← Ch.488 | Ch.490 → |
Gia Thố không có đi theo quốc lộ mà dẫn theo dám người Trang Duệ đi vào đại thảo nguyên, theo như lời hắn nói đi theo con đường này, ít nhất có thể tiết kiệm được hai ngày.
- Gia Thố đại cai, sao lại dừng lại?
Sau khi bọn họ đi trên đại thảo nguyên được hơn một giờ, Trang Duệ liền thấy chiếc xe phía trước chạy chậm dẩn, rồi ngừng lại.
Gia Thố đẩy cửa xe ra, nhìn về bầu trời phía trước, nói:
- Sắp có giông bão, không có cách nào đi tiếp được, chờ sau khi mưa xong thì tiếp tục đi.
Trang Duệ khó hiểu nhìn theo ánh mắt Gia Thố, bầu trời vẫn xanh thẳm như cũ, ngoại trừ một đám mây rất lớn đang bay ra, dường như không có dấu hiệu mây đen đầy trời như khi sắp có giông bão.
- Gia Thố đại ca, khí trời rất tốt mà.
Quá trưa, ánh mặt trời chiếu khắp đại thảo nguyên, tản mát ra vô hạn sức sống, đồi núi và tuyết đọng ở trên tuyết sơn lại càng được bao phủ trong một mảng quang mang màu vàng, nhìn như thế nào cũng đều không có một chút dấu hiệu sắp có bão.
- Không sai đâu, Tiểu Trang chúng ta chạy xe đến bên dưới chỗ đồi núi phía trước kia, tìm một chỗ dừng chân ở đó.
Gia Thố hung hăng rít một hơi, điếu thuốc lá chỉ còn lại đầu lọc bị hắn vứt xuống mặt đất, sau khi dùng chân di tắt lửa thì bước lên xe.
Tác Nam từ trên chiếc xe đầu tiên nhảy xuống, vỗ vỗ bả vai Trang Duệ, cười nói:
- Chú em, Gia Thố nói không sai đâu, từ khi hắn năm tuổi, đã đi theo xe chạy tới chạy lui trên đường rồi, đối với khí hậu thảo nguyên, hắn biết nhiều hơn chúng ta.
Thân phận của Trang Duệ khi tham gia đội ngũ tìm kiếm này, chỉ là một người cư sĩ có phật duyên. Còn về phần bối cảnh của Trang Duệ thì ngoại trừ Bành Phi ra, tất cả mọi người đều không biết, cho nên mọi người nói chuyện với Trang Duệ cũng đều rất tùy ý.
Bạch sư không biết từ khi nào đã nhảy từ trên đống hành lý xuống đất, dùng đầu cọ xát vào người Trang Duệ, sau đó hướng về chỗ mà Gia Thố đã chỉ gầm lên một tiếng, thanh âm trầm thấp, truyền ra ngoài rất xa.
- Bạch sư, lên xe.
Nhìn thấy hành động của bạch sư, Trang Duệ cảm giác có chút không ổn, vội vàng chạy lên mở cửa xe. Sau khi bạch sư cũng nhảy lên thì liền khởi động xe, đi theo chiếc xe việt dã của Gia Thố, hướng về chỗ đồi núi cách đó không xa đi tới.
Tục ngư nói nhìn núi làm ngựa chết, nhìn thấy đồi núi ở phía trước không xa, nhưng mà Trang Duệ chạy xe hơn hai mươi phút rồi mà vẫn chưa tới, thời tiết lúc này chợt thay đổi.
Cái đám mây Trang Duệ nhìn thấy vừa rồi đã tiến đến trung tâm, từng cụm mây đen không ngừng tụ vào nhau, càng ngày càng dày, càng ngày càng nhiều, cho đến khi che kín cả bầu trời. Bầu trời ban đầu còn đang trong xanh rực rỡ, nhưng mà bây giờ thì lại giống như nhật thực, trở nên tối đen âm u.
Cuồng phong khiến ch một cái cây đại thụ ở phía xa khoảng bố mươi mét thổi đung đưa qua lại. Trang Duệ cảm giác được, khi mình vừa mới dừng ô tô lại thì giống như đột nhiên trở nên nhẹ bẫng, bị cuồng phong đẩy cho nghiêng ngả. Bởi vì lúc trước Trang Duệ không đóng cửa sổ xe nên những hạt cát không ngừng được cuồng phong thổi bay vào trong xe.
Lôi vân phong bạo dường như muốn dùng đám người Trang Duệ để chứng minh lực lượng cường đại của chính mình, ở trên bầu trời chợt có một tia chớp lóe lên, dường như là muốn khoe mẽ ánh sáng duy nhất trên bầu trời lúc này.
Tiếng sấm ầm vang khiến cho cả mặt đất chợt biến sắc, trong cảnh thiên địa hôn ám, chỉ có một đạo thiểm điện đang xé rách bầu trời trên đỉnh đầu mọi người, hiện ra một tia ánh sáng rực rỡ.
- Tiểu Trang, không cần xuống xe, quan trọng là cửa sổ, ngàn vạn lần không được xuống xe.
Gia Thố nhìn qua chỗ cửa kính, hướng về chỗ Trang Duệ đang ở gần trong gang tấc mà hô lên, nhưng giờ phút này Trang Duệ chỉ có thể nhìn khẩu hình miệng của hắn, chứ không thể nghe thấy lời của Gia Thố, bởi vì tiếng sấm điếc tai và cuồng phong đã át hết tất cả những thanh âm khác trong thiên địa.
- Ta kháo, Bành Phi, tiểu tử ngươi ra làm gì, trở về, mau trở về.
Đột nhiên, Trang Duệ nhìn thấy Bành Phi mở cửa xe ra, tấm sát được dùng làm cửa xe, trong nháy mắt bị cuồng phong thổi ngược ra, mà thân thể của Bành Phi thì giống như trang giấy ở trong gió, bị thổi cho lay động không ngừng.
Trong nháy mắt bị gió thổi bay lên, Bành Phi đưa tay giữ chặt lấy cái cánh cửa xe, nhưng mà thân thể vẫn bị va đập vào cửa xe. Nếu không phải cái xe này đã được gia cố, chỉ sợ lần này có thể làm gãy cánh cửa xe rồi.
- Không phải chỉ ở vùng duyên hải mới có gió lốc thôi sao?
Rơi vào đường cùng, Trang Duệ cũng chỉ còn cách mở cửa xe, khi miệng đang nói kháy thì cánh cửa xe lại bị cuồng phong thổi cho gần như đóng chặt lại, gió lớn đang gào thét thổi vào trong xe khiến cả chiếc xe việt dã cũng đều đong đưa.
- Tiểu tử ngươi không muốn sống nữa sao.
Trang Duệ chìa một bàn tay, nắm được cánh tay cảu Bành Phi, dùng sức kéo hắn vào trong xe, mà hai người trong chiếc xe kia cũng hợp lực đóng cửa xe lại.
- Khụ Khụ, Trang...Anh Trang nếu như có chuyện gì, tôi và anh cũng có thể chết chung một chỗ.
Bành Phi yếu ớt ngẩn đầu, ho khan vài tiếng, Trang Duệ nhìn thấy bên miệng của hắn đã có máu tươi chảy ra, rất hiển nhiên mấy cú va đập vừa rồi, đã làm Bành Phi tổn thương ở bên trong nội phủ.
- Được rồi, nào có dễ dàng như vậy, anh là người có phật duyên, sấm sét cũng không dám đánh.
Trang Duệ có thể cảm giác được sự trung thành của Bành phi, nhìn thấy bộ dáng của hắn thì cảm thấy đau lòng, lấy ra một cái lọ thủy tinh rồi mở nắp ra, đút cho Bành Phi uống. Trong lúc Bành Phi uống nước, trong mắt Trang Duệ có một tia linh khí, rót vào ngực của Bành Phi.
- Trận gió này, thật sự là quá lớn.
Sau khi uống một hớp nước, hơn nữa còn được linh khí không biết là có phải của Phật Nhãn Thông hay không chữa trị, tinh thần của Bành Phi đã khá hơn rất nhiều, đưa tay chống đỡ thân thể ngồi dậy. Hắn ngồi ở ghế phụ bên cạnh tay lái, còn tiểu lạt ma thì đã ngồi ra phía sau làm bạn với bạch sư.
- Đừng nói gì cả, cứ nghỉ ngơi cho tốt đã.
Trong lúc Bành Phi vẫn còn tính táo, Trang Duệ không dám sử dụng quá nhiều linh khí trên người hắn. Bên ngoài cuồng phong vẫn gào thét như cũ, nhưng mà bởi vì đã có mưa nên gió cũng nhở đi rất nhiều, trừ bỏ cuồng phong gào thét trong tai ra thì chỉ còn thanh âm của nước mưa đập vào trên xe.
- Bành Phi, lần sau không được xúc động như vậy nữa, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, tôi biết ăn nói thế nào với vợ của cậu.
Trang Duệ hiện tại nghĩ lại vẫn còn có chút sợ hãi, loại tính hình vừa rồi căn bản không phải là sức người có thể đối kháng lại, cho dù ngươi có là quan lớn phú hào, hay là dân chúng bình thường, ở bên dưới thiên uy cũng chỉ có thể cúi đầu xưng thần nhẫn nhục chịu đựng. Một chút phản kháng cũng không thể làm được.
- Anh Trang, đã làm ngài lo lắng rồi, nhưng mà tôi sợ ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra thì không thể ở bên cạnh ngài mà đối phó được, nhưng không ngờ rằng gió lại lớn như vậy.
Bành Phi cũng hiểu được chính mình vừa rồi quá xúc động, hành động mở cửa xe của hắn, chẳng những đặt chính mình vào hiểm đia, và còn khiến cho hai người Gia Thố và Tác Nam cũng có thể gặp nguy hiểm. Lấy sức gió lúc vừa rồi, thiếu chút nữa là đã hất văng cả cỗ xe việt dã kia đi mất.
Trang Duệ nhìn thấy Bành Phi đã coi như đã ổn định lại, nửa ngày cũng không có nghe thấy Ba Tang nói chuyện, không khỏi quay đầu lại, lớn tiếng hỏi:
- Ba Tang, ngài đang làm gì vậy?
Thanh âm của Ba Tang không lớn, nhưng lại rất kiên định nói:
- Đây là khải nghiệm của trời cao đối với chúng ta, tôi tụng kinh cầu nguyện cho chúng ta có thể bình an.
Trang Duệ lắc lắc đầu không nói gì nữa, những chuyện liên quan đến tín ngưỡng này, không nên lý giải thì vẫn tốt hơn. Ngay cả linh khí trong mắt mình, đó cũng có thể có liên quan đến một trong Ngũ Nhãn Thông.
Ngoài cửa sổ vẫn mưa như trút nước, nước mưa rơi xuống đám cỏ khiến cho nước mưa bắn tứ tung, phát ra thanh âm giống như có vạn con ngựa đang chạy qua, hòa quyện với tiếng sấm sét trên trời.
Giống tố trên thảo nguyên tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, đại khải qua hơn một giờ, tiếng mưa rơi cũng dần dần ngừng lại, bầu trời hôn ám bắt đầu xuất hiện một dải quang mang màu vàng. Giống như là một thanh lợi kiếm chém tan mang sương mù. Ánh mắt trời xuyên qua tầng mây thật dày soi sáng cả thảo nguyên.
Lai một lát sau, mưa đã ngừng hẳn, phong khinh vân đạm, bầu trời lại trở nên trong xanh như ngọc, nếu không phải nhìn thấy cái cây đại thu ở phía xa mấy chục thước kia bây giờ đã đổ rạp xuống mắt đất, chỉ sợ đến khi những giọt nước mưa còn đọng trên cỏ rơi hết xuống đất, căn bản là sẽ không thể nhìn ra nơi này vừa mới gặp kiếp nạn.
Phải nói rằng cỏ dại ở trên đại thảo nguyên là thứ có sức sống ương ngạnh nhất, bão táp lớn như thế đối với chúng căn bản là chẳng có ảnh hưởng gì, gió nhẹ thổi qua những đám cỏ nhỏ màu xanh biếc như ngọc phỉ thủy, những giọt nước mưa còn đọng trên cỏ cũng theo lá cỏ rơi xuống mặt đất.
- Ta kháo, thành đầm lầy rồi.
Trang Duệ mở cửa xe ra, hải chân vừa mới đặt xuống mắt đất, liền có cảm giác lạnh lẽo ở bản chân. Nước mưa đã thấm vào bên trong chiếc giày thể thao nhãn hiệu nổi tiếng của hắn. Trang Duệ cúi người xem xét một chút, bên dưới lớp cỏ xanh rậm rạp, nước mưa đã đọng thành vũng khoảng nửa gang tay rồi.
- chuyện này rất bình thường, trên thảo nguyên có rất nhiều vùng đất trũng, có chỗ sau trận mưa to hình thành nên một cái ao hồ, có chỗ thì đất xốp nên gặp trận mưa to liền biến thành đầm lầy.
Gia Thố cũng xuống xe, nhưng mà so sánh với Trang Duệ thì hắn có kinh nghiệm hơn, hắn đi chân trần xuống đất, hơn nữa ống quần cũng xắn lên tận đầu gối.
- Gia Thố đại ca, hôm nay chúng ta còn có thể đi tiếp không?
Trang Duệ nghe thấy vậy thì lặng đi một chút, từ nhỏ hắn đã nghe thấy chuyện hồng quân công nông Trung Quốc đi trên cỏ ở thảo nguyên, nỗi sợ đối với những đầm lầy trên bãi cỏ không khác gì sợ hãi hồng thủy, mãnh thú.
- Ha ha, tiểu Trang yên tâm đi, con đường này Gia Thố nhắm mắt lại cũng có thể đi.
Tác Nam cũng đi xuống xe, nhưng mà hắn cầm trong tay một cái camera hướng về chỗ cầu vồng ở phía chân trời mà quay lại.
Từng đám mây vẫn còn hoàn toàn chưa tan đi, dưới sự khúc xạ của ánh mắt trời, hiện ra đủ các loại hình thù kỳ quái, giống như là thần mã phi thiên, lại giống như rồng cuộn hổ ngồi, làm thỏa mãn trí tưởng tượng của con người.
Trang Duệ hiện tại coi như hiểu rõ ràng câu: " sau cơn mưa sẽ thấy được cầu vồng". quả nhiên là đúng như lời nói, sau cơn mưa rền gió dữ, cầu vồng xuất hiện mới là rực rỡ nhất.
- Tiểu Bành, thân thể không việc gì chứ?
Nhìn thấy Bành Phi cũng theo Trang Duệ nhảy xuống xe, Tác Nam bỏ cái camera xuống, nhưng mà nhanh chóng nói tiếp:
- Tiểu Bành, tôi muốn phê bình cậu, hành động không suy nghĩ của cậu lần sau không được phép tái diễn nữa.
- Tác Nam đại ca, thực xin lỗi, là do tôi không đúng.
Bành Phi thật ra rất biết lý lẽ. Nơi này ngoại trừ tiểu lạt ma ra thì tuổi của hắn là nhỏ nhất, sau khi nghe Tác Nam phê bình, lập tức cúi đầu nhận sai.
- Tác Nam đại ca, hắn biết sai rồi, vừa rồi còn nhổ ra cả một ngụm máu.
Trang Duệ sợ Tác Nam nói cái gì khó nghe khiến cho mình không chịu nổi, vội vàng ở bên cạnh giảng hòa.
Tác Nam đại ca vẫn rất bình tĩnh, sau khi nói Bành Phi vài câu không nặng không nhẹ, nghe thấy Bành Phi hộc máu, vội vàng lấy từ trong xe ra một túi thuốc bột hòa với nước khoáng đưa cho Bành Phi uống.
- Thời gian mùa hè đã nhiều năm rồi không có gặp giông bão lớn như vậy, nhưng mà mùa đông thường xuyên có thể gặp được Bạo Phong Tuyết.
Gia Thố chỉ vào cái cây cổ thụ đã đổ rạp cách đó không xa, nói:
- Ở đây nếu cứ ngây ngô là rất nguy hiểm, cái cây kia là bị sấm sét đánh trúng, sau đó mới bị gió quật ngã. Tia sét kia nếu lệch đi một chút, chỉ sợ...
Lời nói của Gia Thố khiến cho dám người Trang Duệ rùng mình một cái, nếu như tia sét kia đánh vào xe, chỉ sợ mọi người trong xe đều sẽ bị nướng chín.
Sau khi nghe được lời nói của Gia Thố, ngoại trừ tiểu lạt ma Ba Tang ra, thì sắc mặt của mấy người cũng không có gì là đẹp cả, mới này ra đi đầu tiên đã gặp được giông bão, những ngày lộ trình sau đó, không biết sẽ còn gặp phải khó khăn thế nào?
Ba Tang ở bên cạnh đột nhiên nói:
- Trời sinh dị tượng, đây chính là dấu hiệu phật sống chuyển thế đầu thai, việc này nhất định có thể tìm thấy linh đồng chuyển thế đầu thai.
- Chúng ta không phải Tây Du Kí tới Tây Thiên thỉnh kinh, nên cũng không cần phải trải qua chín chín tám mươi mốt nạn.
Thương thế của Bành Phi cũng không đán ngại nữa, sau khi nghe thấy lời nói của Ba Tang thì trêu chọc một câu.
- Dị tượng này thiếu chút nữa thì khiến cho anh mất mạng đấy.
Trang Duệ cũng bĩu môi, không có đồng ý với tiểu lạt ma, mà nhìn về phía Tác Nam, nói:
- Tác Nam đại ca, nơi này chỗ nào cũng đều có nước, chúng ta cần tìm một chỗ để hạ trại.
← Ch. 488 | Ch. 490 → |