← Ch.461 | Ch.463 → |
Lão Lý vốn muốn giải thích hai câu, nhưng sau khi nghe xong, cũng bắt đầu nóng lên, hắn hận đôi tay của mình, lúc đó hắn không chỉ lau có bốn năm mươi khối ngọc, tại sao không chịu kiên trì tới cuối cùng chứ?
Mọi người nghe lão Lý nói như vậy, ngược lại trong nội tâm cũng thoải mãn, bọn họ chỉ mất vài ngàn để mua ngọc, lão Lý thì mất tới hơn trăm vạn a, muốn nói ủy khuất, lão Lý chính là người bị ủy khuất nhất.
Sau khi lấy lão Lý làm người đểu so sánh, mọi người rất dễ dàng tìm được cân đối, lập tức có mấy người "Phúc hậu", ngược lại mở miệng an ủi lão Lý, đương nhiên, trong tâm ý vẫn có chút hả hê.
- Trang lão sư, ngài xem, vừa rồi tôi không được sự đồng ý của ngài, tự tiện quyết định, thật sự là xin lỗi a.
- Không có gì, không có gì, Trương quản lý, bảo tôi là tiểu Trang là được, vừa lúc tôi cũng muốn thưởng thức cổ vật của các bằng hữu Trịnh Châu, trao đổi kinh nghiệm với mọi người một chút.
Trang Duệ tiếp nhận ly nước Trương quản lý rót cho, rất khách khí khiêm tốn vài câu, sau khi hắn mở bảo tàng, sẽ không thiếu việc trao đổi với các bảo tàng nước ngoài và các nhà sưu tập trong nước, tạm thời lấy Trịnh Châu làm nơi tập dợt đầu tiên.
Lại nói tình hình vừa rồi, nếu mình không đáp ứng, chỉ sợ hiện giờ còn bị vây trong đại sảnh lầu một a.
Trương quản lý nghe được lời này của Trang Duệ, liên tục khoát tay, nói ra:
- Không dám nhận, ngài là chuyên gia nổi danh trong nước, nhất định phải gọi là lão sư, Trang lão sư, xin ngài ngồi tạm, tôi đi ra ngoài một chút, sẽ trở lại ngay.
Trang Duệ cười cười, nói ra:
- Trương quản lý, ngài cứ tùy ý...
Sau khi đi vào phòng quản lý của Trương Lực, lập tức lấy điện thoại cầm tay ra, gọi ra ngoài.
- Này, đại ca a, anh nhanh chóng tìm trong nhà, lấy món đồ sứ Thanh Hoa thời Khang Hi ra, còn có cái trấp dưới giường có cái rương nhỏ, cùng ôm đến đây, đúng, đúng, là thành đồ cổ.
Trương quản lý này cũng có tâm tư của mình, ca ca hắn Trương Phong, cũng là một nhà sưu tập nổi tiếng Trịnh Châu, trong nhà có không ít những thứ sưu tập trong nhiều năm qua, nhưng so với trình độ chuyên nghiệp của ca ca hắn, thì những thứ của hắn ít hơn nhiều.
Hiện tại Trang Duệ đang an vị trong văn phòng, Trương quản lý làm quan hưởng lộc vụa, ở chùa ăn lộc phật, cho nên thả sức điện thoại, Trang Duệ trong văn phòng, cũng nhận được một điện thoại.
- Nhâm lão bản, không phải ngài nói mai mới đi xem đồ sao? Cái gì? Hiện tại? Nhâm lão bản, hiện tại tôi thật sự đi không được a, lúc này đang trong thành đồ cổ Trịnh Châu, vừa rồi còn bị một đám người vây quanh bắt xem xét cổ vật, bằng không ngài cũng tới, chúng ta ăn cơm trưa với nhau?
Điện thoại là Dư Chấn Bình gọi tới, không biết là nguyên nhân gì, đột nhiên hắn muốn gặp mặt Trang Duệ, Trang Duệ không biết dụng ý của Dư Chấn Bình, nhưng vẫn ăn ngay nói thật, đem tình cảnh của mình nói cho đối phương biết.
- A, vậy à, thế ngài mai tôi gọi cho Trang lão bản một lần nữa.
Dư Chấn Bình dùng đầu lưỡi liếm liếm bờ môi, nửa tháng nay hắn không ăn thịt cá rồi, có ý muốn đi, nhưng lại nghĩ tới, an toàn vẫn là thứ nhất, lập tức mở miệng cự tuyệt Trang Duệ.
Sau khi cúp điện thoại, Dư Chấn Bình lập tức đứng dậy, sau khi ăn mặc một chút, vội vàng rời khỏi chỗ ẩn thân.
Trang Duệ ngồi ở phòng quản lý, một lúc sau, lấy một cái điện thoại khác ra, gửi tin nhắn cho Tương Ngô, nói chuyện này một chút, lần này hắn nói không muốn tự chủ quyết định, có vấn đề gì cũng không thể chụp mũ lên đầu của hắn.
- Trương quản lý, Trương quản lý, Trang lão sư còn ở đây không? Ai nha, tôi là người đầu tiên sao?
Trang Duệ đang ngồi uống trà trò chuyện trong văn phòng quản lý, cửa phòng quản lý bị đẩy ra, chính là lão Tề, hắn cầm trong tay một quyển trục, chạy vội tới, y phục trên người, đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp hết.
- Hắc, lão Tề, lão là người chơi cổ ngọc, tại sao lại mang một bức họa tới? Chắc chắn trong nhà của lão còn không ít thứ tốt nha.
Trương Lực đối với những người thuê chỗ trong thành đồ cổ này rất quen thuộc, lập tức mở miệng trêu chọc lão Tề.
- Trương quản lý, ngài không nên nói tôi, chỉ sợ lão đại của ngài, cũng có không ít hơn tôi đâu?
Lão Tề không còn chút bộ dáng hầm hố như vừa rồi, người ta mở cả bảo tàng tư nhân, hắn không thể so sánh được, cho nên vẫn thành thành thật thật nhờ xem xét a.
Nhưng lão Tề cũng không phải là đèn cạn dầu, nếu muốn hắn tâm phục khẩu phục, thì Trang Duệ cần phải xuất ra chút bản lĩnh thật sự, tối thiểu nhất là cổ họa mà hắn mang tới hôm nay, phải xem xét cho ra lai lịch.
Văn phòng của Trương Lực cũng rất hiện đại, dùng bàn thủy tinh, nhưng bàn thế này không thích hợp cho việc xem xét cổ vật, lập tức gọi mấy bảo an tới, từ khu hàng mỹ nghệ lấy tới một cái bàn gỗ, dùng một tấm vải tím dài trải lên, dịch chuyển cái bàn củ đi, bày ở giữa phòng.
- Lão Tề, không ngờ lão lại chạy nhanh như vậy a.
- Lão Vu, lão cũng không chậm, trong tay cầm vật gì thế?
- Tôi nói, các vị cũng ở đây cả à?
Khi đang nói chuyện, những người lúc nãy chạy ra khỏi cổ thành, lúc này đã tụ lại một chỗ, cũng không chỉ ở trong văn phòng, mà ngay cả ở ngoài hành lang, cũng có rất nhiều người đang chờ được xem xét cổ vật.
Mà số người ở đây hiện giờ, còn vượt xa những người vừa rời đi, đầu năm nay, ai không có bạn bè thân thích chứ?
Nhất là làm người sưu tập, cơ hồ mỗi người đều có nhóm của mình, có chuyên gia xem xét miễn phí, đã sớm truyền khắp giới cổ vật Trịnh Châu, nhưng phàm là người Trịnh Châu, ai cũng không muốn bỏ qua cơ hội này, vội vàng chạy tới đây.
- Khục khục, mọi người im lặng một chút, hôm nay có thể mở Trang lão sư tới, làm khách của thành đồ cổ chúng ta, mọi người có nên tỏ vẻ hoan nghênh ngài một chút không?
Không biết từ đâu, Trương Lực đã tìm được một cái loa khuếch đại âm thanh, đứng ở cửa phòng, lớn tiếng hô lên, người ở đây dù nhiều, nhưng có thể tiền vào phòng, đều là người có chút danh tiếng trong giới cổ vật Trịnh Châu.
Mà những người đứng bên ngoài, thì "Tự giác" sắp xếp thành hàng dài, không có biện pháp, có người không tự giác, bảo vệ lập tức đi qua nhắc nhở.
- Được rồi, tôi cũng không chậm trễ thời gian của mọi người, hiện tại thì xin Trang lão sư bắt đầu xem xét.
Sau đó là tiếng vỗ tay thật lớn, Trương quản lý rất thức thời thu hồi loa, đặt mông ngồi vào bên cạnh Trang Duệ, có thể ở bên cạnh chuyên gia xem xét bảo vật, đây cũng là một cơ hội học tập đề cao chuyên môn nha.
*****
- Trang lão sư, phiền toái ngài xem giúp tôi bức họa này.
- Vật này, ngài có từ đâu?
Thời điểm lão Tề tiến vào phòng, hắn đã dùng linh khí quan sát quyển trục trong tay lão Tề, phát hiện bên trong ấn chứa linh khí màu trắng cực kỳ nồng đậm, hẳn là thủ bút của đại sư cận đại.
- Ha ha, trước đây ít năm đi Thượng Hải, đổi được trong tay một người bạn, tôi không hiểu về tranh sơn thủy, cho nên đưa cho Trang lão sư xem giúp, phải chăng đây có phải là bút tích thật của Tiêu Tuấn Hiền tiên sinh hay không?
Lão Tề cười cười, hắn lấy bức họa này ra, thứ nhất là hắn dùng hai vạn để mua được, đúng là muốn phân biệt thật giả, thứ hai, hắn muốn dùng bức họa này, khảo cứu trình độ của Trang Duệ.
Dù Tiêu Tuấn Hiền là họa sĩ nổi tiếng cận đại, nhưng tên tuổi cũng không có vang dội bằng Trương Đại Thiên, Tư Bì Hồng và Tề Bạch Thạch, không phải người chuyên nghiệp chơi thi họa, thậm chí còn chưa nghe qua tên của hắn.
Sau khi Trang Duệ nghe được lời này của lão Tề, gật gật đầu, trên mặt không có biểu lộ gì, nhưng trong lòng lại cười, Trang Duệ biết rõ khuyết điểm của bản thân, đối với tri thức về lai lịch truyền thừa, biết rõ tương đối ít, cho nên hắn dùng phương thức thật ngốc, dùng một tia ý thức đem sơ yếu lý lịch của rất nhiều danh nhân, phong cách nghệ thuật, đều khắc sâu vào đầu.
Kết hợp với năng lực của đôi mắt, tăng thêm lý giải của hắn về các nghệ thuật gia cổ kim, hiện tại Trang Duệ tuyệt đối sẽ có thể đảm đương hai chữ "Chuyên gia".
Đối với Tiêu Tuấn Hiền, Trang Duệ vẫn có ấn tượng, hơn nữa không cần mở quyển trục, trong lòng Trang Duệ cũng nhận định, bức họa này tuyệt đối là bút tích thật của Tiêu Tuấn Hiền, không thể nghi ngờ.
Bởi vì tuy Tiêu Tuấn Hiền là người Hồ Nam, nhưng lúc tuổi gia lại sinh sống ở Thượng Hải, hơn nữa bán tranh mà kiếm sống, lão Tề tới Thượng Hải mua được bức tranh này, đã nói rõ một số vấn đề.
Sau khi đeo bao tay lên, Trang Duệ vuốt ve quyển trục một chút, sao đó mới trải bức tranh lên mặt bàn.
Đây là một bức tranh sơn thủy điển hình của Trung Quốc, họa phong phi thường thanh nhã, nét vẽ rõ ràng, mang theo hơi hướng viễn cổ, biểu đạt một loại cảnh giới cao xa, biểu hiện bản lĩnh bất phàm của tác giả.
- Trang lão sư, Trang lão sư, ngài thấy bức họa này thế nào?
Trang Duệ xem xét một thời gian dài không nói gì, nhưng ở ngoài cửa còn mấy trăm người đang chờ đến lượt, Trương quản lý không khỏi nhỏ giọng nói với Trang Duệ vài câu, bảo hắn đưa ra lời bình phẩm nhanh lên.
Trang Duệ vốn đang chìm đắm trong bức tranh sơn thủy này, đột nhiên bị Trương Lực cắt ngang, ngẩng đầu, có chút mờ mịt nói ra:
- À? Không tệ a, không tệ, đúng là bút tích thật của Tiêu Tuấn Hiền!
Nhưng lời này của Trang Duệ, không khỏi có chút thiếu sức thuyết phục, xem đồ cổ không chỉ xem thật giả, nếu là thật, ngươi cũng phải nói đặc điểm và phong cách của tác giả, đương nhiên, đương nhiên còn một vấn đề khác, đó là giá của nó.
Cho nên Trang Duệ nói ra lời này, lão Tề và một ít người trong nghề, trên mặt lộ ra thần sắc thất vọng, hiện tại không có người nào đối chất với Trang Duệ, thiệt giả còn không phải dùng miệng nói là ra được a.
Sau khi trải qua chuyện đào bảo, lão Tề không còn liều lĩnh như vậy, rất lễ phép nói ra:
- Trang lão sư, ngài có thể cho chút lời bình được không?
- Ha ha, tôi sẽ nói vài câu tùy tiện a.
Trang Duệ nói đến đây, ở phía dưới liền an tĩnh lại, an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở.
- Chúng ta, phi thường tôn sùng Tiêu tiên sinh, chắc có lẽ có nhiều người không rõ, Tiêu Tuấn Hiền tiên sinh là một họa sĩ vô cùng nổi tiếng thời dân quốc, hơn nữa Tiêu tiên sinh đã từng vứt bỏ áo quan, buông tha chức quan mà bỏ đi làm lão sư, lúc ấy là người đầu tiên làm thế. Trong thời gian Tiêu tiên sinh đi làm lão sư, cũng tạo ra rất nhiều họa sĩ nổi tiếng sau thời giải phóng, như bọn người Trần Sư Sao, Lữ Phượng Tử, họ đều là học trò của Tiêu tiên sinh. Mà bức họa này của Tiêu tiên sinh có từ thời ngũ đại cự, tên là Sơn Cư Đồ, có thể nói là tinh phẩm của Tiêu tiên sinh, rất có giá trị sưu tập, xin chúc mừng ngài a.
Trang Duệ lại nói về họa phong của bản thân họa sĩ, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, kèm theo đạo lý, làm cho người nghe như mê như say, sau khi Trang Duệ bình phẩm xong, mọi người vẫn chưa tỉnh táo tâm thần, cảm giác có chút chưa thỏa mãn.
Qua hơn một một đồng hồ, Trương quản lý dẫn đầu, bỗng nhiên tiếng vỗ tay vang lên, thật lâu không dứt.
- Trang lão sư không phải là chuyên gia ngọc thạch sao? Tại sao lại tinh thông về quốc họa như vậy?
- Ngươi biết cái gì, cái gọi là chuyên gia trăm sự tự thông, bằng không thì làm sao có thể làm chuyên gia chứ?
- Lại nói, lời của Trang lão sư đúng là quá tốt, thật sự là được mở mang kiến thức a.
Sau khi tiếng vỗ tay dừng lại, mọi người nhao nhao nghị luận, dù có tiếng nghị luận thì cũng nói rất nhỏ, sợ quấy rầy Trang Duệ.
Muốn nói Trang Duệ vừa rồi sửa mái nhà dột, cũng phải có nhãn lực, cộng thêm một chút vận khí, sau một phen giảng giải này, đã làm hiển lộ ra, bọn họ được nhìn thấy tri thức lý luận của Trang Duệ.
Ở đây có không ít người chơi tranh chữ, nhưng trong số bọn họ có không ít người chưa từng nghe tới Tiêu Tuấn Hiền, nhưng khi nghe chuyên gia ngọc thạch như Trang Duệ nói ra và giải thích một phen, không ai là không tâm phục khẩu phục.
- Trang lão sư, tranh này đáng giá bao nhiêu tiền?
Sau khi phân thật giả, vấn đề giá cả được lão Tề chú ý nhiều nhất.
- Tác phẩm của Tiêu tiên sinh, có tiềm lực sưu tập rất lớn, nhưng giá cả tranh phong thủy cận đại không cao, tôi đoán giá hiện giờ của nó chỉ tầm bốn vạn đến sáu vạn.
Trang Duệ trầm ngâm một hồi, cho ra giá tiền này, nói thật ra, hắn rất muốn bỏ bức họa này vào túi, bởi vì tranh sơn thủy của họa sĩ cận đại rất ít, mà bức họa này có thể nói nó có tính đại biểu.
Có chút bằng hữu sẽ nói rằng, nếu là tính đại biểu, vì cái gì mà giá cả lại thấp như thế? Đây cũng là căn cứ theo nhu cầu của thị trường, Trang Duệ trước không phải nói, tiềm lực sưu tầm rất lớn, hiện tại giá cả thấp có nguyên nhân chủ yếu, đó là vì không có người nào lăng xê.
Chư vị thực cho rằng tác phẩm của bọn Trương Tề Từ, ngay từ đầu đã đáng giá như vậy? Còn không phải là sau khi có tên tuổi, mới tiến hành lăng xê, lúc này mới có hào quang vạn trượng trên thị trường tác phẩm nghệ thuật.
Nếu Trang Duệ có thể tiếp nhận bức tranh này, thì sẽ trưng bày nó trong viện bảo tàng của mình, biến nó thành bức tranh đầu tiên của họa sĩ cận đại Trung Quốc, cam đoan giá trị của bức họa này, lập tức tăng giá trị con người lên gấp trăm lần.
← Ch. 461 | Ch. 463 → |