, ngoài hội họa, phác hoạ ra, cũng có điêu khắc, đồ gốm, tranh khắc bản, trang phục sân khấu, cùng rất nhiều tạo hình biểu hiện.
Vào năm 1973 Picasso qua đời, tất cả các nhà đại mỹ thuật tạo hình không ngừng quán thông và tìm ra các tính chất khác biệt trong các tác phẩm của hắn.
Triển lãm tái hiện quá khứ, chủ đề có quan hệ với Picasso không ngừng xuất hiện, hơn nữa thường thường có chứa những luận điểm mới, giống như hắn đang còn sống ở nhân thế.
Nhưng Picasso vẫn là chủ đề của nhiều cuộc tranh luận, trừ nhiều người đồng tình thì cũng có nhiều người phản bác tài năng thiên tài của hắn.
Vì người mẫu trong các bức họa của hắn thường là vợ hoặc tình nhân của hắn, hắn là họa sĩ thiên vị cho người thân, cho nên khen nhiều mà chê cũng không ít.
Năm 1973 Picasso chết, thọ 92 tuổi, câu chuyện về những người mà hắn kết giao, sau khi hắn qua đời được một phần tư thế kỷ mà vẫn có người đào ra, người đời vẫn tranh luận khen chê về hắn không dứt.
Thành tựu trên con đường hội họa của Picasso đã đạt tới đăng phong tạo cực, nhưng việc riêng trong gia đình hắn rối tinh rối mù lên.
Câu chuyện bi thảm liên quan tới hắn thế nhân đều biết, vì Picasso mà người đàn bà góa Jacklyn đã tự sát thân vong, một nhân tình của hắn cũng về với cát bụi, nàng vì hắn sinh ra một con gái Maya, đột nhiên bị cháu trai của Jacklyn đuổi ra khỏi đám tang của hắn mà sau đó tự vẫn.
Mà một người chị trong rất nhiều người thân của hắn hai năm trước khi qua đời đã công bố thời thiếu niên bi thảm của mình, tất cả đều quy tội cho Picasso.
Francis là nữ nhân duy nhất trong đời bị Picasso vứt bỏ vào năm 1953, năm đó nàng đã dẫn theo hai con gái rời đi.
Sau này nàng đã cùng các nhà bình luận viết quyển sách Ta sinh hoạt với Picasso, quyển sách này nói rất tường tận, cơ hồ là không chỗ nào không ghi, thậm chí là tính tình nguy hiểm của vị họa sĩ này, quyển sách này vào lúc đó được xếp vào loại hiếm thấy, nhưng cũng gây ra sóng to gió lớn, với tư cách là người trả thủ, từ đó về sau Picasso cự tuyệt gặp lại hai con gái sinh đôi của nàng.
Nữ nhân đều sống cảm tính, Tần Huyên Băng cũng đã đọc qua cuốn sách này, cho nên từ góc độ của nữ nhân mà nói, đối với tính cách vừa gặp là yêu của Picasso, cực kỳ phản cảm.
- Đúng rồi, Trang Duệ, tại sao anh có thể xác định được chúng là của Picasso?
Đột nhiên Tần Huyên Băng nhớ tới vấn đề này, đó là bởi vì thời gian xem xét của Trang Duệ không dài, nếu nói Trang Duệ tinh thông đồ cổ Trung Quốc, Tần Huyên Băng sẽ tinh tưởng, nhưng Trang Duệ hoàn toàn không quen thuộc các tác phẩm nghệ thuật nước ngoài a, chính điều này đã làm Tần Huyên Băng khiếp sợ.
- Chuyện này à, em cho rằng tổ phụ của tên Lenno đó có thể vẽ ra những tác phẩm thế này sao?
Trang Duệ cười lắc đầu, lấy mấy tấm phác họa của tổ phụ Lenno đặt cạnh bức tranh của Picasso, hoàn toàn trình độ cao thấp và tương phản trong đó, sau đó lấy hai bức họa Picasso có ký tên ra, chuyện này không cần Trang Duệ nhiều lời, Tần Huyên Băng cũng hiểu rõ.
- Trang Duệ, vận khí của anh, đúng là quá tốt a?
Nhìn ba mươi hai bức phác họa trên bàn, Tần Huyên Băng thật sự không tìm ra lời nào có thể hình dung Trang Duệ lúc này, cả quá trình này đều đứng ở phía sau, nhưng nàng cũng không nghĩ tới, trong một cửa tiệm như thế, lại có được phác họa của Picasso.
Đầu năm nay, đừng nói là du học sinh ở Anh như Tần Huyên Băng, cho dù là dân chúng trong nước, ai cũng đã từng nghe qua tên tuổi của Picasso, dù sao thì giá trị của những bức tranh này, đúng là quá mức rung động nhân tâm.
- Huyên Băng, em nói những bức phác họa này đáng giá bao nhiêu tiền?
Trang Duệ phân loại những bức phác họa này thành cùng thể loại, tổng cộng có thể chia làm ba loại, một là phác họa nhân vật, có tổng cộng sáu bức, đều là những nữ nhân trẻ tuổi không mặc quần áo.
← Ch. 422 | Ch. 424 → |