Vay nóng Tinvay

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 538

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 538: Nam Phi
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)

Siêu sale Shopee


- Ngày mai con sẽ xin nghỉ học. Khoảng ba đến năm ngày là có thể xuất phát...

Sau khi Trang Duệ nói xong, liền nhìn về phía vợ mình. Tuy rằng Tần Huyên Băng không muốn chồng mình sẽ rời khỏi mình, nhưng ba đã tự mình tới nhà thỉnh cầu, làm con gái, cô cũng không thể nói được lời nào.

- Tốt. Ba sẽ chuyển tiền chuyển tới ngân hàng Thụy Sĩ. Khi con giao dịch, có thể tiến hành chuyển khoản trực tiếp.

Thấy Trang Duệ đã đồng ý, Tần Hạo Nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Tần Hạo Nhiên cực kỳ yên tâm đối với năng lực làm việc của Trang Duệ. Không nói tới điều khác, đầu năm nay, nếu không nhờ có Trang Duệ, trong cuộc bán đấu giá ở Thái Lan. Châu Bảo Tần thị đã bị vặt hết lông cánh mà trở về.

Trong cuộc bán đấu giá, Trang Duệ tỏ ra biết nắm chắc thời cơ, ra tay quyết đoán. Ngay cả Tần Hạo Nhiên cũng cảm thấy không bằng... Hội giao dịch kim cương ở Nam Phi lần này, cũng lấy dùng tiến hành theo cách thức bán đấu giá. Tần Hạo Nhiên tin tưởng Trang Duệ có thể xử lý tốt chuyện này.

...

Ở Hương Cảng, Tần Hạo Nhiên còn có chuyện ở cửa hàng lớn nhất đang chờ. Sau khi ở Bắc Kinh một ngày, Tần Hạo Nhiên đã vội vàng rời đi, để lại cho Trang Duệ một tờ ngân phiếu hai tỷ đồng Euro.

Ngày hôm sau Trang Duệ đi tìm giáo sư Mạnh để xin nghỉ học. Giáo sư Mạnh biết ở bên ngoài Trang Duệ có rất nhiều chuyện để làm, hơn nữa bản thân nghiên cứu sinh không có nhiều giờ học, lập tức không nhiều lời, chỉ bảo Trang Duệ ở bên ngoài chú ý an toàn.

Tuy nhiên giáo sư Mạnh cũng nói cho Trang Duệ biết, lý luận cuối cùng phải kết hợp với thực tiễn. Chờ tới mùa xuân sang năm, ông ta sẽ chuẩn bị để Trang Duệ đi cùng tiến hành một vài công tác dã ngoại khảo cổ.

Tưởng tượng tới khi đó hẳn con mình đã được sinh ra, trong nhà lại không thiếu người hầu hạ, Trang Duệ liền đồng ý. Sau thời gian học tập này, Trang Duệ cảm thấy rất có hứng thú đối với mộ cổ. Có thể từ trong mộ khôi phục lại cả một triều đại, chuyện này cũng cực có ý nghĩa.

Trang Duệ lại gọi điện thoại cho Tống Quân, nói là chuyện đầu tư mỏ quặng uranium, chờ sau khi mình từ Nam Phi quay trở về sẽ nói sau. Hắn không ngờ được buổi sáng gọi điện thoại, buổi chiều hai người này lại cùng nhau tới Tứ Hợp Viện.

- Anh Tống, anh Mã. Chuyện kinh doanh hai người đã nói, tính cho tôi một phần. Tuy nhiên tôi cảnh cáo trước. Trong chuyện này tôi chỉ đầu tư không thể để ý tới. Chỉ lấy hoa hồng, có chuyện gì cũng đừng tìm tôi..

Ngay hôm qua, sau khi Trang Duệ nhận điện thoại của cậu xong, đã biết được ý định của hai người khi tới đây, nên trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, đưa ra ý kiến của mình.

Có thể đầu tư, nhưng Trang Duệ không tính quản lý. Một cửa hàng kinh doanh kia mình còn chẳng để ý được, nói gì tới việc đầu tư ở tận Phi Châu. Nếu không phải để hai ông cụ an tâm, Trang Duệ tình nguyện bỏ tiền trong ngân hàng lấy lợi tức.

- Tiểu tử, tìm cậu, cậu có hiểu không?

Tống Quân có chút buồn bực. Mgười khác gặp phải chuyện này đều vội vàng đến cầu còn chưa được. Giờ đến chỗ Trang Duệ hình như lại trái ngược. Dường như bản thân mình đang cầu hắn nhập cổ phần vậy.

Phải biết rằng, từ trước khi bước vào những năm năm mươi, sáu mươi, mặc kệ là buôn bán ở quốc gia nào, kinh doanh nguồn năng lượng và súng ống đạn dược, tuyệt đối là hai loại kinh doanh kiếm được nhiều tiền nhất trên thế giới.

Nhất là dầu mỏ và các năng lượng dữ trữ chiến lược của quốc gia. Hai loại này, chỉ cần dính một chút bên ngoài, vậy thì chỉ cần ngồi chờ phát tài. Không thấytù trưởng quốc gia Ảrập sao? Một đám giàu đến mức chảy mỡ.

Hiện tại cái gọi là thủ phủ thế giới, so với tù trưởng vương công quốc gia Ảrập, còn kém hơn không ít. Cái gọi là trăm công ty mạnh nhất thế giới trong một năm, so với công ty đạn dược súng ống, căn bản không chỉ trên một cấp bậc.

Tuy nhiên có một số việc, không thực sự thích hợp để quốc gia ra mặt, vậy cần tìm người đại lý. Súng ống đạn được kinh doanh như thế, nguồn năng lượng kinh doanh cũng được như vậy, nếu chỉ bằng chút xuất thân của Mã Bàn Tử, căn bản không có tư cách tham dự vào trò chơi này.

- Ha hả, đương nhiên tôi không hiểu. Có lẽ có nhiều người làm phiền sao...

Trang Duệ nghe vậy nở nụ cười. Đầu năm nay đều là những người vì có tiền mà mặc kệ sống. Làm việc ngược lại không được mấy tiền. Tiền mà người đạp xích lô kiếm được một tháng, còn chưa đủ để Tống Gia ăn một bữa cơm đâu.

- Chuyện này bởi vì cổ phần công ty, đã bỏ ra không ít thời gian. Trong vòng hai ngày, tiền của Trang Duệ cậu có thể tới không?

Tống Quân vốn không trông cậy vTrang Duệ sẽ tham dự vào chuyện trong công ty. Theo anh ta thấy, để Trang Duệ góp cổ phần, chính là thể hiện sự kết minh giữa ông cụ và gia tộc Âu Dương, hơn nữa còn cân nhắc đến trên phương diện chính trị.

Chuyện Trang Duệ chữa bệnh cho hai ông cụ, trong mắt Tống Quân và những người thân, chẳng qua là Trang Duệ có tấm lòng hiếu thuận mà thôi. Ngoại trừ người trong Tứ Hợp Viện của Trang Duệ, cực kỳ tin tưởng vào thuật châm cứu của hắn ra, người bên ngoài không biết về phương diện này.

Thật ra Âu Dương Quân mơ hồ đoán được vài điều, nhưng anh ta không dám nhiều lời. Chuyện này có quan hệ quá lớn. Tuy nhiên trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Âu Dương Quân đều ôm con trai tới cho Trang Duệ châm cứu. Thằng nhóc kia vừa thấy ngân châm liền giơ hai tay ra muốn cướp. Có một lần bàn tay nhỏ bé đã phá khiến kim châm đều rơi xuống.

- Tiền thì bất cứ lúc nào đều có thể tới đúng chỗ. Tuy nhiên việc này không phải qua loa như vậy chứ?

Trang Duệ biết việc kinh doanh này, phải đăng kí lại cổ phần công ty. Rõ ràng bọn họ nắm giữ cổ phần của cổ đông trong công ty. Trang Duệ nghĩ, chuyện như vậy, không thể ba tháng, năm tháng là làm xong được.

- Sao lại bảo là qua loa. Chuyện này đã triển khai hoạt động gần nửa năm. Chỉ chờ chú tư phân phối cổ phần công ty. Được rồi, nói những chuyện này với cậu cũng không có tác dụng.

- Như vậy đi, Trang Duệ anh lấy hai mươi tỷ đến, tính cho anh 10% cổ phần công ty. Anh Mã góp năm mươi tỷ, chiếm 12 % cổ phần công ty. Ngoài ra quốc gia chiếm 51%, còn lại 27% cổ phần công ty do ba nhà khác đóng góp...

10% cổ phần công ty của Trang Duệ, vốn thuộc về Tống Gia. Trong hạng mục như vậy, vốn của Tống Gia phải chiếm ít nhất 20% cổ phần công ty trở lên. Nhưng ông cụ Tống đã mở miệng, chẳng khác gì là tặng không cho cổ phần này cho Trang Duệ. Nếu không, Mã Bàn Tử góp năm mươi tỷ, lại chỉ hơn Trang Duệ có 2% cổ phần công ty sao?

Đương nhiên, Mã Bàn Tử không có gì bất mãn. Đầu tư vào năm mươi tỷ, qua hai, ba năm, có thể lấy lại một trăm tỷ.

Trong lòng Mã Bàn Tử đã tính toán kỹ càng, có cây đại thụ Tống Gia ở đây, anh ta mới không sợ bị người ca nuốti xương cốt lẫn thắt lưng. Hơn nữa, chỉ cần ở bên cạnh cây đại thụ này, việc kinh doanh của Mã Bàn Tử ở trong nước, cũng thuận lợi hơn không ít.

- Được, anh Tống cứ sắp xếp là được. Ngày mai tôi sẽ sai người đưa tiền qua. Ngày mai tôi muốn đi rồi. Quyền cổ phần và các loại khác thì chờ sau khi tôi trở lại sẽ ký sau.

Trang Duệ gật đầu đồng ý. Hắn căn bản là không biết, 10% cổ phần công ty này, trong tương lai sẽ mang đến cho rất nhiều lợi nhuận. Số lượng tiền này đã khiến Mã Bàn Tử tâm thần bất định, cuối cùng phải quyên góp ra ngoài hơn một nửa, lúc này mới có thể ngủ yên.

Hiệu suất làm việc của Tống Quân rất cao. Hoặc là nói, bởi vì Trang Duệ liên quan tới chuyện này, không đợi Trang Duệ rời khỏi Bắc Kinh, Tống Quân đã mang các loại văn kiện đến nhà Trang Duệ, lấy từng chữ ký một. Mà công ty cũng đã bắt đầu đưa vào hoạt động. Các loại thiết bị khai thác mỏ, cũng được đưa lên thuyền vận chuyển tới Phi Châu.

Tối ngày hôm trước, khi rời đi Bắc Kinh, Trang Duệ lại đi ô tô đến núi Ngọc Tuyền ăn cơm với hai ông cụ. Đương nhiên, mục đích chủ yếu vẫn là điều trị thân thể cho hai người.

Ông cụ Tống vốn không thể xuống giường, sau khi được điều trị, đã có thể chống gậy chậm rãi bước đi. Chỉ có điều, khi Trang Duệ châm cứu cho bọn họ, đều tiến hành vào những lúc không có bác sĩ. Mà hai ông cụ không hổ danh là người của thời đại chiến tranh, bảo giữ bảo mật tương đối tốt, một chút tiếng gió cũng không tiết lộ ra ngoài.

...

- Tổng giám đốc Trang, vì sao không mang theo hai con Tàng Ngao kia?

Sau khi Hạ Song nhìn thấy Trang Duệ xuống xe, lại không thấy Bạch Sư ở phía sau, không khỏi có chút kỳ lạ. Trang Duệ đi ra ngoài, đều dẫn theo Bạch Sư.

- Đi tới hội bán đấu giá mang Bạch Sư không tiện. Anh Hạ, chuyện trong nhà đã sắp xếp xong rồi chứ? Lần này đi thuận lợi phải mất một tuần. Nếu không có thể phải tới nửa tháng.

Lần Trang Duệ đi ra, lại có chút nhức đầu. Tháng 12 vừa vặn là thời kỳ động dục của Tàng Ngao. Khẳng định không thể mang theo Bạch Sư. Ban đầu, hắn muốn mang Kim Vũ cho.

Nhưng Trang Duệ nghĩ đi nghĩ lại, Nam Phi cũng không phải là ở nông thôn, hơn nữa trị an cũng không tốt lắm. Có rất nhiều người có súng. Nếu dẫn theo Kim Vũ bị người ta dùng súng đạn phi pháp, vậy Trang Duệ cũng không tìm được chỗ nào để khóc. Cuối cùng hắn vẫn quyết định không mang con nào, chỉ dẫn Bành Phi đi cùng.

- Tổng giám đốc Trang, đã sắp xếp xong rồi. Một năm qua, phân nửa thời gian đều nhàn rỗi. Nhiệm vụ lần này cũng không có gì...

Nghe Trang Duệ quan tâm, Hạ Song có chút cảm động. Chuyện đãi ngộ cao đã ít, hơn nữa ông chủ lại phúc hậu, Hạ Song hết sức hài lòng đối với công tác này.

- Điềm Á, Lưu Ly, nửa tháng không trở về nhà, chồng sẽ không lo lắng chứ?

Sau khi tiến vào cabin, Trang Duệ bắt đầu đùa hai tiếp viên hàng không. Trước kia, chồng của Lưu Ly nghe nói ông chủ của vợ mình là người trẻ tuổi đẹp trai, thiếu chút nữa đã buộc Lưu Ly phải từ chức.

Cuối cùng vẫn là do Trang Duệ tổ chức một hoạt động, để nhân viên đội bay dẫn người nhà tham gia. Sau khi người chồng ghen tuông kia nhìn thấy Tần Huyên Băng, lúc này mới thôi không còn nghi ngờ nữa.

Từ Bắc Kinh bay đi Nam Phi, phải qua Ấn Độ Dương. Bởi vì Trang Duệ còn chưa phải là máy bay tư nhân lớn nhất. Sau khi đi qua Man-đi-vơ, đã phải hạ xuống sân bay để tiếp thêm xăng.

Khi máy bay đi xuyên qua tầng mây, Trang Duệ nhìn qua cửa sổ. Đập vào mắt là một mảng màu lam. Biển rộng vô tận dưới ánh mặt trời chiếu xuống, lóe ra hào quang khiến người ta mê muội.

Mặt biển xanh lam, lác đác một vài hòn đảo nhỏ màu xanh biếc. Ngoài màu xanh biếc ra, lại bị một vòng cát trắng bao quanh. Bờ biển không chỉ có một màu xanh đơn giản. Ngoài một màu xanh lam đơn giản phía bên ngoài, còn có màu xanh thẳm giống như bảo thạch.

Cảnh đẹp như thế, khiến mấy người trên máy bay đều ngây người. Hai cô tiếp viên hàng không cũng mặc kệ ông chủ đang ở trên máy bay, đều chen nhau đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra, miệng còn thường xuyên phát ra những tiếng than.

- Khí hậu ở đây thật tốt...

Nhân lúc rảnh rỗi chờ tiếp xăng, Trang Duệ mở cửa máy bay một lát. Gió biển ẩm ướt thổi vào người, hết sức thoải mái. Hơn nữa so với gió lạnh thấu xương ở Bắc Kinh, nơi này bốn mùa chia đều có nhiệt độ trung bình từ 8° trở lên, khí hậu rất hợp lòng người.

Những năm gần đây, mức độ cuộc sống được nâng cao. Rất nhiều người trẻ tuổi khi kết hôn đều thích đến Man-đi-vơ để du lịch. Khi Trang Duệ chụp ảnh cưới, đã từng cân nhắc tới Man-đi-vơ. Tuy nhiên thời gian đó hắn khá bận, nên đành lựa chọn Hải Nam.

- Ha hả, Tổng giám đốc Trang, Man-đi-vơ đúng là thiên đường du lịch. Đây là lần đầu tiên, chúng tôi được đến.

- Đúng vậy, trời thật xanh, biển rộng quá đẹp.

Trong cabin, mấy người đều đi xuống máy bay. Hai tiếp viên hàng không Điềm Á và Lưu Ly, đều lộ vẻ mặt say mê, ríu rít thảo luận với nhau. Hiển nhiên, sức hấp dẫn của Man-đi-vơ khiến tất cả các cô gái trẻ tuổi đều không thể kháng cự.

Trang Duệ nghe vậy không khỏi nở nụ cười. Làm tiếp viên hàng không chắc hẳn được nhìn nhiều nhất, cũng phiền chán nhất, chỉ sợ chính là trời xanh. Trước kia sao không có nghe thấy các cô từng nói về trời xanh? Đây thuần túy do tác dụng của tâm lý.

- Như vậy đi, sau này đội bay sẽ được tăng thêm một phúc lợi, hàng năm có thể mang người nhà ra nước ngoài du lịch một lần. Các cô tự mình sắp xếp. Nếu muốn ngồi máy bay này, vậy mấy nhà phải thương lượng cho tốt. Nếu chỉ muốn thế giớicó hai người, vậy chi phí do tôi chi trả.

Trang Duệ đối xử với nhân viên vẫn rất tốt. Cái khác không nói, chỉ nói tới đãi ngộ của nhà bảo tàng Định Quang, chính là một số hai ở thành phố Bắc Kinh, không hề kém hơn so với nhân viên công tác trong viện bảo tàng Cố Cung.

Thời gian trước, Ngô Triệu còn tìm Trang Duệ. Sau khi cho hắn xem bằng tốt nghiệp bác sĩ, tỏ ý muốn vào làm trong bảo tàng của Trang Duệ, Trang Duệ lập tức đồng ý. Hiện tại hắn không thiếu tiền, chỉ thiếu nơi cất giữ và nhân tài chuyên nghiệp.

- Thật sao?

- Oa, ông chủ vạn tuế.

- Tổng giám đốc Trang, vậy làm thế nào mới có thể anh được?

Sau khi nghe Trang Duệ nói vậy, hai tiếp viên hàng không, lập tức cao hứng thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên. Ngay cả người chững chạc như Hạ Song và Đinh Hạo, cũng lộ vẻ vui mừng.

Tuy rằng với thu nhập của bọn họ, việc du lịch ở nước ngoài hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng miễn phí thì có ai không thích?

- Được rồi, sắp bơm xăng xong rồi, chuẩn bị xuất phát.

Trang Duệ sờ sờ cái mũi. Dường như người được hô vạn tuế, kết cục cuối cùng đều không ổn?

Sau khi máy bay rời khỏi Man-đi-vơ mỹ lệ động lòng người, lại bay thêm bảy tám giờ, rốt cục đã hạ xuống sân bay Giô-ha-nít-xbớc Nam Phi.

Nhiệt độ ngoài trời của Giô-ha-nít-xbớc cao hơn nhiều so với Bắc Kinh. Ước chừng khoảng O°. Ngồi ở trên ô tô, đập vào mắt gần như toàn là người da đen. Lúc này, Trang Duệ mới ý thức được, mình đã tới Phi Châu.

Bởi vì từ thế kỷ mười sáu người Hà Lan bắt đầu tiến hành chiến tranh thực dân với Nam Phi bắt đầu thực dân chiến tranh, mãi cho đến mươi chín thế kỷ người Anh mới tiếp nhận Nam Phi. Quốc gia này có tài nguyên dồi dào, vẫn còn ở tình trạng là một thuộc địa.

Cho nên tuy rằng hơn 80% người Nam Phi đều là người da đen. Hơn nữa hiện tại cũng là người da đen chấp chính, nhưng mạng lưới quan hệ của quốc gia, từ đầu đến cuối đều là bị khống chế trong tay người da trắng. Giống như chủ các mỏ vàng, mỏ quặng kim cương còn có mỏ năng lượng quý hiếm, trên cơ bản đều là người da trắng. Mà người da đen chỉ có thể sức lao đọng rẻ mạt để tới làm công cho các nhà tư bản này.

Hiện tại, đến bây giờ quan niệm kì thị chủng tộc ở Giô-ha-nít-xbớc vẫn hết sức nghiêm trọng. Giống như Soweto ở cách thành tây nam 5 km, chính là một khi cách ly dành riêng cho người da đen ở Nam Phi, từng xảy ra vụ thảm án khiến cả thế giới khiếp sợ.

Trước khi đến, Trang Duệ đã tìm hiều những kiến thức liên quan tới Nam Phi. Hắn biết Giô-ha-nít-xbớc là thành phố và là trung tâm lớn nhất của Nam Phi, cũng là trung tâm sản xuất vàng lớn nhất trên thế giới, còn được gọi là "thành phố Vàng".

Một đêm của năm 886, một người tên là Kiều Trì hay là George, hay là Harrison người da trắng đi dạo ở một nông trường phía bắc Giô-ha-nít-xbớc hiện nay, bị vấp vào một tảng đá trên mặt đất. Đây là một khối vàng. Bởi vậy đã khiến mọi người từ khắp nơi trên thế giới chen chúc nhau tới đãi vào, khiến cho số lượng người đãi vàng tăng vọt.

Tuy nhiên, bạn của Harrison chính là một người mạo hiểm. Tuy rằng lấy được "giấy chứng nhận quyền sở hữu giấy một mỏ vàng" có thể hưởng đãi ngộ miễn thuế, nhưng bản thân Harrison cùng Eggs Naked, căn bản không có đủ tài chính cần theiét để khai thái mở vàng này. Cuối cùng đã bán quyền sở hữu cho người khác với giá cực thấp. Có thể xem bọn họ như một chủ mỏ vàng không may mắn nhất trên lịch sử.

Trải qua hơn một trăm năm, Giô-ha-nít-xbớc đã trở thành một nơi sản xuất vàng lớn nhất trên thế giới. Mỏ vàng đã khiến Giô-ha-nít-xbớc được mở ra, trở thành thành phố có nền kinh tế phồn vinh nhất ở Nam Phi. Các kiến trúc cao lớn với hình dáng khác nhau nằm san sát nối tiếp nhau. Đường quốc lộ được hiện đại hóa thông suốt khắp nơi, bao trùm toàn bộ thành phố.

Khu vực giao dịch cổ phiếu ở Giô-ha-nít-xbớc là một trong mười thị trường tài chính lớn trên thế giới, chính là đoạn đường phồn hoa, giao dịch sinh động khác thường, tùy ý có thể thấy được hoàn cảnh u nhã, các trung tâm mua sắm hiện đại.

Khi Trang Duệ đến đây, đã là ban đêm. Toàn bộ thành phố đèn đuốc sáng trưng. Đèn trên các vật kiến trúc cùng phóng ra ánh sáng rực rỡ khác thường, càng tăng thêm bầu không khí hiện đại của một thành phố lớn.

Mà nơi giao dịch kim cương một loại sản vật đặc biệt ở Nam Phi, cũng thuận lý thành chương, an bài tại Giô-ha-nít-xbớc. Hàng năm, những người đến đây, ngoại trừ thương nhân vàng ra, nhiều nhất chính là các thương nhân buôn bán kim cương ở các nơi trên thế giới.

Trang Duệ chờ sau khi Hạ Song làm xong thủ tục quay lại, bọn họ cùng nhau rời khỏi sân bay. Ở lối ra của sân bay, một người da đen giơ tấm bảng trên có viết hai chữ Hán "Trang Duệ", chờ ở nơi đó.

- Anh bạn, gặp à?

Trang Duệ thấy hai chữ trên tấm biển được viết cứng cáp đanh thép, lại có cổ tử, không khỏi đùa một chút với người tới đón. Nam Phi là thuộc địa của nước Anh, ngôn ngữ đối với Trang Duệ mà nói là không thành vấn đề.

Tuy nhiên người da đen kia trả lời, khiến Trang Duệ có chút không ngừng cười khổ. Bởi vì hắn nói"Bức tranh" mình đang giơ, hắn đã phải nhừo khách sạn cho hắn một tờ giấy vẽ truyền thần, vẽ tròn ba giờ mới ra bức tranh này.

- Đến rồi, đều lên xe đi.

Trang Duệ khoát tay với mấy người phía sau. Đây là xe thuê, vừa vặn có thể chứa mấy người bên mình. Bên Hương Cảng đã suy nghĩ vô cùng chu đáo.

- Anh Trang, tôi nghe nói kim tệ và kim cương ở bên đây rất rẻ. Ngày mai sau khi mọi chuyện xong xuôi, buổi tối chúng ta ra ngoài đi dạo chứ?"

Trước khi đi, Bành Phi đã đáp ứng với vợ, khi về phải mang theo một viên kim cương lớn về cho cô ấy.

- Tốt quá, chúng tôi cũng muốn đi.

Từ trước đến nay, phụ nữ đối với những gì phát sáng đều không có sức chống cự. Sau khi nghe Bành Phi nói xong, hai cô tiếp viên hàng không xinh đẹp cũng cao hứng kêu lên. Ngay cả ngồi Hạ Song và Đinh Hạo ngồi ở phía sau cũng có chút động tâm. Kim cương ở Nam Phi nổi tiếng khắp thế giới.

- Thôi được. Muốn mua thứ đó, chờ sau khi tôi xong việc sẽ cùng đi. Nhớ kỹ, buổi tối nhất định không được bước ra ngoài...

Trang Duệ vốn đang cười đùa hi hi ha ha với mọi người, sắc mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc. Đùa gì thì đùa, buổi tối ở Giô-ha-nít-xbớc mà ra ngoài đi dạo phố, vậy thuần túy là tìm cái chết.

Phải biết rằng, tuy rằng người ở Giô-ha-nít-xbớc đều ngồi trên đống tiền, nhưng đồng thời cũng là nơi có tỉ lệ phạm tội cao nhất trên thế giới. Từng có người làm công tác thống kê, tại thành phố này, chia đều cứ cách vài phút, lại phát sinh cướp bóc hoặc là án mạng.

Bởi vì người thất nghiệp ở Nam Phi cao tới 40%. Tuyệt đại bộ phận đại quân thất nghiệp đều là người da đen thiếu kỹ năng, trình độ giáo dục thấp. Vấn đề trị an có chuyển biến xấu khiến cho những sự kiện cướp bóc nhìn mãi quen mắt, còn nổi lên một bầu không khí xung đột chủng tộc.

Điều này khiến giai cấp trên của các công ty tư nhân lớn hoặc đại biểu Nam Phi, buộc lòng phải di chuyển ra vùng ngoại thành phía Bắc. Các bộ phận quan trọng của thành phố không ngừng di chuyển về phía vùng ngoại ô.

Ngoài ra, vốn nước ngoài e ngại phiêu lưu cũng di chuyển ra phía ngoài, khiến các loại như nhà ăn, câu lạc bộ, câu lạc bộ đêm trong nội thành lần lượt đóng cửa. Điều này khiến cho thành phố vàng ban ngày náo nhiệt ồn ào sôi động, tới buổi tối sẽ biến thành một thành phố bị ruồngb ỏ, có vẻ vắng vẻ khác thường.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-629)