← Ch.446 | Ch.448 → |
Lần trước Trang Duệ phối hợp với Miêu Phỉ Phỉ điều tra bản án trộm cổ mộ ở Hồ Bắc, có đi chợ đêm một chuyến, sau đó thân phận của Miêu Phỉ Phỉ bị Kim Bàn Tử biết rõ, nếu không phải Trang Duệ có quan hệ không tệ với hắn, chỉ sợ sớm đã truyền đi.
Đồ cổ đều có luật lệ của đồ cổ, bởi vì quốc gia hạn chế, rất nhiều đồ cổ có lý cũng không nói được, có những cổ vật thượng phẩm, cho nên rất kiêng kỵ cảnh sát, nếu việc này của Trang Duệ truyền đi, thì chợ đêm bốn phía ở Bắc Kinh, tuyệt đối sẽ liệt hắn vào sổ đen.
Sau này bảo tàng của hắn khai trương, không thiếu việc phải liên hệ với tam giáo cửu lưu trong giới cổ vật ở Bắc Kinh này, Trang Duệ không muốn bị người ta dán nhãn hiệu "Tay sai".
- Trang Duệ, xin anh nói chuyện nghiêm túc, bây giờ tôi đại biểu cảnh sát nói chuyện với anh.
- Tôi không muốn giúp, tôi sợ phiền toái!
Nói cho cùng, Trang Duệ đúng là sợ phiền toái, nhất là liên lụy đến Miêu Phỉ Phỉ, bởi vì vừa rồi, chuẩn vợ thiếu chút nữa bỏ nhà rời đi, nếu có chút liên hệ nào, chỉ sợ cả mẹ hắn cũng không nhận hắn là con nữa.
- Phiền toái? Phiền toái cũng là anh gây ra, Trang Duệ, bản án của anh ở Thiểm Tây gặp phải, là cùng một bản án, hơn nữa hiện giờ người trực tiếp liên quan tới bản án tiếp xúc với anh, cho nên chúng tôi mới tìm anh, hi vọng anh có thể phối hợp.
Âm thanh trong loa truyền tới, làm cho Trang Duệ sửng sờ một chút, lần kinh nghiệm ở Thiểm Tây, đã làm cả đời Trang Duệ cũng không quên được, đó là lúc Bạch sư cứu chủ, đã lưu lại một cái bóng mờ trong lòng Trang Duệ.
Trang Duệ điều chỉnh sắc mặt, mở miệng hỏi:
- Có phải cô nói người rao bán Thanh Đồng Tước hôm nay, có liên quan tới bản án ở Thiểm Tây?
Dư lão đại tự bạo, một nửa nguyên nhân thuộc về Trang Duệ và Bạch sư, nếu không phải hắn không liên quan tới vụ án thì đã bị kết án, mà nói không chừng những tên kia không giữ quy tắc muốn tìm mình báo thù, Trang Duệ khôn dám khinh thường chút nào.
Nếu như tên nam nhân nhỏ bé họ Nhâm kia, đúng là đồng bọn của Dư Đại Đồng, vậy thì trọng khí như lời của hắn nói, lai lịch tựu rất rõ ràng.
Thời điểm ở Thiểm Tây, những những nhân viên phá án nói không ít chi tiết cho Trang Duệ nghe, một đám người Dư lão đại, tung hoành Hà Bắc, Sơn Đông, Hà Nam, Thiểm Tây to như vậy, cho nên cổ vật trong tay của chúng nhiều vô số kể.
Hơn nữa đội trộm mộ này, thời gian tồn tại rất dài, căn cứ vào công tác thống kê của cơ quan chuyên môn, thời gian tồn tại của chúng gần mười năm, đã trộm hơn trăm ngôi mộ cổ, cơ hồ là làm cho cơ quan liên quan phát rồ, có rất nhiều quốc bảo bị trộm đi.
Với thực lực của Dư lão đại, tìm được vài món trọng khí, đúng là không có gì khó, Trang Duệ đã nhìn thấy ảnh chụp cổ vật, phần lớn đều là một ít trọng khí và cổ ngọc dùng để tế trời, có thể nói là giá trị liên thành.
Hơn nữa bởi vì bọn chúng trộm mộ quá ác liệt, làm cho rất nhiều cổ mộ không thể chữa trị được, không cách nào khảo chứng niên đại lịch sử, hình thành rất nhiều vụ án không đầu mối, ngay cả người làm học thuật khảo chứng như Mạnh giáo sư, mỗi lần nói đến, đều có biểu lộ vô cùng đau đớn.
- Miêu cảnh quan, nếu cô đã biết rõ người nọ là kẻ có liên quan tới các vụ trộm cổ vật ở Thiểm Tây, trực tiếp bắt lại là được, tìm tôi làm gì?
Hiểu rõ ràng như các ngón tay, Trang Duệ không rõ vì sao Miêu Phỉ Phỉ lại tìm hắn, vẫn có chút không rõ, lần trước đã bắt được Dư lão thất, căn bản không cần tang chứng, trực tiếp ra trát bắt người, chẳng phải là xong việc rồi sao?
- Trang Duệ, tôi nghĩ là chúng ta nên gặp mặt nói với nhau thì hơn, có một số việc trong điện thoại nói không rõ ràng, anh yên tâm, tôi tìm anh chỉ là vì bản án, nếu như sau này không muốn tôi làm phiền, anh có thể đem bạn gái của mình qua gặp tôi.
Miêu Phỉ Phỉ thở dài, nàng biết rõ nguyên nhân vì sao Trang Duệ không muốn dính vào bản án, hơn nữa cũng không muốn kết giao quá sâu với mình, với tư cách là một nữ nhân, Miêu Phỉ Phỉ cũng có tự tôn, thời điểm nói lời này, nàng cũng phân rõ giới hạn giữa mình và Trang Duệ.
- Miêu cảnh quan, ý của tôi không phải vậy, thật sự không có ý này.
Trang Duệ nghe thấy lời của Miêu Phỉ Phỉ có chút nặng nề, vội vàng giải thích, mặc dù tính tình Miêu Phỉ Phỉ có chút ngay thẳng, trong mắt không chịu được hạt cát, nhưng đó là một nữ nhân tốt, một người bạn tốt.
- Thôi đi, không cần phải nói, nếu bây giờ anh có thời gian, hi vọng anh phối hợp điều tra một chút, nếu như không có thời gian, ngày mai tôi có thể bảo đồng sự đi tìm anh bàn chuyện.
Miêu Phỉ Phỉ chen ngang lời nói của Trang Duệ, âm thanh của nàng trong bóng tội lộ ra chút quạnh quẽ.
- Huyên Băng, em xem...
Trang Duệ dùng tay che chỗ thu âm của điện thoại, nhìn về phía Tần Huyên Băng.
- Nhìn em làm gì? Anh đi đi, coi như em chưa nói gì cả!
Tần Huyên Băng tức giận liếc nhìn Trang Duệ, quay người đi vào trong phòng, thời điểm đẩy cửa phòng, quay đầu lại nói ra:
- Trang Duệ, em tắm trước, chờ anh trở về a.
Nhìn thấy thân ảnh Tần Huyên Băng tiến vào trong phòng, Trang Duệ có chút dở khóc dở cười, tâm của nữ nhân khó dò như kim dưới biển, đúng là quá khó hiểu a?
- Đi, Miêu cảnh quan, tôi lập tức đi ngay.
Sau khi Trang Duệ cúp điện thoại, lắc đầu, đi ra khỏi nhà, đi qua một con phố yên tĩnh, trước mặt đã nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đậu ở đầu phố.
- Miêu cảnh quan, tìm địa phương ngồi xuống nói chuyện chứ?
Trang Duệ mở cửa và ngồi vào xe, người lái xe là Miêu Phỉ Phỉ, nàng mặc một thân công phục, rất xinh đẹp, nhưng so với hai tháng trước, đã gầy đi rất nhiều.
Trang Duệ hiện tại cũng ý thức được thân phận của mình, thật sự không thích hợp mở miệng nói chuyện ba hoa với nữ nhân này, mà cũng không giống như trước kia kêu tên của nàng, lúc này tăng thêm hai chữ cảnh quan.
- Không cần!
Miêu Phỉ Phỉ sửa kính xe lại, sau đó liếc nhìn Trang Duệ, nói ra:
- Nơi này có tư liệu của nghi phạm và ảnh chụp, anh trước tiên nên xem một chút.
Lúc nói chuyện, Miêu Phỉ Phỉ uốn éo thân thể, đưa cho Trang Duệ một túi văn kiện, hơn nữa còn mở đèn trong xe.
- Anh nhìn đi, trên tấm ảnh có anh trong đó, có phải người trong tấm ảnh, hôm nay anh đã nhìn thấy không.
- Dư Chấn Bình, ba mươi hai tuổi, thân cao một mét năm hai, người ở Hà Nam khu Lạc Dương, đứng thứ tám trong nhà, ngoài ra còn có Dư lão bát, Dư Thiểm Trọng, là những thủ phạm trong trong các vụ trộm mộ, từ lúc mười sáu tuổi đã bắt đầu làm chuyện trái pháp luật, tham dự hơn trăm vụ trộm mộ lớn nhỏ, bắt đầu bỏ trốn vào tháng sáu năm 2004.
Trong túi văn kiện ngoài văn kiện ra, có có một tấm hình, mà nhìn gương mặt trong tấm hình, trong văn kiện viết rất rõ chuyện của Dư Chấn Bình, làm cho Trang Duệ líu lưỡi không thôi.
Từ lúc mười sáu tuổi đã bắt đầu đi trộm mộ, trộm hơn trăm cái mộ cổ, đây đây tuyệt đối là nhân vật cấp tông sư, chỉ sợ Kim giáo úy thời Tam Quốc Tào Tháo, so về chuyên nghiệp, cũng chưa chắc là mạnh hơn hắn bao nhiêu.
Bởi vì dựa theo lý lịch sơ lược, tập đoàn trộm mộ họ Dư đi đào mộ cổ, trước tiên xem phong thuỷ và định vị phương hướng vị trí của mộ, phần lớn đều là thủ bút của Dư lão bát, mà đào thành mộ chui vào, cũng là Dư lão bát làm, có thể nói là tinh thông mọi thứ.
Sau khi xem hết sơ yếu lý lịch của người này, Trang Duệ thậm chí cảm thấy được, đây là nhân tài chuyên nghiệp, nên thu vào trong đội khảo cổ, cái khác không nói, chỉ việc dựa vào khứu giác của Dư lão bát, Mạnh giáo sư so với hắn, đó là dân chơi nửa mùa gặp dân chơi thứ thiệt.
Loại người này lựa chọn công việc ăn trộm, Trang Duệ cảm thấy rất đáng tiếc.
- Thế nào, nhận ra không? Có xế chiều hôm qua anh đã đi gặp hắn đúng không?
Miêu Phỉ Phỉ nhìn thấy Trang Duệ thật lâu không có lên tiếng, không khỏi truy hỏi một câu.
Trang Duệ không có trả lời Miêu Phỉ Phỉ, mà là hỏi lại một câu:
- Miêu cảnh quan, làm sao cô biết tôi gặp hắn vào chiều hôm qua?
- Hắn là đối tượng hiềm nghi trọng điểm, cho nên nhất cử nhất động của hắn, chúng tôi đều giám sát và theo dõi, không chỉ có anh, mà còn có vài người trong Phan gia viên, đều đã từng tiếp xúc với hắn.
Thái độ của Miêu Phỉ Phỉ hôm nay rất tốt, cho nên trả lời câu hỏi của Trang Duệ.
- Là hắn, tuy tướng mạo có chút không giống, nhưng chiều cao thân thể không có cải biến, nhất định là hắn.
Sau khi nghe được Miêu Phỉ Phỉ thì trong lòng Trang Duệ rất thoải mái, tuy bản thân bạn thân lớn lên có chút đẹp trai, nhưng cũng không quá mức mê gái, nhưng trong lòng Trang Duệ vẫn có chút khó hiểu, lập tức hỏi Miêu cảnh quan vì sao nắm tin tức rõ ràng như thế lại không đi bắt người.
Tội của Dư lão bát không phải là giao dịch cổ vật trái pháp luật, mà là hắn có tội đào trộm cổ mộ, chỉ cần từng này chứng cớ, đã đủ đưa hắn ra tòa ở tù mọt gông rồi, Miêu Phỉ Phỉ nghe lời này của Trang Duệ liền gật đầu, đúng là bắt bọn người Dư Chấn Bình và định tội rất dễ dàng, nhưng bọn họ muốn thông qua tin tức của Dư Chấn Bình tìm kiếm nguồn gốc cổ vật mà chúng đã đào ra, muốn tiêp thu tang vật của vụ án.
Hơn nữa căn cứ theo lời khai từ anh họ của Dư Chấn Bình thì, trong tay Dư lão thất còn giữ lại hơn ngàn món cổ vật chưa đem ra giao dịch, đều giấu kín ở một địa điểm trong nước, mà vị trí của địa điểm này ở đâu chỉ có Dư Chấn Bình mới biết, sau khi Dư lão thất nhìn thấy lực lượng của cơ quan chuyên ngành thì rất không nghĩa khí khai ra những gì mà bản thân mình biết.
Tuy Dư lão thất là thủ phạm chính trong các vụ trộm mộ của tập đoàn họ Dư, nhưng địa vị của hắn trong nhóm lại không cao bằng những người khác, cho nên người khác thì trực tiếp lấy cổ vật, còn hắn thì đứng ngoài quan sát động tĩnh và canh gác.
Cộng thêm tính tình của Dư lão đại vô cùng ích kỷ, hắn nắm rất nhiều chuyện trong tay của mình mà không có người anh em khác trong nhà biết được, chỉ có Dư Chấn Bình là người theo bên cạnh Dư lão đại mới biết được những chuyện này.
Dựa theo lời Dư lão thất thì thời điểm Dư Chấn Bình mười sáu tuổi đã gặp phải chuyện gì đó, nên tâm tính bị kích thích, kể từ đó tâm tình của hắn phi thường cực đoan và cứng rắn, nếu hắn không muốn nói thì dù có cạy miệng của hắn cũng không khai ra một lời nào.
Căn cứ vào nguyên nhân và cộng thêm số cổ vật bị bán ra nước ngoài và thủ tiêu, thì tập đoàn này có hai lý do mà cảnh sát không dám tùy tiện bắt, đó chính là sợ dù bắt được Dư lão bát, thì đám cổ vật này không có cách nào nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Nhưng theo tình huống trước mắt mà nhìn, sau khi Dư lão bát ẩn nấp gần một năm, cũng không đi Hồng Kông để tìm cách thủ tiêu tang vật, mà mạo hiểm trở về Bắc Kinh tiêu thụ, hẳn là vì không có cách liên lạc với các đầu mối ở Hồng Kông, cho nên hiện giờ hắn mới phải cổ vật ra bán bán.
Các nhà tâm lý học của cảnh sát phân tích tính cách của Dư lão bát, đó chính là vì hắn cho rằng nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, hắn muốn đi vào Phan gia viên ở Bắc Kinh để thủ tiêu tang vật, nhưng không ngờ lúc hắn vừa bước vào Phan gia viên đã bị nhìn chằm chằm, hơn nữa còn xác định được danh tính của hắn.
Vụ trộm ở Thiểm Tây năm đó, do bộ công an tự mình đốc thúc điều tra, hiện giờ thủ phạm chính đã thò đầu ra, cho nên bộ công an nhanh chóng thành lập chuyên án, mà Miêu đại tiểu thư này chính là một thành viên trong chuyên án đó.
Câu chuyện trong đó có thể ghi thành sách, Trang Duệ nghe thấy lời nói của Miêu Phỉ Phỉ có rất nhiều câu cảm thán, nếu như không phá án thành công, thì tổn thất trong việc bắt tên Dư lão bát là không thể vãn hồi.
Đương nhiên, những thứ mà tập đoàn Dư thị bán ra nước ngoài, chỉ sợ không thể nào mang trở về được, nói không chừng lúc này đã được người ta cất trong phòng làm vật trang trí rồi.
- Miêu cảnh quan, việc này tôi có thể giúp ngài thế nào.
Khi nghe tập đoàn trộm mộ họ Dư chỉ còn mỗi Dư lão bát, đã làm Trang Duệ có dũng khí trở lại, dù Dư lão bát có hung ác thế nào đi nữa, thì hắn cũng chỉ có một mình, mà điểm quan trọng là Dư lão bát đã từng đi gặp hắn, cho nên mới cảm thấy cần phải giải quyết phiền toái này.
Lại nói cho dù Miêu Phỉ Phỉ bảo mình làm mồi câu cá, lúc trước đã nói rõ với Dư lão bát, thời điểm giao dịch hắn sẽ không xuất hiện, cho dù gặp nguy hiểm thì bản thân Trang Duệ cũng không có chuyện gì, đương nhiên Trang Duệ cũng không cho Hầu tử đi làm người an bài cho cảnh sát.
- Không phải quốc gia cấm buôn bán hay sao? Cho nên trong tay của hắn không có lựu đạn thì cũng là súng, chẳng lẻ không quản sự sống chết của dân chúng?
Trang Duệ tức giận trách cứ Miêu Phỉ Phỉ vài câu, nhưng trong lòng của hắn cũng hiểu, chỉ cần chạy tới biên giới xa xôi, muốn mua được súng rất dễ dàng, chỉ cần bỏ ra một ngàn, là có thể mua được một khẩu súng, còn được tặng kèm mấy băng đạn.
Miêu Phỉ Phỉ cười, nàng đã nói có thể khống chế là có thể khống chế, Miêu Phỉ Phỉ phiền muộn liếc nhìn Trang Duệ, nói ra:
- Quốc gia đã cấm mua bán đồ đồng, chẳng phải vẫn có một vài người bỏ ngoài tai hay sao?
← Ch. 446 | Ch. 448 → |